Trà Sữa Vị Em
Chương 17: Là tình yêu đấy
Cốc trà sữa thứ mười bảy: Là tình yêu đấy.
-----------------------
Sau khi vào lớp, lớp trưởng bắt đầu phân phát trà sữa theo danh sách, Diệp Dụ đi chuẩn bị mấy thứ mà buổi họp lớp cần dùng, thầy Tiêu cũng chưa đến. Cả lớp được thả tự học, bầu không khí nhốn nháo hết cả lên - như thể linh hồn quần chúng vẫn còn chìm đắm trong kì nghỉ vừa rồi.
Lê Dương trở vào, vô tình đối diện với ánh nhìn của Lý Giai Duệ.
Cậu không dừng bước, mắt quét đối phương một lượt liền đi ngang qua.
Ngồi vào chỗ rồi mới nhớ ra một chuyện, cậu hình như, đã quên chai nước khoáng của Lý Giai Duệ thì phải?
Lê Dương nhíu mày, ** má, không biết thằng kia muốn như nào.
Lê Dương thấy hơi phiền, cậu không có ý gì với Lý Giai Duệ, nhưng cả lớp đều có trà sữa, chỉ mỗi nó không có, giờ cậu quên mua nước cho nó, thật giống như cậu cố tình nhằm vào nó vậy.
Nhưng hiện tại cổng trường chắc đã đóng, cậu có muốn cũng không ra được.
Lê Dương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại nhắn tin cho Thiệu Nhất.
【LiY】 Anh Nhất, có đang bận không?
Thiệu Nhất nhướng mày đọc WeChat, bình thường cậu bạn nhỏ toàn gọi Thiệu Nhất Thiệu Nhất, gọi anh chắc chắn là có chuyện rồi.
【. 】 Không bận, sao đó
【LiY】 Anh mua hộ em chai nước khoáng được không?
【. 】 Trà sữa uống không ngon à? Hay phát trúng vị dâu?
【LiY】 Không phải, lớp em có một thằng ngáo muốn uống nước khoáng, em quên mua.
【LiY】 Không muốn xem nó trợn mắt nữa.
【. 】 À, quan hệ không tốt?
【LiY】 Có quan hệ méo đâu.
【. 】 Ừ được, mua hộ em.
Lê Dương chuyển phát Thiệu Nhất tin nhắn "Cảm ơn ông chủ" mà anh gửi cậu ban trưa, sau đó tắt điện thoại.
Lớp trưởng đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học Lê Dương, nước của bạn học Lý Giai Duệ đâu rồi?"
"Đang trên đường."
"...... Á?"
Mười phút sau, Thiệu Nhất xuất hiện trước cửa lớp Lê Dương, con gái trong lớp bắt đầu thấp giọng a a a a.
Thiệu Nhất vẫn là Thiệu Nhất ngầu đét ấy, mê đảo một đám con gái dễ như chơi.
Tô Ngang dương tay chào hỏi: "Anh chủ Thiệu êy!"
Bạn mập cũng chung vui, giơ trà sữa gọi: "Cảm ơn trà sữa của anh chủ Thiệu ạ!"
Lê Dương đứng lên, đi ra chỗ cửa.
Thiệu Nhất đưa nước cho cậu, "Không cảm ơn anh à?"
Lê Dương đón lấy, hỏi anh: "Em chưa chỉ chỗ lớp em cho anh mà, sao anh tới đây được?"
Thiệu Nhất: "Hỏi bác bảo vệ, bác ấy thân thiện lắm."
Lê Dương cười nhạo anh: "Anh hễ gặp người lớn tuổi là nói được nhiều phải không, ông già?"
Thiệu Nhất cười cười: "Gặp người trẻ tuổi như ngài cũng nói được không ít nha."
"Sao bác ấy cho anh vào thế?"
