Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 33: Nôn
Khuôn mặt đỏ bừng bừng của Sở Chiêu Du dựa vào lồng ngực của mình, như một đóa hoa thược dược tạm thời dựa vào lan can tránh gió, nhẹ nhàng đụng vào thì sẽ rơi vào trong gió Bắc lắc lư cúi đầu.
Nhiếp Chính Vương thả bút đỏ xuống, cầm đao kiếm dây cương hai tháng nay, lòng bàn tay đã bị chai che kín một tầng.
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào kia như có sức hấp dẫn, một khắc chạm vào, Tiêu Hành tựa như nghe thấy bên tai có âm thanh tuyết rơi.
Sau khi chắc chắn là da thịt trắng mịn vẫn ấm áp, mới có thể cảm nhận được trọng lượng của lông ngỗng tuyết, hai tay thô ráp của Nhiếp chính vương lanh như ngâm trong nước đá, cảm giác lạnh lẽo cũng khoan thai từ từ truyền đến.
Mí mắt Sở Chiêu Du giật giật, tiếng vó ngựa vừa nãy không làm y tỉnh, bây giờ lại chỉ vì trên mặt hơi ngưa ngứa mà nhíu lông mày.
Tiêu Hành nhắm mắt lại, nặng nề xoa một cái trên mặt Sở Chiêu Du, lúc rút tay còn ác liệt véo một cái.
“Tỉnh rồi?”
Tiêu Hành “Khanh” một tiếng đặt thanh kiếm lên bàn, buông cái tay kia xuống, ngón tay cái vuốt ve ngón tay trỏ, nơi đó như có con kiến bé nhỏ ở nơi nào bò qua, hai ngón tay Nhiếp chính vương mạnh mẽ ấn một cái, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Sở Chiêu Du nhếch nửa miệng, vò mặt của mình, kinh hãi: “Ngươi véo ta! Ngươi vừa về đã véo ta?”
Không thể đổi một loại phương thức thể hiện sự hữu ái giữa quân thần để đánh thức y được à?
Tiêu Hành nhàn nhạt liếc y một cái, sai người mang thêm chậu than, “Làm sao, muốn bản vương dùng tuyết rửa mặt cho ngươi?”
Sở Chiêu Du “Khụ” một tiếng, lúc đó lão già chó má này còn chưa tỉnh, sao biết y véo mặt hắn nhỉ?
Lòng dạ hẹp hòi, vậy thôi mà cũng muốn trả thù.
Ánh mắt của y liếc nhìn bả vai Nhiếp chính vương một cái, ngước cổ nói: “Nhiếp chính vương thương thế ra sao? Triều chính Đại Sở còn phải dựa vào Nhiếp chính vương, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Tiêu Hành nhìn hắn một bộ “Tốt nhất là ngày mai ngươi có thể vào triều”, giận không chỗ nào phát tiết, tay phải hắn hơi động, vai chảy ra một chút máu.
“Không chết được.”
Ôi? Tay Sở Chiêu Du ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối nắm chặt, bám vào long bào thêu mây, “Có muốn truyền thái y xem không?”
“Không phải thiết đãi yến tiệc chờ bản vương sao, ăn trước.”
Tiệc đón tiếp của Sở Chiêu Du bố trí ở lầu trên thành, bốn phía dùng màn dày che gió, bàn rất đặc thù, phía trên là một cái chảo, nồi phía dưới đào rỗng bỏ thêm vào nhựa thông đốt hồng. Cả cái bàn đều rất ấm áp, Sở Chiêu sưởi ấm bên bếp lò, chờ Nhiếp chính vương đến mức buồn ngủ.
Tiêu Hành lấy thịt dê cá và cải xanh được thái nhỏ trên bàn ném vào nồi đang sôi. Nước canh là canh vịt đã được nấu năm canh giờ, thịt đã nát thành bọt nổi trên mặt nước, chỉ còn lại nước dùng trong veo sáng bóng.
Sở Chiêu Du giương tay, đổ hết đống gừng già cắt miếng vào, mặc kệ nó có dễ uống không, cho Nhiếp chính vương sưởi ấm thân thể.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, nơi đây nhiệt độ vừa lòng người, uống một ngụm nước nóng, kết hợp với đồ ăn nhẹ vừa nóng, không có gì là không vừa ý.
Sở Chiêu Du chủ động gắp rau cho Nhiếp chính vương, vô cùng linh hoạt, “Chuyện như gắp rau trẫm làm là được rồi.”
Tiêu Hành đè lại khóe miệng sắp giương lên.
“Đôi tay quý giá của Nhiếp chính vương ngài giữ lại phê tấu chương, đừng làm mấy việc như này.”
