Trái Tim Bị Đánh Cắp
Chương 33: Cởi....làm gì?
Trình Khang ngậm lấy môi Diệp Tâm mút mát đầu lưỡi ướt át lờn vờn từ khóe môi vào trong miệng Diệp Tâm..Hai tay níu lấy áo anh..Đến khi hai người nằm xuống giường Trình Khang vẫn chưa chịu buông môi cô ra..
Bàn tay rất nhanh chóng cởi lấy áo ngủ của Diệp Tâm..
Khi buông môi cô ra anh thở hổn hển..Ngồi dậy cởi quần áo của mình ném xuống thảm..Thẳng tay kéo quần cô xuống..
Diệp Tâm thở phì phò phát hiện mình bị lột quần áo..Cô đáng thương níu lấy tay anh ngơ ngác hỏi.
-" Khang...cởi..cởi làm gì "
Trình Khang bị thân thể mềm mại trắng muốt của cô hút hồn..Anh kéo tay cô ra cởi nốt chiếc quần lót..Không kiềm chế được nuốt nước bọt mà cảm thán..
Vợ anh thật đẹp..!
Nhanh chóng nằm đè lên cô ngốc còn đang nhíu mài ngơ ngác nhìn anh..
Hôn lên môi cô, Bàn tay xoa lấy nơi tròn trịa của cô, khàn giọng..
-" Tâm Tâm..Cởi đồ anh mới yêu em được "
Yêu sao?
Diệp Tâm ngửa cô ra sau bị anh mút lấy gái tai rồi liếm láp lấy phần cổ của cô..
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ lấy vai anh nũng nịu..
-" Ừm..nhột...."
-" Đồ ngốc..Chắc anh chết với em mất.."
Kiềm lại cái đầu cứ lúc lắc, cô không chịu nằm êm cứ xoay trái xoay phải..làm Trình Khang nóng nảy kiềm lấy mặt cô hôn ngấu nghiến.
Diệp Tâm hừ hừ, bị anh dùng chân kẹp lấy hai chân, cánh tay mạnh mẽ gác qua đầu cô, bàn tay còn lại ôm lấy mặt cô hôn thỏa thích..Đầu lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi cô, tham lam hút nước bọt thơm ngát..
Cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Tâm bị Trình Khang ôm trọn trong lòng..Cứ thế mà ức hiếp Diệp Tâm bé bỏng..
Diệp Tâm thấy từng giây từng phút trôi qua cơ thể mình càng nóng rất khó chịu mà sao anh không cho cô nói nha...
Trình Khang say mê lướt khắp da thịt mịn màn như lụa của vợ, bàn tay xoa nhè nhẹ nơi vung tròn mềm mại, vừa với bàn tay anh nắm lấy..
Bàn tay nhỏ bé quơ quàng chẳng biết làm sao..Cố đẩy anh ra, Diệp Tâm ngây thơ bị cảm giác kích tình làm cho quẳng bách...
Trình Khang thấy mặt cô đỏ bừng, anh giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, cả người ép lên thân thể đang cựa quậy lộn xộn của cô.
Hỗn hển dụ dỗ..
-" Tâm Tâm..Em không yêu anh à?"
Anh có thể ép buộc cô nhưng lại không nỡ..
Mà bắt anh ngừng lại anh sẽ chết mất..
Nhìn sâu vào mắt anh, Diệp Tâm thấy ánh mắt anh buồn bã khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tối sầm giọng nói cũng lạc đi..
Diệp Tâm cứ ngỡ vì cô không ngoan nên anh không vui..
Liền mếu máo xoa lấy mặt anh nghẹn ngào..
-" Yêu..yêu mà..."
Hôn lên chớp mũi ửng hồng của cô.Trình Khang tà tứ nói..
-" Anh chỉ làm chuyện này với vợ anh thôi..Vì anh rất yêu em.Tâm Tâm "
Nước mắt lưng tròng nghe anh nói, miệng nhỏ lại tủm tỉm cười trong trái tim bé bỏng của Diệp Tâm ngọt ngào vô cùng...
