Trà Sữa Vị Em
Chương 42: Thế giới của học bá
Thiệu Nhất xoa nắn bả vai, ngồi dậy.
Lê Dương không nhắn thêm gì nữa, có điều giờ này đang là tiết tự học buổi tối thì phải?
Đi học còn chơi điện thoại, không ngoan nha.
Anh thay xong quần áo, cũng thay luôn băng dán trên trán và cánh tay.
Sau đó mới cảm thấy có chút đói bụng, nhưng thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, không muốn động đậy.
Mà lúc này bạn nhỏ nào đó đáng lí phải học tập chăm chỉ lại nhắn sang đây một cái tin.
Còn khá dài.
Thiệu Nhất nhướng mày.
Chờ đến khi đọc xong, anh thật sự dở khóc dở cười.
Cái tin Lê Dương nhắn sang là một câu chuyện cười hoàn toàn không có chỗ để cười, cả truyện nồng nặc mùi xấu hổ.
Nhưng không biết vì điều gì, tâm trạng anh thần kì tốt lên nhiều chút.
Anh giương cánh tay lên che mắt, khoé miệng có ý cười nhàn nhạt.
Mà ngay lúc này, trong tiết tự học buổi tối, Lê Dương vẫn nhìn chằm chằm cái truyện – cậu tự nhận là – cười mình vừa gửi, do dự không biết có nên thu hồi hay không.
Chính mình còn tự thấy khó hiểu……
Chắc Thiệu Nhất chưa đọc được đâu ha……
Sau khi biết Lê Dương muốn nhắn WeChat cho ai đó, bạn học Tiết Lai Đóa trở nên hăng hái vô cùng, thấy Lê Dương cứ vùi đầu chơi điện thoại, liền ngầm hiểu cho cậu gợi ý.
Nhưng mười cái đã có chín bị ngài Lê ghét bỏ.
Chỉ được một cái “Gửi truyện cười, tự nhiên một chút, giống như vô tình đọc được sau đó chia sẻ với bạn bè”, nhưng nhỏ quên mất rằng Lê Dương căn bản không phải loại người đọc được cái truyện cười sẽ ha ha ha, rồi lại chia cho bạn bè ha ha ha cùng.
Nhưng ông Lê cũng không tự mình biết mình, thật sự đi tra truyện cười trên Baidu, kết quả tra được một đống không khiến cậu cảm thấy ngu ngốc thì chính là cảm thấy đần độn.
Xem mãi mới thấy một cái tàm tạm, tuỳ tiện chỉnh sửa một chút, nhắn qua cho Thiệu Nhất.
Nhưng vẫn cảm thấy rất lộ liễu nha.
Moá, quá phiền.
Thôi.
Đại đi vậy.
Yêu với chả đương.
Ông Lê tắt điện thoại ném vào hộc bàn, lấy tập đề ra xoa dịu tâm tình bực bội của mình.
Tiết Lai Đóa vẻ mặt sùng bái.
Đại ca đúng là đại ca, yêu thầm cũng yêu dứt khoát như vậy.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, bạn mập rủ Lê Dương ra ngoài mua bữa khuya.
Lê Dương đồng ý, thật ra mục đích chính của cậu là đi xem tiệm trà sữa đã mở lại hay chưa.
Cậu biết mỗi tháng Thiệu Nhất sẽ rời khỏi thành phố một lần, mỗi lần đi một hai ngày là về, nhưng lần này lại đi tới… ba ngày.
Cậu vẫn không thể bỏ mặt mũi đi hỏi Thiệu Nhất trên WeChat.
Dù sao đấy cũng là việc riêng của người ta.
Dọc đường bạn mập cứ lẩm bà lẩm bẩm không ngừng.
“Ài Lê ca, mày nói coi sao Ngang Ngang lại ốm vậy? Tố chất thân thể quá kém……”
“Ài Lê ca, mày nói coi cái đề văn lão Tiêu cho hôm nay phải viết như nào mới được?……”
“Ài Lê ca, mày nói coi vụ Bát Trung hẹn tụi mình chơi bóng mày thiệt sự không đi hả…”
Lê Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bạn.
