Trạm Trung Chuyển Tử Vong
Chương 36: Bệnh viện kinh hồn – 5
Khi Nghiêm Dương đứng ở cửa phòng làm việc của Y An thì Nhâm Lê đang định mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn Nghiêm Dương tiều tụy đi không ít, Nhâm Lê rõ ràng là sửng sốt, sau đó ánh mắt có hơi né tránh:
“A Dương…”
Nghiêm Dương rốt cuộc cũng tìm ra được Nhâm Lê, tâm tình kích động đến mức không nói nên lời, hai mắt nhất thời đỏ lên, sau đó ôm chặt lấy Nhâm Lê, không nói nên lời.
Nhâm Lê cũng ôm lấy Nghiêm Dương, mở miệng nói:
“A Dương, rất xin lỗi.”
Nghiêm Dương chấn động toàn thân.
“Làm sao vậy?”
Nhâm Lê trầm mặc một hồi.
“Rất xin lỗi, em đã không đến tìm anh trước.”
Nghiêm Dương nghe ra là bởi vì chuyện này, không khỏi thở phào một hơi, cười khẽ nói:
“Có gì mà cần phải xin lỗi chứ?”
Nói xong, ánh mắt không cẩn thẩn lướt đến Y An ở trong văn phòng, lại sửng sốt.
Y An nhìn lướt qua hai người đang ôm nhau, trong mắt không rõ là chế giễu hay là gì.
Đôi mắt kia…
Nhâm Lê cảm thấy Nghiêm Dương không đúng, đại khái cũng biết là vì nguyên nhân gì, hơi giãy dụa trong lòng anh.
“A Dương, chúng ta về phòng làm việc của em trước đi.”
Nghiêm Dương buông Nhâm Lê ra, gật đầu cười nói:
“Được.”
Trong đôi mắt kia, chứa đầy tình cảm ấm áp.
Văn phòng của Nhâm Lê ở tầng trên ngay trên văn phòng của Y An, vì thế hai người đi vào thang máy.
Vào thang máy rồi, Nhâm Lê đưa tay ấn nút xuống tầng trệt, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Y An ngẩng đầu mắt nhìn cánh cửa mà Nhâm Lê, Nghiêm Dương hai người đã quên đóng lại, chớp chớp mắt.
Cánh cửa kia, giống như bị gió thổi, tự đóng lại.
Y An uống một ngụm cà phê trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý cúi đầu tiếp tục xem bệnh án.
Giống như, cánh cửa tự đóng lại kia chỉ là một ảo giác mà thôi.
Nhâm Lê vừa vào văn phòng liền ngã xuống sofa, giống như trong người cậu không còn chút xương cốt nào vậy.
Nghiêm Dương thuận tay đóng cửa, buồn cười nhìm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Lê, sau đó cũng đi đến chỗ sofa ngồi xuống.
“Y An có trọng đồng sao?”
Trọng đồng tuy rằng hiếm, nhưng cũng không phải không có, chỉ là đột nhiên xuất hiện trên người Y An khiến cho Nghiêm Dương ít nhiều gì cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Ừm.”
Nhâm Lê nhũn người trong sofa, gật đầu.
“Trọng đồng… Y học hiện đại giải thích, tình trạng này là do đồng tử của mắt bị dính nhau, từ dạng O biến thành hình ∞, là một hiện tượng biến dị.”
“Y học hiện đại?”
Nghiêm Dương buồn cười nhìn Nhâm Lê.
“Em là nói, mắt của anh em trong vòng ba ngày đột nhiên xuất hiện sự biến dị?”
“Sao có thể chứ!”
Nhâm Lê mở to hai mắt, đôi mắt to tròn kia, khiến cho Nghiêm Dương cảm thấy khô nóng.
Tâm động không bằng hành động, Nghiêm Dương ngồi xuống sofa rồi đè lên người Nhâm Lê, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Nhâm Lê.
“Để anh xem xem… Em có bị biến dị không…”
Dứt lời, liền hôn lên mắt Nhâm Lê.
