Trái Cấm
Chương 15
Mưa to không ngừng.
Cô sốt rất cao, giống như thanh sắt bị nung chảy.
Luật sư gọi vị bác sĩ ở trấn trên, vừa đến, chỉ lấy ra một ít thuốc cảm và thuốc hạ sốt, dặn dò nếu sốt cao liên tục thì phải đưa vào viện.
Horsens trông coi bên cạnh Tố Hinh, không rời nửa bước.
Từ nửa đêm về sáng, cô sốt cao, ho khan, khó thở, đau đớn không thôi.
Anh ngồi trên giường, méo môi, nhìn người phụ nữ bị cơn bệnh giày vò kia, lòng thắt chặt lại. Anh cầm khăn mặt, thân hình mềm yếu nóng lên, vì cô mà lau mồ hôi trên mặt, cô nói đứt quãng.
“Horsens……”
Anh nghiến răng, đầu tiên nghĩ cô đã tỉnh, nhưng lúc sau mới xác nhận, cô đang hôn mê.
“Em không… Em không nói dối… Không có…” Cô nghẹn ngào lẩm bẩm, lắc đầu giải thích.
Trong khoảng thời gian ngắn, câu chữ yếu ớt này làm anh sợ hãi không thôi, như là bị phỏng, muốn đẩy cô ra, xoay người chạy trốn, thoát xa khỏi cô, nhưng không có cách nào nhúc nhích.
Mắt cô vẫn nhắm, hơi thở nhè nhẹ, nhưng lại nóng như lửa.
“Thực xin lỗi……” nước mắt chảy xuống khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt hồng. “Horsens… Horsens… Xin lỗi… Thật sự em không biết…”
Cô chưa tỉnh, đấu tranh với cơn sốt, đau khổ khóc nức nở, hơi thở yếu ớt, lại còn lẩm nhẩm. “Tường Tường… Tường Tường… Trả Tường Tường cho em… Trả cho em… Đưa em…”
Cánh tay vô lực, dừng giữa không trung, như muốn bắt một cái gì đó, cực kỳ bi thương. “Van anh… Đừng làm vậy với em, em chỉ còn nó… Chỉ còn nó…”
Khàn khàn cầu xin, môi cô run rẩy, từng câu từng chữ, đều bấu vào lòng anh. Anh cắn chặt răng, cả lòng đều bị cô cào nát.
“Xin anh… Hãy tin em…”
Anh cũng muốn tin, rất muốn tin, nhưng anh có thể tin như thế nào? Còn dám tin như thế nào?
“Horsens…… Horsens……”
Lòng kiên định, dao động vì lời khóc vô nghĩa của cô.
Tiếng gọi tha thiết kia, thâm tình như thế, giống như lời cô nói đều là thật, giống như cô thật lòng quan tâm anh, giống như không phải cô thật tình bỏ đi…
“Câm miệng.” Anh đau khổ gầm lên. “Đừng nói nữa.”
Nhưng, cô không nghe thấy. Lời giải thích khàn khàn, giọt nước mắt nóng hổi, mỗi thứ, đều tra tấn lòng anh, cả đêm liên tục không ngừng.
Anh muốn để người khác chăm sóc cô, lời nói và nước mắt của cô, như nước chảy đá mòn, xuyên qua khôi giáp oán hận của anh, từng giọt xuyên qua tầng phòng vệ nghiêm ngặt của anh
Ngay cả oán hận, anh vẫn không thể bỏ mặc cô. Rõ ràng sợ hãi như vậy, nhưng anh lại không thể bỏ cô ở lại, chỉ có thể chịu đựng, thừa nhận sự giày vò đáng sợ kia.
Rốt cục, phía chân trời, mặt trời đã nhô lên, mưa cũng ngừng lại. Cơn sốt của cô đẩy lùi, cánh môi tái nhợt cũng không phun ra những lời vô nghĩa tra tấn anh nữa.
Nhìn ánh sáng mặt trời dâng lên ngoài cửa sổ, Horsens hoa mắt chóng mặt, cực kỳ mệt mỏi, đến khi chim chóc líu lo bên ngoài tìm thức ăn, anh biết nên đi thôi, để người khác chăm sóc cô, còn mình thì đến nơi khác nghỉ ngơi.
Nhưng anh mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Người mệt, lòng cũng mệt.
Anh nên đi.
Horsens nghĩ, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không đành lòng buông Tố Hinh ra, không địch lại cơn mệt mỏi kéo đến, chỉ có thể khép mắt lại, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Vì Tố Hinh ngất và sốt cao, mọi người trong biệt thự cũng thức trắng cả một đêm, lo lắng bất cứ lúc nào phải đưa cô vào viện. Cho đến tận sáng, bảo mẫu xác nhận hai người đã ngủ say, mọi người mới thở phào, trở về phòng ngủ.
Một đêm không ngủ, bảo mẫu trở lại phòng khách, đầu đặt lên gối, liền ngủ say.
Tường Tường sau khi rời giường, nhìn thấy bảo mẫu đang ngủ.
DÌ này rất tốt, cho nó ăn kẹo, còn hát cho nó nghe, cùng chơi với nó.
