Trầm Nịch
Chương 135
“Hoàng Thượng, Thái sư cầu kiến.”
Tần Ca buông tấu chương xuống, “Bảo Thái sư đến tẩm cung của trẫm đi.”
“Dạ.”
Tiểu thái giám đi truyền lời, Tần Ca đặt chân xuống đất, Ôn Quế lập tức ngồi xổm xuống để mang hài cho Hoàng Thượng, hắn thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, Thái sư tiến cung chắc là vì chuyện của Vương gia.” Đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, nếu Ôn Quế còn đoán không ra mục đích mà Thái sư tiến cung thì hắn không xứng làm nô tài bên cạnh Hoàng Thượng.
Vương gia bị biếm hơn hai năm, đột nhiên một bước lên trời, trở thành Nhiếp Chính Vương, theo một loại ý nghĩa nào đó thì có địa vị ngang với Thái tử. Gần đây trong triều đều nghị luận về kim bảng Nhiếp Chính Vương Phủ được treo trước đại môn Lương Vương phủ. Mỗi ngày đều có không ít người thỉnh cầu bái kiến Phạm lão thái thái, hy vọng trước khi Nhiếp Chính Vương trở về thì có thể lưu lại ấn tượng tốt. Tuy rằng Phạm lão thái thái viện cớ thân mình không khỏe để từ chối tất cả, nhưng hằng ngày ở trước cửa Nhiếp Chính Vương phủ đều tấp nập xe ngựa. Ngũ Tử Ngang chưa hồi kinh đã như thế, một khi hắn trở về thì có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ thế nào?
Tần Ca không lên tiếng, đợi Ôn Quế mang hài cho hắn xong thì hắn mới phân phó, “Phải tuyển chọn dinh thự cho Nhiếp Chính Vương phủ một lần nữa, ngươi và Diêm Nhật đi làm việc này, phải chọn một nơi có phong thủy thật tốt. Lễ bộ có người hiểu rõ phong thủy, ngươi đi tìm Đoạn Canh, bảo hắn phái người đi cùng các ngươi.”
“Nô tài đã biết.”
Tháng tám ở kinh thành vô cùng oi bức, ra khỏi Tây Noãn Các mát mẻ, Tần Ca không nhanh không chậm đi về phía tẩm cung. Bước vào tẩm cung, hắn liền nhìn thấy Thái sư Lâm Giáp đang quỳ dưới đất. Mà đối phương sau khi thấy hắn tiến vào thì lập tức cúi gập người, hô lớn, “Lão thần thỉnh tấu.”
“Lão Thái sư đứng dậy đi.” Tần Ca ra hiệu cho Ôn Quế đóng cửa vào phòng ngủ, hắn đi đến sau án thư rồi ngồi xuống.
Lâm Giáp đi theo, lại tiếp tục quỳ xuống, “Hoàng Thượng, lão thần thỉnh tấu.” Nói xong, hắn lấy ra tấu chương từ trong y mệ rồi dâng lên, Ôn Quế tiếp nhận bằng hai tay rồi trình cho Hoàng Thượng.
Tần Ca mở ra tấu chương, vẻ mặt bình tĩnh. Lâm Giáp mở miệng, “Hoàng Thượng đang tráng niên, Đại Đông ngày càng phồn thịnh, Hoàng Thượng cần gì phải phong Nhiếp Chính Vương? Lương Vương lập công lao hiển hách cho Đại Đông, ân trạch của Hoàng Thượng đối với Ngũ gia đúng là thiên hạ hiếm có, lão thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn đi Nhiếp Chính Vương của Lương Vương.” Lúc trước Hoàng Thượng giữ kín không nói, nay thánh chỉ đã sớm đến Nữ Trinh, đến hôm qua Hoàng Thượng mới hạ chỉ khiến mọi người trở tay không kịp.
Tần Ca không đọc tấu chương mà chỉ khép lại rồi nói với Ôn Quế, “Bế Thái tử đến đây, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ.”
Hôm nay Lâm Giáp liều chết mà đến. Nước không thể có hai vua, Lương Vương nay trở thành Nhiếp Chính Vương, đợi sau khi hắn hồi kinh, không biết trong triều sẽ nổi lên sóng gió như thế nào. Một ngày nào đó, Ngũ gia sẽ quyền thế ngập trời, cho đến lúc đó thì Thái tử sẽ thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không thể lường trước hay sao? Đối với thánh chỉ kia, Lâm Giáp vô cùng thất vọng. fynnz.wordpress.com
“Phụ phụ.” Tiểu Thái tử được Ôn Quế bế vào, vừa thấy phụ Hoàng liền vươn hai tay đòi bế, rồi mới hiếu kỳ nhìn lão gia gia đang quỳ dưới đất. Sau khi giao Thái tử cho Hoàng Thượng thì Ôn Quế liền lui ra ngoài, trong tẩm cung ngoại trừ bốn người bọn họ thì không có bất kỳ người nào khác.
Bế nhi tử đứng dậy rồi đi đến nhuyễn tháp để ngồi xuống, Tần Ca lên tiếng, “Lão Thái sư, ngài lại đây ngồi, trẫm có chuyện muốn nói với ngài.”
Lâm Giáp đứng dậy, vì quốc gia mà làm lụng vất vả cả đời, nay đầu tóc của hắn đã bạc trắng, ngay cả lông mày cũng bị bạc. Một năm qua trên mặt và tay của Lâm Giáp lại xuất hiện thêm nhiều vết đồi mồi.
Sau khi ngồi xuống cạnh Hoàng Thượng, Lâm Giáp cất lên giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, lão thần không phải người cổ hủ, lão thần thừa nhận từng có thành kiến với Lương Vương, Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho Lương Vương như thế nào thì lão thần cũng sẽ không nhiều lời, nhưng chỉ duy nhất chuyện này thì lão thần thật sự không thể đồng ý.”
Tần Ca lại nói, “Lão Thái sư, ngươi bế Thái tử một chút đi.”
Đôi mắt của Lâm Giáp trở nên ửng đỏ, hắn đưa tay bế lấy Thái tử, khi đứa nhỏ ngồi trong lòng hắn thì tâm can của hắn nhất thời mềm nhũn, cái mũi cũng chua xót.
