Trả Lại Vấn Vương
Chương 11: Cung nữ Bình Nhi
Thiên Hinh đưa Ngọc Loan trở về Thiên Vân cung, cước bộ của nàng rất chậm, để Ngọc Loan có thể bắt kịp nàng. Ngọc Loan cũng không nói gì, yên lặng đi bên cạnh nàng, mặt trời dần ngả về phía tây, hắt bóng của các nàng xuống đất. Bóng của Thiên Hinh chồng lên bóng của Ngọc Loan, vì nàng luôn đi phía trước, che chắn cho Ngọc Loan. Ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm mọi nơi, chẳng mấy chốc cả hoàng cung như chìm trong biển lửa.
Ngọc Loan kéo tay nàng lại, bước chân của Ngọc Loan cũng đã ngừng hẳn, nàng ấy xoay mặt về phía tây, nhìn ngắm bầu trời lúc hoàng hôn. Nàng cũng dừng lại, đứng kế bên muội muội của mình: “Đẹp lắm phải không? Cứ như màu đỏ của máu vậy!” Ngọc Loan lắc đầu không đồng tình, khẽ nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng đó không phải là màu đỏ của máu.” Thiên Hinh mím môi lại, nàng hỏi: “Loan Nhi nghĩ nó không phải là màu đỏ của máu ư?”
Muội muội nàng nheo mắt lại, tránh ánh mặt trời quá chói: “Vâng, muội lại thấy nó giống như màu đỏ của chiếc khăn đội đầu tân nương trong ngày cưới, là màu đỏ của hạnh phúc.” Thiên Hinh bỏ mặc cảnh đẹp trước mắt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan: “Nếu Loan Nhi đã nói vậy thì sẽ cứ là như vậy.” Ngọc Loan hơi ngẩn người, không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng: “Tỷ tỷ!?!”
Thiên Hinh im lặng, đứng ngắm hoàng hôn thêm một lúc rồi nói với Ngọc Loan: “Đi nào, trở về Thiên Vân cung thôi, có một người mà tỷ muốn muội gặp.” Ngọc Loan đi theo Thiên Hinh, sự tò mò lóe lên trong đôi mắt của nàng: “Là ai vậy? Có phải là Tần tỷ tỷ không?” Thiên Hinh liếc nàng một cái, giọng nói cũng đanh lại: “Chỉ biết có vị Tần tỷ tỷ của muội thôi sao?” Ngọc Loan lè lưỡi trêu chọc: “Tỷ tỷ đang ghen à? Muội chỉ đùa tỷ một chút thôi mà.”
Nàng không nhìn Ngọc Loan nữa, hàng chân mày cau lại: “Nếu muội muốn gặp lại Tần Lam thì hãy ráng đợi thêm vài ngày nữa, đến lúc đó tỷ sẽ sắp xếp cho muội. Còn bây giờ, cứ trở về Thiên Vân cung đã!” Ngọc Loan thu hồi lại vẻ mặt vui vẻ, sắc mặt trầm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Là một trong những kẻ đó sao?” Thiên Hinh gật đầu, một tia sát ý lóe lên trong đôi mắt của Ngọc Loan, bàn tay của nàng ấy đưa ra nắm lấy tay nàng rất chặt: “Cứ giao cho muội. Đừng làm bẩn tay tỷ tỷ.”
Thiên Hinh khẽ siết chặt bàn tay của muội muội, hơi ấm từ Ngọc Loan truyền qua cả nàng, khiến đáy lòng đang xao động dữ dội trở nên yên bình. Ngọc Loan đưa mắt về phía sau, nhìn Khánh Nương một cái, Khánh Nương rất nhanh chóng đón lấy ánh mắt của nàng. Bà cúi người rồi dẫn theo vài nha hoàn rời đi, chỗ bà cần phải đến là Thái y viện. Sau khi Khánh Nương đi khỏi, Ngọc Loan tiếp tục dìu Thiên Hinh về Thiên Vân cung.
Lúc các nàng đã an tọa trong đại sảnh của Thiên Vân cung, thì Khánh Nương cũng trở về, bên cạnh bà là Lý thái y, người là Ngọc Loan muốn tìm. Lý thái y quỳ xuống hành lễ, Thiên Hinh nhanh chóng cho hắn đứng dậy: “Loan Nhi, đây là?” Ngọc Loan mỉm cười với nàng: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội chỉ muốn nhờ Lý thái y một chuyện mà thôi.” Nói xong Ngọc Loan lại quay sang Lý thái y rồi mở lời: “Bắt đầu đi!” Lý thái y đáp vâng một tiếng rồi lui ra sau hậu điện chuẩn bị.
