Trái Cấm
Chương 5
Thế giới của Horsens tràn ngập ngũ quang thập sắc, tia sáng huỳnh quang đảo qua đảo lại liên tục cùng với hành trình được lên lịch dày đặc kĩ càng thật khiến người ta khó thở.
Trong lúc Horsens “nghỉ ngơi”, người thì lo lắng đến hàng đêm mất ngủ, một số khác tinh thần vẫn vững vàng, làm như không có chuyện gì, nói với giới truyền thông rằng thân thể Horsens không khỏe, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không tiếp nhận được phỏng vấn. Người đại diện Khải Mạn khi thấy Horsens về đơn vị, cực kỳ kích động, vòng tay ôm lấy cổ Horsens, động tác như chực muốn quỳ xuống hôn lên mũi giày của anh.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Tố Hinh, Khải Mạn có quan tâm nhưng lại không hỏi nhiều.
Sự kiên trì của Horsens, sự thần thông quảng đại của Khải Mạn, không biết bằng cách gì, với tốc độ nhanh nhất đã làm xong hộ chiếu cho Tố Hinh, để cô có thể đi theo đoàn làm phim quảng bá, ngay ngày hôm sau rời khỏi Đài Loan, bay đến thành phố tiếp theo trong hành trìn h— Ankara, Thổ Nhĩ Kỳ.
Máy bay công ty điện ảnh Hollywood sẽ cất cánh vào ban đêm, Tố Hinh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh sánh đèn đuốc phía dưới dần bị tầng mây che lấp, cuối cùng thì không nhìn rõ được gì nữa.
Cô, đã rời xa quê hương.
Tất cả là vì Horsens, vì người đàn ông cô vô cùng ái mộ…
Bỗng dưng, một người đàn ông cao lớn mắt vàng xuất hiện, ngồi vào chỗ đối diện cô. “Hi. Xin chào.” Anh cười hớn hở, nhìn cô nói. “Em khỏe không?”
“Tôi vẫn tốt.” Nụ cười của đối phương có sức cuốn hút mãnh liệt, cô mỉm cười.
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy là tốt rồi.” Anh nghiêng người về phía trước, mắt vàng sáng lên. “Anh thấy em vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang buồn. Anh ghét nhất là nhìn thấy những cô gái xinh đẹp phải buồn.” Anh khoanh tay trước ngực.
“Cám ơn anh, chỉ là tôi không quen đi xa.” Hai tay Tố Hinh nắm chặt lấy nhau, khi cất cánh, nhân viên phục vụ đã phải lấy khăn bông cho cô. “Thật ra, khi bắt đầu cất cánh, tôi cũng rất lo.”
“Anh cũng vậy, cái loại lo lắng này, đã thành thói quen vĩnh viễn không bỏ được.” Người đàn ông như gặp tri âm, liên tục gật đầu. “À, anh quên chưa giới thiệu, anh là Dennis Brown.” Anh còn đứng dậy, khoa trương thực hiện nghi lễ hiệp sĩ, nắm lấy tay cô, thận trọng đặt lên một nụ hôn.
Tố Hinh xấu hổ không dám nhìn, ngượng ngùng rút bàn tay nhỏ bé về, giấu dưới khăn bông. “Rất vui khi được gặp anh.”
“Em biết tôi?”
“Đương nhiên.” Cô nhận ra anh. Sau bộ phim điện ảnh vừa rồi, Dennis không còn nổi tiếng như Horsens nữa.
“A, thật cảm động!” Dennis nâng tay, làm bộ lau nước mắt. “Sau khi bộ phim đó chiếu, anh tựa hồ đã trở thành người bình thường rồi, trong mắt mọi người chỉ có Horsens, anh ghen tỵ lắm a.”
Âm điệu khoa trương và động tác kia, làm cô cảm thấy buồn cười, khóe môi liền cong lên.
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Chỗ của anh không phải ở đây.” Không biết từ khi nào, Horsens đã nói chuyện xong với Khải Mạn, đi đến phía sau chỗ ngồi của Tố Hinh. Giờ phút này, mặt anh xanh lại, đôi mắt xanh đầy lửa giận, như là báu vật trân quý mất của thần giữ của bị người khác cướp đi.
Dennis thức thời, lập tức giơ cao hai tay, lùi về phía sau ba bước.
“Thật có lỗi, tôi chỉ đi ngang qua thôi, ngang qua thôi mà.” Từ khi Tố Hinh xuất hiện, mọi người có thể thấy, Horsens coi trọng cô đến thế nào. “Đừng lườm tôi, tôi chỉ chào hỏi cô ấy thôi, giờ về chỗ cũ liền đây mà.” Anh phất tay, trước khi đi, còn nhìn Tố Hinh một cái.
Mắt Horsens thật lợi hại, cô hoài nghi, có phải anh định dùng ánh mắt để đâm thủng gáy Dennis hay không. Anh nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh cô, mày vẫn chưa giãn ra.
“Anh làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi, không hiểu nguyên nhân vì sao anh lại khó chịu.
Horsens trầm mặc trong chốc lát.
Sau một lúc lâu, anh mới nói từng chữ một.
“Anh đã thấy.” Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Em cười với anh ta.” Chỉ cần nhớ lại, dưới ánh đèn, cô nở nụ cười với Dennis, đầu óc anh lại cảm thấy sôi trào.
Nụ cười xinh đẹp đó, chỉ được thuộc về một mình anh. Nhìn cô mỉm cười với Dennis, làm anh ghen tuông mãnh liệt, thiếu chút nữa cả lý trí cũng biến mất, chỉ muốn một cước đá Dennis văng ra máy bay.
Loại cảm xúc này, chưa bao giờ xuất hiện khi anh ở cùng cô gái khác.
Có lẽ, nguyên nhân của sự phẫn nộ và ghen tỵ này, anh cũng rõ, từ trước đến nay, trong danh sách của Dennis, chỉ cần là phụ nữ anh ta muốn, ai cũng có thể đoạt dễ như trở bàn tay.