Lúc này Tần Ca mới nói, “Lão Thái sư, trẫm hiểu rõ nổi băn khoăn của ngươi. Trẫm muốn hỏi, kẻ thích giở thủ đoạn muốn cái gì?”
Lâm Giáp ngẩng đầu nhìn, nghiêm mặt nói, “Đương nhiên là gia tộc vinh hoa phú quý.”
Tần Ca lại hỏi, “Ngũ gia cả đời chỉ có hai nữ nhi, cho dù Ngũ Tử Ngang nắm quyền, lật đổ triều chính, ý đồ của hắn là gì?”
Lâm Giáp trả lời, “Hoàng Thượng, hiện tại Lương Vương không có nhi tử, không chắc sau này sẽ không có. Huống chi hắn còn có hai người đệ đệ. Lão thần sợ là đến một ngày Hoàng Thượng mất, chỉ có Thái tử điện hạ thì sẽ không thể chống lại được Lương Vương. Giang sơn sẽ trở thành giang sơn của Ngũ gia.”
Tần Ca lôi tay của nhi tử ra khỏi miệng, dùng khăn lau tay cho Tử Quân, hơi hơi nhếch môi, “Hắn làm gì có? Cho dù hắn cố gắng chiếm được thiên hạ này thì chung quy cũng là vì truyền cho Gia Hữu.”
“Hoàng Thượng?” Lâm Giáp nhất thời ngây dại.
Tần Ca ném ra một câu, “Lão Thái sư chưa bao giờ nhìn kỹ bộ dáng của Gia Hữu đúng không?”
Lâm Giáp lập tức cúi đầu nhìn đứa nhỏ ở trong lòng, đứa nhỏ đang nghiên cứu chùm râu bạc của hắn. Nhìn một hồi lâu, sắc mặt của Lâm Giáp càng lúc càng ngạc nhiên, tròng mắt thiếu chút nữa đã lọt ra ngoài.
“Hoàng, Hoàng Thượng?” Hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ trong lòng thật nặng, ngay cả hắn cũng bế không nổi.
Tần Ca dường như cảm thấy Lâm Giáp bị dọa như thế vẫn chưa đủ, hắn sờ lên mắt của nhi tử, “Lần đầu tiên những người khác nhìn thấy Gia Hữu đều nói hắn giống ta, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ thấy hắn kỳ thật không giống ta, mà càng giống một người khác.”
“Hoàng Thượng!” Trong khoảnh khắc sắc mặt của Lâm Giáp trở nên tái nhợt, quên mất thân phận của mình mà rống to, “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ là nhi tử của Lương Vương? Hoàng Thượng, ngài làm sao có thể lập nhi tử của Lương Vương làm Thái tử!” Trước mắt của Lâm Giáp tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, chuyện này so với việc phong Lương Vương làm Nhiếp Chính Vương càng khiến hắn không thể chấp nhận.
Tần Ca bế nhi tử trở về, thản nhiên nói ra sự thật, “Gia Hữu là nhi tử của trẫm và Lương Vương, là nhi tử thân sinh của trẫm.”
Lâm Giáp lập tức thanh tỉnh, cả người hoàn toàn mông lung.
Ngoại trừ đám người Ôn Quế thì không ai biết ngày hôm đó Hoàng Thượng đã nói cái gì với Lâm Giáp. Lâm Giáp đi ra từ tẩm cung của Hoàng Thượng, hắn vừa đi vừa khóc. Sau khi về đến phủ thì Lâm Giáp đóng cửa từ chối tiếp khách. Ngày hôm sau Tần Ca hạ chỉ phong Lâm Giáp là Thái sư của Thái tử, Lâm Giáp cũng tuyên bố ra ngoài từ nay về sau chỉ chuyên tâm dạy Thái tử, không liên can đến triều chính. Từ đó cho đến hai mươi năm cuối khi Lâm Giáp được chín mươi bốn tuổi rồi qua đời thì hắn đều không can dự vào bất cứ chuyện gì của triều đình, cho dù là lúc lịch sử Đại Đông xảy ra đại sự kiện khiến người ta bàn tán say sưa thì hắn cũng làm như không nghe thấy.
Thái độ của Lâm Giáp có ảnh hưởng rất lớn đến quan viên triều đình. Đám quan viên phản đối Ngũ Tử Ngang không dám phản đối nữa; đám quan viên ủng hộ Ngũ Tử Ngang lại giống như được uống một chén thuốc an thần. Thái sư không phản đối thì còn ai dám phản đối? Ngũ Tử Ngang vẫn chưa hồi kinh hiển nhiên trở thành người có quyền thế tối cao của Đại Đông, dưới môt người trên vạn người.
…………..
Mắt phải của Quan Độ từ sáng nay bắt đầu giật liên tục khiến cho hắn lo lắng bất an trong lòng. Tục ngữ có câu: Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai. Hôm đó hắn thật sự mất hồn mất vía, thật vất vả mới đến trời tối, lúc này Quan Độ mới tạm an tâm một chút. Tiếp qua nửa canh giờ cửa thành sẽ đóng, chắc là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Lão cha lão nương của hắn thân thể khỏe mạnh, thê tử cũng bình an. Quan độ suy nghĩ môt chút, có lẽ dạo này luôn vì chuyện kia mà ngủ không ngon cho nên mí mắt mới giật như thế, vì vậy Quan Độ an tâm. Chờ cửa thành đóng thì hắn có thể về phủ.
Dạo trên tường thành một vòng, không phát hiện có gì khác thường, Quan Độ trở lại quân doanh. Thay áo giáp, mặc vào xiêm y để hồi phủ, khi Quan Độ chuẩn bị xuất môn thì khóe mắt liền liếc thấy có một phong thư đặt trên bàn. Kỳ lạ, khi hắn đi ra ngoài thì làm gì có? Hơn nữa thị vệ cũng không nói với hắn là có thư đến a? Nhịp tim của Quan Độ đập nhanh vài cái, lạnh mặt đi đến trước bàn, cầm lấy lá thư không có danh tự, vừa rút thư ra thì da mặt của Quan Độ giật giật liên tục, rốt cục hắn biết vì sao mắt phải của hắn giật cả ngày hôm nay!
