Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild)
Chương 16
Chờ cho Courtney ngủ hẳn, Chandos với lấy khẩu súng, đội ủng, rồi yên lặng ra đi khỏi khu hai người cắm trại. Hắn đi xa hẳn bờ sông. Trời tối sẩm, mọi vật chìm trong đêm.
Chandos đi một lúc thì Sói Nhảy theo sau liền. Hai người, trước sau vài bước, cứ yên lặng đi trong đêm cho đến khi đủ xa "để tiếng nói không theo gió về trại được nữa".
- Đàn bà đó của bạn đấy ư, Chandos?
Chandos dừng lại, nhìn trừng trừng về phía trước mặt "Đàn bà của ta ư?" cái tên gọi thật thú vị. Nhưng chưa có đàn bà nào thuộc riêng ta, chưa có ai gọi là của ta". Vì chưa có thời gian. Hiện nay, người đàn bà duy nhất hay lui tới là Calida Alvalez được gọi là Calida hấp dẫn. Nhưng Calida là của nhiều đàn ông:
- Không, đàn bà đó không phải của ta.
Sói Nhảy nghe trong câu trả lời có mùi vị chua chát.
- Sao vậy?
Có nhiều lý do nhưng Chandos chỉ đưa ra lý do chắc chắn nhất.
- Đàn bà không phải loại dễ theo đàn ông và ta thì chưa nghĩ đến khi việc ta chưa xong.
- Nhưng đàn bà đó đi với ngươi mà.
Đêm như sáng lên vì hàm răng trắng của Chandos cười không thành tiếng.
- Hôm nay bạn tò mò quá thế, Sói Nhảy! Chắc bạn cho ta là điên, nhưng ta nói đàn bà đó mạnh hơn ta! Không, phải nói là dai dẳng hơn ta.
- Hắn có quyền phép gì thế?
- Khóc, khóc nhiều lắm.
- Ừ ta cũng biết. Nước mắt có nhiều quyền phép lắm.
Chandos biết bạn đang nhớ đến người vợ đã chết không bao giờ hắn quên. Cái nhìn, lời nói của Sói Nhảy đều cho thấy Sói Nhảy nhớ từng chi tiết. Hắn có thể kể lại cho Chandos từng chi tiết về nàng.
Những việc họ phải làm cho đến hôm nay là vì máu của những người thân yêu, Chandos thường cố quên chuyện đã xảy ra. Nhưng Sói Nhảy không quên. Chàng trai Comanche vẫn còn sống hàng ngày trong kỷ niệm thương đau. Kỷ niệm bây giờ là lẽ sống, là sức mạnh của Sói Nhảy. Thảm cảnh đó chỉ tan đi cho đến ngày họ giết cho kỳ hết mười lăm tên đồ tể đó. Chỉ đến lúc đó Chandos mới quên hình ảnh khi Sói Nhảy, bạn thân nhất của hắn, đầm đìa nước mắt, khuỵu xuống bên xác người vợ đã chết, trừng trừng nhìn đến nổ con mắt vào đứa con mới hai tháng tuổi nằm cách đó vài bước. Cái xác nhỏ bé đó có nhiều vết tím bầm ở cổ.
Thỉnh thoảng những hình ảnh đó lại hiện về bao vây lấy hắn, làm hắn quên hết chung quanh. Trong người hắn tiếng than khóc lại trào lên như ngày hắn về đến nhà sau mấy năm xa cách và phải chứng kiến thảm cảnh đó. Chỉ lúc đó nước mắt mới lại tuôn chảy được nơi Chandos, nơi Sói Nhảy, nơi người cha ghẻ của Chandos khi ông đắp kín đôi chân bết máu của người vợ bị hãm hiếp nhiều lần và lấy tay vuốt mặt cho bà, đôi mắt màu xanh da trời vẫn còn hằn lên nỗi đau khủng khiếp khi chết. Người đàn bà ấy là mẹ Chandos là người có đôi mắt xanh màu da trời như Chandos.
