Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 40: Canh hai
Núi Hoa Linh ở ngoại ô kinh thành địa thế hiểm yếu, nhưng phong thuỷ vô cùng tốt.
Nếu như nói cơ sở ngầm của Tiêu Hành trải rộng khắp Đại Sở thì hoàng lăng chính là sơ hở duy nhất, ngoại trừ hai, ba con mèo nhỏ thưa thớt thủ vệ, tthì cũng chẳng còn người nào khác.
Sở Chiêu Du thoả mãn cực kỳ, lập tức hạ lệnh cho Lục Hoài Thiện chỉ huy Long Uy Quân vây hoàng lăng, không cho vào cũng không cho ra.
Chờ y đến đổi hết người thủ vệ thì tất cả hoàng lăng sẽ toàn là “thân thích” và thân tín.
Vốn là Tiêu Hành còn không bằng lòng cho Sở Chiêu Du xuất kinh cho lắm, nhưng Sở Chiêu Du làm to chuyện điều tra vụ án Hoàng lăng bị trộm như vậy thì dĩ nhiên là sớm điều động Long Uy Quân bảo vệ, không tiện nói thêm gì khác để tránh khiến cho y hoài nghi.
Quả đẹp còn có sâu, Địch Yến cho là hoàng lăng âm khí nặng, không thích hợp dưỡng thai.
Sở Chiêu Du khuyên nhủ: “Nếu như dì tin mấy thứ này, vậy trẫm chỉ muốn nói là, hoàng lăng là vùng đất có long mạch, long khí vô cùng sung túc, trẫm là chân long thiên tử, đi đến long mạch rút linh khí, còn được tổ tông che chở, ai dám đến gần trẫm?”
Địch Yến: “Nếu bảo dì nói thì ngươi theo dì về Lương Châu là tốt nhất, thật sự là trời cao hoàng đế xa, Nhiếp chính vương không xen vào được.”
Hôm qua Lương Châu gửi thư, Triệu Thành nói Triệu Vũ bị bệnh, đứa trẻ chưa tới mười tuổi bị bắt ở xa mẫu thân mấy tháng, sau khi bị bệnh vẫn luôn kêu gào đỏi mẫu thân.
Địch Yến lo lắng không thôi, nhưng ở kinh thành bên này, cháu ngoại trai là thân nam tử lại đang mang thai, mới hai mươi tuổi, cái gì cũng không biết, còn phải đề phòng nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, không dám tiết lộ tin tức mang thai.
Môi hở răng lạnh, lo cái nào thì cũng phải tạm thời bỏ qua chuyện còn lại.
Nàng đề nghị Sở Chiêu Du về Lương Châu cùng nàng, đến cuối năm thì quay trở lại kinh thành.
Trực giác Sở Chiêu Du cho biết Nhiếp chính vương sẽ không thả mình đi, không có lý do gì, chỉ nhìn dục vọng khống chế cực cao của hắn là biết, loại chuyện nhỏ như cưới vợ loại cũng phải thò một chân vào, sao có thể cho y đi Lương Châu.
Y cười nói: “Dì, trước mắt hoàng lăng có chuyện, trẫm vừa vặn có thể mượn cớ trốn một thời gian. Biểu muội tuổi nhỏ, tuổi này là không thể rời xa mẫu thân nhất, chắc chắn thường ngày cũng vô cùng nhớ nhung, bị bệnh mới dám nói ra. Giữ dì ở lại kinh thành đã sắp ba tháng, là trẫm ích kỷ.”
Địch Yến bị thuyết phục: “Nếu vậy, trước tiên dì đi hoàng lăng ở với ngươi ba ngày, nếu là mọi thứ đều ổn định thì dì sẽ về Lương Châu trước, ba tháng sau dì trở lại.”
Sở Chiêu Du: “Trẫm lớn như vậy rồi còn bắt dì cùng đi hoàng lăng?”
Y thấp giọng nói: “Ta biết, dì ghét tiên đế, nếu như không phải là bởi vì ta, sợ là cả đời này sẽ không đặt chân đến Đế lăng. Dì đã đối xử với Chiêu Du rất tốt, ta lớn rồi, dì đừng miễn cưỡng bản thân vì ta nữa.”
Địch Yến viền mắt đỏ lên, cháu ngoại trai hiểu chuyện như thế, tại sao lại gặp phải tên Nhiếp chính vương thô bạo, trong bụng có con còn phải uất ức trốn đến hoàng lăng.
Sở Chiêu Du sợ nhất là thấy dì đỏ vành mắt, lập tức nói: “Dì không biết quốc khố lần này hào phóng thế nào đâu, ngân lượng cho trẫm đủ để tu sửa hoàng lăng thành thế ngoại đào nguyên luôn. Trẫm tự mình tu sửa, tất cả đều dựa theo ý muốn của bản thân, chẳng phải là còn thoải mái hơn hoàng cung sao?”
Tất nhiên hoàng lăng tự có quy cách và hình thức của nó, có tu sửa làm sao cũng không thay đổi được bản chất lăng mộ, Sở Chiêu Du nói êm tai để dỗ dành dì.
