Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế
Chương 17 Mệnh đề triết học
Khi thức dậy, trẫm phát hiện mình không ngủ trên sàn phòng khách nhà Hoàng thúc.
Mà là ngủ trên giường nhà Hoàng thúc.
Là giường nhà Hoàng thúc, không phải giường Hoàng thúc.
Kém một chữ mà khác nhau như trời với đất.
Trẫm sầu muộn vô ngần.
Không không không, bây giờ không phải là lúc để sầu muộn.
Nếu trẫm thức giấc mà phát hiện mình ngủ trên giường của Hoàng thúc, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi.
Trẫm vội vàng nhấc chăn lên xem.
May thay may thay, may mắn thay quần áo vẫn còn tử tế trên người.
Trẫm lại bò dậy soi gương, lớp trang điểm vẫn chưa phai.
Mang cái mặt trang điểm dày cui không rửa mặt không tẩy trang đi ngủ nguyên đêm, ngày mai chắc chắn sẽ nổi một đống mụn!
Không không không, bây giờ cũng không phải lúc xoắn xuýt về chuyện không tẩy trang không rửa mặt ngủ nguyên đêm sẽ lên mụn.
Vấn đề bây giờ là trẫm chẳng nói gì cũng không bảo ai tiếng nào đã lén chạy ra ngoài ngủ ở nhà Hoàng thúc suốt đêm không về.
Những người bên cạnh trẫm chắc chắn sẽ phát hiện.
Nhân lúc còn chưa to chuyện, trẫm phải mau về gấp.
Khẩn cấp thì khẩn cấp, nhưng makeup không thể lem, tóc tai không thể rối, hình tượng tốt đẹp của trẫm trước mặt Hoàng thúc không thể hỏng được.
Trẫm soi gương chải vuốt lại quả đầu rối bù như ổ gà vì đi ngủ của mình.
Trẫm rửa ráy xong xinh tươi rạng ngời đi ra ngoài, thấy Hoàng thúc đứng ở hành lang dài trong sân.
Hoàng thúc nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn trẫm.
Hôm qua trẫm uống đến mức lú lẫn mơ hồ, nửa tỉnh nửa say nói mấy câu trơ trẽn làm vài hành động vô liêm sỉ với Hoàng thúc trong không khí lãng mạn ánh nến mờ ảo.
Giờ trẫm tỉnh rồi.
Trời cũng sáng rồi.
Một trẫm đã tỉnh như sáo đối mặt với Hoàng thúc giữa ban ngày ban mặt.
Xấu hổ đíu chịu được.
Trẫm vừa đi vừa cân nhắc nên nói chuyện thế nào thì tự nhiên đỡ xấu hổ hết sức có thể.
Trẫm đi đến một khoảng không xa trước mặt Hoàng thúc.
Một người bỗng vội vã chạy tới từ đầu hành lang bên kia, kịp thời giải vây cho trẫm.
Người nọ thấy trẫm, mặt tỏ vẻ ngỡ ngàng ngơ ngác, rồi sau đấy nghiêm lại ngay.
Người này biểu đạt cảm xúc qua nét mặt giỏi phết, bộc lộ nội tâm phong phú trẫm xem cái hiểu liền.
Vờ lờ tại sao tự dưng trong nhà quận vương điện hạ lại có một cô gái lạ mặt thế này sáng sớm tinh mơ hai người đã ở chung một chỗ có phải tối qua đã ngủ cùng nhau rồi không ủa không đúng người chín chắn như mình sao lại để ý chuyện ngồi lê đôi mách bên lề nhỉ mau nghiêm túc lại bàn chuyện chính đi.
Hoàng thúc giới thiệu với trẫm: “Đây là Trần tướng quân.”
Trẫm học theo kiểu của tỳ nữ, hành lễ với Trần tướng quân.
Nhưng Hoàng thúc không giải thích với Trần tướng quân trẫm là ai.
Giải thích chuyện này đúng là hơi lao lực thật.
Trần tướng quân nghiễm nhiên coi trẫm là một cô ả đã ngủ chung với Hoàng thúc, nghiêm mặt bắt đầu bàn chuyện chính: “Điện hạ, thuộc hạ vừa nghe được tin tức, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hoàng thúc hỏi: “Chuyện gì?”
Trần tướng quân liếc trẫm, hạ giọng: “Bệ hạ biến mất rồi.”
Bệ hạ đương nhiên biến mất trong cung rồi.
Bởi vì trẫm đang đứng ở trước mặt anh đây!