Phải có một ngày nước mắt chảy được. Lúc đó Chandos mới không còn nghe tiếng than khóc của bà. Lúc đó bà mới có thể thanh thản trong giấc ngủ ngàn đời. Còn hình ảnh của Cánh chim trắng nước mắt có làm mờ phai được không? Chandos nhớ đến đứa em gái khác cha, vẫn thường yêu anh, vẫn xem anh như một người mẫu mực. Cánh tay gãy nát, răng sứt mẻ, thân thể quằn quại, đẫm máu. Mẹ hắn bị hãm hiếp vì bà là người đàn bà đẹp. Điều có thể hiểu được. Còn Cánh chim trắng. Hình ảnh khủng khiếp ghê tởm ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ còn hai trong số mười lăm tên đồ tể da trắng đó còn sống. Sói Nhảy và năm người anh em Comanche cùng đi theo Chandos. Họ đã tìm gặp và hành quyết hầu hết mấy tên giết người trong năm đó. Cha ghẻ của Chandos đi theo hai anh em Joe và về sau họ tìm thấy xác của ông bên cạnh xác hai anh em hắn. Còn lại mấy tên khiếp nhược đã tìm cách trốn chui nhủi trong cái thị trấn làm cho nhóm họ còn ít quá, lại là người da đỏ, khó mà đến gần được, Chandos quyết định cắt tóc luyện súng như người da trắng, để vào thị trấn này xua bọn chúng ra.
Hai tên cao bồi Tad và Cal rời thị trấn khi nghe Chandos đang lùng chúng. Rơi ngay vào tay Sói Nhảy. Cincinalti đã đấu súng với Chandos. Inly cũng đấu súng nữa. Cả hai đều chết.
Chỉ còn Wade Smith, là người Chandos muốn tìm gặp, nhất là Dare Trask hai tên này vẫn né anh. Trước khi chết, John Handley, con trai của Lars Handley đã cho họ biết nhiều tin hơn cái lão trại chủ bự con kia. Hắn cho biết Dare Trask đã giết người vợ trẻ của Sói Nhảy và vì thế họ chưa nghỉ yên khi bọn chúng còn sống. Chandos cũng chỉ chấm dứt cuộc săn bắn khi nào bắt gặp được Wade Smith.
Những người anh em da đỏ này đã đi với nhau trong bốn năm qua. Và lần này họ đang đợi anh để trở về Texas thì Courtney xin vào. Chandos nói như câu chuyện vẫn tiếp từ bao giờ.
- Hắn không có ở Newton.
- Làm sao dây?
- Tôi nghe Smith trốn ở Paris, Texas.
Một thoáng yên lặng.
- Còn người đàn bà?
- Nó cũng đi Texas.
- Vậy, tôi nghĩ anh em không đi cùng bạn trong chuyến đi này, Chandos cười thầm.
- Có thể nó chưa hiểu đâu. Hôm nay, thấy bạn nó mất bình tĩnh. Đừng để nó hoảng khi thấy các người anh em kia.
- Vậy, khi cần cứ gọi. Chúng tôi theo xa xa. Sói Nhảy ra dấu hứa hẹn rồi lẫn đi trong đêm yên lặng như khi hắn đến.
Chandos đứng yên như thế một lúc. Anh nhìn lên bầu trời đêm, thấy lòng mình trống rỗng. Bao giờ những người thương yêu của anh mới ngủ yên không kêu khóc trong những giấc mơ của anh nữa? Ngay lúc đó, chợt anh nghe có ai gọi tên anh, làm anh lạnh toát toàn thân. Anh sống lại cái hoảng hốt của ngày nào anh trở về trại quê nhà và anh cắm đầu chạy như bay đến bên nàng.
- Sao? Sao vậy?
Courtney té quỵ vào anh, vịn vào bộ ngực trần của anh, ấp úng.
- Xin lỗi! Tôi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, tôi không muốn khóc. Tôi cố không khóc. Nhưng tôi sợ anh bỏ tôi ở đây – Tôi sợ quá – Chandos – anh đừng bao giờ bỏ tôi chứ, Chandos.
Tay anh lùa vào trong tóc nàng, ghì đầu nàng lật ra và anh hôn nàng, thật mạnh. Cặp môi anh không mơn trớn mà cứng nhắc. Cách anh hôn và ôm nàng thật thô bạo.