Bản thân y cũng không yêu cầu cao, làm một gian nhà thoải mái, bên ngoài như thế nào, đều không quan trọng, tiền còn lại giữ làm của riêng chẳng phải quá tuyệt sao?
Sở Chiêu Du có chút đồng cảm với Tiền Thế Thành, vợ giàu nứt đố đổ vách, bản thân thì muốn âm thầm tích quỹ đen, cuộc sống phải trải qua hơi gian khổ chút, ai muốn cướp tiền của y y sẽ liều mạng với người đó.
Sau này nghe y diễn kịch thì giảm giá 30% cho.
Ngày Sở Chiêu Du rời kinh, dì cũng khởi hành về Lương Châu, hai người lưu luyến chia tay, thân thiết dặn dò không hết lời.
Địch Yến hạ thấp giọng: “Ngươi che chở bản thân cho tốt, cái tên khốn nạn mặc áo đỏ kia dì giúp ngươi tìm.”
Sở Chiêu Du: “…” Cái đó ngược lại cũng không cần lắm.
“Một xe này là quà tặng trẫm chuẩn bị cho biểu đệ biểu muội, dì rảnh rỗi thì dẫn bọn họ vào kinh chơi.”
Địch Yến không ngừng dùng khăn lau nước mắt, khóc đỏ cả mũi, “Triệu Kim, ngươi nhất định phải bảo vệ Chiêu Du cho tốt.”
Triệu Kim: “Thuộc hạ dùng tính mạng đảm bảo!”
Bên cạnh là Nhiếp chính vương trầm mặc ít nói đang cảm thấy phiền muộn, lần nào suy nghĩ của Sở Chiêu Du cũng ở chỗ Triệu phu nhân.
Không để ý bản vương.
Lần trước đón Triệu phu nhân, lần này tiễn Triệu phu nhân, không có việc của hắn, chỉ tội cho hắn vẫn mặt dày đến đưa tiễn.
Sở Chiêu Du nói chuyện với dì xong, được Tiết công công đỡ lên xe ngựa, thần sắc nghiêm nghị, không dám tỏ ra quá vui sướng.
Tiêu Hành nhìn đoàn xe thật dài của Sở Chiêu Du, hoài nghi y muốn đi trông coi lăng mộ ba năm.
Từ nơi này đến núi Hoa Linh cùng lắm là một ngày đường, có đến mức phải vậy không?
Hắn gọi Sở Chiêu Du lại: “Hi vọng bệ hạ sớm ngày phá án, nếu vụ án tiến triển không thuận lợi, bản vương sẽ điều người từ trong triều đến giúp đỡ.”
Nghĩa bóng là nếu Sở Chiêu Du không mau chóng trở lại, hắn sẽ phái người tới giám sát.
Sở Chiêu Du vén rèm lên, cười lạnh nói: “Nếu Nhiếp chính vương là người trong sạch thì không nên nhúng tay vào việc này.”
Ngươi phái người đến đây giải quyết kẻ trộm mộ trong vòng ba ngày, trẫm còn chơi cái quỷ gì?
Tiêu Hành nghẹn lại, hối hận không bố trí thêm mấy người trông coi hoàng lăng, bây giờ nhúng tay cũng không được, để cho Sở Chiêu Du một mình lăn lộn thì lại có cảm giác mơ hồ như bị trúng kế.
Núi Hoa Linh là núi trên núi, trước tiên phải đi vòng quanh, trèo lên một ngọn núi, đi đến một chỗ có địa hình bằng phẳng thì sẽ có nơi nghỉ chân do hoàng gia xây dựng, đã lâu không tân trang lại, nhìn còn chẳng bằng mấy hộ gia đình nông dân xung quanh.
Bỏ xe ngựa đổi thành đi bộ, dọc theo con đường hẹp tiếp tục đi về phía bên trong, như mở ra một đất trời mới, rộng rãi sáng sủa, một cụm kiến trúc xây dựa lưng vào núi.
Bên ngoài Long Uy Quân dựng trại đóng quân, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, bên trong còn chưa từng động tới.
Rìa ngoài cùng chính là lăng mộ tiên đế, mặt tường loang lổ, gạch xanh cỏ dài, mái hiên kết mạng nhện, bậc thềm đầy lá rụng.
Đỉnh bên trong Đế lăng được xây bằng đá hoa cương màu trắng, cũng chính là mộ phần của tiên đế, phân chim đã che mất màu sắc vốn có.
Sở Chiêu Du thấy cảnh tượng thê lương này, không khỏi thở dài.
Đáng tiếc trẫm cũng không phải thật sự muốn tu sửa.
Cũng không phải là muốn tham ô, mà là vừa nghĩ đến công trình cỡ lớn, vận chuyển kiến trúc gạch đá, trước tiên phải vận chuyển lên núi, lại phải đi cái đường hẹp quanh co vừa nãy. Hao tiền tốn của, dựa cả vào sức lao động của người dân, Sở Chiêu Du thà làm đứa con bất hiếu còn hơn.
“Lục tướng quân, bao vây hoàng lăng, các tướng sĩ tự do tìm chỗ ở, không cần ăn gió nằm sương. Không mệnh lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được tiến vào, đặc biệt là Nhiếp chính vương. Phái vài người đi hỏi thôn dân ngoài núi xem có nghe hoặc thấy cái gì không.”