Nhâm Lê ngay một giây trước khi Nghiêm Dương hôn xuống liền nhắm mắt lại, lúc này cảm thấy trên mắt hơi ngứa, vì thế yếu ớt từ chối.
“Đừng đùa nữa…”
“Ha ha…”
Nghiêm Dương cười hai tiếng, tiếng cười trầm thấp rơi vào tai Nhâm Lê, hơi thở ấm áp phả lên da thịt giống như em bé của Nhâm Lê, khiến Nhâm Lê nháy mắt đỏ mặt.
Nghiêm Dương quả thực không đùa nữa, hôn xong liền rời ra, nâng người ngồi dậy, còn rất nghiêm túc nói ra một câu:
“Ừm, tốt lắm, quả nhiên mắt của em không xuất hiện sự biến dị.”
Câu nói kia, nghe vào không hiểu sao lại cảm thấy có ý đùa giỡn.
Nhâm Lê dở khóc dở cười.
“Đương nhiên là em không bị biến dị, loại tình trạng này vừa sinh ra đã có, làm sao em có được.”
“Vậy Y An…”
Nghiêm Dương còn chưa dứt lời, Nhâm Lê đã biết anh ta có ý gì.
“Anh ấy không phải là bị di truyền.”
Nhâm Lê ngồi dậy.
“Anh ấy… Dù sao cũng không thể giải thích rõ được, nhưng anh có thể hiểu rằng anh ấy vốn có trọng đồng, sau khi sinh ra bị phong ấn lại, hiện giờ phong ấn đã bị mở ra.”
Nghiêm Dương nhướng mày hỏi lại:
“Sinh ra đã có còn nói là không phải do di truyền sao?”
“Không phải, lúc anh ấy sinh ra không có trọng đồng.”
Nhâm Lê bĩu môi, bất mãn nói.
Nghiêm Dương nhíu mày phản bác:
“Chính em vừa mới nói cậu ta sinh ra đã có.”
Nhâm Lê ngẫm lại, vừa rồi hình như đúng là có nói như vậy, vì thế không thể không giải thích lại cho Nghiêm Dương một lần nữa:
“Khi anh ấy mới sinh ra không có trọng đồng, nhưng lúc anh ấy mới sinh liền có linh lực, dì của em đã che linh lực của anh ấy lại, không ngờ thứ kia theo tuổi dần tăng lên cũng phát triển theo, sau đó mấy ngày trước không hiểu vì sao đột nhiên phong ấn bị phá, thân thể anh ấy nhất thời không thể tiếp nhận được nhiều linh lực như vậy, linh lực toàn thân tập trung lại ở trên mắt, vừa khéo hình thành nên trọng đồng.”
“Đôi mắt kia, có ích lợi gì chứ?”
Nghiêm Dương vẫn cảm thấy đôi mắt kia không được bình thường.
Quả nhiên, Nhâm Lê nói:
“Người có ‘trọng đồng’, có khả năng nhìn thấy vạn vật trên thế gian.”
“A?”
Từng chữ Nhâm Lê nói ra Nghiêm Dương đều nghe rõ, nhưng ngay một chữ cũng không hiểu nổi.
“Nói đúng hơn, người có trọng đồng có thể thấy được những gì người bình thường không thấy, quỷ, thần, yêu tinh, yêu quái, linh hồn… đủ loại.”
“Vậy thế giới của người có trọng đồng không phải sẽ rất lớn sao.”
Nghiêm Dương cảm thấy có hứng thú với đôi mắt không bình thường kia.
“Cũng có thể nói như vậy.”
Nhâm Lê cười cười, trên gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.
“Nhưng có khá nhiều người không thể nhìn thấy, bởi vì bọn họ chỉ đơn thuần là bị biến dị thôi.”
“Thứ này, còn phân biệt ra nữa sao?”
Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê.
“Có.”
Nhâm Lê gật đầu.
“Linh lực càng cao, sức mạnh của trọng đồng càng lớn mạnh, cho nên mới có câu nói ‘Người có trọng đồng đa phần đều là thánh nhân’ đó.”
“Hạng Vũ.”
Nghiêm Dương nói ra một cái tên.