Thiên Hinh chống cằm, thích thú nhìn Ngọc Loan: “Nha đầu! Muội lại tính bày trò tinh quái gì nữa đây?” Ngọc Loan mỉm cười: “Người tỷ mang về, nếu muội đoán không nhầm ắt hẳn là vị cô nương tinh thông y thuật kia. Muội cũng rất tò mò không biết y thuật của cô ta cao siêu hay y thuật Lý thái y của Thái y viện tinh thông hơn.” Thiên Hinh ồ một tiếng, cầm lấy một lọn tóc của Ngọc Loan chơi đùa: “Là Cẩm Nương nói cho muội biết sao?” Ngọc Loan để mắt đến lọn tóc bị Thiên Hinh cầm lấy, gật đầu: “Cẩm Nương chỉ nhắc nhở muội, để tâm dạy dỗ dám nô tỳ mà thôi.”
“Cẩm Nương cũng thật nhọc lòng!” Những sợi tóc mềm mại trượt qua khẽ tay của nàng, khiến nàng không thể giữ được. Ngọc Loan sợ nàng sẽ làm rối tung mái tóc của mình, vì thế đã dứt khoát ngồi cách nàng một chút, trừng mắt với nàng: “Cũng vì tỷ đã nói, là một trong số chúng, thế nên muội đoán chỉ có thể là ả ta.” Thiên Hinh phì cười vì bộ dạng phòng thủ của Ngọc Loan rồi hỏi: “Quỳnh Hương! Bên Nhã Từ cung đã cho người đưa nha hoàn sang đây chưa?”
Quỳnh Hương vẫn luôn đứng sau lưng nàng, nhanh nhẹn trả lời: “Bẩm công chúa! Đã đưa sang rồi ạ.” Thiên Hinh hạ lệnh: “Tốt lắm, gọi tất cả đến đây cho ta, để Loan Nhi tự chọn hạ nhân hầu hạ cho mình. Những ai không được chọn thì ngươi cứ tùy ý sắp xếp là được.” Quỳnh Hương vâng một tiếng rồi lui đi, khi nàng ấy quay lại thì cũng dẫn theo một nhóm nha hoàn vừa được đưa đến.
Ngọc Loan nhìn lướt qua đám người trước mặt, ánh mắt của nàng dừng lại ở một cung nữ nhỏ bé. Nàng quay sang nhìn tỷ tỷ của mình, nhận được cái gật đầu của Thiên Hinh, nàng mới thở nhẹ một hơi. Thì ra cảm giác của nàng vẫn rất tốt, là ả ta, Ngọc Loan làm như vô ý, ngón tay thon dài tùy tiện chỉ vào người đó: “Ngươi bước lên đây cho ta.” Cung nữ kia nghe thấy tiếng gọi, vội vàng tiến lên khấu đầu trước nàng.
Ngọc Loan lại nói: “Ngẩng đầu lên cho ta xem!” Người đó vâng lời ngẩng đầu lên, chính là cung nữ mà Thiên Hinh đã gặp lúc vừa đến Nhã Từ cung. Ánh mắt của Ngọc Loan dò xét người trước mặt, khí chất cũng không tệ, dung nhan chưa hoàn thiện nhưng cũng không thể nói là xinh đẹp hơn tỷ tỷ của nàng được. Nhưng có phải do mắt nhìn người của nàng kém hay là tại ả ta đóng kịch quá giỏi, mà trong đôi mắt đó không hề có ác ý. Một chút ghe giấu cũng không có!
Nàng nghi hoặc nhìn Thiên Hinh, lúc này, Thiên Hinh cũng mỉm cười gật đầu với nàng: “Muội thấy sao? Có đúng như tỷ tỷ đã nói với muội không? Những cung nữ này đều do một tay Cẩm Nương lựa chọn, quả thật nhìn rất hoạt bát, có hợp với ý muội không?” Ngọc Loan chợt hiểu ra, vì sao Thiên Hinh lại muốn đưa cung nữ này cho nàng xử lý. Ngay cả tỷ tỷ cũng đang phân vân không biết sự thiện lương này đóng kịch hay thật lòng.