Tiêu Hành khôi phục vẻ mặt không hề cảm xúc, hắn thấy Sở Chiêu Du nhanh chóng múc cho bản thân và hắn một bát canh, lại gọi người đưa lên hai bát cơm tẻ lớn.
“Ăn cơm ăn cơm, trẫm đói rồi.”
Tiêu Hành nhìn một chốc, cảm thấy trong khoảng thời gian hắn không có mặt, Sở Chiêu Du xác thực như cá gặp nước.
Ăn từng miếng cơm to, nhìn y ăn sẽ cảm thấy rất ngon lành.
“Bản vương tử chiến đến cùng ở U Châu, vì Đại Sở thu phục binh quyền, bệ hạ ngoài miệng nói lo lắng, hôm nay gặp mặt thì lại có vẻ là lòng thoải mái thân thể béo mập.”
Sở Chiêu Du phản ứng hơi chậm, khó tin đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lên án: “Ngươi dám nói trẫm mập?”
“Ta không mập!”
Y là thiên chi kiêu tử ngọc thụ lâm phong, chắc chắn là ăn bao nhiêu cũng không mập.
Hai tháng trước dì còn nói trẫm gầy mà, Nhiếp chính vương có biết cách nói chuyện không vậy?
Y nhìn theo ánh mắt của Nhiếp chính vương, tầm mắt rơi vào bụng của mình.
“Trẫm mặc hơi nhiều quần áo thôi, dì cứ một mực bắt trẫm mặc sáu cái! Có thể không mập được à?”
Nhiếp chính vương vô cùng trẻ con: “Bản vương vừa nãy đã sờ rồi, không đơn thuần là do quần áo, bệ hạ căn bản không hề lo lắng chiến sĩ ở biên quan.”
Và bản vương.
Sở Chiêu Du cảnh giác nhìn hắn: “Chuyện này sờ không ra đâu.”
Ánh mắt Tiêu Hành sâu thêm: “Lẽ nào bệ hạ muốn nhấc quần áo lên cho bản vương xem?”
Sở Chiêu Du ôm bụng, “Sẽ cảm lạnh mất, chờ đầu xuân, vào hè, Nhiếp chính vương sẽ biết trẫm gầy đi bao nhiêu cân vì chiến sự cùng tấu chương!”
Y cần có thời gian giảm béo.
Tiêu Hành cười lạnh gắp cho Sở Chiêu Du miếng cá vào bát, “Muộn rồi. Nếu như bản vương vừa về kinh, bệ hạ đã nhanh chóng hao gầy thì triều thần sẽ nghĩ gì về bản vương?”
Dựa vào cái gì mà Sở Chiêu Du ở trong tay hắn thì gầy, ở trong tay Triệu phu nhân thì mập lên?
Lúc hắn còn ở đây vật nhỏ cũng ăn không ít, chắc chắn là cố ý đối nghịch với hắn.
Sở Chiêu Du yên lặng phản ứng phút chốc, sắc mặt dần dần chuyển từ mưa thành nắng, vừa nói y không quan tâm, vừa không cho phép y gầy lại, đúng là đồ bịa đặt, tìm cớ chỉ trích y không quan tâm đến thương thế của hắn thôi.
Sở Chiêu Du nghĩ đến lúc trước mình hạ ba đạo thánh chỉ trong một ngày, mệnh lệnh Nhiếp chính vương ở lại dưỡng thương, thánh chỉ cứ như là bánh bao dùng để ném chó.
Sau đó y cảm thấy Nhiếp chính vương gấp gáp như thế có thể là vì không muốn rời kinh quá lâu, để cho y tiếp tục nắm quyền, Sở Chiêu Du cũng không hạ chỉ nữa.
Tiêu Hành rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật bệ hạ, bệ hạ muốn thứ gì?”
Vào thời điểm cuối năm, khắp nơi tuyết lớn gió to, hắn không thể về kịp, đến nơi đã muộn mười lăm ngày, vừa lúc là sinh nhật Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hơi kinh ngạc, Ngụy Vạn Hồng ghét ngày sinh tháng đẻ của y, đối nghịch với ả ta, lúc ghi vào gia phả đã lùi lại mười ngày.
Sau khi dì đến, Sở Chiêu Du mới biết hóa ra mình sinh ngày mười lăm tháng giêng.
Vậy mà Nhiếp chính vương cũng biết?
Sở Chiêu Du mím mím môi, y vẫn biết đối diện chính là Nhiếp chính vương, có vài thứ không thể đòi hỏi.
“Vậy Nhiếp chính vương khen trẫm một chút đi.” Sở Chiêu Du bổ sung, “Trừ việc làm hoàng đế khá tốt.”
Tiêu Hành sắc mặt cứng đờ, vừa nãy đúng là hắn muốn nói tới cái này.