Lão đệ:
Đêm nay ta trở về, ngươi mở cửa thành cho ta.
“Mụ nội ngươi, không thể quay về ban ngày hay sao? Đêm nay lão tử lại không thể về nhà ôm phu nhân!” Oán hận rồi thiêu thư, Quan Độ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hắn không có cách gì khác, sau khi nổi nóng một lúc thì hắn liền gọi người hồi phủ truyền lời đêm nay hắn không quay về. Quan Độ không hiểu vì sao cái tên gia khỏa kia nay đã là Nhiếp Chính Vương mà còn phải lén lút như thế. Cho dù người nọ quả thật dưỡng quả phụ nhà ai ở bên ngoài, cho dù là phu nhân của người ta thì cũng sẽ không ai dám nói người nọ cái gì a, vì sao cứ thích đến buổi tối thì lại lén lút chuồn về?
Bất quá tuy rằng Quan Độ cũng rất bực mình nhưng hắn vẫn ở doanh trại của thủ vệ kinh đô mà chờ người nọ trở về. Đêm càng lúc càng tối, Quan Độ co ro ngủ gật trên chiếc giường gỗ. Theo như kinh nghiệm của hắn thì người nọ phải qua giờ tý mới về đến. Đang mơ mơ màng màng thì Quan Độ nghe thấy tiếng trống điểm sang canh giờ tý, hắn giật mình tỉnh lại. Dụi mắt vài cái, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, đi thẳng đến cửa thành.
Giờ tý canh ba, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, đứng trên tường thành, Quan Độ nâng cao đuốc, đến khi nhìn thấy rõ người đến thì hắn lập tức đi xuống, cửa thành vừa mở ra, người cưỡi ngựa cũng đã chạy đến. Người nọ ghìm cương ngựa, còn chưa kịp xuống ngựa thì Quan Độ đã hung hăng đấm cho người nọ một quyền rồi cắn răng gầm nhẹ, “Ngươi thấy ta không ngủ yên thì mới hả dạ có phải hay không.”
“Ha ha, Quan đại nhân thật sự nổi giận rồi.” Người nọ xoa bả vai bị đánh đau, nâng lên chiếc mũ che đầu, vừa cười vừa làm mặt lạnh, “Quan đại nhân xin thương xót, để ta vào đi.”
Cho dù Quan Độ có bực tức cỡ nào thì cũng không thể vô lễ với người này, dù sao người ta hiện tại cũng là Nhiếp Chính Vương. Quan Độ tự mình dẫn ngựa cho người này, oán hận mà nói, “Mời ta dùng bữa tại tửu lâu đệ nhất kinh thành.”
“Chẳng có gì khó cả!” Người nọ thoải mái cười, cầm lấy dây cương để leo lên ngựa, vỗ vỗ bả vai của Quan Độ rồi nói, “Huynh đệ, làm phiền, không quá bao lâu thì ngươi sẽ không cần phải chờ mở cửa ban đêm cho ta nữa.”
Không nhiều lời, nười nọ quất roi, nhanh chóng ly khai. Cho đến khi hắn biến mất mà Quan Độ vẫn còn đang suy nghĩ câu nói đó của hắn.
………..
Tẩm cung của đế vương vô cùng im ắng, Tần Ca đã ngủ, tiểu Thái tử cũng đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào. Diêm Nhật ngủ bên ngoài, đêm nay Khổng Tắc Huy không trực đêm mà do phó thống lĩnh Lý thao phụ trách an toàn của tẩm cung. Cho dù là ngủ thì một bên lỗ tai của Diêm Nhật vẫn dựng thẳng, hắn nghe thấy Lý Thao đi ra ngoài, tiếp theo Diêm Nhật liền tỉnh.
Sau đó hắn nhìn thấy Lý Thao mở cửa rồi cung kính nghênh đón một người tiến vào. Vừa thấy người đến thì trong mắt của Diêm Nhật liền hiện lên kinh hỉ, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Vương gia!”
Lại một lần nữa tháo xuống chiếc mũ đội đầu sau khi vượt qua phong trần mệt mỏi mà gấp rút trở về, ra hiệu cho Diêm Nhật thấp giọng, rồi mới nhẹ nhàng hỏi, “Thái tử ở phòng nào?”
“Thỉnh Vương gia đi theo nô tài.” Diêm Nhật vội vàng dẫn đường. Ngũ Tử Ngang ném tay nãi cho Lý Thao, sau đó nhanh chóng đuổi theo Diêm Nhật.
Vừa tiến vào phòng Thái tử, xua tay để cho đám nhũ mẫu đang cuống quýt hành lễ giữ im lặng, Ngũ Tử Ngang vô cùng kích động mà đi đến bên giường của nhi tử. Khi hắn nhìn thấy nhi tử đang ngủ say thì hốc mắt nhất thời trở nên ươn ướt. Một năm chín tháng không thấy Tử Quân, nay Tử Quân đã trưởng thành không ít, không biết Tử Quân có nhìn nhận người cha này hay không. Lau mắt, Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng nhấc cả chăn lẫn nhi tử lên, rồi mới hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Quân.
Diêm Nhật đứng một bên nhìn, cũng không kìm được khóe mắt ẩm ướt, ra hiệu cho nhũ mẫu và bốn ả tỳ nữ của Thái tử ra ngoài, hắn nhịn không được mà tiến lên nói, “Vương gia, điện hạ đã biết gọi phụ thân,”
Ngũ Tử Ngang quay ngoắt lại, “Thật ư?” Hốc mắt của hắn đỏ bừng, Tử Quân đã sắp hai tuổi vậy mà đến giờ hắn mới quay về. Mỗi khi nghĩ đến điều này thì Ngũ Tử Ngang lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Diêm Nhật hạ thấp giọng, “Tiếng đầu tiên mà điện hạ gọi là Hoàng Thượng, tiếng thứ hai chính là Vương gia. Mỗi ngày Hoàng Thượng đều dạy điện hạ, chẳng qua Hoàng Thượng sợ ảnh hưởng đến an nguy của Vương gia nên vẫn chưa báo cho điện hạ biết phụ thân của hắn là ai. Điện hạ thường xuyên hỏi Hoàng Thượng và nô tài Phụ thân là ai, Khi nào thì phụ thân quay về.”