Thiệu Nhất khẽ cười: "Anh bảo bác ấy em bé nhà anh quên đồ, ban nãy anh có vào một lần, may là bác ấy nhớ, còn hỏi em bé nhà anh có phải chính là em không."
"......" Lê Dương có chút muốn đấm người, "Ai là em bé nhà anh chứ?"
"Em đó." Thiệu Nhất lẽ đương nhiên đáp, còn duỗi tay sờ sờ đỉnh tóc Lê Dương, "Bé ơi, anh đi về nhé."
Lê Dương thụt đầu tránh, "Cút đê."
Lê Dương quay người lại, phát hiện ánh mắt sáng quắc của cả lớp, đặc biệt là các nữ sinh.
Mấy đứa thân thân thi nhau hỏi cậu, "Lê Dương, bạn ông hả? Đẹp trai quá trời quá đất luôn!"
Cũng có sinh vật như Tiết Lai Đóa, ánh mắt gian như tặc, ngồi ngay phía trước Lê Dương.
Lê Dương quăng nước xuống bàn Lý Giai Duệ, không ngờ đối phương liếc cậu một cái, rất cao quý lãnh diễm mà rằng: "Tôi không uống Di Bảo."
Lê Dương còn chẳng thèm liếc nó, "Mày thích hay không liên quan đéo gì đến bố."
Lê Dương vừa yên vị, Tiết Lai Đóa liền xoay xuống hỏi: "Ông với anh đẹp trai lúc nãy....."
Lê Dương vô cảm.
Tiết Lai Đóa khá là kích động, "Uầy ui! Sờ đầu nha!"
Lê Dương thở dài, cậu dù sao cũng không thể nổi cáu với con gái được.
"Chị hai à, chị có thể chuyên tâm uống trà sữa không?"
Tiết Lai Đóa vội vã lắc đầu, than thở: "Người đẹp quả nhiên chỉ thèm chơi với người đẹp thôi."
Chờ lão Tiêu cầm cốc trà bước vào lớp, tiếng ồn ào mới tắt lịm.
Nội dung buổi họp lớp cũng chỉ đơn giản là kế hoạch học kì tới, lão Tiêu huyên thiên nói không ngừng, đứng trên bục giảng văng nước miếng tứ tung như sao bay.
Tô Ngang vứt sang cục giấy nhỏ. Lê Dương mở ra, thấy đủ loại nét chữ, hiển nhiên đã qua tay kha khá con người.
Không hổ là giáo viên ngữ văn, nói lắm như vậy.
Không, chủ nhiệm lớp đều nói lắm như vậy.
Nước miếng của ổng văng lên mặt tao, đậu má.
Bên trên là vị huynh đệ bàn đầu nào thế? Dám xem cả giấy nhỏ, dũng cảm bội phần!
Lê Dương đọc lướt qua, ném cục giấy nhỏ lên bàn trên.
Tiết Lai Đóa cũng gia nhập đội ngũ chuyền giấy, cầm bút viết tá lả.
Lão Tiêu liếc mắt bắt được, tạm dừng bài diễn thuyết, mắng mỏ: "Tiết Lai Đóa! Viết cái gì đó?! Nghiêm túc nghe cho tôi!"
......
Khai giảng xong mấy ngày, việc kinh doanh tiệm trà sữa của Thiệu Nhất càng ngày càng tốt. Đại bộ phận nữ sinh đều đến vì gương mặt của anh.
Lý Nhiên từng trêu ghẹo: "Thật ra Thiệu Nhi có thể kinh doanh thêm mảng ảnh chụp, nói không chừng cũng kiếm được kha khá."
Thiệu Nhất nhướng mày đáp trả: "Tao là người làm ăn đứng đắn."
Nghỉ giữa giờ, Tô Ngang ngồi xuống chỗ phía trước Lê Dương.
Thần sắc cậu ta phức tạp, một vẻ muốn nói lại thôi.
Lê Dương không kiên nhẫn: "Táo bón à."