Nhưng, nó nhớ mẹ.
Mắt ngái ngủ, nó ngồi dậy, muốn về nhà tìm mẹ.
Thừa dịp Dì đang ngủ, Tường Tường lén lút bò đến đầu giường, muốn xuống giường, nhưng giường rất cao, thoạt nhìn còn đáng sợ nữa. Nó do dự một lúc, lật người, mông hướng ra ngoài, một chân tiếp đất trước, một chân nữa, sau đó mới an toàn trèo xuống giường.
Dụi dụi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, nó kiễng chân, xoay nắm cửa, đẩy cửa phòng, rồi đi ra ngoài.
Cả tòa nhà, im lặng không tiếng động.
Tường Tường ngập ngừng, không biết nên chạy đi đâu. Nó nhìn xung quanh, hay là đi bên phải đi, không thấy cầu thang, lại quay lại bên trái, đến cuối hành lang, có một cánh cửa không đóng, đang khép hờ.
Buồn ngủ không ngăn được tò mò trong lòng, nó ngáp dài một cái, nhìn lén vào trong, lại phát hiện, mẹ đang ở bên trong, nằm trên giường ngủ say.
Nó vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ, đẩy cửa ra, bàn chân mũm mĩm chạy vào trong phòng, đi đến bên giường, cố sức trèo lên giường, nhưng vì nhìn thấy người xấu kia, sợ đến mức tý nữa thì ngã lăn xuống đất.
Người nó đông lại, giống như thỏ con nhìn thấy sư tử, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Người xấu ôm mẹ, không nhúc nhích, đang ngủ.
Là mẹ nha……
Nó lưỡng lự, chân mày nhỏ nhíu lại, không biết nên làm gì.
Len lén lắc lắc mẹ, mẹ vẫn không động đậy, ngủ say như trước, nhưng cái người xấu kia, giật mình, mày nhíu lại, bàn tay to càng ôm mẹ chặt hơn.
Tường Tường lại đông cứng, có chút sợ hãi, sợ không đánh thức được mẹ, mà lại đánh thức người xấu.
Nó ngồi trên giường, nhìn mẹ, trừng mắt nhìn người xấu kia, không dám chạm vào mẹ, lại không muổn đi, chỉ có thể ngồi ngây ngốc, sau một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách gì, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, ngáp dài liên tục.
Mùi hương quen thuộc của mẹ làm nó an tâm, không biết sau bao lâu, nó vừa ngồi vừa ngủ, rồi từ ngồi thành nằm, cuối cùng cuộn mình rúc vào lòng mẹ.
Là ác mộng?
Sau khi nằm xuống, nó không thấy người xấu nữa.
Nó nhìn khuôn mặt mẹ, mơ màng thầm nghĩ.
Nhất định là ác mộng.
Nó vỗ vỗ ngực mẹ, lại vỗ vỗ ngực mình.
Đừng sợ đừng sợ.
Nhịn không được, Tường Tường lại ngáp to một cái. Nó rúc bên cạnh mẹ, ngửi hơi thở trên người mẹ, yên tâm nhắm mắt ngủ.
Horsens bị điện thoại đánh thức.
rước tiên, anh xoay người nhận điện, người đại diện mới, lải nhải hợp đồng bộ phim tiếp theo trong điện thoại. Sợ đánh thức Tố Hinh, anh cố nhỏ giọng, vội kết thúc cuộc gọi.
Thở sâu, quay người, anh ngạc nhiên phát hiện, con đang cuộn mình trong lòng cô.
Mắt lam sâu thẳm, vô tình trở nên dịu dàng, không sắc bén nữa.
Nhìn cô và con ôm nhau ngủ say, một cảm xúc kỳ lạ lướt qua lòng anh.
Cô đang ngủ, cẩn thận ôm con, vẻ mặt dịu dàng như thế, điềm tĩnh như thế, giống như ôm con, là có toàn bộ thế giới.
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc xa lạ kia, bao lấy lòng, làm lay động lòng tin trong suốt ba năm của anh.
Có khả năng như lời cô nói hay không, là Khải Mạn đuổi cô đi?
Không, anh đã điều tra, năm đó tự ý cô bỏ đi, là chính cô trả phòng.
Sau khi xuất viện, lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng, tự mình hỏi qua khách sạn, muốn tìm một đáp án khác, nhưng những ai còn nhớ rõ, đều nói tận mắt thấy cô đi, không ai uy hiếp cô, không ai cưỡng ép cô.
Tự cô đi.
Như vậy, vì sao anh còn không thể buông tay?
Không thể tự kìm chế, anh nâng tay, trìu mến vỗ về người phụ nữ đáng giận, lại khiến anh đau lòng này, anh đau đến muốn bóp chết cô, nhưng lại không có cách nào buông tay.
Anh sẽ không tin cô nữa, không ngốc để bị cô đùa giỡn lần nữa.
Nhưng, anh muốn tin, rất muốn, rất muốn tin tình yêu của cô là thật….
Dựa vào bàn tay to của anh, cô thở nhẹ, im lặng mở mắt ra.
