Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng
Chương 24: Nét phẩy
Tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành chủ động dâng tới miệng, trong thiên hạ, sợ rằng không có mấy nam nhân có thể từ chối.
Thấy có cơ hội tốt như thế, Hoàng đế không muốn dễ dàng buông tha, hắn ôm tiểu mỹ nhân ngày đêm yêu thương nhung nhớ, hung hăng hôn thỏa thích.
Nhiều năm qua, với xuất thân và địa vị của mình, số lượng mỹ nhân tuyệt sắc hắn gặp qua không phải ít, thế nhưng không có ai câu mất hồn hắn như tiểu cô nương trước mắt, khiến tim hắn ngứa ngáy, chỉ một cái chớp mắt thôi cũng không nỡ lãng phí, hắn thầm ao ước từng giây từng phút đều được ôm nàng vào lòng, không muốn buông ra.
Lúc trước hai người còn khúc mắc thì có thể bỏ qua, giờ khắc này đã mở lòng nói hết tất cả, tiểu cô nương cũng tình nguyện thuận theo hắn, phần tình cảm này lại càng nặng thêm.
Nàng vùi đầu vào lòng mình, dáng vẻ vô cùng nghe lời, Hoàng đế có cảm giác tim mình mềm nhũn, tan ra thành một bãi nước xuân, cầm bàn tay của người trong lòng tùy ý vuốt ve, không thể làm chủ chính mình.
Cảm giác kia, giống như say trong giấc mộng đẹp, mê đắm, uyển chuyển, khiến người ta khó có thể kiềm chế được trước sức hấp dẫn này.
Dù trong lòng Hoàng đế trăm xoay ngàn chuyển nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt không chịu thể hiện, cho nên, Thanh Li hoàn toàn không biết gì cả.
Thời điểm hôn sâu, nàng đã bất chấp hùa theo hắn nên bây giờ thở gấp không ngừng.
Dù sao nàng cũng là nữ nhân, sức lực không nhiều, lúc giao phong với nam tử không thể chiếm bất kỳ ưu thế nào, thời gian không bao lâu đã bị Hoàng đế đảo khách thành chủ, ôm hôn nàng cực kỳ chặt chẽ.
Như thế cũng không sao cả --- đã mở lòng rồi thì nàng sẽ không lùi bước nữa.
Vả lại, Hoàng đế đã được xem là trượng phu của nàng, thân mật với phu quân mình bị người khác nhìn thấy, cũng không ngại ngùng mấy.
Có điều, thời gian từ từ trôi qua, thái độ Hoàng đế bắt đầu hơi mờ ám.
Lúc đầu, lòng hắn đong đầy yêu thương, hơn nữa còn mang theo cảm động và dịu dàng khó tả nên không có nửa phần ham muốn.
Song nam nhân mà, ôm một tiểu mỹ nhân nóng bỏng hết hôn hôn rồi xoa xoa, càng không cần phải nói đây là tiểu mỹ nhân mà mình luôn yêuthương, làm sao có thể không biến chất đây?
- --- Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn, từ trong lòng lan đến đáy mắt, khiến ánh mắt sáng rực, làm chói mắt nàng.
Chỉ là.... Trước mắt Hoàng đế chỉ có thể âm thầm muốn mà thôi, không thể để tiểu cô nương biết được.
không thể dọa con cừu nhỏ đáng yêu trong lòng chạy mất được, hắn còn chưa thỏa mãn kết thúc nụ hôn này.
Hiếm khi Thanh Li mặt dày một lần, lúc nàng chủ động bổ nhào vào hắn thì đã ném mặt mũi đi hết rồi, theo lý thuyết, đáng lẽ sẽ không có cảm giác gì khác thường mới phải.
Thế nhưng không biết tại sao, giờ khắc này khi tách ra, dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoàng đế, đáy lòng nàng có loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu, bất tri bất giác nàng lại đỏ mặt.
".... Diệu Diệu, Diệu Diệu, Diệu Diệu!" Hoàng đế thở gấp, liên tục gọi tên nàng, giọng điệu nỉ non trầm thấp rồi bỗng hóa thành đuôi lông chim nhỏ, dịu dáng quét qua trái tim Thanh Li, làm tim nàng run rẩy, ngứa ngáy.
Chẳng biết tại sao, Thanh Li hơi sợ.
Mặc dù sắc mặt hắn rất dịu dàng, song ánh mắt lại sắc bén, tựa như nàng là một con cừu non mà hắn... thì đang suy nghĩ xem ăn chỗ nào trước.
