Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc
Chương 16: Chia tay (2)
“ Chúng ta kết hôn đi.”
Lăng Tịnh Hy dừng bước, cả người như bị đông cứng, tay nắm chặt cũng buông lỏng ra, đôi mắt hơi ướt xoay người nhìn Vương Thiếu Phong.
Vương Thiếu Phong nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không có cảm giác gì là đang cầu hôn, hắn vứt bó hoa oải hương xuống, tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím than, bật nắp … bên trong là chiếc nhẫn bạc có đính viên kim cương màu tím lớn, trong rất đẹp, rất sáng, rất cao quý.
Lăng Tịnh Hy nhận ra nó, bởi lúc trước khi cô thấy nó trên TV đã mơ tưởng nói cho Vương Thiếu Phong rằng ước gì có được đeo nó một lần nhưng không nghĩ hắn ta lại mua nó về làm nhẫn cầu hôn cô.
Vương Thiếu Phong đi đến trước mặt Lăng Tịnh Hy, môi nhếch lên nhưng là nụ cười rất nhạt nhẽo, hắn không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cô sau đó phất tay lên cao.
“ Tũm.” – Đó là tiếng đồ rơi xuống nước, Lăng Tịnh Hy sửng sốt nhìn theo, chiếc hộp đã bị hắn ném xuống hồ phun nước lớn bên cạnh, trong lòng dâng lên nổi mất mát, miệng khô đắng không nói được một lời.
“ Đó là câu mà tôi đã muốn nói với em … Tôi cảm nhận mình không phải siêu nhân, hai năm đối với tôi rất dài, tôi muốn đính hôn cùng em trước, muốn em ở bên cạnh tôi, muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em, muốn cho em tất cả mọi thứ mà tôi có … nhưng … tôi thấy bây giờ em đã có thứ em muốn … vậy thì những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì cả.”
Hắn nói một tràn dù lời nói thì rất chua chát nhưng khẩu khí thì lạnh nhạt, không có chút ấm áp của mùa xuân, chỉ có mùa đông lạnh lẽo đến rợn cả người.
Nói xong, hắn bước ngang qua cô đi về phía trước. Lăng Tịnh Hy đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn xa dần, những lời hắn nói ra như mũi kim đâm thẳng vào tim, rất khó chịu, rất đau đớn, nước mắt không tự chủ mà tràn ra … Cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ không ngu ngốc mà hành động như thế, là cô đã sai, là cô ngu ngốc.
“ Em yêu anh.” – Cô nhàn nhạt nói.
Vương thiếu Phong dừng bước nhưng không quay đầu, Lăng Tịnh Hy nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cố nén cho giọng không nức nở.
“ Trong nhật kí của Tịnh Hy thời trung học đã viết như thế ? … Thiếu Phong, anh hãy quên em của hiện tại, anh chỉ cần nhớ ở quá khứ có một Tịnh Hy ngây thơ, trong sáng yêu anh hết lòng là được.”
Cô vẫn muốn trong lòng Vương Thiếu Phong, Tịnh Hy là người yêu hắn và cũng là người hắn yêu nên bịa chuyện nhưng ít nhất ba từ – “ Em Yêu Anh.” – Đó là tiếng lòng của cô nói với hắn và đó cũng là lần cuối cùng cô nói yêu một ai.
“ Cô biết không ? nếu là lúc trước, tôi sẽ thấy vui vẻ và rất hạnhphúc khi nghe được ba từ đó nhưng bây giờ … tôi ước gì mình không nghe được, vì như thế tim tôi sẽ không đau, không khó chịu như bây giờ …”
Hắn dừng một giây. – “ Lăng Tịnh Hy, từ này về sau, tôi mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa … vĩnh biệt.”
Bóng dáng hắn hơi chao đão bước về phía trước, hắn cảm thấy xung quanh rất mờ ảo, phía trước rất u tối … Từ lúc gặp lại cô, hắn có biết bao nhiêu là vui vẻ và hạnh phúc, cô đem đến cho hắn những điều thú vị trong cuộc sống nhưng giờ đây cô đã cướp đi hết tất cả, vui vẻ, hạnh phúc, kể cả tình yêu.
Hắn đã lầm, người con gái ngày ấy đã biến mất, đổi lại là một cô gái đầy tham vọng nhưng sau cô lại nhanh chống thay đổi, là vì tiền tài, địa vị sao ? thứ đó là gì ? sao có thể biến cô trở thành như vậy ?
Dù suy nghĩ, dù khó hiểu nhưng mọi thứ đã chấm dứt, hắn không muốn nghĩ nữa, rất mệt mỏi, rất đau lòng … giờ hắn muốn được yên ổn, chỉ muốn được một mình tịnh tâm mà thôi.