“Đúng, Hạng Vũ sinh ra đã có trọng đồng, [Sử ký – Tán văn[1]ghi chép về Hạng Vũ] có nói, ‘Mắt Thuấn có trọng đồng, lại nghe Hạng Vũ cũng có trọng đồng’, Thuấn và Hạng Vũ đều có trọng đồng.”
Nhâm Lê dù sao cũng học về sử, chuyên nghiệp hơn Nghiêm Dương nhiều.
“Hai người họ cũng có linh lực sao?”
Nghiêm Dương cố gắng nghiên cứu ‘Thuyết linh lực’.
“Có vài người biết bọn họ có trọng đồng là bởi vì có liên quan đến linh lực, có vài người không biết.”
Nhâm Lê giải thích:
“Trên sách sử có ghi lại bảy người có trọng đồng: Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Lữ Quang, Lý Dục, Ngư Câu La, Lý Dục, Cao Dương[2]. [Thuyết văn giải tự] ghi lại: Thương Hiệt là Sử quan tạo ra chữ viết thời kỳ Hoàng Đế, được tôn là ‘Thánh nhân tạo chữ’; Ngu Thuấn là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế, cũng là một thánh nhân; Hạng Vũ là vị anh hùng thời xưa bị dồn vào bước đường cùng, còn được gọi là ‘Tây Sở Bá Vương’; Lữ Quang là vua Hậu Lương thời kỳ Thập lục quốc đã càn quét Tây Vực, cũng là người lập nên nhà Hậu Lương; Ngư Câu La tương truyền là danh tướng nhà Tùy đánh chết được mãnh tướng Lý Nguyên Bá; Lý Dực là Nam Đường Hậu Chủ của thời Ngũ Đại Thập Quốc, nhưng ông ta chỉ có một con mắt là trọng đồng, tên tự Trọng Quang của ông ta chính là vì nguyên nhân như vậy; Cao Dương là Hoàng đế khai quốc của Bắc Tề, nghe nói khi sinh ra đã có điềm báo khác thường, tướng mạo kỳ lạ. Trầm mặc ít nói nhưng là đại trí giả ngu, trí tuệ hơn người, kín đáo nhưng độ lượng. Nhưng nếu nói về linh lực, phỏng chừng chỉ có bọn họ mới biết được là có hay không.”
“Quả nhiên đều là thánh nhân.”
Nghiêm Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nhâm Lê cười cười, thánh nhân? Kết cục của những người này… thực ra cũng không phải tốt lắm đâu… Hạng Vũ mặc dù là một thế hệ anh hùng được xưng là ‘Bá vương’, nhưng ba mươi tuổi đã tự vẫn ở Ô Giang; Lý Dực mặc dù tài hoa hơn người, nhưng cũng không thể tránh được kết cục bị người diệt quốc rồi cuối cùng bị ban chết…
“Không nói những thứ này nữa, đúng rồi, Chung Ly Tu đi rồi sao?”
Nghiêm Dương nhìn nụ cười của Nhâm Lê có chút miễn cưỡng, vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhâm Lê nhíu mày.
“Anh ta mất tích.”
Chú:
[1]Tán văn: một thể văn cổ, nội dung dùng để ca ngợi về một nhân vật nào đó.
[2]Thông tin thêm về các nhân vật được nhắc đến:
Thương Hiệt:
Lữ Quang:...
Lý Dực:
Ngu Thuấn:
Hạng Vũ:
Cao Dương:
Ngư Câu La (? – 613), người Hạ Khê quận Phùng Dực (phía nam vùng đông bắc tỉnh Thiểm Tây). Thân cao tám xích (khoảng 1.8m) thể lực hơn người, giọng nói rất lớn, bình thường nói chuyện giọng nói có thể vang xa mấy trăm bước. Tương truyền mắt Ngư Câu La có trọng đồng. Là danh tướng nhà Tùy từ thời Tùy Văn Đế, tham gia diệt Trần, tiến đánh Đột Quyết; từng giữ các chức vụ Đại Đô đốc, Trụ quốc, Tổng quản Phong Châu, sau bị Tùy Dạng Đế xử tử.