Thấy Horsens bên cạnh, đôi mắt đen nhánh kia có chút mờ mịt, mang theo bối rối, khóe miệng cong lên, giống như giấc mộng, nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười của cô, dịu dàng như thế, ngọt ngào như thế.
Có một giây như vậy, anh dường như nghĩ chưa từng có chuyện gì xảy ra, ba năm kia, chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ. Bọn họ chưa bao giờ xa cách, tình yêu vẫn như ngày nào.
Cô yêu anh, rất yêu anh, rất yêu anh, yêu lắm lắm.
Anh chuẩn bị cầu hôn cô, yêu cô sâu đậm như thế, sâu đến không thấy đáy. Anh có thể thấy tình yêu nồng đậm trong mắt cô, nghe cô nói Em yêu anh.
Tại một giây kia, anh suýt nữa đã đắm chìm trong đó.
“Horsens……”
Tiếng gọi dịu dàng, phá tan ảo mộng, anh bỗng cứng đờ, đột nhiên hoàn hồn, nhanh như chớp, rút tay khỏi khuôn mặt cô.
Ông trời ơi, anh đang làm gì?
Người phụ nữ này là ma nữ đáng sợ, cô lừa anh, gạt anh, đùa bỡn tình cảm của anh, còn âm mưu mang con anh đi.
Cô làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, sao anh vẫn thương tiếc cô, còn lưu lại tình yêu với cô?
Không, không thể, anh không thể còn yêu cô.
Anh không ngu ngốc đến vậy!
Sắc mặt Horsens trắng bệch, nhìn người phụ nữ nhu mì đáng hận trước mắt, vội xuống giường, bỏ lại cô và con, không quay đầu lại xoay người rời đi.
Khi TBa ngày này, Horsens không đến phòng này, cũng không lại nhìn cô.
Cô lo lắng bất an, nhận ra đây là phòng ngủ của người chủ, người giúp việc vào dọn dẹp, cô thấy trên bàn có đồ đạc của anh, trong tủ quần áo có treo vài bộ đồ của anh.
Ban đầu anh ở tại căn phòng này.
Nhưng anh nhường lại căn phòng cho cô, hơn nữa không ép buộc đưa con đi.
Ba ngày hai đêm này, cô mê man, nửa tỉnh nửa mê, nếu không phải vài lần mở mắt đều thấy Tường Tường bên cạnh, cô thậm chí sẽ nghi ngờ, có phải dịu dàng hôm đó của anh, là ảo giác do khát vọng quá mức của cô.
Đứng ngoài trời, dầm mưa quá lâu, làm cô bị cảm, thần trí sốt cao không rõ ràng, lo sợ trong lòng, lại nhớ mang máng được anh ôm và chăm sóc.
Kia là đồng tình sao?
Anh để lại con cạnh cô, đưa cô vào nhà chăm sóc, chính là đồng tình?
Nhưng… Nhưng… Cô không kìm được hi vọng xa vời, lại hoảng loạn.
Có lẽ, lời giải thích của cô cuối cùng cũng vào lòng anh.
“Mẹ, mẹ, uống thuốc, uống nước.” Giọng nói trẻ con, kéo thần trí của cô về.
“Cám ơn con.” Cô mỉm cười, đón gói thuốc con đưa đến, còn có cốc nhựa đầy màu sắc rực rỡ.
Bảo mẫu đứng phía sau con gật đầu mỉm cười với cô, không quên khen ngợi. “Tường Tường rất ngoan, Tường Tường ngoan nhất, đúng không?”
“Vâng, con ngoan nhất.”
“Mẹ uống thuốc xong, chúng ta về phòng chơi, để mẹ con ngủ ngon, được không?” Bảo mẫu ngồi xổm xuống cạnh nó, kiên nhẫn khuyên bảo.
Không được.
Trong lòng Tố Hinh căng thẳng, hoang mang lại tập kích. Phía trước, hình ảnh bị bắt tách khỏi con rõ mồn một trước mắt, cô sợ con đi rồi, cảnh chia lìa đau khổ kia sẽ lại tái diễn.
“Không chịu!” Tường Tường lớn tiếng kháng nghị, hiển nhiên cũng bị dọa. Nó nhào vào lòng mẹ, ôm thật chặt. “Con không chịu. Con muốn ở một chỗ với mẹ!” Thái độ kiên định của con, làm ấm lòng cô, nhưng lời nói của bảo mẫu, lại làm cô xấu hổ.
“Nhưng, mẹ đang ho, nếu con cũng ho nữa, thì sẽ không thể chăm sóc mẹ, đúng không?” Bảo mẫu nhìn Tường Tường, lại nhìn Tố Hinh.
Con sẽ lây bệnh của cô.
Cô không nên để Tường Tường tiếp tục ở lại phòng này, ngủ cùng cô, nó rất yếu, có thể chịu được đến bây giờ đã quá nhiều rồi.
Vì tốt cho Tường Tường, mặc dù lo lắng, Tố Hinh cũng chỉ có thể cúi đầu, tự trấn an mình.