Hai tháng này, hắn ở U Châu, Sở Chiêu Du chủ trì triều chính, không tạo ra sai lầm lớn gì, coi như là một đế vương hợp lệ.
Lời tán thưởng không hợp tình nghẹn lại trong đầu Nhiếp chính vương, hắn bác bỏ từng cái một, khô cằn nói: “Hát hí khúc rất hay, nhưng bản vương không thích nghe.”
Sở Chiêu Du mỉm cười, quả nhiên, đây chính là quà sinh nhật của Nhiếp chính vương, không ngạc nhiên chút nào.
Tiêu Hành móc ra một khối thép đen thùi lùi từ trong tay áo, vứt cho Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hai tay tiếp được, cầm ở trong tay, xem xét một chốc, mới nhìn thấy mặt chính có một chữ “U”, mặt sau có một chữ “Binh”.
Y khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành, chỉ thấy hắn nhìn về phía xa, không cảm xúc gì nói: “Hai tháng này bệ hạ xử lý chính sự cũng ổn, mấy tên đại thần đều viết thư khen ngươi, bảo bản vương an tâm xử lý chuyện U Châu. Binh quyền U Châu nên chia cho bệ hạ một nửa, nhưng nó không phải Long Uy Quân, chỉ có một khối hổ phù.”
Đều cho y?
Sở Chiêu Du kinh ngạc không nói lên lời, ánh mắt đảo qua vết thương trên vai Nhiếp chính vương, cảm thấy cầm hổ phù có chút phỏng tay.
“Hiện giờ bệ hạ đã cảm thấy ngôi vị hoàng đế vững chắc chưa?”
“Ầy…”
Tiêu Hành nói thêm: “Vậy thì thả ân nhân của bản vương đi, cho nàng một khoản tiền, sắp xếp chỗ ở. Bản vương không thích nợ người khác quá nhiều.”
Sở Chiêu Du xiết chặt hổ phù, y cũng sắp quên chuyện này.
“Trẫm chỉ là thu nhận giúp đỡ vị cô nương kia, trước đây không lâu, người nhà của nàng đến đón về rồi.” Sở Chiêu Du giơ tay đảm bảo, “Lúc nàng đi còn lên năm cân! Trẫm tuyệt đối không bạc đãi nàng.”
Tiêu Hành nghi ngờ nhìn Sở Chiêu Du, hồi lâu nói: “Vậy thì tốt.”
Hắn tin Sở Chiêu Du đã thả người, bởi vì vật nhỏ thoạt nhìn rất mềm mại lương thiện. Phủ Nhiếp chính vương vẫn tiếp tục tìm người, nếu đối phương có ý muốn làm quen thì vẫn có thể tìm đến.
Sở Chiêu Du đã nắm được Long Uy Quân từ trong tay Tiêu Hành, hiện giờ lại có thêm một khối hổ phù U Châu, tất cả đều quá dễ dàng, y suy nghĩ một chút, vẫn muốn trả nó cho Nhiếp chính vương: “Trẫm không muốn.”
Tiêu Hành đang muốn từ chối, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói của Chu Kỳ, “Ngươi muốn cho thì cấp, muốn nhận thì nhận… Ta không cần.”
“Vậy ngươi tự dùng bản lĩnh đến lấy.” Tiêu Hành nhận lại hổ phù, gẩy cổ tay Sở Chiêu Du, “Ăn no rồi thì hồi cung.”
Sở Chiêu Du cảm nhận một chút, “Chưa mà.”
Tiêu Hành nghẹn lại: “Ăn nhiều như vậy, nếu dám gầy đi thì bản vương tìm ngươi tính sổ.”
Sở Chiêu Du nấc một cái, nghĩ, Nhiếp Chính Vương thực sự là sĩ diện, vì muốn thể hiện với các đại thần là trẫm kiếm sống dưới tay hắn rất thoải mái, không tiếc tự mình chia thức ăn cho trẫm!
…
Nhiếp chính vương nhúng thịt người nọ thích cho y ăn, Sở Chiêu Du lại bắt đầu biếng ăn, buổi tối lúc Địch Yến làm mì trường thọ cho y thì ăn không nổi.
Mà đây là lần đầu trong hai mươi năm qua dì làm chúc thọ cho y, cho dù có khét một nùi thì cũng phải vui vẻ mà ăn.
Địch Yến: “Lần đầu ta cán bột, bên ngoài trông không đẹp lắm, nếu không ngươi đừng ăn nữa, dì làm lại một bát?”
Sở Chiêu Du liếc mắt nhìn bát tô trong tay, y vô cùng vất vả ăn được 5%, thêm một bát nữa lại phải ăn từ đầu à?