Xem thêm ở nguồn:
Nhìn Nghiêm Dương tiều tụy đi không ít, Nhâm Lê rõ ràng là sửng sốt, sau đó ánh mắt có hơi né tránh:
“A Dương…”
Nghiêm Dương rốt cuộc cũng tìm ra được Nhâm Lê, tâm tình kích động đến mức không nói nên lời, hai mắt nhất thời đỏ lên, sau đó ôm chặt lấy Nhâm Lê, không nói nên lời.
Nhâm Lê cũng ôm lấy Nghiêm Dương, mở miệng nói:
“A Dương, rất xin lỗi.”
Nghiêm Dương chấn động toàn thân.
“Làm sao vậy?”
Nhâm Lê trầm mặc một hồi.
“Rất xin lỗi, em đã không đến tìm anh trước.”
Nghiêm Dương nghe ra là bởi vì chuyện này, không khỏi thở phào một hơi, cười khẽ nói:
“Có gì mà cần phải xin lỗi chứ?”
Nói xong, ánh mắt không cẩn thẩn lướt đến Y An ở trong văn phòng, lại sửng sốt.
Y An nhìn lướt qua hai người đang ôm nhau, trong mắt không rõ là chế giễu hay là gì.
Đôi mắt kia…
Nhâm Lê cảm thấy Nghiêm Dương không đúng, đại khái cũng biết là vì nguyên nhân gì, hơi giãy dụa trong lòng anh.
“A Dương, chúng ta về phòng làm việc của em trước đi.”
Nghiêm Dương buông Nhâm Lê ra, gật đầu cười nói:
“Được.”
Trong đôi mắt kia, chứa đầy tình cảm ấm áp.
Văn phòng của Nhâm Lê ở tầng trên ngay trên văn phòng của Y An, vì thế hai người đi vào thang máy.
Vào thang máy rồi, Nhâm Lê đưa tay ấn nút xuống tầng trệt, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Y An ngẩng đầu mắt nhìn cánh cửa mà Nhâm Lê, Nghiêm Dương hai người đã quên đóng lại, chớp chớp mắt.
Cánh cửa kia, giống như bị gió thổi, tự đóng lại.
Y An uống một ngụm cà phê trên bàn, hoàn toàn không thèm để ý cúi đầu tiếp tục xem bệnh án.
Giống như, cánh cửa tự đóng lại kia chỉ là một ảo giác mà thôi.
Nhâm Lê vừa vào văn phòng liền ngã xuống sofa, giống như trong người cậu không còn chút xương cốt nào vậy.
Nghiêm Dương thuận tay đóng cửa, buồn cười nhìm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Lê, sau đó cũng đi đến chỗ sofa ngồi xuống.
“Y An có trọng đồng sao?”
Trọng đồng tuy rằng hiếm, nhưng cũng không phải không có, chỉ là đột nhiên xuất hiện trên người Y An khiến cho Nghiêm Dương ít nhiều gì cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Ừm.”
Nhâm Lê nhũn người trong sofa, gật đầu.
“Trọng đồng… Y học hiện đại giải thích, tình trạng này là do đồng tử của mắt bị dính nhau, từ dạng O biến thành hình ∞, là một hiện tượng biến dị.”
“Y học hiện đại?”
Nghiêm Dương buồn cười nhìn Nhâm Lê.
“Em là nói, mắt của anh em trong vòng ba ngày đột nhiên xuất hiện sự biến dị?”
“Sao có thể chứ!”
Nhâm Lê mở to hai mắt, đôi mắt to tròn kia, khiến cho Nghiêm Dương cảm thấy khô nóng.
Tâm động không bằng hành động, Nghiêm Dương ngồi xuống sofa rồi đè lên người Nhâm Lê, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Nhâm Lê.
“Để anh xem xem… Em có bị biến dị không…”
Dứt lời, liền hôn lên mắt Nhâm Lê.
Nhâm Lê ngay một giây trước khi Nghiêm Dương hôn xuống liền nhắm mắt lại, lúc này cảm thấy trên mắt hơi ngứa, vì thế yếu ớt từ chối.