Cũng có lẽ, là anh để ý đến cô, so với nguyên nhân xa xôi mà anh vừa nghĩ ra, còn quan trọng hơn nhiều lần.
Dưới ngọn đèn dung nhan cô càng sáng rõ, một nụ cười tươi, dịu dàng mà ngượng ngùng, môi cô cong lên, gắt gao dẫn dắt cảm xúc của anh.
“Cám ơn anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Thần sắc anh hơi trì hoãn, khó hiểu hỏi: “Cảm tạ gì kia?”
“Cám ơn anh đã quan tâm em như vậy.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như dòng nước mát làm tan nhiệt hỏa trong lòng anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia dịu dàng nhìn anh, con ngươi đen trong suốt như dòng suối, hơn nữa, nụ cười của cô, cho dù anh có tức giận đến đâu, tất cả cũng tan thành mây khói.
Thế nhưng, cho dù tức giận đã vơi dần, nhưng anh vẫn bá đạo cầm lấy bàn tay nhỏ bé ở dưới chiếc khăn bông.
“Em phải đề phòng tên kia.” Horsens dặn dò.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng không rút tay khỏi bàn tay ấm áp của anh. Lòng cô đã ngầm đồng ý đặc quyền này của anh.
Nguy hiểm thật, may mà anh không thấy Dennis hôn tay cô, nếu không nhất định sẽ còn tức giận hơn nữa.
Sự bá đạo kia chính là ghen tỵ, nhưng cũng khiến lòng cô có điểm cao hứng. Bởi vì anh quan tâm đến cô, nên mới ghen với Dennis, đúng không?
Tư vị ngọt ngào lan tỏa trong lòng cô.
Bởi vì chuyến bay khởi hành ban đêm, cho nên khoang hành khách rất im lặng, ngay cả đèn cũng tắt hơn một nửa. Tuy có bóng tối che giấu, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ khi tưởng tượng có thể dựa vào anh, cố lấy dũng khí, chiếc đầu nhỏ khẽ tựa vào cánh tay anh.
Động tác nho nhỏ này cũng làm cô đỏ bừng mặt.
Trái ngược với sự rụt rè của Tố Hinh, Horsens căn bản chẳng để ý đến những cô tiếp viên đang đi lại gần đó, kéo thân hình nhỏ xinh của cô đến cạnh chỗ anh, ôm cô vào trong lòng.
Mới đầu cô muốn giãy giụa, nhưng lại sợ như vậy ngược lại còn gây thêm nhiều sự chú ý. Huống hồ sự bá đạo của anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể, nhịp tim đập nhanh lại khiến cô không muốn rời xa, sự chống cự yếu ớt rất nhanh biến thành đầu hàng hoàn toàn.
Horsens tắt đèn, kéo chăn bông, đem hai người sát lại gần nhau.
Trong bóng đêm, bọn họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, cùng chia xẻ nhiệt độ cơ thể, dần đi vào giấc ngủ. Thời khắc yên tĩnh này, bầu không khí hạnh phúc vây quanh họ, chỉ thuộc về thế giới của riêng hai người.
Quê hương của cô, giờ phút này đã không còn nhìn thấy nữa.
Cúi thấp người, anh thì thầm bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Em hối hận sao?”
Giọng nói của cô tuy rất nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên quyết.
“Không bao giờ.”
Trong bóng tối, cô nắm lấy bàn tay to của anh, cả đêm cũng không buông ra.
Hành trình tuyên truyền bận rộn của đoàn phim, vượt xa cả sự tưởng tượng của Tố Hinh.
Vừa mới đến Ankara, giới truyền thông đã đứng đợi ở sân bay, các phóng viên đều chạy lên vây lấy Horsens, liên tục đặt câu hỏi, tất cả đều như súng liên thanh, tạo thành chuỗi dài quang quác quang quác, vừa vội lại vừa nhanh.
Sự nhiệt tình của giới truyền thông, thật khác biệt so với sự yên bình ở Ankara.
Mặc dù có bảo vệ đi theo, nhưng đám người vẫn chen lấn xô đẩy, tình hình gần như không thể kiểm soát nổi, mỹ nhân tóc vàng mặc lễ phục đỏ đi bên cạnh Horsens, mấy lần suýt bị ngã, yếu ớt lên tiếng cầu cứu, cuối cùng chỉ có thể trốn trong lòng Horsens.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ này, đúng là một bức họa tuyệt đẹp.
Ánh sáng chói mắt lại chiếu rọi, cô gái tóc vàng xinh đẹp đang rúc trong lòng anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngay cả Dennis đứng cạnh cũng trở nên mờ nhạt.
“Sophie, nhìn vào đây!”
“Có lời đồn, hai người đã đính hôn, có đúng không?”
“Thân là con gái rượu của nhà sản xuất, có phải cô đối xử với Horsens rất đặc biệt đúng không?”
Sophie thản nhiên cười. “Horsens là một diễn viên vĩ đại, cha tôi đã nói, phải dùng mọi cách để khiến anh ấy đồng ý tham gia vào bộ phim tiếp theo của công ty.”
“Là bạn gái của anh ấy, có phải cũng vĩ đại như vậy hay không?” Phóng viên hỏi.
Sophie cười mà không đáp, khuôn mặt xinh đẹp trốn vào trong ngực Horsens. Ánh mặt trời Ankara chói mắt chiếu lên làn da trắng nõn của cô, nhìn không hề thấy một tỳ vết nào.
Tầm mắt mọi người đổ dồn lên người bọn họ, không có Tố Hinh.
Vì bảo vệ Tố Hinh, tránh để cô lộ mặt, trở thành mục tiêu truy đuổi của đội chó săn, người đại diện Khải Mạn đã thu xếp cho cô đi theo nhà tạo hình, và nhân viên hóa trang, duy trì khoảng cách giữa hai người bọn họ. Vì thế cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Sophie xinh đẹp chiếm lấy vị trí bên cạnh Horsens, cười nói nghe phòng viên hỏi về chuyện giữa cô ấy và Horsens, nhưng lại không hề lên tiếng phủ nhận.
