Trầm Luân
Chương 3
Hoắc Tiểu, Lang, Hoắc Tiểu Lang......"
Từ thư phòng Chu Mộ Trạch đi ra, cô vẫn luôn nhắc mãi tên này, dì Hồng ở phòng bếp bận rộn, cô ngồi trên chiếc ghế sopha nhỏ, bĩu môi, "Không, không dễ nghe."
Ngày đó buổi tối dì Hồng làm một bàn đồ ăn, ngày thường dì Hồng không ở biệt thự Chu gia, đều là Chu Mộ Trạch tự mình nấu cơm.
Chu Mộ Trạch thay quần áo ở nhà rồi rời thư phòng, nhìn thấy cún con Hoắc Tiểu Lang dường như đi theo sau mông dì Hồng, tròng mắt đều muốn rớt đến bàn đồ ăn.
dì Hồng nhìn Chu Mộ Trạch đi tới, thấp tiếng gọi, "Chu tiên sinh."
Hoắc Tiểu Lang lúc này mới quay đầu lại nhìn Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch nhìn cô cười, "Nước miếng chảy ra."
Hoắc Tiểu Lang đưa tay lên sờ miệng, "Đâu, chảy đâu, không rớt xuống dưới."
Chu Mộ Trạch ngồi xuống, vẫy tay gọi Hoắc Tiểu Lang, "Lại đây ăn cơm."
Hoắc Tiểu Lang chạy chậm hai bước qua, mấy sợi tóc tên đỉnh đầu bay bay.
Chu Mộ Trạch nhìn mái tóc đã được gỡ ra kia của cô, đưa cho cô chiếc đũa, "biết dùng?"
Hoắc Tiểu Lang lắc đầu, nhớ tới lời Chu Mộ Trạch bảo cô phải nói chuyện, vì thế mở miệng nói: "Sẽ không."
Chu Mộ Trạch ngẩng đầu kêu Hồng dì, " lấy cho cô ấy cái muỗng đi."
dì Hồng gật đầu, "à vâng."
Chu Mộ Trạch được giáo dục rất tốt, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, thời điểm ăn cơm một chút động tĩnh cũng không có.
Trước kia Hoắc Miện ở nhà, ăn cơm trước nay đều là ba một câu con một câu,trêu đùa với con gái, hoặc là hai người cùng nhau xem TV, Hoắc Miện nói, chính là di chuyển sự chú ý, cơm liền ăn nhiều, người mới lớn khỏe mạnh.
"Lớn lên thật mạnh khoẻ" quả thực chính là phương châm sống của Hoắc Tiểu Lang, cũng không biết là tâm lý vẫn là như thế nào, hiện tại chuyên tâm ăn cơm, Hoắc Tiểu Lang cảm thấy chính mình mới vừa ăn hai bát liền no rồi.
phải tìm cái gì đó để rời sự chú ý.
Hoắc Tiểu Lang đảo tròng mắt xung quanh, cuối cùng rơi xuống trên tay Chu Mộ Trạch.
bàn tay Chu Mộ Trạch rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, có thể nhìn mạch máu xanh trên mu bàn tay, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, cầm chiếc đùa di chuyển có phần tao nhã.
Hoắc Tiểu Lang lặng lẽ buông cái muỗng, cầm lấy chiếc đũa phía trước, học bộ dạng cầm đũa của Chu Mộ Trạch.
Chiếc đũa ở Chu Mộ Trạch trong tay tựa như có sinh mệnh giống nhau, tới cô, chiếc đũa điên rồi, căn bản không nghe theo cô.
Hoắc Tiểu Lang lấy ít cơm,lúc gắp xương sườn không cẩn thận, xương sườn lăn vài cái, rơi trên mặt đất.
"rớt rồi," dì Hồng nhìn thấy đầu tiên, đứng lên đi lấy khăn giấy.
