Trạch Thiên Ký
Quyển 2 - Chương 77: Vượt qua cánh đồng tuyết
Ly sơn Trưởng lão nhìn Lương Tiếu Hiểu trên băng ca, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nhìn Chiết Tụ dưới cây hòe, trong thanh âm không có chút tâm tình chập chùng: "Ngươi còn điều gì để nói?"
Chiết Tụ nhắm mắt lại, nói: "Nếu hắn đã gia nhập vào Ma tộc, ai cũng có thể giết hắn, nếu như là ta giết, ta không cần giấu diếm, nhưng, hắn không phải do ta giết."
Trong rừng cây hơi có xôn xao. Ly sơn Trưởng lão sắc mặt như sương, lạnh giọng nói: "Lương sư điệt đã chết, ngươi lại giội nước bẩn lên một người chết, không khỏi quá mức vô sỉ."
Chiết Tụ lúc này mới được biết Lương Tiếu Hiểu đã chết, đại khái đã hiểu được cả chuyện, đột nhiên cảm giác được rất mỏi mệt .
"Đi theo chúng ta về Ly sơn tiếp nhận thẩm vấn đi." Ly sơn Trưởng lão nhìn hắn tựa như nhìn một người chết.
Theo lời của hắn, hơn mười đệ tử Trường Sinh tông vây quanh Chiết Tụ, ở bốn phía còn có nhiều người tu hành phía nam hơn giám thị động tĩnh của Chiết Tụ, phòng ngừa hắn đột nhiên gây khó dễ.
Đúng lúc này, Chu Lạc mặt không chút thay đổi nói: "Chậm đã."
Bát Phương Phong Vũ là người mạnh nhất trong nhân loại, thân phận địa vị tự nhiên đặc thù, lời của hắn để cho Ly sơn Trưởng lão cho dù tức giận tới cực điểm cũng phải tạm thời tỉnh táo lại.
"Ta không thích nhất chính là chuyện không rõ ràng minh bạch, đã muốn đưa ra kết luận như vậy."
Chu Lạc chỉ vào Thất Gian hôn mê bất tỉnh, nói: "Nhìn ý của các ngươi, giết chết Lương Tiếu Hiểu trừ Chiết Tụ, hẳn là còn có Thất Gian, thậm chí còn có Trần Trường Sinh?"
Ly sơn Trưởng lão chậm rãi nói nói: "Đây là chuyện của Ly sơn, kính xin tiên sinh ban tôn trọng."
"Đây không phải là chuyện của Ly sơn, đây là chuyện đã xảy ra trong Chu viên." Chu Lạc nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Năm nay Chu viên mở ra do ta chịu trách nhiệm chủ trì, bất cứ chuyện gì phát sinh bên trong, ngươi đều được để cho ta hiểu rõ."
Ly sơn Trưởng lão tức giận, nói: "Chẳng lẽ chuyện này hiện tại vẫn không rõ ư?"
"Vô cùng không rõ." Chu Lạc không thèm để ý tới phản ứng của hắn, tùy ý nói: "Chiết Tụ thay Đại Chu ta lập không ít công trận, các ngươi nói hắn cấu kết cùng với Ma tộc, cũng thôi đi, nhưng nếu như Thất Gian cũng tham dự chuyện này, chẳng lẽ hắn cũng cấu kết với Ma tộc? Hắn là đệ tử Ly sơn ngươi, có đạo lý gì liên thủ với thiếu niên Lang tộc này, đối phó với sư huynh của mình?"
Ly sơn Trưởng lão nghĩ tới Lương Tiếu Hiểu trước khi chết ánh mắt đầy ẩn ý, trầm mặc một lát, đi tới trước người Chu Lạc, thấp giọng nói: "Chuyện này liên quan tới thanh danh của Ly sơn, xin tiên sinh không cần tiếp tục hỏi kỹ."
Chu Lạc khẽ nhíu mày, phải biết danh dự cùng thanh danh tựa như là hai từ đồng nghĩa, nhưng trên thực tế lại có ẩn ẩn khác biệt.