Một lúc, nàng mới nhận ra mình là kẻ đang muốn kéo dài cái hôn, là kẻ đang rút lấy anh, và nàng giật mình nghĩ, lùi lại đẩy anh ra, nhưng hai tay nàng vẫn bám lấy anh và cặp môi nàng vẫn riết sát môi anh. Nhưng Chandos gỡ tay nàng rồi vươn tay đưa thẳng nàng ra, hai mắt xanh màu da trời của anh nhìn sâu vào trong đôi mắt nàng. Courtney như bừng tỉnh, bối rối, nàng đưa tay lên nắn nhẹ cặp môi anh, ngơ ngẩn hỏi:
- Sao – sao anh làm thế?
Ừ, mà anh muốn gì nhỉ? Cặp vú, chín, tròn ấm sát vào ngực anh. Hai cánh tay trần, mềm, êm bám vào cổ anh. Lần vải sơ mi mỏng và chiếc áo nịt truyền hơi ấm của nàng cho anh. Tại sao? Hỡi trời "Chandos" nàng năn nỉ.
Anh chưa biết nói sao thì thấy ở xa, ở phía xa sau lưng nàng Sói Nhảy đứng yên nhìn anh từ lúc nào. Có lẽ bạn anh nghe thấy tiếng kêu và muốn đến giúp anh. Sói Nhảy đến đã lâu chưa? Hắn toét miệng, gật đầu một cách có ý nghĩa về phía Chandos rồi quay người, lẩn mất. Chandos thở dài.
- Hãy quên đi – hãy quên đi. Đó là cách tốt nhất để bít mồm cô lại.
- Ôi!
Quỷ thật, sao nàng lại có vẻ bực mình thế? Anh nặng nề bước về phía đống lửa, liệng một khúc gỗ thêm vào trên đống than hồng, không quay lại phía nàng.
- Đi nghỉ lại đi, cô bé.
- Anh ở đâu vậy?
- Phải xem ngựa của tôi còn hay mất, rồi hãy hoảng lên.
Courtney ậm ừ trong miệng. "chắc hắn đang nghĩ mình là con mụ nhát như cáy, dính vào thêm bận"
- Tôi sẽ gắng tránh...
Courtney vừa nói đến đây vội ngừng lại nàng thấy hắn xổ một tràng tiếng xa lạ, liếc nhìn chung quanh rồi chạy ra chỗ buộc ngựa "Anh đi đâu thế?"
- Nếu tôi không lầm... thì tôi đi tắm. Anh trả lời vừa lục trong túi yên một cái khăn và miếng xà bông.
- Anh Chandos, tôi ... chỉ muốn ...
- Nghỉ lại đi.
Courtney lại quấn mình vào trong tấm trải. Nàng thấy giận mình, nhìn theo anh lững thững đi ra phía bờ sông, nàng chỉ muốn hỏi, có phải đâu mà hắn phải làm bộ... Nàng bỗng nhìn thấy một đống quần áo bên tấm trải. Toàn quần áo của nàng. Nàng cảm thấy như mặt mình nóng lên, nàng không nhớ rằng trong lúc hoảng hốt nàng đã nhảy vào lòng hắn trong khi người chỉ có đồ lót. Nàng không biết mình phải cười hay khóc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn phải hành động như vậy... Rõ ràng hắn còn bị đặt trong tình trạng khó xử hơn nàng. Courtney thở dài quay mặt về phía đống lửa và dòng sông ở bên ngoài kia. Nàng không nghe tiếng gì hay nhìn thấy anh đang ngâm mình trong dòng nước. Nàng mong mình sẽ đủ can đảm để tắm sông như anh, chứ không lội cả người có quần áo để rũ bẩn như ngày hôm trước. Dòng nước chắc sẽ tạo ra những hiệu quả kỳ diệu cho các bắp thịt đau đớn của nàng.
Nàng còn tỉnh táo khi Chandos quay về, nhưng làm bộ như ngủ để tránh phải nghe hắn răn dạy nữa. Nàng ngạc nhiên thấy mình hé mắt nhìn qua lông mi dày để quan sát hắn. Nàng thấy hắn có cử động mềm mại như con thú rình mồi và toát ra vẻ gì như ngạo mạn làm như lúc nào cũng sẵn sàng làm chủ tình thế, sẵn sàng và chắc chắn vượt qua mọi thử thách tạo cho nàng một cảm giác an tâm, thư thái.