“Ăn rất ngon, chỉ cần là dì làm, không cần biết ra sao, đều là sơn hào hải vị, món ngon độc nhất vô nhị.”
Sở Chiêu Du mỉm cười khen, đột nhiên cổ họng căng thẳng, nằm nhoài trên bàn nôn.
Địch Yến vội vàng dùng khăn lau miệng cho hắn: “Chiêu Du! Làm sao vậy?”
Sở Chiêu Du hơi mất mặt: “Xin lỗi dì, trẫm thực sự quá no rồi, hay là giữ lại ngày mai ăn.”
“Nôn đến vậy rồi còn quan tâm món mì mừng thọ cái gì.” Địch Yến chuyện bé xé ra to, “Triệu Kim, lại đây bắt mạch cho bệ hạ.”
Phủ tướng quân U Châu quân tuy rằng không có nhiều người nhưng Địch Yến cũng không phải chưa từng thấy mấy trò dơ bẩn. Sở Chiêu Du sắc mặt trắng bệch, hay là có người hạ độc gì trong mì rồi!
Triệu Thành phái Triệu Kim bảo vệ Địch Yến, một là do võ công của cao cường, hai là Triệu Kim hiểu sơ y thuật, ngày bé từng hành tẩu giang hồ bằng y thuật của bản thân, chuyên môn học những chứng bệnh kỳ quái hiếm lạ, nhưng trị bệnh thường gặp thì lại không bằng lang trung.
Triệu Kim bị Địch Yến sốt ruột lây, mặt mày nghiêm trọng bắt mạch.
Sở Chiêu Du bình tĩnh, rất có lòng tin, trước đây trẫm cũng từng nôn rất nhiều lần.
Kinh nghiệm lâm sàng phong phú, giúp y nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân là do ngày hôm nay thấy bả vai Nhiếp chính vương chảy máu, y nhìn thấy máu, lại còn ăn quá no.
Trăm sông đổ về một biển, ói ra.
Thấy dáng vẻ không liên quan đến mình của Sở Chiêu Du, Địch Yến tức giận đánh một cái lên mu bàn tay của hắn.
Nghiêm túc chút.
Ánh mắt Triệu Kim lên sự nghi hoặc nho nhỏ, “Mạch tượng của bệ hạ hỗn loạn, trước đây chưa từng thấy.”
Địch Yến căng thẳng: “Có thể nhìn ra là vấn đề gì không?”
Triệu Kim xem kỹ thêm một chút, “Bên trong sự hỗn loạn lại có sự trật tự, tinh tế xem xét thì có vẻ như là có liên quan đến… dòng dõi. Thuộc hạ học nghệ không tinh, cần phải suy nghĩ thêm chút nữa.”
Địch Yến nghe vậy sắc mặt chợt biến đổi, đè lại Sở Chiêu Du: “Việc này không thích hợp để lộ, có kết quả xác thực rồi lại nói.”
Liên quan đến dòng dõi, nàng lập tức nghĩ đến lời Ngụy Vạn Hồng nói.
Có phải Nhiếp chính vương thật sự hạ thuốc khiến Sở Chiêu Du không có người nối nghiệp?
Lúc đó nàng không tin, bởi vì Nhiếp chính vương không cần sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy.
Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?
Sở Chiêu Du: “Thái y cũng đã từng bắt mạch, bọn họ không nói gì nghiêm trọng.”
“Thái y mới là không thể tin. Chiêu Du, có Triệu Kim ở đây, trước khi chữa khỏi đừng tìm thái y.”
Lời nói của Địch Yến cực kỳ tin tưởng Triệu Kim có thể trị khỏi, còn sợ lão cẩu tặc Nhiếp chính vương phát hiện.
Triệu Kim yên lặng lau mồ hôi.
Hắn không có tự tin như vậy.
Mạch tượng của bệ hạ thật sự rất phức tạp!
Sở Chiêu Du và Địch Yến đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn đang nghĩ đến cùng một người —— Tiêu Hành.
Điểm khác biệt là, Sở Chiêu Du sầu lo dì đối đầu với Nhiếp chính vương đối đầu, bị thiệt thòi.
Trong lòng Địch Yến trước tiên là mắng cho Nhiếp chính vương một trận, sau đó lại sầu lo tương lai của Sở Chiêu Du.
Triệu Kim nhìn hai người giống nhau như đúc này, không phải mẹ con mà còn hơn hẳn mẹ con, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ.
Y đã từng nói rằng để đoán sắc mặt bệ hạ thì có một phương pháp gian lận, đó chính là so sánh với Địch Yến.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh Triệu phu nhân nôn nghén ở Lương Châu, nhất thời rùng mình một cái.