Hoắc Tiểu Lang mắt lé ngó Chu Mộ Trạch, liếc mắt một cái, nhanh chóng từ ghế trên trượt xuống, nắm trước khối xương sườn, cho duỗi tay ra định đưa vào trong miệng.
"bỏ."
động tác Hoắc Tiểu Lang dừng lại,theo đường cũ chậm rãi cọ đi lên, nhìn xương sườn, có chút luyến tiếc, lại sợ hãi Chu Mộ Trạch, không dám đối mặt phản bác.
"Cuốc, cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi hòa, hạ thổ," Hoắc Tiểu Lang lải nhải, "Ai, ai, ai......"
"...... Câm miệng."
Hoắc Tiểu Lang nín chặt, dì Hồng cầm khăn giấy lại đây, xoa tay Hoắc Tiểu Lang, rồi đem sàn nhà lau khô, "Rớt trên mặt đất,không được nhặt lên."
dì Hồng nhỏ giọng nói với cô, cô ủy khuất, "vâng, không nhặt nữa....."
Dì Hồng sờ tóc cô, "Không có việc gì."
Hoắc Tiểu Lang cuối cùng liếc nhìn Chu Mộ Trạch một cái, anh vẫn là dáng vẻ kia, không có biểu cảm, không để ý, an tĩnh ăn cơm.
Hoắc Tiểu Lang buông chiếc đũa, ngoan ngoãn đổi thành cái muỗng, múc một muỗng đậu hủ Ma Bà trộn với cơm.
bữa cơm này Hoắc Tiểu Lang ăn rất no, tay nghề dì Hồng không phải nói, Hoắc Tiểu Lang cũng thật sự đói bụng.
Chu Mộ Trạch có thói quen, mỗi ngày,trong khoảng thời gian này nếu có rảnh, sẽ mở TV ra xem tin tức, đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày của Chu Mộ Trạch.
Hoắc Tiểu Lang có chuyện muốn hỏi Chu Mộ Trạch, nhưng vừa mới ở trên bàn cơm mắc lỗi, cô không dám tùy tiện mở miệng.
cô còn rất sợ bị Chu Mộ Trạch đuổi đi.
người như cô, bị người ta vứt bỏ, gặp được người tốt giúp đỡ, đều sẽ liều mạng lấy lòng, rất sợ cảm giác bị bỏ rơi lần nữa.
Chu Mộ Trạch đặt dụng cụ pha trà lên bàn, một trong những sự kiên nhẫn ít ỏi của Chu Mộ Trạch là pha trà.
nước lăn tròn, ngón tay thon dài cầm lấy ấm trà, sau đó đem lá trà bỏ vào ấm, đổ thêm chút nước.
Hoắc Tiểu Lang lén lút đi tới, xem Chu Mộ Trạch đang chuyên tâm pha trà, đứng ở bên cạnh do dự trong chốc lát.
Từ lúc cô đi tới Chu Mộ Trạch đã chú ý, nhưng Chu Mộ Trạch không nói chuyện, muốn nhìn một chút tiểu gia hỏa (1)này muốn làm gì.
cô còn rất có ý tứ, Chu Mộ Trạch nghĩ.
Hoắc Tiểu Lang đi đôi dép hồng nhạt đến bên này, lại lùi vài bước, ngay sau đó tiến lên một chút, qua lại vài lần, tới tầm mắt của Chu Mộ Trạch, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh.
mùi thơm của trà tỏa ra bốn phía, Chu Mộ Trạch đổ trà ra 1 ly đưa cho Hoắc Tiểu Lang, "Uống không?"
Hoắc Tiểu Lang xua tay, "Không, không uống."
Chu Mộ Trạch đưa chén trà ở bên miệng thổi, thoải mái dễ chịu nhâm nhi, đôi mắt nhìn TV.
"tới nhận lỗi?" Chu Mộ Trạch vẫn xem tin tức nói.
Nhắc tới cái này sống lưng Hoắc Tiểu Lang dựng lên, nhìn phụ đề trên ti vi::đất nước của chúng ta....
