Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
Chương 26
Chu Tiểu Bạch nắm lấy tay Mục Duệ Húc lôi ra ngoài, Mục Duệ Húc cứ như vậy cười cười để mặt Chu Tiểu Bạch kéo mình đi. Trương công công vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn bọn họ. Pha trà đã như vậy, làm cơm còn có thể ăn sao? Trương công công có phần lo lắng suy nghĩ.
Sự thực chứng minh, trong cuộc sống vĩnh viễn tràn đầy kinh hỉ.
“Tiểu Bạch, đây đều là ngươi làm sao!” Mục Duệ Húc một mặt không thể tin được nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, tuy rằng cũng chỉ là những món ăn bình thường bản thân thường ăn, nhưng nếu như là do Tiểu Bạch làm hết, quả thực là không thể tin được.
Trương công công vẻ mặt kinh ngạc há hốc cả miệng, nhìn nhân vật chính Chu Tiểu Bạch đang mím môi cười, làm sao có khả năng?! Pha trà thảm họa thế kia, thế mà làm cơm lại cứ như ngự trù thế kia thật ư?! Trương công công không thể tin được nhìn mấy món ăn trên bàn. Còn bốc hơi nóng, mặn chay phối hợp, mùi vị khẳn định bản thân không thể biết được, nhưng là chỉ nhìn màu sắc cùng hương thơm, thật sự phải nói là thượng phẩm cao cấp nhất.
Lẽ nào người này có trù nghệ thiên bẩm khó gặp!
“A Húc, ngươi nếm thử xem có ngon không?” Chu Tiểu Bạch một mặt chờ mong nhìn Mục Duệ Húc, gắp một miếng cải xanh xào cho Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc cảm thấy chuyệ này có chút khó có thể tin được, mang theo khiếp sợ, Mục Duệ Húc ăn thử món ăn, ừ, ăn ngon, lại thử mấy món ở bên ngoài, cũng khá, quả thực cùng mấy món bình thường mình ăn giống như đúc
Chờ chút! Giống như đúc?!
Mục Duệ Húc hồ nghi nhìn Chu Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, những thức ăn này đúng là ngươi làm?”
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn, “Đúng rồi, làm sao vậy, ăn không ngon sao?”
“Không có.” Mục Duệ Húc vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi, nhưng lại không tin vật nhỏ này sẽ lừa gạt mình, tự mình nói, “Ăn rất ngon, ta có chút không dám tin ngươi lại có thể làm ra món ăn ăn ngon như vậy.”
Chu Tiểu Bạch có chút khó hiểu nhìn Mục Duệ Húc, “Nấu ăn rất đơn giản a, này có cái gì sẽ không?!”
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ kia của Chu Tiểu Bạch, không khỏi bị chọc phát cười, đơn giản, làm ra có thể ăn đương nhiên đơn giản, nhưng có thể làm đến hệt như những thứ bọn họ thường ăn kia thì không hề đơn giản.
“Ta lại không biết Tiểu Bạch lại am hiểu nấu ăn như thế đó? Tiểu Bạch làm sao học được?” Mục Duệ Húc cười nói.
“Này không cần học a.” Chu Tiểu Bạch bày ra vẻ mặt chuyện đương nhiên nói, “Không phải là đem thức ăn trong nồi đảo qua đảo lại sao?”
Mục Duệ Húc nhìn y nở nụ cười, tiếp tục hỏi, “Đảo qua đảo lại, sau đó thì sao nữa?”
Chu Tiểu Bạch gắp một đũa thức ăn, có chút khó hiểu nhìn Mục Duệ Húc, “Sau đó cái gì?”
Mục Duệ Húc phát giác ra có gì đó không đúng, có chút nghi ngờ hỏi, “Ngươi không nêm gia vị sao?”
“Đây không phải là bọn họ đã làm rồi sao?” Chu Tiểu Bạch có chút kỳ quái nhìn Mục Duệ Húc.
“Bọn họ?”
“Người làm trong trù phòng. Bọn họ nói những chuyện này đều là bọn họ phụ trách, nếu như ta nấu ăn, chỉ cần phụ trách việc đảo qua đảo lại thức ăn là được.”
