Trâm 4: Chim Liền Cánh
Chương 9-2: Pháo hoa xán lạn (2)
Tiên nữ bay xa, pháo hoa cũng tắt lịm, nhưng màn kế tiếp sau đó còn rực rỡ hơn, như sao sáng đầy trời, hào quang xoay chuyển khiến cô hoa mắt, song chỉ nháy mắt tất cả đã thu lại, hóa thành một vầng trăng sáng. Trăng khuyết trăng tròn, rồi lại tan ra, biến thành từng đốm trắng lung linh như tuyết rơi lả tả. Mỗi bông tuyết thoắt chốc lại biến thành cánh bướm, vô vàn cánh bướm lấp lánh chói mắt dập dờn trên mặt hồ, rồi biến thành sao sáng đầy trời, tẳn đi tan tác.
Giữa màn pháo hoa lạ lùng mà hoa lệ, Lý Thư Bạch ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, thấy cô đang mở to mắt háo hức ngắm cảnh tượng huyền ảo trước mặt. Pháo hoa biến ảo, khiến sắc màu hắt lên gương mặt cô cũng biến đổi theo, như có ráng hồng bao phủ, tím lợt, hồng phai, lục nhạt, vàng phớt...
Đôi mắt sáng long lanh của cô in bóng cả thế giới biến ảo, màn pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt cô còn khiến người ta phải sững sờ hơn.
Có lẽ chính y cũng không nhận ra khóe môi mình đã cong lên tươi tắn đến vậy, chỉ biết mê mải ngắm cô, ngắm ánh sáng chảy qua hàng mi cô như nước, thỉnh thoảng cô lại chớp chớp đôi mi, khiến y thấy như có đôi cánh chuồn đập trong lồng ngực, đùa giỡn trái tim mình.
Cô ngắm pháo hoa, còn y ngắm cô.
Hoa mỹ trong nháy mắt, rồi màn pháo hoa rực rỡ mà kỳ diệu cũng lụi tàn, băng mỏng sen tàn trên hồ đã lấy lại vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Hoàng Tử Hà ôm lồng ấp dựa vào lan can, dường như vẫn đang chìm đắm trong màn pháo hoa, mãi chưa định thần lại được.
Lý Thư Bạch khẽ kéo tay cô: "Đi thôi, mùi thuốc pháo khét lắm."
Cô đành theo y lên cầu quay về, không quên lưu luyến ngoái nhìn những mảng lưới tơ còn sót lại, thầm đếm xem rốt cuộc phải giăng bao nhiêu lớp lưới mới tạo ra được khoảnh khắc mỹ lệ đến kinh tâm động phách như thế.
Đi đến đầu cầu, đột nhiên cô "ồ" lên một tiếng rồi dừng bước.
Thấy cô đứng sững trước gió, nhìn chăm chăm vào hư vô, Lý Thư Bạch cuống lên hỏi: "Sao vậy?" Hoàng Tử Hà giơ tay ngăn y lại, khẽ đáp: "Để tôi nghĩ một lát..."
Y bèn đứng bên cạnh đợi.
Gió đêm gào rít, sao sáng đầy trời, vô cùng xán lạn. Phường Vĩnh Gia là nơi tập trung nhiều nhà vương công quý tộc, đêm nay giao thừa, nhà nhà đều mở tiệc ca múa, tiếng ca dìu dặt lúc gần lúc xa.
Hơi nóng của pháo hoa khiến lớp băng mỏng trên mặt hồ nứt ra, thỉnh thoảng lại nghe tiếng lách tách.
Hoàng Tử Hà đứng ngây ra, cảm giác như cả bầu trời sao bỗng đổ ập xuống mình như vô vàn bông tuyết trắng xóa, chân tướng quá mức khủng khiếp đè xuống cô như trời long đất lở, khiến cô gần như không chịu được nổi, cả người run bắn lên.
Thấy gió rét thấu xương, Lý Thư Bạch bèn nắm tay Hoàng Tử Hà, dắt cô đang run lên vì hoảng loạn đi thẳng đến gác Ngữ Băng cách đó không xa, khép cửa lại, khơi lò lửa to lên, để cô ngồi xuống bên cạnh.
"Vừa rồi... hình như tôi vừa nghĩ ra chuyện gì đó." Hoàng Tử Hà cuối cùng cũng định thần lại, vỗ trán tiếp, "Về việc Ngạc vương gieo mình từ gác Tường Loan, hình như trong một thoáng, tôi vừa nắm bắt được cái gì đó."
"Đừng nôn nóng, chúng ta cùng xem xét lại xem." Lý Thư Bạch bê một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh cô, "Nhân cái gì mà cô nghĩ đến việc đó? Hồ sen ư?"
Hoàng Tử Hà lắc đầu, nhíu mày.
Lý Thư Bạch nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: "Hay là pháo hoa?"
"Đúng rồi... chính là pháo hoa!" Cô khẩn thiết tóm lấy tay áo y: "Vừa rồi gia nói, vì chúng ta nhìn từ chính diện, không thấy được trước sau, nên không biết pháo hoa hình tiên nữ kia là do bảy tấm lưới lần lượt cháy từ trước ra sau, cứ ngỡ là một tấm lưới cháy đến bảy lần, còn tưởng là tiên nữ thay đổi tư thế..."
Giọng cô đầy kích động, gương mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc pha bối rối: "Dường như tôi đã biết, song lại không biết là cái gì... Nhưng, nhưng không thấy được trước sau, nhất định là mấu chốt của vụ này!"