Nhìn bóng hắn dần khuất trong bóng tối, Lăng Tịnh Hy mới khóc nức nở hơn, mặc kệ xung quanh mọi ánh mắt hướng về cô, Lăng Tịnh Hy ôm bó hoa trong người mà khóc lớn … nước mắt nếu có thể làm lòng cô tốt hơn, cô nguyện khóc hết đêm nay, không … phải nói khóc cho đến khi nào trái tim thôi đau đớn.
Bất chợt nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh đến đài phun, không quan tâm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, cô nhảy xuống đài phun, bắt đầu tìm kiếm.
Mọi người giật mình trước hành động của cô, tuy chỉ còn vài cặp tình nhân nhưng khi họ tụ lại thì cũng đông không ít, kể cả bảo vệ cũng bị kinh động.
“ Nè, cô kia, mau lên đây ngay, nơi này là nơi công cộng, cô không được … ”
Bảo vệ mới nói một nữa đã im lặng, bởi thấy được khuôn mặt tái nhợt của cô cùng đôi mắt đã nhòe nước khiến hắn hơi xao động nhưng vì quy định hắn quyết định nhảy xuống, chạy tới chỗ cô, kéo mạnh tay cô gắt giọng.
“ Cô kia, cô không được …”
Lăng Tịnh Hy chen ngang. – “ Xin anh, tôi muốn tìm một vật, nó màu tím, nó rất quan trọng với tôi, xin anh, cho tôi chút thời gian thôi.”
Bảo vệ khó xử nhìn cô bổng một cô gái lên tiếng.
“ Anh bảo vệ, anh cho cô ấy mấy phút đi.”
“ Đúng vậy, nhìn cô ta tôi nghiệp chưa kìa.” – Một chàng trai lên tiếng nhưng vì ga lăng, hắn nhảy xuống bắt đầu tìm phụ cô.
Bảo vệ thấy thế, bỏ tay cô ra rồi nhập bọn tìm luôn, giờ đây trong đài phun có khoảng 5, 6 người cùng tìm giúp Lăng Tịnh Hy.
Tuy đài phun chỉ rộng 50 mét nhưng do mấy chàng trai cô gái hay ước nguyện lung tung mà thẩy rất nhiều đồng tiền vào khiến mọi người tìm hơi lâu.
“ A … tìm được rồi.”
Chàng trai khi nãy lên tiếng giơ cao cái hộp, Lăng Tịnh Hy vội chạy đến mặc kệ cả người đã ướt sủng đón lấy cái hộp rồi cám ơn rối rít.
Cô mở hộp ra, nước mắt mới ngưng động trên mi giờ lại tuôn ra lần nữa, bảo vệ thấy thế cũng đoán đại, chắc bị bạn trai chia tay, hoặc bị chồng bỏ hay bạn trai mất … đại loại là thế.
Sau đó Lăng Tịnh Hy như kẻ vô hồn bị kéo khỏi đài phun, rồi phải hứng chịu lời dạy dỗ của cả đội bảo vệ … Đúng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng được về nhà, mấy bảo vệ muốn đưa cô về nhưng cô từ chối.
________________________
Một mình đi về con đường quen thuộc nhưng Lăng Tịnh Hy cảm thấy mọi thứ xung quanh rất xa lạ, thời gian qua cô đã có một cuộc sống bình yên bên người thân cùng bạn bè nếu không gặp Vương Thiếu Phong, nếu không chấp nhận tình yêu của anh thì cuộc sống của cô sẽ không đi vào bế tắt như thế.
Lăng Tịnh Hy vừa cười ngây ngốc vừa đi về phía trước, bổng phía sau có ánh đèn chiếu rọi thêm tiếng bấm còi, cô quay người thì thấy ánh sáng chiếu vào mắt, lấy tay che mắt mới nhìn rõ người vừa bước xuống xe.
Hắn đi tới chỗ cô, vẫn là bộ Tây Âu màu đen sang trọng, vẫn là đôi giày da sáng bóng đắt tiền, vẫn là đôi mắt xanh lam mang vẻ u ám đáng sợ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Vương Vũ Hàn nhìn người con gái trước mặt, mới hai ngày không gặp, vẻ mặt cô xanh xao, đôi môi đỏ mộng quyến rũ giờ đã nức nẻ thấy rõ, đôi mắt đầy quần thâm, bộ dáng trông rất đáng thương.
“ Đĩa của tôi đâu ?” – Lăng Tịnh Hy nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt phun ra vài chữ.
Vương Vũ Hàn lấy trong áo vest ra cái đĩa đưa cho Lăng Tịnh Hy, cô nhận lấy, cũng không biết từ đâu lấy ra sức mạnh, Lăng Tịnh Hy bẻ gãy làm đôi, không nói một câu, cô xoay người bước về phía trước.
“ Đứng lại.” – Vương Vũ Hàn ra lệnh.
Lăng Tịnh Hy xoay người nhìn hắn với vẻ hời hợt, Vương Vũ Hàn cũng nhìn cô, hắn phất tay lên, Dương Nghị từ sau đi tới mang theo vật gì đó đưa cho Lăng Tịnh Hy, sau đó hắn lui ra sau.
