Trà Môn Khuê Tú
Chương 118: Trà trang 1
Trần lão phu nhân ngẩng đầu lên, ngắt lời Khương thị: “Ngươi không cần nói nữa, ta đã biết ngươi có ý định gì rồi. Nhưng mà…” Bà lắc đầu: “Lúc nãy ngươi cũng nói, Tô Ngọc Uyển là người có chí khí, tất nhiên sẽ không bỏ qua vị trí chính thê mà tới đây làm thiếp cho người được có phải không? Chuyện này không phải lúc lựa chọn Lãng ca nhi để nghị thân chúng ta đã nói qua một lần rồi sao? Sao bây giờ ngươi còn nhắc lại nữa?”
Khương thị hạ giọng xuống thật thấp nói: “Nương không thấy Phó Dung vì tiền đồ của chính mình mà chuyện gì cũng có thể làm đó sao. Chúng ta có phải cũng nên…” Bà không nói hết câu, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn Trần lão phu nhân. Trần lão phu nhân híp mắt lại suy ngẫm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn Khương thị hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Khương thị nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, biết mẹ chồng đã đồng ý với giải pháp của mình nên bước lên mấy bước, kề sát vào tai Trần lão phu nhân nói: “Hai ngày nữa không phải lão phu nhân nhà tri phủ sẽ tổ chức lễ mừng thọ sao? Chúng ta…” Trần lão phu nhân suy nghĩ một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Đừng gây chuyện bên ngoài, chúng ta cứ giải quyết trong phủ thôi, bằng không làm tổn hại thanh danh sẽ khiến cha ngươi mất hứng. Nhưng mà lễ chúc thọ của lão phu nhân tri phủ cũng có thể mang nàng đi cùng.”
Khương thị vội vàng vuốt mông ngựa: “Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo, nhà chúng ta có nương chèo chống nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Trần lão phu nhân được con dâu nịnh hót thì vô cùng thỏa mẫn, cười khoát tay nói: “Ngươi chỉ biết dỗ ngọt ta. Được rồi, ta cũng phải đi ngủ đây, ngươi ra ngoài kêu các nàng vào đi.”
Khương thị đứng dậy, ra ngoài kêu nha hoàn, bà tử vào trong, lại tự mình hầu hạ Trần lão phu nhân ngủ xong mới ra khỏi chính viện, trở về phòng của mình. Trần Hân Nhi vẫn đang chờ ở trong phòng, thấy mẫu thân về thì ân cần rót nước, đấm lưng hỏi thăm: “Nương, tổ mẫu nói thế nào?”
Tuy tay nữ nhi đấm lưng không tốt bằng nha hoàn, bà tử nhưng Khương thị cũng rất hưởng thụ. Vừa híp mắt tận hưởng sự chăm sóc của nữ nhi, vừa đáp: “Tổ mẫu ngươi đồng ý rồi. Có điều không cho phép gây chuyện bên ngoài, chỉ có thể làm trong phủ thôi.”
Trần Hân Nhi nghe vậy thì vui vẻ nhảy lên, nắm tay suýt chút nữa đã đụng trúng đầu Khương thị, vội vã sờ sờ đầu của mẫu thân để an ủi.
Khương thị thấy nàng ta kích động như vậy thì bật cười, liếc Trần Hân Nhi một cái nói: “Được rồi, ngươi không cần ở đây ra vẻ hiếu thảo nữa đâu, nhanh về ngủ đi.”
“Còn chuyện này nữa.” Trần Hân Nhi nhìn nhìn bên ngoài, hạ thấp giọng nói với Khương thị: “Con cho người hạ bã đậu Vương di nương, lúc này chắc bà ta đang bận chạy vào nhà vệ sinh rồi.”
Khương thị nghe vậy thì cười cười, vỗ nhẹ Trần Hân Nhi một cái nói: “Nếu cha ngươi biết được, để xem ông ấy thu thập ngươi thế nào?”