Mấy ông lão thủ vệ bị áp giải tại khỏi phòng, chờ đợi tra hỏi.
Lúc này màn đêm đã buông xuống nhưng Sở Chiêu Du cũng vẫn có tinh lực, muốn thẩm tra, thân tín của Lục Hoài Thiện – Lục Bột, kiến nghị y trước tiên ngủ một giấc.
“Bệ hạ có chỗ không biết, ba ông lão kia đều điếc, lại không biết chữ, buổi tối khó phân biệt được tình hình thật giả, tốt hơn là sáng sớm ngày mai thẩm tra lại.”
“Điếc?” Sở Chiêu Du suy đoán, “Cung điện dưới lòng đất bị nổ tung?”
Các đời đế vương đều sợ chết rồi lăng mộ bị trộm, ngoại trừ đường vào cung điện dưới lòng đất được tu sửa vô cùng bí mật, còn có thể xây nhiều vòng cửa đá, khó có thể rung chuyển được, liên hệ với chuyện ba ông lão này toàn bộ bị điếc, không lẽ cung điện dưới lòng đất đã bị nạy ra rồi?
Phần trên mặt đất của hoàng lăng không có gì tốt để trộm cả, phần lớn kẻ trộm mộ nhìn trúng vật phẩm chôn theo ở cung điện dưới lòng đất, vàng ngọc cùng và đồ vật tiên đế yêu thích khi còn sống đều ở cung điện dưới lòng đất.
Sở Chiêu Du đột nhiên nghẹn lời, vậy… quan tài tiên đế vẫn khỏe chứ?
Lục Bột: “Trước mắt đường ra vào cung điện dưới lòng đất đã được trọng binh canh gác, không có người nào dám xông vào.”
Tình huống bên trong thế nào vẫn chưa có ai quan sát, sợ mình sẽ thấy cái gì không nên thấy, bị chém đầu.
Có lẽ là vì đêm nay nghe nói tình huống cung điện dưới lòng đất nên Sở Chiêu Du kiểu gì cũng thấy hơi lạnh.
Hoàng lăng quy định không thể sử dụng lửa sáng, Sở Chiêu Du vốn định mang than từ ngoài núi vào, lại suy xét đến tiên đế bây giờ khả năng là hơi thảm, xấu hổ không dùng.
Thời điểm ngáp dài tỉnh dậy vào sáng sớm, Sở Chiêu Du cảm thấy mình đã đánh giá cao độ thoải mái ở hoàng lăng.
Không tốt bằng hoàng cung, nếu muốn ở cho thoải mái thì chắc chắn phải sửa một chút.
Sở Chiêu Du quyết định tìm đề tài ngay tại chỗ lấy, ở khoảng trống ngoài hoàng lăng chế tạo một toà nhà có cấu trúc bằng gỗ, như vậy là y có thể quang minh chính đại đặt một cái giường sưởi.
Y chỉ ăn chút đồ ăn thanh đạm, bát cháo nhỏ với củ cái muối chua, sau đó bóp mũi lại uống một bát thuốc chống nôn, để phòng ngừa có việc gì đó xảy ra.
Trước tiên đến cung điện dưới lòng đất.
Biết rõ tình huống cung điện dưới lòng đất không tốt, y làm con trai người ta, không có đạo lý kéo dài, nói không chừng còn phải thu nhặt lại hài cốt cho lão hoàng đế.
Cửa trái cung điện dưới lòng đất đại môn đã mở chếch ra, Sở Chiêu Du đạp lên bùn mới xuống bậc, rất nhanh đã đến cửa đá thứ nhất.
Cửa đá cao vót cửa đá bị phá hủy một nửa, chờ Long Uy Quân gia cố cửa đá, phòng ngừa lúc đi qua thì bị sụp xuống, sau đó Sở Chiêu Du mới đi vào, liên tiếp qua ba cửa đá như vậy, thỉnh thoảng dưới chân còn dẫm vàng và trang sức kẻ trộm mộ vội vàng làm rơi, mùi vị trong cung điện càng ngày càng khó ngửi.
Sở Chiêu Du bịt mũi, khăn mùi soa đã được tẩm ướt nước thuốc, mới có thể miễn cưỡng chịu được mùi này.
Khi đi đến phòng trong sắp xếp quan tài, đuốc của Long Uy Quân vừa chiếu sáng, Sở Chiêu Du còn chưa thấy rõ, người xung quanh đã soạt soạt quỳ cả đám.
Lục Hoài Thiện đứng ở bên người Sở Chiêu Du, vì phải bảo vệ y nên chỉ hai tay nắm lấy kiếm, tỏ ý cúi đầu.
Ánh mắt Sở Chiêu Du xoay quanh quan tài, thấy một bộ xương trắng đáng sợ rải rác ở bên cạnh.
Lão hoàng đế đã chết hơn bảy năm, từ lâu đã biến thành một bộ xương trắng, bị bọn trộm mộ cạy ba tầng quan tài kéo ra.
Tiêu Hành chưa hề đào lão từ trong mộ ra mà lão hoàng đế vẫn rơi vào kết cục này.
Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, không nhịn được nôn ra.