Là con gái rượu của ông chủ, cô ấy là một cô công chúa được chiều chuộng, luôn luôn xinh đẹp động lòng người.
Nhưng tính cách của Sophie cũng rất hòa đồng, thiện lương mà không có dã tâm, đối đãi với Tố Hinh rất hòa thuận, nhưng cô ấy chưa bao giờ che dấu tình cảm với Horsens.
Khải Mạn biết thời biết thế, nếu phóng viên có hỏi, cũng cố ý nói thật ám muội, đem chuyện này “thật thà” kể lại.
Vì mọi người chú ý đến tình cảm của đôi trai tài gái sắc này, nên tin tức về Horsens lại được giới truyền thông săn đón, hiệu quả quảng cáo và lợi ích cũng từ đó mà gia tăng.
Đám đông tụ tập ngày càng nhiều, đầy Tố Hinh ra xa, cảm giác bị ngăn cách ra bên ngoài làm cô không thể không để ý. Thì ra thế giới của hai người lại khác nhau đến vậy!
Cô không có tư cách, cũng không có dũng khí đứng bên cạnh anh, cùng đối mặt với ánh đèn sân khấu chói mắt.
Vị trí kia, thuộc về Sophie.
Vị chua dâng lên trong lòng. Cô khẽ ôm ngực, không biết tại sao, lại cảm thấy từng cơn đau truyền đến, như là những tia sáng kia một chút lại một chút, châm vào nội tâm yếu ớt của cô.
Em hối hận sao?
Cô nhớ câu nói Horsens đã hỏi trên máy bay.
Không bao giờ.
Cô không hối hận, bây giờ cũng vậy.
Nhưng cô bắt đầu nghi ngờ, sự xuất hiện của mình có nên hay không, dù sao cô cũng rõ, căn bàn nơi này không có chỗ dung thân của cô. Đứng trong đám đông, cô hoảng hốt mà bất lực, chỉ có thể từ xa nhìn Horsens đang bị giới nhà báo vây quanh.
Anh ngẩng đầu lên, con mắt xanh tìm kiếm trong đám người, tuy tầm mắt có lướt qua nơi cô đứng, nhưng cô biết, ánh đèn chói mắt như vậy, liệu anh có thể nhìn thấy cô, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, tạo thành một nụ cười.
“Nhanh lên, chúng ta lên xe thôi,” nhà tạo hình ở bên cạnh chỉ vào chiếc xe ngoài sân bay, giục Tố Hinh mau đến đó.
“Vâng.” Cô như tỉnh khỏi giấc mộng, sợ làm phiền người khác, cô vội chạy theo nhân viên công tác, đi ra ngoài sân bay. Là ảo giác sao? Sao hai chân của cô lại cảm thấy nặng như vậy?
Nhóm nhân viên thuận lợi ra khỏi sân bay, còn Horsens và những người kia, vẫn bị giới truyền thông vậy kín.
ô ngồi phía sau xe, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Cửa kính xe bằng thủy tinh, cửa sân bay cũng bằng thủy tinh, làm Horsens trở nên mờ ảo, bàn tay khẽ chạm vào khung cửa, bóng dáng anh đã cách rất xa rồi, giống như lúc trước, cách lớp màn hình ti vi, ngũ quan và hành động của anh đều khắc sâu trong tâm trí cô.
Xe lăn bánh, rời khỏi sân bay, đi đến địa điểm tuyên truyền tiếp theo. Thân ảnh Horsens càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì không thể nhìn thấy gì nữa.
Nỗi đau trong lòng thủy chung không thể vơi đi.
Mấy ngày ở quê, những đêm ôm nhau trên máy bay, cô từng nghĩ, bọn họ thật gần nhau, đến nửa điểm khoảng cách cũng không có.
Nhưng mà, giờ khắc này, cô mới nhận ra, khoảng cách giữa hai người họ, thực sự xa rất xa.
Vị trí chuyến giao giữa châu Âu và châu Á, Thổ Nhĩ Kỳ từng là một đế quốc huy hoàng, vinh quang ngày xưa tuy đã đi vào dĩ vãng, nhưng trong thành phố có rất nhiều di tích, mỗi năm vẫn thu hút rất nhiều khách du lịch.
Bây giờ là mùa hè, vừa oi bức vừa khô nóng, trái cây ngon lành bên đường chồng chất như núi trên các xe đẩy.
Trong hành trình đến Ankara, buổi sáng là buổi phỏng vấn ở đài truyền hình lớn nhất, buổi chiều lại đến thăm một cô nhi viện, trước sự chứng kiến của giới truyền thông tổ chức quyên góp, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau lại đi, so với chuồn chuồn lướt nước còn vội vàng hơn.
Cô nhi viện cách khu phố phồn hoa không xa, khu nhà cũ tương đối yên ắng, là cung điện của quý tộc thời xưa. Tuy nay đã sửa thành cô nhi viện, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài, cách trang trí tinh xảo cùng với bức tường đã phai màu, những bức tranh vẽ Mosaic (1), tất cả vẫn lưu lại không khí hiển hách trước đây.
Lần đón tiếp này rất long trọng.
Dọc theo con đường đến cô nhi viện, ngã tư được quét tước sạch sẽ, được tin Horsens đến, viện trưởng dẫn theo các cháu nhỏ đứng chỉnh tề, im lặng ngoan ngoãn chờ đợi đã lâu.
Tất cả mọi việc hình như đã được thu xếp từ trước, khi Horsens và Sophie xuống xe, một trai một gái, hai đứa bé đáng yêu liền bước đến tặng hoa, tiếng vỗ tay của dân chúng xung quanh vang lên đến đinh tai nhức óc, các cán bộ cao cấp thay phiên nhau bước lên bắt tay chụp ảnh với Horsens.