Lý Thư Bạch cũng sững sờ, rồi như sực hiểu ra, cuống quýt nắm chặt tay cô hỏi: "Ý cô là bấy giờ những gì chúng ta chứng kiến cũng là ảo ảnh được ngụy tạo ra, giống như trận pháo hoa hôm nay ư? Thất đệ... chưa chết à?"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Tôi không dám khẳng định, nhưng có lẽ Ngạc vương chỉ lợi dụng địa thế của hai gác Tường Loan, Tê Phượng, hoặc lợi dụng ảo giác của mắt chúng ta để diễn vở kịch giả chết thành tiên thôi?"
Lý Thư Bạch mím môi trầm tư hồi lâu mới nói: "Vậy thì đệ ấy đốt bỏ tất cả những thứ ta tặng ngay trước mặt mọi người, nhất định cũng có lý do riêng. Bằng không đệ ấy cứ đốt trước linh vị Trần thái phi cũng được mà."
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng vậy! Nhất định đây cũng là một điểm mấu chốt liên quan tới việc Ngạc vương biến mất ngay trước mặt chúng ta."
Lý Thư Bạch thở hắt ra, ngã người dựa vào lưng ghế. Y vẫn nắm tay cô, chẳng biết là quên buông ra, hay cần cô dìu đỡ để biết mình không nằm mộng: "Thất đệ vẫn còn sống... Thất đệ không chết, mà vẫn còn sống ư?"
Cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình run lên, Hoàng Tử Hà bất giác lại xót xa. Cô biết Lý Thư Bạch và Lý Nhuận rất thân thiết, giờ biết Lý Nhuận vẫn còn sống, đương nhiên y vô cùng kích động. Nhưng Lý Nhuận bày mưu tính kế như thế, còn đổ lên đầu Lý Thư Bạch tội danh kinh thế hãi tục kia, rốt cuộc là vì sao?
Bất luận thế nào, chỉ cần Ngạc vương Lý Nhuận còn sống, họ sẽ có cách tìm được y, vạch trần chân tướng, tìm ra căn nguyên mọi chuyện.
"Trời lạnh lẽo lại mưa tuyết thế này, chẳng biết Thất đệ có đang dầm sương dãi tuyết bôn ba hay không. Nhưng ta nghĩ, nhiều khả năng đệ ấy vẫn còn ở Trường An, hoặc quanh quẩn vùng ngoại ô." Lý Thư Bạch giơ tay bóp trán, cảm giác được huyệt thái dương đang rần rật vì xúc động, khiến tâm trí xưa nay vốn bình thản của y dường như cũng bị ảnh hưởng, không thể tĩnh tâm suy nghĩ được.
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Giờ đã khẳng định được Ngạc vương còn tại thế, có lẽ chúng ta có thể điều tra một chút. Nếu tìm thấy tung tích, Ngạc vương, tin rằng gia sẽ rửa sạch tiếng oan, tháo gỡ cục diện hiện giờ."
"Ừm, chúng ta phải chú trọng những chùa chiền ngoài ngoại ô. Tuy giờ ta đã thành kẻ nhàn tản, nhưng vẫn nắm dăm ba toán nhân mã, không thiếu người sai sử." Nói rồi, dường như cảm thấy mình đã nắm tay cô quá chặt, y nhẹ nhàng buông ra, vẻ xúc động và ủ dột cũng tan biến. Dịu dàng xoa bàn tay bị siết đến trắng bệt của cô, y chậm rãi tiếp: "Ta phải chính miệng hỏi Thất đệ nguyên do."
Sáng mồng một Tết, trăm họ trong thành Trường An lũ lượt trở dậy kéo đến chùa miếu dâng hương. Ai cũng muốn giành được nén hương đầu tiên của năm mới trước bệ Phật, cũng tức là "hương đầu" đại cát. Có điều hương đầu tại các chùa miếu lớn thường đã có đại quan quý nhân đặt trước, dân thường có đợi cả đêm cũng chẳng đến lượt, nên họ chỉ lũ lượt kéo đến dâng hương buổi sáng mà thôi.
Tối qua Hoàng Tử Hà đến phủ Quỳ xem pháo hoa, lại cùng Lý Thư Bạch trò chuyện hồi lâu, tới khi về nhà ở phường Vĩnh Xương thì đã quá nữa đêm. Chưa ngủ được bao lâu, đã nghe bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm: "Sùng Cổ, Sùng Cổ, Sùng Cổ! Dậy đi, dậy đi, dậy đi!"
Dưới gầm trời này chỉ có duy nhất một kẻ như vậy, cô cũng hết cách, đành mơ màng đáp lời, bảo gã vào phòng ngoài đợi, rồi ép mình trở dậy mặc quần áo.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô bước ra đại sảnh thì thấy Chu Tử Tần đang ngồi đó ăn vận rực rỡ huy hoàng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Áo đỏ chói, đeo hoa tím biếc, thắt lưng vàng chóe, bất kể món nào cũng chói lọi hoa cả mắt.
Cô đành che mắt ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Hôm nay mồng một Tết... công tử mặc gì, tôi cũng sẽ chịu đựng."
"Không đẹp à? Rất tươi tắn mà, mẹ ta nói tháng Giêng phải mặc những màu tươi sáng mới tốt." Nói rồi, gã lấy một phong bao ra đưa cho cô: "Chúc mừng năm mới, chúc Sùng Cổ đại cát đại lợi."
"Đa tạ đa tạ, đại cát đại lợi, tặng công tử này." Cô cũng đưa phong bao đã chuẩn bị sẵn đưa cho gã.