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ đó của Chu Tiểu Bạch, đột nhiên hết biết nói gì. Nguyên lai toàn bộ đều là người khác làm, sau đó ngươi đi đảo một hồi, liền đã biến thành ngươi làm, không trách ta nói sao những món ăn này lại giống như đúc những món ta ăn thường ngày!
Trương công công cuối cùng đã rõ ràng, có chút không biết nói gì nhìn Chu Tiểu Bạch. Vị công tử này rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc?
Cuối cùng cũng đến tối, Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, một mặt chờ mong nhìn Mục Duệ Húc, “A Húc, biểu hiện hôm nay của ta có được không?”
Mục Duệ Húc nhìn cặp mặt chờ mong kia của Chu Tiểu Bạch, trong lòng có chút suy nghĩ không nói gì, ngày hôm nay y phục của ta bị làm ướt, còn uống trà mang theo vị đắng, còn ăn món ăn giống y đúc ngày bình thường, chuyện này quả thật khiến giá trị cuộc sống của hắn giảm xuống thẳng tắp!
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó sờ sờ đầu của y, giống như là động viên một một con thú nhỏ như thế, “Ừ, ngươi ngày hôm nay làm rất tốt.”
Chu Tiểu Bạch giống như tiểu sủng vật được biểu dương, vẻ mặt vô cùng háo hức, sau đó hưng phấn nhào tới hôn lên môi Mục Duệ Húc, lại buông ra, thật cao hứng nằm ở trên giường, nhìn Mục Duệ Húc còn đứng ở trên đất, thúc giục, “A Húc, nhanh lên đi ngủ thôi, ngày mai ta còn muốn hầu hạ ngươi nữa!”
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ, lại sủng nịch nói, “Được ngươi hầu hạ cái giá phải trả đúng là rất lớn!”
Nói rồi Mục Duệ Húc cởi bỏ y phục, nằm xuống bên cạnh Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch tự giác trượt tới trong lồng ngực Mục Duệ Húc, tìm một vị trí thoải mái, Mục Duệ Húc hôn lên trán Chu Tiểu Bạch một cái, sau đó sờ sờ nắn nắn cơ thể vẫn không chịu lớn thêm tí nào của Chu Tiểu Bạch, bây giờ vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có thể là bởi vì có liên quan đến trí tuệ, nhìn càng giống như một hài tử, giống như là mãi mãi cũng chưa trưởng thành vậy.
Mục Duệ Húc đem người ôm vào trong ngực, không còn xa nữa, chỉ còn nửa năm, chỉ còn nửa năm nữa thôi.
Trải qua ba ngày nỗ lực, Chu Tiểu Bạch rốt cục toại nguyện cùng Mục Duệ Húc chuẩn bị cùng đi ra khỏi hoàng cung. Chiếu cáo với bên ngoài rằng Hoàng đế nhiễm bệnh, còn đối với nội bộ, kỳ thực cũng chỉ có bao nhiêu người đó trong hoàng cung, cơ bản đều là nô tài, cũng không ai dám quản.
Hoàng đế bệ hạ cùng Chu Tiểu Bạch cứ như vậy hoàn toàn không có trở ngại đi ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa.
“Bệ hạ, ngài tại sao lại có thể không mang lão nô theo? Chuyện ăn mặc, đi lại, tá túc những ngày tới thì phải thế nào?” Trương công công một mặt lo nước thương dân nói.
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt A Húc.” Chu Tiểu Bạch vỗ ngực nói.
Trương công công:...... Cũng là bởi vì có ngươi mà ta mới càng không yên lòng!
Mục Duệ Húc vẻ mặt bất đắc dĩ, “Được rồi, Trương công công, ta ở biên quan đợi nhiều năm như vậy, có thể có chuyện gì? Tiểu Bạch, đeo tay nải lên, đi thôi.”
“Nha.” Chu Tiểu Bạch bé ngoan đáp, sau đó đeo trên lưng một bao y phục nho nhỏ, cứ như vậy được Mục Duệ Húc kéo ra cửa.
Mấy khắc sau.
“Ồ, A Húc, chúng ta tại sao không đi cửa chính?” Chúng ta tại sao còn muốn leo tường vậy?
Mục Duệ Húc cười lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nơi này đường gần.”
