Trà Môn Khuê Tú
Chương 35: Lời gièm pha
Lý phu nhân nói:
– Chẳng lẽ chỉ mỗi mình Tô Ngọc Uyển mới có vườn trà làm của hồi môn? Nhà Vương viên ngoại ở thành bắc cũng có ba cô nương đương tuổi cập kê, dựa vào tài cán tướng mạo của ngươi, cho dù yêu cầu hắn lấy một trăm mẫu vườn trà làm của hồi môn hắn cũng chịu.
Cô nương nhà Vương viên ngoại này là đối tượng ứng tuyển tức phụ mà Lý phu nhân chọn được trong hai ngày qua. Trong số những nhà có gia cảnh giàu có đông đúc, tướng mạo của ba nữ nhi nhà vương viên ngoại cũng xem như xuất sắc, tuy không được như Tô Ngọc Uyển nhưng nhà hắn cũng có vườn trà, ba người lại là con của chính thất, nếu muốn hắn lấy vườn trà làm của hồi môn hẳn là không có vấn đề gì.
Hơn nữa theo quan sát của bà, nhị cô nương Vương gia hình như cũng có ý với nhi tử nhà mình, mỗi lần Lý gia yến khách, vị nhị cô nương này luôn đi theo mẫu thân tới đây, còn trăm phương nghìn kế tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Lý Ngọc Minh để nói chuyện.
Vừa nhắc tới cô nương Vương gia, Lý Ngọc Minh liền cau mày:
– Các nàng còn không xứng xách giày cho Tô cô nương.
“…” Lý phu nhân nhìn nhi tử, không biết phải nói gì cho phải. Mặc dù Vương cô nương không bằng Tô Ngọc Uyển nhưng cũng không kém đến mức đó mà. Lý phu nhân đành phải ra đòn sát thủ:
– Nhưng Tô cô nương tính tình không tốt, nếu cưới nàng vào cửa còn không phải muốn ta tức chết. Ngươi muốn tức phụ hay muốn nương, chính mình tự chọn đi.
– Đương nhiên là muốn nương, Tô cô nương cũng không xứng xách giày cho nương.
– Xem như con hiếu thuận.
– Nhưng mà Tô cô nương không phải là tức phụ do nương chọn hay sao? Lúc trước là người nói với ta nàng tính tình rất tốt, vừa thông minh lại hiểu chuyện, đối với trưởng bối cũng hiếu thuận, chăm sóc, làm sao bây giờ lại chán ghét rồi. Nàng không muốn có con vợ lẽ trước cũng là lẽ thường tình, làm gì có cô nương nhà nào lại nguyện ý mình còn chưa vào cửa đã có thể làm nương rồi đâu, nương nói có phải hay không?
– …
– Lý phu nhân bị nghẹn đành phải hít sâu một hơi, tận tình khuyên bảo:
– Nữ nhi mười tám liền thay đổi, lúc nhỏ tốt thế, ai biết lớn lên lại thành kẻ lỗ mãng như thế đâu? Nàng không đồng ý ngươi có con vợ lẽ trước, chẳng lẽ ngươi thật nguyện ý chờ nàng ba năm, để nương vẫn không được ôm tôn tử hay sao? Xem ra ngươi cũng chỉ nói miệng vậy thôi, trong lòng, nương so ra vẫn kém một cái Tô Ngọc Uyển kia. Ai, lão gia a, xem ra mệnh của ta chính là bị tức phụ làm cho tức chết rồi nha, không chừng ngày mai ta liền đến tìm ngươi, cái nhà này cứ để lại cho Minh ca nhi lăn lộn thôi.
– Nương, nương, người đừng khóc. Tô cô nương còn phải giữ hiếu ba năm mà, việc này chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn có được hay không. Dù sao bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để bàn chuyện từ hôn. Tô lão gia mới mất, chúng ta liền từ hôn, người trong thành còn không chọc cột sống nhà chúng ta, có gì từ từ nói, người xem có được không?