Ly sơn Trưởng lão hạ giọng nói: "Thất Gian sư điệt... Cùng Chiết Tụ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta tạm thời không biết, nhưng tuyệt đối không thể tra hỏi trước mặt mọi người, bởi vì thân phận của nàng rất đặc thù."
Lần đối thoại này chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Chu Lạc thấy hắn thận trọng như thế, hỏi: "Hắn có thân phận như thế nào?"
Ly sơn Trưởng lão trầm mặc một lát mới nói: "Nàng... Là nữ nhi."
Chu Lạc nhìn Chiết Tụ dưới cây hòe, có chút hiểu được, nói: "Khó trách lại nói hai chữ thanh danh."
Ly sơn Trưởng lão nói: "Kính xin tiên sinh thông cảm."
Chu Lạc lắc đầu nói: "Điều này cũng không đầy đủ, Ly sơn thanh danh cố nhiên trọng yếu, nhưng cũng không thể hơn sự thật cùng sinh tử."
Ly sơn Trưởng lão do dự một chút, cắn răng nói: "Nàng là nữ nhi của sư thúc."
Chu Lạc vẻ mặt khẽ run, nhìn vào mắt của hắn, hỏi: "Sư thúc nào?"
Ly sơn Trưởng lão nhẹ giọng nói: "Tiểu sư thúc."
Nghe ba chữ kia, Chu Lạc trầm mặc thời gian rất lâu.
Bát Phương Phong Vũ có địa vị vô cùng cao thượng trong thế giới loài người, chỉ dưới năm vị Thánh Nhân, theo đạo lý mà nói, bất kỳ cái tên nào cũng không thể làm cho hắn kiêng kỵ, nhưng nơi này phải trừ đi một người.
Thì ra là nữ nhi của Tô Ly, hẳn là nữ nhi của Tô Ly, khó trách sẽ được Ly sơn Chưởng môn thu làm quan môn đệ tử, cả tòa Ly sơn coi như trân bảo, ngay cả Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực cũng muốn nâng niu nàng.
Nhìn Thất Gian đang hôn mê, Chu Lạc nghĩ tới những chuyện này, lắc đầu.
Ly sơn Trưởng lão nói: "Đa tạ tiên sinh thông cảm. Dĩ nhiên, nếu như Thất Gian thật sự đã làm gì ở Chu viên... Pháp kiếm ở trên cao, Giới Luật đường nhất định sẽ vận dụng môn quy, kết quả cuối cùng, Ly sơn sẽ mau chóng báo cho tiên sinh."
Chu Lạc không nói gì, coi như đã lặng yên đồng ý. Đây đúng là chuyện đã xảy ra trong Chu viên, nhưng Ly Sơn kiếm tông đã nói tới mức này, hơn nữa chuyện liên quan tới Tô Ly, chính hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều.
Nhưng ở nơi này, người nói chuyện có lực lượng nhất trừ hắn ra còn một vị lão nhân gia.
Theo Ly Sơn kiếm tông Trưởng lão ý bảo, có người mang Thất Gian cùng thi thể Lương Tiếu Hiểu trên băng ca rời đi, Chiết Tụ lắng tai nghe động tĩnh nơi này, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa như nghĩ muốn làm gì, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Đang lúc Ly Sơn kiếm tông chuẩn bị đem Chiết Tụ cũng mang đi, vị lão nhân gia kia cuối cùng đã nói chuyện.
Từ thời khắc Chu viên hủy diệt, núi xanh mất tích, Mai Lý Sa đại chủ giáo vẫn nhìn nơi có phiến sương mù kia ngây ngẩn, gương mặt già nua trở nên càng thêm già nua, ánh mắt mờ đục trở nên càng thêm mờ đục, căn bản không có để ý tới chuyện đã xảy ra trong rừng cây, cho đến lúc này, hắn mới xoay người lại, mặt không chút thay đổi nói: "Đem người lưu lại."
Ly Sơn kiếm tông Trưởng lão nói: "Đây là Ly sơn ta..."