"Ô, lá vàng cơ à, không ngờ Sùng Cổ rộng rãi thế đấy." Chu Tử Tần bóc phong bao, hí hửng.
Hoàng Tử Hà nhòm vào phong bao gã đưa, thấy bên trong là hai đồng vàng cát tường, thì câm nín đút vào tay áo: "Rõ ràng so với công tử tôi chỉ là khố rách áo ôm."
"Hê hê, khố rách áo ôm đi nào, hôm nay ta sẽ bao tiền nhang đèn." Chu Tử Tần hào sảng vỗ ngực.
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: "Tiền nhang đèn là cái gì thế?"
"Hả, mồng một Tết dĩ nhiên phải đi chùa thắp hương, Sùng Cổ đi thắp hương nhẽ nào không mua hương mua nến?"
"...Ai bảo tôi định đi chùa?"
"Không ra ngoài đi chơi thì làm gì? Ngày Tết ngày nhất cứ ru rú trong nhà buồn lắm, theo ta ra ngoài đi." Đoạn Chu Tử Tần luôn miệng giục giã cô ăn cho xong bữa sáng rồi phăm phăm kéo cô đi thẳng đến các chùa miếu lân cận.
Chùa miếu hôm nay đều đông nghẹt người, khiến Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần lại nhớ đến vụ chen lấn ở chùa Tiến Phúc ngày trước. May sao lần này người trong kinh phân tán đến nhiều chùa chứ không tập trung một nơi, nên không tới nỗi giẫm đạp lên nhau.
Cầm hương đứng ngoài cửa đại điện, không chen nổi vào trong, cả hai đành nhìn nhau bất lực. Chu Tử Tần hỏi: "Hay là sang chùa An Quốc bên cạnh dâng hương vậy?"
"Tin tôi đi, hôm nay tất cả chùa miếu ở Trường An đều như thế này thôi." Hoàng Tử Hà chẳng buồn để lại cho gã một cơ hội may mắn nào.
Chu Tử Tần thở dài, quăng ngay nén hương trong tay vào lò hương đặt giữa giếng trời, rồi quay ngoắt người chen ra cửa: "Đi thôi đi thôi." Dọc đường họ chen ra, gần như tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về cốt Phật sắp được rước vào chùa Pháp Môn.
"Khi nào cốt Phật vào kinh, cả nhà già trẻ chúng tôi nhất định phải tới tháp Phật cuối cùng để đón mới được! Chỗ đó cũng gần ngoại ô nhỉ?"
"Đúng vậy, vốn dĩ nghe nói định xây một trăm hai mươi tòa tháp, người đi nghênh đón còn nhiều hơn, nhưng Quỳ vương đã âm thầm gây áp lực từ bên trong, giảm xuống còn bảy mươi hai tòa, nên tòa cuối cùng cách kinh thành đến ba chục dặm."
"Đừng nói ba chục, dù ba trăm dặm tôi cũng phải đi!"
"Quỳ vương thực sự đã bị Bàng Huân nhập xác nên sợ cốt Phật vào kinh ư? Bằng không sao tự dưng đòi giảm số tháp đi? Liên quan gì đến Quỳ vương chứ?"
Hoàng Tử Hà nghe thấy, chỉ nhíu mày, song Chu Tử Tần đã trỏ kẻ đó la lên: "Này, ngươi nói gì hả..."
Hoàng Tử Hà vội kéo gã lại nói nhỏ: "Kệ bọn họ!" Chu Tử Tần tức tối giũ tay áo, gườm gườm nhìn mấy người nọ.
Xung quanh ồn ào như chợ vỡ, đám người kia rõ ràng không hề để ý đến Chu Tử Tần, vẫn tiếp tục bàn tán: "Ai mà biết được... Nghe nói Quỳ vương một mực ngăn trở việc xây tháp, may mà thánh thượng kiên quyết nên mới xây được bấy nhiêu."
"Nghe nói Quỳ vương quả thật đã bị ma quỷ hớp hồn, rắp tâm làm điên đảo thiên hạ! Hôm Đông chí, rõ ràng Ngạc vương bị Quỳ vương uy hiếp nên mới nhảy lầu tự vẫn!"
"Phải phải, tôi cũng nghe loáng thoáng! Ngạc vương xả thân vì giang sơn xã tắc, cảm động trời đất nên thể xác đã bay lên không, tất cả những người trong cung Đại Minh bấy giờ đều tận mắt chứng kiến! Họ còn quỳ sụp xuống tiễn Ngạc vương lên tiên!"
"Đúng đúng, tôi cũng nghe nói thế! Chuyện này nhất định là thật, không chệch đi đâu được! Cháu bà bác ruột ông dượng thứ ba của tôi là Ngự Lâm quân trong cung, bấy giờ ở ngay dưới gác Tường Loan, chính mắt trông thấy!"
"Tôi cũng nghe nói! Nhưng có nhẽ đâu thế, Quỳ vương quét sạch Từ Châu, dẹp yên Nam Chiếu, đánh đuổi Sa Đà, xã tắc Đại Đường có ngày hôm nay, Quỳ vương có công rất lớn, lẽ nào lại... ủ mưu làm loạn suốt bấy nhiêu năm ư?"
"Nghe nói năm xưa Quỳ vương ở Từ Châu đã bị oan hồn Bàng Huân nguyền rủa. Giờ lời nguyền dần dần ứng nghiệm, Quỳ vương đã đánh mất lý trí, bị oan hồn nhập xác, tuy bề ngoài là Quỳ vương, song bên trong là hồn ma Bàng Huân, rắp tâm lật đổ thiên hạ Đại Đường."