Lăng Tịnh Hy nhìn món đồ trên tay, đó là cái hộp đựng sợi dây chuyền đắt tiền, bên trên là hai sâu chìa khóa, cô đón ra có thể là chìa khóa nhà và chìa khóa xe, còn có một tấm chi phiếu với rất nhiều số 0 trên đó mà cô không quan tâm đếm.
“ Từ này về sau, tuyệt đối … không được xuất hiện trước mặt Vương Thiếu Phong … và nhất là tôi … nếu không … hậu quả của cô phải gánh chịu, sẽ rất đắt.”
Vương vũ Hàn chậm rãi nói, giọng điệu cũng lạnh băng, đôi mắt lóe lên tia chết chóc nhưng đối với lăng Tịnh Hy thì chẳng là gì cả.
“ Cám ơn Vương tiên sinh đã tặng tôi món quà lớn đến thế, Vương tiên sinh an tâm, trừ khi tôi chết … tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài.”
Giọng điệu của cô cũng lạnh lùng không kém, nói xong cô xoay người chậm rãi bước đi về phía trước.
Vương Vũ Hàn cười khinh, hắn bước lên xe, ngồi chéo chân, lấy một điếu xì gà hút một hơi. – “ Đến sân bay.”
Dương Nghị nghe xong, hắn bước lên ghế phụ, bảo tài xế chạy, hắn có chút hiếu kì về cô gái này vì đây là lần đầu tiên, Vương Vũ Hàn chịu buông tha dễ dàng cho cô gái của Vương Thiếu Phong.
Từ trước đến nay, những cô gái vây lấy Vương thiếu Phong, không bị Vương Vũ Hàn cho đi Thái Lan làm vũ công thì cũng bị cho đi Ma Cau tiếp khách, mà lần này Vương Vũ Hàn lại dễ dàng cho qua, lại cho thêm rất nhiều hậu đãi, xem ra cô ta có sức hấp dẫn chết người thật.
Đoàn xe chạy ngang qua Lăng Tịnh Hy đi về phía trước cô, Lăng Tịnh Hy dừng lại, nhìn kế bên có thùng rác, tay mở nắp thùng quăng hết mấy thứ đó vào trong, tiếp tục hướng về phía trước.
Đối với cô, những thứ xa xỉ đó chỉ khiến lòng cô thêm căm hận, nó giống như thứ xỉ nhục vô hình mà Vương Vũ Hàn ban tặng cho cô, cô cảm thấy nó thích hợp nằm trong thùng rác hôi thối hơn là ở trên người cô.
Hành động đó dĩ nhiên không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Vương Vũ Hàn, mày hắn nhíu chặt, tay cầm điếu xì gà chà mạnh xuống gạt tàn.
Dương Nghị cũng nhìn thấy, hắn nhìn về kiếng xe thấy vẻ mặt u ám của Vương Vũ Hàn, lên tiếng . – “ Vương tiên sinh, có cần tôi …”
“ Không cần … cứ mặc cô ta.”
Hắn nghĩ cô ta chê ít nên mới hành động như thế, đúng là đồ đàn bà lòng tham không đáy, hắn cười giễu khi nãy còn có chút thương xót, giờ nghĩ lại đúng là dư thừa.
____________________________
Ngày hôm sau, Lăng Tịnh Hy đến lớp bắt gặp cả trăm con mắt dán chặt lên người mình … Có kẻ tò mò, có kẻ cười chế giễu, cũng có kẻ đồng tình nhưng cô không quan tâm.
“ Ây da, mới có một thời gian mà bị đá rồi, tội thật đấy.” – Cô gái tóc xoăn cố lớn giọng cho Lăng Tịnh Hy nghe thấy nhưng cô vẫn chăm chú đọc sách.
“ Chắc ở trên giường không khơi được hứng thú của đàn ông nên mới bị cho ra rìa ấy mà, nhục thật đấy.” – Một cô gái tóc ngắn lên tiếng.
Nhưng Lăng Tịnh Hy xem họ như không khí, hai người bực tức đi tới trước mặt cô, bắt đầu mỉa mai.
“ Tịnh Hy à, nghe nói tối hôm qua cậu bị Thiếu Phong bỏ rồi phải không ? mình còn nghe nói cậu quỳ xuống khóc lóc van xin cậu ấy đừng bỏ cậu nữa thì phải ?”
Cô gái tóc ngắn cố ý nới lớn để tập trung mọi ánh mắt về phía này … Nếu không phải bạn trai cô vô tình thấy được rồi gọi điện nói với cô thì cô đã không biết, có cơ hội tốt thế, cô phải nhấn đầu Lăng Tịnh Hy cho đến chết mới thôi, ai biểu cô ta quen được Vương Thiếu Phong làm gì.