“Phụ thân không biết được đâu, con làm rất sạch sẽ.” Trần Hân Nhi kiêu ngạo nói, giơ giơ nắm tay, “Hừ, mấy kẻ làm thiếp này đều cần phải được dạy dỗ cho đàng hoàng.”
Khương thị làm sao không biết tâm tư của nữ nhi mình, miệng thì nói Vương di nương nhưng trong lòng khẳng định là đang nghĩ cách để thu thập Tô Ngọc Uyển. Bà phất phất tay: “Được rồi, ngươi nhanh về phòng đi, ta cũng mệt mỏi rồi.” Nói xong thì ngáp một cái.
“Thể nào lát nữa cha cũng sẽ tới đây, nương đừng có đi ngủ sớm đó.” Trần Hân Nhi dặn lại một câu rồi mới chạy ra ngoài.
“Đứ nhỏ này…” Khương thị đỏ mặt, nhìn theo bóng dáng của Trần Hân Nhi mắng.
……………………………………………..
Tô Ngọc Uyển cũng không biết mẹ con Khương thị đang suy nghĩ tính kế mình thế nào.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng nàng liền mang theo Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh đến trà trang trong phủ thành của Tô gia.
Trà tràng ở phủ thành này trước giờ vẫn do Trịnh Thiện chưởng quầy trông nom. Lần trước Tô Ngọc Uyển đến Trần gia làm khách đã gặp qua hắn một lần. Trịnh Thiện không giống như Mã chưởng quầy, hắn là lương dân, chuyên làm chưởng quầy cho người ta. Giữa hắn và Tô Trường Thanh chỉ có quan hệ giữa người mướn và người được mướn mà thôi. Mỗi tháng Trịnh Thiện ngoài mười hai lạng bạc tiền công còn được trích thêm nửa thành lợi nhuận của trà trang. Bởi vì hắn cũng có chút tài năng, mà Tô Trường Thanh cũng không thể quản lý hết được chuyện bên này, cho nên cơ bản là giao toàn quyền cho Trịnh chưởng quầy quản lý, đối với hắn cũng rất khách khí, lâu dần đã khiến Trịnh Thiện trở nên kiêu ngạo.
Trong xe ngựa, Tô Thế Xương hỏi Tô Ngọc Uyển: “Tỷ, Trịnh chưởng quầy này làm việc có đáng tin cậy không?”
Tô Ngọc Uyển cười cười đáp: “Tỷ nghe hỏa kế* trong trang nói, hắn vốn đã định từ chức rồi, nhưng thấy chúng ta có trà Xuân mới liền đổi ý. Lần trước tỷ tới hắn rất khách khí, cũng chưa có gì quá phận.”
Hỏa kế*: là người hầu bàn, người làm thuê, làm mướn, thường là nói mấy bạn tiểu nhị á
Nhắc tới trà Xuân nhà mình, Tô Thế Xương liền đắc ý nói: “Hắn cũng thật có mắt nhìn, chúng ta có trà mới trong tay, không sợ không phát triển được. Cho dù hắn không làm, đổi một người khác tới thay cũng có thể làm cho phong sinh thủy khởi**. Tỷ, nếu hắn không kính trọng tỷ thì tỷ cứ để cho hắn cuốn gói chạy lấy người đi.”
Phong sinh thủy khởi**: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. đại khái chính là buôn bán thuận lợi, náo nhiệt
“Chúng ta bây giờ đang rất thiếu quản sự.” Tô Ngọc Uyển thở dài nói, “Hắn có thể quản lý ổn thỏa trà trang cũng xem như đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu bây giờ thay một người mới, cái gì cũng phải đào tạo lại từ đầu thì chúng ta sẽ phải bận tâm rất nhiều.”
Tô Thế Xương nghĩ tới mấy vườn trà mới mua còn cần phải có người tới cai quản và xử lý thì gật đầu.
“Tỷ, bọn đệ cũng có thể giúp tỷ một tay.” Tô Thế Thịnh bỗng dưng lên tiếng.