Người bên cạnh vội hạ giọng ngắt lời: "Muốn chết à, những lời này mà cũng dám nói ra?"
"Có gì không dám? Lẽ nào các người không nghe nói ư? Chuyện này cả kinh thành đang xôn xao bàn tán, ai mà chẳng biết! Quỳ vương hiện giờ đã bị cách tất cả chức vụ, chứng tỏ hoàng thượng cũng nhận ra tâm địa lang sói của hắn, đúng chưa nào?" Kẻ nọ tuy vẫn cứng miệng cãi cố, song cũng không dám nói tiếp nữa.
Chu Tử Tần trừng trừng nhìn đám người nọ, thì thào: "Làm sao đây...Sao tin đồn nhảm nhí này càng ngày càng lan rộng thế?"
Hoàng Tử Hà vội túm tay áo kéo gã đi. Đám người đằng sau đã chuyển chủ đề, tiếp tục bàn tán về chuyện rước cốt Phật: "Nghe nói dọc đường cốt Phật vào kinh, đã có vô số người bái lạy. Đúng là phép Phật nhiệm màu, có kẻ còn cầm đuốc đi hộ tống suốt nửa ngày, sau khi bó đuốc cành thông cháy hết, trên tay cũng dính đầy nhựa thông, cả cánh tay cháy phừng phừng, song y không hề thấy đau rát, vẫn giơ cánh tay phải cháy rừng rực dẫn đường cho cốt Phật đi một đoạn dài!"
"Đúng là thành tâm! Nhất định người đó sẽ đắc đạo, được Đức Phật đón lên Tây phương cực lạc!"
Chu Tử Tần vừa lườm họ vừa hỏi Hoàng Tử Hà: "Trên đời có kẻ không sợ đau thực ư?"
"Người đời có ngàn vạn thứ khát vọng, có kẻ vì danh mà dứt bỏ tình cảm, kẻ vì lợi mà không sợ núi đao biển lửa, sao lại không thể có người vì tín ngưỡng mà xông vào dầu sôi lửa bỏng chứ?" Hoàng Tử Hà vẫn xăm xăm đi thẳng, nhíu mày giải thích: "Ai cũng có thứ mà mình nguyện vì nó đánh đổi tất cả. Đến lúc đó, có lẽ chúng ta cũng cam lòng để lửa nóng thiêu đốt thôi."
Chu Tử Tần nghĩ ngợi, rồi lại nhìn đám người đang thao thao kể những chuyện thần kỳ dọc đường rước cốt Phật, lắc đầu: "Ta không làm được đâu, sợ đau lắm."
"Có lúc tín ngưỡng và khát vọng sẽ khiến người ta không sợ gì nữa cả." Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn đám đông chen lấn, nói như lẩm bẩm một mình: "Giống như trúng phải thuật nhiếp hồn vậy, không sợ chết, cũng chẳng ngại hủy diệt, chỉ biết nhằm thẳng mục tiêu cuối cùng mà dấn bước."
Chu Tử Tần lè lưỡi: "Thuật nhiếp hồn đâu lợi hại đến thế, Mộc Thiện đại sư chẳng phải cũng chỉ lợi dụng tâm ma sẵn có trong lòng Vũ Tuyên để khơi gợi thôi ư. Ông ta cũng coi như là pháp sư nhiếp hồn lợi hại nhất rồi nhỉ? Nhưng ta không tin ông ta tự dưng có thể khơi dậy từ ta ý muốn hãm hại Sùng Cổ!"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng, thực ra chỉ là con người không thắng được tâm ma nên mới rơi vào vòng xoáy thù hận mà thôi. Nếu không có lòng dạ khác thì lấy đâu ra sơ hở để thuật nhiếp hồn lợi dụng."
Vừa nói hai người vừa chật vật chen ra, cuối cùng cũng ra được ngoài cổng chùa.
Nhưng rất đông người vẫn ùn ùn đổ vào trong. Một ông lão đi ngang qua họ, chợt ngoái lại nhìn rồi mừng rỡ hỏi: "Các vị là... bạn của Hàng Anh phải không?"
Hoàng Tử Hà ngoái lại, ra là Trương Vĩ Ích, người cha bệnh tật nằm nhà của Trương Hàng Anh. Cô và Chu Tử Tần mới chỉ gặp ông lão đôi ba lần, vậy mà ông vẫn nhớ mặt, thoáng nhìn qua đã nhận ra.
Hai người vội vái chào rồi hỏi thăm: "Thưa, lão bá có khỏe không?"
Trương Vĩ Ích có vẻ đang vui, cười khà đáp: "Tĩnh dưỡng hơn nửa năm nay, trước đây lão lại là đại phu, tự bốc thuốc cho mình lâu như thế... Ôi, đúng là y thuật chưa tinh, nên đến giờ mới nhúc nhắc ra ngoài được."
"Đâu có, lão bá là danh y trong kinh, đương nhiên thuốc đến bệnh lui." Anh trai Trương Hàng Anh đứng bên cười nói: "Ai ngờ lại gặp các vị ở đây, nếu biết trước nhất định Hàng Anh cũng đòi đi theo rồi."
Chu Tử Tần liền hỏi: "À phải, Trương nhị ca hôm nay chắc cũng được nghỉ, huynh ấy đi đâu chơi rồi?"
"Nghỉ ở nhà thôi, nó theo Quỳ vương, hiếm lắm mới được ngày nghỉ, để nó ở nhà ngủ cho khỏe." Trương Vĩ Ích cười đáp, rồi lại nhìn vào trong, "Đông quá nhỉ... Hai vị dâng hương xong rồi ư?"