Tô Ngang "Hầy" một tiếng, ghé sát thì thào: "Tao vừa thấy một bài đăng trên Tieba trường mình."
Lê Dương không hề hứng thú.
Tô Ngang nói một câu kinh người: "Về anh chủ Thiệu."
Lê Dương nhíu mày: "Cái giống gì vậy?"
Về Thiệu Nhất ư?
Tô Ngang móc điện thoại đưa cậu xem, đập ngay vào mắt là chiếc tiêu đề nồng đậm hơi thở si mê ngớ ngẩn: 【 Cả nhà có công nhận Nguỵ Vi khối 11 tầng bốn siêu xinh đẹp không! 】
Lê Dương nhìn cậu ta như thằng ngốc.
Tô Ngang coi lại điện thoại, đơ một chút, "Nhấn nhầm rồi."
Cậu ta tiếp tục lục tìm lịch sử, ngoài miệng còn bận lải nhải: "Cất cái mắt đó đi, tao mà đi xem ba cái thứ này hả? Chẳng biết là thằng nào mở, chờ bố mày tìm ra phải dỗi chết nó mới được."
"Thấy rồi đây, cái này."
【 Thiệt kích động nha có chị em nào muốn đi xin WeChat anh chủ tiệm trà sữa với tôi hông! 】
Bình luận bên dưới đều là khen ngợi khoe khoang các kiểu.
Chủ lầu: Như tiêu đề, đẹp trai bá cháy! Chính là! Anh chủ!
2L: Bầu bí một giàn rồi! Tôi cũng cảm thấy ngon giai!
3L: Thật ra trường mình hỏng có thiếu trai đẹp, em gái có muốn thu mắt về nhà không?
4L: Lầu trên +1, nhỏ ơi, đã nghe đến Tạ Đình Phong của chốn Thành Nghi này chưa?
6L: Bành Vu Yến của chốn Thành Nghi này.
10L: Trần Vĩ Đình của chốn Thành Nghi này.
......
36L: Cho các cô một chiếc kiến nghị, tiệm trà sữa chắc chắn có quét mã trả tiền.... Mấy cô hiểu chứ? [ mặt cười /]
37L: Đã thử, tên WeChat là tên tiệm, không phải tài khoản cá nhân.
38L: Thật ra lớp tôi có một em gái to gan đi hỏi rồi, anh chủ bảo là không có.
39L: Đầu năm nay đến quỷ cũng có WeChat đấy? Mấy cô tin à, dù sao tôi cũng không tin.
46L: Con gái mấy người sao mê trai quá vậy, hiện tại là thời gian nên chăm chỉ học tập không biết sao?
50L: Lầu 46 chắc bị đần á mọi người.
......
79L: Thú thật tui có lén chụp ảnh....
80L: Đù má chị gái xịn quá, chia sẻ đi chia sẻ đi!
81L: 79 sao cô có thể đi chụp lén người ta! Chụp lén thì thôi lại còn không nói sớm!
86L: 79 đây, [ link /] tôi đăng bài rồi, mấy cô tự vào mà xem.
......
"Rồi sao?" Lê Dương vẻ mặt lạnh nhạt, "Liên quan gì --"
Tô Ngang lập tức mở ra một tấm ảnh, Lê Dương chưa nói hết câu đã phải nuốt ngược trở vào.
Mẹ nó chứ...... Đúng là liên quan đến cậu thật này?
Ảnh chụp đúng thật toát lên hai chữ "chụp lén", kỹ thuật tệ hại, mơ hồ, ánh sáng cũng thiếy thốn.
Nhưng người nào quen biết, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận ra hai người trong ảnh là ai với ai.
Thiệu Nhất và Lê Dương.
Thiệu Nhất cúi đầu pha trà sữa, Lê Dương ngồi cạnh quầy bar, chống cằm nói chuyện phiếm.