Hoàng thúc cau mày: “Bệ hạ biến mất là sao?”
Trần tướng quân nói: “Đêm qua là ngày hội lớn Thượng Nguyên, vì long thể không khỏe nên bệ hạ không tham dự, cho những người bên cạnh lui từ sớm để đi ngủ. Sáng nay cung nhân đi vào hầu hạ, phát hiện tẩm cung không một bóng người, bệ hạ… biến mất không thấy đâu.”
Hoàng thúc hỏi: “Trong tẩm cung có gì khác thường không?”
Trần tướng quân nói: “Thuộc hạ không tận mắt thấy, nhưng vẫn chưa nghe nói cấm vệ đi điều tra thích khách, mà đều bị Cao tổng quản phân công đi tìm bệ hạ rồi. Nghe nói cửa sau của tẩm cung bị đóng lại từ bên ngoài, không hỏng hóc gì, có thể bệ hạ tự đi ra ạ.”
Hoàng thúc quay đầu liếc nhìn trẫm.
Trẫm phối hợp trưng ra vẻ mặt kinh ngạc sững sờ, nôn nóng sầu lo, muốn hỏi lại không dám nói.
Hoàng thúc ngẫm nghĩ, thở dài nói: “Tính nết bệ hạ quả nhiên vẫn như năm đó.” Ảnh lấy một món đồ ra từ tay áo, đưa cho Trần tướng quân: “Mau mang cái này đến Chư Vệ Chiết Trùng Phủ, bảo họ phái nhân lực cả thành đi tìm tung tích của bệ hạ, phải tìm cả vùng ngoại ô gần thành nữa, không được để lộ ra bên ngoài.”
Đó đúng là lệnh bài vàng mà hôm qua Hoàng thúc đã tịch thu của trẫm.
(Chư Vệ Chiết Trùng Đô Uý Phủ: các đơn vị đóng quân thời xưa.)
Trần tướng quân nhìn thấy lệnh bài vàng thì lắp bắp kinh hãi: “Đây là… sao lại ở trong tay điện hạ?”
Hoàng thúc nói: “Đừng hỏi chuyện này vội, mau đi làm đi.”
Trần tướng quân không nhận lệnh bài vàng từ tay Hoàng thúc ngay.
Trẫm đối mặt với Trần tướng quân, thấy biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi xoành xoạch mấy hiệp, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Trần tướng quân lại hạ giọng nói với Hoàng thúc: “Điện hạ, thứ cho thuộc hạ cả gan nói thẳng. Tấm lệnh bài vàng này có thể điều động 16 đoàn quân, tổng cộng 30 nghìn cấm quân trong ngoài kinh thành, bệ hạ lại mất tích, đây là cơ hội tốt trời cho…”
Trẫm hít vào một hơi.
Hay lắm tên họ Trần kia, mi tạo phản đấy hả!
Họ Trần… Trẫm bỗng nhiên nhớ ra năm ngoái Tể tướng từng nói với trẫm cháu trai của Trần Thái phó đang làm việc dưới trướng Hoàng thúc, đã lên đến chức chưởng thư ký.
Chẳng lẽ lại là mi!
Hoàng thúc vội vàng lia mắt nhìn trẫm.
Trần tướng quân không biết trẫm là cung nữ bên cạnh hoàng đế, nhưng Hoàng thúc biết á!
Bây giờ trẫm nghe được chuyện khó lường thế này, Hoàng thúc sẽ không diệt khẩu trẫm chứ?
Nếu như trẫm chết vì bị tưởng nhầm là cung nữ, vậy thì oan trẫm quá.
Sử sách đời sau có thể sẽ ghi chép về trẫm thế này: Cách chết ly kì nhất của hoàng đế trong lịch sử —— có sở thích mặc đồ phụ nữ, giả làm con gái ra khỏi hoàng cung, không may bị tưởng là người qua đường hóng hớt nên bị đánh chết.
Sử sách sẽ không ghi trẫm bị Hoàng thúc đánh chết đâu, bởi vì khi đó ảnh đã lên làm vua rồi.
Ngẫm đến chuyện chết rồi còn bị người đời cười nhạo, trẫm trào dâng nỗi buồn.
Trẫm thà bị Hoàng thúc cưỡi ngựa xông lên điện vàng, bị vó ngựa giày xéo lưỡi đao chặt đầu, chí ít còn lẫy lừng hơn.