“Ngoan, trời tối rồi, Tường Tường đến phòng bên ngủ với Dì, chờ mẹ hết cảm, chúng ta cùng về nhà, được không?” Cô dịu dàng vuốt tóc nó.
Nó cau mày, suy nghĩ một chút, không cam lòng nói: “Vậy mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc, mau lành bệnh.”
“Ừ.” Cô cố mỉm cười, gật đẩu đảm bảo. “Chắc chắn.”
“Con yêu mẹ nhất.” Tường Tường dõng dạc tuyên bố.
Cổ cô nghẹn lại, ôm chặt con, khàn giọng nói: “Mẹ cũng yêu Tường Tường nhất.”
Muốn buông tay để nó đi là gian nan cỡ nào. Trong tích tắc, cô thật không thể buông tay, chỉ là nghĩ tới bệnh cảm không tốt cho con, cô mới thả ra được.
Nước mắt, cơ hồ lại tràn mi.
Nhìn con bị bảo mẫu bế khỏi phòng, cô hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm Horsens nói chuyện, nhất định phải nhân dịp này để nói rõ mọi hiểu lầm.
Nếu không, đến khi cô khỏe lại, chỉ sợ chẳng còn có cơ hội nữa.
Anh có thể đoạt một lần, thì có thể đoạt lần thứ hai.
Mà cô, lại không thể hận anh.
Cô biết đây là hiểu lầm, nhưng anh không tin. Horsens nhất định còn tình cảm với cô, nếu không sẽ không giữ lại chiếc nhẫn cầu hôn nhiễm máu kia tận đến bây giờ.
Cô yêu người đàn ông kia sâu sắc như vậy, nhưng đau đớn anh phải trải qua, hoàn toàn không tưởng tượng được, anh sống thế nào từ sau tai nạn đó, tiền bị vét sạch, lại cho rằng cô vứt bỏ anh, là cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Cô không trách anh hận cô, không thể trách anh vì oán hận mà tàn nhẫn. Anh như vậy, có lẽ chứng mình rằng anh vẫn yêu cô?
Đây là vọng tưởng xa xỉ đến cỡ nào, cô không thể không nghi ngờ, không thể không nghĩ như vậy!
Tim đập thình thịch.
Tuy sợ hãi, tuy bất an, Tố Hinh kéo chăn, lết thân thể mệt mỏi, cố lấy dũng khí, xuống giường tìm anh.
Tìm Horsens trong căn biệt thự này cũng không khó.
Cô vừa bước ra cửa, chợt nghe thất tiếng cười đùa quen thuộc, ngọt ngào gọi tên anh.
“A, Horsens, đáng ghét, đừng làm vậy…….”
Tiếng cười đùa quanh quẩn trong hành lang tầng hai, tuy câu nói thì oán hận, nhưng giọng nói lại mềm mại quyến rũ, uyển chuyển.
“Đừng hôn ở đó, sẽ để lại dấu vết đấy, a, ngứa quá, đáng ghét, anh xấu nhất!”
Tố Hinh cảm thấy đầu óc trống rỗng. Biết rõ không nên, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến, một sợi dây vô hình kéo cô ra, từng bước từng bước, qua hành lang dài, đi đến trước cảnh cửa kia, mở cửa ra.
Cửa phòng, không một tiếng động, mở ra.
Đôi nam nữ trên giường, thân hình trần trụi, dây dưa ở một chỗ.
Người đàn ông khôi ngô cường tráng, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cô thấy rõ, anh đè lên người mỹ nhân kia, âu yếm hôn lên cổ trắng nõn.
“A, Horsens…… Horsens……” Sophie khom lưng đón nhận, hai tay trắng nõn, ôm lấy lưng cường tráng của anh, thở gấp liên tục.
Anh và cô ta triền miên, chỉ có một chiếc chăn mỏng manh, che khuất nửa thân dưới.
Một giây kia, Tố Hinh không thể hỏi, không thể thở, chỉ có thể nhìn thẳng vào hình ảnh trước mắt.
Không.
Thế giới trước mắt run rẩy, cô cảm thấy buồn nôn.
Cô nhìn cái gì? Anh và Sophie đang làm gì?
Đây là mơ, có phải cô đang mơ không?
Sophie thở dốc, mắt xanh mở to, thấy Tố Hinh đứng ở cửa, duyên dáng gọi to một tiếng, đẩy người đàn ông trên người.
“A, Horsens, cửa có người.”
Anh dừng động tác hoan ái lại. chửi mắng.
“Đáng chết, tên khốn khiếp nào vậy?” Anh xoay người quay đầu, ngây người nhìn cô, lạnh giọng cả giận nói: “Cô không hiểu cái gì gọi là lịch sự sao?”
Tố Hinh không thể mở miệng, nói không ra tiếng, cô nhìn chăm chú vào đôi nam nữ trên giường. Vẻ mặt người đàn ông khó chịu, người phụ nữ thoải mái phóng khoáng, không che dấu được vóc người rất đẹp.
Đau đớn, bắt đầu lan rộng.
Cô sốt rất cao, giống như thanh sắt bị nung chảy.