“ Tịnh Hy, mình thấy thương cho cậu, mới có bao lâu đâu mà bị Thiếu Phong đá rồi, có phải kĩ thuật trên giường của cậu tệ quá nên mới bị đá đi phải không ?”
Tóc xoăn mở miệng đầy thô tục, không có chút gì kiêng dè, cô nàng cũng lấy làm vui vì lúc trước bị Lăng Tịnh Hy cướp mất người tình trong mộng, giờ nghe họ đã chia tay dĩ nhiên phải báo thù rồi.
Lăng Tịnh Hy chỉ muốn yên ổn, ai ngờ bị khiêu khích cô dĩ nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về hai người, lạnh giọng.
“ Dù kĩ thuật của mình có tệ đến đâu nhưng ít nhất cũng được lên giường của Vương thiếu Phong, còn hơn … kẻ tự cho là kĩ thuật cao siêu mà ngay cả cửa phòng của Thiếu Phong, cô cũng không nhìn thấy thì nói chi là lên giường.”
Hai cô gái cứng họng, nếu đáp trả thì cho mình là kẻ phóng đãng nhưng không nói thì cục tức biết quăng vào đâu.
“ Tịnh Hy.” – Gia Tiểu mẫn từ ngoài chạy vào, thở hồng hộc, Lăng Tịnh Hy nhíu mày chưa kịp hỏi thì cô nàng đã chen ngang.
“ Khi nãy mình đến phòng giám hiệu để nộp tư liệu, mình thấy Thiếu Phong nộp đơn xin thôi học, mình chưa kịp hỏi cậu ta thì cậu ta đã đi ra khỏi cổng rồi, nghe Thầy hiệu trưởng nói là cậu ta sẽ ra sân bây qua Mỹ để học tập bên đó … ”
Lăng Tịnh Hy mặt trắng bệch, cô không kịp nghe vế sau của Gia Tiếu Mẫn, đứng bật dậy bỏ chạy, quăng lại cho Gia Tiểu Mẫn vài chữ.
“ Xin Nghĩ giúp mình.”
Lăng Tịnh Hy chạy ra khỏi cổng, cô đón Taxi đến sân bây, đầu óc trống rỗng không biết làm gì, chỉ biết theo cảm tính mà chạy đi thôi.
Trong sân bây lớn YY, Lăng Tịnh Hy tìm kiếm xung quanh bóng dáng Vương Thiếu Phong, cô dùng ánh mắt như tia lade quan sát, cuối cùng thấy hắn ở dãy ghế dành cho khách.
Vương Thiếu Phong vận Âu phục màu bạc, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt quần thâm, râu cũng thấy rõ, bộ dáng chật vật không thể diễn ta bằng lời … Chỉ mới một đêm, người đàn ông luôn mang vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng nở nụ cười đào hoa giờ lại giống như kẻ lưu manh đầu đường xó chợ … tất cả là vì cô.
Lăng Tịnh Hy muốn bước tới nhưng chân như bị ai nắm lại, cô bất động nhìn Vương Thiéu Phong … Nếu cô đã chấp nhận từ bỏ thì không nên lưu luyến, không nên níu kéo, mà phải buông tay, chấm dứt từ giây phút này.
“ Thiếu Phong, em chúc anh sẽ tìm được người con gái yêu anh hơn em.”
Nhìn Vương Thiếu Phong đứng dậy, hắn từ từ đi vào trong cửa kiểm soát, cô nhàn nhạt nói, cũng không khóc, chỉ nở nụ cười trìu mến, nụ cười giống một nụ hoa mới nở nhưng cũng mau chống tàn.
Hình ảnh đẹp mắt đó đập vào mắt Vương Vũ Hán, hắn có chút say nhìn Lăng Tịnh Hy, đáng lẽ hắn đã cất cánh bay đi Nhật Bản tối hôm qua nhưng vì công ty có chuyện, hắn đành đổi chuyến bay, cũng không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng đẹp thế này.
“ Vương tiên sinh, máy bay sắp cất cánh.”
Dương Nghị phía sau lên tiếng, Vương Vũ Hàn không nói gì, xoay người đi về phòng soát vé, vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ.
Một người mang trái tim đau khổ đi về nước Mỹ, đất nước của sự tự do.
Một người mang trái tim phức tạp không rõ nguyên do đi về xứ sở hoa anh đào.
Một người ở lại mang theo trái tim đã đóng băng không chút sức sống.
Có người từng nói rằng.
“ Điều kì diệu nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu và duyên số,
Tình yêu là cơ hội, duyên số là định mệnh
Ta có thể bỏ qua cơ hội nhưng không thể tránh né định mệnh.”
Vì thế việc gì đến sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ đợi cái duyên số đó thôi.
Lăng Tịnh Hy dừng bước, cả người như bị đông cứng, tay nắm chặt cũng buông lỏng ra, đôi mắt hơi ướt xoay người nhìn Vương Thiếu Phong.