Chandos đi một lúc thì Sói Nhảy theo sau liền. Hai người, trước sau vài bước, cứ yên lặng đi trong đêm cho đến khi đủ xa "để tiếng nói không theo gió về trại được nữa".
- Đàn bà đó của bạn đấy ư, Chandos?
Chandos dừng lại, nhìn trừng trừng về phía trước mặt "Đàn bà của ta ư?" cái tên gọi thật thú vị. Nhưng chưa có đàn bà nào thuộc riêng ta, chưa có ai gọi là của ta". Vì chưa có thời gian. Hiện nay, người đàn bà duy nhất hay lui tới là Calida Alvalez được gọi là Calida hấp dẫn. Nhưng Calida là của nhiều đàn ông:
- Không, đàn bà đó không phải của ta.
Sói Nhảy nghe trong câu trả lời có mùi vị chua chát.
- Sao vậy?
Có nhiều lý do nhưng Chandos chỉ đưa ra lý do chắc chắn nhất.
- Đàn bà không phải loại dễ theo đàn ông và ta thì chưa nghĩ đến khi việc ta chưa xong.
- Nhưng đàn bà đó đi với ngươi mà.
Đêm như sáng lên vì hàm răng trắng của Chandos cười không thành tiếng.
- Hôm nay bạn tò mò quá thế, Sói Nhảy! Chắc bạn cho ta là điên, nhưng ta nói đàn bà đó mạnh hơn ta! Không, phải nói là dai dẳng hơn ta.
- Hắn có quyền phép gì thế?
- Khóc, khóc nhiều lắm.
- Ừ ta cũng biết. Nước mắt có nhiều quyền phép lắm.
Chandos biết bạn đang nhớ đến người vợ đã chết không bao giờ hắn quên. Cái nhìn, lời nói của Sói Nhảy đều cho thấy Sói Nhảy nhớ từng chi tiết. Hắn có thể kể lại cho Chandos từng chi tiết về nàng.
Những việc họ phải làm cho đến hôm nay là vì máu của những người thân yêu, Chandos thường cố quên chuyện đã xảy ra. Nhưng Sói Nhảy không quên. Chàng trai Comanche vẫn còn sống hàng ngày trong kỷ niệm thương đau. Kỷ niệm bây giờ là lẽ sống, là sức mạnh của Sói Nhảy. Thảm cảnh đó chỉ tan đi cho đến ngày họ giết cho kỳ hết mười lăm tên đồ tể đó. Chỉ đến lúc đó Chandos mới quên hình ảnh khi Sói Nhảy, bạn thân nhất của hắn, đầm đìa nước mắt, khuỵu xuống bên xác người vợ đã chết, trừng trừng nhìn đến nổ con mắt vào đứa con mới hai tháng tuổi nằm cách đó vài bước. Cái xác nhỏ bé đó có nhiều vết tím bầm ở cổ.
Thỉnh thoảng những hình ảnh đó lại hiện về bao vây lấy hắn, làm hắn quên hết chung quanh. Trong người hắn tiếng than khóc lại trào lên như ngày hắn về đến nhà sau mấy năm xa cách và phải chứng kiến thảm cảnh đó. Chỉ lúc đó nước mắt mới lại tuôn chảy được nơi Chandos, nơi Sói Nhảy, nơi người cha ghẻ của Chandos khi ông đắp kín đôi chân bết máu của người vợ bị hãm hiếp nhiều lần và lấy tay vuốt mặt cho bà, đôi mắt màu xanh da trời vẫn còn hằn lên nỗi đau khủng khiếp khi chết. Người đàn bà ấy là mẹ Chandos là người có đôi mắt xanh màu da trời như Chandos.
Phải có một ngày nước mắt chảy được. Lúc đó Chandos mới không còn nghe tiếng than khóc của bà. Lúc đó bà mới có thể thanh thản trong giấc ngủ ngàn đời. Còn hình ảnh của Cánh chim trắng nước mắt có làm mờ phai được không? Chandos nhớ đến đứa em gái khác cha, vẫn thường yêu anh, vẫn xem anh như một người mẫu mực. Cánh tay gãy nát, răng sứt mẻ, thân thể quằn quại, đẫm máu. Mẹ hắn bị hãm hiếp vì bà là người đàn bà đẹp. Điều có thể hiểu được. Còn Cánh chim trắng. Hình ảnh khủng khiếp ghê tởm ngoài sức tưởng tượng.