Ngũ Tử Ngang quay đầu lại, không ngừng hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Quân, đến khi thấy Tử Quân sắp bị hắn làm cho tỉnh giấc thì mới lưu luyến thả nhi tử xuống, giọng nói khàn khàn, “Bổn Vương sẽ không rời xa Hoàng Thượng và Thái tử nữa. Hoàng Thượng ngủ chưa?”
“Hoàng Thượng đã ngủ rồi.”
Ngũ Tử Ngang đắp chăn lại cho nhi tử cẩn thận rồi mới hỏi, “Đêm nay ai trực?”
“Nô tài và Thân công công.”
“Gọi Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đến, bổn Vương muốn dẫn Hoàng Thượng và Thái tử đến tiểu viện.”
“Dạ.”
Hít sâu vài hơi, lại nhìn dung nhan đang ngủ của nhi tử, sau đó Ngũ Tử Ngang ra ngoài rồi đi vào một gian phòng ở kế bên. Thân Mộc canh giữ ở cửa chính bị đánh thức, khi hắn nhìn thấy rõ là ai thì hắn cũng giống như Diêm Nhật, trong mắt lấp đầy kinh hỉ.
“Đừng đánh thức Hoàng Thượng.” Thấp giọng dặn dò một tiếng, sau đó Ngũ Tử Ngang vội vàng đi vào bên trong, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau bức bình phong, “Thân công công, Vương gia và Hoàng Thượng một tí nữa sẽ ra ngoài, Thái tử điện hạ cũng đi cùng, chúng ta nhanh chóng thu dọn một chút.” Diêm Nhật nói với Thân Mộc đang kinh hỉ quá độ, Thân Mộc lập tức hoàn hồn, cùng hắn đi ra ngoài.
………
Nhẹ nhàng bước vào bên giường của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang chậm rãi vén rèm lên, mượn ánh nến mỏng manh ở gian ngoài, hắn nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường, nghiêng người ngủ say. Cột lên một bên rèm che, Ngũ Tử Ngang quỳ một chân lên giường, dịu dàng kéo thân mình của người nọ đến gần phía mình rồi mới khom người, cúi đầu.
Tần Ca đang ngủ say thì cảm thấy có cái gì ngăn chặn trên môi của mình, khi hắn ý thức có người đang đánh lénthì hắn lập tức thanh tỉnh, hàm răng bám theo động tác của đối phương. Đầu lưỡi trên miệng của Ngũ Tử Ngang nhanh chóng thu về, suýt nữa đã bị cắn chảy máu.
“Ngay cả hương vị của ta mà ngươi cũng đã quên, có phải ngươi coi trọng người khác hay không?” Liếm liếm bờ môi bị cắn trúng, Ngũ Tử Ngang trong lòng tràn đầy dấm chua, lại một lần nữa cúi đầu rồi lấp kín miệng của Tần Ca.
“Ưm!” Tần Ca bị khiếp sợ, vẫn chưa kịp vui sướng thì đã bị đoạt đi hô hấp. Bất quá lần này hắn không cắn mà lại phối hợp hé miệng để đối phương nhấm nháp tư vị của hắn. Đã bao lâu? Bao lâu không ngửi được hương vị của người này? Tần Ca giang hai tay khóa chặt đối phương, chủ động nâng người dậy để đối phương vuốt ve.
Tình dục cơ hồ là lập tức bùng nổ, Ngũ Tử Ngang thở hổn hển rồi thối lui, giọng nói khàn đặc, “Đi, đi tiểu viện, ta chịu không nổi. Đêm nay nhất định phải làm cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Tần Ca cũng thở hổn hển, nụ hôn vừa rối suýt nữa đã làm cho hắn phát tiết. Được đối phương dìu dậy, để mặc đối phương vội vàng khoác xiêm y cho hắn, Tần Ca căn bản không bận tâm có thích hợp hay không.
Sau khi Ngũ Tử Ngang mang hài cho hắn xong, Tần Ca mới kéo đối phương rồi dâng lên bờ môi của mình, sau một nụ hôn sâu thì hắn liền hỏi, “Lần này mấy ngày?”
Ngũ Tử Ngang nhếch môi cười, “Ngươi muốn mấy ngày thì sẽ có bấy nhiêu ngày. Tần Ca, chuẩn bị sẵn sàng để ta đoạt quyền hay chưa?”
Tần Ca cũng nhếch môi, đối phương hôn cổ khiến hắn vừa thở hổn hển vừa nói, “Ta luôn luôn chờ đợi.”
Bế ngang Tần Ca, Ngũ Tử Ngang đưa hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Chờ ta làm đủ đã. Nhịn hai năm, ta sắp nghẹn chết rồi. Trời có sập xuống thì ta cũng mặc kệ.”
“Ngươi đi nhìn Tử Quân chưa?” Tần Ca chỉ quan tâm điểm này.
“Mang Tử Quân đi theo.” Ngũ Tử Ngang bế Tần Ca phía trước người, đầu kề sát vào vầng trán của đối phương, giọng nói khàn đặc, “Ta nhớ các ngươi muốn chết.”
Giọng nói của Tần Ca cũng khàn hơn trước rất nhiều, hắn khẽ cắn môi của Ngũ Tử Ngang rồi thấp giọng nói, “Ta cũng nhớ ngươi muốn chết, nhớ muốn phát điên rồi.” Ngay sau đó Tần Ca liền bị Ngũ Tử Ngang nhanh chóng bế đi.
Nhiếp Chính Vương bí mật hồi kinh vào đêm khuya đang lặng lẽ đưa Hoàng Thượng xuất cung. Tiểu Thái tử đang ngủ say căn bản không biết mình đã bị đem đi, nửa đường tỉnh lại để đi tiểu thì nhìn thấy Diêm Nhật đang ôm hắn, hắn liền nhắm mắt lại rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tần Ca buông tấu chương xuống, “Bảo Thái sư đến tẩm cung của trẫm đi.”