Vương Thiếu Phong nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt không có cảm giác gì là đang cầu hôn, hắn vứt bó hoa oải hương xuống, tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím than, bật nắp … bên trong là chiếc nhẫn bạc có đính viên kim cương màu tím lớn, trong rất đẹp, rất sáng, rất cao quý.
Lăng Tịnh Hy nhận ra nó, bởi lúc trước khi cô thấy nó trên TV đã mơ tưởng nói cho Vương Thiếu Phong rằng ước gì có được đeo nó một lần nhưng không nghĩ hắn ta lại mua nó về làm nhẫn cầu hôn cô.
Vương Thiếu Phong đi đến trước mặt Lăng Tịnh Hy, môi nhếch lên nhưng là nụ cười rất nhạt nhẽo, hắn không nói gì, mắt vẫn chăm chú nhìn cô sau đó phất tay lên cao.
“ Tũm.” – Đó là tiếng đồ rơi xuống nước, Lăng Tịnh Hy sửng sốt nhìn theo, chiếc hộp đã bị hắn ném xuống hồ phun nước lớn bên cạnh, trong lòng dâng lên nổi mất mát, miệng khô đắng không nói được một lời.
“ Đó là câu mà tôi đã muốn nói với em … Tôi cảm nhận mình không phải siêu nhân, hai năm đối với tôi rất dài, tôi muốn đính hôn cùng em trước, muốn em ở bên cạnh tôi, muốn bảo vệ em, muốn yêu thương em, muốn cho em tất cả mọi thứ mà tôi có … nhưng … tôi thấy bây giờ em đã có thứ em muốn … vậy thì những thứ này chẳng còn ý nghĩa gì cả.”
Hắn nói một tràn dù lời nói thì rất chua chát nhưng khẩu khí thì lạnh nhạt, không có chút ấm áp của mùa xuân, chỉ có mùa đông lạnh lẽo đến rợn cả người.
Nói xong, hắn bước ngang qua cô đi về phía trước. Lăng Tịnh Hy đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn xa dần, những lời hắn nói ra như mũi kim đâm thẳng vào tim, rất khó chịu, rất đau đớn, nước mắt không tự chủ mà tràn ra … Cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ không ngu ngốc mà hành động như thế, là cô đã sai, là cô ngu ngốc.
“ Em yêu anh.” – Cô nhàn nhạt nói.
Vương thiếu Phong dừng bước nhưng không quay đầu, Lăng Tịnh Hy nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn nhưng cố nén cho giọng không nức nở.
“ Trong nhật kí của Tịnh Hy thời trung học đã viết như thế ? … Thiếu Phong, anh hãy quên em của hiện tại, anh chỉ cần nhớ ở quá khứ có một Tịnh Hy ngây thơ, trong sáng yêu anh hết lòng là được.”
Cô vẫn muốn trong lòng Vương Thiếu Phong, Tịnh Hy là người yêu hắn và cũng là người hắn yêu nên bịa chuyện nhưng ít nhất ba từ – “ Em Yêu Anh.” – Đó là tiếng lòng của cô nói với hắn và đó cũng là lần cuối cùng cô nói yêu một ai.
“ Cô biết không ? nếu là lúc trước, tôi sẽ thấy vui vẻ và rất hạnhphúc khi nghe được ba từ đó nhưng bây giờ … tôi ước gì mình không nghe được, vì như thế tim tôi sẽ không đau, không khó chịu như bây giờ …”
Hắn dừng một giây. – “ Lăng Tịnh Hy, từ này về sau, tôi mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa … vĩnh biệt.”
Bóng dáng hắn hơi chao đão bước về phía trước, hắn cảm thấy xung quanh rất mờ ảo, phía trước rất u tối … Từ lúc gặp lại cô, hắn có biết bao nhiêu là vui vẻ và hạnh phúc, cô đem đến cho hắn những điều thú vị trong cuộc sống nhưng giờ đây cô đã cướp đi hết tất cả, vui vẻ, hạnh phúc, kể cả tình yêu.
Hắn đã lầm, người con gái ngày ấy đã biến mất, đổi lại là một cô gái đầy tham vọng nhưng sau cô lại nhanh chống thay đổi, là vì tiền tài, địa vị sao ? thứ đó là gì ? sao có thể biến cô trở thành như vậy ?
Dù suy nghĩ, dù khó hiểu nhưng mọi thứ đã chấm dứt, hắn không muốn nghĩ nữa, rất mệt mỏi, rất đau lòng … giờ hắn muốn được yên ổn, chỉ muốn được một mình tịnh tâm mà thôi.
Nhìn bóng hắn dần khuất trong bóng tối, Lăng Tịnh Hy mới khóc nức nở hơn, mặc kệ xung quanh mọi ánh mắt hướng về cô, Lăng Tịnh Hy ôm bó hoa trong người mà khóc lớn … nước mắt nếu có thể làm lòng cô tốt hơn, cô nguyện khóc hết đêm nay, không … phải nói khóc cho đến khi nào trái tim thôi đau đớn.