Theo bản năng, nàng muốn lui về phía sau một bước, né tránh ánh mắt giết người của hắn, ai ngờ Hoàng đế lại vươn tay kéo ống tay áo nàng lại, không cho nàng mảy may né tránh.
Ánh mắt nóng rực của hắn lượn qua lượn lại mấy vòng trên mặt Thanh Li, tính xâm lược rõ ràng, lúc nàng chịu không nổi xoay mặt sang chỗ khác, hắnmới tiến đến bên tai nàng thổi khí, "thật muốn... Ăn nàng ngay chỗ này!"
"Diễn lang." Thanh Li bị lời nói của Hoàng đế làm cho hoảng sợ, nàng vội vã đẩy hắn ra, có điều một chút sức của nàng làm sao có thể đẩy nổi hắn, nàng vô lực buông thỏng, chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp cầu xin, "---- Chàng chớ làm loạn."
"Nàng không làm loạn thì Trẫm cũng sẽ không làm loạn, tùy vào nàng cả thôi." hiện giờ, Hoàng đế rất dễ nói chuyện, lời Thanh Li vừa thốt ra khỏi miệng hắn đã đồng ý, nhìn nàng một lát, yết hầu hắn liền khẽ lên xuống, hắn lên tiếng tiếp tục dụ dỗ, "Diệu Diệu nghe lời, hôn Trẫm thêm một cái đi."
Thanh Li yếu ớt vùng vẫy một câu, ".... Thôi mà."
Lúc nãy chủ động hôn hắn, đại khái là Thanh Li đã sử dụng hết dũng cảm tích lũy trong mười năm qua, thật sự nàng không có can đảm hôn lại mộtlần nữa.
Huống chi, mới chỉ hôn một cái mà ánh mắt Hoàng đế đã nóng bỏng như thế, nếu hôn thêm cái nữa, không chừng hắn sẽ lột da lóc xương mình, nuốt trọn không chừa một mảnh mất, Thanh Li không dám mạo hiểm như vậy.
Có suy nghĩ này nên nàng bắt đầu đảo mắt, tìm cách thương lượng với Hoàng đế, "Diễn lang.... Lần sau đi, được không?"
Vì để tỏ vẻ dễ thương, nàng còn không quên lắc lắc cánh tay hắn.
"Cuối cùng là có hôn hay không?" Hoàng đế liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên tay hắn rồi không thèm để ý đến nàng nữa, ánh mắt hắn chậm rãi dừng ở môi nàng, một lúc lâu sau mới cười không rõ ý vị, "----- Nếu nàng không chịu hôn, Trẫm sẽ làm loạn ngay."
"Người xấu." Thanh Li nghe ra ý xấu của hắn, nàng giống như bị phỏng nước sôi, vội vàng buông tay hắn ra, vừa tức vừa vội, nhưng không có cách nào phản kháng, nàng ngơ ngác hồi lâu mới rầu rĩ đáp trả, "Lại ức hiếp ta, ta không thích chàng nữa ╭ (╯^╰)╮"
"Ức hiếp nàng thì nàng không thích Trẫm nữa à?" Hoàng đế lập lại câu nói của nàng, sau đó hắn mỉm cười nhìn nàng rồi nhỏ giọng, "Vậy thì, lúc đầu là thích ta phải không?"
Thanh Li cau mày nhìn làn môi nhạt màu của hắn, lần đầu tiên nàng cảm thấy khi người này mở miệng lại đáng ghét như thế ---- Dù sao hắn vẫn đang úc hiếp nàng, có thể để nàng yên tĩnh một lát không?
Vì để đạt được mục đích, nàng đành phải hôn hắn thêm cái nữa, lý do này, xem như là chấp nhận được chứ nhỉ?
Chẳng qua là, ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, nàng chưa kịp hôn thì bỗng phát hiện một đám thị vệ, trong đó có cả vị thị vệ dẫn đầu đang rướn cổ về phía này nghe ngóng, hoảng sợ và ngượng ngùng cùng ập đến, suýt chút nữa Thanh Li ngã xuống, nàng vội vàng vỗ vai Hoàng đế bảo hắn buông mình ra.
Hoàng đế đứng đưa lưng về phía đám thị vệ, tuy không nhìn thấy, có điều chỉ cần thấy sắc mặt Thanh Li là hắn đã hiểu bảy tám phần, hắn khôngthèm quay đầu lại mà chỉ ra lệnh, "---- Cút xa một chút cho Trẫm."
Chỉ một câu của hắn mà hữu dụng hơn biết bao nhiêu cái trừng mắt của Thanh Li, nháy mắt đám thị vệ tản ra như chim bị động tổ.