Luật sư gọi vị bác sĩ ở trấn trên, vừa đến, chỉ lấy ra một ít thuốc cảm và thuốc hạ sốt, dặn dò nếu sốt cao liên tục thì phải đưa vào viện.
Horsens trông coi bên cạnh Tố Hinh, không rời nửa bước.
Từ nửa đêm về sáng, cô sốt cao, ho khan, khó thở, đau đớn không thôi.
Anh ngồi trên giường, méo môi, nhìn người phụ nữ bị cơn bệnh giày vò kia, lòng thắt chặt lại. Anh cầm khăn mặt, thân hình mềm yếu nóng lên, vì cô mà lau mồ hôi trên mặt, cô nói đứt quãng.
“Horsens……”
Anh nghiến răng, đầu tiên nghĩ cô đã tỉnh, nhưng lúc sau mới xác nhận, cô đang hôn mê.
“Em không… Em không nói dối… Không có…” Cô nghẹn ngào lẩm bẩm, lắc đầu giải thích.
Trong khoảng thời gian ngắn, câu chữ yếu ớt này làm anh sợ hãi không thôi, như là bị phỏng, muốn đẩy cô ra, xoay người chạy trốn, thoát xa khỏi cô, nhưng không có cách nào nhúc nhích.
Mắt cô vẫn nhắm, hơi thở nhè nhẹ, nhưng lại nóng như lửa.
“Thực xin lỗi……” nước mắt chảy xuống khóe mắt, lăn dài trên khuôn mặt hồng. “Horsens… Horsens… Xin lỗi… Thật sự em không biết…”
Cô chưa tỉnh, đấu tranh với cơn sốt, đau khổ khóc nức nở, hơi thở yếu ớt, lại còn lẩm nhẩm. “Tường Tường… Tường Tường… Trả Tường Tường cho em… Trả cho em… Đưa em…”
Cánh tay vô lực, dừng giữa không trung, như muốn bắt một cái gì đó, cực kỳ bi thương. “Van anh… Đừng làm vậy với em, em chỉ còn nó… Chỉ còn nó…”
Khàn khàn cầu xin, môi cô run rẩy, từng câu từng chữ, đều bấu vào lòng anh. Anh cắn chặt răng, cả lòng đều bị cô cào nát.
“Xin anh… Hãy tin em…”
Anh cũng muốn tin, rất muốn tin, nhưng anh có thể tin như thế nào? Còn dám tin như thế nào?
“Horsens…… Horsens……”
Lòng kiên định, dao động vì lời khóc vô nghĩa của cô.
Tiếng gọi tha thiết kia, thâm tình như thế, giống như lời cô nói đều là thật, giống như cô thật lòng quan tâm anh, giống như không phải cô thật tình bỏ đi…
“Câm miệng.” Anh đau khổ gầm lên. “Đừng nói nữa.”
Nhưng, cô không nghe thấy. Lời giải thích khàn khàn, giọt nước mắt nóng hổi, mỗi thứ, đều tra tấn lòng anh, cả đêm liên tục không ngừng.
Anh muốn để người khác chăm sóc cô, lời nói và nước mắt của cô, như nước chảy đá mòn, xuyên qua khôi giáp oán hận của anh, từng giọt xuyên qua tầng phòng vệ nghiêm ngặt của anh
Ngay cả oán hận, anh vẫn không thể bỏ mặc cô. Rõ ràng sợ hãi như vậy, nhưng anh lại không thể bỏ cô ở lại, chỉ có thể chịu đựng, thừa nhận sự giày vò đáng sợ kia.
Rốt cục, phía chân trời, mặt trời đã nhô lên, mưa cũng ngừng lại. Cơn sốt của cô đẩy lùi, cánh môi tái nhợt cũng không phun ra những lời vô nghĩa tra tấn anh nữa.
Nhìn ánh sáng mặt trời dâng lên ngoài cửa sổ, Horsens hoa mắt chóng mặt, cực kỳ mệt mỏi, đến khi chim chóc líu lo bên ngoài tìm thức ăn, anh biết nên đi thôi, để người khác chăm sóc cô, còn mình thì đến nơi khác nghỉ ngơi.
Nhưng anh mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Người mệt, lòng cũng mệt.
Anh nên đi.
Horsens nghĩ, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không đành lòng buông Tố Hinh ra, không địch lại cơn mệt mỏi kéo đến, chỉ có thể khép mắt lại, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Vì Tố Hinh ngất và sốt cao, mọi người trong biệt thự cũng thức trắng cả một đêm, lo lắng bất cứ lúc nào phải đưa cô vào viện. Cho đến tận sáng, bảo mẫu xác nhận hai người đã ngủ say, mọi người mới thở phào, trở về phòng ngủ.
Một đêm không ngủ, bảo mẫu trở lại phòng khách, đầu đặt lên gối, liền ngủ say.
Tường Tường sau khi rời giường, nhìn thấy bảo mẫu đang ngủ.
DÌ này rất tốt, cho nó ăn kẹo, còn hát cho nó nghe, cùng chơi với nó.
Nhưng, nó nhớ mẹ.