“Dạ.”
Tiểu thái giám đi truyền lời, Tần Ca đặt chân xuống đất, Ôn Quế lập tức ngồi xổm xuống để mang hài cho Hoàng Thượng, hắn thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, Thái sư tiến cung chắc là vì chuyện của Vương gia.” Đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy, nếu Ôn Quế còn đoán không ra mục đích mà Thái sư tiến cung thì hắn không xứng làm nô tài bên cạnh Hoàng Thượng.
Vương gia bị biếm hơn hai năm, đột nhiên một bước lên trời, trở thành Nhiếp Chính Vương, theo một loại ý nghĩa nào đó thì có địa vị ngang với Thái tử. Gần đây trong triều đều nghị luận về kim bảng Nhiếp Chính Vương Phủ được treo trước đại môn Lương Vương phủ. Mỗi ngày đều có không ít người thỉnh cầu bái kiến Phạm lão thái thái, hy vọng trước khi Nhiếp Chính Vương trở về thì có thể lưu lại ấn tượng tốt. Tuy rằng Phạm lão thái thái viện cớ thân mình không khỏe để từ chối tất cả, nhưng hằng ngày ở trước cửa Nhiếp Chính Vương phủ đều tấp nập xe ngựa. Ngũ Tử Ngang chưa hồi kinh đã như thế, một khi hắn trở về thì có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ thế nào?
Tần Ca không lên tiếng, đợi Ôn Quế mang hài cho hắn xong thì hắn mới phân phó, “Phải tuyển chọn dinh thự cho Nhiếp Chính Vương phủ một lần nữa, ngươi và Diêm Nhật đi làm việc này, phải chọn một nơi có phong thủy thật tốt. Lễ bộ có người hiểu rõ phong thủy, ngươi đi tìm Đoạn Canh, bảo hắn phái người đi cùng các ngươi.”
“Nô tài đã biết.”
Tháng tám ở kinh thành vô cùng oi bức, ra khỏi Tây Noãn Các mát mẻ, Tần Ca không nhanh không chậm đi về phía tẩm cung. Bước vào tẩm cung, hắn liền nhìn thấy Thái sư Lâm Giáp đang quỳ dưới đất. Mà đối phương sau khi thấy hắn tiến vào thì lập tức cúi gập người, hô lớn, “Lão thần thỉnh tấu.”
“Lão Thái sư đứng dậy đi.” Tần Ca ra hiệu cho Ôn Quế đóng cửa vào phòng ngủ, hắn đi đến sau án thư rồi ngồi xuống.
Lâm Giáp đi theo, lại tiếp tục quỳ xuống, “Hoàng Thượng, lão thần thỉnh tấu.” Nói xong, hắn lấy ra tấu chương từ trong y mệ rồi dâng lên, Ôn Quế tiếp nhận bằng hai tay rồi trình cho Hoàng Thượng.
Tần Ca mở ra tấu chương, vẻ mặt bình tĩnh. Lâm Giáp mở miệng, “Hoàng Thượng đang tráng niên, Đại Đông ngày càng phồn thịnh, Hoàng Thượng cần gì phải phong Nhiếp Chính Vương? Lương Vương lập công lao hiển hách cho Đại Đông, ân trạch của Hoàng Thượng đối với Ngũ gia đúng là thiên hạ hiếm có, lão thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn đi Nhiếp Chính Vương của Lương Vương.” Lúc trước Hoàng Thượng giữ kín không nói, nay thánh chỉ đã sớm đến Nữ Trinh, đến hôm qua Hoàng Thượng mới hạ chỉ khiến mọi người trở tay không kịp.
Tần Ca không đọc tấu chương mà chỉ khép lại rồi nói với Ôn Quế, “Bế Thái tử đến đây, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ.”
Hôm nay Lâm Giáp liều chết mà đến. Nước không thể có hai vua, Lương Vương nay trở thành Nhiếp Chính Vương, đợi sau khi hắn hồi kinh, không biết trong triều sẽ nổi lên sóng gió như thế nào. Một ngày nào đó, Ngũ gia sẽ quyền thế ngập trời, cho đến lúc đó thì Thái tử sẽ thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không thể lường trước hay sao? Đối với thánh chỉ kia, Lâm Giáp vô cùng thất vọng. fynnz.wordpress.com
“Phụ phụ.” Tiểu Thái tử được Ôn Quế bế vào, vừa thấy phụ Hoàng liền vươn hai tay đòi bế, rồi mới hiếu kỳ nhìn lão gia gia đang quỳ dưới đất. Sau khi giao Thái tử cho Hoàng Thượng thì Ôn Quế liền lui ra ngoài, trong tẩm cung ngoại trừ bốn người bọn họ thì không có bất kỳ người nào khác.
Bế nhi tử đứng dậy rồi đi đến nhuyễn tháp để ngồi xuống, Tần Ca lên tiếng, “Lão Thái sư, ngài lại đây ngồi, trẫm có chuyện muốn nói với ngài.”
Lâm Giáp đứng dậy, vì quốc gia mà làm lụng vất vả cả đời, nay đầu tóc của hắn đã bạc trắng, ngay cả lông mày cũng bị bạc. Một năm qua trên mặt và tay của Lâm Giáp lại xuất hiện thêm nhiều vết đồi mồi.
Sau khi ngồi xuống cạnh Hoàng Thượng, Lâm Giáp cất lên giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, lão thần không phải người cổ hủ, lão thần thừa nhận từng có thành kiến với Lương Vương, Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho Lương Vương như thế nào thì lão thần cũng sẽ không nhiều lời, nhưng chỉ duy nhất chuyện này thì lão thần thật sự không thể đồng ý.”
Tần Ca lại nói, “Lão Thái sư, ngươi bế Thái tử một chút đi.”
Đôi mắt của Lâm Giáp trở nên ửng đỏ, hắn đưa tay bế lấy Thái tử, khi đứa nhỏ ngồi trong lòng hắn thì tâm can của hắn nhất thời mềm nhũn, cái mũi cũng chua xót.
Lúc này Tần Ca mới nói, “Lão Thái sư, trẫm hiểu rõ nổi băn khoăn của ngươi. Trẫm muốn hỏi, kẻ thích giở thủ đoạn muốn cái gì?”
