Trà Môn Khuê Tú
Chương 69: Dặn dò
Năm ngày sau, trà sạn Tô gia lại tiến hành mở bán lần ba, giá bán lại tiếp tục bị đẩy lên cao hơn nữa.
Tô Trường Đình ở cách vách đố kỵ sắp điên luôn, bực bội đi qua đi lại trong phòng, nói với Ngụy thị: “Nàng ta lúc này đã vớt được không biết bao nhiêu là bạc!” lại hỏi “Mạnh di nương bên kia không có động tĩnh gì sao?”
“Không có.” Ngụy thị lắc đầu, căm hận nói: “Uyển nha đầu trước mặt mọi người đã đáp ứng sẽ đem bí phương truyền lại cho Thịnh ca nhi, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh.”
Tô Trường Đình dừng bước, nghĩ nghĩ xong lại nói: “Để Mạnh di nương truy vấn chuyện này thử.”
Ngụy thị ứng một tiếng, gọi tâm phúc đến dặn dò.
………………………..
Hai vợ chồng nói chuyện còn chưa đến nửa canh giờ, Lê ma ma đã vội vàng đi vào Thiên Ảnh các, nói với Tô Ngọc Uyển: “Cô nương, đã tra ra được người bên cạnh Mạnh di nương.”
“Ồ?” Tô Ngọc Uyển cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú vẽ bức mai trúc đồ hỏi “Là ai?”
“Là Lưu ma ma, nhũ mẫu của ngũ cô nương.”
Tô Ngọc Uyển ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Sao lại là bà ấy?”
Lê ma ma gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới.”
Ngũ cô nương mà Lê ma ma nói chính là nữ nhi của Viên di nương – Tô Ngọc Như. Tô Ngọc Như từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, còn mắc bệnh suyễn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hết hai trăm sáu mươi ngày phải nằm trên giường bệnh mà uống thuốc, những ngày còn lại cũng chỉ đi lại trong đình viện, xa nhất thì cũng chỉ là đến thỉnh an Ân thị là cùng. Ân thị bởi vì nàng thân thể không tốt nên từ trước đến giờ cũng không cần nàng thỉnh an. Mà Viên di nương cả đời cũng chỉ có một nữ nhi như vậy cho nên cũng không có tâm tư tranh đấu, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc Tô Ngọc Như. Mẹ con hai người ở trong phủ này rất ít có cảm giác tồn tại, ít đến mức ngay cả hạ nhân cũng không muốn đến chỗ bọn họ.
Viên di nương tuy không tranh giành nhưng cũng không phải người hồ đồ. Bà lo sợ Mạnh di nương có dã tâm sẽ lợi dụng hai mẹ con mình để đạt được mục đích cho nên cũng không ra khỏi cửa, mà nha hoàn bà tử trong viện cũng đều như thế.
Nếu không phải Ân thị là một chủ mẫu tốt, Tô Ngọc Uyển quản gia đắc lực, đúng hạn đều theo tiêu chuẩn phát hai lượng bạc nguyệt ngân, thức ăn thuốc uống ngày thường thỉnh thoảng vẫn được Ân thị hỏi đến, lễ tết lại may đồ, đánh thêm vài bộ trang sức cho hai mẹ con, có khi hai người đã bị hạ nhân cắt xén, vô thanh vô tức mà chết trong viện cũng không ai biết.
Cho nên Tô Ngọc Uyển vừa nghe chuyện này liên quan đến Tô Ngọc Như mới ngạc nhiên như vậy. Nàng buông bút, đi đến bên cạnh ngồi xuống phân phó: “Ngươi nói tỉ mỉ xem.”
Lê ma ma hơi trầm ngâm, sắp xếp suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Khoảng thời gian trước cô nương kêu lão nô lưu tâm Mạnh di nương, lão nô liền dặn Tố Hinh nhìn chằm chằm bà ta.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu.
Tố Hinh là đại nha hoàn bên cạnh Mạnh di nương, là người mà Tô Trường Thanh sắp xếp bên cạnh để giám thị bà ta. Bất quá Mạnh di nương cũng biết người bên cạnh mình đều nguyện ý trung thành với Tô Trường Thanh nên những năm gần đây đều đề phòng bọn họ. Giống như lúc bà ta lấy thuốc chỗ Lý đại phu đều là tránh đi nha hoàn tự mình làm.
“Hai lần trước Mạnh di nương giả bệnh, Tố Hinh không phát hiện được nên vô cùng áy náy, thời gian này lại càng thêm dụng tâm. Cô nương cũng biết Mạnh di nương với nhũ mẫu của ngũ cô nương vốn là biểu tỷ muội của nhau, cho nên hai người thỉnh thoảng gặp nhau trên đường cũng sẽ dừng lại nói vài câu. Bởi vì nói chuyện không lâu, lại cũng chỉ nói chuyện nhà nên trước đây mọi người mới không để ý. Lần này Tố Hinh cẩn thận theo dõi nên lúc Mạnh di nương cùng Lưu ma ma nói chuyện sai nàng đi phòng bếp lấy này nọ, nàng liền vòng trở lại nghe lén, lúc này mới nghe ra được chút manh mối.”