Học y hại người, Triệu Kim cảm thấy hình như mình không được bình thường cho lắm.
Nhiếp Chính Vương thả bút đỏ xuống, cầm đao kiếm dây cương hai tháng nay, lòng bàn tay đã bị chai che kín một tầng.
Khuôn mặt trắng nõn hồng hào kia như có sức hấp dẫn, một khắc chạm vào, Tiêu Hành tựa như nghe thấy bên tai có âm thanh tuyết rơi.
Sau khi chắc chắn là da thịt trắng mịn vẫn ấm áp, mới có thể cảm nhận được trọng lượng của lông ngỗng tuyết, hai tay thô ráp của Nhiếp chính vương lanh như ngâm trong nước đá, cảm giác lạnh lẽo cũng khoan thai từ từ truyền đến.
Mí mắt Sở Chiêu Du giật giật, tiếng vó ngựa vừa nãy không làm y tỉnh, bây giờ lại chỉ vì trên mặt hơi ngưa ngứa mà nhíu lông mày.
Tiêu Hành nhắm mắt lại, nặng nề xoa một cái trên mặt Sở Chiêu Du, lúc rút tay còn ác liệt véo một cái.
“Tỉnh rồi?”
Tiêu Hành “Khanh” một tiếng đặt thanh kiếm lên bàn, buông cái tay kia xuống, ngón tay cái vuốt ve ngón tay trỏ, nơi đó như có con kiến bé nhỏ ở nơi nào bò qua, hai ngón tay Nhiếp chính vương mạnh mẽ ấn một cái, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Sở Chiêu Du nhếch nửa miệng, vò mặt của mình, kinh hãi: “Ngươi véo ta! Ngươi vừa về đã véo ta?”
Không thể đổi một loại phương thức thể hiện sự hữu ái giữa quân thần để đánh thức y được à?
Tiêu Hành nhàn nhạt liếc y một cái, sai người mang thêm chậu than, “Làm sao, muốn bản vương dùng tuyết rửa mặt cho ngươi?”
Sở Chiêu Du “Khụ” một tiếng, lúc đó lão già chó má này còn chưa tỉnh, sao biết y véo mặt hắn nhỉ?
Lòng dạ hẹp hòi, vậy thôi mà cũng muốn trả thù.
Ánh mắt của y liếc nhìn bả vai Nhiếp chính vương một cái, ngước cổ nói: “Nhiếp chính vương thương thế ra sao? Triều chính Đại Sở còn phải dựa vào Nhiếp chính vương, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Tiêu Hành nhìn hắn một bộ “Tốt nhất là ngày mai ngươi có thể vào triều”, giận không chỗ nào phát tiết, tay phải hắn hơi động, vai chảy ra một chút máu.
“Không chết được.”
Ôi? Tay Sở Chiêu Du ngoan ngoãn đặt ở trên đầu gối nắm chặt, bám vào long bào thêu mây, “Có muốn truyền thái y xem không?”
“Không phải thiết đãi yến tiệc chờ bản vương sao, ăn trước.”
Tiệc đón tiếp của Sở Chiêu Du bố trí ở lầu trên thành, bốn phía dùng màn dày che gió, bàn rất đặc thù, phía trên là một cái chảo, nồi phía dưới đào rỗng bỏ thêm vào nhựa thông đốt hồng. Cả cái bàn đều rất ấm áp, Sở Chiêu sưởi ấm bên bếp lò, chờ Nhiếp chính vương đến mức buồn ngủ.
Tiêu Hành lấy thịt dê cá và cải xanh được thái nhỏ trên bàn ném vào nồi đang sôi. Nước canh là canh vịt đã được nấu năm canh giờ, thịt đã nát thành bọt nổi trên mặt nước, chỉ còn lại nước dùng trong veo sáng bóng.
Sở Chiêu Du giương tay, đổ hết đống gừng già cắt miếng vào, mặc kệ nó có dễ uống không, cho Nhiếp chính vương sưởi ấm thân thể.
Bên ngoài trời lạnh đất đông, nơi đây nhiệt độ vừa lòng người, uống một ngụm nước nóng, kết hợp với đồ ăn nhẹ vừa nóng, không có gì là không vừa ý.
Sở Chiêu Du chủ động gắp rau cho Nhiếp chính vương, vô cùng linh hoạt, “Chuyện như gắp rau trẫm làm là được rồi.”
Tiêu Hành đè lại khóe miệng sắp giương lên.
“Đôi tay quý giá của Nhiếp chính vương ngài giữ lại phê tấu chương, đừng làm mấy việc như này.”
Tiêu Hành khôi phục vẻ mặt không hề cảm xúc, hắn thấy Sở Chiêu Du nhanh chóng múc cho bản thân và hắn một bát canh, lại gọi người đưa lên hai bát cơm tẻ lớn.