Tiếng vỗ tay và nói cười vang lên từng đợt, sau khi viên quan chức đọc xong bài diễn văn dông dài, mọi người vây quanh Horsens đi lên xe đến thăm cô nhi viện, ánh đèn flash cùng máy chụp ảnh, cẩn thận bắt giữ từng cử động nhỏ của anh và bọn họ.
Tố Hinh đứng ngoài, không bước vào trong. Đây là công việc của Horsens, cô không muốn anh vì cô mà phân tâm.
Trên thực tế, cho dù cô đến gần, kết quả sẽ cũng chỉ là chìm vào biển người.
Buổi trưa ở Ankara, nhiệt độ không khí trên ba mươi lăm độ, so với tiết trời ở Đài Loan còn oi bức hơn. Cô đi dọc theo hành lang gấp khúc mát mẻ, từng bước đi đến hoa viên trung tâm.
Bể phun nước giữa hoa viên đã có từ xưa, nước ngầm lạnh lẽo phun ra từ những đóa hoa, bọt nước dưới sự khúc xạ của tia nắng tạo ra nhiều sắc màu, đem lại hơi mát trong thời tiết nóng bức này.
Bốn phía trồng đủ các loại hoa, trong đó hoa lựu đỏ tươi là rực rỡ nhất. Phía sau hoa viên là nhà cao tầng, thật yên tĩnh, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài đã không còn nghe thấy.
Trái ngược với lộ tuyến viếng thăm của khách quý đều được quét không còn một hạt bụi, hiên cửa ở đây được phủ một lớp vải mỏng manh. Hiển nhiên người ta không cho phép khách đến thăm nơi này.
Loáng thoáng, Tố Hinh nghe thấy tiếng nói của bọn trẻ nói với nhau.
Đi theo tiếng nói, đến gần một căn phòng có cửa bằng gỗ, Cô bước đến cạnh cửa, gõ cửa trước, tiếng cười đùa ầm ĩ lập tức biến mất.
“Merhaba!” Cô dùng tiếng bản ngữ, cũng là lời chào hỏi duy nhất bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ mà cô học được, nhìn vào trong phòng, thấy tầm ba, bốn mươi đứa trẻ, ánh mắt hồn nhiên mở to, hoang mang, kinh ngạc nhìn cô.
Từng đứa bé, cơ hồ như không thích hợp để hòa nhập vào các mối quan hệ xã hội.
Phần lớn bọn chúng đều tàn tật, trên người có thể thấy rõ vết sẹo, bỏng, hoặc là những loại không rõ tên, mất đi vài bộ phận trên cơ thể. Đám nhỏ này làm cô đau lòng, bởi vì, cô giống chúng, từng bị thương.
Mỉm cười dịu dàng, cô bước vào phòng.
Trong phòng rất ấm, tuy bố trí khá đơn giản, nhưng rất thoải mái, trên vách tường còn vẽ rất nhiều nhân vật hoạt họa đáng yêu, giá sách ở góc phòng là thú nhồi bông đủ kiểu dáng, những cuốn sách trên giá tất thảy đều là truyện cổ tích.
Lũ trẻ đứa ngồi đứa đứng, tất cả đều nhìn cô đầy tò mò.
Cô cầm lấy một cuốn sách cũ, xoay người đi đến giữa phòng, mỉm cười thân mật hỏi bọn trẻ.
“Các em muốn nghe kể chuyện không?” Cô dùng tiếng Anh hỏi. Ở Ankara, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và tiếng Anh đều là ngôn ngữ thông dụng.
Mỗi đôi mắt đều sáng lên, còn có mấy đứa mạnh dạn gật đầu.
Nhận ra sự chờ mong của chúng, Tố Hinh mỉm cười, ngồi trên chiếu giữa phòng, mở cuốn sách cổ tích trên tay ra. “Vậy thì chị bắt đầu nhé?” Cô hỏi một cô bé hốc mắt lõm xuống, đang ôm chặt món đồ chơi.
Cô bé cười ngượng, vội trốn sau một bé trai lớn hơn, chỉ lộ ra con mắt vụng trộm chờ mong.
Tố Hinh hít sâu một hơi, cố nén đau lòng, tầm mắt thả lại vào cuốn sách. Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, vang lên trong không gian yên tĩnh, quanh quẩn trong phòng, hấp dẫn bọn trẻ lắng nghe.
“Ngày xửa ngày xưa, có ba anh em nhà heo,” cô cố ý bắt chước tiếng kêu của heo, tạo lên một trận cười vang, vài đứa còn gan dạ lại gần cô thêm một chút. ‘Bọn chúng lần lượt là anh cả, anh hai và em út, có một ngày bọn chúng quyết định……”
Giọng nói dịu dàng, không hiểu có ma lực gì, từ câu nói đầu tiên đã hấp dẫn sự chú ý của lũ trẻ.
Vì ngượng ngùng và cảm giác xa lạ, lũ trẻ mới đầu không dám đến gần cô, nhưng không biết tự lúc nào, bọn chúng đã ngồi xuống cạnh cô, từng vòng từng vòng xúm quanh cô.
(1) Nghĩa gốc của từ “mosaic” là để chỉ công nghệ cẩn khảm, là một nghệ thuật trang trí mà người thực hiện cần phải tịnh tâm tập trung để nghiên cứu tìm tòi và sáng tạo, vì thế nếu vận dụng vào nhà ở hiện đại sẽ có thể sáng tạo ra rất nhiều phương pháp ghép dán rất có cá tính. Ngoài việc sử dụng những hạt mosaic cùng tông màu để tạo nên dải chuyển màu đậm nhạt, người ta còn có thể thực hiện những phương án màu trộn, màu đối, và các gam màu tươi sáng rực rỡ đều được vận dụng một cách táo bạo, tạo nên một không gian nhà ở thời thượng, lung linh và huyền ảo.