Nhiều ngày sau, ở nơi nào đó ở Giang nam xuất hiện một nam nhân toàn thân hắc y, khí chất tôn quý công tử, đi theo sau là một tiểu đồng mi thanh mục tú. Hai người cứ như vậy xuất hiện bên trong một khách điếm, khiến cho tầm mắt mấy người trong đại sảnh đang dùng bữa không tự chủ được dán lên người bọn họ.
Tiểu đồng kia đi tới phía trước, móc ra bạc, nói rằng, “Chưởng quỹ, một gian phòng hảo hạng, thuận tiện đưa chút đồ ăn vào trong phòng.”
Chưởng quỹ thu tiền,mặt mày hớn hở, bận bịu sai bảo tiểu nhị chào hỏi khách, dẫn người đi nghỉ ngơi.
Chu Tiểu Bạch cùng Mục Duệ Húc tiến vào gian phòng, nhìn một chút, có thể xem là sạch sẽ.
“Khách quan còn dặn dò gì không ạ?”
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch như đột nhiên nhớ gì đó, quay sang tiểu nhị nói, “Đợi lát nữa đưa chút nước nóng tới, chúng ta muốn tắm rửa.”
Tiểu nhị sửng sốt một chút, gật gật đầu lui xuống.
Chu Tiểu Bạch nhìn tiểu nhị quay đi, đóng cửa lại, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Mục Duệ Húc hỏi, “A Húc, lần này ta làm không sai chứ?”
Mục Duệ Húc xoa xoa đầu Chu Tiểu Bạch, cười nói, “Tiểu Bạch làm rất tốt, đã học xong làm sao ở khách điếm.”
Dọc theo con đường này, Chu Tiểu Bạch thấy rất nhiều thứ mà ở trong hoàng cung không nhìn thấy, hắn nhìn thấy rất nhiều sạp hàng nhỏ, còn nhìn thấy rất nhiều người có phong tục khác nhau. Đến Giang Nam, Chu Tiểu Bạch mới phát hiện, nơi này thật sự khác xa hoàng cung, cũng không hề giống với đường phố bên ngoài hoàng cung.
Mục Duệ Húc còn để Chu Tiểu Bạch học rất nhiều thứ, tỷ như làm sao mua đồ, làm sao ở trọ, làm sao gọi món ăn. Đồng thời Mục Duệ Húc cũng phát hiện một vấn đề khác, Chu Tiểu Bạch tựa hồ...... không biết chữ.
Cũng đúng, mình tại sao có thể kỳ vọng một con lợn sẽ biết chữ đây? Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nghĩ. Chính vì thế dọc theo đường đi này, Chu Tiểu Bạch ngoại trừ học được những chuyện đơn giản khi ở bên ngoài này, còn học được một chuyện, nhận thức chữ.
“Tiểu Bạch, lại đây, viết cho ta xem chữ ngày hôm qua ta giao cho người.” Mục Duệ Húc chỉ vào giấy và bút mực một bên, nói.
Chu Tiểu Bạch vừa nghe thấy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, “A Húc.”
Mục Duệ Húc vừa nghe âm thanh này của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ, “Lại quên?”
Chu Tiểu Bạch bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Làm sao mà gặp chữ hơi hơi phức tạp tí là liền không nhớ thế hả?” Mục Duệ Húc dùng đầu bút gõ gõ đầu Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
Chu Tiểu Bạch chép chép miệng, giận mà không dám nói gì nhìn Mục Duệ Húc, phản bác, “Ai nói, tên của ngươi phức tạp như thế, ta đều nhớ kỹ.”
Mục Duệ Húc vừa nghe thấy thế, đột nhiên nở nụ cười. Lúc đó trước hết dạy cho y chính là tên của bọn họ, kết quả nhìn hắn viết ra họ của mình trước tiên, Chu Tiểu Bạch liền bày ra vẻ mặt bất lực, đến khi hắn viết ra toàn bộ tên của mình, Chu Tiểu Bạch nhìn nhìn tên của y sau đó lại nhìn sang tên của hắn, đột nhiên một mặt sùng bái nhìn hắn, nói rằng: “Ngươi lợi hại thật đấy, làm sao mà có thể nhớ được tên của ngươi thế? Nhìn xem tên của ngươi còn lợi hại hơn tên của ta.”