-" Ừm.."
Chưa kịp vui mừng vì lời anh nói..Đã bị Trình Khang tiếp tục ngậm lấy môi..
Anh mà chờ cô nhóc này cảm thụ hết lời anh nói chắc của anh sẽ bị phế mất..
Nhưng lần này Diệp Tâm ngoan ngoãn hơn ngửa đầu cho anh hôn..khóe mắt Trình Khang hiện lên ý cười..
Nụ hôn của Trình Khang cũng từ môi cô đi xuống dưới, đầu lưỡi ấm nóng ướt át vẽ trên cơ thể mịn hơn lụa của vợ..Hé miệng ngậm lấy nơi mềm mại liếm láp đến ửng đỏ..
-" Ừm...Khang....."
Diệp Tâm run rẫy cơ thể, sự non nớt của cô càng bức điên Trình Khang..Bao nhiêu nhẫn nại anh điều yêu thương dành hết dỗ dành cô...Đầu óc Diệp Tâm đã bắt đầu hỗn độn, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, cảm giác ngực mình bị anh ngậm vào trong miệng.
Cảm giác vô cùng kì lạ...Cô bắt đầu vặn vẹo thân người...muốn xóa bỏ cảm giác kỳ quái này...
Diệp Tâm rơm rớm nước mắt rất đáng thương,đôi mắt mơ màng mông lung, cái miệng nhỏ hé mở khe khẽ nức nở..
Trình Khang bị vẻ quyến rũ chết người này của cô làm cho anh máu càng sôi lên...anh đưa bàn tay xuống nơi ẩm ướt..
-" A...đừng...mà...."
Trình Khang cảm thấy ngón tay mình đưa vào vô cùng khó khăn nơi đó khít chặt.Cảm giác bức bí này làm cô sợ tới mức lập tức nức nở ngửa cổ ra hít thở không thông..
Thanh âm yêu kiều mềm mại, yếu ớt, ai không biết còn tưởng rằng cô đang cố ý quyến rũ anh đấy chứ...
-" Bảo bối à.Anh không thể ngừng được nữa.."
Trình Khang lại một lần nữa ngăn chặn môi cô, tiếp tục quấn quýt lấy lưỡi hồng, khiến cô không có tâm tư đi suy xét chuyện khác...
Bàn tay phía dưới xoa lấy vùng đùi thon thả nhẹ nhàng tách chân cô ra..Trong lúc cô mơ màng mụ mị vì nụ hôn.Trình Khang nâng thắt lưng tráng kiện đâm sâu vào trong..
-" Ừm.."
Dùng môi mình ngăn lại tiếng nấc lên của Diệp Tâm..Anh sợ mình sẽ yếu lòng mà bỏ qua cho cô...Vì đau đớn mà khóe mi tràn nước mắt..Anh biết cô đau, thân thể cô trong lòng anh cứng ngắt...
Trình Khang yêu thương xoa lấy mặt cô dỗ dành..
-" Tâm Tâm..xin lỗi em..đừng nhúch nhích..
một chút sẽ hết đau.."
Diệp Tâm ủy khuất ôm lấy vai anh nức nở..
Trình Khang hôn lên mắt,lên mũi,lên miệng cô dỗ dàng mãi, một chút sau Diệp Tâm mới ngừng khóc cũng là lúc Trình Khang chịu hết nổi..
Anh thử ma sát nhẹ nhè quan sát biến hóa trên mặt Diệp Tâm...Theo quán tính Diệp Tâm thì thào..
-" Đau...hức...hức..."
Anh lại ngừng lại thở hỗn hển..
-" Ngoan..Không khóc..anh sẽ nhẹ nhàng mà"
Cứ thế đến khi cô tiếp nhận được anh..