Song trải qua lần hoảng hốt này, rốt cuộc Thanh Li không thể chủ động thêm được nữa.
Hoàng đế cũng biết tiểu cô nương có bao nhiêu thẹn thùng, hắn không bắt buộc nàng nữa mà thầm nghỉ phải phạt bổng lộc của đám người kia mới được, xem như là trừng trị việc cắt đứt chuyện tốt của hắn.
hắn mỉm cười nhìn hai má phiếm hồng của tiểu cô nương, lẳng lặng quan sát một lúc, hắn mới thấp giọng cười cười, "Chỉ có một xíu chuyện như thế mà nàng cũng đỏ mặt được..."
"Chàng cho rằng mặt ai cũng dày như chàng à?" Thanh Li tránh được một kiếp, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đỏ mặt, không hề có lực sát thương lườm Hoàng đế, lườm đã đời nàng mới hờn dỗi một câu, "Đồ mặt dày."
Bị nàng mắng, Hoàng đế cũng không giận, hắn chỉ cúi đầu, phả hơi thở nóng rực lên hai gò má nàng, thấy Thanh Li sợ đến mức muốn phá đường thoát thân, lúc này hắn mới dịu dàng hôn lên chiếc hoa tai bạch ngọc trên tai nàng.
"Nàng to gan quá rồi đấy." hắn trêu đùa, "Ngay cả Trẫm cũng dám tính kế."
không đợi Thanh Li trả lời, hắn hừ nhẹ một tiếng, lời nói mang theo thâm ý khác, "Tiểu Diệu Diệu, nàng cứ tiếp tục giữ vững công phu hồ đồ của mình đi, đợi đến khi nàng tiến cung... Dù nàng có cầu xin Trẫm thế nào, Trẫm cũng nhất định không buông tha."
Ý vị trong lời hắn quá rõ ràng, Thanh Li có muốn giả ngu cũng không được, ngón tay nàng quấn quấn, yếu ớt phản kháng, "không cho chàng quá phận..."
Hoàng đế híp mắt nhìn nàng một lát rồi cười cười, không biết đang nghĩ gì cũng không trả lời nàng.
Thấy hắn như thế Thanh Li cực kỳ sợ hãi, cảm giác tựa như khỏa thân.... Da thịt lộ ra ngoài bắt đầu ngưa ngứa, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hoàng đế, "Chàng có nghe thấy không?"
"Ta nghe." Cuối cùng Hoàng đế cũng mở lòng từ bi, lười biếng trả lời một câu.
Thế nhưng, không để tinh thần Thanh Li kịp thả lỏng, hắn lại cười cười kề sát vào tai nàng bỏ thêm một câu, "Chỉ là, nếu như Trẫm càng muốn quá phận, thì nàng sẽ làm gì?"
Da mặt Thanh Li mỏng, có thể nói mấy lời này với hắn thật sự không dễ, bây giờ thấy hắn chọc ghẹo không đứng đắn, nàng càng mắc cỡ không chịu nổi, "Chàng... Người này, sao lại trở nên như thế..."
"Mà thôi, mà thôi, không nói chuyện này nữa."
Xung quanh không còn một bóng người, Hoàng đế không muốn dọa tiểu cô nương sợ thêm nữa, khó khăn lắm nàng mới thổ lộ cõi lòng, nhất thời hắnkhông muốn trêu nàng nữa nên mỉm cười nói sang chuyện khác.
hắn nói: "Trẫm quyết định đại hôn sẽ diễn ra vào tháng mười một, Diệu Diệu có ý kiến gì không?"
Thanh Li vốn còn định nói thêm vài câu, song khi nghe Hoàng đế nhắc đến chuyện này, nàng lập tức bị thu hút sự chú ý.
Tháng mười một?
Nàng âm thầm suy xét ---- hiện tại mới tháng năm, từ giờ đến tháng mười một, còn ngót ngét gần nửa năm nữa.
Có điều nói tới nói lui, trên thực tế, đối với thời gian đại hôn, nàng có ý kiến gì cũng không hay.
Nếu nói thời gian quá sớm thì không khỏi nghi ngờ chủ ý Hoàng đế, dù sao Ngụy Quốc Công phủ cần thời gian lo liệu hôn sự, không cần phải lo vớ lo vẩn mấy chuyện không đâu.
Còn nếu nói quá muộn... Giống như nàng không thể chờ đợi được mà muốn gả ngay cho hắn vậy, quá không rụt rè rồi.