Lý phu nhân ngừng khóc, hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử. bà biết, bây giờ có nói gì cũng bằng thừa, nhi tử không muôn từ hôn chẳng qua cũng vì mỹ mạo của Tô Ngọc Uyển kia mà thôi. Bà vô cùng hối hận lúc trước đã đính xuống cửa hôn sự này. Con trai bà bây giờ chính là cần tức phụ không cần nương, chưa vào cửa đã vậy, nếu vào cửa cái nhà này còn có chỗ cho bà dung thân sao?
Nhưng ngặt nỗi bà lại không có biện pháp gì với nhi tử, đành phải lui một bước:
– Vậy một năm sau liền từ hôn.
– Được.
Lý Ngọc Minh cũng không muốn nháo căng với mẫu thân, trước cứ thỏa hiệp sau lại chậm rãi tiêu trừ hiểu lầm giữa mẫu thân và Tô Ngọc Uyển.
– Nương nếu không còn chuyện gì, nhi tử xin phép đi xem cửa hàng.
– Ừ, đi đi.
Lý phu nhân vẫy vẫy tay, nhìn bóng dáng đĩnh bạt của nhi tử, trong lòng cũng cảm thấy an ủi đôi chút. Lý Ngọc Minh tuy mê luyến thôn nữ kia nhưng cũng không trễ nãi chính sự, mỗi ngày đều đi thăm cửa hàng, xử lý sinh ý, không vì nàng kia mà đánh mất lý trí, nháo lên muốn cưới về làm vợ, cái nào nặng cái nào nhẹ đều biết rõ ràng, chuyện này khiến tâm tình bà tốt lên không ít, bèn phân phó:
– Đi gọi bà mối Phan, bảo bà ấy mang mấy bức họa của mấy cô nương chưa thành thân trong thành đến đây cho ta xem thử.
Nếu nhi tử không thích cô nương nhà Vương viên ngoại, vậy bà lại chọn một cô nương khác, chẳng lẽ cả một Hưu Ninh thành này cũng không có cô nương nào xuất sắc như Tô Ngọc Uyển?
Hai ngày kế tiếp, Lý phu nhân đều vội vàng lựa chọn tức phụ, chỉ cần có thể để nhi tử từ hôn, chuyện gì bà cũng không ngại, trước đây bà còn chướng mắt mấy cô nương xuất thân bình thường nhưng lần này lại vô cùng phóng khoáng, còn tự mình đi tham dự mấy cái yến hội do tiểu thương tổ chức để tận mắt gặp được những cô nương nghe đồn có mỹ mạo rất tốt.
Hôm nay vừa mới mệt mỏi trở về, nha hoàn liền tới báo có Tống thị tới cầu kiến. Lý phu nhân lười nhác dựa vào trên giường, để nha hoàn tháo trang sức xuống nói:
– Nếu không có chuyện gì thì để nàng trở về đi, hôm nay ta hơi mệt, ngày mai lại mời nàng đến nói chuyện.
– Nhị nãi nãi nói nàng có chuyện quan trọng muốn báo với phu nhân, hình như có liên quan đến Tô đại cô nương.
– A? Vậy kêu nàng vào đi.
Chỉ một lát sau Tống thị đã vào cửa, hẳn là đã được nha hoàn nhắc nhở, biết Lý phu nhân mệt mỏi nên bà ta cũng không dám rề rà, hành lễ thỉnh an xong thì nói luôn:
– Phu nhân, hôm nay ta tới là do nghe được một chuyện, Tô đại cô nương ăn cá biển, bây giờ cả mặt đều nổi ban đỏ, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.
Lý phu nhân tiếp một chén trà chậm rãi uống, nghe vậy thì hơi căng thẳng hỏi:
– Có nguy hiểm tính mạng không?
– Đại phu nói không tính mạng không có gì nguy hiểm, đại cô nương sau khi uống thuốc hai ngày cũng đã chuyển biến tốt.
Lý phu nhân nhăn mày, dựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói:
– Không có thì tốt, ta cũng không muốn Minh ca nhi bị gắn cho các mác khắc thê này. Còn có chuyện gì không?