Bà đem nội dung đối thoại của hai người kia tường thuật lại một lần xong mới lo lắng nói: “Lưu ma ma tâm cơ cũng thật là sâu, nói chuyện đều mơ hồ không rõ ràng như thế, nếu không phải cố ý lưu tâm thì cho dù có nghe được hai người nói chuyện đi nữa cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kia, chỉ cho là Lưu ma ma không biết nặng nhẹ bàn luận sau lưng chủ tử mà thôi. Cô nương nói xem có phải Viên di nương cũng là người tâm cơ sâu nặng, mặc dù nhúng tay vào chuyện này nhưng lại đẩy Mạnh di nương ra trước làm bia ngắm hay không?”
Tô Ngọc Uyển nhăn mày: “Cái này thì chắc là không phải đâu, bà ấy cũng chỉ có một mình ngũ muội muội, lại còn quanh năm ốm đau thì mưu tính làm gì, hơn nữa chúng ta cũng đâu có bạc đãi bà ấy.”
Lê ma ma cũng nghĩ như vậy: “Cũng phải, nhưng mà vẫn nên lưu ý một chút, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
“Cha ta cũng có để lại người bên cạnh Viên di nương, có điều nếu nàng có tâm tính toán thì ngần ấy năm ở chung trong tiểu viện, cha ta lại không còn nữa, những người này không chừng cũng đã bị bà ấy mua chuộc rồi. Trước không vội, qua trận này ta sẽ tìm mấy nha hoàn hoặc bà tử thông hiểu y lý đưa sang đó là được.”
“Vậy chỗ Lưu ma ma phải làm sao bây giờ?”
Tô Ngọc Uyển lắc đầu: “Trước đừng rút dây động rừng. Nếu xử trí Lưu ma ma, về sau nếu nhị phòng lại đánh chủ ý gì chúng ta cũng sẽ không biết được. Không bằng cứ giữ bà ta lại, dù sao đại phòng chúng ta cũng chỉ có một cái lỗ hổng Mạnh di nương này, nếu có chuyện gì nhị thúc, nhị thẩm tốt kia của ta cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ bà ta. Chúng ta chỉ cần bảo mấy người Tố Hinh cẩn thận theo dõi là được. Như vậy cũng rất tốt.”
Lê ma ma lúc này mới lộ ra tươi cười đáp: “Nói cũng đúng, vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Lưu ma ma chỉ là thay nhị phòng ruyền lời kêu Mạnh di nương thúc giục Tô Ngọc Uyển giao ra bí phương sao trà. Đối với chuyện này cả Tô Ngọc Uyển cùng Lê ma ma đều biết bây giờ không phải lúc thích hợp giao bí phương cho hai huynh đệ Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh. Nhị phòng vẫn đang như hổ rình mồi, đại phòng lại đầy rẫy nội gián, bí phương này một khi để lộ ra tất sẽ làm cho cả thành đều biết. Bí phương này không nói đến việc giữ được cả đời, cho dù chỉ thủ được ba năm cũng đã có thể giúp cho đại phòng chiếm được tiên cơ, mở rộng gia nghiệp hơn nữa. Cho nên Tô Ngọc Uyển tính đợi đến khi nàng xuất giá mới đem bí phương truyền lại cho hai đệ đệ.
Đương nhiên nếu như trong thời gian này Tô Thế Thịnh làm chuyện gì khuất tất có lỗi với mấy mẹ con nàng, vậy thì nàng cũng sẽ không nể tình tỷ đệ mà truyền cho hắn nữa.
Lê ma ma đã bẩm báo xong nên chuẩn bị rời đi, nhưng Tô Ngọc Uyển lại ngăn lại nói: “Ma ma đợi một chút.”
Lê ma ma xoay người dừng lại.
“Ta định qua mấy ngày nữa sẽ đi phủ thành một chuyến bái kiến cữu tổ phụ và cữu tổ mẫu. Chuyện nội trạch còn phải nhờ ma ma trông coi giúp ta.” Tô Ngọc Uyển đứng lên định hành lễ với bà.
Lê ma ma vội vàng bước nhanh tới nâng cánh tay của nàng, oán trách nói: “Cô nương đây là muốn chiết sát ta sao? Lão nô đời này không có con cái, cũng chẳng nơi nương tựa, nói lời quá phận thì ta đã xem cô nương như nữ nhi ruột thịt của chính mình rồi. Chuyện của cô nương cũng là chuyện của lão nô, tự nhiên là sẽ dốc hết sức, cô nương đâu cần phải làm như vậy?”