“Ăn cơm ăn cơm, trẫm đói rồi.”
Tiêu Hành nhìn một chốc, cảm thấy trong khoảng thời gian hắn không có mặt, Sở Chiêu Du xác thực như cá gặp nước.
Ăn từng miếng cơm to, nhìn y ăn sẽ cảm thấy rất ngon lành.
“Bản vương tử chiến đến cùng ở U Châu, vì Đại Sở thu phục binh quyền, bệ hạ ngoài miệng nói lo lắng, hôm nay gặp mặt thì lại có vẻ là lòng thoải mái thân thể béo mập.”
Sở Chiêu Du phản ứng hơi chậm, khó tin đứng lên, từ trên cao nhìn xuống lên án: “Ngươi dám nói trẫm mập?”
“Ta không mập!”
Y là thiên chi kiêu tử ngọc thụ lâm phong, chắc chắn là ăn bao nhiêu cũng không mập.
Hai tháng trước dì còn nói trẫm gầy mà, Nhiếp chính vương có biết cách nói chuyện không vậy?
Y nhìn theo ánh mắt của Nhiếp chính vương, tầm mắt rơi vào bụng của mình.
“Trẫm mặc hơi nhiều quần áo thôi, dì cứ một mực bắt trẫm mặc sáu cái! Có thể không mập được à?”
Nhiếp chính vương vô cùng trẻ con: “Bản vương vừa nãy đã sờ rồi, không đơn thuần là do quần áo, bệ hạ căn bản không hề lo lắng chiến sĩ ở biên quan.”
Và bản vương.
Sở Chiêu Du cảnh giác nhìn hắn: “Chuyện này sờ không ra đâu.”
Ánh mắt Tiêu Hành sâu thêm: “Lẽ nào bệ hạ muốn nhấc quần áo lên cho bản vương xem?”
Sở Chiêu Du ôm bụng, “Sẽ cảm lạnh mất, chờ đầu xuân, vào hè, Nhiếp chính vương sẽ biết trẫm gầy đi bao nhiêu cân vì chiến sự cùng tấu chương!”
Y cần có thời gian giảm béo.
Tiêu Hành cười lạnh gắp cho Sở Chiêu Du miếng cá vào bát, “Muộn rồi. Nếu như bản vương vừa về kinh, bệ hạ đã nhanh chóng hao gầy thì triều thần sẽ nghĩ gì về bản vương?”
Dựa vào cái gì mà Sở Chiêu Du ở trong tay hắn thì gầy, ở trong tay Triệu phu nhân thì mập lên?
Lúc hắn còn ở đây vật nhỏ cũng ăn không ít, chắc chắn là cố ý đối nghịch với hắn.
Sở Chiêu Du yên lặng phản ứng phút chốc, sắc mặt dần dần chuyển từ mưa thành nắng, vừa nói y không quan tâm, vừa không cho phép y gầy lại, đúng là đồ bịa đặt, tìm cớ chỉ trích y không quan tâm đến thương thế của hắn thôi.
Sở Chiêu Du nghĩ đến lúc trước mình hạ ba đạo thánh chỉ trong một ngày, mệnh lệnh Nhiếp chính vương ở lại dưỡng thương, thánh chỉ cứ như là bánh bao dùng để ném chó.
Sau đó y cảm thấy Nhiếp chính vương gấp gáp như thế có thể là vì không muốn rời kinh quá lâu, để cho y tiếp tục nắm quyền, Sở Chiêu Du cũng không hạ chỉ nữa.
Tiêu Hành rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật bệ hạ, bệ hạ muốn thứ gì?”
Vào thời điểm cuối năm, khắp nơi tuyết lớn gió to, hắn không thể về kịp, đến nơi đã muộn mười lăm ngày, vừa lúc là sinh nhật Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hơi kinh ngạc, Ngụy Vạn Hồng ghét ngày sinh tháng đẻ của y, đối nghịch với ả ta, lúc ghi vào gia phả đã lùi lại mười ngày.
Sau khi dì đến, Sở Chiêu Du mới biết hóa ra mình sinh ngày mười lăm tháng giêng.
Vậy mà Nhiếp chính vương cũng biết?
Sở Chiêu Du mím mím môi, y vẫn biết đối diện chính là Nhiếp chính vương, có vài thứ không thể đòi hỏi.
“Vậy Nhiếp chính vương khen trẫm một chút đi.” Sở Chiêu Du bổ sung, “Trừ việc làm hoàng đế khá tốt.”
Tiêu Hành sắc mặt cứng đờ, vừa nãy đúng là hắn muốn nói tới cái này.