“Đừng đùa nữa…”
“Ha ha…”
Nghiêm Dương cười hai tiếng, tiếng cười trầm thấp rơi vào tai Nhâm Lê, hơi thở ấm áp phả lên da thịt giống như em bé của Nhâm Lê, khiến Nhâm Lê nháy mắt đỏ mặt.
Nghiêm Dương quả thực không đùa nữa, hôn xong liền rời ra, nâng người ngồi dậy, còn rất nghiêm túc nói ra một câu:
“Ừm, tốt lắm, quả nhiên mắt của em không xuất hiện sự biến dị.”
Câu nói kia, nghe vào không hiểu sao lại cảm thấy có ý đùa giỡn.
Nhâm Lê dở khóc dở cười.
“Đương nhiên là em không bị biến dị, loại tình trạng này vừa sinh ra đã có, làm sao em có được.”
“Vậy Y An…”
Nghiêm Dương còn chưa dứt lời, Nhâm Lê đã biết anh ta có ý gì.
“Anh ấy không phải là bị di truyền.”
Nhâm Lê ngồi dậy.
“Anh ấy… Dù sao cũng không thể giải thích rõ được, nhưng anh có thể hiểu rằng anh ấy vốn có trọng đồng, sau khi sinh ra bị phong ấn lại, hiện giờ phong ấn đã bị mở ra.”
Nghiêm Dương nhướng mày hỏi lại:
“Sinh ra đã có còn nói là không phải do di truyền sao?”
“Không phải, lúc anh ấy sinh ra không có trọng đồng.”
Nhâm Lê bĩu môi, bất mãn nói.
Nghiêm Dương nhíu mày phản bác:
“Chính em vừa mới nói cậu ta sinh ra đã có.”
Nhâm Lê ngẫm lại, vừa rồi hình như đúng là có nói như vậy, vì thế không thể không giải thích lại cho Nghiêm Dương một lần nữa:
“Khi anh ấy mới sinh ra không có trọng đồng, nhưng lúc anh ấy mới sinh liền có linh lực, dì của em đã che linh lực của anh ấy lại, không ngờ thứ kia theo tuổi dần tăng lên cũng phát triển theo, sau đó mấy ngày trước không hiểu vì sao đột nhiên phong ấn bị phá, thân thể anh ấy nhất thời không thể tiếp nhận được nhiều linh lực như vậy, linh lực toàn thân tập trung lại ở trên mắt, vừa khéo hình thành nên trọng đồng.”
“Đôi mắt kia, có ích lợi gì chứ?”
Nghiêm Dương vẫn cảm thấy đôi mắt kia không được bình thường.
Quả nhiên, Nhâm Lê nói:
“Người có ‘trọng đồng’, có khả năng nhìn thấy vạn vật trên thế gian.”
“A?”
Từng chữ Nhâm Lê nói ra Nghiêm Dương đều nghe rõ, nhưng ngay một chữ cũng không hiểu nổi.
“Nói đúng hơn, người có trọng đồng có thể thấy được những gì người bình thường không thấy, quỷ, thần, yêu tinh, yêu quái, linh hồn… đủ loại.”
“Vậy thế giới của người có trọng đồng không phải sẽ rất lớn sao.”
Nghiêm Dương cảm thấy có hứng thú với đôi mắt không bình thường kia.
“Cũng có thể nói như vậy.”
Nhâm Lê cười cười, trên gương mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.
“Nhưng có khá nhiều người không thể nhìn thấy, bởi vì bọn họ chỉ đơn thuần là bị biến dị thôi.”
“Thứ này, còn phân biệt ra nữa sao?”
Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê.
“Có.”
Nhâm Lê gật đầu.
“Linh lực càng cao, sức mạnh của trọng đồng càng lớn mạnh, cho nên mới có câu nói ‘Người có trọng đồng đa phần đều là thánh nhân’ đó.”
“Hạng Vũ.”
Nghiêm Dương nói ra một cái tên.
“Đúng, Hạng Vũ sinh ra đã có trọng đồng, [Sử ký – Tán văn[1]ghi chép về Hạng Vũ] có nói, ‘Mắt Thuấn có trọng đồng, lại nghe Hạng Vũ cũng có trọng đồng’, Thuấn và Hạng Vũ đều có trọng đồng.”