"Chết chính là đệ tử Ly sơn các ngươi, động thủ tựa như cũng là đệ tử Ly sơn các ngươi, chuyện xấu trong nội bộ Ly sơn các ngươi, ta cũng không thèm quản tới, chẳng qua tại sao các ngươi phải mang Chiết Tụ đi? Cũng bởi vì Lương Tiếu Hiểu trước khi chết nói ư? Đây chẳng phải nói nếu như Trần Trường Sinh còn sống, các ngươi cũng muốn đem hắn mang về Ly sơn trước mặt ta ư?"
Mai Lý Sa chậm rãi trở về trong rừng cây, nhìn Ly sơn Trưởng lão nói: "Có đạo lý này sao?"
Ly sơn Trưởng lão không nói gì, cũng là Thiên Đạo viện tân nhậm giáo dụ do dự mở miệng: "Đại nhân, nếu như Trần Trường Sinh thật sự liên quan đến chuyện này, có thể cũng cần cẩn thận thẩm vấn."
"Người đã chết không cách nào nói chuyện, có thể để các ngươi tùy ý giội nước bẩn hay sao? Lúc trước thật giống như ta nghe có người nói như vậy." Mai Lý Sa nhìn Thiên Đạo viện tân nhậm giáo dụ, mặt không chút thay đổi nói: "Về phần thẩm vấn... Trần Trường Sinh là viện trưởng Quốc Giáo học viện, ngươi chỉ là một cái giáo dụ có tư cách gì để thẩm vấn hắn? Trừ Giáo Hoàng đại nhân, ai có tư cách thẩm vấn hắn?"
Hắn liếc nhìn Chiết Tụ dưới cây hòe, nói: "Ly sơn các ngươi danh dự trọng yếu, chẳng lẽ danh dự Quốc Giáo chúng ta thì không trọng yếu? Lang tộc thiếu niên này liên quan tới danh dự của Quốc Giáo, ta muốn mang hắn về kinh đô, ai có ý kiến?"
Chu Lạc nói: "Ta không có ý kiến."
Nếu hắn cũng không có ý kiến, như vậy tất cả mọi người ở đây đều không có tư cách có ý kiến, bao gồm chút ít người tu hành phía nam cùng với Ly sơn Trưởng lão rõ ràng rất có ý kiến. Mai Lý Sa nhìn Ly sơn Trưởng lão lạnh lùng nói: "Ly sơn nếu có ý kiến, để Chưởng môn của các ngươi tới nói, hoặc là để cho Tô Ly tới nói."
Ly sơn Trưởng lão cũng không cách nào ẩn nhẫn nữa, tức giận nói: "Chết chính là đệ tử của Ly sơn ta!"
"Người chết thì rất giỏi sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn đã chết, chuyện này cũng phải ngổn ngang hỗn loạn hay sao?" Mai Lý Sa thanh âm càng thêm rét lạnh: "Hơn nữa hiện tại tâm tình của ta thật sự không tốt, tâm tình của Giáo Hoàng đại nhân cũng thật sự sắp không tốt, tâm tình của Quốc Giáo đều không tốt, bởi vì Trần Trường Sinh đã chết, Quốc Giáo học viện viện trưởng Trần Trường Sinh đã chết!"
Lão nhân gia nhìn phiến thiên không ngoài bìa rừng, buồn bã nói: "Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này? Cho dù Thần Quốc Thất Luật đều chết sạch, chẳng lẽ có thể bi thống hơn chuyện này hay sao?"
...
...
Trần Trường Sinh có thể nghĩ đến, mọi người ngoài Hán Thu thành, nhất định sẽ cho rằng hắn đã chết, bởi vì hắn không thông qua Chu viên chi môn rời đi, mà lấy một loại phương pháp thần kỳ dị thường, trực tiếp xuất hiện tại trên cánh đồng tuyết cách xa vạn dặm. Hắn cũng có thể nghĩ đến, rất nhiều người sau khi biết tin mình chết nhất định sẽ có rất nhiều phản ứng bất đồng, có ít người hẳn là sẽ thật cao hứng, có ít người hẳn là cảm thấy như trút được gánh nặng, còn có chút người nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bi thương khổ sở.