Ngọc Loan hít một hơi sâu, trả lời Thiên Hinh: “Cẩm Nương rất khéo chọn!” Nói xong nàng lại quay sang Khánh Nương bên cạnh: “Khánh Nương, Loan Nhi cảm thấy hơi khát.” Ngọc Loan cau mày lại, những ngón tay chạm nhẹ vào cổ. Khánh Nương nhún người với nàng: “Là lỗi của Khánh Nương, làm Nhị tiểu thư khó chịu rồi. Người đâu, còn không mau dâng trà lên!” Cung nữ đứng hầu trong điện nhanh chóng dâng trà lên.
Ngọc Loan mỉm cười đón lấy ly trà, vừa mở nắp định uống thì bỗng nhiên cung nữ trước mặt nàng có phản ứng. “Chủ tử, không thể uống!” Một tiếng hét làm nàng giật mình, động tác có phần chậm lại, còn cung nữ kia đã nhanh tay gạt ly trà trên tay nàng xuống. “Choang!” Một tiếng Tách trà trên tay Ngọc Loan đã vỡ tan, Thiên Hinh ngồi thẳng dậy, sau khi thấy Ngọc Loan không bị thương mới lên tiếng: “To gan! Ngươi có mấy cái đầu để chặt đây, dám làm Loan Nhi giật mình!”
Sự giận dữ bùng nổ trong giọng nói khiến các cung nhân đều run sợ, cung nữ đã gạt tách trà khỏi tay Ngọc Loan lại chính là cung nữ Bình Nhi kia. Thiên Hinh nheo mắt lại nhìn người đang run rẩy dưới đất, Ngọc Loan làm ra vẻ đã trấn tĩnh rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại hất đổ ly trà của ta?” Bình Nhi sợ hãi, khó nhọc trả lời: “Bẩm, bẩm tiểu thư... Trong trà có... Có... độc.”. “Rầm!” Thiên Hinh đập bàn đứng dậy: “Ý ngươi nói rằng chính ta lại hạ độc muội muội của mình sao?”
“Nô tỳ... Không... Không dá... Dám.” Bình Nhi càng cúi đầu áp sát mặt đất hơn nữa, sự kinh hãi trong lòng nàng ta đã dâng lên đến tột cùng. Những tỳ nữ kia cũng không dám ngẩng đầu lên, nghĩ thầm chuyến này đến Thiên Vân cung e rằng không còn toàn mạng để trở về. Lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Là Ngọc Loan đang cười, chiếc khăn tay thêu hoa hải đường màu tím được nâng lên che khuất một phần khuôn mặt của nàng.
Nàng cúi người xuống, nhặt lấy mảnh vỡ của ly trà, đặt lên khăn tay rồi đưa đến trước mặt Bình Nhi: “Ngẩng đầu lên, rồi cho ta biết, trong ly trà này vốn dĩ có độc hay không?” Bình Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể làm theo lời nàng nói, hai tay run rẩy đón lấy khăn tay. Nàng ta đưa lên mũi ngửi một chút, ngươi đen láy giản nở, tại sao lại như vậy? Ly trà này không hề có độc, Bình Nhi nghi hoặc nhìn nàng.
Ngọc Loan lại mỉm cười xinh đẹp, nghiêng đầu nói với Thiên Hinh: “Tỷ tỷ, đừng dọa cung nhân nữa, muội đã tìm thấy nha hoàn mình muốn rồi. ” Thiên Hinh trút bỏ bộ dáng lúc nãy, thả mình lại xuống ghế, lười biếng bắt lấy đuôi tóc của Ngọc Loan, hờ hững ừ một tiếng. Mọi người mở to mắt nhìn tỷ muội các nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cục diện lại thay đổi một cách chóng mặt đến thế. Cứ tưởng sẽ rơi đầu ngay tức khắc thì lại trở nên yên ổn lạ thường, khiến trái tim nhỏ bé của các cung nhân cũng sắp nổ tung rồi.