Lâm Giáp ngẩng đầu nhìn, nghiêm mặt nói, “Đương nhiên là gia tộc vinh hoa phú quý.”
Tần Ca lại hỏi, “Ngũ gia cả đời chỉ có hai nữ nhi, cho dù Ngũ Tử Ngang nắm quyền, lật đổ triều chính, ý đồ của hắn là gì?”
Lâm Giáp trả lời, “Hoàng Thượng, hiện tại Lương Vương không có nhi tử, không chắc sau này sẽ không có. Huống chi hắn còn có hai người đệ đệ. Lão thần sợ là đến một ngày Hoàng Thượng mất, chỉ có Thái tử điện hạ thì sẽ không thể chống lại được Lương Vương. Giang sơn sẽ trở thành giang sơn của Ngũ gia.”
Tần Ca lôi tay của nhi tử ra khỏi miệng, dùng khăn lau tay cho Tử Quân, hơi hơi nhếch môi, “Hắn làm gì có? Cho dù hắn cố gắng chiếm được thiên hạ này thì chung quy cũng là vì truyền cho Gia Hữu.”
“Hoàng Thượng?” Lâm Giáp nhất thời ngây dại.
Tần Ca ném ra một câu, “Lão Thái sư chưa bao giờ nhìn kỹ bộ dáng của Gia Hữu đúng không?”
Lâm Giáp lập tức cúi đầu nhìn đứa nhỏ ở trong lòng, đứa nhỏ đang nghiên cứu chùm râu bạc của hắn. Nhìn một hồi lâu, sắc mặt của Lâm Giáp càng lúc càng ngạc nhiên, tròng mắt thiếu chút nữa đã lọt ra ngoài.
“Hoàng, Hoàng Thượng?” Hắn chỉ cảm thấy đứa nhỏ trong lòng thật nặng, ngay cả hắn cũng bế không nổi.
Tần Ca dường như cảm thấy Lâm Giáp bị dọa như thế vẫn chưa đủ, hắn sờ lên mắt của nhi tử, “Lần đầu tiên những người khác nhìn thấy Gia Hữu đều nói hắn giống ta, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ thấy hắn kỳ thật không giống ta, mà càng giống một người khác.”
“Hoàng Thượng!” Trong khoảnh khắc sắc mặt của Lâm Giáp trở nên tái nhợt, quên mất thân phận của mình mà rống to, “Chẳng lẽ Thái tử điện hạ là nhi tử của Lương Vương? Hoàng Thượng, ngài làm sao có thể lập nhi tử của Lương Vương làm Thái tử!” Trước mắt của Lâm Giáp tối sầm, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, chuyện này so với việc phong Lương Vương làm Nhiếp Chính Vương càng khiến hắn không thể chấp nhận.
Tần Ca bế nhi tử trở về, thản nhiên nói ra sự thật, “Gia Hữu là nhi tử của trẫm và Lương Vương, là nhi tử thân sinh của trẫm.”
Lâm Giáp lập tức thanh tỉnh, cả người hoàn toàn mông lung.
Ngoại trừ đám người Ôn Quế thì không ai biết ngày hôm đó Hoàng Thượng đã nói cái gì với Lâm Giáp. Lâm Giáp đi ra từ tẩm cung của Hoàng Thượng, hắn vừa đi vừa khóc. Sau khi về đến phủ thì Lâm Giáp đóng cửa từ chối tiếp khách. Ngày hôm sau Tần Ca hạ chỉ phong Lâm Giáp là Thái sư của Thái tử, Lâm Giáp cũng tuyên bố ra ngoài từ nay về sau chỉ chuyên tâm dạy Thái tử, không liên can đến triều chính. Từ đó cho đến hai mươi năm cuối khi Lâm Giáp được chín mươi bốn tuổi rồi qua đời thì hắn đều không can dự vào bất cứ chuyện gì của triều đình, cho dù là lúc lịch sử Đại Đông xảy ra đại sự kiện khiến người ta bàn tán say sưa thì hắn cũng làm như không nghe thấy.
Thái độ của Lâm Giáp có ảnh hưởng rất lớn đến quan viên triều đình. Đám quan viên phản đối Ngũ Tử Ngang không dám phản đối nữa; đám quan viên ủng hộ Ngũ Tử Ngang lại giống như được uống một chén thuốc an thần. Thái sư không phản đối thì còn ai dám phản đối? Ngũ Tử Ngang vẫn chưa hồi kinh hiển nhiên trở thành người có quyền thế tối cao của Đại Đông, dưới môt người trên vạn người.
…………..
Mắt phải của Quan Độ từ sáng nay bắt đầu giật liên tục khiến cho hắn lo lắng bất an trong lòng. Tục ngữ có câu: Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai. Hôm đó hắn thật sự mất hồn mất vía, thật vất vả mới đến trời tối, lúc này Quan Độ mới tạm an tâm một chút. Tiếp qua nửa canh giờ cửa thành sẽ đóng, chắc là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Lão cha lão nương của hắn thân thể khỏe mạnh, thê tử cũng bình an. Quan độ suy nghĩ môt chút, có lẽ dạo này luôn vì chuyện kia mà ngủ không ngon cho nên mí mắt mới giật như thế, vì vậy Quan Độ an tâm. Chờ cửa thành đóng thì hắn có thể về phủ.
Dạo trên tường thành một vòng, không phát hiện có gì khác thường, Quan Độ trở lại quân doanh. Thay áo giáp, mặc vào xiêm y để hồi phủ, khi Quan Độ chuẩn bị xuất môn thì khóe mắt liền liếc thấy có một phong thư đặt trên bàn. Kỳ lạ, khi hắn đi ra ngoài thì làm gì có? Hơn nữa thị vệ cũng không nói với hắn là có thư đến a? Nhịp tim của Quan Độ đập nhanh vài cái, lạnh mặt đi đến trước bàn, cầm lấy lá thư không có danh tự, vừa rút thư ra thì da mặt của Quan Độ giật giật liên tục, rốt cục hắn biết vì sao mắt phải của hắn giật cả ngày hôm nay!