Tô Ngọc Uyển cười cười, sờ đầu hắn nói: “Đó là đương nhiên. Các ngươi đã giúp được không ít rồi.”
Trong nhà gặp phải biến cố lớn đã khiến Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh trưởng thành sớm. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm chỉ học tập kinh nghiệm, nâng cao thực lực của mình lên. Tô Ngọc Uyển tin tưởng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ có thể tự mình đảm đương một phía.
Từ Tô phủ đến trà trang cũng không xa, trong lúc mấy tỷ đệ còn đang nói chuyện thì xe ngựa đã dừng lại trước cửa trà trang. Ba tỷ đệ vừa xuống xe, đang định vào trong thì Tô Thế Xương đã kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) kêu lên: “Thẩm công tử, Nhan công tử.”
Tô Ngọc Uyển vừa quay sang đã thấy Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan mang theo gã sai vặt đi về phía này. Thẩm Nguyên Gia mặc trường bào nguyệt sắc, còn Nhan An Lan mặc y phục màu thiên thanh, hai người đều cao lớn, anh tuấn, sóng vai nhau đi trên đường như vậy, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Hai người nghe thấy Tô Thế Xương thì nhìn sang bên này, tầm mắt Nhan An Lan vừa lúc gặp phải ánh mắt của Tô Ngọc Uyển, hắn lễ phép gật đầu với Tô Ngọc Uyển một cái xem như chào hỏi, chứ cũng không nói chuyện.
Ánh mắt của Thẩm Nguyên Gia cũng dừng lại trên người Tô Ngọc Uyển, kinh hỉ nói: “Tô cô nương, Tô thiếu gia, sao các ngươi lại ở đây?”
Tuy Tô Thế Xương đã học quản lý buôn bán với tỷ tỷ và Mã chưởng quầy được mấy tháng, nhưng thời gian ngắn ngủi, hắn vẫn chưa học được cách phòng bị với người ngoài. Nghe Thẩm Nguyên Gia hỏi thì nhanh nhảu đáp: “Chúng ta vừa mới chuyển đến phủ thành, bây giờ đang định đến trà trang nhà mình để xem thử.” Nói xong, hắn chỉ chỉ về phía trà trang Diệp gia.
“Ồ? Trà trang này là của Tô gia các ngươi à?” Mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã sớm biết Diệp gia trà trang này là của Tô gia, lần trước còn cho người tới đây mua trà mới về uống thử, nhưng vẫn làm ra vẻ như bây giờ mới biết, kinh ngạc nói, “Lần trước uống xong trà nhà các ngươi ta vẫn luôn rất thích, muốn mua thêm lại không thu xếp được thời gian để đến Hưu Ninh. Nếu biết chỗ này cũng là trà trang của các ngươi, ta đã sớm cho người đến đây mua rồi.”
Gia nghiệp Thẩm gia lớn, nô bộc tự nhiên là không thiếu, nếu hắn muốn uống trà của Tô gia, chỉ cần sai người đi mua là được, cần gì phải tự mình ra trận, chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
Tô Thế Xương cũng không cố chấp tìm tòi sơ hở, chỉ dựa theo ý hắn nói: “Nếu Thẩm công tử thích trà nhà chúng ta, vậy thì vào trong uống một chung đi. Nhà ta cái khác thì không dám nói chứ lá trà thì không thiếu. Lát nữa ta sẽ bảo hỏa kế gói cho hai vị công tử một bao lá trà.”
“Được, vậy thì ta cũng sẽ không khách khí nữa. Thẩm Nguyên Gia nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là tìm cớ để đi theo tỷ đệ Tô gia vào trong trà trang mà thôi. Vừa nghe Tô Thế Xương mời hắn đã đồng ý ngay lập tức.
Nhan An Lan không nói gì, yên lặng đi cùng Thẩm Nguyên Gia vào trà trang.
P/s: Quà trung thu cho mọi người nè, chương này bên wiki không chuyển ngữ nên mình mò mẫm lâu ơi là lâu.