Những người đó cũng là người thật sự yêu mến hắn, tỷ như Lạc Lạc, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá, Kim trường sử, Mạc Vũ có thể cũng có chút tiếc nuối hay sao, hắn thậm chí cảm thấy, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch các đệ tử Ly Sơn kiếm tông, cũng là một thành viên trong đó, chớ đừng nói chi tới các trưởng bối trong Quốc Giáo, còn có vị cô nương Tú Linh tộc kia.
Hắn không muốn để cho những người này khổ sở bi thương lo lắng, cho nên hắn rất vội vã, hắn vội vã vội vàng trở về thế giới loài người , đem tin tức mình còn sống, mau sớm truyền về kinh đô, để cho tất cả mọi người biết mình còn sống. Đáng tiếc chính là, Ma vực cánh đồng tuyết cự ly thế giới loài người quá mức xa xôi, mà Tô Ly tiền bối... thật sự là hơi nặng.
Quá trình bọn họ thoát khỏi Ma vực cánh đồng tuyết thật ra lại rất thuận lợi.
Chân chính kiếm đạo giả, tất nhiên có đại trí tuệ, vô luận tại phương diện nào, tỷ như tài nấu nướng, trà nghệ, bởi vì vạn đạo đều tương thông, chạy trốn có thể nói là rút lui, vốn là một phần binh pháp, Tô Ly cũng rất am hiểu.
Một kiếm hắn chém phá thiên không, rất có sách lược.
Một kiếm kia chém ra kiếm đạo dài mấy trăm dặm, trực tiếp hướng nam, vô cùng phù hợp kiếm đạo chân nghĩa —— đường thẳng là gần nhất, gần nhất thì nhanh nhất, mà ai có thể ngờ đến, địa phương một kiếm này chân chính rơi xuống, thật sự là ở phiến tuyết lĩnh hơi chếch về phía tây nam.
Hắc Bào mơ hồ đã nhận ra, nhưng khi Ma tộc đại quân thay đổi sách lược đã định, hai mặt vây kín phiến tuyết lĩnh này, bờ ôn tuyền chỉ còn lại có chút vết máu, còn có một đóa hoa lài bị hái đi.
Khi đó, Tô Ly đã đi tới một mảnh sông băng cách hơn bốn trăm dặm.
Dĩ nhiên, hắn ở trên người Trần Trường Sinh.
Thân thể Trần Trường Sinh được long huyết tắm qua, phảng phất có tinh lực vô cùng vô tận, cung cấp lực lượng cường đại, đủ để thi triển ra tốc độ kinh người, có thể trong thời gian ngắn như vậy, chạy ra bốn trăm dặm, thật sự có chút kinh người. Cho dù là Tô Ly cũng cảm thấy có chút giật mình, chẳng qua phong tuyết chạm mặt mà đến giống như dao găm cắt vào mặt của hắn, mỗi lần hắn muốn khen ngợi Trần Trường Sinh mấy câu, mở miệng lại biến thành trách cứ đầy căm tức.
Không ở sông băng dừng lại chút nào, Trần Trường Sinh tiếp tục theo hướng nam chạy như điên, cảm thấy có chút khát, đem tay đâm vào băng nham bên cạnh, trên khối băng lam nhạt mà xinh đẹp xuất hiện dấu vết rõ ràng, vụn băng bay khắp nơi. Hắn đem khối băng nhét vào trong miệng, cảm thấy thân thể bởi vì chạy trốn mà nóng hổi trở nên lạnh hơn một chút, rất thoải mái.
Chạy qua sông băng cùng cánh đồng tuyết, băng qua núi tuyết cùng núi lớn, Trần Trường Sinh cõng Tô Ly chạy như điên không ngừng, khát liền nhai chút băng tuyết, đói bụng đành... chịu đựng, ngày đêm không ngủ, cho đến một ngày nào đó, rốt cục thấy một tòa thành thị của loài người xuất hiện tại phương xa.