Bất chợt nhớ ra điều gì, cô chạy nhanh đến đài phun, không quan tâm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, cô nhảy xuống đài phun, bắt đầu tìm kiếm.
Mọi người giật mình trước hành động của cô, tuy chỉ còn vài cặp tình nhân nhưng khi họ tụ lại thì cũng đông không ít, kể cả bảo vệ cũng bị kinh động.
“ Nè, cô kia, mau lên đây ngay, nơi này là nơi công cộng, cô không được … ”
Bảo vệ mới nói một nữa đã im lặng, bởi thấy được khuôn mặt tái nhợt của cô cùng đôi mắt đã nhòe nước khiến hắn hơi xao động nhưng vì quy định hắn quyết định nhảy xuống, chạy tới chỗ cô, kéo mạnh tay cô gắt giọng.
“ Cô kia, cô không được …”
Lăng Tịnh Hy chen ngang. – “ Xin anh, tôi muốn tìm một vật, nó màu tím, nó rất quan trọng với tôi, xin anh, cho tôi chút thời gian thôi.”
Bảo vệ khó xử nhìn cô bổng một cô gái lên tiếng.
“ Anh bảo vệ, anh cho cô ấy mấy phút đi.”
“ Đúng vậy, nhìn cô ta tôi nghiệp chưa kìa.” – Một chàng trai lên tiếng nhưng vì ga lăng, hắn nhảy xuống bắt đầu tìm phụ cô.
Bảo vệ thấy thế, bỏ tay cô ra rồi nhập bọn tìm luôn, giờ đây trong đài phun có khoảng 5, 6 người cùng tìm giúp Lăng Tịnh Hy.
Tuy đài phun chỉ rộng 50 mét nhưng do mấy chàng trai cô gái hay ước nguyện lung tung mà thẩy rất nhiều đồng tiền vào khiến mọi người tìm hơi lâu.
“ A … tìm được rồi.”
Chàng trai khi nãy lên tiếng giơ cao cái hộp, Lăng Tịnh Hy vội chạy đến mặc kệ cả người đã ướt sủng đón lấy cái hộp rồi cám ơn rối rít.
Cô mở hộp ra, nước mắt mới ngưng động trên mi giờ lại tuôn ra lần nữa, bảo vệ thấy thế cũng đoán đại, chắc bị bạn trai chia tay, hoặc bị chồng bỏ hay bạn trai mất … đại loại là thế.
Sau đó Lăng Tịnh Hy như kẻ vô hồn bị kéo khỏi đài phun, rồi phải hứng chịu lời dạy dỗ của cả đội bảo vệ … Đúng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng được về nhà, mấy bảo vệ muốn đưa cô về nhưng cô từ chối.
________________________
Một mình đi về con đường quen thuộc nhưng Lăng Tịnh Hy cảm thấy mọi thứ xung quanh rất xa lạ, thời gian qua cô đã có một cuộc sống bình yên bên người thân cùng bạn bè nếu không gặp Vương Thiếu Phong, nếu không chấp nhận tình yêu của anh thì cuộc sống của cô sẽ không đi vào bế tắt như thế.
Lăng Tịnh Hy vừa cười ngây ngốc vừa đi về phía trước, bổng phía sau có ánh đèn chiếu rọi thêm tiếng bấm còi, cô quay người thì thấy ánh sáng chiếu vào mắt, lấy tay che mắt mới nhìn rõ người vừa bước xuống xe.
Hắn đi tới chỗ cô, vẫn là bộ Tây Âu màu đen sang trọng, vẫn là đôi giày da sáng bóng đắt tiền, vẫn là đôi mắt xanh lam mang vẻ u ám đáng sợ, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Vương Vũ Hàn nhìn người con gái trước mặt, mới hai ngày không gặp, vẻ mặt cô xanh xao, đôi môi đỏ mộng quyến rũ giờ đã nức nẻ thấy rõ, đôi mắt đầy quần thâm, bộ dáng trông rất đáng thương.
“ Đĩa của tôi đâu ?” – Lăng Tịnh Hy nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt phun ra vài chữ.
Vương Vũ Hàn lấy trong áo vest ra cái đĩa đưa cho Lăng Tịnh Hy, cô nhận lấy, cũng không biết từ đâu lấy ra sức mạnh, Lăng Tịnh Hy bẻ gãy làm đôi, không nói một câu, cô xoay người bước về phía trước.
“ Đứng lại.” – Vương Vũ Hàn ra lệnh.
Lăng Tịnh Hy xoay người nhìn hắn với vẻ hời hợt, Vương Vũ Hàn cũng nhìn cô, hắn phất tay lên, Dương Nghị từ sau đi tới mang theo vật gì đó đưa cho Lăng Tịnh Hy, sau đó hắn lui ra sau.