“Thu dọn quan tài, nhập liệm lần nữa.” Sở Chiêu Du hít sâu, đi hai bước về phía bộ xương trắng kia, có vài nghĩa vụ vẫn phải thay nguyên chủ làm đủ.
Triệu Kim ngăn cản Sở Chiêu Du: “Thân thể bệ hạ không khỏe, để thuộc hạ làm.”
Sở Chiêu Du tạm dừng, nỗ lực suy nghĩ xem liệu tiên đế có tha thứ cho việc trong bụng y có con trai của Nhiếp chính vương không, vả lại có giữ thể diện cho đời cháu duy nhất để tha thứ y cho Triệu Kim thay thế không.
Lục Hoài Thiện nhìn thấu điểm mấu chốt, chủ động nói: “Lão phu là thần tử của tiên đế, để lão phu làm.”
“Vậy làm phiền Lục tướng quân.” Dạ dày Sở Chiêu Du như trời rung đất chuyển, sợ nôn lên người tiên đế.
Động tác của Lục Hoài Thiện cực nhanh, chỉ chốc lát sau nắp quan tài bị tổn hại đã được khép lại lần nữa.
Sở Chiêu Du nhìn xung quanh phòng mộ vì bị trộm mà hoàn toàn thay đổi này, bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp sắt vô cùng kín bên cạnh quan tài.
Hình như là lúc kẻ trộm mộ động đến hài cốt tiên đế đã không cẩn thận mang ra từ trong quan tài, rơi trong một góc.
Hộp sắt cũng không đáng chú ý, nhưng Sở Chiêu Du tưởng tượng một chút cảnh tượng lúc đó, cảm thấy cái hộp sắt này tám phần mười là đặt ở bên người tiên đế nên mới có thể bị mang ra.
Đồ vật bề ngoài xấu xí như vậy, không giống vật chôn theo, mà giống như là đặt ở một chỗ rõ ràng trên người… cho người đời sau xem.
Tiên đế đã sớm dự liệu sẽ có ngày này?
Sở Chiêu Du quỷ thần xui khiến, cảm thấy đồ vật bên trong này rất quan trọng.
“Triệu Kim, mở ra xem xem.” Giọng nói Sở Chiêu Du khàn khàn, nhìn Triệu Kim nhặt lên hộp sắt từ trên mặt đất, dùng kiếm cạy dọc theo khe hở, đổ ra một quyển đồng.
Sở Chiêu Du nhẹ mở quyển đồng ra, tim đập một cái.
Mở đầu là ba chữ —— Tiêu Dự Đạo.
…
Tuyên Chính điện lâm triều mới vừa kết thúc.
Mấy ngày nay Tạ Triều Vân nóng lòng tác hợp hai người, tiểu hoàng đế không ở trong cung, thiếu một bên, chỉ có thể nhìn gương mặt thối của Nhiếp chính vương.
“Không biết đã bắt được kẻ trộm mộ chưa.” Tạ Triều Vân tùy tiện cảm khái.
Tiêu Hành nín một ngày một đêm, còn thêm một buổi triều sớm, rốt cuộc cũng có người nhắc đến Sở Chiêu Du, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Đi lâu như vậy, ai không biết còn tưởng rằng Nhiếp chính vương giam lỏng y ở hoàng lăng.”
Tạ Triều Vân cạn lời: “Bệ hạ mới vừa đi một ngày.”
Cứ coi như là một canh giờ đã bắt được kẻ trộm mộ, lập tức trở về cũng không kịp.
Đường đường là Nhiếp chính vương, có thể bình thường một chút được không.
“Ta rất hoài nghi ngươi làm sao chịu được hai tháng không gặp bệ hạ ở U Châu.” Xem điệu bộ này, căn bản một ngày cũng không chịu được.
“Hai tháng…” Tiêu Hành nói một câu, bỗng nhiên như tìm được thuốc cứu mạng gì đấy, “Phải rồi, bản vương phải đến tìm y.”
Lang trung biết về Hợp Tâm Cổ kiến nghị, sau lần thứ nhất phát tác, nếu là hắn một tháng một lần ở cùng chỗ với Sở Chiêu Du thì có thể giảm bớt sự đau khổ của lần sau phát tác.
Lúc mới đầu biết được, Nhiếp chính vương trong lòng xem thường, thà làm ngọc vỡ, còn hơn gói lành. Nhưng cách lần thứ nhất chưa đến một tháng, hắn đã quỷ thần xui khiến chạy đi điện Phúc Ninh ở một buổi tối.
Lúc đó hắn không hiểu tại sao.
Hiện tại đã biết, hắn thích Sở Chiêu Du, muốn ở bên y.
Xuất chinh hai tháng, cộng với mấy ngày này hắn và Sở Chiêu Du mâu thuẫn, tổng cộng đã hơn ba tháng.
Tiêu Hành ấn ấn cái trán, hình như hắn hơi đau đầu.
Hợp Tâm Cổ không thể chậm trễ, bản vương phải lập tức gặp Sở Chiêu Du.
“Xí, không bệnh mà rên.” Tạ Triều Vân nhìn Nhiếp chính vương bước đi như bay, sao trước đây hắn không phát hiện Nhiếp chính vương nghe lời căn dặn của thầy thuốc như thế nhỉ?