Nhâm Lê dù sao cũng học về sử, chuyên nghiệp hơn Nghiêm Dương nhiều.
“Hai người họ cũng có linh lực sao?”
Nghiêm Dương cố gắng nghiên cứu ‘Thuyết linh lực’.
“Có vài người biết bọn họ có trọng đồng là bởi vì có liên quan đến linh lực, có vài người không biết.”
Nhâm Lê giải thích:
“Trên sách sử có ghi lại bảy người có trọng đồng: Thương Hiệt, Ngu Thuấn, Hạng Vũ, Lữ Quang, Lý Dục, Ngư Câu La, Lý Dục, Cao Dương[2]. [Thuyết văn giải tự] ghi lại: Thương Hiệt là Sử quan tạo ra chữ viết thời kỳ Hoàng Đế, được tôn là ‘Thánh nhân tạo chữ’; Ngu Thuấn là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế, cũng là một thánh nhân; Hạng Vũ là vị anh hùng thời xưa bị dồn vào bước đường cùng, còn được gọi là ‘Tây Sở Bá Vương’; Lữ Quang là vua Hậu Lương thời kỳ Thập lục quốc đã càn quét Tây Vực, cũng là người lập nên nhà Hậu Lương; Ngư Câu La tương truyền là danh tướng nhà Tùy đánh chết được mãnh tướng Lý Nguyên Bá; Lý Dực là Nam Đường Hậu Chủ của thời Ngũ Đại Thập Quốc, nhưng ông ta chỉ có một con mắt là trọng đồng, tên tự Trọng Quang của ông ta chính là vì nguyên nhân như vậy; Cao Dương là Hoàng đế khai quốc của Bắc Tề, nghe nói khi sinh ra đã có điềm báo khác thường, tướng mạo kỳ lạ. Trầm mặc ít nói nhưng là đại trí giả ngu, trí tuệ hơn người, kín đáo nhưng độ lượng. Nhưng nếu nói về linh lực, phỏng chừng chỉ có bọn họ mới biết được là có hay không.”
“Quả nhiên đều là thánh nhân.”
Nghiêm Dương gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nhâm Lê cười cười, thánh nhân? Kết cục của những người này… thực ra cũng không phải tốt lắm đâu… Hạng Vũ mặc dù là một thế hệ anh hùng được xưng là ‘Bá vương’, nhưng ba mươi tuổi đã tự vẫn ở Ô Giang; Lý Dực mặc dù tài hoa hơn người, nhưng cũng không thể tránh được kết cục bị người diệt quốc rồi cuối cùng bị ban chết…
“Không nói những thứ này nữa, đúng rồi, Chung Ly Tu đi rồi sao?”
Nghiêm Dương nhìn nụ cười của Nhâm Lê có chút miễn cưỡng, vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhâm Lê nhíu mày.
“Anh ta mất tích.”
Chú:
[1]Tán văn: một thể văn cổ, nội dung dùng để ca ngợi về một nhân vật nào đó.
[2]Thông tin thêm về các nhân vật được nhắc đến:
Thương Hiệt:
Lữ Quang:...
Lý Dực:
Ngu Thuấn:
Hạng Vũ:
Cao Dương:
Ngư Câu La (? – 613), người Hạ Khê quận Phùng Dực (phía nam vùng đông bắc tỉnh Thiểm Tây). Thân cao tám xích (khoảng 1.8m) thể lực hơn người, giọng nói rất lớn, bình thường nói chuyện giọng nói có thể vang xa mấy trăm bước. Tương truyền mắt Ngư Câu La có trọng đồng. Là danh tướng nhà Tùy từ thời Tùy Văn Đế, tham gia diệt Trần, tiến đánh Đột Quyết; từng giữ các chức vụ Đại Đô đốc, Trụ quốc, Tổng quản Phong Châu, sau bị Tùy Dạng Đế xử tử.
Xem thêm ở nguồn:
Tác giả :
Thính Phong Mãn Lâu