Lý phu nhân nói vậy ngụ ý chính là nếu không có việc thì Tống thị có thể về, bà ta cũng không dám lấp lửng nữa, nói thẳng mục đích hôm nay tới luôn:
– Nhưng mà ta nghe nói, Tô cô nương chính vì bệnh này, trên mặt để lại rất nhiều ban ngân, không còn mỹ mạo như trước kia nữa.
– Cái gì?
Lý phu nhân đứng bật dây, nước trà trong tay bắn lên váy lụa màu xanh ngọc của mình bà ta cũng không thèm để ý, gắt gao nhìn chằm chằm Tống thị hỏi lại:
– Lời này có thật không? Ngươi đã đến Tô phủ hỏi thăm chưa?
Nếu chưa chứng thực Tống thị cũng không dám đến đây khua môi múa mép, bà ta tuy không thích Tô Ngọc Uyển, không muốn nàng được gả vào Lý gia, nhưng nói dối quân tình để Lý Ngọc Minh lui thân, sự thành sau nếu Lý Ngọc Minh lại phát hiện Tô Ngọc Uyển không bị hủy dung, tất sẽ giận chó đánh mèo với bà, đến lúc đó Tống thị cũng đừng mong có thể ở lại Lý phủ.
Tống thị gật gật đầu nói:
– Là thật. Lúc ta nghe được chuyện này đã đến Tô gia tìm hiểu một phen, ban đỏ trên mặt đại cô nương sau khi kết vảy bóc ra để lại rất nhiều sẹo lồi lõm, biến thành mặt rỗ.
Nếu Lý phu nhân đối với chuyện này có tâm cẩn thận tìm hiểu, tự nhiên sẽ hướng người khám bệnh cho Tô Ngọc Uyển là Hoắc đại phu dò hỏi một phen liền biết, nhưng vì muốn từ hôn Tô Ngọc Uyển mà quấy đến không yên ổn, bà chỉ muốn Tô Ngọc Uyển làm ra chuyện phẩm hạnh không hợp cho nhi tử có cớ rời ra, vừa nghe thấy chuyện hủy dung đã vui như lên trời vậy. Lý Ngọc Minh không chịu từ hôn còn không phải là vì không bỏ được mỹ mạo kia của Tô Ngọc Uyển hay sao? Bây giờ Tô Ngọc Uyển đã bị hủy dung, mặt rỗ, nhi tử làm sao lại cố chấp không buông đâu?
Lý phu nhân đứng dậy nói:
– Ta đi Tô phủ nhìn xem.
Cũng không phải bà ta muốn tận mắt nhìn thấy mà muốn có bằng chứng xác thực để có căn cứ nói với Lý Ngọc Minh mà thôi. Nhưng Tống thị đã vội nói:
– Phu nhân, người tận mắt nhìn thấy cũng không bằng để đại thiếu gia tận mắt thấy.
Bà vẫn lo Tô Ngọc Uyển về sau dung mạo khôi phục, bị Lý Ngọc Minh tính sổ. Hạ nhân Tô phủ tuy nói rất khoa trương, nhưng bà tổng vẫn cảm thấy dị ứng phát ban cũng không nghiêm trọng như bệnh đầu mùa, làm sao có thể dễ dàng hủy dung. Lý phu nhân bây giờ trăm phương ngàn kế muốn từ hôn, cho dù Tô Ngọc Uyển dung mạo không biến đổi bao nhiêu phỏng chừng cũng đều xem là lý do khuyên Lý Ngọc Minh từ hôn. Đợi đến lúc Tô Ngọc Uyển tìm được phương pháp khôi phục dung mạo, Lý Ngọc Minh hối hận, không dám cùng mẫu thân phát hỏa, tự nhiên sẽ trách tội lên đầu bà ta.
Nhưng nếu là Lý Ngọc Minh tận mắt nhìn thấy, lại chủ động từ hôn, bút trướng này liền không thể tính lên đầu Tống thị bà.
Lý phu nhân dừng bước.