Vạn dặm cánh đồng tuyết Ma vực, cứ như vậy bị hắn vượt qua.
Hắn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp té về phía sau.
Chiết Tụ nhắm mắt lại, nói: "Nếu hắn đã gia nhập vào Ma tộc, ai cũng có thể giết hắn, nếu như là ta giết, ta không cần giấu diếm, nhưng, hắn không phải do ta giết."
Trong rừng cây hơi có xôn xao. Ly sơn Trưởng lão sắc mặt như sương, lạnh giọng nói: "Lương sư điệt đã chết, ngươi lại giội nước bẩn lên một người chết, không khỏi quá mức vô sỉ."
Chiết Tụ lúc này mới được biết Lương Tiếu Hiểu đã chết, đại khái đã hiểu được cả chuyện, đột nhiên cảm giác được rất mỏi mệt .
"Đi theo chúng ta về Ly sơn tiếp nhận thẩm vấn đi." Ly sơn Trưởng lão nhìn hắn tựa như nhìn một người chết.
Theo lời của hắn, hơn mười đệ tử Trường Sinh tông vây quanh Chiết Tụ, ở bốn phía còn có nhiều người tu hành phía nam hơn giám thị động tĩnh của Chiết Tụ, phòng ngừa hắn đột nhiên gây khó dễ.
Đúng lúc này, Chu Lạc mặt không chút thay đổi nói: "Chậm đã."
Bát Phương Phong Vũ là người mạnh nhất trong nhân loại, thân phận địa vị tự nhiên đặc thù, lời của hắn để cho Ly sơn Trưởng lão cho dù tức giận tới cực điểm cũng phải tạm thời tỉnh táo lại.
"Ta không thích nhất chính là chuyện không rõ ràng minh bạch, đã muốn đưa ra kết luận như vậy."
Chu Lạc chỉ vào Thất Gian hôn mê bất tỉnh, nói: "Nhìn ý của các ngươi, giết chết Lương Tiếu Hiểu trừ Chiết Tụ, hẳn là còn có Thất Gian, thậm chí còn có Trần Trường Sinh?"
Ly sơn Trưởng lão chậm rãi nói nói: "Đây là chuyện của Ly sơn, kính xin tiên sinh ban tôn trọng."
"Đây không phải là chuyện của Ly sơn, đây là chuyện đã xảy ra trong Chu viên." Chu Lạc nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Năm nay Chu viên mở ra do ta chịu trách nhiệm chủ trì, bất cứ chuyện gì phát sinh bên trong, ngươi đều được để cho ta hiểu rõ."
Ly sơn Trưởng lão tức giận, nói: "Chẳng lẽ chuyện này hiện tại vẫn không rõ ư?"
"Vô cùng không rõ." Chu Lạc không thèm để ý tới phản ứng của hắn, tùy ý nói: "Chiết Tụ thay Đại Chu ta lập không ít công trận, các ngươi nói hắn cấu kết cùng với Ma tộc, cũng thôi đi, nhưng nếu như Thất Gian cũng tham dự chuyện này, chẳng lẽ hắn cũng cấu kết với Ma tộc? Hắn là đệ tử Ly sơn ngươi, có đạo lý gì liên thủ với thiếu niên Lang tộc này, đối phó với sư huynh của mình?"
Ly sơn Trưởng lão nghĩ tới Lương Tiếu Hiểu trước khi chết ánh mắt đầy ẩn ý, trầm mặc một lát, đi tới trước người Chu Lạc, thấp giọng nói: "Chuyện này liên quan tới thanh danh của Ly sơn, xin tiên sinh không cần tiếp tục hỏi kỹ."
Chu Lạc khẽ nhíu mày, phải biết danh dự cùng thanh danh tựa như là hai từ đồng nghĩa, nhưng trên thực tế lại có ẩn ẩn khác biệt.
Ly sơn Trưởng lão hạ giọng nói: "Thất Gian sư điệt... Cùng Chiết Tụ đã xảy ra chuyện gì, chúng ta tạm thời không biết, nhưng tuyệt đối không thể tra hỏi trước mặt mọi người, bởi vì thân phận của nàng rất đặc thù."