Lúc này, Ngọc Loan mới nhìn Bình Nhi: “Ly trà không có độc đúng không? Nhưng ngươi lại ngửi thấy mùi kỳ lạ, trong thoáng chốc đã nhầm lẫn hương thơm đó với mùi của độc dược. Mặc dù thế nào nhưng ngươi lại phản ứng rất nhanh, gạt bỏ ly trà trên tay ta, nếu ly trà này có độc thật, ngươi chắc chắn sẽ được trọng thưởng. Nhưng đáng tiếc, nó lại không có, chứng tỏ khả năng của ngươi còn chưa đủ. Muốn hầu hạ trong cung còn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa!”
Nàng ngừng lại một chút, rồi liếc sang tỷ tỷ mình đang hờ hững nghịch tóc nàng. “Ngươi có căn cốt rất tốt, chi bằng đi theo vị Lý thái y này học hỏi thêm một thời gian, cũng coi như tự cho bản thân mình một con đường sống về sau? Ngươi có đồng ý không?” Ngọc Loan tiếp lời. Bình Nhi nhìn vào mắt nàng sau đó cúi đầu tạ ơn: “Bình Nhi, đa tạ ý tốt của Lý tiểu thư! Bình Nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người.”
Ngọc Loan gật đầu: “Rất tốt! Tên thật của ngươi là gì?”, Bình Nhi ngẩng đầu lên trả lời nàng: “Bẩm chủ tử, nô tỳ tên là Trịnh Nha Bình.” Nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn Khánh Nương một cái. Khánh Nương hạ lệnh cho cung nữ dọn dẹp mảnh vỡ rồi phân phó hạ nhân đưa những người của Nhã Từ cung ra ngoài. Khi trong điện chỉ còn nhóm người thân cận, Khánh Nương, Quỳnh Oanh, Quỳnh Hương thì Thiên Hinh mới lên tiếng: “Muội tha cho ả ta?” Ngọc Loan dựa lưng vào đệm mềm, nhâm nhi tách trà mới pha rồi trả lời nàng: “Là tỷ muốn thử ả ta, không phải muội, nếu tỷ muốn ả chết đâu cần nhọc công đưa người cho muội chơi đùa.”
Thiên Hinh nâng người dậy, quan sát Ngọc Loan chăm chú: “Thông minh thật, không hổ danh là tiểu nữ nhi của công chúa Tuệ Mẫn. Tiếp theo muội tính làm thế nào? ” Ngọc Loan trừng mắt với nàng: “Lý thái y đó không phải là người của mẫu thân sao? Một nha hoàn theo ông ta học việc, nếu trong lúc sơ suất nếm nhầm vị thuốc, ngửi nhầm liều lượng, chết một cách bất đắc kỳ tử là lỗi của ả ta. Có liên quan gì đến muội chứ?”
Nàng rút từ đâu ra một dải lụa mỏng, buộc đuôi tóc đã thắt một cách cầu kỳ của Ngọc Loan lại rồi nói: “Cho ngươi thứ ngươi cần, chỉ cần ngươi có dã tâm, ta lại giết ngươi bằng chính thứ ngươi có. Thật tàn nhẫn!” Ngọc Loan ngồi yên đợi nàng buộc dải lụa: “Tỷ tỷ, cô ta hiểu một chút y thuật, chắc chắn trước khi vào cung đã được học một ít. Chi bằng... ” Thiên Hinh sửa lại phần tóc còn dư cho Ngọc Loan rồi tiếp lời: “Tỷ đã cho người điều tra thân thế của ả rồi, muội đừng quá lo lắng.”
Ngọc Loan kéo tay nàng lại, bước chân của Ngọc Loan cũng đã ngừng hẳn, nàng ấy xoay mặt về phía tây, nhìn ngắm bầu trời lúc hoàng hôn. Nàng cũng dừng lại, đứng kế bên muội muội của mình: “Đẹp lắm phải không? Cứ như màu đỏ của máu vậy!” Ngọc Loan lắc đầu không đồng tình, khẽ nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng đó không phải là màu đỏ của máu.” Thiên Hinh mím môi lại, nàng hỏi: “Loan Nhi nghĩ nó không phải là màu đỏ của máu ư?”
Muội muội nàng nheo mắt lại, tránh ánh mặt trời quá chói: “Vâng, muội lại thấy nó giống như màu đỏ của chiếc khăn đội đầu tân nương trong ngày cưới, là màu đỏ của hạnh phúc.” Thiên Hinh bỏ mặc cảnh đẹp trước mắt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Loan: “Nếu Loan Nhi đã nói vậy thì sẽ cứ là như vậy.” Ngọc Loan hơi ngẩn người, không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng: “Tỷ tỷ!?!”