Nghĩ đến đây, Thanh Li bèn ngoan ngoãn nghe lời, "Ta nghe theo Diễn Lang hết."
Hoàng đế không hề biết chín cong mười tám quẹo trong lòng Thanh Li, hắn chỉ nói: "Trẫm nhớ rất rõ là nàng sợ nóng."
hắn hiểu mình như thế, Thanh Li vô cùng kinh ngạc và cảm động, cộng thêm chút mờ mịt --- đang yên lành, tự nhiên hắn nói đến chuyện này làm gì?
Hoàng đế nhìn ra tiểu cô nương đang nghi ngờ, hắn mỉm cười giải thích: "Ban đầu Trẫm muốn tháng tám đại hôn, có điều khi đó vẫn còn nóng, nghi thức phải thực hiện tận mấy canh giờ, thân thể nàng mảnh mai, đến lúc đó mặc y phục từng lớp từng lớp rất dày, chỉ sợ nàng không chịu nổi, Trẫm nghĩ thế nên mới dời đại hôn sang tháng mười một, thời gian chuẩn bị lâu một chút, Lễ Bộ cũng không luốn cuống tay chân."
Phần tâm ý này của hắn, tất nhiên Thanh Li rất cảm kích, chỉ là không đợi nàng bày tỏ cảm kích thì sét đã đánh ngang tai.
Hoàng đế tiếp tục nói: "Khi đó thời tiết đã chuyển lạnh hoàn toàn, có điều Kim Lăng ở phía nam nên cũng không đến nỗi giá rét, đợi sang năm nàng có thai, thời kỳ trong tháng cũng sẽ là mùa đông, như vậy nàng sẽ ít chịu khổ một chút."
Đối với ngày đại hôn, Thanh Li vốn không muốn phát biểu ý kiến gì, tuy nhiên câu nói này của Hoàng đế khiến nàng cả kinh ----- Tựa như, nàng đãnghe một chuyện mà mình không thể ngờ tới.
Cái này, Thanh Li cảm thấy, mình không mở miệng thì không được rồi.
Nàng khó tin hỏi một câu: "Đợi đến sang năm.... thì như thế nào?"
"Đợi sang năm nàng có thai." Hoàng đế lườm nàng, lạnh nhạt lặp lại một lần, "Trong tháng..."
"Đủ rồi!" Thanh Lo mặt đỏ đến mang tai cắt ngang lời hắn, "Chữ bát Chữ bát (八) còn chưa có nét phẩy*, chàng nghĩ xa quá rồi."
*Chữ bát còn chưa có nét phẩy: Ý nói chưa xem bát tự, nam nữ thời phong kiến trước khi cưới gả đều phải xem bát tự có hợp nhau không. Bát tự hợp nhau có nghĩa là hai người cực kỳ hợp nhau, lấy về gia đình hòa thuận, làm ăn phát đạt, sớm sinh quý tử....
Hoàng đế không hề chột dạ, hắn nhỏ giọng phản bác: "không biết lo xa, tất có buồn gần."
"...." Mặt Thanh Li càng đỏ hơn, "Chàng cưỡng từ đoạt lý."
"Tiểu Diệu Diệu." Hoàng đế hạ giọng, nhìn chằm chằm vào nàng, "Nàng không tin Trẫm có bản lĩnh này phải không?"
Thanh Li lúng túng không nói nên lời ----- không phải cổ nhân thường bảo thủ ư? Sao người trước mắt da mặt lại dày thế này?"
"Diễn Lang." Thanh Li nghẹn ngào che mặt cầu xin tha thứ, "---- Chàng đừng nói nữa mà."
"Tại sao không nói?" Hoàng đế làm ra vẻ không thấy sự lúng túng của nàng, lời nói mang thâm ý khác: "Giờ khắc này rãnh rỗi không có chuyện gì làm, hay là ---- Trẫm vẽ thêm một đường cho chữ bát có nét phẩy nhé."
Tác giả: Ngày đại hôn, Thanh Li uống vài chén rượu đã say khướt.
Hoàng đế: Tới đây.
Diệu Diệu~( ̄▽ ̄~): Meow ( Bất động tại chỗ)
Hoàng đế: Chỗ của Trẫm có cá khô này ~
Diệu Diệu (●*∩_∩*●): Meo meo ( Bổ nhào qua)
Hoàng đế mỉm cười: Ngoại trừ cá khô, Trẫm còn có một bảo bối muốn cho nàng xem nè ~
Diệu Diệu ╮(•ˋoˊ•)╭: Meo meo Meow! ( Bí quyết câu cá, bị lừa rồi!!)