Tuy lời buông ra như vậy, nhưng qua ngày hôm sau, chính mình lại nhìn thấy vật nhỏ này lúc nghỉ ngơi, cầm cái cành cây nhỏ, cứ như vậy vẽ tên của hắn, một khắc đó cảm giác ấm áp thỏa mãn lan tràn cả cơ thể, Mục Duệ Húc quả thực không cách nào có thể dùng lời nói để hình dung.
“A Húc, hai chữ này là nghĩa gì?” Chu Tiểu Bạch chỉ vào chữ trong giấy, một mặt tò mò hỏi.
Mục Duệ Húc nhìn hai chữ được viết rõ ràng trên giấy, khóe môi cong lên, nhìn Chu Tiểu Bạch nói rằng: “Hai chữ này, gọi là yêu thích.”
“Khách quan, nước nóng.” Tiểu nhị mang nước nóng đi vào.
“A Húc, ta đi tắm rửa trước.” Chu Tiểu Bạch nhìn thấy có nước nóng, vui mừng nói.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch lạch bạch lạch bạch đi vào phía sau tấm bình phong, nhìn bóng người như ẩn như hiện sau tấm bình phong, ánh mắt Mục Duệ Húc không khỏi sâu hơn.
Buổi tối, Mục Duệ Húc tắt đèn nằm bên cạnh Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch có chút mơ mơ màng màng, “A Húc, nơi này thật là đẹp mắt. Đồ ăn cũng ngon nữa.”
Mục Duệ Húc hôn lên trán Chu Tiểu Bạch một cái, đem người kéo vào trong lồng ngực của mình, cảm thụ lấy nhiệt độ của đối phương truyền tới, Mục Duệ Húc có chút tham niệm mà hít lấy mùi vị trên người Chu Tiểu Bạch, nhìn người gần trong gang tấc, trong mắt Mục Duệ Húc ẩn hiện cảm xúc không rõ ràng.
Tiểu Bạch, nhanh nhanh lớn thêm một chút đi nào.
Ta đã không thể đợi thêm nữa rồi.
Sự thực chứng minh, trong cuộc sống vĩnh viễn tràn đầy kinh hỉ.
“Tiểu Bạch, đây đều là ngươi làm sao!” Mục Duệ Húc một mặt không thể tin được nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, tuy rằng cũng chỉ là những món ăn bình thường bản thân thường ăn, nhưng nếu như là do Tiểu Bạch làm hết, quả thực là không thể tin được.
Trương công công vẻ mặt kinh ngạc há hốc cả miệng, nhìn nhân vật chính Chu Tiểu Bạch đang mím môi cười, làm sao có khả năng?! Pha trà thảm họa thế kia, thế mà làm cơm lại cứ như ngự trù thế kia thật ư?! Trương công công không thể tin được nhìn mấy món ăn trên bàn. Còn bốc hơi nóng, mặn chay phối hợp, mùi vị khẳn định bản thân không thể biết được, nhưng là chỉ nhìn màu sắc cùng hương thơm, thật sự phải nói là thượng phẩm cao cấp nhất.
Lẽ nào người này có trù nghệ thiên bẩm khó gặp!
“A Húc, ngươi nếm thử xem có ngon không?” Chu Tiểu Bạch một mặt chờ mong nhìn Mục Duệ Húc, gắp một miếng cải xanh xào cho Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc cảm thấy chuyệ này có chút khó có thể tin được, mang theo khiếp sợ, Mục Duệ Húc ăn thử món ăn, ừ, ăn ngon, lại thử mấy món ở bên ngoài, cũng khá, quả thực cùng mấy món bình thường mình ăn giống như đúc
Chờ chút! Giống như đúc?!
Mục Duệ Húc hồ nghi nhìn Chu Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, những thức ăn này đúng là ngươi làm?”
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn, “Đúng rồi, làm sao vậy, ăn không ngon sao?”
“Không có.” Mục Duệ Húc vẫn cảm thấy có chút khó mà tin nổi, nhưng lại không tin vật nhỏ này sẽ lừa gạt mình, tự mình nói, “Ăn rất ngon, ta có chút không dám tin ngươi lại có thể làm ra món ăn ăn ngon như vậy.”