Mắt ngái ngủ, nó ngồi dậy, muốn về nhà tìm mẹ.
Thừa dịp Dì đang ngủ, Tường Tường lén lút bò đến đầu giường, muốn xuống giường, nhưng giường rất cao, thoạt nhìn còn đáng sợ nữa. Nó do dự một lúc, lật người, mông hướng ra ngoài, một chân tiếp đất trước, một chân nữa, sau đó mới an toàn trèo xuống giường.
Dụi dụi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, nó kiễng chân, xoay nắm cửa, đẩy cửa phòng, rồi đi ra ngoài.
Cả tòa nhà, im lặng không tiếng động.
Tường Tường ngập ngừng, không biết nên chạy đi đâu. Nó nhìn xung quanh, hay là đi bên phải đi, không thấy cầu thang, lại quay lại bên trái, đến cuối hành lang, có một cánh cửa không đóng, đang khép hờ.
Buồn ngủ không ngăn được tò mò trong lòng, nó ngáp dài một cái, nhìn lén vào trong, lại phát hiện, mẹ đang ở bên trong, nằm trên giường ngủ say.
Nó vừa nghi hoặc vừa mừng rỡ, đẩy cửa ra, bàn chân mũm mĩm chạy vào trong phòng, đi đến bên giường, cố sức trèo lên giường, nhưng vì nhìn thấy người xấu kia, sợ đến mức tý nữa thì ngã lăn xuống đất.
Người nó đông lại, giống như thỏ con nhìn thấy sư tử, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Người xấu ôm mẹ, không nhúc nhích, đang ngủ.
Là mẹ nha……
Nó lưỡng lự, chân mày nhỏ nhíu lại, không biết nên làm gì.
Len lén lắc lắc mẹ, mẹ vẫn không động đậy, ngủ say như trước, nhưng cái người xấu kia, giật mình, mày nhíu lại, bàn tay to càng ôm mẹ chặt hơn.
Tường Tường lại đông cứng, có chút sợ hãi, sợ không đánh thức được mẹ, mà lại đánh thức người xấu.
Nó ngồi trên giường, nhìn mẹ, trừng mắt nhìn người xấu kia, không dám chạm vào mẹ, lại không muổn đi, chỉ có thể ngồi ngây ngốc, sau một lúc lâu cũng không nghĩ ra cách gì, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo đến, ngáp dài liên tục.
Mùi hương quen thuộc của mẹ làm nó an tâm, không biết sau bao lâu, nó vừa ngồi vừa ngủ, rồi từ ngồi thành nằm, cuối cùng cuộn mình rúc vào lòng mẹ.
Là ác mộng?
Sau khi nằm xuống, nó không thấy người xấu nữa.
Nó nhìn khuôn mặt mẹ, mơ màng thầm nghĩ.
Nhất định là ác mộng.
Nó vỗ vỗ ngực mẹ, lại vỗ vỗ ngực mình.
Đừng sợ đừng sợ.
Nhịn không được, Tường Tường lại ngáp to một cái. Nó rúc bên cạnh mẹ, ngửi hơi thở trên người mẹ, yên tâm nhắm mắt ngủ.
Horsens bị điện thoại đánh thức.
rước tiên, anh xoay người nhận điện, người đại diện mới, lải nhải hợp đồng bộ phim tiếp theo trong điện thoại. Sợ đánh thức Tố Hinh, anh cố nhỏ giọng, vội kết thúc cuộc gọi.
Thở sâu, quay người, anh ngạc nhiên phát hiện, con đang cuộn mình trong lòng cô.
Mắt lam sâu thẳm, vô tình trở nên dịu dàng, không sắc bén nữa.
Nhìn cô và con ôm nhau ngủ say, một cảm xúc kỳ lạ lướt qua lòng anh.
Cô đang ngủ, cẩn thận ôm con, vẻ mặt dịu dàng như thế, điềm tĩnh như thế, giống như ôm con, là có toàn bộ thế giới.
Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc xa lạ kia, bao lấy lòng, làm lay động lòng tin trong suốt ba năm của anh.
Có khả năng như lời cô nói hay không, là Khải Mạn đuổi cô đi?
Không, anh đã điều tra, năm đó tự ý cô bỏ đi, là chính cô trả phòng.
Sau khi xuất viện, lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng, tự mình hỏi qua khách sạn, muốn tìm một đáp án khác, nhưng những ai còn nhớ rõ, đều nói tận mắt thấy cô đi, không ai uy hiếp cô, không ai cưỡng ép cô.
Tự cô đi.
Như vậy, vì sao anh còn không thể buông tay?
Không thể tự kìm chế, anh nâng tay, trìu mến vỗ về người phụ nữ đáng giận, lại khiến anh đau lòng này, anh đau đến muốn bóp chết cô, nhưng lại không có cách nào buông tay.
Anh sẽ không tin cô nữa, không ngốc để bị cô đùa giỡn lần nữa.
Nhưng, anh muốn tin, rất muốn, rất muốn tin tình yêu của cô là thật….
Dựa vào bàn tay to của anh, cô thở nhẹ, im lặng mở mắt ra.