Lần đối thoại này chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Chu Lạc thấy hắn thận trọng như thế, hỏi: "Hắn có thân phận như thế nào?"
Ly sơn Trưởng lão trầm mặc một lát mới nói: "Nàng... Là nữ nhi."
Chu Lạc nhìn Chiết Tụ dưới cây hòe, có chút hiểu được, nói: "Khó trách lại nói hai chữ thanh danh."
Ly sơn Trưởng lão nói: "Kính xin tiên sinh thông cảm."
Chu Lạc lắc đầu nói: "Điều này cũng không đầy đủ, Ly sơn thanh danh cố nhiên trọng yếu, nhưng cũng không thể hơn sự thật cùng sinh tử."
Ly sơn Trưởng lão do dự một chút, cắn răng nói: "Nàng là nữ nhi của sư thúc."
Chu Lạc vẻ mặt khẽ run, nhìn vào mắt của hắn, hỏi: "Sư thúc nào?"
Ly sơn Trưởng lão nhẹ giọng nói: "Tiểu sư thúc."
Nghe ba chữ kia, Chu Lạc trầm mặc thời gian rất lâu.
Bát Phương Phong Vũ có địa vị vô cùng cao thượng trong thế giới loài người, chỉ dưới năm vị Thánh Nhân, theo đạo lý mà nói, bất kỳ cái tên nào cũng không thể làm cho hắn kiêng kỵ, nhưng nơi này phải trừ đi một người.
Thì ra là nữ nhi của Tô Ly, hẳn là nữ nhi của Tô Ly, khó trách sẽ được Ly sơn Chưởng môn thu làm quan môn đệ tử, cả tòa Ly sơn coi như trân bảo, ngay cả Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực cũng muốn nâng niu nàng.
Nhìn Thất Gian đang hôn mê, Chu Lạc nghĩ tới những chuyện này, lắc đầu.
Ly sơn Trưởng lão nói: "Đa tạ tiên sinh thông cảm. Dĩ nhiên, nếu như Thất Gian thật sự đã làm gì ở Chu viên... Pháp kiếm ở trên cao, Giới Luật đường nhất định sẽ vận dụng môn quy, kết quả cuối cùng, Ly sơn sẽ mau chóng báo cho tiên sinh."
Chu Lạc không nói gì, coi như đã lặng yên đồng ý. Đây đúng là chuyện đã xảy ra trong Chu viên, nhưng Ly Sơn kiếm tông đã nói tới mức này, hơn nữa chuyện liên quan tới Tô Ly, chính hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều.
Nhưng ở nơi này, người nói chuyện có lực lượng nhất trừ hắn ra còn một vị lão nhân gia.
Theo Ly Sơn kiếm tông Trưởng lão ý bảo, có người mang Thất Gian cùng thi thể Lương Tiếu Hiểu trên băng ca rời đi, Chiết Tụ lắng tai nghe động tĩnh nơi này, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, tựa như nghĩ muốn làm gì, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Đang lúc Ly Sơn kiếm tông chuẩn bị đem Chiết Tụ cũng mang đi, vị lão nhân gia kia cuối cùng đã nói chuyện.
Từ thời khắc Chu viên hủy diệt, núi xanh mất tích, Mai Lý Sa đại chủ giáo vẫn nhìn nơi có phiến sương mù kia ngây ngẩn, gương mặt già nua trở nên càng thêm già nua, ánh mắt mờ đục trở nên càng thêm mờ đục, căn bản không có để ý tới chuyện đã xảy ra trong rừng cây, cho đến lúc này, hắn mới xoay người lại, mặt không chút thay đổi nói: "Đem người lưu lại."
Ly Sơn kiếm tông Trưởng lão nói: "Đây là Ly sơn ta..."