Trong lúc Horsens “nghỉ ngơi”, người thì lo lắng đến hàng đêm mất ngủ, một số khác tinh thần vẫn vững vàng, làm như không có chuyện gì, nói với giới truyền thông rằng thân thể Horsens không khỏe, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không tiếp nhận được phỏng vấn. Người đại diện Khải Mạn khi thấy Horsens về đơn vị, cực kỳ kích động, vòng tay ôm lấy cổ Horsens, động tác như chực muốn quỳ xuống hôn lên mũi giày của anh.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Tố Hinh, Khải Mạn có quan tâm nhưng lại không hỏi nhiều.
Sự kiên trì của Horsens, sự thần thông quảng đại của Khải Mạn, không biết bằng cách gì, với tốc độ nhanh nhất đã làm xong hộ chiếu cho Tố Hinh, để cô có thể đi theo đoàn làm phim quảng bá, ngay ngày hôm sau rời khỏi Đài Loan, bay đến thành phố tiếp theo trong hành trìn h— Ankara, Thổ Nhĩ Kỳ.
Máy bay công ty điện ảnh Hollywood sẽ cất cánh vào ban đêm, Tố Hinh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh sánh đèn đuốc phía dưới dần bị tầng mây che lấp, cuối cùng thì không nhìn rõ được gì nữa.
Cô, đã rời xa quê hương.
Tất cả là vì Horsens, vì người đàn ông cô vô cùng ái mộ…
Bỗng dưng, một người đàn ông cao lớn mắt vàng xuất hiện, ngồi vào chỗ đối diện cô. “Hi. Xin chào.” Anh cười hớn hở, nhìn cô nói. “Em khỏe không?”
“Tôi vẫn tốt.” Nụ cười của đối phương có sức cuốn hút mãnh liệt, cô mỉm cười.
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy là tốt rồi.” Anh nghiêng người về phía trước, mắt vàng sáng lên. “Anh thấy em vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang buồn. Anh ghét nhất là nhìn thấy những cô gái xinh đẹp phải buồn.” Anh khoanh tay trước ngực.
“Cám ơn anh, chỉ là tôi không quen đi xa.” Hai tay Tố Hinh nắm chặt lấy nhau, khi cất cánh, nhân viên phục vụ đã phải lấy khăn bông cho cô. “Thật ra, khi bắt đầu cất cánh, tôi cũng rất lo.”
“Anh cũng vậy, cái loại lo lắng này, đã thành thói quen vĩnh viễn không bỏ được.” Người đàn ông như gặp tri âm, liên tục gật đầu. “À, anh quên chưa giới thiệu, anh là Dennis Brown.” Anh còn đứng dậy, khoa trương thực hiện nghi lễ hiệp sĩ, nắm lấy tay cô, thận trọng đặt lên một nụ hôn.
Tố Hinh xấu hổ không dám nhìn, ngượng ngùng rút bàn tay nhỏ bé về, giấu dưới khăn bông. “Rất vui khi được gặp anh.”
“Em biết tôi?”
“Đương nhiên.” Cô nhận ra anh. Sau bộ phim điện ảnh vừa rồi, Dennis không còn nổi tiếng như Horsens nữa.
“A, thật cảm động!” Dennis nâng tay, làm bộ lau nước mắt. “Sau khi bộ phim đó chiếu, anh tựa hồ đã trở thành người bình thường rồi, trong mắt mọi người chỉ có Horsens, anh ghen tỵ lắm a.”
Âm điệu khoa trương và động tác kia, làm cô cảm thấy buồn cười, khóe môi liền cong lên.
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Chỗ của anh không phải ở đây.” Không biết từ khi nào, Horsens đã nói chuyện xong với Khải Mạn, đi đến phía sau chỗ ngồi của Tố Hinh. Giờ phút này, mặt anh xanh lại, đôi mắt xanh đầy lửa giận, như là báu vật trân quý mất của thần giữ của bị người khác cướp đi.
Dennis thức thời, lập tức giơ cao hai tay, lùi về phía sau ba bước.
“Thật có lỗi, tôi chỉ đi ngang qua thôi, ngang qua thôi mà.” Từ khi Tố Hinh xuất hiện, mọi người có thể thấy, Horsens coi trọng cô đến thế nào. “Đừng lườm tôi, tôi chỉ chào hỏi cô ấy thôi, giờ về chỗ cũ liền đây mà.” Anh phất tay, trước khi đi, còn nhìn Tố Hinh một cái.
Mắt Horsens thật lợi hại, cô hoài nghi, có phải anh định dùng ánh mắt để đâm thủng gáy Dennis hay không. Anh nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh cô, mày vẫn chưa giãn ra.
“Anh làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi, không hiểu nguyên nhân vì sao anh lại khó chịu.
Horsens trầm mặc trong chốc lát.
Sau một lúc lâu, anh mới nói từng chữ một.
“Anh đã thấy.” Anh tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Em cười với anh ta.” Chỉ cần nhớ lại, dưới ánh đèn, cô nở nụ cười với Dennis, đầu óc anh lại cảm thấy sôi trào.
Nụ cười xinh đẹp đó, chỉ được thuộc về một mình anh. Nhìn cô mỉm cười với Dennis, làm anh ghen tuông mãnh liệt, thiếu chút nữa cả lý trí cũng biến mất, chỉ muốn một cước đá Dennis văng ra máy bay.
Loại cảm xúc này, chưa bao giờ xuất hiện khi anh ở cùng cô gái khác.
Có lẽ, nguyên nhân của sự phẫn nộ và ghen tỵ này, anh cũng rõ, từ trước đến nay, trong danh sách của Dennis, chỉ cần là phụ nữ anh ta muốn, ai cũng có thể đoạt dễ như trở bàn tay.
Cũng có lẽ, là anh để ý đến cô, so với nguyên nhân xa xôi mà anh vừa nghĩ ra, còn quan trọng hơn nhiều lần.