Không đợi cô đọc xong,đoạn kia đã qua mất, Hoắc Tiểu Lang dừng một chút, đọc nhanh hơn, nhưng cô càng muốn nhanh thì lại càng nói lắp, đọc vài đoạn cũng chưa đuổi kịp.
"Được rồi, biết em đã nhận lỗi." Chu Mộ Trạch nói, "lúc trước học ở đâu?"
Hoắc Tiểu Lang lắc đầu, "trước, học tiểu học......"
Câu nói kế tiếp Hoắc Tiểu Lang chưa nói, chậm rãi cúi đầu, Chu Mộ Trạch biết cô đây là không nghĩ ra.
Như thân phận của Hoắc Tiểu Lang, tính cách mềm yếu, nói chuyện lại cà lăm, tới trường học, đặc biệt là tiểu học, rất dễ dàng bị người ta khi dễ, mấy tên nhóc nói chuyện, làm việc không biết nặng nhẹ, cũng không rõ lý lẽ, có lẽ chính bọn họ cũng không có ý thức được chính mình đây là đang "khi dễ" người khác.
Chu Mộ Trạch cũng không tiếp tục đề tài, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Dì Hồng dọn dẹp xong ở phòng bếp, nhìn Hoắc Tiểu Lang ngồi ở trên sô pha xem Chu Mộ Trạch pha trà, liền bưng tới một ly nước mật ong.
"Có phải khát nước không?"dì Hồng đem ly nước đưa cho Hoắc Tiểu Lang, "Nếu là khát nước nói với tôi, không cần sợ hãi."
ly nước thủy tinh đựng nước nóng, nắm ở trong tay rất thoải mái, Hoắc Tiểu Lang giương mắt, "Cảm, cảm ơn dì."
Hoắc Tiểu Lang uống một ngụm, ngọt, uống rất tốt, lại uống một ngụm.
Chu Mộ Trạch đứng dậy đi tiếp điện thoại, Hoắc Tiểu Lang đặt ly nước xuống, nhìn TV thở phào nhẹ nhõm.
" Các vấn đề chính trị của Trung Quốc, uỷ ban thường bị căn cứ vào điều mười sáu, kiểm tra có cơ sở, trong giai đoạn......" Hoắc Tiểu Lang nhỏ giọng đọc theo từng đoạn, đọc rất nhanh, cũng lắp bắp, đợi đến khi chuyển màn hình, Hoắc Tiểu Lang cũng đọc xong.
Hoắc Tiểu Lang kích động mà hướng sang chỗ Chu Mộ Trạch, anh vẫn chưa trở lại, Hoắc Tiểu Lang quyết định luyện một lần nữa.
Nhưng đọc được một nửa liền bắt đầu ho khan lên.
Ho càng nghiêm trọng, dì Hồng nghe được thanh âm chạy lại, "Làm sao vậy?" Dì Hồng bỏ giẻ lau xuống vỗ lưng Hoắc Tiểu Lang, "bị sặc sao?"
Hoắc Tiểu Lang nói không ra lời, cúi đầu, ho đến mặt đỏ bừng, dì Hồng luống cuống tay chân cấp Hoắc Tiểu Lang thuận bối.
Ho một hồi lâu rốt cuộc mới dừng lại, lúc ngẩng đầu lên, dì Hồng kinh hãi hô một tiếng, "trên mặt sao lại mẩn đỏ như phát ban vậy?"
Hoắc Tiểu Lang định nói chuyện, nhưng giọng nói tựa hồ có cái gì nghẹn họng không thể phát ra tiếng, thấy dì Hồng vừa nói như vậy, cô mới cảm giác mặt vừa đau vừa ngứa, cổ họng cũng vậy.
Cô duỗi tay muốn cào, nhưng bị dì Hồng ngăn lại.