Trình Khang cũng hết nhẫn nại nổi, anh bắt đầu hóa sói, hai tay luồn ra phía sau kéo sát Diệp Tâm vào người, phong bế lại miệng cô tránh cô làm anh phân tâm..Bờ mông rắn rỏi bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào.Cảm giác được bao chặt lấy này, thoải mái muôn đời muốn trầm luân mà..Anh biết mình đã tìm được bảo vật thật sự rồi.
-" A...ưm...."
Cảm giác sợ hãi lúc đầu và lý trí của Diệp Tâm từ từ bị va chạm của anh mà vỡ vụng.
Cánh tay mãnh khãnh ôm lấy cổ..Đôi môi đỏ mọng hé mở, nỉ non đáng yêu vô cùng.
Trình Khang ngày càng tăng tốc, bờ vai thấm đẫm mồ hôi..Hôn lung tung lên khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của Diệp Tâm..
Cúi xuống hôn lên đầu vai trần của cô, ngậm lấy xương quai xanh, bàn tay to âu yếm da thịt non mềm...Đến khi anh gầm nhẹ, siết chặt vòng tay thúc mạnh vài cái phun hết mầm móng vào cơ thể non nớt của cô..Diệp Tâm run rẫy dữ dội siết chặt lấy Trình Khang...Thật khiến anh muốn chết trên người cô mà..
Xoa lấy gương mặt non nớt do động tình mà mơ màng đáng thương..
Anh trở người đặt cô nằm trong lòng anh mà nghỉ ngơi...Nhắm mắt hưởng lấy hương vị còn lắng động của kích tình.Diệp Tâm thì mơ mơ màng màng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chẳng còn sức mà cảm nhận cùng anh..
Trình Khang nhìn thiên hạ vừa bị ức hiếp đến phát khóc lúc này hé miệng thở đều đều, mỉm cười hôn lên miệng nhỏ vài cái..
Mới thỏa mãn bế cô đi tắm...
Thì ra khi ân ái với người mình yêu cảm giác lại mãnh liệt đến mức này..Trái tim lẫn lý trí điều tan chảy nói không nên lời....
Bàn tay rất nhanh chóng cởi lấy áo ngủ của Diệp Tâm..
Khi buông môi cô ra anh thở hổn hển..Ngồi dậy cởi quần áo của mình ném xuống thảm..Thẳng tay kéo quần cô xuống..
Diệp Tâm thở phì phò phát hiện mình bị lột quần áo..Cô đáng thương níu lấy tay anh ngơ ngác hỏi.
-" Khang...cởi..cởi làm gì "
Trình Khang bị thân thể mềm mại trắng muốt của cô hút hồn..Anh kéo tay cô ra cởi nốt chiếc quần lót..Không kiềm chế được nuốt nước bọt mà cảm thán..
Vợ anh thật đẹp..!
Nhanh chóng nằm đè lên cô ngốc còn đang nhíu mài ngơ ngác nhìn anh..
Hôn lên môi cô, Bàn tay xoa lấy nơi tròn trịa của cô, khàn giọng..
-" Tâm Tâm..Cởi đồ anh mới yêu em được "
Yêu sao?
Diệp Tâm ngửa cô ra sau bị anh mút lấy gái tai rồi liếm láp lấy phần cổ của cô..
Bàn tay nhỏ vỗ vỗ lấy vai anh nũng nịu..
-" Ừm..nhột...."
-" Đồ ngốc..Chắc anh chết với em mất.."
Kiềm lại cái đầu cứ lúc lắc, cô không chịu nằm êm cứ xoay trái xoay phải..làm Trình Khang nóng nảy kiềm lấy mặt cô hôn ngấu nghiến.
Diệp Tâm hừ hừ, bị anh dùng chân kẹp lấy hai chân, cánh tay mạnh mẽ gác qua đầu cô, bàn tay còn lại ôm lấy mặt cô hôn thỏa thích..Đầu lưỡi anh quấn quýt lấy lưỡi cô, tham lam hút nước bọt thơm ngát..
Cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Tâm bị Trình Khang ôm trọn trong lòng..Cứ thế mà ức hiếp Diệp Tâm bé bỏng..
Diệp Tâm thấy từng giây từng phút trôi qua cơ thể mình càng nóng rất khó chịu mà sao anh không cho cô nói nha...
Trình Khang say mê lướt khắp da thịt mịn màn như lụa của vợ, bàn tay xoa nhè nhẹ nơi vung tròn mềm mại, vừa với bàn tay anh nắm lấy..
Bàn tay nhỏ bé quơ quàng chẳng biết làm sao..Cố đẩy anh ra, Diệp Tâm ngây thơ bị cảm giác kích tình làm cho quẳng bách...
Trình Khang thấy mặt cô đỏ bừng, anh giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, cả người ép lên thân thể đang cựa quậy lộn xộn của cô.
Hỗn hển dụ dỗ..
-" Tâm Tâm..Em không yêu anh à?"
Anh có thể ép buộc cô nhưng lại không nỡ..
Mà bắt anh ngừng lại anh sẽ chết mất..
Nhìn sâu vào mắt anh, Diệp Tâm thấy ánh mắt anh buồn bã khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tối sầm giọng nói cũng lạc đi..
Diệp Tâm cứ ngỡ vì cô không ngoan nên anh không vui..
Liền mếu máo xoa lấy mặt anh nghẹn ngào..
-" Yêu..yêu mà..."
Hôn lên chớp mũi ửng hồng của cô.Trình Khang tà tứ nói..
-" Anh chỉ làm chuyện này với vợ anh thôi..Vì anh rất yêu em.Tâm Tâm "
Nước mắt lưng tròng nghe anh nói, miệng nhỏ lại tủm tỉm cười trong trái tim bé bỏng của Diệp Tâm ngọt ngào vô cùng...
-" Ừm.."
Chưa kịp vui mừng vì lời anh nói..Đã bị Trình Khang tiếp tục ngậm lấy môi..
Anh mà chờ cô nhóc này cảm thụ hết lời anh nói chắc của anh sẽ bị phế mất..
Nhưng lần này Diệp Tâm ngoan ngoãn hơn ngửa đầu cho anh hôn..khóe mắt Trình Khang hiện lên ý cười..
Nụ hôn của Trình Khang cũng từ môi cô đi xuống dưới, đầu lưỡi ấm nóng ướt át vẽ trên cơ thể mịn hơn lụa của vợ..Hé miệng ngậm lấy nơi mềm mại liếm láp đến ửng đỏ..
-" Ừm...Khang....."
Diệp Tâm run rẫy cơ thể, sự non nớt của cô càng bức điên Trình Khang..Bao nhiêu nhẫn nại anh điều yêu thương dành hết dỗ dành cô...Đầu óc Diệp Tâm đã bắt đầu hỗn độn, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, cảm giác ngực mình bị anh ngậm vào trong miệng.
Cảm giác vô cùng kì lạ...Cô bắt đầu vặn vẹo thân người...muốn xóa bỏ cảm giác kỳ quái này...
Diệp Tâm rơm rớm nước mắt rất đáng thương,đôi mắt mơ màng mông lung, cái miệng nhỏ hé mở khe khẽ nức nở..
Trình Khang bị vẻ quyến rũ chết người này của cô làm cho anh máu càng sôi lên...anh đưa bàn tay xuống nơi ẩm ướt..
-" A...đừng...mà...."
Trình Khang cảm thấy ngón tay mình đưa vào vô cùng khó khăn nơi đó khít chặt.Cảm giác bức bí này làm cô sợ tới mức lập tức nức nở ngửa cổ ra hít thở không thông..
Thanh âm yêu kiều mềm mại, yếu ớt, ai không biết còn tưởng rằng cô đang cố ý quyến rũ anh đấy chứ...