"Chết chính là đệ tử Ly sơn các ngươi, động thủ tựa như cũng là đệ tử Ly sơn các ngươi, chuyện xấu trong nội bộ Ly sơn các ngươi, ta cũng không thèm quản tới, chẳng qua tại sao các ngươi phải mang Chiết Tụ đi? Cũng bởi vì Lương Tiếu Hiểu trước khi chết nói ư? Đây chẳng phải nói nếu như Trần Trường Sinh còn sống, các ngươi cũng muốn đem hắn mang về Ly sơn trước mặt ta ư?"
Mai Lý Sa chậm rãi trở về trong rừng cây, nhìn Ly sơn Trưởng lão nói: "Có đạo lý này sao?"
Ly sơn Trưởng lão không nói gì, cũng là Thiên Đạo viện tân nhậm giáo dụ do dự mở miệng: "Đại nhân, nếu như Trần Trường Sinh thật sự liên quan đến chuyện này, có thể cũng cần cẩn thận thẩm vấn."
"Người đã chết không cách nào nói chuyện, có thể để các ngươi tùy ý giội nước bẩn hay sao? Lúc trước thật giống như ta nghe có người nói như vậy." Mai Lý Sa nhìn Thiên Đạo viện tân nhậm giáo dụ, mặt không chút thay đổi nói: "Về phần thẩm vấn... Trần Trường Sinh là viện trưởng Quốc Giáo học viện, ngươi chỉ là một cái giáo dụ có tư cách gì để thẩm vấn hắn? Trừ Giáo Hoàng đại nhân, ai có tư cách thẩm vấn hắn?"
Hắn liếc nhìn Chiết Tụ dưới cây hòe, nói: "Ly sơn các ngươi danh dự trọng yếu, chẳng lẽ danh dự Quốc Giáo chúng ta thì không trọng yếu? Lang tộc thiếu niên này liên quan tới danh dự của Quốc Giáo, ta muốn mang hắn về kinh đô, ai có ý kiến?"
Chu Lạc nói: "Ta không có ý kiến."
Nếu hắn cũng không có ý kiến, như vậy tất cả mọi người ở đây đều không có tư cách có ý kiến, bao gồm chút ít người tu hành phía nam cùng với Ly sơn Trưởng lão rõ ràng rất có ý kiến. Mai Lý Sa nhìn Ly sơn Trưởng lão lạnh lùng nói: "Ly sơn nếu có ý kiến, để Chưởng môn của các ngươi tới nói, hoặc là để cho Tô Ly tới nói."
Ly sơn Trưởng lão cũng không cách nào ẩn nhẫn nữa, tức giận nói: "Chết chính là đệ tử của Ly sơn ta!"
"Người chết thì rất giỏi sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn đã chết, chuyện này cũng phải ngổn ngang hỗn loạn hay sao?" Mai Lý Sa thanh âm càng thêm rét lạnh: "Hơn nữa hiện tại tâm tình của ta thật sự không tốt, tâm tình của Giáo Hoàng đại nhân cũng thật sự sắp không tốt, tâm tình của Quốc Giáo đều không tốt, bởi vì Trần Trường Sinh đã chết, Quốc Giáo học viện viện trưởng Trần Trường Sinh đã chết!"
Lão nhân gia nhìn phiến thiên không ngoài bìa rừng, buồn bã nói: "Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này? Cho dù Thần Quốc Thất Luật đều chết sạch, chẳng lẽ có thể bi thống hơn chuyện này hay sao?"
...
...
Trần Trường Sinh có thể nghĩ đến, mọi người ngoài Hán Thu thành, nhất định sẽ cho rằng hắn đã chết, bởi vì hắn không thông qua Chu viên chi môn rời đi, mà lấy một loại phương pháp thần kỳ dị thường, trực tiếp xuất hiện tại trên cánh đồng tuyết cách xa vạn dặm. Hắn cũng có thể nghĩ đến, rất nhiều người sau khi biết tin mình chết nhất định sẽ có rất nhiều phản ứng bất đồng, có ít người hẳn là sẽ thật cao hứng, có ít người hẳn là cảm thấy như trút được gánh nặng, còn có chút người nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bi thương khổ sở.