Như vậy người đời sau bàn về Hoàng thúc sẽ phải nhắc tới trẫm, cũng coi như có đôi có cặp với Hoàng thúc theo một kiểu khác.
Trẫm nhìn Hoàng thúc với ánh mắt vô cùng bi tráng.
Ở bên kia, Hoàng thúc đã quay đầu lại ngắt lời Trần tướng quân, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ vẫn còn, đây không phải lời bề tôi nên nói. Ngươi lui xuống trước đi, gọi hai vị tướng quân Vưu Hứa tới gặp Cô vương.”
Vừa nói ảnh vừa rút tấm lệnh bài vàng về.
Ý của ảnh là không yên tâm giao thứ quan trọng như thế cho Trần tướng quân, sẽ sai người khác đi làm.
Hoàng thúc lại còn trung thành với trẫm như thế, cho cơ hội tạo phản siêu tốt mà không cần, còn lo lắng cho an nguy của trẫm, phái người ra ngoài tìm trẫm.
Trẫm cảm động đến độ rơi nước mắt.
Cho dù ảnh chỉ làm bộ làm tịch nói suông như thế trước mặt trẫm thôi, trẫm cũng nhận.
Hoàng thúc vừa quay đầu lại, thấy trẫm nước mắt lưng tròng, bèn dịu giọng an ủi: “Đừng lo lắng, hồi nhỏ bệ hạ từng trốn cung nhân lính gác mấy lần, cải trang ra phố phường du ngoạn. Biết đâu lần này cũng thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hóa ra suy nghĩ cải trang vi hành của trẫm là được kế thừa từ người đi trước.
Hoàng thúc lại hỏi: “Em chắc hẳn là người tiếp xúc với bệ hạ nhiều nhất, hôm qua ngoài việc bỗng nhiên muốn ăn súp tiêu cay, bệ hạ còn có cử chỉ lạ thường nào nữa không?”
Mặc quần áo cung nữ trang điểm thành người khác giới, bóp giọng nheo nhéo nói năng như con gái, còn uống rượu với Hoàng thúc chàng đó, sờ mó chàng nữa… có tính là cử chỉ lạ thường không?
Trẫm sợ nói ra Hoàng thúc sẽ nát hết tam quan tự chọt hai mắt mình.
Hoàng thúc thấy trẫm không trả lời được, hỏi tiếp: “Vậy bệ hạ có nói gì lạ với em không?”
Trẫm ngẫm nghĩ: “Bệ hạ nói thế giới rộng lớn làm sao, ngài muốn ra ngoài thăm thú…”
(Thế giới rộng lớn làm sao, tôi muốn ra ngoài thăm thú: Giáo viên Cố Thiếu Cường ở trường trung học thực nghiệm Hà Nam để lại một phong thư vẻn vẹn 10 chữ “Thế giới rộng lớn làm sao, tôi muốn ra ngoài thăm thú” rồi rời khỏi thành phố mà mình đã sinh sống 35 năm ròng.)
Trần tướng quân đi chưa bao lâu, hai tướng quân Vưu Hứa đã tới.
Hoàng thúc giao lệnh bài vàng cho Vưu tướng quân, bố trí một lát, lại sai Hứa tướng quân tập kết mấy trăm lính Vương phủ đi tìm cùng.
Trẫm đứng một bên suy nghĩ, lát nữa Hoàng thúc ra ngoài, trẫm có thể lén chuồn về cung.
Tuy rằng lệnh bài vàng của trẫm đã bị Hoàng thúc cầm đi, nhưng trong túi trẫm vẫn còn tín vật khác.
Nếu không có tác dụng nữa, trẫm sẽ cởi quần áo cung nữ ra, lau hết phấn son trên mặt đi, mang mặt mộc vào cung.
Sau đó nói dối là trẫm lạc đường ở xó xỉnh nào đấy mất nguyên đêm, thế là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có.
Trẫm đang suy nghĩ như thế trong lòng, bên Hoàng thúc đã sắp xếp xong.
Hoàng thúc quay đầu nói với trẫm: “Đi, đi với Cô vương.”
Gì? Đi làm gì?
Hoàng thúc nhướng mày: “Đương nhiên là đi tìm bệ hạ. Hôm qua còn khoe khoang mình là con giun trong bụng bệ hạ, hiểu ngài ấy nhất cơ mà. Bệ hạ đi đâu, chắc hẳn em cũng có thể cung cấp chút manh mối.”
Bắt trẫm đi tìm trẫm.
Hay lắm.
Đây là một mệnh đề đậm chất triết học.