Bạn mập há miệng muốn nói, lại phải ngậm vào.
Một lát sau bạn vẫn nín không nổi: “…… Ài Lê ca, tao cảm thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt lắm nha?”
Lúc bọn họ đi tới cổng trường, Lê Dương cách dòng người xe tấp nập nhìn về phía đối diện.
Ồ, vẫn chưa về à.
Bạn mập tiếp tục lẩm bà lẩm bẩm, “Ài Lê ca, anh chủ Thiệu sao mấy ngày nay không mở quán nhỉ, thèm uống trà sữa ghê luôn á ……”
Lê Dương khẽ cười với bạn, “Nói nhảm nữa tao tương vỡ đầu mày.”
Bạn mập uất ức im miệng.
Lê Dương đúng là tâm trạng không tốt, chẳng biết không tốt ra sao, nói chung là cảm thấy bực bội.
Sau khi tan học cổng trường rất rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều là người, có mấy bạn học cưỡi xe đạp lượn lách trong đám đông, mấy hàng quán, cửa hiệu, sạp bánh bên đường náo nhiệt không tả xiết.
Lê Dương cứ cúi đầu bước đi, mặc kệ bạn mập mua hoành thánh phía sau liên thanh gọi “Đợi tao với Lê ca!”
Cậu đá một hòn đá nhỏ ven đường văng đi rất xa, như thể coi nó là nỗi buồn bực trong lòng mà đá vơi một chút.
Nhưng hòn đá nhỏ lại bị người đá trở về, lăn lông lốc chạm vào bên chân cậu.
Lê Dương nhíu mày, dừng bước.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, dưới tán cây cách đó tầm năm bước là Thiệu Nhất, người vừa mới đây còn làm loạn trong tâm trí cậu.
Trong lúc nhất thời không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, tựa như chua ngọt đắng cay đều hội tụ về một chỗ.
À cũng không phải, chỉ có chua với ngọt thôi.
Thiệu Nhất đội một chiếc mũ lưỡi trai xanh đậm, khoanh tay dựa vào thân cây, khoé miệng thấp thoáng ý cười.
Thấy Lê Dương không nói lời nào, anh chỉnh lại mũ, đứng thẳng lưng lên, hắng hắng giọng.
“Ăn khuya không bé học bá?”
Lê Dương chậm rì rì đi sang, vẫn giữ nguyên vẻ mặt kun ngầu.
“Anh mời à?”
Thiệu Nhất cười, vỗ vỗ đầu cậu, “Ừ, anh mời, đi thôi.”
Lê Dương theo sau.
“Sao anh lại đứng đây?”
“Chờ em đó.”
“……” Lê Dương xoa xoa mũi, “Tìm em có việc gì à?”
Thiệu Nhất quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười, “Ăn khuya có tính là việc không?”
Lê Dương vẫn rề rề theo sau anh, đầu óc mơ màng.
Ồ, ra là kiếm người đi ăn khuya chung.
Cậu hỏi một câu trái lòng: “Thế sao anh không tìm Lý Nhiên ấy?”
“Nó bây giờ khả năng cao đang quấn lấy thầy giáo của em rồi,” Thiệu Nhất không mấy bận tâm, “Lười đi tìm nó.”
Thiệu Nhất: “Muốn ăn gì?”
Lê Dương: “Nướng BBQ.”
Lê Dương chỉ thuận miệng nói thôi, chắc mẩm Thiệu Nhất sẽ kiên trì với nếp sống người già, ăn loại đồ dưỡng sinh như cháo.
Nhưng lần này Thiệu Nhất lại gật đầu, “Đi nào.”
“…… Sao anh không từ chối?”
Thiệu Nhất hơi buồn cười, “Tại sao anh phải từ chối?”
“Nướng BBQ, còn là ăn đêm, không lành mạnh nha,” Lê Dương nhìn anh, “Anh không dưỡng sinh hả?”
Thiệu Nhất thở dài, “Vốn đâu có dưỡng sinh đâu, em cũng biết cái này không lành mạnh à.”
“Không có ngốc.”
“Ừa, học bá mà, sao ngốc được.”