Dưới ngọn đèn dung nhan cô càng sáng rõ, một nụ cười tươi, dịu dàng mà ngượng ngùng, môi cô cong lên, gắt gao dẫn dắt cảm xúc của anh.
“Cám ơn anh.” Cô nhỏ giọng nói.
Thần sắc anh hơi trì hoãn, khó hiểu hỏi: “Cảm tạ gì kia?”
“Cám ơn anh đã quan tâm em như vậy.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như dòng nước mát làm tan nhiệt hỏa trong lòng anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia dịu dàng nhìn anh, con ngươi đen trong suốt như dòng suối, hơn nữa, nụ cười của cô, cho dù anh có tức giận đến đâu, tất cả cũng tan thành mây khói.
Thế nhưng, cho dù tức giận đã vơi dần, nhưng anh vẫn bá đạo cầm lấy bàn tay nhỏ bé ở dưới chiếc khăn bông.
“Em phải đề phòng tên kia.” Horsens dặn dò.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng không rút tay khỏi bàn tay ấm áp của anh. Lòng cô đã ngầm đồng ý đặc quyền này của anh.
Nguy hiểm thật, may mà anh không thấy Dennis hôn tay cô, nếu không nhất định sẽ còn tức giận hơn nữa.
Sự bá đạo kia chính là ghen tỵ, nhưng cũng khiến lòng cô có điểm cao hứng. Bởi vì anh quan tâm đến cô, nên mới ghen với Dennis, đúng không?
Tư vị ngọt ngào lan tỏa trong lòng cô.
Bởi vì chuyến bay khởi hành ban đêm, cho nên khoang hành khách rất im lặng, ngay cả đèn cũng tắt hơn một nửa. Tuy có bóng tối che giấu, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ khi tưởng tượng có thể dựa vào anh, cố lấy dũng khí, chiếc đầu nhỏ khẽ tựa vào cánh tay anh.
Động tác nho nhỏ này cũng làm cô đỏ bừng mặt.
Trái ngược với sự rụt rè của Tố Hinh, Horsens căn bản chẳng để ý đến những cô tiếp viên đang đi lại gần đó, kéo thân hình nhỏ xinh của cô đến cạnh chỗ anh, ôm cô vào trong lòng.
Mới đầu cô muốn giãy giụa, nhưng lại sợ như vậy ngược lại còn gây thêm nhiều sự chú ý. Huống hồ sự bá đạo của anh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể, nhịp tim đập nhanh lại khiến cô không muốn rời xa, sự chống cự yếu ớt rất nhanh biến thành đầu hàng hoàn toàn.
Horsens tắt đèn, kéo chăn bông, đem hai người sát lại gần nhau.
Trong bóng đêm, bọn họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, cùng chia xẻ nhiệt độ cơ thể, dần đi vào giấc ngủ. Thời khắc yên tĩnh này, bầu không khí hạnh phúc vây quanh họ, chỉ thuộc về thế giới của riêng hai người.
Quê hương của cô, giờ phút này đã không còn nhìn thấy nữa.
Cúi thấp người, anh thì thầm bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Em hối hận sao?”
Giọng nói của cô tuy rất nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên quyết.
“Không bao giờ.”
Trong bóng tối, cô nắm lấy bàn tay to của anh, cả đêm cũng không buông ra.
Hành trình tuyên truyền bận rộn của đoàn phim, vượt xa cả sự tưởng tượng của Tố Hinh.
Vừa mới đến Ankara, giới truyền thông đã đứng đợi ở sân bay, các phóng viên đều chạy lên vây lấy Horsens, liên tục đặt câu hỏi, tất cả đều như súng liên thanh, tạo thành chuỗi dài quang quác quang quác, vừa vội lại vừa nhanh.
Sự nhiệt tình của giới truyền thông, thật khác biệt so với sự yên bình ở Ankara.
Mặc dù có bảo vệ đi theo, nhưng đám người vẫn chen lấn xô đẩy, tình hình gần như không thể kiểm soát nổi, mỹ nhân tóc vàng mặc lễ phục đỏ đi bên cạnh Horsens, mấy lần suýt bị ngã, yếu ớt lên tiếng cầu cứu, cuối cùng chỉ có thể trốn trong lòng Horsens.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ này, đúng là một bức họa tuyệt đẹp.
Ánh sáng chói mắt lại chiếu rọi, cô gái tóc vàng xinh đẹp đang rúc trong lòng anh lộ ra nụ cười ngọt ngào, ngay cả Dennis đứng cạnh cũng trở nên mờ nhạt.
“Sophie, nhìn vào đây!”
“Có lời đồn, hai người đã đính hôn, có đúng không?”
“Thân là con gái rượu của nhà sản xuất, có phải cô đối xử với Horsens rất đặc biệt đúng không?”
Sophie thản nhiên cười. “Horsens là một diễn viên vĩ đại, cha tôi đã nói, phải dùng mọi cách để khiến anh ấy đồng ý tham gia vào bộ phim tiếp theo của công ty.”
“Là bạn gái của anh ấy, có phải cũng vĩ đại như vậy hay không?” Phóng viên hỏi.
Sophie cười mà không đáp, khuôn mặt xinh đẹp trốn vào trong ngực Horsens. Ánh mặt trời Ankara chói mắt chiếu lên làn da trắng nõn của cô, nhìn không hề thấy một tỳ vết nào.
Tầm mắt mọi người đổ dồn lên người bọn họ, không có Tố Hinh.
Vì bảo vệ Tố Hinh, tránh để cô lộ mặt, trở thành mục tiêu truy đuổi của đội chó săn, người đại diện Khải Mạn đã thu xếp cho cô đi theo nhà tạo hình, và nhân viên hóa trang, duy trì khoảng cách giữa hai người bọn họ. Vì thế cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Sophie xinh đẹp chiếm lấy vị trí bên cạnh Horsens, cười nói nghe phòng viên hỏi về chuyện giữa cô ấy và Horsens, nhưng lại không hề lên tiếng phủ nhận.