Chỉ một tấm ảnh chụp mơ hồ như thế, thần kỳ thu lại một tràng thét chói tai và sự chú ý cực lớn trong diễn đàn......
3L: Tuy rằng rất mờ, ( điểm danh phê bình kỹ thuật chụp ảnh của chủ lầu) nhưng cả hai đều ngon giai quá đi! Mặc đồ đen là trường mình à? Hình như là khối 11, tên Lê gì ấy.
4L: Lầu trên không biết Lê Dương sao hả? Bảo bối của Thành Trung đó được không, đẹp trai thì thôi lại còn học siêu giỏi! Nam thần đó ạaa!!!
5L: Chỉ là quá chảnh, chưa bao giờ để ý mấy em gái tỏ tình.
6L: Thế đàn ông tỏ tình thì sao?
7L: Lầu trên là quỷ phương nào? Ha ha ha ha đàn ông tỏ tình nữa chứ ha ha ha ha!
12L: Thật tình...... Cả nhà không cảm thấy...... Ánh mắt của hotboy Lê, rất đỗi ấm áp ư ~
13L: Thật tình...... Tôi cũng thấy vậy á......
Lê Dương: "**?"
Chứ không phải là ánh sáng và góc chụp có vấn đề hả? Đám người này bị gì vậy.
Tô Ngang khá là vui mừng khi người gặp họa: "Mau xem tiếp đi."
21L: Trời của tui ơi cái ánh mắt này thật sự! Tui gặp hotboy không biết bao lần rồi, có lần nào thấy ổng treo cái ánh mắt long lanh này đâu!
23L: Là tình yêu đấy!
25L: Cực kỳ giống đang yêu......
Lê Dương: "...... Vãi cứt giống chỗ nào?"
Tô Ngang chậc chậc chậc, "Cực kỳ giống đang yêu nha......"
Lê Dương lạnh lùng liếc cậu ta, "Lăn."
HẾT CHƯƠNG 17.
Tác giả có lời muốn nói:
Đấy là tình yêu [ mặt mắc cười ]
-----------------------
Sau khi vào lớp, lớp trưởng bắt đầu phân phát trà sữa theo danh sách, Diệp Dụ đi chuẩn bị mấy thứ mà buổi họp lớp cần dùng, thầy Tiêu cũng chưa đến. Cả lớp được thả tự học, bầu không khí nhốn nháo hết cả lên - như thể linh hồn quần chúng vẫn còn chìm đắm trong kì nghỉ vừa rồi.
Lê Dương trở vào, vô tình đối diện với ánh nhìn của Lý Giai Duệ.
Cậu không dừng bước, mắt quét đối phương một lượt liền đi ngang qua.
Ngồi vào chỗ rồi mới nhớ ra một chuyện, cậu hình như, đã quên chai nước khoáng của Lý Giai Duệ thì phải?
Lê Dương nhíu mày, ** má, không biết thằng kia muốn như nào.
Lê Dương thấy hơi phiền, cậu không có ý gì với Lý Giai Duệ, nhưng cả lớp đều có trà sữa, chỉ mỗi nó không có, giờ cậu quên mua nước cho nó, thật giống như cậu cố tình nhằm vào nó vậy.
Nhưng hiện tại cổng trường chắc đã đóng, cậu có muốn cũng không ra được.
Lê Dương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại nhắn tin cho Thiệu Nhất.
【LiY】 Anh Nhất, có đang bận không?
Thiệu Nhất nhướng mày đọc WeChat, bình thường cậu bạn nhỏ toàn gọi Thiệu Nhất Thiệu Nhất, gọi anh chắc chắn là có chuyện rồi.
【. 】 Không bận, sao đó
【LiY】 Anh mua hộ em chai nước khoáng được không?
【. 】 Trà sữa uống không ngon à? Hay phát trúng vị dâu?
【LiY】 Không phải, lớp em có một thằng ngáo muốn uống nước khoáng, em quên mua.