Đến quán nướng BBQ, không ngờ trùng hợp chạm mặt Lý Nhiên và…… Diệp Dụ.
Bốn người gặp nhau không có bao nhiêu xấu hổ, dù sao cũng đều quen biết, liền gộp chung một bàn.
Lý Nhiên cười tủm tỉm ngồi sát rạt Diệp Dụ, vô cùng đứng đắn chào hỏi Lê Dương, “Lê Dương, muộn thế này còn đi ăn hả?”
Lê Dương lườm hắn, hỏi lại: “Chứ anh đang làm gì đây?”
Diệp Dụ dịch ghế về hướng Lê Dương.
Lý Nhiên ở nơi Diệp Dụ không nhìn thấy trợn trắng mắt với Lê Dương, Lê Dương nhếch khóe miệng, giơ cho hắn một ngón giữa.
Lý Nhiên làm khẩu hình với Lê Dương.
—— Muốn đánh nhau à?
Lê Dương tỏ vẻ rất khinh thường, sợ ông chắc?
Lý Nhiên bắt đầu xắn tay áo.
Diệp Dụ vốn đang yên lặng uống trà, đến đây thật sự cảm thấy hai người họ quá trẻ con, bèn liếc Lý Nhiên một cái, “Không lạnh?”
Lý Nhiên đang múa máy nắm tay lập tức thả xuống.
Đùa chứ, hắn biết tự lượng sức mình mà, chắc chắn Diệp Dụ sẽ bênh học trò của ảnh.
Cho nên hắn buông tay áo, ngoan ngoãn trả lời: “Lạnh.”
Diệp Dụ lắc đầu, tiếp tục uống trà.
Thức ăn ban nãy họ gọi đã đến, Lý Nhiên ân cần gắp đồ cho Diệp Dụ.
Đầy tràn cả đĩa.
Diệp Dụ bất lực nhìn hắn, lại gắp sang một phần cho Lê Dương.
Lý Nhiên tiếp tục trừng mắt với cậu.
Thiệu Nhất ngồi bên cạnh mắc cười bọn họ lắm, cũng gắp cho Lê Dương mấy xâu mực, chắn tầm mắt Lý Nhiên.
Sau đó gắp cho Lý Nhiên đang khó chịu một xiên dưa chuột.
“Mau ăn đi hai bạn nhỏ tiểu học.”
Lê Dương nhìn động tác của Thiệu Nhất, tâm tình vui vẻ bắt đầu ăn.
Lý Nhiên cắn một miếng dưa chuột, tiếng nhai rột rột rõ là to.
Diệp Dụ nhìn hắn, hắn liền cụp mắt rũ mi nhai kỹ nuốt chậm.
Thật lòng mà nói, ban đầu Lê Dương cho rằng Lý Nhiên và Diệp Dụ là hai kẻ quăng tám sào cũng không tới nhau, nhưng hiện tại lại cảm thấy hai người họ vậy mà…… khá hợp? Hơn nữa không ngờ Lý Nhiên còn có bản lĩnh lừa thầy Diệp tới ăn nướng BBQ đó.
Phải biết Diệp Dụ là dưỡng thân thật, thường ngày trong chén trà luôn pha cẩu kỷ*.
* Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông, được ca ngợi là siêu thực phẩm bởi khả năng chống bệnh đái tháo đường và thậm chí cả ung thư, chứa nhiều chất chống oxy hóa mạnh có thể ngăn cản quá trình lão hóa.
Thiệt ra là nhờ Lý Nhiên tốn một đống công sức mới rủ được người ta đi ăn bữa khuya với mình.
Lúc bảo đi ăn nướng BBQ, Diệp Dụ bác bỏ ngay lập tức, còn phổ cập cho hắn một đống tác hại của nướng BBQ.
Cuối cùng bị Lý Nhiên nhẹ nhàng thả một câu “Anh đã chịu đi ăn khuya rồi thì món gì chẳng như nhau” mà lật ngược tình thế.
Không biết tiếp lời sao hết, dù gì người ta cũng là thầy giáo dạy toán, không giỏi nguỵ biện như Lý Nhiên.