[HẾT CHƯƠNG 17]
Mà là ngủ trên giường nhà Hoàng thúc.
Là giường nhà Hoàng thúc, không phải giường Hoàng thúc.
Kém một chữ mà khác nhau như trời với đất.
Trẫm sầu muộn vô ngần.
Không không không, bây giờ không phải là lúc để sầu muộn.
Nếu trẫm thức giấc mà phát hiện mình ngủ trên giường của Hoàng thúc, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi.
Trẫm vội vàng nhấc chăn lên xem.
May thay may thay, may mắn thay quần áo vẫn còn tử tế trên người.
Trẫm lại bò dậy soi gương, lớp trang điểm vẫn chưa phai.
Mang cái mặt trang điểm dày cui không rửa mặt không tẩy trang đi ngủ nguyên đêm, ngày mai chắc chắn sẽ nổi một đống mụn!
Không không không, bây giờ cũng không phải lúc xoắn xuýt về chuyện không tẩy trang không rửa mặt ngủ nguyên đêm sẽ lên mụn.
Vấn đề bây giờ là trẫm chẳng nói gì cũng không bảo ai tiếng nào đã lén chạy ra ngoài ngủ ở nhà Hoàng thúc suốt đêm không về.
Những người bên cạnh trẫm chắc chắn sẽ phát hiện.
Nhân lúc còn chưa to chuyện, trẫm phải mau về gấp.
Khẩn cấp thì khẩn cấp, nhưng makeup không thể lem, tóc tai không thể rối, hình tượng tốt đẹp của trẫm trước mặt Hoàng thúc không thể hỏng được.
Trẫm soi gương chải vuốt lại quả đầu rối bù như ổ gà vì đi ngủ của mình.
Trẫm rửa ráy xong xinh tươi rạng ngời đi ra ngoài, thấy Hoàng thúc đứng ở hành lang dài trong sân.
Hoàng thúc nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn trẫm.
Hôm qua trẫm uống đến mức lú lẫn mơ hồ, nửa tỉnh nửa say nói mấy câu trơ trẽn làm vài hành động vô liêm sỉ với Hoàng thúc trong không khí lãng mạn ánh nến mờ ảo.
Giờ trẫm tỉnh rồi.
Trời cũng sáng rồi.
Một trẫm đã tỉnh như sáo đối mặt với Hoàng thúc giữa ban ngày ban mặt.
Xấu hổ đíu chịu được.
Trẫm vừa đi vừa cân nhắc nên nói chuyện thế nào thì tự nhiên đỡ xấu hổ hết sức có thể.
Trẫm đi đến một khoảng không xa trước mặt Hoàng thúc.
Một người bỗng vội vã chạy tới từ đầu hành lang bên kia, kịp thời giải vây cho trẫm.
Người nọ thấy trẫm, mặt tỏ vẻ ngỡ ngàng ngơ ngác, rồi sau đấy nghiêm lại ngay.
Người này biểu đạt cảm xúc qua nét mặt giỏi phết, bộc lộ nội tâm phong phú trẫm xem cái hiểu liền.
Vờ lờ tại sao tự dưng trong nhà quận vương điện hạ lại có một cô gái lạ mặt thế này sáng sớm tinh mơ hai người đã ở chung một chỗ có phải tối qua đã ngủ cùng nhau rồi không ủa không đúng người chín chắn như mình sao lại để ý chuyện ngồi lê đôi mách bên lề nhỉ mau nghiêm túc lại bàn chuyện chính đi.
Hoàng thúc giới thiệu với trẫm: “Đây là Trần tướng quân.”
Trẫm học theo kiểu của tỳ nữ, hành lễ với Trần tướng quân.
Nhưng Hoàng thúc không giải thích với Trần tướng quân trẫm là ai.
Giải thích chuyện này đúng là hơi lao lực thật.
Trần tướng quân nghiễm nhiên coi trẫm là một cô ả đã ngủ chung với Hoàng thúc, nghiêm mặt bắt đầu bàn chuyện chính: “Điện hạ, thuộc hạ vừa nghe được tin tức, trong cung xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hoàng thúc hỏi: “Chuyện gì?”
Trần tướng quân liếc trẫm, hạ giọng: “Bệ hạ biến mất rồi.”
Bệ hạ đương nhiên biến mất trong cung rồi.
Bởi vì trẫm đang đứng ở trước mặt anh đây!
Hoàng thúc cau mày: “Bệ hạ biến mất là sao?”