【LiY】 Không muốn xem nó trợn mắt nữa.
【. 】 À, quan hệ không tốt?
【LiY】 Có quan hệ méo đâu.
【. 】 Ừ được, mua hộ em.
Lê Dương chuyển phát Thiệu Nhất tin nhắn "Cảm ơn ông chủ" mà anh gửi cậu ban trưa, sau đó tắt điện thoại.
Lớp trưởng đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học Lê Dương, nước của bạn học Lý Giai Duệ đâu rồi?"
"Đang trên đường."
"...... Á?"
Mười phút sau, Thiệu Nhất xuất hiện trước cửa lớp Lê Dương, con gái trong lớp bắt đầu thấp giọng a a a a.
Thiệu Nhất vẫn là Thiệu Nhất ngầu đét ấy, mê đảo một đám con gái dễ như chơi.
Tô Ngang dương tay chào hỏi: "Anh chủ Thiệu êy!"
Bạn mập cũng chung vui, giơ trà sữa gọi: "Cảm ơn trà sữa của anh chủ Thiệu ạ!"
Lê Dương đứng lên, đi ra chỗ cửa.
Thiệu Nhất đưa nước cho cậu, "Không cảm ơn anh à?"
Lê Dương đón lấy, hỏi anh: "Em chưa chỉ chỗ lớp em cho anh mà, sao anh tới đây được?"
Thiệu Nhất: "Hỏi bác bảo vệ, bác ấy thân thiện lắm."
Lê Dương cười nhạo anh: "Anh hễ gặp người lớn tuổi là nói được nhiều phải không, ông già?"
Thiệu Nhất cười cười: "Gặp người trẻ tuổi như ngài cũng nói được không ít nha."
"Sao bác ấy cho anh vào thế?"
Thiệu Nhất khẽ cười: "Anh bảo bác ấy em bé nhà anh quên đồ, ban nãy anh có vào một lần, may là bác ấy nhớ, còn hỏi em bé nhà anh có phải chính là em không."
"......" Lê Dương có chút muốn đấm người, "Ai là em bé nhà anh chứ?"
"Em đó." Thiệu Nhất lẽ đương nhiên đáp, còn duỗi tay sờ sờ đỉnh tóc Lê Dương, "Bé ơi, anh đi về nhé."
Lê Dương thụt đầu tránh, "Cút đê."
Lê Dương quay người lại, phát hiện ánh mắt sáng quắc của cả lớp, đặc biệt là các nữ sinh.
Mấy đứa thân thân thi nhau hỏi cậu, "Lê Dương, bạn ông hả? Đẹp trai quá trời quá đất luôn!"
Cũng có sinh vật như Tiết Lai Đóa, ánh mắt gian như tặc, ngồi ngay phía trước Lê Dương.
Lê Dương quăng nước xuống bàn Lý Giai Duệ, không ngờ đối phương liếc cậu một cái, rất cao quý lãnh diễm mà rằng: "Tôi không uống Di Bảo."
Lê Dương còn chẳng thèm liếc nó, "Mày thích hay không liên quan đéo gì đến bố."
Lê Dương vừa yên vị, Tiết Lai Đóa liền xoay xuống hỏi: "Ông với anh đẹp trai lúc nãy....."
Lê Dương vô cảm.
Tiết Lai Đóa khá là kích động, "Uầy ui! Sờ đầu nha!"
Lê Dương thở dài, cậu dù sao cũng không thể nổi cáu với con gái được.
"Chị hai à, chị có thể chuyên tâm uống trà sữa không?"
Tiết Lai Đóa vội vã lắc đầu, than thở: "Người đẹp quả nhiên chỉ thèm chơi với người đẹp thôi."
Chờ lão Tiêu cầm cốc trà bước vào lớp, tiếng ồn ào mới tắt lịm.