Nếu như nói cơ sở ngầm của Tiêu Hành trải rộng khắp Đại Sở thì hoàng lăng chính là sơ hở duy nhất, ngoại trừ hai, ba con mèo nhỏ thưa thớt thủ vệ, tthì cũng chẳng còn người nào khác.
Sở Chiêu Du thoả mãn cực kỳ, lập tức hạ lệnh cho Lục Hoài Thiện chỉ huy Long Uy Quân vây hoàng lăng, không cho vào cũng không cho ra.
Chờ y đến đổi hết người thủ vệ thì tất cả hoàng lăng sẽ toàn là “thân thích” và thân tín.
Vốn là Tiêu Hành còn không bằng lòng cho Sở Chiêu Du xuất kinh cho lắm, nhưng Sở Chiêu Du làm to chuyện điều tra vụ án Hoàng lăng bị trộm như vậy thì dĩ nhiên là sớm điều động Long Uy Quân bảo vệ, không tiện nói thêm gì khác để tránh khiến cho y hoài nghi.
Quả đẹp còn có sâu, Địch Yến cho là hoàng lăng âm khí nặng, không thích hợp dưỡng thai.
Sở Chiêu Du khuyên nhủ: “Nếu như dì tin mấy thứ này, vậy trẫm chỉ muốn nói là, hoàng lăng là vùng đất có long mạch, long khí vô cùng sung túc, trẫm là chân long thiên tử, đi đến long mạch rút linh khí, còn được tổ tông che chở, ai dám đến gần trẫm?”
Địch Yến: “Nếu bảo dì nói thì ngươi theo dì về Lương Châu là tốt nhất, thật sự là trời cao hoàng đế xa, Nhiếp chính vương không xen vào được.”
Hôm qua Lương Châu gửi thư, Triệu Thành nói Triệu Vũ bị bệnh, đứa trẻ chưa tới mười tuổi bị bắt ở xa mẫu thân mấy tháng, sau khi bị bệnh vẫn luôn kêu gào đỏi mẫu thân.
Địch Yến lo lắng không thôi, nhưng ở kinh thành bên này, cháu ngoại trai là thân nam tử lại đang mang thai, mới hai mươi tuổi, cái gì cũng không biết, còn phải đề phòng nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, không dám tiết lộ tin tức mang thai.
Môi hở răng lạnh, lo cái nào thì cũng phải tạm thời bỏ qua chuyện còn lại.
Nàng đề nghị Sở Chiêu Du về Lương Châu cùng nàng, đến cuối năm thì quay trở lại kinh thành.
Trực giác Sở Chiêu Du cho biết Nhiếp chính vương sẽ không thả mình đi, không có lý do gì, chỉ nhìn dục vọng khống chế cực cao của hắn là biết, loại chuyện nhỏ như cưới vợ loại cũng phải thò một chân vào, sao có thể cho y đi Lương Châu.
Y cười nói: “Dì, trước mắt hoàng lăng có chuyện, trẫm vừa vặn có thể mượn cớ trốn một thời gian. Biểu muội tuổi nhỏ, tuổi này là không thể rời xa mẫu thân nhất, chắc chắn thường ngày cũng vô cùng nhớ nhung, bị bệnh mới dám nói ra. Giữ dì ở lại kinh thành đã sắp ba tháng, là trẫm ích kỷ.”
Địch Yến bị thuyết phục: “Nếu vậy, trước tiên dì đi hoàng lăng ở với ngươi ba ngày, nếu là mọi thứ đều ổn định thì dì sẽ về Lương Châu trước, ba tháng sau dì trở lại.”
Sở Chiêu Du: “Trẫm lớn như vậy rồi còn bắt dì cùng đi hoàng lăng?”
Y thấp giọng nói: “Ta biết, dì ghét tiên đế, nếu như không phải là bởi vì ta, sợ là cả đời này sẽ không đặt chân đến Đế lăng. Dì đã đối xử với Chiêu Du rất tốt, ta lớn rồi, dì đừng miễn cưỡng bản thân vì ta nữa.”
Địch Yến viền mắt đỏ lên, cháu ngoại trai hiểu chuyện như thế, tại sao lại gặp phải tên Nhiếp chính vương thô bạo, trong bụng có con còn phải uất ức trốn đến hoàng lăng.
Sở Chiêu Du sợ nhất là thấy dì đỏ vành mắt, lập tức nói: “Dì không biết quốc khố lần này hào phóng thế nào đâu, ngân lượng cho trẫm đủ để tu sửa hoàng lăng thành thế ngoại đào nguyên luôn. Trẫm tự mình tu sửa, tất cả đều dựa theo ý muốn của bản thân, chẳng phải là còn thoải mái hơn hoàng cung sao?”
Tất nhiên hoàng lăng tự có quy cách và hình thức của nó, có tu sửa làm sao cũng không thay đổi được bản chất lăng mộ, Sở Chiêu Du nói êm tai để dỗ dành dì.
Bản thân y cũng không yêu cầu cao, làm một gian nhà thoải mái, bên ngoài như thế nào, đều không quan trọng, tiền còn lại giữ làm của riêng chẳng phải quá tuyệt sao?