Trần tướng quân nói: “Đêm qua là ngày hội lớn Thượng Nguyên, vì long thể không khỏe nên bệ hạ không tham dự, cho những người bên cạnh lui từ sớm để đi ngủ. Sáng nay cung nhân đi vào hầu hạ, phát hiện tẩm cung không một bóng người, bệ hạ… biến mất không thấy đâu.”
Hoàng thúc hỏi: “Trong tẩm cung có gì khác thường không?”
Trần tướng quân nói: “Thuộc hạ không tận mắt thấy, nhưng vẫn chưa nghe nói cấm vệ đi điều tra thích khách, mà đều bị Cao tổng quản phân công đi tìm bệ hạ rồi. Nghe nói cửa sau của tẩm cung bị đóng lại từ bên ngoài, không hỏng hóc gì, có thể bệ hạ tự đi ra ạ.”
Hoàng thúc quay đầu liếc nhìn trẫm.
Trẫm phối hợp trưng ra vẻ mặt kinh ngạc sững sờ, nôn nóng sầu lo, muốn hỏi lại không dám nói.
Hoàng thúc ngẫm nghĩ, thở dài nói: “Tính nết bệ hạ quả nhiên vẫn như năm đó.” Ảnh lấy một món đồ ra từ tay áo, đưa cho Trần tướng quân: “Mau mang cái này đến Chư Vệ Chiết Trùng Phủ, bảo họ phái nhân lực cả thành đi tìm tung tích của bệ hạ, phải tìm cả vùng ngoại ô gần thành nữa, không được để lộ ra bên ngoài.”
Đó đúng là lệnh bài vàng mà hôm qua Hoàng thúc đã tịch thu của trẫm.
(Chư Vệ Chiết Trùng Đô Uý Phủ: các đơn vị đóng quân thời xưa.)
Trần tướng quân nhìn thấy lệnh bài vàng thì lắp bắp kinh hãi: “Đây là… sao lại ở trong tay điện hạ?”
Hoàng thúc nói: “Đừng hỏi chuyện này vội, mau đi làm đi.”
Trần tướng quân không nhận lệnh bài vàng từ tay Hoàng thúc ngay.
Trẫm đối mặt với Trần tướng quân, thấy biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi xoành xoạch mấy hiệp, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Trần tướng quân lại hạ giọng nói với Hoàng thúc: “Điện hạ, thứ cho thuộc hạ cả gan nói thẳng. Tấm lệnh bài vàng này có thể điều động 16 đoàn quân, tổng cộng 30 nghìn cấm quân trong ngoài kinh thành, bệ hạ lại mất tích, đây là cơ hội tốt trời cho…”
Trẫm hít vào một hơi.
Hay lắm tên họ Trần kia, mi tạo phản đấy hả!
Họ Trần… Trẫm bỗng nhiên nhớ ra năm ngoái Tể tướng từng nói với trẫm cháu trai của Trần Thái phó đang làm việc dưới trướng Hoàng thúc, đã lên đến chức chưởng thư ký.
Chẳng lẽ lại là mi!
Hoàng thúc vội vàng lia mắt nhìn trẫm.
Trần tướng quân không biết trẫm là cung nữ bên cạnh hoàng đế, nhưng Hoàng thúc biết á!
Bây giờ trẫm nghe được chuyện khó lường thế này, Hoàng thúc sẽ không diệt khẩu trẫm chứ?
Nếu như trẫm chết vì bị tưởng nhầm là cung nữ, vậy thì oan trẫm quá.
Sử sách đời sau có thể sẽ ghi chép về trẫm thế này: Cách chết ly kì nhất của hoàng đế trong lịch sử —— có sở thích mặc đồ phụ nữ, giả làm con gái ra khỏi hoàng cung, không may bị tưởng là người qua đường hóng hớt nên bị đánh chết.
Sử sách sẽ không ghi trẫm bị Hoàng thúc đánh chết đâu, bởi vì khi đó ảnh đã lên làm vua rồi.
Ngẫm đến chuyện chết rồi còn bị người đời cười nhạo, trẫm trào dâng nỗi buồn.
Trẫm thà bị Hoàng thúc cưỡi ngựa xông lên điện vàng, bị vó ngựa giày xéo lưỡi đao chặt đầu, chí ít còn lẫy lừng hơn.
Như vậy người đời sau bàn về Hoàng thúc sẽ phải nhắc tới trẫm, cũng coi như có đôi có cặp với Hoàng thúc theo một kiểu khác.