Là con gái rượu của ông chủ, cô ấy là một cô công chúa được chiều chuộng, luôn luôn xinh đẹp động lòng người.
Nhưng tính cách của Sophie cũng rất hòa đồng, thiện lương mà không có dã tâm, đối đãi với Tố Hinh rất hòa thuận, nhưng cô ấy chưa bao giờ che dấu tình cảm với Horsens.
Khải Mạn biết thời biết thế, nếu phóng viên có hỏi, cũng cố ý nói thật ám muội, đem chuyện này “thật thà” kể lại.
Vì mọi người chú ý đến tình cảm của đôi trai tài gái sắc này, nên tin tức về Horsens lại được giới truyền thông săn đón, hiệu quả quảng cáo và lợi ích cũng từ đó mà gia tăng.
Đám đông tụ tập ngày càng nhiều, đầy Tố Hinh ra xa, cảm giác bị ngăn cách ra bên ngoài làm cô không thể không để ý. Thì ra thế giới của hai người lại khác nhau đến vậy!
Cô không có tư cách, cũng không có dũng khí đứng bên cạnh anh, cùng đối mặt với ánh đèn sân khấu chói mắt.
Vị trí kia, thuộc về Sophie.
Vị chua dâng lên trong lòng. Cô khẽ ôm ngực, không biết tại sao, lại cảm thấy từng cơn đau truyền đến, như là những tia sáng kia một chút lại một chút, châm vào nội tâm yếu ớt của cô.
Em hối hận sao?
Cô nhớ câu nói Horsens đã hỏi trên máy bay.
Không bao giờ.
Cô không hối hận, bây giờ cũng vậy.
Nhưng cô bắt đầu nghi ngờ, sự xuất hiện của mình có nên hay không, dù sao cô cũng rõ, căn bàn nơi này không có chỗ dung thân của cô. Đứng trong đám đông, cô hoảng hốt mà bất lực, chỉ có thể từ xa nhìn Horsens đang bị giới nhà báo vây quanh.
Anh ngẩng đầu lên, con mắt xanh tìm kiếm trong đám người, tuy tầm mắt có lướt qua nơi cô đứng, nhưng cô biết, ánh đèn chói mắt như vậy, liệu anh có thể nhìn thấy cô, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, tạo thành một nụ cười.
“Nhanh lên, chúng ta lên xe thôi,” nhà tạo hình ở bên cạnh chỉ vào chiếc xe ngoài sân bay, giục Tố Hinh mau đến đó.
“Vâng.” Cô như tỉnh khỏi giấc mộng, sợ làm phiền người khác, cô vội chạy theo nhân viên công tác, đi ra ngoài sân bay. Là ảo giác sao? Sao hai chân của cô lại cảm thấy nặng như vậy?
Nhóm nhân viên thuận lợi ra khỏi sân bay, còn Horsens và những người kia, vẫn bị giới truyền thông vậy kín.
ô ngồi phía sau xe, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Cửa kính xe bằng thủy tinh, cửa sân bay cũng bằng thủy tinh, làm Horsens trở nên mờ ảo, bàn tay khẽ chạm vào khung cửa, bóng dáng anh đã cách rất xa rồi, giống như lúc trước, cách lớp màn hình ti vi, ngũ quan và hành động của anh đều khắc sâu trong tâm trí cô.
Xe lăn bánh, rời khỏi sân bay, đi đến địa điểm tuyên truyền tiếp theo. Thân ảnh Horsens càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng thì không thể nhìn thấy gì nữa.
Nỗi đau trong lòng thủy chung không thể vơi đi.
Mấy ngày ở quê, những đêm ôm nhau trên máy bay, cô từng nghĩ, bọn họ thật gần nhau, đến nửa điểm khoảng cách cũng không có.
Nhưng mà, giờ khắc này, cô mới nhận ra, khoảng cách giữa hai người họ, thực sự xa rất xa.
Vị trí chuyến giao giữa châu Âu và châu Á, Thổ Nhĩ Kỳ từng là một đế quốc huy hoàng, vinh quang ngày xưa tuy đã đi vào dĩ vãng, nhưng trong thành phố có rất nhiều di tích, mỗi năm vẫn thu hút rất nhiều khách du lịch.
Bây giờ là mùa hè, vừa oi bức vừa khô nóng, trái cây ngon lành bên đường chồng chất như núi trên các xe đẩy.
Trong hành trình đến Ankara, buổi sáng là buổi phỏng vấn ở đài truyền hình lớn nhất, buổi chiều lại đến thăm một cô nhi viện, trước sự chứng kiến của giới truyền thông tổ chức quyên góp, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau lại đi, so với chuồn chuồn lướt nước còn vội vàng hơn.
Cô nhi viện cách khu phố phồn hoa không xa, khu nhà cũ tương đối yên ắng, là cung điện của quý tộc thời xưa. Tuy nay đã sửa thành cô nhi viện, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài, cách trang trí tinh xảo cùng với bức tường đã phai màu, những bức tranh vẽ Mosaic (1), tất cả vẫn lưu lại không khí hiển hách trước đây.
Lần đón tiếp này rất long trọng.
Dọc theo con đường đến cô nhi viện, ngã tư được quét tước sạch sẽ, được tin Horsens đến, viện trưởng dẫn theo các cháu nhỏ đứng chỉnh tề, im lặng ngoan ngoãn chờ đợi đã lâu.
Tất cả mọi việc hình như đã được thu xếp từ trước, khi Horsens và Sophie xuống xe, một trai một gái, hai đứa bé đáng yêu liền bước đến tặng hoa, tiếng vỗ tay của dân chúng xung quanh vang lên đến đinh tai nhức óc, các cán bộ cao cấp thay phiên nhau bước lên bắt tay chụp ảnh với Horsens.