Thấy có cơ hội tốt như thế, Hoàng đế không muốn dễ dàng buông tha, hắn ôm tiểu mỹ nhân ngày đêm yêu thương nhung nhớ, hung hăng hôn thỏa thích.
Nhiều năm qua, với xuất thân và địa vị của mình, số lượng mỹ nhân tuyệt sắc hắn gặp qua không phải ít, thế nhưng không có ai câu mất hồn hắn như tiểu cô nương trước mắt, khiến tim hắn ngứa ngáy, chỉ một cái chớp mắt thôi cũng không nỡ lãng phí, hắn thầm ao ước từng giây từng phút đều được ôm nàng vào lòng, không muốn buông ra.
Lúc trước hai người còn khúc mắc thì có thể bỏ qua, giờ khắc này đã mở lòng nói hết tất cả, tiểu cô nương cũng tình nguyện thuận theo hắn, phần tình cảm này lại càng nặng thêm.
Nàng vùi đầu vào lòng mình, dáng vẻ vô cùng nghe lời, Hoàng đế có cảm giác tim mình mềm nhũn, tan ra thành một bãi nước xuân, cầm bàn tay của người trong lòng tùy ý vuốt ve, không thể làm chủ chính mình.
Cảm giác kia, giống như say trong giấc mộng đẹp, mê đắm, uyển chuyển, khiến người ta khó có thể kiềm chế được trước sức hấp dẫn này.
Dù trong lòng Hoàng đế trăm xoay ngàn chuyển nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt không chịu thể hiện, cho nên, Thanh Li hoàn toàn không biết gì cả.
Thời điểm hôn sâu, nàng đã bất chấp hùa theo hắn nên bây giờ thở gấp không ngừng.
Dù sao nàng cũng là nữ nhân, sức lực không nhiều, lúc giao phong với nam tử không thể chiếm bất kỳ ưu thế nào, thời gian không bao lâu đã bị Hoàng đế đảo khách thành chủ, ôm hôn nàng cực kỳ chặt chẽ.
Như thế cũng không sao cả --- đã mở lòng rồi thì nàng sẽ không lùi bước nữa.
Vả lại, Hoàng đế đã được xem là trượng phu của nàng, thân mật với phu quân mình bị người khác nhìn thấy, cũng không ngại ngùng mấy.
Có điều, thời gian từ từ trôi qua, thái độ Hoàng đế bắt đầu hơi mờ ám.
Lúc đầu, lòng hắn đong đầy yêu thương, hơn nữa còn mang theo cảm động và dịu dàng khó tả nên không có nửa phần ham muốn.
Song nam nhân mà, ôm một tiểu mỹ nhân nóng bỏng hết hôn hôn rồi xoa xoa, càng không cần phải nói đây là tiểu mỹ nhân mà mình luôn yêuthương, làm sao có thể không biến chất đây?
- --- Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn, từ trong lòng lan đến đáy mắt, khiến ánh mắt sáng rực, làm chói mắt nàng.
Chỉ là.... Trước mắt Hoàng đế chỉ có thể âm thầm muốn mà thôi, không thể để tiểu cô nương biết được.
không thể dọa con cừu nhỏ đáng yêu trong lòng chạy mất được, hắn còn chưa thỏa mãn kết thúc nụ hôn này.
Hiếm khi Thanh Li mặt dày một lần, lúc nàng chủ động bổ nhào vào hắn thì đã ném mặt mũi đi hết rồi, theo lý thuyết, đáng lẽ sẽ không có cảm giác gì khác thường mới phải.
Thế nhưng không biết tại sao, giờ khắc này khi tách ra, dưới ánh mắt nóng bỏng của Hoàng đế, đáy lòng nàng có loại cảm giác nguy hiểm khó hiểu, bất tri bất giác nàng lại đỏ mặt.
".... Diệu Diệu, Diệu Diệu, Diệu Diệu!" Hoàng đế thở gấp, liên tục gọi tên nàng, giọng điệu nỉ non trầm thấp rồi bỗng hóa thành đuôi lông chim nhỏ, dịu dáng quét qua trái tim Thanh Li, làm tim nàng run rẩy, ngứa ngáy.
Chẳng biết tại sao, Thanh Li hơi sợ.
Mặc dù sắc mặt hắn rất dịu dàng, song ánh mắt lại sắc bén, tựa như nàng là một con cừu non mà hắn... thì đang suy nghĩ xem ăn chỗ nào trước.
Theo bản năng, nàng muốn lui về phía sau một bước, né tránh ánh mắt giết người của hắn, ai ngờ Hoàng đế lại vươn tay kéo ống tay áo nàng lại, không cho nàng mảy may né tránh.