Chỉ còn hai trong số mười lăm tên đồ tể da trắng đó còn sống. Sói Nhảy và năm người anh em Comanche cùng đi theo Chandos. Họ đã tìm gặp và hành quyết hầu hết mấy tên giết người trong năm đó. Cha ghẻ của Chandos đi theo hai anh em Joe và về sau họ tìm thấy xác của ông bên cạnh xác hai anh em hắn. Còn lại mấy tên khiếp nhược đã tìm cách trốn chui nhủi trong cái thị trấn làm cho nhóm họ còn ít quá, lại là người da đỏ, khó mà đến gần được, Chandos quyết định cắt tóc luyện súng như người da trắng, để vào thị trấn này xua bọn chúng ra.
Hai tên cao bồi Tad và Cal rời thị trấn khi nghe Chandos đang lùng chúng. Rơi ngay vào tay Sói Nhảy. Cincinalti đã đấu súng với Chandos. Inly cũng đấu súng nữa. Cả hai đều chết.
Chỉ còn Wade Smith, là người Chandos muốn tìm gặp, nhất là Dare Trask hai tên này vẫn né anh. Trước khi chết, John Handley, con trai của Lars Handley đã cho họ biết nhiều tin hơn cái lão trại chủ bự con kia. Hắn cho biết Dare Trask đã giết người vợ trẻ của Sói Nhảy và vì thế họ chưa nghỉ yên khi bọn chúng còn sống. Chandos cũng chỉ chấm dứt cuộc săn bắn khi nào bắt gặp được Wade Smith.
Những người anh em da đỏ này đã đi với nhau trong bốn năm qua. Và lần này họ đang đợi anh để trở về Texas thì Courtney xin vào. Chandos nói như câu chuyện vẫn tiếp từ bao giờ.
- Hắn không có ở Newton.
- Làm sao dây?
- Tôi nghe Smith trốn ở Paris, Texas.
Một thoáng yên lặng.
- Còn người đàn bà?
- Nó cũng đi Texas.
- Vậy, tôi nghĩ anh em không đi cùng bạn trong chuyến đi này, Chandos cười thầm.
- Có thể nó chưa hiểu đâu. Hôm nay, thấy bạn nó mất bình tĩnh. Đừng để nó hoảng khi thấy các người anh em kia.
- Vậy, khi cần cứ gọi. Chúng tôi theo xa xa. Sói Nhảy ra dấu hứa hẹn rồi lẫn đi trong đêm yên lặng như khi hắn đến.
Chandos đứng yên như thế một lúc. Anh nhìn lên bầu trời đêm, thấy lòng mình trống rỗng. Bao giờ những người thương yêu của anh mới ngủ yên không kêu khóc trong những giấc mơ của anh nữa? Ngay lúc đó, chợt anh nghe có ai gọi tên anh, làm anh lạnh toát toàn thân. Anh sống lại cái hoảng hốt của ngày nào anh trở về trại quê nhà và anh cắm đầu chạy như bay đến bên nàng.
- Sao? Sao vậy?
Courtney té quỵ vào anh, vịn vào bộ ngực trần của anh, ấp úng.
- Xin lỗi! Tôi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, tôi không muốn khóc. Tôi cố không khóc. Nhưng tôi sợ anh bỏ tôi ở đây – Tôi sợ quá – Chandos – anh đừng bao giờ bỏ tôi chứ, Chandos.
Tay anh lùa vào trong tóc nàng, ghì đầu nàng lật ra và anh hôn nàng, thật mạnh. Cặp môi anh không mơn trớn mà cứng nhắc. Cách anh hôn và ôm nàng thật thô bạo.