Tô Trường Đình ở cách vách đố kỵ sắp điên luôn, bực bội đi qua đi lại trong phòng, nói với Ngụy thị: “Nàng ta lúc này đã vớt được không biết bao nhiêu là bạc!” lại hỏi “Mạnh di nương bên kia không có động tĩnh gì sao?”
“Không có.” Ngụy thị lắc đầu, căm hận nói: “Uyển nha đầu trước mặt mọi người đã đáp ứng sẽ đem bí phương truyền lại cho Thịnh ca nhi, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh.”
Tô Trường Đình dừng bước, nghĩ nghĩ xong lại nói: “Để Mạnh di nương truy vấn chuyện này thử.”
Ngụy thị ứng một tiếng, gọi tâm phúc đến dặn dò.
………………………..
Hai vợ chồng nói chuyện còn chưa đến nửa canh giờ, Lê ma ma đã vội vàng đi vào Thiên Ảnh các, nói với Tô Ngọc Uyển: “Cô nương, đã tra ra được người bên cạnh Mạnh di nương.”
“Ồ?” Tô Ngọc Uyển cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú vẽ bức mai trúc đồ hỏi “Là ai?”
“Là Lưu ma ma, nhũ mẫu của ngũ cô nương.”
Tô Ngọc Uyển ngạc nhiên, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Sao lại là bà ấy?”
Lê ma ma gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới.”
Ngũ cô nương mà Lê ma ma nói chính là nữ nhi của Viên di nương – Tô Ngọc Như. Tô Ngọc Như từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, còn mắc bệnh suyễn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hết hai trăm sáu mươi ngày phải nằm trên giường bệnh mà uống thuốc, những ngày còn lại cũng chỉ đi lại trong đình viện, xa nhất thì cũng chỉ là đến thỉnh an Ân thị là cùng. Ân thị bởi vì nàng thân thể không tốt nên từ trước đến giờ cũng không cần nàng thỉnh an. Mà Viên di nương cả đời cũng chỉ có một nữ nhi như vậy cho nên cũng không có tâm tư tranh đấu, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc Tô Ngọc Như. Mẹ con hai người ở trong phủ này rất ít có cảm giác tồn tại, ít đến mức ngay cả hạ nhân cũng không muốn đến chỗ bọn họ.
Viên di nương tuy không tranh giành nhưng cũng không phải người hồ đồ. Bà lo sợ Mạnh di nương có dã tâm sẽ lợi dụng hai mẹ con mình để đạt được mục đích cho nên cũng không ra khỏi cửa, mà nha hoàn bà tử trong viện cũng đều như thế.
Nếu không phải Ân thị là một chủ mẫu tốt, Tô Ngọc Uyển quản gia đắc lực, đúng hạn đều theo tiêu chuẩn phát hai lượng bạc nguyệt ngân, thức ăn thuốc uống ngày thường thỉnh thoảng vẫn được Ân thị hỏi đến, lễ tết lại may đồ, đánh thêm vài bộ trang sức cho hai mẹ con, có khi hai người đã bị hạ nhân cắt xén, vô thanh vô tức mà chết trong viện cũng không ai biết.
Cho nên Tô Ngọc Uyển vừa nghe chuyện này liên quan đến Tô Ngọc Như mới ngạc nhiên như vậy. Nàng buông bút, đi đến bên cạnh ngồi xuống phân phó: “Ngươi nói tỉ mỉ xem.”
Lê ma ma hơi trầm ngâm, sắp xếp suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Khoảng thời gian trước cô nương kêu lão nô lưu tâm Mạnh di nương, lão nô liền dặn Tố Hinh nhìn chằm chằm bà ta.”
Tô Ngọc Uyển gật đầu.
Tố Hinh là đại nha hoàn bên cạnh Mạnh di nương, là người mà Tô Trường Thanh sắp xếp bên cạnh để giám thị bà ta. Bất quá Mạnh di nương cũng biết người bên cạnh mình đều nguyện ý trung thành với Tô Trường Thanh nên những năm gần đây đều đề phòng bọn họ. Giống như lúc bà ta lấy thuốc chỗ Lý đại phu đều là tránh đi nha hoàn tự mình làm.
“Hai lần trước Mạnh di nương giả bệnh, Tố Hinh không phát hiện được nên vô cùng áy náy, thời gian này lại càng thêm dụng tâm. Cô nương cũng biết Mạnh di nương với nhũ mẫu của ngũ cô nương vốn là biểu tỷ muội của nhau, cho nên hai người thỉnh thoảng gặp nhau trên đường cũng sẽ dừng lại nói vài câu. Bởi vì nói chuyện không lâu, lại cũng chỉ nói chuyện nhà nên trước đây mọi người mới không để ý. Lần này Tố Hinh cẩn thận theo dõi nên lúc Mạnh di nương cùng Lưu ma ma nói chuyện sai nàng đi phòng bếp lấy này nọ, nàng liền vòng trở lại nghe lén, lúc này mới nghe ra được chút manh mối.”