Nội dung buổi họp lớp cũng chỉ đơn giản là kế hoạch học kì tới, lão Tiêu huyên thiên nói không ngừng, đứng trên bục giảng văng nước miếng tứ tung như sao bay.
Tô Ngang vứt sang cục giấy nhỏ. Lê Dương mở ra, thấy đủ loại nét chữ, hiển nhiên đã qua tay kha khá con người.
Không hổ là giáo viên ngữ văn, nói lắm như vậy.
Không, chủ nhiệm lớp đều nói lắm như vậy.
Nước miếng của ổng văng lên mặt tao, đậu má.
Bên trên là vị huynh đệ bàn đầu nào thế? Dám xem cả giấy nhỏ, dũng cảm bội phần!
Lê Dương đọc lướt qua, ném cục giấy nhỏ lên bàn trên.
Tiết Lai Đóa cũng gia nhập đội ngũ chuyền giấy, cầm bút viết tá lả.
Lão Tiêu liếc mắt bắt được, tạm dừng bài diễn thuyết, mắng mỏ: "Tiết Lai Đóa! Viết cái gì đó?! Nghiêm túc nghe cho tôi!"
......
Khai giảng xong mấy ngày, việc kinh doanh tiệm trà sữa của Thiệu Nhất càng ngày càng tốt. Đại bộ phận nữ sinh đều đến vì gương mặt của anh.
Lý Nhiên từng trêu ghẹo: "Thật ra Thiệu Nhi có thể kinh doanh thêm mảng ảnh chụp, nói không chừng cũng kiếm được kha khá."
Thiệu Nhất nhướng mày đáp trả: "Tao là người làm ăn đứng đắn."
Nghỉ giữa giờ, Tô Ngang ngồi xuống chỗ phía trước Lê Dương.
Thần sắc cậu ta phức tạp, một vẻ muốn nói lại thôi.
Lê Dương không kiên nhẫn: "Táo bón à."
Tô Ngang "Hầy" một tiếng, ghé sát thì thào: "Tao vừa thấy một bài đăng trên Tieba trường mình."
Lê Dương không hề hứng thú.
Tô Ngang nói một câu kinh người: "Về anh chủ Thiệu."
Lê Dương nhíu mày: "Cái giống gì vậy?"
Về Thiệu Nhất ư?
Tô Ngang móc điện thoại đưa cậu xem, đập ngay vào mắt là chiếc tiêu đề nồng đậm hơi thở si mê ngớ ngẩn: 【 Cả nhà có công nhận Nguỵ Vi khối 11 tầng bốn siêu xinh đẹp không! 】
Lê Dương nhìn cậu ta như thằng ngốc.
Tô Ngang coi lại điện thoại, đơ một chút, "Nhấn nhầm rồi."
Cậu ta tiếp tục lục tìm lịch sử, ngoài miệng còn bận lải nhải: "Cất cái mắt đó đi, tao mà đi xem ba cái thứ này hả? Chẳng biết là thằng nào mở, chờ bố mày tìm ra phải dỗi chết nó mới được."
"Thấy rồi đây, cái này."
【 Thiệt kích động nha có chị em nào muốn đi xin WeChat anh chủ tiệm trà sữa với tôi hông! 】
Bình luận bên dưới đều là khen ngợi khoe khoang các kiểu.
Chủ lầu: Như tiêu đề, đẹp trai bá cháy! Chính là! Anh chủ!
2L: Bầu bí một giàn rồi! Tôi cũng cảm thấy ngon giai!
3L: Thật ra trường mình hỏng có thiếu trai đẹp, em gái có muốn thu mắt về nhà không?
4L: Lầu trên +1, nhỏ ơi, đã nghe đến Tạ Đình Phong của chốn Thành Nghi này chưa?
6L: Bành Vu Yến của chốn Thành Nghi này.
10L: Trần Vĩ Đình của chốn Thành Nghi này.
......