Tội nghiệp anh Nhan, lâu lâu tác giả mới cho ngoi lên gặp mặt người ta một xíu mà hỏng cho anh nói gì, cứ nhìn nhau vậy thôi á, anh xuất hiện còn ít hơn mấy cậu em vợ nữa,:))
Khương thị hạ giọng xuống thật thấp nói: “Nương không thấy Phó Dung vì tiền đồ của chính mình mà chuyện gì cũng có thể làm đó sao. Chúng ta có phải cũng nên…” Bà không nói hết câu, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý mà nhìn Trần lão phu nhân. Trần lão phu nhân híp mắt lại suy ngẫm, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn Khương thị hỏi: “Ngươi định làm thế nào?”
Khương thị nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, biết mẹ chồng đã đồng ý với giải pháp của mình nên bước lên mấy bước, kề sát vào tai Trần lão phu nhân nói: “Hai ngày nữa không phải lão phu nhân nhà tri phủ sẽ tổ chức lễ mừng thọ sao? Chúng ta…” Trần lão phu nhân suy nghĩ một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Đừng gây chuyện bên ngoài, chúng ta cứ giải quyết trong phủ thôi, bằng không làm tổn hại thanh danh sẽ khiến cha ngươi mất hứng. Nhưng mà lễ chúc thọ của lão phu nhân tri phủ cũng có thể mang nàng đi cùng.”
Khương thị vội vàng vuốt mông ngựa: “Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo, nhà chúng ta có nương chèo chống nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Trần lão phu nhân được con dâu nịnh hót thì vô cùng thỏa mẫn, cười khoát tay nói: “Ngươi chỉ biết dỗ ngọt ta. Được rồi, ta cũng phải đi ngủ đây, ngươi ra ngoài kêu các nàng vào đi.”
Khương thị đứng dậy, ra ngoài kêu nha hoàn, bà tử vào trong, lại tự mình hầu hạ Trần lão phu nhân ngủ xong mới ra khỏi chính viện, trở về phòng của mình. Trần Hân Nhi vẫn đang chờ ở trong phòng, thấy mẫu thân về thì ân cần rót nước, đấm lưng hỏi thăm: “Nương, tổ mẫu nói thế nào?”
Tuy tay nữ nhi đấm lưng không tốt bằng nha hoàn, bà tử nhưng Khương thị cũng rất hưởng thụ. Vừa híp mắt tận hưởng sự chăm sóc của nữ nhi, vừa đáp: “Tổ mẫu ngươi đồng ý rồi. Có điều không cho phép gây chuyện bên ngoài, chỉ có thể làm trong phủ thôi.”
Trần Hân Nhi nghe vậy thì vui vẻ nhảy lên, nắm tay suýt chút nữa đã đụng trúng đầu Khương thị, vội vã sờ sờ đầu của mẫu thân để an ủi.
Khương thị thấy nàng ta kích động như vậy thì bật cười, liếc Trần Hân Nhi một cái nói: “Được rồi, ngươi không cần ở đây ra vẻ hiếu thảo nữa đâu, nhanh về ngủ đi.”
“Còn chuyện này nữa.” Trần Hân Nhi nhìn nhìn bên ngoài, hạ thấp giọng nói với Khương thị: “Con cho người hạ bã đậu Vương di nương, lúc này chắc bà ta đang bận chạy vào nhà vệ sinh rồi.”
Khương thị nghe vậy thì cười cười, vỗ nhẹ Trần Hân Nhi một cái nói: “Nếu cha ngươi biết được, để xem ông ấy thu thập ngươi thế nào?”
“Phụ thân không biết được đâu, con làm rất sạch sẽ.” Trần Hân Nhi kiêu ngạo nói, giơ giơ nắm tay, “Hừ, mấy kẻ làm thiếp này đều cần phải được dạy dỗ cho đàng hoàng.”
Khương thị làm sao không biết tâm tư của nữ nhi mình, miệng thì nói Vương di nương nhưng trong lòng khẳng định là đang nghĩ cách để thu thập Tô Ngọc Uyển. Bà phất phất tay: “Được rồi, ngươi nhanh về phòng đi, ta cũng mệt mỏi rồi.” Nói xong thì ngáp một cái.
