Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)
Chương 29
Nàng ngồi trước Chandos thoải mái trong vòng tay che chở của anh. Lần thứ hai, anh lại phải giết người vì nàng. Những kẻ săn đuổi anh, anh chỉ bắn thương, những gã đàn ông săn đuổi nàng anh giết hết.
Anh rất bực mình và chỉ khi họ sắp dừng lại anh mới thấy dịu xuống. Anh đỡ nàng xuống ngựa và lúc áo choàng bị tuột ra, như một pháo hiệu mở đầu. Nàng bỗng choàng lấy cổ anh vít xuống cùng với nàng. Cỏ và đá vụn như chứa gai châm nhẹ trên cơ thể nàng nhưng nàng không cảm thấy khó chịu và quên hết khi môi anh dán vào nàng.Rồi anh xâm chiếm nàng rất nhanh, có tiếng rên sau cái đẩy mạnh bạo của anh rồi kèm theo tiếng nàng thở dài. Nàng muốn níu kéo anh khi anh rời xa và nồng nhiệt đón anh đẩy tới cho đến khi nàng muốn nổ tung tan tác trong niềm hoan lạc được đón lấy cái ấm áp của anh sổ tung ra và lấp đầy con người nàng.
Courtney nằm soải dưới người anh và sức nặng của anh bắt đầu trở nên nặng, nhưng nàng muốn nằm yên nghe tiếng tim mình đập trầm chắc, hơi thở từ từ trở lại bình thường, nhưng tước tưởng bồng bềnh như mây trông trong đầu nàng và chợt nàng thấy hình ảnh những tác động của mình vừa qua cũng đàn ông dại như con người Chandos.
Anh nhỏm dậy, cất hết sức nặng khỏi người nàng và từ trên nhìn xuống đưa môi lướt trên cổ nàng.
- Em khóc đấy.
- Thế ư.
Nàng ngạc nhiên khi thấy mình cố buông ra tiếng nói uể oải. Anh mỉm cười hôn lên ngực nàng, cặp môi tung tăng nhảy nhẹ, tới lui, đùa rỡn.
Courtney thở dài, lúc này anh dịu dàng.
- Em không cần sự dịu dàng sao? ý nghĩa có phần nào sự thực làm nàng ửng hồng.
- Nhưng lúc này em đang cần sự dịu dàng, đúng không?
Nàng không trả lời. Anh lăn qua một bên, kéo nàng sát vào mình. Một luồng gió nhẹ lướt trên da thịt họ. Nàng rùng mình.
- Lạnh không?
- Hơi một chút thôi, đừng... đừng dậy!
Nàng vòng tay qua người anh, như muốn níu xuống
- Chandos?
- Cứ nói, mèo con?
Hình như nàng cố sắp xếp ý tưởng trong đầu.
- Anh có thể gọi tên em là Courtney được không?
- Hình như em không định nói thế.
- Không, đúng thế, anh nghĩ... hắn chết chưa? Tiếng nói như có vẻ ngập ngừng, giọng đầy vẻ con nít.
- Rồi, anh nói dối.
Nàng lấy mấy ngón tay rẽ mấy sợi lông trên ngực anh. Courtney đang phân vân không biết có nên hỏi có cần để Pretty Boy chết một cách tàn bạo thế không và nàng cứ yên lặng kéo dài. Nhưng bên cánh đó thấy cái kiêu hãnh đơn giản vì ý thức rằng người tình của mình trả thù cho mình.
- Chandos
- Ừ.
- Anh thật sự đến một mình vì em chứ?
- Em muốn anh tập hợp cả tiểu đội hành quyết hay sao?
- Không, không ... Đương nhiên không phải thế. Nhưng bạn anh, Sói Nhảy. Em biết anh ấy lúc nào cũng ở gần đây. Em không dám tin anh có thể kịp tìm em, một mình?
Những bắp thịt như rắn lại – Nàng nghĩ anh cho câu hỏi của mình đã nghi ngờ cái nam tính của anh.