– Chẳng lẽ chỉ mỗi mình Tô Ngọc Uyển mới có vườn trà làm của hồi môn? Nhà Vương viên ngoại ở thành bắc cũng có ba cô nương đương tuổi cập kê, dựa vào tài cán tướng mạo của ngươi, cho dù yêu cầu hắn lấy một trăm mẫu vườn trà làm của hồi môn hắn cũng chịu.
Cô nương nhà Vương viên ngoại này là đối tượng ứng tuyển tức phụ mà Lý phu nhân chọn được trong hai ngày qua. Trong số những nhà có gia cảnh giàu có đông đúc, tướng mạo của ba nữ nhi nhà vương viên ngoại cũng xem như xuất sắc, tuy không được như Tô Ngọc Uyển nhưng nhà hắn cũng có vườn trà, ba người lại là con của chính thất, nếu muốn hắn lấy vườn trà làm của hồi môn hẳn là không có vấn đề gì.
Hơn nữa theo quan sát của bà, nhị cô nương Vương gia hình như cũng có ý với nhi tử nhà mình, mỗi lần Lý gia yến khách, vị nhị cô nương này luôn đi theo mẫu thân tới đây, còn trăm phương nghìn kế tìm cơ hội xuất hiện trước mặt Lý Ngọc Minh để nói chuyện.
Vừa nhắc tới cô nương Vương gia, Lý Ngọc Minh liền cau mày:
– Các nàng còn không xứng xách giày cho Tô cô nương.
“…” Lý phu nhân nhìn nhi tử, không biết phải nói gì cho phải. Mặc dù Vương cô nương không bằng Tô Ngọc Uyển nhưng cũng không kém đến mức đó mà. Lý phu nhân đành phải ra đòn sát thủ:
– Nhưng Tô cô nương tính tình không tốt, nếu cưới nàng vào cửa còn không phải muốn ta tức chết. Ngươi muốn tức phụ hay muốn nương, chính mình tự chọn đi.
– Đương nhiên là muốn nương, Tô cô nương cũng không xứng xách giày cho nương.
– Xem như con hiếu thuận.
– Nhưng mà Tô cô nương không phải là tức phụ do nương chọn hay sao? Lúc trước là người nói với ta nàng tính tình rất tốt, vừa thông minh lại hiểu chuyện, đối với trưởng bối cũng hiếu thuận, chăm sóc, làm sao bây giờ lại chán ghét rồi. Nàng không muốn có con vợ lẽ trước cũng là lẽ thường tình, làm gì có cô nương nhà nào lại nguyện ý mình còn chưa vào cửa đã có thể làm nương rồi đâu, nương nói có phải hay không?
– …
– Lý phu nhân bị nghẹn đành phải hít sâu một hơi, tận tình khuyên bảo:
– Nữ nhi mười tám liền thay đổi, lúc nhỏ tốt thế, ai biết lớn lên lại thành kẻ lỗ mãng như thế đâu? Nàng không đồng ý ngươi có con vợ lẽ trước, chẳng lẽ ngươi thật nguyện ý chờ nàng ba năm, để nương vẫn không được ôm tôn tử hay sao? Xem ra ngươi cũng chỉ nói miệng vậy thôi, trong lòng, nương so ra vẫn kém một cái Tô Ngọc Uyển kia. Ai, lão gia a, xem ra mệnh của ta chính là bị tức phụ làm cho tức chết rồi nha, không chừng ngày mai ta liền đến tìm ngươi, cái nhà này cứ để lại cho Minh ca nhi lăn lộn thôi.
– Nương, nương, người đừng khóc. Tô cô nương còn phải giữ hiếu ba năm mà, việc này chúng ta hãy bàn bạc kỹ hơn có được hay không. Dù sao bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để bàn chuyện từ hôn. Tô lão gia mới mất, chúng ta liền từ hôn, người trong thành còn không chọc cột sống nhà chúng ta, có gì từ từ nói, người xem có được không?