Sở Chiêu Du có chút đồng cảm với Tiền Thế Thành, vợ giàu nứt đố đổ vách, bản thân thì muốn âm thầm tích quỹ đen, cuộc sống phải trải qua hơi gian khổ chút, ai muốn cướp tiền của y y sẽ liều mạng với người đó.
Sau này nghe y diễn kịch thì giảm giá 30% cho.
Ngày Sở Chiêu Du rời kinh, dì cũng khởi hành về Lương Châu, hai người lưu luyến chia tay, thân thiết dặn dò không hết lời.
Địch Yến hạ thấp giọng: “Ngươi che chở bản thân cho tốt, cái tên khốn nạn mặc áo đỏ kia dì giúp ngươi tìm.”
Sở Chiêu Du: “…” Cái đó ngược lại cũng không cần lắm.
“Một xe này là quà tặng trẫm chuẩn bị cho biểu đệ biểu muội, dì rảnh rỗi thì dẫn bọn họ vào kinh chơi.”
Địch Yến không ngừng dùng khăn lau nước mắt, khóc đỏ cả mũi, “Triệu Kim, ngươi nhất định phải bảo vệ Chiêu Du cho tốt.”
Triệu Kim: “Thuộc hạ dùng tính mạng đảm bảo!”
Bên cạnh là Nhiếp chính vương trầm mặc ít nói đang cảm thấy phiền muộn, lần nào suy nghĩ của Sở Chiêu Du cũng ở chỗ Triệu phu nhân.
Không để ý bản vương.
Lần trước đón Triệu phu nhân, lần này tiễn Triệu phu nhân, không có việc của hắn, chỉ tội cho hắn vẫn mặt dày đến đưa tiễn.
Sở Chiêu Du nói chuyện với dì xong, được Tiết công công đỡ lên xe ngựa, thần sắc nghiêm nghị, không dám tỏ ra quá vui sướng.
Tiêu Hành nhìn đoàn xe thật dài của Sở Chiêu Du, hoài nghi y muốn đi trông coi lăng mộ ba năm.
Từ nơi này đến núi Hoa Linh cùng lắm là một ngày đường, có đến mức phải vậy không?
Hắn gọi Sở Chiêu Du lại: “Hi vọng bệ hạ sớm ngày phá án, nếu vụ án tiến triển không thuận lợi, bản vương sẽ điều người từ trong triều đến giúp đỡ.”
Nghĩa bóng là nếu Sở Chiêu Du không mau chóng trở lại, hắn sẽ phái người tới giám sát.
Sở Chiêu Du vén rèm lên, cười lạnh nói: “Nếu Nhiếp chính vương là người trong sạch thì không nên nhúng tay vào việc này.”
Ngươi phái người đến đây giải quyết kẻ trộm mộ trong vòng ba ngày, trẫm còn chơi cái quỷ gì?
Tiêu Hành nghẹn lại, hối hận không bố trí thêm mấy người trông coi hoàng lăng, bây giờ nhúng tay cũng không được, để cho Sở Chiêu Du một mình lăn lộn thì lại có cảm giác mơ hồ như bị trúng kế.
Núi Hoa Linh là núi trên núi, trước tiên phải đi vòng quanh, trèo lên một ngọn núi, đi đến một chỗ có địa hình bằng phẳng thì sẽ có nơi nghỉ chân do hoàng gia xây dựng, đã lâu không tân trang lại, nhìn còn chẳng bằng mấy hộ gia đình nông dân xung quanh.
Bỏ xe ngựa đổi thành đi bộ, dọc theo con đường hẹp tiếp tục đi về phía bên trong, như mở ra một đất trời mới, rộng rãi sáng sủa, một cụm kiến trúc xây dựa lưng vào núi.
Bên ngoài Long Uy Quân dựng trại đóng quân, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, bên trong còn chưa từng động tới.
Rìa ngoài cùng chính là lăng mộ tiên đế, mặt tường loang lổ, gạch xanh cỏ dài, mái hiên kết mạng nhện, bậc thềm đầy lá rụng.
Đỉnh bên trong Đế lăng được xây bằng đá hoa cương màu trắng, cũng chính là mộ phần của tiên đế, phân chim đã che mất màu sắc vốn có.
Sở Chiêu Du thấy cảnh tượng thê lương này, không khỏi thở dài.
Đáng tiếc trẫm cũng không phải thật sự muốn tu sửa.
Cũng không phải là muốn tham ô, mà là vừa nghĩ đến công trình cỡ lớn, vận chuyển kiến trúc gạch đá, trước tiên phải vận chuyển lên núi, lại phải đi cái đường hẹp quanh co vừa nãy. Hao tiền tốn của, dựa cả vào sức lao động của người dân, Sở Chiêu Du thà làm đứa con bất hiếu còn hơn.
“Lục tướng quân, bao vây hoàng lăng, các tướng sĩ tự do tìm chỗ ở, không cần ăn gió nằm sương. Không mệnh lệnh của trẫm, bất cứ ai cũng không được tiến vào, đặc biệt là Nhiếp chính vương. Phái vài người đi hỏi thôn dân ngoài núi xem có nghe hoặc thấy cái gì không.”
Mấy ông lão thủ vệ bị áp giải tại khỏi phòng, chờ đợi tra hỏi.