Thiên Hinh im lặng, đứng ngắm hoàng hôn thêm một lúc rồi nói với Ngọc Loan: “Đi nào, trở về Thiên Vân cung thôi, có một người mà tỷ muốn muội gặp.” Ngọc Loan đi theo Thiên Hinh, sự tò mò lóe lên trong đôi mắt của nàng: “Là ai vậy? Có phải là Tần tỷ tỷ không?” Thiên Hinh liếc nàng một cái, giọng nói cũng đanh lại: “Chỉ biết có vị Tần tỷ tỷ của muội thôi sao?” Ngọc Loan lè lưỡi trêu chọc: “Tỷ tỷ đang ghen à? Muội chỉ đùa tỷ một chút thôi mà.”
Nàng không nhìn Ngọc Loan nữa, hàng chân mày cau lại: “Nếu muội muốn gặp lại Tần Lam thì hãy ráng đợi thêm vài ngày nữa, đến lúc đó tỷ sẽ sắp xếp cho muội. Còn bây giờ, cứ trở về Thiên Vân cung đã!” Ngọc Loan thu hồi lại vẻ mặt vui vẻ, sắc mặt trầm xuống, nhỏ giọng hỏi: “Là một trong những kẻ đó sao?” Thiên Hinh gật đầu, một tia sát ý lóe lên trong đôi mắt của Ngọc Loan, bàn tay của nàng ấy đưa ra nắm lấy tay nàng rất chặt: “Cứ giao cho muội. Đừng làm bẩn tay tỷ tỷ.”
Thiên Hinh khẽ siết chặt bàn tay của muội muội, hơi ấm từ Ngọc Loan truyền qua cả nàng, khiến đáy lòng đang xao động dữ dội trở nên yên bình. Ngọc Loan đưa mắt về phía sau, nhìn Khánh Nương một cái, Khánh Nương rất nhanh chóng đón lấy ánh mắt của nàng. Bà cúi người rồi dẫn theo vài nha hoàn rời đi, chỗ bà cần phải đến là Thái y viện. Sau khi Khánh Nương đi khỏi, Ngọc Loan tiếp tục dìu Thiên Hinh về Thiên Vân cung.
Lúc các nàng đã an tọa trong đại sảnh của Thiên Vân cung, thì Khánh Nương cũng trở về, bên cạnh bà là Lý thái y, người là Ngọc Loan muốn tìm. Lý thái y quỳ xuống hành lễ, Thiên Hinh nhanh chóng cho hắn đứng dậy: “Loan Nhi, đây là?” Ngọc Loan mỉm cười với nàng: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội chỉ muốn nhờ Lý thái y một chuyện mà thôi.” Nói xong Ngọc Loan lại quay sang Lý thái y rồi mở lời: “Bắt đầu đi!” Lý thái y đáp vâng một tiếng rồi lui ra sau hậu điện chuẩn bị.
Thiên Hinh chống cằm, thích thú nhìn Ngọc Loan: “Nha đầu! Muội lại tính bày trò tinh quái gì nữa đây?” Ngọc Loan mỉm cười: “Người tỷ mang về, nếu muội đoán không nhầm ắt hẳn là vị cô nương tinh thông y thuật kia. Muội cũng rất tò mò không biết y thuật của cô ta cao siêu hay y thuật Lý thái y của Thái y viện tinh thông hơn.” Thiên Hinh ồ một tiếng, cầm lấy một lọn tóc của Ngọc Loan chơi đùa: “Là Cẩm Nương nói cho muội biết sao?” Ngọc Loan để mắt đến lọn tóc bị Thiên Hinh cầm lấy, gật đầu: “Cẩm Nương chỉ nhắc nhở muội, để tâm dạy dỗ dám nô tỳ mà thôi.”
“Cẩm Nương cũng thật nhọc lòng!” Những sợi tóc mềm mại trượt qua khẽ tay của nàng, khiến nàng không thể giữ được. Ngọc Loan sợ nàng sẽ làm rối tung mái tóc của mình, vì thế đã dứt khoát ngồi cách nàng một chút, trừng mắt với nàng: “Cũng vì tỷ đã nói, là một trong số chúng, thế nên muội đoán chỉ có thể là ả ta.” Thiên Hinh phì cười vì bộ dạng phòng thủ của Ngọc Loan rồi hỏi: “Quỳnh Hương! Bên Nhã Từ cung đã cho người đưa nha hoàn sang đây chưa?”