Lý phu nhân ngừng khóc, hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử. bà biết, bây giờ có nói gì cũng bằng thừa, nhi tử không muôn từ hôn chẳng qua cũng vì mỹ mạo của Tô Ngọc Uyển kia mà thôi. Bà vô cùng hối hận lúc trước đã đính xuống cửa hôn sự này. Con trai bà bây giờ chính là cần tức phụ không cần nương, chưa vào cửa đã vậy, nếu vào cửa cái nhà này còn có chỗ cho bà dung thân sao?
Nhưng ngặt nỗi bà lại không có biện pháp gì với nhi tử, đành phải lui một bước:
– Vậy một năm sau liền từ hôn.
– Được.
Lý Ngọc Minh cũng không muốn nháo căng với mẫu thân, trước cứ thỏa hiệp sau lại chậm rãi tiêu trừ hiểu lầm giữa mẫu thân và Tô Ngọc Uyển.
– Nương nếu không còn chuyện gì, nhi tử xin phép đi xem cửa hàng.
– Ừ, đi đi.
Lý phu nhân vẫy vẫy tay, nhìn bóng dáng đĩnh bạt của nhi tử, trong lòng cũng cảm thấy an ủi đôi chút. Lý Ngọc Minh tuy mê luyến thôn nữ kia nhưng cũng không trễ nãi chính sự, mỗi ngày đều đi thăm cửa hàng, xử lý sinh ý, không vì nàng kia mà đánh mất lý trí, nháo lên muốn cưới về làm vợ, cái nào nặng cái nào nhẹ đều biết rõ ràng, chuyện này khiến tâm tình bà tốt lên không ít, bèn phân phó:
– Đi gọi bà mối Phan, bảo bà ấy mang mấy bức họa của mấy cô nương chưa thành thân trong thành đến đây cho ta xem thử.
Nếu nhi tử không thích cô nương nhà Vương viên ngoại, vậy bà lại chọn một cô nương khác, chẳng lẽ cả một Hưu Ninh thành này cũng không có cô nương nào xuất sắc như Tô Ngọc Uyển?
Hai ngày kế tiếp, Lý phu nhân đều vội vàng lựa chọn tức phụ, chỉ cần có thể để nhi tử từ hôn, chuyện gì bà cũng không ngại, trước đây bà còn chướng mắt mấy cô nương xuất thân bình thường nhưng lần này lại vô cùng phóng khoáng, còn tự mình đi tham dự mấy cái yến hội do tiểu thương tổ chức để tận mắt gặp được những cô nương nghe đồn có mỹ mạo rất tốt.
Hôm nay vừa mới mệt mỏi trở về, nha hoàn liền tới báo có Tống thị tới cầu kiến. Lý phu nhân lười nhác dựa vào trên giường, để nha hoàn tháo trang sức xuống nói:
– Nếu không có chuyện gì thì để nàng trở về đi, hôm nay ta hơi mệt, ngày mai lại mời nàng đến nói chuyện.
– Nhị nãi nãi nói nàng có chuyện quan trọng muốn báo với phu nhân, hình như có liên quan đến Tô đại cô nương.
– A? Vậy kêu nàng vào đi.
Chỉ một lát sau Tống thị đã vào cửa, hẳn là đã được nha hoàn nhắc nhở, biết Lý phu nhân mệt mỏi nên bà ta cũng không dám rề rà, hành lễ thỉnh an xong thì nói luôn:
– Phu nhân, hôm nay ta tới là do nghe được một chuyện, Tô đại cô nương ăn cá biển, bây giờ cả mặt đều nổi ban đỏ, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.
Lý phu nhân tiếp một chén trà chậm rãi uống, nghe vậy thì hơi căng thẳng hỏi:
– Có nguy hiểm tính mạng không?
– Đại phu nói không tính mạng không có gì nguy hiểm, đại cô nương sau khi uống thuốc hai ngày cũng đã chuyển biến tốt.
Lý phu nhân nhăn mày, dựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói:
– Không có thì tốt, ta cũng không muốn Minh ca nhi bị gắn cho các mác khắc thê này. Còn có chuyện gì không?