- Vậy là em cho anh không bảo vệ được em? Có phải vì thế mà em không cầu cứu anh, khi em bị nó bắt?
Nàng rên rỉ:
- Em xin lỗi, nhưng lúc bấy giờ anh chưa khỏe. Anh phải biết là em sợ ... tụi nó giết anh.
- Em đừng ngạc nhiên về khả năng một con người có thể làm được khi có lý do. Anh chẳng nói với em... cái đêm cuối đó?
- Lý do của anh là gì?
- Em sẽ trả ... để anh bảo vệ em... hay em muốn quên?
Nàng thấy bực mình, chỉ vì nàng trả hắn? Nàng muốn ngồi dậy, biết nàng chưa vừa lòng vì lý do đó. Nàng muốn đòi hỏi ở anh bao nhiêu nữa.
- Đừng giận em. Em biết anh sẽ tìm được em. Em chưa bao giờ nghi ngờ
Một lúc sau nàng hỏi:
- Thế là anh đã hoàn toàn khử vết rắn cắn?
- Bây giờ...em còn hỏi anh thế?
Nàng ép sát mặt vào ngực anh để anh cảm thấy được hơi ấm... Em muốn hỏi... anh còn đau không?
- Chandos?
- Gì nữa?
- Nếu em có bầu thì sao?
Anh thở ra một hơi thật dài.
- Mà có không?
- Em không rõ, còn sớm quá chưa nói được, nhưng nếu có thì sao?
- Nếu chưa thì đừng để có, còn nếu đã có thì cứ để thế thôi.
Thật là câu trả lời hoàn toàn không thỏa mãn.
- Anh có cưới em nếu em có bầu không?
- Em có sống cuộc sống của anh được không?
- Như thế không thể xây dựng hạnh phúc gia đình được?
- "Đúng. Rõ ràng không được" nói rồi anh đỡ nàng ra một bên và đứng dậy.
Nàng ngồi đó nhìn theo anh mặc quần áo. Rồi anh lấy tấm trải tung ra. Nàng nhìn chăm chăm vào tấm trải một lúc rất lâu và tự hỏi vì sao Chandos lạnh lùng và thiếu tình cảm đến thế?
Anh rất bực mình và chỉ khi họ sắp dừng lại anh mới thấy dịu xuống. Anh đỡ nàng xuống ngựa và lúc áo choàng bị tuột ra, như một pháo hiệu mở đầu. Nàng bỗng choàng lấy cổ anh vít xuống cùng với nàng. Cỏ và đá vụn như chứa gai châm nhẹ trên cơ thể nàng nhưng nàng không cảm thấy khó chịu và quên hết khi môi anh dán vào nàng.Rồi anh xâm chiếm nàng rất nhanh, có tiếng rên sau cái đẩy mạnh bạo của anh rồi kèm theo tiếng nàng thở dài. Nàng muốn níu kéo anh khi anh rời xa và nồng nhiệt đón anh đẩy tới cho đến khi nàng muốn nổ tung tan tác trong niềm hoan lạc được đón lấy cái ấm áp của anh sổ tung ra và lấp đầy con người nàng.
Courtney nằm soải dưới người anh và sức nặng của anh bắt đầu trở nên nặng, nhưng nàng muốn nằm yên nghe tiếng tim mình đập trầm chắc, hơi thở từ từ trở lại bình thường, nhưng tước tưởng bồng bềnh như mây trông trong đầu nàng và chợt nàng thấy hình ảnh những tác động của mình vừa qua cũng đàn ông dại như con người Chandos.
Anh nhỏm dậy, cất hết sức nặng khỏi người nàng và từ trên nhìn xuống đưa môi lướt trên cổ nàng.
- Em khóc đấy.
- Thế ư.
Nàng ngạc nhiên khi thấy mình cố buông ra tiếng nói uể oải. Anh mỉm cười hôn lên ngực nàng, cặp môi tung tăng nhảy nhẹ, tới lui, đùa rỡn.
Courtney thở dài, lúc này anh dịu dàng.