Ánh mắt nóng rực của hắn lượn qua lượn lại mấy vòng trên mặt Thanh Li, tính xâm lược rõ ràng, lúc nàng chịu không nổi xoay mặt sang chỗ khác, hắnmới tiến đến bên tai nàng thổi khí, "thật muốn... Ăn nàng ngay chỗ này!"
"Diễn lang." Thanh Li bị lời nói của Hoàng đế làm cho hoảng sợ, nàng vội vã đẩy hắn ra, có điều một chút sức của nàng làm sao có thể đẩy nổi hắn, nàng vô lực buông thỏng, chỉ có thể ra vẻ tội nghiệp cầu xin, "---- Chàng chớ làm loạn."
"Nàng không làm loạn thì Trẫm cũng sẽ không làm loạn, tùy vào nàng cả thôi." hiện giờ, Hoàng đế rất dễ nói chuyện, lời Thanh Li vừa thốt ra khỏi miệng hắn đã đồng ý, nhìn nàng một lát, yết hầu hắn liền khẽ lên xuống, hắn lên tiếng tiếp tục dụ dỗ, "Diệu Diệu nghe lời, hôn Trẫm thêm một cái đi."
Thanh Li yếu ớt vùng vẫy một câu, ".... Thôi mà."
Lúc nãy chủ động hôn hắn, đại khái là Thanh Li đã sử dụng hết dũng cảm tích lũy trong mười năm qua, thật sự nàng không có can đảm hôn lại mộtlần nữa.
Huống chi, mới chỉ hôn một cái mà ánh mắt Hoàng đế đã nóng bỏng như thế, nếu hôn thêm cái nữa, không chừng hắn sẽ lột da lóc xương mình, nuốt trọn không chừa một mảnh mất, Thanh Li không dám mạo hiểm như vậy.
Có suy nghĩ này nên nàng bắt đầu đảo mắt, tìm cách thương lượng với Hoàng đế, "Diễn lang.... Lần sau đi, được không?"
Vì để tỏ vẻ dễ thương, nàng còn không quên lắc lắc cánh tay hắn.
"Cuối cùng là có hôn hay không?" Hoàng đế liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên tay hắn rồi không thèm để ý đến nàng nữa, ánh mắt hắn chậm rãi dừng ở môi nàng, một lúc lâu sau mới cười không rõ ý vị, "----- Nếu nàng không chịu hôn, Trẫm sẽ làm loạn ngay."
"Người xấu." Thanh Li nghe ra ý xấu của hắn, nàng giống như bị phỏng nước sôi, vội vàng buông tay hắn ra, vừa tức vừa vội, nhưng không có cách nào phản kháng, nàng ngơ ngác hồi lâu mới rầu rĩ đáp trả, "Lại ức hiếp ta, ta không thích chàng nữa ╭ (╯^╰)╮"
"Ức hiếp nàng thì nàng không thích Trẫm nữa à?" Hoàng đế lập lại câu nói của nàng, sau đó hắn mỉm cười nhìn nàng rồi nhỏ giọng, "Vậy thì, lúc đầu là thích ta phải không?"
Thanh Li cau mày nhìn làn môi nhạt màu của hắn, lần đầu tiên nàng cảm thấy khi người này mở miệng lại đáng ghét như thế ---- Dù sao hắn vẫn đang úc hiếp nàng, có thể để nàng yên tĩnh một lát không?
Vì để đạt được mục đích, nàng đành phải hôn hắn thêm cái nữa, lý do này, xem như là chấp nhận được chứ nhỉ?
Chẳng qua là, ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, nàng chưa kịp hôn thì bỗng phát hiện một đám thị vệ, trong đó có cả vị thị vệ dẫn đầu đang rướn cổ về phía này nghe ngóng, hoảng sợ và ngượng ngùng cùng ập đến, suýt chút nữa Thanh Li ngã xuống, nàng vội vàng vỗ vai Hoàng đế bảo hắn buông mình ra.
Hoàng đế đứng đưa lưng về phía đám thị vệ, tuy không nhìn thấy, có điều chỉ cần thấy sắc mặt Thanh Li là hắn đã hiểu bảy tám phần, hắn khôngthèm quay đầu lại mà chỉ ra lệnh, "---- Cút xa một chút cho Trẫm."
Chỉ một câu của hắn mà hữu dụng hơn biết bao nhiêu cái trừng mắt của Thanh Li, nháy mắt đám thị vệ tản ra như chim bị động tổ.