"Nhìn như là dị ứng," dì Hồng cau mày nói: " cô ăn đồ ăn gì dị ứng?"
Hoắc Tiểu Lang muốn nói "Không biết", nhưng cô nói không nên lời, vừa rồi kịch liệt ho khan khiến nước mắt cô đều chảy ra, lúc này nước mắt đọng lại khoé mắt, thoáng nhìn rất đáng thương.
"Làm sao vậy?" Là giọng nói Chu Mộ Trạch.
Anh cúp điện thoại từ trong phòng ra liền nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Tiểu Lang.
Dì Hồng khóc không ra nước mắt, "Không biết đứa nhỏ này là ăn cái gì, nhìn như là dị ứng."
"Mang áo khoác tới đây," so với dì Hồng hoảng loạn, giọng nói Chu Mộ Trạch bình tĩnh, nói xong câu đó,lúc sau, cúi người bế ngang Hoắc Tiểu Lang lại bắt đầu ho khan kịch kiệt.
Đứa nhỏ này so với tưởng tượng của anh còn gầy hơn, bế nhẹ như không.
Chu Mộ Trạch tự mình lái xe, tốc độ xe rất nhanh, Hoắc Tiểu Lang gối lên chân dì Hồng nằm ở ghế phía sau, Hoắc Tiểu Lang đã không còn ho, trên người bị mẩn càng nhiều, mơ màng nằm, cô tựa hồ rất đau, dì Hồng không dám đụng vào, cũng không biết cô có phát sốt không
"Dì vừa mới đưa cho cô ấy uống cái gì?" Chu Mộ Trạch lên tiếng hỏi dì Hồng.
"nước......" dì Hồng nhớ lại một chút, "rất đơn giản, nước bỏ thêm một chút mật ong."
Chu Mộ Trạch không tiếp tục nói chuyện, dì Hồng lại có chút sợ hãi, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Chu Mộ Trạch đang cúi đầu, xoa đầu Hoắc Tiểu Lang.
em nhất định không thể có việc gì.
Từ thư phòng Chu Mộ Trạch đi ra, cô vẫn luôn nhắc mãi tên này, dì Hồng ở phòng bếp bận rộn, cô ngồi trên chiếc ghế sopha nhỏ, bĩu môi, "Không, không dễ nghe."
Ngày đó buổi tối dì Hồng làm một bàn đồ ăn, ngày thường dì Hồng không ở biệt thự Chu gia, đều là Chu Mộ Trạch tự mình nấu cơm.
Chu Mộ Trạch thay quần áo ở nhà rồi rời thư phòng, nhìn thấy cún con Hoắc Tiểu Lang dường như đi theo sau mông dì Hồng, tròng mắt đều muốn rớt đến bàn đồ ăn.
dì Hồng nhìn Chu Mộ Trạch đi tới, thấp tiếng gọi, "Chu tiên sinh."
Hoắc Tiểu Lang lúc này mới quay đầu lại nhìn Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch nhìn cô cười, "Nước miếng chảy ra."
Hoắc Tiểu Lang đưa tay lên sờ miệng, "Đâu, chảy đâu, không rớt xuống dưới."
Chu Mộ Trạch ngồi xuống, vẫy tay gọi Hoắc Tiểu Lang, "Lại đây ăn cơm."
Hoắc Tiểu Lang chạy chậm hai bước qua, mấy sợi tóc tên đỉnh đầu bay bay.
Chu Mộ Trạch nhìn mái tóc đã được gỡ ra kia của cô, đưa cho cô chiếc đũa, "biết dùng?"
Hoắc Tiểu Lang lắc đầu, nhớ tới lời Chu Mộ Trạch bảo cô phải nói chuyện, vì thế mở miệng nói: "Sẽ không."
Chu Mộ Trạch ngẩng đầu kêu Hồng dì, " lấy cho cô ấy cái muỗng đi."
dì Hồng gật đầu, "à vâng."