Lúc này màn đêm đã buông xuống nhưng Sở Chiêu Du cũng vẫn có tinh lực, muốn thẩm tra, thân tín của Lục Hoài Thiện – Lục Bột, kiến nghị y trước tiên ngủ một giấc.
“Bệ hạ có chỗ không biết, ba ông lão kia đều điếc, lại không biết chữ, buổi tối khó phân biệt được tình hình thật giả, tốt hơn là sáng sớm ngày mai thẩm tra lại.”
“Điếc?” Sở Chiêu Du suy đoán, “Cung điện dưới lòng đất bị nổ tung?”
Các đời đế vương đều sợ chết rồi lăng mộ bị trộm, ngoại trừ đường vào cung điện dưới lòng đất được tu sửa vô cùng bí mật, còn có thể xây nhiều vòng cửa đá, khó có thể rung chuyển được, liên hệ với chuyện ba ông lão này toàn bộ bị điếc, không lẽ cung điện dưới lòng đất đã bị nạy ra rồi?
Phần trên mặt đất của hoàng lăng không có gì tốt để trộm cả, phần lớn kẻ trộm mộ nhìn trúng vật phẩm chôn theo ở cung điện dưới lòng đất, vàng ngọc cùng và đồ vật tiên đế yêu thích khi còn sống đều ở cung điện dưới lòng đất.
Sở Chiêu Du đột nhiên nghẹn lời, vậy… quan tài tiên đế vẫn khỏe chứ?
Lục Bột: “Trước mắt đường ra vào cung điện dưới lòng đất đã được trọng binh canh gác, không có người nào dám xông vào.”
Tình huống bên trong thế nào vẫn chưa có ai quan sát, sợ mình sẽ thấy cái gì không nên thấy, bị chém đầu.
Có lẽ là vì đêm nay nghe nói tình huống cung điện dưới lòng đất nên Sở Chiêu Du kiểu gì cũng thấy hơi lạnh.
Hoàng lăng quy định không thể sử dụng lửa sáng, Sở Chiêu Du vốn định mang than từ ngoài núi vào, lại suy xét đến tiên đế bây giờ khả năng là hơi thảm, xấu hổ không dùng.
Thời điểm ngáp dài tỉnh dậy vào sáng sớm, Sở Chiêu Du cảm thấy mình đã đánh giá cao độ thoải mái ở hoàng lăng.
Không tốt bằng hoàng cung, nếu muốn ở cho thoải mái thì chắc chắn phải sửa một chút.
Sở Chiêu Du quyết định tìm đề tài ngay tại chỗ lấy, ở khoảng trống ngoài hoàng lăng chế tạo một toà nhà có cấu trúc bằng gỗ, như vậy là y có thể quang minh chính đại đặt một cái giường sưởi.
Y chỉ ăn chút đồ ăn thanh đạm, bát cháo nhỏ với củ cái muối chua, sau đó bóp mũi lại uống một bát thuốc chống nôn, để phòng ngừa có việc gì đó xảy ra.
Trước tiên đến cung điện dưới lòng đất.
Biết rõ tình huống cung điện dưới lòng đất không tốt, y làm con trai người ta, không có đạo lý kéo dài, nói không chừng còn phải thu nhặt lại hài cốt cho lão hoàng đế.
Cửa trái cung điện dưới lòng đất đại môn đã mở chếch ra, Sở Chiêu Du đạp lên bùn mới xuống bậc, rất nhanh đã đến cửa đá thứ nhất.
Cửa đá cao vót cửa đá bị phá hủy một nửa, chờ Long Uy Quân gia cố cửa đá, phòng ngừa lúc đi qua thì bị sụp xuống, sau đó Sở Chiêu Du mới đi vào, liên tiếp qua ba cửa đá như vậy, thỉnh thoảng dưới chân còn dẫm vàng và trang sức kẻ trộm mộ vội vàng làm rơi, mùi vị trong cung điện càng ngày càng khó ngửi.
Sở Chiêu Du bịt mũi, khăn mùi soa đã được tẩm ướt nước thuốc, mới có thể miễn cưỡng chịu được mùi này.
Khi đi đến phòng trong sắp xếp quan tài, đuốc của Long Uy Quân vừa chiếu sáng, Sở Chiêu Du còn chưa thấy rõ, người xung quanh đã soạt soạt quỳ cả đám.
Lục Hoài Thiện đứng ở bên người Sở Chiêu Du, vì phải bảo vệ y nên chỉ hai tay nắm lấy kiếm, tỏ ý cúi đầu.
Ánh mắt Sở Chiêu Du xoay quanh quan tài, thấy một bộ xương trắng đáng sợ rải rác ở bên cạnh.
Lão hoàng đế đã chết hơn bảy năm, từ lâu đã biến thành một bộ xương trắng, bị bọn trộm mộ cạy ba tầng quan tài kéo ra.
Tiêu Hành chưa hề đào lão từ trong mộ ra mà lão hoàng đế vẫn rơi vào kết cục này.
Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, không nhịn được nôn ra.
“Thu dọn quan tài, nhập liệm lần nữa.” Sở Chiêu Du hít sâu, đi hai bước về phía bộ xương trắng kia, có vài nghĩa vụ vẫn phải thay nguyên chủ làm đủ.