- Em không cần sự dịu dàng sao? ý nghĩa có phần nào sự thực làm nàng ửng hồng.
- Nhưng lúc này em đang cần sự dịu dàng, đúng không?
Nàng không trả lời. Anh lăn qua một bên, kéo nàng sát vào mình. Một luồng gió nhẹ lướt trên da thịt họ. Nàng rùng mình.
- Lạnh không?
- Hơi một chút thôi, đừng... đừng dậy!
Nàng vòng tay qua người anh, như muốn níu xuống
- Chandos?
- Cứ nói, mèo con?
Hình như nàng cố sắp xếp ý tưởng trong đầu.
- Anh có thể gọi tên em là Courtney được không?
- Hình như em không định nói thế.
- Không, đúng thế, anh nghĩ... hắn chết chưa? Tiếng nói như có vẻ ngập ngừng, giọng đầy vẻ con nít.
- Rồi, anh nói dối.
Nàng lấy mấy ngón tay rẽ mấy sợi lông trên ngực anh. Courtney đang phân vân không biết có nên hỏi có cần để Pretty Boy chết một cách tàn bạo thế không và nàng cứ yên lặng kéo dài. Nhưng bên cánh đó thấy cái kiêu hãnh đơn giản vì ý thức rằng người tình của mình trả thù cho mình.
- Chandos
- Ừ.
- Anh thật sự đến một mình vì em chứ?
- Em muốn anh tập hợp cả tiểu đội hành quyết hay sao?
- Không, không ... Đương nhiên không phải thế. Nhưng bạn anh, Sói Nhảy. Em biết anh ấy lúc nào cũng ở gần đây. Em không dám tin anh có thể kịp tìm em, một mình?
Những bắp thịt như rắn lại – Nàng nghĩ anh cho câu hỏi của mình đã nghi ngờ cái nam tính của anh.
- Vậy là em cho anh không bảo vệ được em? Có phải vì thế mà em không cầu cứu anh, khi em bị nó bắt?
Nàng rên rỉ:
- Em xin lỗi, nhưng lúc bấy giờ anh chưa khỏe. Anh phải biết là em sợ ... tụi nó giết anh.
- Em đừng ngạc nhiên về khả năng một con người có thể làm được khi có lý do. Anh chẳng nói với em... cái đêm cuối đó?
- Lý do của anh là gì?
- Em sẽ trả ... để anh bảo vệ em... hay em muốn quên?
Nàng thấy bực mình, chỉ vì nàng trả hắn? Nàng muốn ngồi dậy, biết nàng chưa vừa lòng vì lý do đó. Nàng muốn đòi hỏi ở anh bao nhiêu nữa.
- Đừng giận em. Em biết anh sẽ tìm được em. Em chưa bao giờ nghi ngờ
Một lúc sau nàng hỏi:
- Thế là anh đã hoàn toàn khử vết rắn cắn?
- Bây giờ...em còn hỏi anh thế?
Nàng ép sát mặt vào ngực anh để anh cảm thấy được hơi ấm... Em muốn hỏi... anh còn đau không?
- Chandos?
- Gì nữa?
- Nếu em có bầu thì sao?
Anh thở ra một hơi thật dài.
- Mà có không?
- Em không rõ, còn sớm quá chưa nói được, nhưng nếu có thì sao?
- Nếu chưa thì đừng để có, còn nếu đã có thì cứ để thế thôi.
Thật là câu trả lời hoàn toàn không thỏa mãn.
- Anh có cưới em nếu em có bầu không?
- Em có sống cuộc sống của anh được không?
- Như thế không thể xây dựng hạnh phúc gia đình được?
- "Đúng. Rõ ràng không được" nói rồi anh đỡ nàng ra một bên và đứng dậy.
Nàng ngồi đó nhìn theo anh mặc quần áo. Rồi anh lấy tấm trải tung ra. Nàng nhìn chăm chăm vào tấm trải một lúc rất lâu và tự hỏi vì sao Chandos lạnh lùng và thiếu tình cảm đến thế?
Tác giả :
Johanna Lindsey