Chu Mộ Trạch được giáo dục rất tốt, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, thời điểm ăn cơm một chút động tĩnh cũng không có.
Trước kia Hoắc Miện ở nhà, ăn cơm trước nay đều là ba một câu con một câu,trêu đùa với con gái, hoặc là hai người cùng nhau xem TV, Hoắc Miện nói, chính là di chuyển sự chú ý, cơm liền ăn nhiều, người mới lớn khỏe mạnh.
"Lớn lên thật mạnh khoẻ" quả thực chính là phương châm sống của Hoắc Tiểu Lang, cũng không biết là tâm lý vẫn là như thế nào, hiện tại chuyên tâm ăn cơm, Hoắc Tiểu Lang cảm thấy chính mình mới vừa ăn hai bát liền no rồi.
phải tìm cái gì đó để rời sự chú ý.
Hoắc Tiểu Lang đảo tròng mắt xung quanh, cuối cùng rơi xuống trên tay Chu Mộ Trạch.
bàn tay Chu Mộ Trạch rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn, có thể nhìn mạch máu xanh trên mu bàn tay, móng tay cắt tỉa sạch sẽ, cầm chiếc đùa di chuyển có phần tao nhã.
Hoắc Tiểu Lang lặng lẽ buông cái muỗng, cầm lấy chiếc đũa phía trước, học bộ dạng cầm đũa của Chu Mộ Trạch.
Chiếc đũa ở Chu Mộ Trạch trong tay tựa như có sinh mệnh giống nhau, tới cô, chiếc đũa điên rồi, căn bản không nghe theo cô.
Hoắc Tiểu Lang lấy ít cơm,lúc gắp xương sườn không cẩn thận, xương sườn lăn vài cái, rơi trên mặt đất.
"rớt rồi," dì Hồng nhìn thấy đầu tiên, đứng lên đi lấy khăn giấy.
Hoắc Tiểu Lang mắt lé ngó Chu Mộ Trạch, liếc mắt một cái, nhanh chóng từ ghế trên trượt xuống, nắm trước khối xương sườn, cho duỗi tay ra định đưa vào trong miệng.
"bỏ."
động tác Hoắc Tiểu Lang dừng lại,theo đường cũ chậm rãi cọ đi lên, nhìn xương sườn, có chút luyến tiếc, lại sợ hãi Chu Mộ Trạch, không dám đối mặt phản bác.
"Cuốc, cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi hòa, hạ thổ," Hoắc Tiểu Lang lải nhải, "Ai, ai, ai......"
"...... Câm miệng."
Hoắc Tiểu Lang nín chặt, dì Hồng cầm khăn giấy lại đây, xoa tay Hoắc Tiểu Lang, rồi đem sàn nhà lau khô, "Rớt trên mặt đất,không được nhặt lên."
dì Hồng nhỏ giọng nói với cô, cô ủy khuất, "vâng, không nhặt nữa....."
Dì Hồng sờ tóc cô, "Không có việc gì."
Hoắc Tiểu Lang cuối cùng liếc nhìn Chu Mộ Trạch một cái, anh vẫn là dáng vẻ kia, không có biểu cảm, không để ý, an tĩnh ăn cơm.
Hoắc Tiểu Lang buông chiếc đũa, ngoan ngoãn đổi thành cái muỗng, múc một muỗng đậu hủ Ma Bà trộn với cơm.
bữa cơm này Hoắc Tiểu Lang ăn rất no, tay nghề dì Hồng không phải nói, Hoắc Tiểu Lang cũng thật sự đói bụng.
Chu Mộ Trạch có thói quen, mỗi ngày,trong khoảng thời gian này nếu có rảnh, sẽ mở TV ra xem tin tức, đây là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày của Chu Mộ Trạch.