Hai tháng này, hắn ở U Châu, Sở Chiêu Du chủ trì triều chính, không tạo ra sai lầm lớn gì, coi như là một đế vương hợp lệ.
Lời tán thưởng không hợp tình nghẹn lại trong đầu Nhiếp chính vương, hắn bác bỏ từng cái một, khô cằn nói: “Hát hí khúc rất hay, nhưng bản vương không thích nghe.”
Sở Chiêu Du mỉm cười, quả nhiên, đây chính là quà sinh nhật của Nhiếp chính vương, không ngạc nhiên chút nào.
Tiêu Hành móc ra một khối thép đen thùi lùi từ trong tay áo, vứt cho Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du hai tay tiếp được, cầm ở trong tay, xem xét một chốc, mới nhìn thấy mặt chính có một chữ “U”, mặt sau có một chữ “Binh”.
Y khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành, chỉ thấy hắn nhìn về phía xa, không cảm xúc gì nói: “Hai tháng này bệ hạ xử lý chính sự cũng ổn, mấy tên đại thần đều viết thư khen ngươi, bảo bản vương an tâm xử lý chuyện U Châu. Binh quyền U Châu nên chia cho bệ hạ một nửa, nhưng nó không phải Long Uy Quân, chỉ có một khối hổ phù.”
Đều cho y?
Sở Chiêu Du kinh ngạc không nói lên lời, ánh mắt đảo qua vết thương trên vai Nhiếp chính vương, cảm thấy cầm hổ phù có chút phỏng tay.
“Hiện giờ bệ hạ đã cảm thấy ngôi vị hoàng đế vững chắc chưa?”
“Ầy…”
Tiêu Hành nói thêm: “Vậy thì thả ân nhân của bản vương đi, cho nàng một khoản tiền, sắp xếp chỗ ở. Bản vương không thích nợ người khác quá nhiều.”
Sở Chiêu Du xiết chặt hổ phù, y cũng sắp quên chuyện này.
“Trẫm chỉ là thu nhận giúp đỡ vị cô nương kia, trước đây không lâu, người nhà của nàng đến đón về rồi.” Sở Chiêu Du giơ tay đảm bảo, “Lúc nàng đi còn lên năm cân! Trẫm tuyệt đối không bạc đãi nàng.”
Tiêu Hành nghi ngờ nhìn Sở Chiêu Du, hồi lâu nói: “Vậy thì tốt.”
Hắn tin Sở Chiêu Du đã thả người, bởi vì vật nhỏ thoạt nhìn rất mềm mại lương thiện. Phủ Nhiếp chính vương vẫn tiếp tục tìm người, nếu đối phương có ý muốn làm quen thì vẫn có thể tìm đến.
Sở Chiêu Du đã nắm được Long Uy Quân từ trong tay Tiêu Hành, hiện giờ lại có thêm một khối hổ phù U Châu, tất cả đều quá dễ dàng, y suy nghĩ một chút, vẫn muốn trả nó cho Nhiếp chính vương: “Trẫm không muốn.”
Tiêu Hành đang muốn từ chối, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói của Chu Kỳ, “Ngươi muốn cho thì cấp, muốn nhận thì nhận… Ta không cần.”
“Vậy ngươi tự dùng bản lĩnh đến lấy.” Tiêu Hành nhận lại hổ phù, gẩy cổ tay Sở Chiêu Du, “Ăn no rồi thì hồi cung.”
Sở Chiêu Du cảm nhận một chút, “Chưa mà.”
Tiêu Hành nghẹn lại: “Ăn nhiều như vậy, nếu dám gầy đi thì bản vương tìm ngươi tính sổ.”
Sở Chiêu Du nấc một cái, nghĩ, Nhiếp Chính Vương thực sự là sĩ diện, vì muốn thể hiện với các đại thần là trẫm kiếm sống dưới tay hắn rất thoải mái, không tiếc tự mình chia thức ăn cho trẫm!
…
Nhiếp chính vương nhúng thịt người nọ thích cho y ăn, Sở Chiêu Du lại bắt đầu biếng ăn, buổi tối lúc Địch Yến làm mì trường thọ cho y thì ăn không nổi.
Mà đây là lần đầu trong hai mươi năm qua dì làm chúc thọ cho y, cho dù có khét một nùi thì cũng phải vui vẻ mà ăn.
Địch Yến: “Lần đầu ta cán bột, bên ngoài trông không đẹp lắm, nếu không ngươi đừng ăn nữa, dì làm lại một bát?”
Sở Chiêu Du liếc mắt nhìn bát tô trong tay, y vô cùng vất vả ăn được 5%, thêm một bát nữa lại phải ăn từ đầu à?
“Ăn rất ngon, chỉ cần là dì làm, không cần biết ra sao, đều là sơn hào hải vị, món ngon độc nhất vô nhị.”