Chu Tiểu Bạch có chút khó hiểu nhìn Mục Duệ Húc, “Nấu ăn rất đơn giản a, này có cái gì sẽ không?!”
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ kia của Chu Tiểu Bạch, không khỏi bị chọc phát cười, đơn giản, làm ra có thể ăn đương nhiên đơn giản, nhưng có thể làm đến hệt như những thứ bọn họ thường ăn kia thì không hề đơn giản.
“Ta lại không biết Tiểu Bạch lại am hiểu nấu ăn như thế đó? Tiểu Bạch làm sao học được?” Mục Duệ Húc cười nói.
“Này không cần học a.” Chu Tiểu Bạch bày ra vẻ mặt chuyện đương nhiên nói, “Không phải là đem thức ăn trong nồi đảo qua đảo lại sao?”
Mục Duệ Húc nhìn y nở nụ cười, tiếp tục hỏi, “Đảo qua đảo lại, sau đó thì sao nữa?”
Chu Tiểu Bạch gắp một đũa thức ăn, có chút khó hiểu nhìn Mục Duệ Húc, “Sau đó cái gì?”
Mục Duệ Húc phát giác ra có gì đó không đúng, có chút nghi ngờ hỏi, “Ngươi không nêm gia vị sao?”
“Đây không phải là bọn họ đã làm rồi sao?” Chu Tiểu Bạch có chút kỳ quái nhìn Mục Duệ Húc.
“Bọn họ?”
“Người làm trong trù phòng. Bọn họ nói những chuyện này đều là bọn họ phụ trách, nếu như ta nấu ăn, chỉ cần phụ trách việc đảo qua đảo lại thức ăn là được.”
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ đó của Chu Tiểu Bạch, đột nhiên hết biết nói gì. Nguyên lai toàn bộ đều là người khác làm, sau đó ngươi đi đảo một hồi, liền đã biến thành ngươi làm, không trách ta nói sao những món ăn này lại giống như đúc những món ta ăn thường ngày!
Trương công công cuối cùng đã rõ ràng, có chút không biết nói gì nhìn Chu Tiểu Bạch. Vị công tử này rốt cuộc là khờ thật hay là giả ngốc?
Cuối cùng cũng đến tối, Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, một mặt chờ mong nhìn Mục Duệ Húc, “A Húc, biểu hiện hôm nay của ta có được không?”
Mục Duệ Húc nhìn cặp mặt chờ mong kia của Chu Tiểu Bạch, trong lòng có chút suy nghĩ không nói gì, ngày hôm nay y phục của ta bị làm ướt, còn uống trà mang theo vị đắng, còn ăn món ăn giống y đúc ngày bình thường, chuyện này quả thật khiến giá trị cuộc sống của hắn giảm xuống thẳng tắp!
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó sờ sờ đầu của y, giống như là động viên một một con thú nhỏ như thế, “Ừ, ngươi ngày hôm nay làm rất tốt.”
Chu Tiểu Bạch giống như tiểu sủng vật được biểu dương, vẻ mặt vô cùng háo hức, sau đó hưng phấn nhào tới hôn lên môi Mục Duệ Húc, lại buông ra, thật cao hứng nằm ở trên giường, nhìn Mục Duệ Húc còn đứng ở trên đất, thúc giục, “A Húc, nhanh lên đi ngủ thôi, ngày mai ta còn muốn hầu hạ ngươi nữa!”
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ, lại sủng nịch nói, “Được ngươi hầu hạ cái giá phải trả đúng là rất lớn!”
Nói rồi Mục Duệ Húc cởi bỏ y phục, nằm xuống bên cạnh Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch tự giác trượt tới trong lồng ngực Mục Duệ Húc, tìm một vị trí thoải mái, Mục Duệ Húc hôn lên trán Chu Tiểu Bạch một cái, sau đó sờ sờ nắn nắn cơ thể vẫn không chịu lớn thêm tí nào của Chu Tiểu Bạch, bây giờ vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, có thể là bởi vì có liên quan đến trí tuệ, nhìn càng giống như một hài tử, giống như là mãi mãi cũng chưa trưởng thành vậy.