Lão đệ:
Đêm nay ta trở về, ngươi mở cửa thành cho ta.
“Mụ nội ngươi, không thể quay về ban ngày hay sao? Đêm nay lão tử lại không thể về nhà ôm phu nhân!” Oán hận rồi thiêu thư, Quan Độ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hắn không có cách gì khác, sau khi nổi nóng một lúc thì hắn liền gọi người hồi phủ truyền lời đêm nay hắn không quay về. Quan Độ không hiểu vì sao cái tên gia khỏa kia nay đã là Nhiếp Chính Vương mà còn phải lén lút như thế. Cho dù người nọ quả thật dưỡng quả phụ nhà ai ở bên ngoài, cho dù là phu nhân của người ta thì cũng sẽ không ai dám nói người nọ cái gì a, vì sao cứ thích đến buổi tối thì lại lén lút chuồn về?
Bất quá tuy rằng Quan Độ cũng rất bực mình nhưng hắn vẫn ở doanh trại của thủ vệ kinh đô mà chờ người nọ trở về. Đêm càng lúc càng tối, Quan Độ co ro ngủ gật trên chiếc giường gỗ. Theo như kinh nghiệm của hắn thì người nọ phải qua giờ tý mới về đến. Đang mơ mơ màng màng thì Quan Độ nghe thấy tiếng trống điểm sang canh giờ tý, hắn giật mình tỉnh lại. Dụi mắt vài cái, hắn bước nhanh ra khỏi phòng, đi thẳng đến cửa thành.
Giờ tý canh ba, tiếng vó ngựa từ xa đến gần, đứng trên tường thành, Quan Độ nâng cao đuốc, đến khi nhìn thấy rõ người đến thì hắn lập tức đi xuống, cửa thành vừa mở ra, người cưỡi ngựa cũng đã chạy đến. Người nọ ghìm cương ngựa, còn chưa kịp xuống ngựa thì Quan Độ đã hung hăng đấm cho người nọ một quyền rồi cắn răng gầm nhẹ, “Ngươi thấy ta không ngủ yên thì mới hả dạ có phải hay không.”
“Ha ha, Quan đại nhân thật sự nổi giận rồi.” Người nọ xoa bả vai bị đánh đau, nâng lên chiếc mũ che đầu, vừa cười vừa làm mặt lạnh, “Quan đại nhân xin thương xót, để ta vào đi.”
Cho dù Quan Độ có bực tức cỡ nào thì cũng không thể vô lễ với người này, dù sao người ta hiện tại cũng là Nhiếp Chính Vương. Quan Độ tự mình dẫn ngựa cho người này, oán hận mà nói, “Mời ta dùng bữa tại tửu lâu đệ nhất kinh thành.”
“Chẳng có gì khó cả!” Người nọ thoải mái cười, cầm lấy dây cương để leo lên ngựa, vỗ vỗ bả vai của Quan Độ rồi nói, “Huynh đệ, làm phiền, không quá bao lâu thì ngươi sẽ không cần phải chờ mở cửa ban đêm cho ta nữa.”
Không nhiều lời, nười nọ quất roi, nhanh chóng ly khai. Cho đến khi hắn biến mất mà Quan Độ vẫn còn đang suy nghĩ câu nói đó của hắn.
………..
Tẩm cung của đế vương vô cùng im ắng, Tần Ca đã ngủ, tiểu Thái tử cũng đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào. Diêm Nhật ngủ bên ngoài, đêm nay Khổng Tắc Huy không trực đêm mà do phó thống lĩnh Lý thao phụ trách an toàn của tẩm cung. Cho dù là ngủ thì một bên lỗ tai của Diêm Nhật vẫn dựng thẳng, hắn nghe thấy Lý Thao đi ra ngoài, tiếp theo Diêm Nhật liền tỉnh.
Sau đó hắn nhìn thấy Lý Thao mở cửa rồi cung kính nghênh đón một người tiến vào. Vừa thấy người đến thì trong mắt của Diêm Nhật liền hiện lên kinh hỉ, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Vương gia!”
Lại một lần nữa tháo xuống chiếc mũ đội đầu sau khi vượt qua phong trần mệt mỏi mà gấp rút trở về, ra hiệu cho Diêm Nhật thấp giọng, rồi mới nhẹ nhàng hỏi, “Thái tử ở phòng nào?”
“Thỉnh Vương gia đi theo nô tài.” Diêm Nhật vội vàng dẫn đường. Ngũ Tử Ngang ném tay nãi cho Lý Thao, sau đó nhanh chóng đuổi theo Diêm Nhật.
Vừa tiến vào phòng Thái tử, xua tay để cho đám nhũ mẫu đang cuống quýt hành lễ giữ im lặng, Ngũ Tử Ngang vô cùng kích động mà đi đến bên giường của nhi tử. Khi hắn nhìn thấy nhi tử đang ngủ say thì hốc mắt nhất thời trở nên ươn ướt. Một năm chín tháng không thấy Tử Quân, nay Tử Quân đã trưởng thành không ít, không biết Tử Quân có nhìn nhận người cha này hay không. Lau mắt, Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng nhấc cả chăn lẫn nhi tử lên, rồi mới hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Quân.
Diêm Nhật đứng một bên nhìn, cũng không kìm được khóe mắt ẩm ướt, ra hiệu cho nhũ mẫu và bốn ả tỳ nữ của Thái tử ra ngoài, hắn nhịn không được mà tiến lên nói, “Vương gia, điện hạ đã biết gọi phụ thân,”
Ngũ Tử Ngang quay ngoắt lại, “Thật ư?” Hốc mắt của hắn đỏ bừng, Tử Quân đã sắp hai tuổi vậy mà đến giờ hắn mới quay về. Mỗi khi nghĩ đến điều này thì Ngũ Tử Ngang lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Diêm Nhật hạ thấp giọng, “Tiếng đầu tiên mà điện hạ gọi là Hoàng Thượng, tiếng thứ hai chính là Vương gia. Mỗi ngày Hoàng Thượng đều dạy điện hạ, chẳng qua Hoàng Thượng sợ ảnh hưởng đến an nguy của Vương gia nên vẫn chưa báo cho điện hạ biết phụ thân của hắn là ai. Điện hạ thường xuyên hỏi Hoàng Thượng và nô tài Phụ thân là ai, Khi nào thì phụ thân quay về.”