Song trải qua lần hoảng hốt này, rốt cuộc Thanh Li không thể chủ động thêm được nữa.
Hoàng đế cũng biết tiểu cô nương có bao nhiêu thẹn thùng, hắn không bắt buộc nàng nữa mà thầm nghỉ phải phạt bổng lộc của đám người kia mới được, xem như là trừng trị việc cắt đứt chuyện tốt của hắn.
hắn mỉm cười nhìn hai má phiếm hồng của tiểu cô nương, lẳng lặng quan sát một lúc, hắn mới thấp giọng cười cười, "Chỉ có một xíu chuyện như thế mà nàng cũng đỏ mặt được..."
"Chàng cho rằng mặt ai cũng dày như chàng à?" Thanh Li tránh được một kiếp, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đỏ mặt, không hề có lực sát thương lườm Hoàng đế, lườm đã đời nàng mới hờn dỗi một câu, "Đồ mặt dày."
Bị nàng mắng, Hoàng đế cũng không giận, hắn chỉ cúi đầu, phả hơi thở nóng rực lên hai gò má nàng, thấy Thanh Li sợ đến mức muốn phá đường thoát thân, lúc này hắn mới dịu dàng hôn lên chiếc hoa tai bạch ngọc trên tai nàng.
"Nàng to gan quá rồi đấy." hắn trêu đùa, "Ngay cả Trẫm cũng dám tính kế."
không đợi Thanh Li trả lời, hắn hừ nhẹ một tiếng, lời nói mang theo thâm ý khác, "Tiểu Diệu Diệu, nàng cứ tiếp tục giữ vững công phu hồ đồ của mình đi, đợi đến khi nàng tiến cung... Dù nàng có cầu xin Trẫm thế nào, Trẫm cũng nhất định không buông tha."
Ý vị trong lời hắn quá rõ ràng, Thanh Li có muốn giả ngu cũng không được, ngón tay nàng quấn quấn, yếu ớt phản kháng, "không cho chàng quá phận..."
Hoàng đế híp mắt nhìn nàng một lát rồi cười cười, không biết đang nghĩ gì cũng không trả lời nàng.
Thấy hắn như thế Thanh Li cực kỳ sợ hãi, cảm giác tựa như khỏa thân.... Da thịt lộ ra ngoài bắt đầu ngưa ngứa, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hoàng đế, "Chàng có nghe thấy không?"
"Ta nghe." Cuối cùng Hoàng đế cũng mở lòng từ bi, lười biếng trả lời một câu.
Thế nhưng, không để tinh thần Thanh Li kịp thả lỏng, hắn lại cười cười kề sát vào tai nàng bỏ thêm một câu, "Chỉ là, nếu như Trẫm càng muốn quá phận, thì nàng sẽ làm gì?"
Da mặt Thanh Li mỏng, có thể nói mấy lời này với hắn thật sự không dễ, bây giờ thấy hắn chọc ghẹo không đứng đắn, nàng càng mắc cỡ không chịu nổi, "Chàng... Người này, sao lại trở nên như thế..."
"Mà thôi, mà thôi, không nói chuyện này nữa."
Xung quanh không còn một bóng người, Hoàng đế không muốn dọa tiểu cô nương sợ thêm nữa, khó khăn lắm nàng mới thổ lộ cõi lòng, nhất thời hắnkhông muốn trêu nàng nữa nên mỉm cười nói sang chuyện khác.
hắn nói: "Trẫm quyết định đại hôn sẽ diễn ra vào tháng mười một, Diệu Diệu có ý kiến gì không?"
Thanh Li vốn còn định nói thêm vài câu, song khi nghe Hoàng đế nhắc đến chuyện này, nàng lập tức bị thu hút sự chú ý.
Tháng mười một?
Nàng âm thầm suy xét ---- hiện tại mới tháng năm, từ giờ đến tháng mười một, còn ngót ngét gần nửa năm nữa.
Có điều nói tới nói lui, trên thực tế, đối với thời gian đại hôn, nàng có ý kiến gì cũng không hay.
Nếu nói thời gian quá sớm thì không khỏi nghi ngờ chủ ý Hoàng đế, dù sao Ngụy Quốc Công phủ cần thời gian lo liệu hôn sự, không cần phải lo vớ lo vẩn mấy chuyện không đâu.
Còn nếu nói quá muộn... Giống như nàng không thể chờ đợi được mà muốn gả ngay cho hắn vậy, quá không rụt rè rồi.
Nghĩ đến đây, Thanh Li bèn ngoan ngoãn nghe lời, "Ta nghe theo Diễn Lang hết."