Mục Duệ Húc đem người ôm vào trong ngực, không còn xa nữa, chỉ còn nửa năm, chỉ còn nửa năm nữa thôi.
Trải qua ba ngày nỗ lực, Chu Tiểu Bạch rốt cục toại nguyện cùng Mục Duệ Húc chuẩn bị cùng đi ra khỏi hoàng cung. Chiếu cáo với bên ngoài rằng Hoàng đế nhiễm bệnh, còn đối với nội bộ, kỳ thực cũng chỉ có bao nhiêu người đó trong hoàng cung, cơ bản đều là nô tài, cũng không ai dám quản.
Hoàng đế bệ hạ cùng Chu Tiểu Bạch cứ như vậy hoàn toàn không có trở ngại đi ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa.
“Bệ hạ, ngài tại sao lại có thể không mang lão nô theo? Chuyện ăn mặc, đi lại, tá túc những ngày tới thì phải thế nào?” Trương công công một mặt lo nước thương dân nói.
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt A Húc.” Chu Tiểu Bạch vỗ ngực nói.
Trương công công:...... Cũng là bởi vì có ngươi mà ta mới càng không yên lòng!
Mục Duệ Húc vẻ mặt bất đắc dĩ, “Được rồi, Trương công công, ta ở biên quan đợi nhiều năm như vậy, có thể có chuyện gì? Tiểu Bạch, đeo tay nải lên, đi thôi.”
“Nha.” Chu Tiểu Bạch bé ngoan đáp, sau đó đeo trên lưng một bao y phục nho nhỏ, cứ như vậy được Mục Duệ Húc kéo ra cửa.
Mấy khắc sau.
“Ồ, A Húc, chúng ta tại sao không đi cửa chính?” Chúng ta tại sao còn muốn leo tường vậy?
Mục Duệ Húc cười lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nơi này đường gần.”
Nhiều ngày sau, ở nơi nào đó ở Giang nam xuất hiện một nam nhân toàn thân hắc y, khí chất tôn quý công tử, đi theo sau là một tiểu đồng mi thanh mục tú. Hai người cứ như vậy xuất hiện bên trong một khách điếm, khiến cho tầm mắt mấy người trong đại sảnh đang dùng bữa không tự chủ được dán lên người bọn họ.
Tiểu đồng kia đi tới phía trước, móc ra bạc, nói rằng, “Chưởng quỹ, một gian phòng hảo hạng, thuận tiện đưa chút đồ ăn vào trong phòng.”
Chưởng quỹ thu tiền,mặt mày hớn hở, bận bịu sai bảo tiểu nhị chào hỏi khách, dẫn người đi nghỉ ngơi.
Chu Tiểu Bạch cùng Mục Duệ Húc tiến vào gian phòng, nhìn một chút, có thể xem là sạch sẽ.
“Khách quan còn dặn dò gì không ạ?”
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch như đột nhiên nhớ gì đó, quay sang tiểu nhị nói, “Đợi lát nữa đưa chút nước nóng tới, chúng ta muốn tắm rửa.”
Tiểu nhị sửng sốt một chút, gật gật đầu lui xuống.
Chu Tiểu Bạch nhìn tiểu nhị quay đi, đóng cửa lại, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Mục Duệ Húc hỏi, “A Húc, lần này ta làm không sai chứ?”
Mục Duệ Húc xoa xoa đầu Chu Tiểu Bạch, cười nói, “Tiểu Bạch làm rất tốt, đã học xong làm sao ở khách điếm.”
Dọc theo con đường này, Chu Tiểu Bạch thấy rất nhiều thứ mà ở trong hoàng cung không nhìn thấy, hắn nhìn thấy rất nhiều sạp hàng nhỏ, còn nhìn thấy rất nhiều người có phong tục khác nhau. Đến Giang Nam, Chu Tiểu Bạch mới phát hiện, nơi này thật sự khác xa hoàng cung, cũng không hề giống với đường phố bên ngoài hoàng cung.
Mục Duệ Húc còn để Chu Tiểu Bạch học rất nhiều thứ, tỷ như làm sao mua đồ, làm sao ở trọ, làm sao gọi món ăn. Đồng thời Mục Duệ Húc cũng phát hiện một vấn đề khác, Chu Tiểu Bạch tựa hồ...... không biết chữ.