Thấy Horsens bên cạnh, đôi mắt đen nhánh kia có chút mờ mịt, mang theo bối rối, khóe miệng cong lên, giống như giấc mộng, nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười của cô, dịu dàng như thế, ngọt ngào như thế.
Có một giây như vậy, anh dường như nghĩ chưa từng có chuyện gì xảy ra, ba năm kia, chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ. Bọn họ chưa bao giờ xa cách, tình yêu vẫn như ngày nào.
Cô yêu anh, rất yêu anh, rất yêu anh, yêu lắm lắm.
Anh chuẩn bị cầu hôn cô, yêu cô sâu đậm như thế, sâu đến không thấy đáy. Anh có thể thấy tình yêu nồng đậm trong mắt cô, nghe cô nói Em yêu anh.
Tại một giây kia, anh suýt nữa đã đắm chìm trong đó.
“Horsens……”
Tiếng gọi dịu dàng, phá tan ảo mộng, anh bỗng cứng đờ, đột nhiên hoàn hồn, nhanh như chớp, rút tay khỏi khuôn mặt cô.
Ông trời ơi, anh đang làm gì?
Người phụ nữ này là ma nữ đáng sợ, cô lừa anh, gạt anh, đùa bỡn tình cảm của anh, còn âm mưu mang con anh đi.
Cô làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, sao anh vẫn thương tiếc cô, còn lưu lại tình yêu với cô?
Không, không thể, anh không thể còn yêu cô.
Anh không ngu ngốc đến vậy!
Sắc mặt Horsens trắng bệch, nhìn người phụ nữ nhu mì đáng hận trước mắt, vội xuống giường, bỏ lại cô và con, không quay đầu lại xoay người rời đi.
Khi TBa ngày này, Horsens không đến phòng này, cũng không lại nhìn cô.
Cô lo lắng bất an, nhận ra đây là phòng ngủ của người chủ, người giúp việc vào dọn dẹp, cô thấy trên bàn có đồ đạc của anh, trong tủ quần áo có treo vài bộ đồ của anh.
Ban đầu anh ở tại căn phòng này.
Nhưng anh nhường lại căn phòng cho cô, hơn nữa không ép buộc đưa con đi.
Ba ngày hai đêm này, cô mê man, nửa tỉnh nửa mê, nếu không phải vài lần mở mắt đều thấy Tường Tường bên cạnh, cô thậm chí sẽ nghi ngờ, có phải dịu dàng hôm đó của anh, là ảo giác do khát vọng quá mức của cô.
Đứng ngoài trời, dầm mưa quá lâu, làm cô bị cảm, thần trí sốt cao không rõ ràng, lo sợ trong lòng, lại nhớ mang máng được anh ôm và chăm sóc.
Kia là đồng tình sao?
Anh để lại con cạnh cô, đưa cô vào nhà chăm sóc, chính là đồng tình?
Nhưng… Nhưng… Cô không kìm được hi vọng xa vời, lại hoảng loạn.
Có lẽ, lời giải thích của cô cuối cùng cũng vào lòng anh.
“Mẹ, mẹ, uống thuốc, uống nước.” Giọng nói trẻ con, kéo thần trí của cô về.
“Cám ơn con.” Cô mỉm cười, đón gói thuốc con đưa đến, còn có cốc nhựa đầy màu sắc rực rỡ.
Bảo mẫu đứng phía sau con gật đầu mỉm cười với cô, không quên khen ngợi. “Tường Tường rất ngoan, Tường Tường ngoan nhất, đúng không?”
“Vâng, con ngoan nhất.”
“Mẹ uống thuốc xong, chúng ta về phòng chơi, để mẹ con ngủ ngon, được không?” Bảo mẫu ngồi xổm xuống cạnh nó, kiên nhẫn khuyên bảo.
Không được.
Trong lòng Tố Hinh căng thẳng, hoang mang lại tập kích. Phía trước, hình ảnh bị bắt tách khỏi con rõ mồn một trước mắt, cô sợ con đi rồi, cảnh chia lìa đau khổ kia sẽ lại tái diễn.
“Không chịu!” Tường Tường lớn tiếng kháng nghị, hiển nhiên cũng bị dọa. Nó nhào vào lòng mẹ, ôm thật chặt. “Con không chịu. Con muốn ở một chỗ với mẹ!” Thái độ kiên định của con, làm ấm lòng cô, nhưng lời nói của bảo mẫu, lại làm cô xấu hổ.
“Nhưng, mẹ đang ho, nếu con cũng ho nữa, thì sẽ không thể chăm sóc mẹ, đúng không?” Bảo mẫu nhìn Tường Tường, lại nhìn Tố Hinh.
Con sẽ lây bệnh của cô.
Cô không nên để Tường Tường tiếp tục ở lại phòng này, ngủ cùng cô, nó rất yếu, có thể chịu được đến bây giờ đã quá nhiều rồi.
Vì tốt cho Tường Tường, mặc dù lo lắng, Tố Hinh cũng chỉ có thể cúi đầu, tự trấn an mình.