"Nào có, chúng cháu không chen vào nổi, đành chen ra." Nói rồi, Chu Tử Tần lo lắng khuyên: "Cháu thấy lão bá cũng đừng nên chen vào thì hơn, lỡ như bị xô đẩy vào góc nào đấy thì không hay."
Giữa màn pháo hoa lạ lùng mà hoa lệ, Lý Thư Bạch ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà, thấy cô đang mở to mắt háo hức ngắm cảnh tượng huyền ảo trước mặt. Pháo hoa biến ảo, khiến sắc màu hắt lên gương mặt cô cũng biến đổi theo, như có ráng hồng bao phủ, tím lợt, hồng phai, lục nhạt, vàng phớt...
Đôi mắt sáng long lanh của cô in bóng cả thế giới biến ảo, màn pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt cô còn khiến người ta phải sững sờ hơn.
Có lẽ chính y cũng không nhận ra khóe môi mình đã cong lên tươi tắn đến vậy, chỉ biết mê mải ngắm cô, ngắm ánh sáng chảy qua hàng mi cô như nước, thỉnh thoảng cô lại chớp chớp đôi mi, khiến y thấy như có đôi cánh chuồn đập trong lồng ngực, đùa giỡn trái tim mình.
Cô ngắm pháo hoa, còn y ngắm cô.
Hoa mỹ trong nháy mắt, rồi màn pháo hoa rực rỡ mà kỳ diệu cũng lụi tàn, băng mỏng sen tàn trên hồ đã lấy lại vẻ tĩnh lặng ban đầu.
Hoàng Tử Hà ôm lồng ấp dựa vào lan can, dường như vẫn đang chìm đắm trong màn pháo hoa, mãi chưa định thần lại được.
Lý Thư Bạch khẽ kéo tay cô: "Đi thôi, mùi thuốc pháo khét lắm."
Cô đành theo y lên cầu quay về, không quên lưu luyến ngoái nhìn những mảng lưới tơ còn sót lại, thầm đếm xem rốt cuộc phải giăng bao nhiêu lớp lưới mới tạo ra được khoảnh khắc mỹ lệ đến kinh tâm động phách như thế.
Đi đến đầu cầu, đột nhiên cô "ồ" lên một tiếng rồi dừng bước.
Thấy cô đứng sững trước gió, nhìn chăm chăm vào hư vô, Lý Thư Bạch cuống lên hỏi: "Sao vậy?" Hoàng Tử Hà giơ tay ngăn y lại, khẽ đáp: "Để tôi nghĩ một lát..."
Y bèn đứng bên cạnh đợi.
Gió đêm gào rít, sao sáng đầy trời, vô cùng xán lạn. Phường Vĩnh Gia là nơi tập trung nhiều nhà vương công quý tộc, đêm nay giao thừa, nhà nhà đều mở tiệc ca múa, tiếng ca dìu dặt lúc gần lúc xa.
Hơi nóng của pháo hoa khiến lớp băng mỏng trên mặt hồ nứt ra, thỉnh thoảng lại nghe tiếng lách tách.
Hoàng Tử Hà đứng ngây ra, cảm giác như cả bầu trời sao bỗng đổ ập xuống mình như vô vàn bông tuyết trắng xóa, chân tướng quá mức khủng khiếp đè xuống cô như trời long đất lở, khiến cô gần như không chịu được nổi, cả người run bắn lên.
Thấy gió rét thấu xương, Lý Thư Bạch bèn nắm tay Hoàng Tử Hà, dắt cô đang run lên vì hoảng loạn đi thẳng đến gác Ngữ Băng cách đó không xa, khép cửa lại, khơi lò lửa to lên, để cô ngồi xuống bên cạnh.
"Vừa rồi... hình như tôi vừa nghĩ ra chuyện gì đó." Hoàng Tử Hà cuối cùng cũng định thần lại, vỗ trán tiếp, "Về việc Ngạc vương gieo mình từ gác Tường Loan, hình như trong một thoáng, tôi vừa nắm bắt được cái gì đó."
"Đừng nôn nóng, chúng ta cùng xem xét lại xem." Lý Thư Bạch bê một chiếc ghế đến ngồi xuống cạnh cô, "Nhân cái gì mà cô nghĩ đến việc đó? Hồ sen ư?"
Hoàng Tử Hà lắc đầu, nhíu mày.
Lý Thư Bạch nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: "Hay là pháo hoa?"
"Đúng rồi... chính là pháo hoa!" Cô khẩn thiết tóm lấy tay áo y: "Vừa rồi gia nói, vì chúng ta nhìn từ chính diện, không thấy được trước sau, nên không biết pháo hoa hình tiên nữ kia là do bảy tấm lưới lần lượt cháy từ trước ra sau, cứ ngỡ là một tấm lưới cháy đến bảy lần, còn tưởng là tiên nữ thay đổi tư thế..."
Giọng cô đầy kích động, gương mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc pha bối rối: "Dường như tôi đã biết, song lại không biết là cái gì... Nhưng, nhưng không thấy được trước sau, nhất định là mấu chốt của vụ này!"
Lý Thư Bạch cũng sững sờ, rồi như sực hiểu ra, cuống quýt nắm chặt tay cô hỏi: "Ý cô là bấy giờ những gì chúng ta chứng kiến cũng là ảo ảnh được ngụy tạo ra, giống như trận pháo hoa hôm nay ư? Thất đệ... chưa chết à?"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Tôi không dám khẳng định, nhưng có lẽ Ngạc vương chỉ lợi dụng địa thế của hai gác Tường Loan, Tê Phượng, hoặc lợi dụng ảo giác của mắt chúng ta để diễn vở kịch giả chết thành tiên thôi?"