“Thể nào lát nữa cha cũng sẽ tới đây, nương đừng có đi ngủ sớm đó.” Trần Hân Nhi dặn lại một câu rồi mới chạy ra ngoài.
“Đứ nhỏ này…” Khương thị đỏ mặt, nhìn theo bóng dáng của Trần Hân Nhi mắng.
……………………………………………..
Tô Ngọc Uyển cũng không biết mẹ con Khương thị đang suy nghĩ tính kế mình thế nào.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng nàng liền mang theo Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh đến trà trang trong phủ thành của Tô gia.
Trà tràng ở phủ thành này trước giờ vẫn do Trịnh Thiện chưởng quầy trông nom. Lần trước Tô Ngọc Uyển đến Trần gia làm khách đã gặp qua hắn một lần. Trịnh Thiện không giống như Mã chưởng quầy, hắn là lương dân, chuyên làm chưởng quầy cho người ta. Giữa hắn và Tô Trường Thanh chỉ có quan hệ giữa người mướn và người được mướn mà thôi. Mỗi tháng Trịnh Thiện ngoài mười hai lạng bạc tiền công còn được trích thêm nửa thành lợi nhuận của trà trang. Bởi vì hắn cũng có chút tài năng, mà Tô Trường Thanh cũng không thể quản lý hết được chuyện bên này, cho nên cơ bản là giao toàn quyền cho Trịnh chưởng quầy quản lý, đối với hắn cũng rất khách khí, lâu dần đã khiến Trịnh Thiện trở nên kiêu ngạo.
Trong xe ngựa, Tô Thế Xương hỏi Tô Ngọc Uyển: “Tỷ, Trịnh chưởng quầy này làm việc có đáng tin cậy không?”
Tô Ngọc Uyển cười cười đáp: “Tỷ nghe hỏa kế* trong trang nói, hắn vốn đã định từ chức rồi, nhưng thấy chúng ta có trà Xuân mới liền đổi ý. Lần trước tỷ tới hắn rất khách khí, cũng chưa có gì quá phận.”
Hỏa kế*: là người hầu bàn, người làm thuê, làm mướn, thường là nói mấy bạn tiểu nhị á
Nhắc tới trà Xuân nhà mình, Tô Thế Xương liền đắc ý nói: “Hắn cũng thật có mắt nhìn, chúng ta có trà mới trong tay, không sợ không phát triển được. Cho dù hắn không làm, đổi một người khác tới thay cũng có thể làm cho phong sinh thủy khởi**. Tỷ, nếu hắn không kính trọng tỷ thì tỷ cứ để cho hắn cuốn gói chạy lấy người đi.”
Phong sinh thủy khởi**: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. đại khái chính là buôn bán thuận lợi, náo nhiệt
“Chúng ta bây giờ đang rất thiếu quản sự.” Tô Ngọc Uyển thở dài nói, “Hắn có thể quản lý ổn thỏa trà trang cũng xem như đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Nếu bây giờ thay một người mới, cái gì cũng phải đào tạo lại từ đầu thì chúng ta sẽ phải bận tâm rất nhiều.”
Tô Thế Xương nghĩ tới mấy vườn trà mới mua còn cần phải có người tới cai quản và xử lý thì gật đầu.
“Tỷ, bọn đệ cũng có thể giúp tỷ một tay.” Tô Thế Thịnh bỗng dưng lên tiếng.
Tô Ngọc Uyển cười cười, sờ đầu hắn nói: “Đó là đương nhiên. Các ngươi đã giúp được không ít rồi.”
Trong nhà gặp phải biến cố lớn đã khiến Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh trưởng thành sớm. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm chỉ học tập kinh nghiệm, nâng cao thực lực của mình lên. Tô Ngọc Uyển tin tưởng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ có thể tự mình đảm đương một phía.