Người như hắn, miệng toàn nói phét, suốt ngày tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng vẫn chẳng thể ngăn hắn xông vào thế giới của mình.
Sau đó nhìn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng lấn thêm.
Từ thỉnh thoảng đón đưa đi làm đến cùng nhau ăn khuya như hiện tại, bản thân Diệp Dụ thật sự không ngờ sẽ có ngày mình buông bỏ nguỵ trang và phòng bị với một người thua mình gần chục tuổi.
“Lê Dương, cuộc thi kia em cảm thấy thế nào?”
Lê Dương nghĩ nghĩ, “Em thi được ạ.”
Diệp Dụ gật gật đầu, “Thế để hôm nào thầy đưa tờ báo danh cho em, có cần thầy tìm giúp em mấy đề mục liên quan không?”
Lê Dương gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Lý Nhiên ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thi thố, một sinh viên như hắn mà chẳng hiểu mấy cái hàm số đạo hàm Lê Dương nói là gì.
Moá, không ổn.
Hắn mù mờ nhìn về phía Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất đương nhiên cũng không hiểu Lê Dương đang nói gì, cơ mà…… anh cảm thấy bạn nhỏ thật sự rất lợi hại nha.
Thế giới của học bá quả nhiên khác lạ, ăn một bữa khuya cũng bàn đến toán học được.
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương đang thảo luận đề toán với thầy giáo, ánh mắt mang theo chút dịu dàng chính mình không nhận ra.
Anh nhớ vào lần thứ hai họ gặp mặt, ở chợ đêm Lê Dương trả lời hai mươi câu hỏi chỉ mất vài phút.
Mỗi lần Lê Dương nói ra một đáp án chính xác, xung quanh liền vang lên một tràng vỗ tay khen ngợi, còn cậu vẫn gặp biến bất kinh, bình thản tự nhiên tiếp tục trả lời.
Thật sự rất giống một mặt trời nhỏ.
Không lúc nào là không phát sáng.
HẾT CHƯƠNG 42.
Lê Dương không nhắn thêm gì nữa, có điều giờ này đang là tiết tự học buổi tối thì phải?
Đi học còn chơi điện thoại, không ngoan nha.
Anh thay xong quần áo, cũng thay luôn băng dán trên trán và cánh tay.
Sau đó mới cảm thấy có chút đói bụng, nhưng thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, không muốn động đậy.
Mà lúc này bạn nhỏ nào đó đáng lí phải học tập chăm chỉ lại nhắn sang đây một cái tin.
Còn khá dài.
Thiệu Nhất nhướng mày.
Chờ đến khi đọc xong, anh thật sự dở khóc dở cười.
Cái tin Lê Dương nhắn sang là một câu chuyện cười hoàn toàn không có chỗ để cười, cả truyện nồng nặc mùi xấu hổ.
Nhưng không biết vì điều gì, tâm trạng anh thần kì tốt lên nhiều chút.
Anh giương cánh tay lên che mắt, khoé miệng có ý cười nhàn nhạt.
Mà ngay lúc này, trong tiết tự học buổi tối, Lê Dương vẫn nhìn chằm chằm cái truyện – cậu tự nhận là – cười mình vừa gửi, do dự không biết có nên thu hồi hay không.
Chính mình còn tự thấy khó hiểu……
Chắc Thiệu Nhất chưa đọc được đâu ha……
Sau khi biết Lê Dương muốn nhắn WeChat cho ai đó, bạn học Tiết Lai Đóa trở nên hăng hái vô cùng, thấy Lê Dương cứ vùi đầu chơi điện thoại, liền ngầm hiểu cho cậu gợi ý.
Nhưng mười cái đã có chín bị ngài Lê ghét bỏ.
Chỉ được một cái “Gửi truyện cười, tự nhiên một chút, giống như vô tình đọc được sau đó chia sẻ với bạn bè”, nhưng nhỏ quên mất rằng Lê Dương căn bản không phải loại người đọc được cái truyện cười sẽ ha ha ha, rồi lại chia cho bạn bè ha ha ha cùng.