Sở Chiêu Du mỉm cười khen, đột nhiên cổ họng căng thẳng, nằm nhoài trên bàn nôn.
Địch Yến vội vàng dùng khăn lau miệng cho hắn: “Chiêu Du! Làm sao vậy?”
Sở Chiêu Du hơi mất mặt: “Xin lỗi dì, trẫm thực sự quá no rồi, hay là giữ lại ngày mai ăn.”
“Nôn đến vậy rồi còn quan tâm món mì mừng thọ cái gì.” Địch Yến chuyện bé xé ra to, “Triệu Kim, lại đây bắt mạch cho bệ hạ.”
Phủ tướng quân U Châu quân tuy rằng không có nhiều người nhưng Địch Yến cũng không phải chưa từng thấy mấy trò dơ bẩn. Sở Chiêu Du sắc mặt trắng bệch, hay là có người hạ độc gì trong mì rồi!
Triệu Thành phái Triệu Kim bảo vệ Địch Yến, một là do võ công của cao cường, hai là Triệu Kim hiểu sơ y thuật, ngày bé từng hành tẩu giang hồ bằng y thuật của bản thân, chuyên môn học những chứng bệnh kỳ quái hiếm lạ, nhưng trị bệnh thường gặp thì lại không bằng lang trung.
Triệu Kim bị Địch Yến sốt ruột lây, mặt mày nghiêm trọng bắt mạch.
Sở Chiêu Du bình tĩnh, rất có lòng tin, trước đây trẫm cũng từng nôn rất nhiều lần.
Kinh nghiệm lâm sàng phong phú, giúp y nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân là do ngày hôm nay thấy bả vai Nhiếp chính vương chảy máu, y nhìn thấy máu, lại còn ăn quá no.
Trăm sông đổ về một biển, ói ra.
Thấy dáng vẻ không liên quan đến mình của Sở Chiêu Du, Địch Yến tức giận đánh một cái lên mu bàn tay của hắn.
Nghiêm túc chút.
Ánh mắt Triệu Kim lên sự nghi hoặc nho nhỏ, “Mạch tượng của bệ hạ hỗn loạn, trước đây chưa từng thấy.”
Địch Yến căng thẳng: “Có thể nhìn ra là vấn đề gì không?”
Triệu Kim xem kỹ thêm một chút, “Bên trong sự hỗn loạn lại có sự trật tự, tinh tế xem xét thì có vẻ như là có liên quan đến… dòng dõi. Thuộc hạ học nghệ không tinh, cần phải suy nghĩ thêm chút nữa.”
Địch Yến nghe vậy sắc mặt chợt biến đổi, đè lại Sở Chiêu Du: “Việc này không thích hợp để lộ, có kết quả xác thực rồi lại nói.”
Liên quan đến dòng dõi, nàng lập tức nghĩ đến lời Ngụy Vạn Hồng nói.
Có phải Nhiếp chính vương thật sự hạ thuốc khiến Sở Chiêu Du không có người nối nghiệp?
Lúc đó nàng không tin, bởi vì Nhiếp chính vương không cần sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy.
Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?
Sở Chiêu Du: “Thái y cũng đã từng bắt mạch, bọn họ không nói gì nghiêm trọng.”
“Thái y mới là không thể tin. Chiêu Du, có Triệu Kim ở đây, trước khi chữa khỏi đừng tìm thái y.”
Lời nói của Địch Yến cực kỳ tin tưởng Triệu Kim có thể trị khỏi, còn sợ lão cẩu tặc Nhiếp chính vương phát hiện.
Triệu Kim yên lặng lau mồ hôi.
Hắn không có tự tin như vậy.
Mạch tượng của bệ hạ thật sự rất phức tạp!
Sở Chiêu Du và Địch Yến đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn đang nghĩ đến cùng một người —— Tiêu Hành.
Điểm khác biệt là, Sở Chiêu Du sầu lo dì đối đầu với Nhiếp chính vương đối đầu, bị thiệt thòi.
Trong lòng Địch Yến trước tiên là mắng cho Nhiếp chính vương một trận, sau đó lại sầu lo tương lai của Sở Chiêu Du.
Triệu Kim nhìn hai người giống nhau như đúc này, không phải mẹ con mà còn hơn hẳn mẹ con, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ.
Y đã từng nói rằng để đoán sắc mặt bệ hạ thì có một phương pháp gian lận, đó chính là so sánh với Địch Yến.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh Triệu phu nhân nôn nghén ở Lương Châu, nhất thời rùng mình một cái.
Học y hại người, Triệu Kim cảm thấy hình như mình không được bình thường cho lắm.
Tác giả :
Tiểu Văn Đán