Hoàng đế không hề biết chín cong mười tám quẹo trong lòng Thanh Li, hắn chỉ nói: "Trẫm nhớ rất rõ là nàng sợ nóng."
hắn hiểu mình như thế, Thanh Li vô cùng kinh ngạc và cảm động, cộng thêm chút mờ mịt --- đang yên lành, tự nhiên hắn nói đến chuyện này làm gì?
Hoàng đế nhìn ra tiểu cô nương đang nghi ngờ, hắn mỉm cười giải thích: "Ban đầu Trẫm muốn tháng tám đại hôn, có điều khi đó vẫn còn nóng, nghi thức phải thực hiện tận mấy canh giờ, thân thể nàng mảnh mai, đến lúc đó mặc y phục từng lớp từng lớp rất dày, chỉ sợ nàng không chịu nổi, Trẫm nghĩ thế nên mới dời đại hôn sang tháng mười một, thời gian chuẩn bị lâu một chút, Lễ Bộ cũng không luốn cuống tay chân."
Phần tâm ý này của hắn, tất nhiên Thanh Li rất cảm kích, chỉ là không đợi nàng bày tỏ cảm kích thì sét đã đánh ngang tai.
Hoàng đế tiếp tục nói: "Khi đó thời tiết đã chuyển lạnh hoàn toàn, có điều Kim Lăng ở phía nam nên cũng không đến nỗi giá rét, đợi sang năm nàng có thai, thời kỳ trong tháng cũng sẽ là mùa đông, như vậy nàng sẽ ít chịu khổ một chút."
Đối với ngày đại hôn, Thanh Li vốn không muốn phát biểu ý kiến gì, tuy nhiên câu nói này của Hoàng đế khiến nàng cả kinh ----- Tựa như, nàng đãnghe một chuyện mà mình không thể ngờ tới.
Cái này, Thanh Li cảm thấy, mình không mở miệng thì không được rồi.
Nàng khó tin hỏi một câu: "Đợi đến sang năm.... thì như thế nào?"
"Đợi sang năm nàng có thai." Hoàng đế lườm nàng, lạnh nhạt lặp lại một lần, "Trong tháng..."
"Đủ rồi!" Thanh Lo mặt đỏ đến mang tai cắt ngang lời hắn, "Chữ bát Chữ bát (八) còn chưa có nét phẩy*, chàng nghĩ xa quá rồi."
*Chữ bát còn chưa có nét phẩy: Ý nói chưa xem bát tự, nam nữ thời phong kiến trước khi cưới gả đều phải xem bát tự có hợp nhau không. Bát tự hợp nhau có nghĩa là hai người cực kỳ hợp nhau, lấy về gia đình hòa thuận, làm ăn phát đạt, sớm sinh quý tử....
Hoàng đế không hề chột dạ, hắn nhỏ giọng phản bác: "không biết lo xa, tất có buồn gần."
"...." Mặt Thanh Li càng đỏ hơn, "Chàng cưỡng từ đoạt lý."
"Tiểu Diệu Diệu." Hoàng đế hạ giọng, nhìn chằm chằm vào nàng, "Nàng không tin Trẫm có bản lĩnh này phải không?"
Thanh Li lúng túng không nói nên lời ----- không phải cổ nhân thường bảo thủ ư? Sao người trước mắt da mặt lại dày thế này?"
"Diễn Lang." Thanh Li nghẹn ngào che mặt cầu xin tha thứ, "---- Chàng đừng nói nữa mà."
"Tại sao không nói?" Hoàng đế làm ra vẻ không thấy sự lúng túng của nàng, lời nói mang thâm ý khác: "Giờ khắc này rãnh rỗi không có chuyện gì làm, hay là ---- Trẫm vẽ thêm một đường cho chữ bát có nét phẩy nhé."
Tác giả: Ngày đại hôn, Thanh Li uống vài chén rượu đã say khướt.
Hoàng đế: Tới đây.
Diệu Diệu~( ̄▽ ̄~): Meow ( Bất động tại chỗ)
Hoàng đế: Chỗ của Trẫm có cá khô này ~
Diệu Diệu (●*∩_∩*●): Meo meo ( Bổ nhào qua)
Hoàng đế mỉm cười: Ngoại trừ cá khô, Trẫm còn có một bảo bối muốn cho nàng xem nè ~
Diệu Diệu ╮(•ˋoˊ•)╭: Meo meo Meow! ( Bí quyết câu cá, bị lừa rồi!!)
Tác giả :
Sơ Vân Chi Sơ