Lý Thư Bạch mím môi trầm tư hồi lâu mới nói: "Vậy thì đệ ấy đốt bỏ tất cả những thứ ta tặng ngay trước mặt mọi người, nhất định cũng có lý do riêng. Bằng không đệ ấy cứ đốt trước linh vị Trần thái phi cũng được mà."
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng vậy! Nhất định đây cũng là một điểm mấu chốt liên quan tới việc Ngạc vương biến mất ngay trước mặt chúng ta."
Lý Thư Bạch thở hắt ra, ngã người dựa vào lưng ghế. Y vẫn nắm tay cô, chẳng biết là quên buông ra, hay cần cô dìu đỡ để biết mình không nằm mộng: "Thất đệ vẫn còn sống... Thất đệ không chết, mà vẫn còn sống ư?"
Cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình run lên, Hoàng Tử Hà bất giác lại xót xa. Cô biết Lý Thư Bạch và Lý Nhuận rất thân thiết, giờ biết Lý Nhuận vẫn còn sống, đương nhiên y vô cùng kích động. Nhưng Lý Nhuận bày mưu tính kế như thế, còn đổ lên đầu Lý Thư Bạch tội danh kinh thế hãi tục kia, rốt cuộc là vì sao?
Bất luận thế nào, chỉ cần Ngạc vương Lý Nhuận còn sống, họ sẽ có cách tìm được y, vạch trần chân tướng, tìm ra căn nguyên mọi chuyện.
"Trời lạnh lẽo lại mưa tuyết thế này, chẳng biết Thất đệ có đang dầm sương dãi tuyết bôn ba hay không. Nhưng ta nghĩ, nhiều khả năng đệ ấy vẫn còn ở Trường An, hoặc quanh quẩn vùng ngoại ô." Lý Thư Bạch giơ tay bóp trán, cảm giác được huyệt thái dương đang rần rật vì xúc động, khiến tâm trí xưa nay vốn bình thản của y dường như cũng bị ảnh hưởng, không thể tĩnh tâm suy nghĩ được.
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Giờ đã khẳng định được Ngạc vương còn tại thế, có lẽ chúng ta có thể điều tra một chút. Nếu tìm thấy tung tích, Ngạc vương, tin rằng gia sẽ rửa sạch tiếng oan, tháo gỡ cục diện hiện giờ."
"Ừm, chúng ta phải chú trọng những chùa chiền ngoài ngoại ô. Tuy giờ ta đã thành kẻ nhàn tản, nhưng vẫn nắm dăm ba toán nhân mã, không thiếu người sai sử." Nói rồi, dường như cảm thấy mình đã nắm tay cô quá chặt, y nhẹ nhàng buông ra, vẻ xúc động và ủ dột cũng tan biến. Dịu dàng xoa bàn tay bị siết đến trắng bệt của cô, y chậm rãi tiếp: "Ta phải chính miệng hỏi Thất đệ nguyên do."
Sáng mồng một Tết, trăm họ trong thành Trường An lũ lượt trở dậy kéo đến chùa miếu dâng hương. Ai cũng muốn giành được nén hương đầu tiên của năm mới trước bệ Phật, cũng tức là "hương đầu" đại cát. Có điều hương đầu tại các chùa miếu lớn thường đã có đại quan quý nhân đặt trước, dân thường có đợi cả đêm cũng chẳng đến lượt, nên họ chỉ lũ lượt kéo đến dâng hương buổi sáng mà thôi.
Tối qua Hoàng Tử Hà đến phủ Quỳ xem pháo hoa, lại cùng Lý Thư Bạch trò chuyện hồi lâu, tới khi về nhà ở phường Vĩnh Xương thì đã quá nữa đêm. Chưa ngủ được bao lâu, đã nghe bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm: "Sùng Cổ, Sùng Cổ, Sùng Cổ! Dậy đi, dậy đi, dậy đi!"
Dưới gầm trời này chỉ có duy nhất một kẻ như vậy, cô cũng hết cách, đành mơ màng đáp lời, bảo gã vào phòng ngoài đợi, rồi ép mình trở dậy mặc quần áo.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô bước ra đại sảnh thì thấy Chu Tử Tần đang ngồi đó ăn vận rực rỡ huy hoàng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Áo đỏ chói, đeo hoa tím biếc, thắt lưng vàng chóe, bất kể món nào cũng chói lọi hoa cả mắt.
Cô đành che mắt ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Hôm nay mồng một Tết... công tử mặc gì, tôi cũng sẽ chịu đựng."
"Không đẹp à? Rất tươi tắn mà, mẹ ta nói tháng Giêng phải mặc những màu tươi sáng mới tốt." Nói rồi, gã lấy một phong bao ra đưa cho cô: "Chúc mừng năm mới, chúc Sùng Cổ đại cát đại lợi."
"Đa tạ đa tạ, đại cát đại lợi, tặng công tử này." Cô cũng đưa phong bao đã chuẩn bị sẵn đưa cho gã.
"Ô, lá vàng cơ à, không ngờ Sùng Cổ rộng rãi thế đấy." Chu Tử Tần bóc phong bao, hí hửng.
Hoàng Tử Hà nhòm vào phong bao gã đưa, thấy bên trong là hai đồng vàng cát tường, thì câm nín đút vào tay áo: "Rõ ràng so với công tử tôi chỉ là khố rách áo ôm."