Trẫm nhìn Hoàng thúc với ánh mắt vô cùng bi tráng.
Ở bên kia, Hoàng thúc đã quay đầu lại ngắt lời Trần tướng quân, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ vẫn còn, đây không phải lời bề tôi nên nói. Ngươi lui xuống trước đi, gọi hai vị tướng quân Vưu Hứa tới gặp Cô vương.”
Vừa nói ảnh vừa rút tấm lệnh bài vàng về.
Ý của ảnh là không yên tâm giao thứ quan trọng như thế cho Trần tướng quân, sẽ sai người khác đi làm.
Hoàng thúc lại còn trung thành với trẫm như thế, cho cơ hội tạo phản siêu tốt mà không cần, còn lo lắng cho an nguy của trẫm, phái người ra ngoài tìm trẫm.
Trẫm cảm động đến độ rơi nước mắt.
Cho dù ảnh chỉ làm bộ làm tịch nói suông như thế trước mặt trẫm thôi, trẫm cũng nhận.
Hoàng thúc vừa quay đầu lại, thấy trẫm nước mắt lưng tròng, bèn dịu giọng an ủi: “Đừng lo lắng, hồi nhỏ bệ hạ từng trốn cung nhân lính gác mấy lần, cải trang ra phố phường du ngoạn. Biết đâu lần này cũng thế, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hóa ra suy nghĩ cải trang vi hành của trẫm là được kế thừa từ người đi trước.
Hoàng thúc lại hỏi: “Em chắc hẳn là người tiếp xúc với bệ hạ nhiều nhất, hôm qua ngoài việc bỗng nhiên muốn ăn súp tiêu cay, bệ hạ còn có cử chỉ lạ thường nào nữa không?”
Mặc quần áo cung nữ trang điểm thành người khác giới, bóp giọng nheo nhéo nói năng như con gái, còn uống rượu với Hoàng thúc chàng đó, sờ mó chàng nữa… có tính là cử chỉ lạ thường không?
Trẫm sợ nói ra Hoàng thúc sẽ nát hết tam quan tự chọt hai mắt mình.
Hoàng thúc thấy trẫm không trả lời được, hỏi tiếp: “Vậy bệ hạ có nói gì lạ với em không?”
Trẫm ngẫm nghĩ: “Bệ hạ nói thế giới rộng lớn làm sao, ngài muốn ra ngoài thăm thú…”
(Thế giới rộng lớn làm sao, tôi muốn ra ngoài thăm thú: Giáo viên Cố Thiếu Cường ở trường trung học thực nghiệm Hà Nam để lại một phong thư vẻn vẹn 10 chữ “Thế giới rộng lớn làm sao, tôi muốn ra ngoài thăm thú” rồi rời khỏi thành phố mà mình đã sinh sống 35 năm ròng.)
Trần tướng quân đi chưa bao lâu, hai tướng quân Vưu Hứa đã tới.
Hoàng thúc giao lệnh bài vàng cho Vưu tướng quân, bố trí một lát, lại sai Hứa tướng quân tập kết mấy trăm lính Vương phủ đi tìm cùng.
Trẫm đứng một bên suy nghĩ, lát nữa Hoàng thúc ra ngoài, trẫm có thể lén chuồn về cung.
Tuy rằng lệnh bài vàng của trẫm đã bị Hoàng thúc cầm đi, nhưng trong túi trẫm vẫn còn tín vật khác.
Nếu không có tác dụng nữa, trẫm sẽ cởi quần áo cung nữ ra, lau hết phấn son trên mặt đi, mang mặt mộc vào cung.
Sau đó nói dối là trẫm lạc đường ở xó xỉnh nào đấy mất nguyên đêm, thế là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có.
Trẫm đang suy nghĩ như thế trong lòng, bên Hoàng thúc đã sắp xếp xong.
Hoàng thúc quay đầu nói với trẫm: “Đi, đi với Cô vương.”
Gì? Đi làm gì?
Hoàng thúc nhướng mày: “Đương nhiên là đi tìm bệ hạ. Hôm qua còn khoe khoang mình là con giun trong bụng bệ hạ, hiểu ngài ấy nhất cơ mà. Bệ hạ đi đâu, chắc hẳn em cũng có thể cung cấp chút manh mối.”
Bắt trẫm đi tìm trẫm.
Hay lắm.
Đây là một mệnh đề đậm chất triết học.
[HẾT CHƯƠNG 17]
Tác giả :
Thời Cửu