Bà đem nội dung đối thoại của hai người kia tường thuật lại một lần xong mới lo lắng nói: “Lưu ma ma tâm cơ cũng thật là sâu, nói chuyện đều mơ hồ không rõ ràng như thế, nếu không phải cố ý lưu tâm thì cho dù có nghe được hai người nói chuyện đi nữa cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kia, chỉ cho là Lưu ma ma không biết nặng nhẹ bàn luận sau lưng chủ tử mà thôi. Cô nương nói xem có phải Viên di nương cũng là người tâm cơ sâu nặng, mặc dù nhúng tay vào chuyện này nhưng lại đẩy Mạnh di nương ra trước làm bia ngắm hay không?”
Tô Ngọc Uyển nhăn mày: “Cái này thì chắc là không phải đâu, bà ấy cũng chỉ có một mình ngũ muội muội, lại còn quanh năm ốm đau thì mưu tính làm gì, hơn nữa chúng ta cũng đâu có bạc đãi bà ấy.”
Lê ma ma cũng nghĩ như vậy: “Cũng phải, nhưng mà vẫn nên lưu ý một chút, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
“Cha ta cũng có để lại người bên cạnh Viên di nương, có điều nếu nàng có tâm tính toán thì ngần ấy năm ở chung trong tiểu viện, cha ta lại không còn nữa, những người này không chừng cũng đã bị bà ấy mua chuộc rồi. Trước không vội, qua trận này ta sẽ tìm mấy nha hoàn hoặc bà tử thông hiểu y lý đưa sang đó là được.”
“Vậy chỗ Lưu ma ma phải làm sao bây giờ?”
Tô Ngọc Uyển lắc đầu: “Trước đừng rút dây động rừng. Nếu xử trí Lưu ma ma, về sau nếu nhị phòng lại đánh chủ ý gì chúng ta cũng sẽ không biết được. Không bằng cứ giữ bà ta lại, dù sao đại phòng chúng ta cũng chỉ có một cái lỗ hổng Mạnh di nương này, nếu có chuyện gì nhị thúc, nhị thẩm tốt kia của ta cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ bà ta. Chúng ta chỉ cần bảo mấy người Tố Hinh cẩn thận theo dõi là được. Như vậy cũng rất tốt.”
Lê ma ma lúc này mới lộ ra tươi cười đáp: “Nói cũng đúng, vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Lưu ma ma chỉ là thay nhị phòng ruyền lời kêu Mạnh di nương thúc giục Tô Ngọc Uyển giao ra bí phương sao trà. Đối với chuyện này cả Tô Ngọc Uyển cùng Lê ma ma đều biết bây giờ không phải lúc thích hợp giao bí phương cho hai huynh đệ Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh. Nhị phòng vẫn đang như hổ rình mồi, đại phòng lại đầy rẫy nội gián, bí phương này một khi để lộ ra tất sẽ làm cho cả thành đều biết. Bí phương này không nói đến việc giữ được cả đời, cho dù chỉ thủ được ba năm cũng đã có thể giúp cho đại phòng chiếm được tiên cơ, mở rộng gia nghiệp hơn nữa. Cho nên Tô Ngọc Uyển tính đợi đến khi nàng xuất giá mới đem bí phương truyền lại cho hai đệ đệ.
Đương nhiên nếu như trong thời gian này Tô Thế Thịnh làm chuyện gì khuất tất có lỗi với mấy mẹ con nàng, vậy thì nàng cũng sẽ không nể tình tỷ đệ mà truyền cho hắn nữa.
Lê ma ma đã bẩm báo xong nên chuẩn bị rời đi, nhưng Tô Ngọc Uyển lại ngăn lại nói: “Ma ma đợi một chút.”
Lê ma ma xoay người dừng lại.
“Ta định qua mấy ngày nữa sẽ đi phủ thành một chuyến bái kiến cữu tổ phụ và cữu tổ mẫu. Chuyện nội trạch còn phải nhờ ma ma trông coi giúp ta.” Tô Ngọc Uyển đứng lên định hành lễ với bà.
Lê ma ma vội vàng bước nhanh tới nâng cánh tay của nàng, oán trách nói: “Cô nương đây là muốn chiết sát ta sao? Lão nô đời này không có con cái, cũng chẳng nơi nương tựa, nói lời quá phận thì ta đã xem cô nương như nữ nhi ruột thịt của chính mình rồi. Chuyện của cô nương cũng là chuyện của lão nô, tự nhiên là sẽ dốc hết sức, cô nương đâu cần phải làm như vậy?”
Tác giả :
Gia Mộc