Lăng Tịnh Hy nhìn món đồ trên tay, đó là cái hộp đựng sợi dây chuyền đắt tiền, bên trên là hai sâu chìa khóa, cô đón ra có thể là chìa khóa nhà và chìa khóa xe, còn có một tấm chi phiếu với rất nhiều số 0 trên đó mà cô không quan tâm đếm.
“ Từ này về sau, tuyệt đối … không được xuất hiện trước mặt Vương Thiếu Phong … và nhất là tôi … nếu không … hậu quả của cô phải gánh chịu, sẽ rất đắt.”
Vương vũ Hàn chậm rãi nói, giọng điệu cũng lạnh băng, đôi mắt lóe lên tia chết chóc nhưng đối với lăng Tịnh Hy thì chẳng là gì cả.
“ Cám ơn Vương tiên sinh đã tặng tôi món quà lớn đến thế, Vương tiên sinh an tâm, trừ khi tôi chết … tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngài.”
Giọng điệu của cô cũng lạnh lùng không kém, nói xong cô xoay người chậm rãi bước đi về phía trước.
Vương Vũ Hàn cười khinh, hắn bước lên xe, ngồi chéo chân, lấy một điếu xì gà hút một hơi. – “ Đến sân bay.”
Dương Nghị nghe xong, hắn bước lên ghế phụ, bảo tài xế chạy, hắn có chút hiếu kì về cô gái này vì đây là lần đầu tiên, Vương Vũ Hàn chịu buông tha dễ dàng cho cô gái của Vương Thiếu Phong.
Từ trước đến nay, những cô gái vây lấy Vương thiếu Phong, không bị Vương Vũ Hàn cho đi Thái Lan làm vũ công thì cũng bị cho đi Ma Cau tiếp khách, mà lần này Vương Vũ Hàn lại dễ dàng cho qua, lại cho thêm rất nhiều hậu đãi, xem ra cô ta có sức hấp dẫn chết người thật.
Đoàn xe chạy ngang qua Lăng Tịnh Hy đi về phía trước cô, Lăng Tịnh Hy dừng lại, nhìn kế bên có thùng rác, tay mở nắp thùng quăng hết mấy thứ đó vào trong, tiếp tục hướng về phía trước.
Đối với cô, những thứ xa xỉ đó chỉ khiến lòng cô thêm căm hận, nó giống như thứ xỉ nhục vô hình mà Vương Vũ Hàn ban tặng cho cô, cô cảm thấy nó thích hợp nằm trong thùng rác hôi thối hơn là ở trên người cô.
Hành động đó dĩ nhiên không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của Vương Vũ Hàn, mày hắn nhíu chặt, tay cầm điếu xì gà chà mạnh xuống gạt tàn.
Dương Nghị cũng nhìn thấy, hắn nhìn về kiếng xe thấy vẻ mặt u ám của Vương Vũ Hàn, lên tiếng . – “ Vương tiên sinh, có cần tôi …”
“ Không cần … cứ mặc cô ta.”
Hắn nghĩ cô ta chê ít nên mới hành động như thế, đúng là đồ đàn bà lòng tham không đáy, hắn cười giễu khi nãy còn có chút thương xót, giờ nghĩ lại đúng là dư thừa.
____________________________
Ngày hôm sau, Lăng Tịnh Hy đến lớp bắt gặp cả trăm con mắt dán chặt lên người mình … Có kẻ tò mò, có kẻ cười chế giễu, cũng có kẻ đồng tình nhưng cô không quan tâm.
“ Ây da, mới có một thời gian mà bị đá rồi, tội thật đấy.” – Cô gái tóc xoăn cố lớn giọng cho Lăng Tịnh Hy nghe thấy nhưng cô vẫn chăm chú đọc sách.
“ Chắc ở trên giường không khơi được hứng thú của đàn ông nên mới bị cho ra rìa ấy mà, nhục thật đấy.” – Một cô gái tóc ngắn lên tiếng.
Nhưng Lăng Tịnh Hy xem họ như không khí, hai người bực tức đi tới trước mặt cô, bắt đầu mỉa mai.
“ Tịnh Hy à, nghe nói tối hôm qua cậu bị Thiếu Phong bỏ rồi phải không ? mình còn nghe nói cậu quỳ xuống khóc lóc van xin cậu ấy đừng bỏ cậu nữa thì phải ?”
Cô gái tóc ngắn cố ý nới lớn để tập trung mọi ánh mắt về phía này … Nếu không phải bạn trai cô vô tình thấy được rồi gọi điện nói với cô thì cô đã không biết, có cơ hội tốt thế, cô phải nhấn đầu Lăng Tịnh Hy cho đến chết mới thôi, ai biểu cô ta quen được Vương Thiếu Phong làm gì.
“ Tịnh Hy, mình thấy thương cho cậu, mới có bao lâu đâu mà bị Thiếu Phong đá rồi, có phải kĩ thuật trên giường của cậu tệ quá nên mới bị đá đi phải không ?”