Những người đó cũng là người thật sự yêu mến hắn, tỷ như Lạc Lạc, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá, Kim trường sử, Mạc Vũ có thể cũng có chút tiếc nuối hay sao, hắn thậm chí cảm thấy, Cẩu Hàn Thực, Quan Phi Bạch các đệ tử Ly Sơn kiếm tông, cũng là một thành viên trong đó, chớ đừng nói chi tới các trưởng bối trong Quốc Giáo, còn có vị cô nương Tú Linh tộc kia.
Hắn không muốn để cho những người này khổ sở bi thương lo lắng, cho nên hắn rất vội vã, hắn vội vã vội vàng trở về thế giới loài người , đem tin tức mình còn sống, mau sớm truyền về kinh đô, để cho tất cả mọi người biết mình còn sống. Đáng tiếc chính là, Ma vực cánh đồng tuyết cự ly thế giới loài người quá mức xa xôi, mà Tô Ly tiền bối... thật sự là hơi nặng.
Quá trình bọn họ thoát khỏi Ma vực cánh đồng tuyết thật ra lại rất thuận lợi.
Chân chính kiếm đạo giả, tất nhiên có đại trí tuệ, vô luận tại phương diện nào, tỷ như tài nấu nướng, trà nghệ, bởi vì vạn đạo đều tương thông, chạy trốn có thể nói là rút lui, vốn là một phần binh pháp, Tô Ly cũng rất am hiểu.
Một kiếm hắn chém phá thiên không, rất có sách lược.
Một kiếm kia chém ra kiếm đạo dài mấy trăm dặm, trực tiếp hướng nam, vô cùng phù hợp kiếm đạo chân nghĩa —— đường thẳng là gần nhất, gần nhất thì nhanh nhất, mà ai có thể ngờ đến, địa phương một kiếm này chân chính rơi xuống, thật sự là ở phiến tuyết lĩnh hơi chếch về phía tây nam.
Hắc Bào mơ hồ đã nhận ra, nhưng khi Ma tộc đại quân thay đổi sách lược đã định, hai mặt vây kín phiến tuyết lĩnh này, bờ ôn tuyền chỉ còn lại có chút vết máu, còn có một đóa hoa lài bị hái đi.
Khi đó, Tô Ly đã đi tới một mảnh sông băng cách hơn bốn trăm dặm.
Dĩ nhiên, hắn ở trên người Trần Trường Sinh.
Thân thể Trần Trường Sinh được long huyết tắm qua, phảng phất có tinh lực vô cùng vô tận, cung cấp lực lượng cường đại, đủ để thi triển ra tốc độ kinh người, có thể trong thời gian ngắn như vậy, chạy ra bốn trăm dặm, thật sự có chút kinh người. Cho dù là Tô Ly cũng cảm thấy có chút giật mình, chẳng qua phong tuyết chạm mặt mà đến giống như dao găm cắt vào mặt của hắn, mỗi lần hắn muốn khen ngợi Trần Trường Sinh mấy câu, mở miệng lại biến thành trách cứ đầy căm tức.
Không ở sông băng dừng lại chút nào, Trần Trường Sinh tiếp tục theo hướng nam chạy như điên, cảm thấy có chút khát, đem tay đâm vào băng nham bên cạnh, trên khối băng lam nhạt mà xinh đẹp xuất hiện dấu vết rõ ràng, vụn băng bay khắp nơi. Hắn đem khối băng nhét vào trong miệng, cảm thấy thân thể bởi vì chạy trốn mà nóng hổi trở nên lạnh hơn một chút, rất thoải mái.
Chạy qua sông băng cùng cánh đồng tuyết, băng qua núi tuyết cùng núi lớn, Trần Trường Sinh cõng Tô Ly chạy như điên không ngừng, khát liền nhai chút băng tuyết, đói bụng đành... chịu đựng, ngày đêm không ngủ, cho đến một ngày nào đó, rốt cục thấy một tòa thành thị của loài người xuất hiện tại phương xa.
Vạn dặm cánh đồng tuyết Ma vực, cứ như vậy bị hắn vượt qua.
Hắn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp té về phía sau.
Tác giả :
Miêu Nị