-" Bảo bối à.Anh không thể ngừng được nữa.."
Trình Khang lại một lần nữa ngăn chặn môi cô, tiếp tục quấn quýt lấy lưỡi hồng, khiến cô không có tâm tư đi suy xét chuyện khác...
Bàn tay phía dưới xoa lấy vùng đùi thon thả nhẹ nhàng tách chân cô ra..Trong lúc cô mơ màng mụ mị vì nụ hôn.Trình Khang nâng thắt lưng tráng kiện đâm sâu vào trong..
-" Ừm.."
Dùng môi mình ngăn lại tiếng nấc lên của Diệp Tâm..Anh sợ mình sẽ yếu lòng mà bỏ qua cho cô...Vì đau đớn mà khóe mi tràn nước mắt..Anh biết cô đau, thân thể cô trong lòng anh cứng ngắt...
Trình Khang yêu thương xoa lấy mặt cô dỗ dành..
-" Tâm Tâm..xin lỗi em..đừng nhúch nhích..
một chút sẽ hết đau.."
Diệp Tâm ủy khuất ôm lấy vai anh nức nở..
Trình Khang hôn lên mắt,lên mũi,lên miệng cô dỗ dàng mãi, một chút sau Diệp Tâm mới ngừng khóc cũng là lúc Trình Khang chịu hết nổi..
Anh thử ma sát nhẹ nhè quan sát biến hóa trên mặt Diệp Tâm...Theo quán tính Diệp Tâm thì thào..
-" Đau...hức...hức..."
Anh lại ngừng lại thở hỗn hển..
-" Ngoan..Không khóc..anh sẽ nhẹ nhàng mà"
Cứ thế đến khi cô tiếp nhận được anh..
Trình Khang cũng hết nhẫn nại nổi, anh bắt đầu hóa sói, hai tay luồn ra phía sau kéo sát Diệp Tâm vào người, phong bế lại miệng cô tránh cô làm anh phân tâm..Bờ mông rắn rỏi bắt đầu chậm rãi rút ra đâm vào.Cảm giác được bao chặt lấy này, thoải mái muôn đời muốn trầm luân mà..Anh biết mình đã tìm được bảo vật thật sự rồi.
-" A...ưm...."
Cảm giác sợ hãi lúc đầu và lý trí của Diệp Tâm từ từ bị va chạm của anh mà vỡ vụng.
Cánh tay mãnh khãnh ôm lấy cổ..Đôi môi đỏ mọng hé mở, nỉ non đáng yêu vô cùng.
Trình Khang ngày càng tăng tốc, bờ vai thấm đẫm mồ hôi..Hôn lung tung lên khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp của Diệp Tâm..
Cúi xuống hôn lên đầu vai trần của cô, ngậm lấy xương quai xanh, bàn tay to âu yếm da thịt non mềm...Đến khi anh gầm nhẹ, siết chặt vòng tay thúc mạnh vài cái phun hết mầm móng vào cơ thể non nớt của cô..Diệp Tâm run rẫy dữ dội siết chặt lấy Trình Khang...Thật khiến anh muốn chết trên người cô mà..
Xoa lấy gương mặt non nớt do động tình mà mơ màng đáng thương..
Anh trở người đặt cô nằm trong lòng anh mà nghỉ ngơi...Nhắm mắt hưởng lấy hương vị còn lắng động của kích tình.Diệp Tâm thì mơ mơ màng màng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chẳng còn sức mà cảm nhận cùng anh..
Trình Khang nhìn thiên hạ vừa bị ức hiếp đến phát khóc lúc này hé miệng thở đều đều, mỉm cười hôn lên miệng nhỏ vài cái..
Mới thỏa mãn bế cô đi tắm...
Thì ra khi ân ái với người mình yêu cảm giác lại mãnh liệt đến mức này..Trái tim lẫn lý trí điều tan chảy nói không nên lời....
Tác giả :
Phi Yến