“Ngoan, trời tối rồi, Tường Tường đến phòng bên ngủ với Dì, chờ mẹ hết cảm, chúng ta cùng về nhà, được không?” Cô dịu dàng vuốt tóc nó.
Nó cau mày, suy nghĩ một chút, không cam lòng nói: “Vậy mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc, mau lành bệnh.”
“Ừ.” Cô cố mỉm cười, gật đẩu đảm bảo. “Chắc chắn.”
“Con yêu mẹ nhất.” Tường Tường dõng dạc tuyên bố.
Cổ cô nghẹn lại, ôm chặt con, khàn giọng nói: “Mẹ cũng yêu Tường Tường nhất.”
Muốn buông tay để nó đi là gian nan cỡ nào. Trong tích tắc, cô thật không thể buông tay, chỉ là nghĩ tới bệnh cảm không tốt cho con, cô mới thả ra được.
Nước mắt, cơ hồ lại tràn mi.
Nhìn con bị bảo mẫu bế khỏi phòng, cô hạ quyết tâm, nhanh chóng tìm Horsens nói chuyện, nhất định phải nhân dịp này để nói rõ mọi hiểu lầm.
Nếu không, đến khi cô khỏe lại, chỉ sợ chẳng còn có cơ hội nữa.
Anh có thể đoạt một lần, thì có thể đoạt lần thứ hai.
Mà cô, lại không thể hận anh.
Cô biết đây là hiểu lầm, nhưng anh không tin. Horsens nhất định còn tình cảm với cô, nếu không sẽ không giữ lại chiếc nhẫn cầu hôn nhiễm máu kia tận đến bây giờ.
Cô yêu người đàn ông kia sâu sắc như vậy, nhưng đau đớn anh phải trải qua, hoàn toàn không tưởng tượng được, anh sống thế nào từ sau tai nạn đó, tiền bị vét sạch, lại cho rằng cô vứt bỏ anh, là cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Cô không trách anh hận cô, không thể trách anh vì oán hận mà tàn nhẫn. Anh như vậy, có lẽ chứng mình rằng anh vẫn yêu cô?
Đây là vọng tưởng xa xỉ đến cỡ nào, cô không thể không nghi ngờ, không thể không nghĩ như vậy!
Tim đập thình thịch.
Tuy sợ hãi, tuy bất an, Tố Hinh kéo chăn, lết thân thể mệt mỏi, cố lấy dũng khí, xuống giường tìm anh.
Tìm Horsens trong căn biệt thự này cũng không khó.
Cô vừa bước ra cửa, chợt nghe thất tiếng cười đùa quen thuộc, ngọt ngào gọi tên anh.
“A, Horsens, đáng ghét, đừng làm vậy…….”
Tiếng cười đùa quanh quẩn trong hành lang tầng hai, tuy câu nói thì oán hận, nhưng giọng nói lại mềm mại quyến rũ, uyển chuyển.
“Đừng hôn ở đó, sẽ để lại dấu vết đấy, a, ngứa quá, đáng ghét, anh xấu nhất!”
Tố Hinh cảm thấy đầu óc trống rỗng. Biết rõ không nên, nhưng hai chân không nghe theo sai khiến, một sợi dây vô hình kéo cô ra, từng bước từng bước, qua hành lang dài, đi đến trước cảnh cửa kia, mở cửa ra.
Cửa phòng, không một tiếng động, mở ra.
Đôi nam nữ trên giường, thân hình trần trụi, dây dưa ở một chỗ.
Người đàn ông khôi ngô cường tráng, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, cô thấy rõ, anh đè lên người mỹ nhân kia, âu yếm hôn lên cổ trắng nõn.
“A, Horsens…… Horsens……” Sophie khom lưng đón nhận, hai tay trắng nõn, ôm lấy lưng cường tráng của anh, thở gấp liên tục.
Anh và cô ta triền miên, chỉ có một chiếc chăn mỏng manh, che khuất nửa thân dưới.
Một giây kia, Tố Hinh không thể hỏi, không thể thở, chỉ có thể nhìn thẳng vào hình ảnh trước mắt.
Không.
Thế giới trước mắt run rẩy, cô cảm thấy buồn nôn.
Cô nhìn cái gì? Anh và Sophie đang làm gì?
Đây là mơ, có phải cô đang mơ không?
Sophie thở dốc, mắt xanh mở to, thấy Tố Hinh đứng ở cửa, duyên dáng gọi to một tiếng, đẩy người đàn ông trên người.
“A, Horsens, cửa có người.”
Anh dừng động tác hoan ái lại. chửi mắng.
“Đáng chết, tên khốn khiếp nào vậy?” Anh xoay người quay đầu, ngây người nhìn cô, lạnh giọng cả giận nói: “Cô không hiểu cái gì gọi là lịch sự sao?”
Tố Hinh không thể mở miệng, nói không ra tiếng, cô nhìn chăm chú vào đôi nam nữ trên giường. Vẻ mặt người đàn ông khó chịu, người phụ nữ thoải mái phóng khoáng, không che dấu được vóc người rất đẹp.
Đau đớn, bắt đầu lan rộng.
Tác giả :
Điển Tâm