36L: Cho các cô một chiếc kiến nghị, tiệm trà sữa chắc chắn có quét mã trả tiền.... Mấy cô hiểu chứ? [ mặt cười /]
37L: Đã thử, tên WeChat là tên tiệm, không phải tài khoản cá nhân.
38L: Thật ra lớp tôi có một em gái to gan đi hỏi rồi, anh chủ bảo là không có.
39L: Đầu năm nay đến quỷ cũng có WeChat đấy? Mấy cô tin à, dù sao tôi cũng không tin.
46L: Con gái mấy người sao mê trai quá vậy, hiện tại là thời gian nên chăm chỉ học tập không biết sao?
50L: Lầu 46 chắc bị đần á mọi người.
......
79L: Thú thật tui có lén chụp ảnh....
80L: Đù má chị gái xịn quá, chia sẻ đi chia sẻ đi!
81L: 79 sao cô có thể đi chụp lén người ta! Chụp lén thì thôi lại còn không nói sớm!
86L: 79 đây, [ link /] tôi đăng bài rồi, mấy cô tự vào mà xem.
......
"Rồi sao?" Lê Dương vẻ mặt lạnh nhạt, "Liên quan gì --"
Tô Ngang lập tức mở ra một tấm ảnh, Lê Dương chưa nói hết câu đã phải nuốt ngược trở vào.
Mẹ nó chứ...... Đúng là liên quan đến cậu thật này?
Ảnh chụp đúng thật toát lên hai chữ "chụp lén", kỹ thuật tệ hại, mơ hồ, ánh sáng cũng thiếy thốn.
Nhưng người nào quen biết, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận ra hai người trong ảnh là ai với ai.
Thiệu Nhất và Lê Dương.
Thiệu Nhất cúi đầu pha trà sữa, Lê Dương ngồi cạnh quầy bar, chống cằm nói chuyện phiếm.
Chỉ một tấm ảnh chụp mơ hồ như thế, thần kỳ thu lại một tràng thét chói tai và sự chú ý cực lớn trong diễn đàn......
3L: Tuy rằng rất mờ, ( điểm danh phê bình kỹ thuật chụp ảnh của chủ lầu) nhưng cả hai đều ngon giai quá đi! Mặc đồ đen là trường mình à? Hình như là khối 11, tên Lê gì ấy.
4L: Lầu trên không biết Lê Dương sao hả? Bảo bối của Thành Trung đó được không, đẹp trai thì thôi lại còn học siêu giỏi! Nam thần đó ạaa!!!
5L: Chỉ là quá chảnh, chưa bao giờ để ý mấy em gái tỏ tình.
6L: Thế đàn ông tỏ tình thì sao?
7L: Lầu trên là quỷ phương nào? Ha ha ha ha đàn ông tỏ tình nữa chứ ha ha ha ha!
12L: Thật tình...... Cả nhà không cảm thấy...... Ánh mắt của hotboy Lê, rất đỗi ấm áp ư ~
13L: Thật tình...... Tôi cũng thấy vậy á......
Lê Dương: "**?"
Chứ không phải là ánh sáng và góc chụp có vấn đề hả? Đám người này bị gì vậy.
Tô Ngang khá là vui mừng khi người gặp họa: "Mau xem tiếp đi."
21L: Trời của tui ơi cái ánh mắt này thật sự! Tui gặp hotboy không biết bao lần rồi, có lần nào thấy ổng treo cái ánh mắt long lanh này đâu!
23L: Là tình yêu đấy!
25L: Cực kỳ giống đang yêu......
Lê Dương: "...... Vãi cứt giống chỗ nào?"
Tô Ngang chậc chậc chậc, "Cực kỳ giống đang yêu nha......"
Lê Dương lạnh lùng liếc cậu ta, "Lăn."
HẾT CHƯƠNG 17.
Tác giả có lời muốn nói:
Đấy là tình yêu [ mặt mắc cười ]
Tác giả :
Diệp Thượng Xu