Nhưng ông Lê cũng không tự mình biết mình, thật sự đi tra truyện cười trên Baidu, kết quả tra được một đống không khiến cậu cảm thấy ngu ngốc thì chính là cảm thấy đần độn.
Xem mãi mới thấy một cái tàm tạm, tuỳ tiện chỉnh sửa một chút, nhắn qua cho Thiệu Nhất.
Nhưng vẫn cảm thấy rất lộ liễu nha.
Moá, quá phiền.
Thôi.
Đại đi vậy.
Yêu với chả đương.
Ông Lê tắt điện thoại ném vào hộc bàn, lấy tập đề ra xoa dịu tâm tình bực bội của mình.
Tiết Lai Đóa vẻ mặt sùng bái.
Đại ca đúng là đại ca, yêu thầm cũng yêu dứt khoát như vậy.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, bạn mập rủ Lê Dương ra ngoài mua bữa khuya.
Lê Dương đồng ý, thật ra mục đích chính của cậu là đi xem tiệm trà sữa đã mở lại hay chưa.
Cậu biết mỗi tháng Thiệu Nhất sẽ rời khỏi thành phố một lần, mỗi lần đi một hai ngày là về, nhưng lần này lại đi tới… ba ngày.
Cậu vẫn không thể bỏ mặt mũi đi hỏi Thiệu Nhất trên WeChat.
Dù sao đấy cũng là việc riêng của người ta.
Dọc đường bạn mập cứ lẩm bà lẩm bẩm không ngừng.
“Ài Lê ca, mày nói coi sao Ngang Ngang lại ốm vậy? Tố chất thân thể quá kém……”
“Ài Lê ca, mày nói coi cái đề văn lão Tiêu cho hôm nay phải viết như nào mới được?……”
“Ài Lê ca, mày nói coi vụ Bát Trung hẹn tụi mình chơi bóng mày thiệt sự không đi hả…”
Lê Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm bạn.
Bạn mập há miệng muốn nói, lại phải ngậm vào.
Một lát sau bạn vẫn nín không nổi: “…… Ài Lê ca, tao cảm thấy hôm nay tâm trạng mày không tốt lắm nha?”
Lúc bọn họ đi tới cổng trường, Lê Dương cách dòng người xe tấp nập nhìn về phía đối diện.
Ồ, vẫn chưa về à.
Bạn mập tiếp tục lẩm bà lẩm bẩm, “Ài Lê ca, anh chủ Thiệu sao mấy ngày nay không mở quán nhỉ, thèm uống trà sữa ghê luôn á ……”
Lê Dương khẽ cười với bạn, “Nói nhảm nữa tao tương vỡ đầu mày.”
Bạn mập uất ức im miệng.
Lê Dương đúng là tâm trạng không tốt, chẳng biết không tốt ra sao, nói chung là cảm thấy bực bội.
Sau khi tan học cổng trường rất rộn ràng nhốn nháo, nơi nơi đều là người, có mấy bạn học cưỡi xe đạp lượn lách trong đám đông, mấy hàng quán, cửa hiệu, sạp bánh bên đường náo nhiệt không tả xiết.
Lê Dương cứ cúi đầu bước đi, mặc kệ bạn mập mua hoành thánh phía sau liên thanh gọi “Đợi tao với Lê ca!”
Cậu đá một hòn đá nhỏ ven đường văng đi rất xa, như thể coi nó là nỗi buồn bực trong lòng mà đá vơi một chút.
Nhưng hòn đá nhỏ lại bị người đá trở về, lăn lông lốc chạm vào bên chân cậu.
Lê Dương nhíu mày, dừng bước.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, dưới tán cây cách đó tầm năm bước là Thiệu Nhất, người vừa mới đây còn làm loạn trong tâm trí cậu.
Trong lúc nhất thời không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, tựa như chua ngọt đắng cay đều hội tụ về một chỗ.
À cũng không phải, chỉ có chua với ngọt thôi.
Thiệu Nhất đội một chiếc mũ lưỡi trai xanh đậm, khoanh tay dựa vào thân cây, khoé miệng thấp thoáng ý cười.
Thấy Lê Dương không nói lời nào, anh chỉnh lại mũ, đứng thẳng lưng lên, hắng hắng giọng.