Tóc xoăn mở miệng đầy thô tục, không có chút gì kiêng dè, cô nàng cũng lấy làm vui vì lúc trước bị Lăng Tịnh Hy cướp mất người tình trong mộng, giờ nghe họ đã chia tay dĩ nhiên phải báo thù rồi.
Lăng Tịnh Hy chỉ muốn yên ổn, ai ngờ bị khiêu khích cô dĩ nhiên muốn tìm chỗ phát tiết, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về hai người, lạnh giọng.
“ Dù kĩ thuật của mình có tệ đến đâu nhưng ít nhất cũng được lên giường của Vương thiếu Phong, còn hơn … kẻ tự cho là kĩ thuật cao siêu mà ngay cả cửa phòng của Thiếu Phong, cô cũng không nhìn thấy thì nói chi là lên giường.”
Hai cô gái cứng họng, nếu đáp trả thì cho mình là kẻ phóng đãng nhưng không nói thì cục tức biết quăng vào đâu.
“ Tịnh Hy.” – Gia Tiểu mẫn từ ngoài chạy vào, thở hồng hộc, Lăng Tịnh Hy nhíu mày chưa kịp hỏi thì cô nàng đã chen ngang.
“ Khi nãy mình đến phòng giám hiệu để nộp tư liệu, mình thấy Thiếu Phong nộp đơn xin thôi học, mình chưa kịp hỏi cậu ta thì cậu ta đã đi ra khỏi cổng rồi, nghe Thầy hiệu trưởng nói là cậu ta sẽ ra sân bây qua Mỹ để học tập bên đó … ”
Lăng Tịnh Hy mặt trắng bệch, cô không kịp nghe vế sau của Gia Tiếu Mẫn, đứng bật dậy bỏ chạy, quăng lại cho Gia Tiểu Mẫn vài chữ.
“ Xin Nghĩ giúp mình.”
Lăng Tịnh Hy chạy ra khỏi cổng, cô đón Taxi đến sân bây, đầu óc trống rỗng không biết làm gì, chỉ biết theo cảm tính mà chạy đi thôi.
Trong sân bây lớn YY, Lăng Tịnh Hy tìm kiếm xung quanh bóng dáng Vương Thiếu Phong, cô dùng ánh mắt như tia lade quan sát, cuối cùng thấy hắn ở dãy ghế dành cho khách.
Vương Thiếu Phong vận Âu phục màu bạc, vẻ mặt hốc hác, đôi mắt quần thâm, râu cũng thấy rõ, bộ dáng chật vật không thể diễn ta bằng lời … Chỉ mới một đêm, người đàn ông luôn mang vẻ kiêu ngạo, lúc nào cũng nở nụ cười đào hoa giờ lại giống như kẻ lưu manh đầu đường xó chợ … tất cả là vì cô.
Lăng Tịnh Hy muốn bước tới nhưng chân như bị ai nắm lại, cô bất động nhìn Vương Thiéu Phong … Nếu cô đã chấp nhận từ bỏ thì không nên lưu luyến, không nên níu kéo, mà phải buông tay, chấm dứt từ giây phút này.
“ Thiếu Phong, em chúc anh sẽ tìm được người con gái yêu anh hơn em.”
Nhìn Vương Thiếu Phong đứng dậy, hắn từ từ đi vào trong cửa kiểm soát, cô nhàn nhạt nói, cũng không khóc, chỉ nở nụ cười trìu mến, nụ cười giống một nụ hoa mới nở nhưng cũng mau chống tàn.
Hình ảnh đẹp mắt đó đập vào mắt Vương Vũ Hán, hắn có chút say nhìn Lăng Tịnh Hy, đáng lẽ hắn đã cất cánh bay đi Nhật Bản tối hôm qua nhưng vì công ty có chuyện, hắn đành đổi chuyến bay, cũng không nghĩ sẽ thấy cảnh tượng đẹp thế này.
“ Vương tiên sinh, máy bay sắp cất cánh.”
Dương Nghị phía sau lên tiếng, Vương Vũ Hàn không nói gì, xoay người đi về phòng soát vé, vẻ mặt lại lạnh lùng như cũ.
Một người mang trái tim đau khổ đi về nước Mỹ, đất nước của sự tự do.
Một người mang trái tim phức tạp không rõ nguyên do đi về xứ sở hoa anh đào.
Một người ở lại mang theo trái tim đã đóng băng không chút sức sống.
Có người từng nói rằng.
“ Điều kì diệu nhất trong cuộc đời này chính là tình yêu và duyên số,
Tình yêu là cơ hội, duyên số là định mệnh
Ta có thể bỏ qua cơ hội nhưng không thể tránh né định mệnh.”
Vì thế việc gì đến sẽ đến, chúng ta chỉ cần chờ đợi cái duyên số đó thôi.
Tác giả :
Nhật Dạ An Nhiên