Lý phu nhân nói vậy ngụ ý chính là nếu không có việc thì Tống thị có thể về, bà ta cũng không dám lấp lửng nữa, nói thẳng mục đích hôm nay tới luôn:
– Nhưng mà ta nghe nói, Tô cô nương chính vì bệnh này, trên mặt để lại rất nhiều ban ngân, không còn mỹ mạo như trước kia nữa.
– Cái gì?
Lý phu nhân đứng bật dây, nước trà trong tay bắn lên váy lụa màu xanh ngọc của mình bà ta cũng không thèm để ý, gắt gao nhìn chằm chằm Tống thị hỏi lại:
– Lời này có thật không? Ngươi đã đến Tô phủ hỏi thăm chưa?
Nếu chưa chứng thực Tống thị cũng không dám đến đây khua môi múa mép, bà ta tuy không thích Tô Ngọc Uyển, không muốn nàng được gả vào Lý gia, nhưng nói dối quân tình để Lý Ngọc Minh lui thân, sự thành sau nếu Lý Ngọc Minh lại phát hiện Tô Ngọc Uyển không bị hủy dung, tất sẽ giận chó đánh mèo với bà, đến lúc đó Tống thị cũng đừng mong có thể ở lại Lý phủ.
Tống thị gật gật đầu nói:
– Là thật. Lúc ta nghe được chuyện này đã đến Tô gia tìm hiểu một phen, ban đỏ trên mặt đại cô nương sau khi kết vảy bóc ra để lại rất nhiều sẹo lồi lõm, biến thành mặt rỗ.
Nếu Lý phu nhân đối với chuyện này có tâm cẩn thận tìm hiểu, tự nhiên sẽ hướng người khám bệnh cho Tô Ngọc Uyển là Hoắc đại phu dò hỏi một phen liền biết, nhưng vì muốn từ hôn Tô Ngọc Uyển mà quấy đến không yên ổn, bà chỉ muốn Tô Ngọc Uyển làm ra chuyện phẩm hạnh không hợp cho nhi tử có cớ rời ra, vừa nghe thấy chuyện hủy dung đã vui như lên trời vậy. Lý Ngọc Minh không chịu từ hôn còn không phải là vì không bỏ được mỹ mạo kia của Tô Ngọc Uyển hay sao? Bây giờ Tô Ngọc Uyển đã bị hủy dung, mặt rỗ, nhi tử làm sao lại cố chấp không buông đâu?
Lý phu nhân đứng dậy nói:
– Ta đi Tô phủ nhìn xem.
Cũng không phải bà ta muốn tận mắt nhìn thấy mà muốn có bằng chứng xác thực để có căn cứ nói với Lý Ngọc Minh mà thôi. Nhưng Tống thị đã vội nói:
– Phu nhân, người tận mắt nhìn thấy cũng không bằng để đại thiếu gia tận mắt thấy.
Bà vẫn lo Tô Ngọc Uyển về sau dung mạo khôi phục, bị Lý Ngọc Minh tính sổ. Hạ nhân Tô phủ tuy nói rất khoa trương, nhưng bà tổng vẫn cảm thấy dị ứng phát ban cũng không nghiêm trọng như bệnh đầu mùa, làm sao có thể dễ dàng hủy dung. Lý phu nhân bây giờ trăm phương ngàn kế muốn từ hôn, cho dù Tô Ngọc Uyển dung mạo không biến đổi bao nhiêu phỏng chừng cũng đều xem là lý do khuyên Lý Ngọc Minh từ hôn. Đợi đến lúc Tô Ngọc Uyển tìm được phương pháp khôi phục dung mạo, Lý Ngọc Minh hối hận, không dám cùng mẫu thân phát hỏa, tự nhiên sẽ trách tội lên đầu bà ta.
Nhưng nếu là Lý Ngọc Minh tận mắt nhìn thấy, lại chủ động từ hôn, bút trướng này liền không thể tính lên đầu Tống thị bà.
Lý phu nhân dừng bước.
Tác giả :
Gia Mộc