“Ăn khuya không bé học bá?”
Lê Dương chậm rì rì đi sang, vẫn giữ nguyên vẻ mặt kun ngầu.
“Anh mời à?”
Thiệu Nhất cười, vỗ vỗ đầu cậu, “Ừ, anh mời, đi thôi.”
Lê Dương theo sau.
“Sao anh lại đứng đây?”
“Chờ em đó.”
“……” Lê Dương xoa xoa mũi, “Tìm em có việc gì à?”
Thiệu Nhất quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười, “Ăn khuya có tính là việc không?”
Lê Dương vẫn rề rề theo sau anh, đầu óc mơ màng.
Ồ, ra là kiếm người đi ăn khuya chung.
Cậu hỏi một câu trái lòng: “Thế sao anh không tìm Lý Nhiên ấy?”
“Nó bây giờ khả năng cao đang quấn lấy thầy giáo của em rồi,” Thiệu Nhất không mấy bận tâm, “Lười đi tìm nó.”
Thiệu Nhất: “Muốn ăn gì?”
Lê Dương: “Nướng BBQ.”
Lê Dương chỉ thuận miệng nói thôi, chắc mẩm Thiệu Nhất sẽ kiên trì với nếp sống người già, ăn loại đồ dưỡng sinh như cháo.
Nhưng lần này Thiệu Nhất lại gật đầu, “Đi nào.”
“…… Sao anh không từ chối?”
Thiệu Nhất hơi buồn cười, “Tại sao anh phải từ chối?”
“Nướng BBQ, còn là ăn đêm, không lành mạnh nha,” Lê Dương nhìn anh, “Anh không dưỡng sinh hả?”
Thiệu Nhất thở dài, “Vốn đâu có dưỡng sinh đâu, em cũng biết cái này không lành mạnh à.”
“Không có ngốc.”
“Ừa, học bá mà, sao ngốc được.”
Đến quán nướng BBQ, không ngờ trùng hợp chạm mặt Lý Nhiên và…… Diệp Dụ.
Bốn người gặp nhau không có bao nhiêu xấu hổ, dù sao cũng đều quen biết, liền gộp chung một bàn.
Lý Nhiên cười tủm tỉm ngồi sát rạt Diệp Dụ, vô cùng đứng đắn chào hỏi Lê Dương, “Lê Dương, muộn thế này còn đi ăn hả?”
Lê Dương lườm hắn, hỏi lại: “Chứ anh đang làm gì đây?”
Diệp Dụ dịch ghế về hướng Lê Dương.
Lý Nhiên ở nơi Diệp Dụ không nhìn thấy trợn trắng mắt với Lê Dương, Lê Dương nhếch khóe miệng, giơ cho hắn một ngón giữa.
Lý Nhiên làm khẩu hình với Lê Dương.
—— Muốn đánh nhau à?
Lê Dương tỏ vẻ rất khinh thường, sợ ông chắc?
Lý Nhiên bắt đầu xắn tay áo.
Diệp Dụ vốn đang yên lặng uống trà, đến đây thật sự cảm thấy hai người họ quá trẻ con, bèn liếc Lý Nhiên một cái, “Không lạnh?”
Lý Nhiên đang múa máy nắm tay lập tức thả xuống.
Đùa chứ, hắn biết tự lượng sức mình mà, chắc chắn Diệp Dụ sẽ bênh học trò của ảnh.
Cho nên hắn buông tay áo, ngoan ngoãn trả lời: “Lạnh.”
Diệp Dụ lắc đầu, tiếp tục uống trà.
Thức ăn ban nãy họ gọi đã đến, Lý Nhiên ân cần gắp đồ cho Diệp Dụ.
Đầy tràn cả đĩa.
Diệp Dụ bất lực nhìn hắn, lại gắp sang một phần cho Lê Dương.
Lý Nhiên tiếp tục trừng mắt với cậu.
Thiệu Nhất ngồi bên cạnh mắc cười bọn họ lắm, cũng gắp cho Lê Dương mấy xâu mực, chắn tầm mắt Lý Nhiên.
Sau đó gắp cho Lý Nhiên đang khó chịu một xiên dưa chuột.