Từ Tô phủ đến trà trang cũng không xa, trong lúc mấy tỷ đệ còn đang nói chuyện thì xe ngựa đã dừng lại trước cửa trà trang. Ba tỷ đệ vừa xuống xe, đang định vào trong thì Tô Thế Xương đã kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) kêu lên: “Thẩm công tử, Nhan công tử.”
Tô Ngọc Uyển vừa quay sang đã thấy Thẩm Nguyên Gia và Nhan An Lan mang theo gã sai vặt đi về phía này. Thẩm Nguyên Gia mặc trường bào nguyệt sắc, còn Nhan An Lan mặc y phục màu thiên thanh, hai người đều cao lớn, anh tuấn, sóng vai nhau đi trên đường như vậy, muốn người ta không chú ý cũng khó.
Hai người nghe thấy Tô Thế Xương thì nhìn sang bên này, tầm mắt Nhan An Lan vừa lúc gặp phải ánh mắt của Tô Ngọc Uyển, hắn lễ phép gật đầu với Tô Ngọc Uyển một cái xem như chào hỏi, chứ cũng không nói chuyện.
Ánh mắt của Thẩm Nguyên Gia cũng dừng lại trên người Tô Ngọc Uyển, kinh hỉ nói: “Tô cô nương, Tô thiếu gia, sao các ngươi lại ở đây?”
Tuy Tô Thế Xương đã học quản lý buôn bán với tỷ tỷ và Mã chưởng quầy được mấy tháng, nhưng thời gian ngắn ngủi, hắn vẫn chưa học được cách phòng bị với người ngoài. Nghe Thẩm Nguyên Gia hỏi thì nhanh nhảu đáp: “Chúng ta vừa mới chuyển đến phủ thành, bây giờ đang định đến trà trang nhà mình để xem thử.” Nói xong, hắn chỉ chỉ về phía trà trang Diệp gia.
“Ồ? Trà trang này là của Tô gia các ngươi à?” Mặc dù Thẩm Nguyên Gia đã sớm biết Diệp gia trà trang này là của Tô gia, lần trước còn cho người tới đây mua trà mới về uống thử, nhưng vẫn làm ra vẻ như bây giờ mới biết, kinh ngạc nói, “Lần trước uống xong trà nhà các ngươi ta vẫn luôn rất thích, muốn mua thêm lại không thu xếp được thời gian để đến Hưu Ninh. Nếu biết chỗ này cũng là trà trang của các ngươi, ta đã sớm cho người đến đây mua rồi.”
Gia nghiệp Thẩm gia lớn, nô bộc tự nhiên là không thiếu, nếu hắn muốn uống trà của Tô gia, chỉ cần sai người đi mua là được, cần gì phải tự mình ra trận, chẳng qua cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
Tô Thế Xương cũng không cố chấp tìm tòi sơ hở, chỉ dựa theo ý hắn nói: “Nếu Thẩm công tử thích trà nhà chúng ta, vậy thì vào trong uống một chung đi. Nhà ta cái khác thì không dám nói chứ lá trà thì không thiếu. Lát nữa ta sẽ bảo hỏa kế gói cho hai vị công tử một bao lá trà.”
“Được, vậy thì ta cũng sẽ không khách khí nữa. Thẩm Nguyên Gia nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là tìm cớ để đi theo tỷ đệ Tô gia vào trong trà trang mà thôi. Vừa nghe Tô Thế Xương mời hắn đã đồng ý ngay lập tức.
Nhan An Lan không nói gì, yên lặng đi cùng Thẩm Nguyên Gia vào trà trang.
P/s: Quà trung thu cho mọi người nè, chương này bên wiki không chuyển ngữ nên mình mò mẫm lâu ơi là lâu.
Tội nghiệp anh Nhan, lâu lâu tác giả mới cho ngoi lên gặp mặt người ta một xíu mà hỏng cho anh nói gì, cứ nhìn nhau vậy thôi á, anh xuất hiện còn ít hơn mấy cậu em vợ nữa,:))
Tác giả :
Gia Mộc