"Hê hê, khố rách áo ôm đi nào, hôm nay ta sẽ bao tiền nhang đèn." Chu Tử Tần hào sảng vỗ ngực.
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: "Tiền nhang đèn là cái gì thế?"
"Hả, mồng một Tết dĩ nhiên phải đi chùa thắp hương, Sùng Cổ đi thắp hương nhẽ nào không mua hương mua nến?"
"...Ai bảo tôi định đi chùa?"
"Không ra ngoài đi chơi thì làm gì? Ngày Tết ngày nhất cứ ru rú trong nhà buồn lắm, theo ta ra ngoài đi." Đoạn Chu Tử Tần luôn miệng giục giã cô ăn cho xong bữa sáng rồi phăm phăm kéo cô đi thẳng đến các chùa miếu lân cận.
Chùa miếu hôm nay đều đông nghẹt người, khiến Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần lại nhớ đến vụ chen lấn ở chùa Tiến Phúc ngày trước. May sao lần này người trong kinh phân tán đến nhiều chùa chứ không tập trung một nơi, nên không tới nỗi giẫm đạp lên nhau.
Cầm hương đứng ngoài cửa đại điện, không chen nổi vào trong, cả hai đành nhìn nhau bất lực. Chu Tử Tần hỏi: "Hay là sang chùa An Quốc bên cạnh dâng hương vậy?"
"Tin tôi đi, hôm nay tất cả chùa miếu ở Trường An đều như thế này thôi." Hoàng Tử Hà chẳng buồn để lại cho gã một cơ hội may mắn nào.
Chu Tử Tần thở dài, quăng ngay nén hương trong tay vào lò hương đặt giữa giếng trời, rồi quay ngoắt người chen ra cửa: "Đi thôi đi thôi." Dọc đường họ chen ra, gần như tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về cốt Phật sắp được rước vào chùa Pháp Môn.
"Khi nào cốt Phật vào kinh, cả nhà già trẻ chúng tôi nhất định phải tới tháp Phật cuối cùng để đón mới được! Chỗ đó cũng gần ngoại ô nhỉ?"
"Đúng vậy, vốn dĩ nghe nói định xây một trăm hai mươi tòa tháp, người đi nghênh đón còn nhiều hơn, nhưng Quỳ vương đã âm thầm gây áp lực từ bên trong, giảm xuống còn bảy mươi hai tòa, nên tòa cuối cùng cách kinh thành đến ba chục dặm."
"Đừng nói ba chục, dù ba trăm dặm tôi cũng phải đi!"
"Quỳ vương thực sự đã bị Bàng Huân nhập xác nên sợ cốt Phật vào kinh ư? Bằng không sao tự dưng đòi giảm số tháp đi? Liên quan gì đến Quỳ vương chứ?"
Hoàng Tử Hà nghe thấy, chỉ nhíu mày, song Chu Tử Tần đã trỏ kẻ đó la lên: "Này, ngươi nói gì hả..."
Hoàng Tử Hà vội kéo gã lại nói nhỏ: "Kệ bọn họ!" Chu Tử Tần tức tối giũ tay áo, gườm gườm nhìn mấy người nọ.
Xung quanh ồn ào như chợ vỡ, đám người kia rõ ràng không hề để ý đến Chu Tử Tần, vẫn tiếp tục bàn tán: "Ai mà biết được... Nghe nói Quỳ vương một mực ngăn trở việc xây tháp, may mà thánh thượng kiên quyết nên mới xây được bấy nhiêu."
"Nghe nói Quỳ vương quả thật đã bị ma quỷ hớp hồn, rắp tâm làm điên đảo thiên hạ! Hôm Đông chí, rõ ràng Ngạc vương bị Quỳ vương uy hiếp nên mới nhảy lầu tự vẫn!"
"Phải phải, tôi cũng nghe loáng thoáng! Ngạc vương xả thân vì giang sơn xã tắc, cảm động trời đất nên thể xác đã bay lên không, tất cả những người trong cung Đại Minh bấy giờ đều tận mắt chứng kiến! Họ còn quỳ sụp xuống tiễn Ngạc vương lên tiên!"
"Đúng đúng, tôi cũng nghe nói thế! Chuyện này nhất định là thật, không chệch đi đâu được! Cháu bà bác ruột ông dượng thứ ba của tôi là Ngự Lâm quân trong cung, bấy giờ ở ngay dưới gác Tường Loan, chính mắt trông thấy!"
"Tôi cũng nghe nói! Nhưng có nhẽ đâu thế, Quỳ vương quét sạch Từ Châu, dẹp yên Nam Chiếu, đánh đuổi Sa Đà, xã tắc Đại Đường có ngày hôm nay, Quỳ vương có công rất lớn, lẽ nào lại... ủ mưu làm loạn suốt bấy nhiêu năm ư?"
"Nghe nói năm xưa Quỳ vương ở Từ Châu đã bị oan hồn Bàng Huân nguyền rủa. Giờ lời nguyền dần dần ứng nghiệm, Quỳ vương đã đánh mất lý trí, bị oan hồn nhập xác, tuy bề ngoài là Quỳ vương, song bên trong là hồn ma Bàng Huân, rắp tâm lật đổ thiên hạ Đại Đường."
Người bên cạnh vội hạ giọng ngắt lời: "Muốn chết à, những lời này mà cũng dám nói ra?"
"Có gì không dám? Lẽ nào các người không nghe nói ư? Chuyện này cả kinh thành đang xôn xao bàn tán, ai mà chẳng biết! Quỳ vương hiện giờ đã bị cách tất cả chức vụ, chứng tỏ hoàng thượng cũng nhận ra tâm địa lang sói của hắn, đúng chưa nào?" Kẻ nọ tuy vẫn cứng miệng cãi cố, song cũng không dám nói tiếp nữa.