Ngũ Tử Ngang quay đầu lại, không ngừng hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Quân, đến khi thấy Tử Quân sắp bị hắn làm cho tỉnh giấc thì mới lưu luyến thả nhi tử xuống, giọng nói khàn khàn, “Bổn Vương sẽ không rời xa Hoàng Thượng và Thái tử nữa. Hoàng Thượng ngủ chưa?”
“Hoàng Thượng đã ngủ rồi.”
Ngũ Tử Ngang đắp chăn lại cho nhi tử cẩn thận rồi mới hỏi, “Đêm nay ai trực?”
“Nô tài và Thân công công.”
“Gọi Ôn Quế và Khổng Tắc Huy đến, bổn Vương muốn dẫn Hoàng Thượng và Thái tử đến tiểu viện.”
“Dạ.”
Hít sâu vài hơi, lại nhìn dung nhan đang ngủ của nhi tử, sau đó Ngũ Tử Ngang ra ngoài rồi đi vào một gian phòng ở kế bên. Thân Mộc canh giữ ở cửa chính bị đánh thức, khi hắn nhìn thấy rõ là ai thì hắn cũng giống như Diêm Nhật, trong mắt lấp đầy kinh hỉ.
“Đừng đánh thức Hoàng Thượng.” Thấp giọng dặn dò một tiếng, sau đó Ngũ Tử Ngang vội vàng đi vào bên trong, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau bức bình phong, “Thân công công, Vương gia và Hoàng Thượng một tí nữa sẽ ra ngoài, Thái tử điện hạ cũng đi cùng, chúng ta nhanh chóng thu dọn một chút.” Diêm Nhật nói với Thân Mộc đang kinh hỉ quá độ, Thân Mộc lập tức hoàn hồn, cùng hắn đi ra ngoài.
………
Nhẹ nhàng bước vào bên giường của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang chậm rãi vén rèm lên, mượn ánh nến mỏng manh ở gian ngoài, hắn nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong đang nằm trên giường, nghiêng người ngủ say. Cột lên một bên rèm che, Ngũ Tử Ngang quỳ một chân lên giường, dịu dàng kéo thân mình của người nọ đến gần phía mình rồi mới khom người, cúi đầu.
Tần Ca đang ngủ say thì cảm thấy có cái gì ngăn chặn trên môi của mình, khi hắn ý thức có người đang đánh lénthì hắn lập tức thanh tỉnh, hàm răng bám theo động tác của đối phương. Đầu lưỡi trên miệng của Ngũ Tử Ngang nhanh chóng thu về, suýt nữa đã bị cắn chảy máu.
“Ngay cả hương vị của ta mà ngươi cũng đã quên, có phải ngươi coi trọng người khác hay không?” Liếm liếm bờ môi bị cắn trúng, Ngũ Tử Ngang trong lòng tràn đầy dấm chua, lại một lần nữa cúi đầu rồi lấp kín miệng của Tần Ca.
“Ưm!” Tần Ca bị khiếp sợ, vẫn chưa kịp vui sướng thì đã bị đoạt đi hô hấp. Bất quá lần này hắn không cắn mà lại phối hợp hé miệng để đối phương nhấm nháp tư vị của hắn. Đã bao lâu? Bao lâu không ngửi được hương vị của người này? Tần Ca giang hai tay khóa chặt đối phương, chủ động nâng người dậy để đối phương vuốt ve.
Tình dục cơ hồ là lập tức bùng nổ, Ngũ Tử Ngang thở hổn hển rồi thối lui, giọng nói khàn đặc, “Đi, đi tiểu viện, ta chịu không nổi. Đêm nay nhất định phải làm cho ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!”
Tần Ca cũng thở hổn hển, nụ hôn vừa rối suýt nữa đã làm cho hắn phát tiết. Được đối phương dìu dậy, để mặc đối phương vội vàng khoác xiêm y cho hắn, Tần Ca căn bản không bận tâm có thích hợp hay không.
Sau khi Ngũ Tử Ngang mang hài cho hắn xong, Tần Ca mới kéo đối phương rồi dâng lên bờ môi của mình, sau một nụ hôn sâu thì hắn liền hỏi, “Lần này mấy ngày?”
Ngũ Tử Ngang nhếch môi cười, “Ngươi muốn mấy ngày thì sẽ có bấy nhiêu ngày. Tần Ca, chuẩn bị sẵn sàng để ta đoạt quyền hay chưa?”
Tần Ca cũng nhếch môi, đối phương hôn cổ khiến hắn vừa thở hổn hển vừa nói, “Ta luôn luôn chờ đợi.”
Bế ngang Tần Ca, Ngũ Tử Ngang đưa hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Chờ ta làm đủ đã. Nhịn hai năm, ta sắp nghẹn chết rồi. Trời có sập xuống thì ta cũng mặc kệ.”
“Ngươi đi nhìn Tử Quân chưa?” Tần Ca chỉ quan tâm điểm này.
“Mang Tử Quân đi theo.” Ngũ Tử Ngang bế Tần Ca phía trước người, đầu kề sát vào vầng trán của đối phương, giọng nói khàn đặc, “Ta nhớ các ngươi muốn chết.”
Giọng nói của Tần Ca cũng khàn hơn trước rất nhiều, hắn khẽ cắn môi của Ngũ Tử Ngang rồi thấp giọng nói, “Ta cũng nhớ ngươi muốn chết, nhớ muốn phát điên rồi.” Ngay sau đó Tần Ca liền bị Ngũ Tử Ngang nhanh chóng bế đi.
Nhiếp Chính Vương bí mật hồi kinh vào đêm khuya đang lặng lẽ đưa Hoàng Thượng xuất cung. Tiểu Thái tử đang ngủ say căn bản không biết mình đã bị đem đi, nửa đường tỉnh lại để đi tiểu thì nhìn thấy Diêm Nhật đang ôm hắn, hắn liền nhắm mắt lại rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
Neleta