“Mau ăn đi hai bạn nhỏ tiểu học.”
Lê Dương nhìn động tác của Thiệu Nhất, tâm tình vui vẻ bắt đầu ăn.
Lý Nhiên cắn một miếng dưa chuột, tiếng nhai rột rột rõ là to.
Diệp Dụ nhìn hắn, hắn liền cụp mắt rũ mi nhai kỹ nuốt chậm.
Thật lòng mà nói, ban đầu Lê Dương cho rằng Lý Nhiên và Diệp Dụ là hai kẻ quăng tám sào cũng không tới nhau, nhưng hiện tại lại cảm thấy hai người họ vậy mà…… khá hợp? Hơn nữa không ngờ Lý Nhiên còn có bản lĩnh lừa thầy Diệp tới ăn nướng BBQ đó.
Phải biết Diệp Dụ là dưỡng thân thật, thường ngày trong chén trà luôn pha cẩu kỷ*.
* Củ khởi còn gọi là củ khỉ hay cẩu kỷ hay kỷ tử được dùng làm vị thuốc trong Đông y gán với tích vua Thần Nông, được ca ngợi là siêu thực phẩm bởi khả năng chống bệnh đái tháo đường và thậm chí cả ung thư, chứa nhiều chất chống oxy hóa mạnh có thể ngăn cản quá trình lão hóa.
Thiệt ra là nhờ Lý Nhiên tốn một đống công sức mới rủ được người ta đi ăn bữa khuya với mình.
Lúc bảo đi ăn nướng BBQ, Diệp Dụ bác bỏ ngay lập tức, còn phổ cập cho hắn một đống tác hại của nướng BBQ.
Cuối cùng bị Lý Nhiên nhẹ nhàng thả một câu “Anh đã chịu đi ăn khuya rồi thì món gì chẳng như nhau” mà lật ngược tình thế.
Không biết tiếp lời sao hết, dù gì người ta cũng là thầy giáo dạy toán, không giỏi nguỵ biện như Lý Nhiên.
Người như hắn, miệng toàn nói phét, suốt ngày tỏ vẻ nghiêm trang, nhưng vẫn chẳng thể ngăn hắn xông vào thế giới của mình.
Sau đó nhìn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng lấn thêm.
Từ thỉnh thoảng đón đưa đi làm đến cùng nhau ăn khuya như hiện tại, bản thân Diệp Dụ thật sự không ngờ sẽ có ngày mình buông bỏ nguỵ trang và phòng bị với một người thua mình gần chục tuổi.
“Lê Dương, cuộc thi kia em cảm thấy thế nào?”
Lê Dương nghĩ nghĩ, “Em thi được ạ.”
Diệp Dụ gật gật đầu, “Thế để hôm nào thầy đưa tờ báo danh cho em, có cần thầy tìm giúp em mấy đề mục liên quan không?”
Lê Dương gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”
Lý Nhiên ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thi thố, một sinh viên như hắn mà chẳng hiểu mấy cái hàm số đạo hàm Lê Dương nói là gì.
Moá, không ổn.
Hắn mù mờ nhìn về phía Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất đương nhiên cũng không hiểu Lê Dương đang nói gì, cơ mà…… anh cảm thấy bạn nhỏ thật sự rất lợi hại nha.
Thế giới của học bá quả nhiên khác lạ, ăn một bữa khuya cũng bàn đến toán học được.
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương đang thảo luận đề toán với thầy giáo, ánh mắt mang theo chút dịu dàng chính mình không nhận ra.
Anh nhớ vào lần thứ hai họ gặp mặt, ở chợ đêm Lê Dương trả lời hai mươi câu hỏi chỉ mất vài phút.
Mỗi lần Lê Dương nói ra một đáp án chính xác, xung quanh liền vang lên một tràng vỗ tay khen ngợi, còn cậu vẫn gặp biến bất kinh, bình thản tự nhiên tiếp tục trả lời.
Thật sự rất giống một mặt trời nhỏ.
Không lúc nào là không phát sáng.
HẾT CHƯƠNG 42.
Tác giả :
Diệp Thượng Xu