Chu Tử Tần trừng trừng nhìn đám người nọ, thì thào: "Làm sao đây...Sao tin đồn nhảm nhí này càng ngày càng lan rộng thế?"
Hoàng Tử Hà vội túm tay áo kéo gã đi. Đám người đằng sau đã chuyển chủ đề, tiếp tục bàn tán về chuyện rước cốt Phật: "Nghe nói dọc đường cốt Phật vào kinh, đã có vô số người bái lạy. Đúng là phép Phật nhiệm màu, có kẻ còn cầm đuốc đi hộ tống suốt nửa ngày, sau khi bó đuốc cành thông cháy hết, trên tay cũng dính đầy nhựa thông, cả cánh tay cháy phừng phừng, song y không hề thấy đau rát, vẫn giơ cánh tay phải cháy rừng rực dẫn đường cho cốt Phật đi một đoạn dài!"
"Đúng là thành tâm! Nhất định người đó sẽ đắc đạo, được Đức Phật đón lên Tây phương cực lạc!"
Chu Tử Tần vừa lườm họ vừa hỏi Hoàng Tử Hà: "Trên đời có kẻ không sợ đau thực ư?"
"Người đời có ngàn vạn thứ khát vọng, có kẻ vì danh mà dứt bỏ tình cảm, kẻ vì lợi mà không sợ núi đao biển lửa, sao lại không thể có người vì tín ngưỡng mà xông vào dầu sôi lửa bỏng chứ?" Hoàng Tử Hà vẫn xăm xăm đi thẳng, nhíu mày giải thích: "Ai cũng có thứ mà mình nguyện vì nó đánh đổi tất cả. Đến lúc đó, có lẽ chúng ta cũng cam lòng để lửa nóng thiêu đốt thôi."
Chu Tử Tần nghĩ ngợi, rồi lại nhìn đám người đang thao thao kể những chuyện thần kỳ dọc đường rước cốt Phật, lắc đầu: "Ta không làm được đâu, sợ đau lắm."
"Có lúc tín ngưỡng và khát vọng sẽ khiến người ta không sợ gì nữa cả." Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn đám đông chen lấn, nói như lẩm bẩm một mình: "Giống như trúng phải thuật nhiếp hồn vậy, không sợ chết, cũng chẳng ngại hủy diệt, chỉ biết nhằm thẳng mục tiêu cuối cùng mà dấn bước."
Chu Tử Tần lè lưỡi: "Thuật nhiếp hồn đâu lợi hại đến thế, Mộc Thiện đại sư chẳng phải cũng chỉ lợi dụng tâm ma sẵn có trong lòng Vũ Tuyên để khơi gợi thôi ư. Ông ta cũng coi như là pháp sư nhiếp hồn lợi hại nhất rồi nhỉ? Nhưng ta không tin ông ta tự dưng có thể khơi dậy từ ta ý muốn hãm hại Sùng Cổ!"
Hoàng Tử Hà gật đầu: "Đúng, thực ra chỉ là con người không thắng được tâm ma nên mới rơi vào vòng xoáy thù hận mà thôi. Nếu không có lòng dạ khác thì lấy đâu ra sơ hở để thuật nhiếp hồn lợi dụng."
Vừa nói hai người vừa chật vật chen ra, cuối cùng cũng ra được ngoài cổng chùa.
Nhưng rất đông người vẫn ùn ùn đổ vào trong. Một ông lão đi ngang qua họ, chợt ngoái lại nhìn rồi mừng rỡ hỏi: "Các vị là... bạn của Hàng Anh phải không?"
Hoàng Tử Hà ngoái lại, ra là Trương Vĩ Ích, người cha bệnh tật nằm nhà của Trương Hàng Anh. Cô và Chu Tử Tần mới chỉ gặp ông lão đôi ba lần, vậy mà ông vẫn nhớ mặt, thoáng nhìn qua đã nhận ra.
Hai người vội vái chào rồi hỏi thăm: "Thưa, lão bá có khỏe không?"
Trương Vĩ Ích có vẻ đang vui, cười khà đáp: "Tĩnh dưỡng hơn nửa năm nay, trước đây lão lại là đại phu, tự bốc thuốc cho mình lâu như thế... Ôi, đúng là y thuật chưa tinh, nên đến giờ mới nhúc nhắc ra ngoài được."
"Đâu có, lão bá là danh y trong kinh, đương nhiên thuốc đến bệnh lui." Anh trai Trương Hàng Anh đứng bên cười nói: "Ai ngờ lại gặp các vị ở đây, nếu biết trước nhất định Hàng Anh cũng đòi đi theo rồi."
Chu Tử Tần liền hỏi: "À phải, Trương nhị ca hôm nay chắc cũng được nghỉ, huynh ấy đi đâu chơi rồi?"
"Nghỉ ở nhà thôi, nó theo Quỳ vương, hiếm lắm mới được ngày nghỉ, để nó ở nhà ngủ cho khỏe." Trương Vĩ Ích cười đáp, rồi lại nhìn vào trong, "Đông quá nhỉ... Hai vị dâng hương xong rồi ư?"
"Nào có, chúng cháu không chen vào nổi, đành chen ra." Nói rồi, Chu Tử Tần lo lắng khuyên: "Cháu thấy lão bá cũng đừng nên chen vào thì hơn, lỡ như bị xô đẩy vào góc nào đấy thì không hay."
Tác giả :
Châu Văn Văn