Một lúc, nàng mới nhận ra mình là kẻ đang muốn kéo dài cái hôn, là kẻ đang rút lấy anh, và nàng giật mình nghĩ, lùi lại đẩy anh ra, nhưng hai tay nàng vẫn bám lấy anh và cặp môi nàng vẫn riết sát môi anh. Nhưng Chandos gỡ tay nàng rồi vươn tay đưa thẳng nàng ra, hai mắt xanh màu da trời của anh nhìn sâu vào trong đôi mắt nàng. Courtney như bừng tỉnh, bối rối, nàng đưa tay lên nắn nhẹ cặp môi anh, ngơ ngẩn hỏi:
- Sao – sao anh làm thế?
Ừ, mà anh muốn gì nhỉ? Cặp vú, chín, tròn ấm sát vào ngực anh. Hai cánh tay trần, mềm, êm bám vào cổ anh. Lần vải sơ mi mỏng và chiếc áo nịt truyền hơi ấm của nàng cho anh. Tại sao? Hỡi trời "Chandos" nàng năn nỉ.
Anh chưa biết nói sao thì thấy ở xa, ở phía xa sau lưng nàng Sói Nhảy đứng yên nhìn anh từ lúc nào. Có lẽ bạn anh nghe thấy tiếng kêu và muốn đến giúp anh. Sói Nhảy đến đã lâu chưa? Hắn toét miệng, gật đầu một cách có ý nghĩa về phía Chandos rồi quay người, lẩn mất. Chandos thở dài.
- Hãy quên đi – hãy quên đi. Đó là cách tốt nhất để bít mồm cô lại.
- Ôi!
Quỷ thật, sao nàng lại có vẻ bực mình thế? Anh nặng nề bước về phía đống lửa, liệng một khúc gỗ thêm vào trên đống than hồng, không quay lại phía nàng.
- Đi nghỉ lại đi, cô bé.
- Anh ở đâu vậy?
- Phải xem ngựa của tôi còn hay mất, rồi hãy hoảng lên.
Courtney ậm ừ trong miệng. "chắc hắn đang nghĩ mình là con mụ nhát như cáy, dính vào thêm bận"
- Tôi sẽ gắng tránh...
Courtney vừa nói đến đây vội ngừng lại nàng thấy hắn xổ một tràng tiếng xa lạ, liếc nhìn chung quanh rồi chạy ra chỗ buộc ngựa "Anh đi đâu thế?"
- Nếu tôi không lầm... thì tôi đi tắm. Anh trả lời vừa lục trong túi yên một cái khăn và miếng xà bông.
- Anh Chandos, tôi ... chỉ muốn ...
- Nghỉ lại đi.
Courtney lại quấn mình vào trong tấm trải. Nàng thấy giận mình, nhìn theo anh lững thững đi ra phía bờ sông, nàng chỉ muốn hỏi, có phải đâu mà hắn phải làm bộ... Nàng bỗng nhìn thấy một đống quần áo bên tấm trải. Toàn quần áo của nàng. Nàng cảm thấy như mặt mình nóng lên, nàng không nhớ rằng trong lúc hoảng hốt nàng đã nhảy vào lòng hắn trong khi người chỉ có đồ lót. Nàng không biết mình phải cười hay khóc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn phải hành động như vậy... Rõ ràng hắn còn bị đặt trong tình trạng khó xử hơn nàng. Courtney thở dài quay mặt về phía đống lửa và dòng sông ở bên ngoài kia. Nàng không nghe tiếng gì hay nhìn thấy anh đang ngâm mình trong dòng nước. Nàng mong mình sẽ đủ can đảm để tắm sông như anh, chứ không lội cả người có quần áo để rũ bẩn như ngày hôm trước. Dòng nước chắc sẽ tạo ra những hiệu quả kỳ diệu cho các bắp thịt đau đớn của nàng.
Nàng còn tỉnh táo khi Chandos quay về, nhưng làm bộ như ngủ để tránh phải nghe hắn răn dạy nữa. Nàng ngạc nhiên thấy mình hé mắt nhìn qua lông mi dày để quan sát hắn. Nàng thấy hắn có cử động mềm mại như con thú rình mồi và toát ra vẻ gì như ngạo mạn làm như lúc nào cũng sẵn sàng làm chủ tình thế, sẵn sàng và chắc chắn vượt qua mọi thử thách tạo cho nàng một cảm giác an tâm, thư thái.
Tác giả :
Johanna Lindsey