Hoắc Tiểu Lang có chuyện muốn hỏi Chu Mộ Trạch, nhưng vừa mới ở trên bàn cơm mắc lỗi, cô không dám tùy tiện mở miệng.
cô còn rất sợ bị Chu Mộ Trạch đuổi đi.
người như cô, bị người ta vứt bỏ, gặp được người tốt giúp đỡ, đều sẽ liều mạng lấy lòng, rất sợ cảm giác bị bỏ rơi lần nữa.
Chu Mộ Trạch đặt dụng cụ pha trà lên bàn, một trong những sự kiên nhẫn ít ỏi của Chu Mộ Trạch là pha trà.
nước lăn tròn, ngón tay thon dài cầm lấy ấm trà, sau đó đem lá trà bỏ vào ấm, đổ thêm chút nước.
Hoắc Tiểu Lang lén lút đi tới, xem Chu Mộ Trạch đang chuyên tâm pha trà, đứng ở bên cạnh do dự trong chốc lát.
Từ lúc cô đi tới Chu Mộ Trạch đã chú ý, nhưng Chu Mộ Trạch không nói chuyện, muốn nhìn một chút tiểu gia hỏa (1)này muốn làm gì.
cô còn rất có ý tứ, Chu Mộ Trạch nghĩ.
Hoắc Tiểu Lang đi đôi dép hồng nhạt đến bên này, lại lùi vài bước, ngay sau đó tiến lên một chút, qua lại vài lần, tới tầm mắt của Chu Mộ Trạch, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh.
mùi thơm của trà tỏa ra bốn phía, Chu Mộ Trạch đổ trà ra 1 ly đưa cho Hoắc Tiểu Lang, "Uống không?"
Hoắc Tiểu Lang xua tay, "Không, không uống."
Chu Mộ Trạch đưa chén trà ở bên miệng thổi, thoải mái dễ chịu nhâm nhi, đôi mắt nhìn TV.
"tới nhận lỗi?" Chu Mộ Trạch vẫn xem tin tức nói.
Nhắc tới cái này sống lưng Hoắc Tiểu Lang dựng lên, nhìn phụ đề trên ti vi::đất nước của chúng ta....
Không đợi cô đọc xong,đoạn kia đã qua mất, Hoắc Tiểu Lang dừng một chút, đọc nhanh hơn, nhưng cô càng muốn nhanh thì lại càng nói lắp, đọc vài đoạn cũng chưa đuổi kịp.
"Được rồi, biết em đã nhận lỗi." Chu Mộ Trạch nói, "lúc trước học ở đâu?"
Hoắc Tiểu Lang lắc đầu, "trước, học tiểu học......"
Câu nói kế tiếp Hoắc Tiểu Lang chưa nói, chậm rãi cúi đầu, Chu Mộ Trạch biết cô đây là không nghĩ ra.
Như thân phận của Hoắc Tiểu Lang, tính cách mềm yếu, nói chuyện lại cà lăm, tới trường học, đặc biệt là tiểu học, rất dễ dàng bị người ta khi dễ, mấy tên nhóc nói chuyện, làm việc không biết nặng nhẹ, cũng không rõ lý lẽ, có lẽ chính bọn họ cũng không có ý thức được chính mình đây là đang "khi dễ" người khác.
Chu Mộ Trạch cũng không tiếp tục đề tài, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Dì Hồng dọn dẹp xong ở phòng bếp, nhìn Hoắc Tiểu Lang ngồi ở trên sô pha xem Chu Mộ Trạch pha trà, liền bưng tới một ly nước mật ong.
"Có phải khát nước không?"dì Hồng đem ly nước đưa cho Hoắc Tiểu Lang, "Nếu là khát nước nói với tôi, không cần sợ hãi."
ly nước thủy tinh đựng nước nóng, nắm ở trong tay rất thoải mái, Hoắc Tiểu Lang giương mắt, "Cảm, cảm ơn dì."
Hoắc Tiểu Lang uống một ngụm, ngọt, uống rất tốt, lại uống một ngụm.