Triệu Kim ngăn cản Sở Chiêu Du: “Thân thể bệ hạ không khỏe, để thuộc hạ làm.”
Sở Chiêu Du tạm dừng, nỗ lực suy nghĩ xem liệu tiên đế có tha thứ cho việc trong bụng y có con trai của Nhiếp chính vương không, vả lại có giữ thể diện cho đời cháu duy nhất để tha thứ y cho Triệu Kim thay thế không.
Lục Hoài Thiện nhìn thấu điểm mấu chốt, chủ động nói: “Lão phu là thần tử của tiên đế, để lão phu làm.”
“Vậy làm phiền Lục tướng quân.” Dạ dày Sở Chiêu Du như trời rung đất chuyển, sợ nôn lên người tiên đế.
Động tác của Lục Hoài Thiện cực nhanh, chỉ chốc lát sau nắp quan tài bị tổn hại đã được khép lại lần nữa.
Sở Chiêu Du nhìn xung quanh phòng mộ vì bị trộm mà hoàn toàn thay đổi này, bỗng nhiên nhìn thấy một cái hộp sắt vô cùng kín bên cạnh quan tài.
Hình như là lúc kẻ trộm mộ động đến hài cốt tiên đế đã không cẩn thận mang ra từ trong quan tài, rơi trong một góc.
Hộp sắt cũng không đáng chú ý, nhưng Sở Chiêu Du tưởng tượng một chút cảnh tượng lúc đó, cảm thấy cái hộp sắt này tám phần mười là đặt ở bên người tiên đế nên mới có thể bị mang ra.
Đồ vật bề ngoài xấu xí như vậy, không giống vật chôn theo, mà giống như là đặt ở một chỗ rõ ràng trên người… cho người đời sau xem.
Tiên đế đã sớm dự liệu sẽ có ngày này?
Sở Chiêu Du quỷ thần xui khiến, cảm thấy đồ vật bên trong này rất quan trọng.
“Triệu Kim, mở ra xem xem.” Giọng nói Sở Chiêu Du khàn khàn, nhìn Triệu Kim nhặt lên hộp sắt từ trên mặt đất, dùng kiếm cạy dọc theo khe hở, đổ ra một quyển đồng.
Sở Chiêu Du nhẹ mở quyển đồng ra, tim đập một cái.
Mở đầu là ba chữ —— Tiêu Dự Đạo.
…
Tuyên Chính điện lâm triều mới vừa kết thúc.
Mấy ngày nay Tạ Triều Vân nóng lòng tác hợp hai người, tiểu hoàng đế không ở trong cung, thiếu một bên, chỉ có thể nhìn gương mặt thối của Nhiếp chính vương.
“Không biết đã bắt được kẻ trộm mộ chưa.” Tạ Triều Vân tùy tiện cảm khái.
Tiêu Hành nín một ngày một đêm, còn thêm một buổi triều sớm, rốt cuộc cũng có người nhắc đến Sở Chiêu Du, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Đi lâu như vậy, ai không biết còn tưởng rằng Nhiếp chính vương giam lỏng y ở hoàng lăng.”
Tạ Triều Vân cạn lời: “Bệ hạ mới vừa đi một ngày.”
Cứ coi như là một canh giờ đã bắt được kẻ trộm mộ, lập tức trở về cũng không kịp.
Đường đường là Nhiếp chính vương, có thể bình thường một chút được không.
“Ta rất hoài nghi ngươi làm sao chịu được hai tháng không gặp bệ hạ ở U Châu.” Xem điệu bộ này, căn bản một ngày cũng không chịu được.
“Hai tháng…” Tiêu Hành nói một câu, bỗng nhiên như tìm được thuốc cứu mạng gì đấy, “Phải rồi, bản vương phải đến tìm y.”
Lang trung biết về Hợp Tâm Cổ kiến nghị, sau lần thứ nhất phát tác, nếu là hắn một tháng một lần ở cùng chỗ với Sở Chiêu Du thì có thể giảm bớt sự đau khổ của lần sau phát tác.
Lúc mới đầu biết được, Nhiếp chính vương trong lòng xem thường, thà làm ngọc vỡ, còn hơn gói lành. Nhưng cách lần thứ nhất chưa đến một tháng, hắn đã quỷ thần xui khiến chạy đi điện Phúc Ninh ở một buổi tối.
Lúc đó hắn không hiểu tại sao.
Hiện tại đã biết, hắn thích Sở Chiêu Du, muốn ở bên y.
Xuất chinh hai tháng, cộng với mấy ngày này hắn và Sở Chiêu Du mâu thuẫn, tổng cộng đã hơn ba tháng.
Tiêu Hành ấn ấn cái trán, hình như hắn hơi đau đầu.
Hợp Tâm Cổ không thể chậm trễ, bản vương phải lập tức gặp Sở Chiêu Du.
“Xí, không bệnh mà rên.” Tạ Triều Vân nhìn Nhiếp chính vương bước đi như bay, sao trước đây hắn không phát hiện Nhiếp chính vương nghe lời căn dặn của thầy thuốc như thế nhỉ?
Tác giả :
Tiểu Văn Đán