Tiếng vỗ tay và nói cười vang lên từng đợt, sau khi viên quan chức đọc xong bài diễn văn dông dài, mọi người vây quanh Horsens đi lên xe đến thăm cô nhi viện, ánh đèn flash cùng máy chụp ảnh, cẩn thận bắt giữ từng cử động nhỏ của anh và bọn họ.
Tố Hinh đứng ngoài, không bước vào trong. Đây là công việc của Horsens, cô không muốn anh vì cô mà phân tâm.
Trên thực tế, cho dù cô đến gần, kết quả sẽ cũng chỉ là chìm vào biển người.
Buổi trưa ở Ankara, nhiệt độ không khí trên ba mươi lăm độ, so với tiết trời ở Đài Loan còn oi bức hơn. Cô đi dọc theo hành lang gấp khúc mát mẻ, từng bước đi đến hoa viên trung tâm.
Bể phun nước giữa hoa viên đã có từ xưa, nước ngầm lạnh lẽo phun ra từ những đóa hoa, bọt nước dưới sự khúc xạ của tia nắng tạo ra nhiều sắc màu, đem lại hơi mát trong thời tiết nóng bức này.
Bốn phía trồng đủ các loại hoa, trong đó hoa lựu đỏ tươi là rực rỡ nhất. Phía sau hoa viên là nhà cao tầng, thật yên tĩnh, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài đã không còn nghe thấy.
Trái ngược với lộ tuyến viếng thăm của khách quý đều được quét không còn một hạt bụi, hiên cửa ở đây được phủ một lớp vải mỏng manh. Hiển nhiên người ta không cho phép khách đến thăm nơi này.
Loáng thoáng, Tố Hinh nghe thấy tiếng nói của bọn trẻ nói với nhau.
Đi theo tiếng nói, đến gần một căn phòng có cửa bằng gỗ, Cô bước đến cạnh cửa, gõ cửa trước, tiếng cười đùa ầm ĩ lập tức biến mất.
“Merhaba!” Cô dùng tiếng bản ngữ, cũng là lời chào hỏi duy nhất bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ mà cô học được, nhìn vào trong phòng, thấy tầm ba, bốn mươi đứa trẻ, ánh mắt hồn nhiên mở to, hoang mang, kinh ngạc nhìn cô.
Từng đứa bé, cơ hồ như không thích hợp để hòa nhập vào các mối quan hệ xã hội.
Phần lớn bọn chúng đều tàn tật, trên người có thể thấy rõ vết sẹo, bỏng, hoặc là những loại không rõ tên, mất đi vài bộ phận trên cơ thể. Đám nhỏ này làm cô đau lòng, bởi vì, cô giống chúng, từng bị thương.
Mỉm cười dịu dàng, cô bước vào phòng.
Trong phòng rất ấm, tuy bố trí khá đơn giản, nhưng rất thoải mái, trên vách tường còn vẽ rất nhiều nhân vật hoạt họa đáng yêu, giá sách ở góc phòng là thú nhồi bông đủ kiểu dáng, những cuốn sách trên giá tất thảy đều là truyện cổ tích.
Lũ trẻ đứa ngồi đứa đứng, tất cả đều nhìn cô đầy tò mò.
Cô cầm lấy một cuốn sách cũ, xoay người đi đến giữa phòng, mỉm cười thân mật hỏi bọn trẻ.
“Các em muốn nghe kể chuyện không?” Cô dùng tiếng Anh hỏi. Ở Ankara, tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và tiếng Anh đều là ngôn ngữ thông dụng.
Mỗi đôi mắt đều sáng lên, còn có mấy đứa mạnh dạn gật đầu.
Nhận ra sự chờ mong của chúng, Tố Hinh mỉm cười, ngồi trên chiếu giữa phòng, mở cuốn sách cổ tích trên tay ra. “Vậy thì chị bắt đầu nhé?” Cô hỏi một cô bé hốc mắt lõm xuống, đang ôm chặt món đồ chơi.
Cô bé cười ngượng, vội trốn sau một bé trai lớn hơn, chỉ lộ ra con mắt vụng trộm chờ mong.
Tố Hinh hít sâu một hơi, cố nén đau lòng, tầm mắt thả lại vào cuốn sách. Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, vang lên trong không gian yên tĩnh, quanh quẩn trong phòng, hấp dẫn bọn trẻ lắng nghe.
“Ngày xửa ngày xưa, có ba anh em nhà heo,” cô cố ý bắt chước tiếng kêu của heo, tạo lên một trận cười vang, vài đứa còn gan dạ lại gần cô thêm một chút. ‘Bọn chúng lần lượt là anh cả, anh hai và em út, có một ngày bọn chúng quyết định……”
Giọng nói dịu dàng, không hiểu có ma lực gì, từ câu nói đầu tiên đã hấp dẫn sự chú ý của lũ trẻ.
Vì ngượng ngùng và cảm giác xa lạ, lũ trẻ mới đầu không dám đến gần cô, nhưng không biết tự lúc nào, bọn chúng đã ngồi xuống cạnh cô, từng vòng từng vòng xúm quanh cô.
(1) Nghĩa gốc của từ “mosaic” là để chỉ công nghệ cẩn khảm, là một nghệ thuật trang trí mà người thực hiện cần phải tịnh tâm tập trung để nghiên cứu tìm tòi và sáng tạo, vì thế nếu vận dụng vào nhà ở hiện đại sẽ có thể sáng tạo ra rất nhiều phương pháp ghép dán rất có cá tính. Ngoài việc sử dụng những hạt mosaic cùng tông màu để tạo nên dải chuyển màu đậm nhạt, người ta còn có thể thực hiện những phương án màu trộn, màu đối, và các gam màu tươi sáng rực rỡ đều được vận dụng một cách táo bạo, tạo nên một không gian nhà ở thời thượng, lung linh và huyền ảo.
Tác giả :
Điển Tâm