Cũng đúng, mình tại sao có thể kỳ vọng một con lợn sẽ biết chữ đây? Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nghĩ. Chính vì thế dọc theo đường đi này, Chu Tiểu Bạch ngoại trừ học được những chuyện đơn giản khi ở bên ngoài này, còn học được một chuyện, nhận thức chữ.
“Tiểu Bạch, lại đây, viết cho ta xem chữ ngày hôm qua ta giao cho người.” Mục Duệ Húc chỉ vào giấy và bút mực một bên, nói.
Chu Tiểu Bạch vừa nghe thấy, vẻ mặt vô cùng đau khổ, “A Húc.”
Mục Duệ Húc vừa nghe âm thanh này của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ, “Lại quên?”
Chu Tiểu Bạch bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Làm sao mà gặp chữ hơi hơi phức tạp tí là liền không nhớ thế hả?” Mục Duệ Húc dùng đầu bút gõ gõ đầu Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
Chu Tiểu Bạch chép chép miệng, giận mà không dám nói gì nhìn Mục Duệ Húc, phản bác, “Ai nói, tên của ngươi phức tạp như thế, ta đều nhớ kỹ.”
Mục Duệ Húc vừa nghe thấy thế, đột nhiên nở nụ cười. Lúc đó trước hết dạy cho y chính là tên của bọn họ, kết quả nhìn hắn viết ra họ của mình trước tiên, Chu Tiểu Bạch liền bày ra vẻ mặt bất lực, đến khi hắn viết ra toàn bộ tên của mình, Chu Tiểu Bạch nhìn nhìn tên của y sau đó lại nhìn sang tên của hắn, đột nhiên một mặt sùng bái nhìn hắn, nói rằng: “Ngươi lợi hại thật đấy, làm sao mà có thể nhớ được tên của ngươi thế? Nhìn xem tên của ngươi còn lợi hại hơn tên của ta.”
Tuy lời buông ra như vậy, nhưng qua ngày hôm sau, chính mình lại nhìn thấy vật nhỏ này lúc nghỉ ngơi, cầm cái cành cây nhỏ, cứ như vậy vẽ tên của hắn, một khắc đó cảm giác ấm áp thỏa mãn lan tràn cả cơ thể, Mục Duệ Húc quả thực không cách nào có thể dùng lời nói để hình dung.
“A Húc, hai chữ này là nghĩa gì?” Chu Tiểu Bạch chỉ vào chữ trong giấy, một mặt tò mò hỏi.
Mục Duệ Húc nhìn hai chữ được viết rõ ràng trên giấy, khóe môi cong lên, nhìn Chu Tiểu Bạch nói rằng: “Hai chữ này, gọi là yêu thích.”
“Khách quan, nước nóng.” Tiểu nhị mang nước nóng đi vào.
“A Húc, ta đi tắm rửa trước.” Chu Tiểu Bạch nhìn thấy có nước nóng, vui mừng nói.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch lạch bạch lạch bạch đi vào phía sau tấm bình phong, nhìn bóng người như ẩn như hiện sau tấm bình phong, ánh mắt Mục Duệ Húc không khỏi sâu hơn.
Buổi tối, Mục Duệ Húc tắt đèn nằm bên cạnh Chu Tiểu Bạch, Chu Tiểu Bạch có chút mơ mơ màng màng, “A Húc, nơi này thật là đẹp mắt. Đồ ăn cũng ngon nữa.”
Mục Duệ Húc hôn lên trán Chu Tiểu Bạch một cái, đem người kéo vào trong lồng ngực của mình, cảm thụ lấy nhiệt độ của đối phương truyền tới, Mục Duệ Húc có chút tham niệm mà hít lấy mùi vị trên người Chu Tiểu Bạch, nhìn người gần trong gang tấc, trong mắt Mục Duệ Húc ẩn hiện cảm xúc không rõ ràng.
Tiểu Bạch, nhanh nhanh lớn thêm một chút đi nào.
Ta đã không thể đợi thêm nữa rồi.
Tác giả :
Thố Nhị Nhĩ