Chu Mộ Trạch đứng dậy đi tiếp điện thoại, Hoắc Tiểu Lang đặt ly nước xuống, nhìn TV thở phào nhẹ nhõm.
" Các vấn đề chính trị của Trung Quốc, uỷ ban thường bị căn cứ vào điều mười sáu, kiểm tra có cơ sở, trong giai đoạn......" Hoắc Tiểu Lang nhỏ giọng đọc theo từng đoạn, đọc rất nhanh, cũng lắp bắp, đợi đến khi chuyển màn hình, Hoắc Tiểu Lang cũng đọc xong.
Hoắc Tiểu Lang kích động mà hướng sang chỗ Chu Mộ Trạch, anh vẫn chưa trở lại, Hoắc Tiểu Lang quyết định luyện một lần nữa.
Nhưng đọc được một nửa liền bắt đầu ho khan lên.
Ho càng nghiêm trọng, dì Hồng nghe được thanh âm chạy lại, "Làm sao vậy?" Dì Hồng bỏ giẻ lau xuống vỗ lưng Hoắc Tiểu Lang, "bị sặc sao?"
Hoắc Tiểu Lang nói không ra lời, cúi đầu, ho đến mặt đỏ bừng, dì Hồng luống cuống tay chân cấp Hoắc Tiểu Lang thuận bối.
Ho một hồi lâu rốt cuộc mới dừng lại, lúc ngẩng đầu lên, dì Hồng kinh hãi hô một tiếng, "trên mặt sao lại mẩn đỏ như phát ban vậy?"
Hoắc Tiểu Lang định nói chuyện, nhưng giọng nói tựa hồ có cái gì nghẹn họng không thể phát ra tiếng, thấy dì Hồng vừa nói như vậy, cô mới cảm giác mặt vừa đau vừa ngứa, cổ họng cũng vậy.
Cô duỗi tay muốn cào, nhưng bị dì Hồng ngăn lại.
"Nhìn như là dị ứng," dì Hồng cau mày nói: " cô ăn đồ ăn gì dị ứng?"
Hoắc Tiểu Lang muốn nói "Không biết", nhưng cô nói không nên lời, vừa rồi kịch liệt ho khan khiến nước mắt cô đều chảy ra, lúc này nước mắt đọng lại khoé mắt, thoáng nhìn rất đáng thương.
"Làm sao vậy?" Là giọng nói Chu Mộ Trạch.
Anh cúp điện thoại từ trong phòng ra liền nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Tiểu Lang.
Dì Hồng khóc không ra nước mắt, "Không biết đứa nhỏ này là ăn cái gì, nhìn như là dị ứng."
"Mang áo khoác tới đây," so với dì Hồng hoảng loạn, giọng nói Chu Mộ Trạch bình tĩnh, nói xong câu đó,lúc sau, cúi người bế ngang Hoắc Tiểu Lang lại bắt đầu ho khan kịch kiệt.
Đứa nhỏ này so với tưởng tượng của anh còn gầy hơn, bế nhẹ như không.
Chu Mộ Trạch tự mình lái xe, tốc độ xe rất nhanh, Hoắc Tiểu Lang gối lên chân dì Hồng nằm ở ghế phía sau, Hoắc Tiểu Lang đã không còn ho, trên người bị mẩn càng nhiều, mơ màng nằm, cô tựa hồ rất đau, dì Hồng không dám đụng vào, cũng không biết cô có phát sốt không
"Dì vừa mới đưa cho cô ấy uống cái gì?" Chu Mộ Trạch lên tiếng hỏi dì Hồng.
"nước......" dì Hồng nhớ lại một chút, "rất đơn giản, nước bỏ thêm một chút mật ong."
Chu Mộ Trạch không tiếp tục nói chuyện, dì Hồng lại có chút sợ hãi, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Chu Mộ Trạch đang cúi đầu, xoa đầu Hoắc Tiểu Lang.
em nhất định không thể có việc gì.
Tác giả :
Tam Nguyệt Thất Tịch