Quỳnh Hương vẫn luôn đứng sau lưng nàng, nhanh nhẹn trả lời: “Bẩm công chúa! Đã đưa sang rồi ạ.” Thiên Hinh hạ lệnh: “Tốt lắm, gọi tất cả đến đây cho ta, để Loan Nhi tự chọn hạ nhân hầu hạ cho mình. Những ai không được chọn thì ngươi cứ tùy ý sắp xếp là được.” Quỳnh Hương vâng một tiếng rồi lui đi, khi nàng ấy quay lại thì cũng dẫn theo một nhóm nha hoàn vừa được đưa đến.
Ngọc Loan nhìn lướt qua đám người trước mặt, ánh mắt của nàng dừng lại ở một cung nữ nhỏ bé. Nàng quay sang nhìn tỷ tỷ của mình, nhận được cái gật đầu của Thiên Hinh, nàng mới thở nhẹ một hơi. Thì ra cảm giác của nàng vẫn rất tốt, là ả ta, Ngọc Loan làm như vô ý, ngón tay thon dài tùy tiện chỉ vào người đó: “Ngươi bước lên đây cho ta.” Cung nữ kia nghe thấy tiếng gọi, vội vàng tiến lên khấu đầu trước nàng.
Ngọc Loan lại nói: “Ngẩng đầu lên cho ta xem!” Người đó vâng lời ngẩng đầu lên, chính là cung nữ mà Thiên Hinh đã gặp lúc vừa đến Nhã Từ cung. Ánh mắt của Ngọc Loan dò xét người trước mặt, khí chất cũng không tệ, dung nhan chưa hoàn thiện nhưng cũng không thể nói là xinh đẹp hơn tỷ tỷ của nàng được. Nhưng có phải do mắt nhìn người của nàng kém hay là tại ả ta đóng kịch quá giỏi, mà trong đôi mắt đó không hề có ác ý. Một chút ghe giấu cũng không có!
Nàng nghi hoặc nhìn Thiên Hinh, lúc này, Thiên Hinh cũng mỉm cười gật đầu với nàng: “Muội thấy sao? Có đúng như tỷ tỷ đã nói với muội không? Những cung nữ này đều do một tay Cẩm Nương lựa chọn, quả thật nhìn rất hoạt bát, có hợp với ý muội không?” Ngọc Loan chợt hiểu ra, vì sao Thiên Hinh lại muốn đưa cung nữ này cho nàng xử lý. Ngay cả tỷ tỷ cũng đang phân vân không biết sự thiện lương này đóng kịch hay thật lòng.
Ngọc Loan hít một hơi sâu, trả lời Thiên Hinh: “Cẩm Nương rất khéo chọn!” Nói xong nàng lại quay sang Khánh Nương bên cạnh: “Khánh Nương, Loan Nhi cảm thấy hơi khát.” Ngọc Loan cau mày lại, những ngón tay chạm nhẹ vào cổ. Khánh Nương nhún người với nàng: “Là lỗi của Khánh Nương, làm Nhị tiểu thư khó chịu rồi. Người đâu, còn không mau dâng trà lên!” Cung nữ đứng hầu trong điện nhanh chóng dâng trà lên.
Ngọc Loan mỉm cười đón lấy ly trà, vừa mở nắp định uống thì bỗng nhiên cung nữ trước mặt nàng có phản ứng. “Chủ tử, không thể uống!” Một tiếng hét làm nàng giật mình, động tác có phần chậm lại, còn cung nữ kia đã nhanh tay gạt ly trà trên tay nàng xuống. “Choang!” Một tiếng Tách trà trên tay Ngọc Loan đã vỡ tan, Thiên Hinh ngồi thẳng dậy, sau khi thấy Ngọc Loan không bị thương mới lên tiếng: “To gan! Ngươi có mấy cái đầu để chặt đây, dám làm Loan Nhi giật mình!”
Sự giận dữ bùng nổ trong giọng nói khiến các cung nhân đều run sợ, cung nữ đã gạt tách trà khỏi tay Ngọc Loan lại chính là cung nữ Bình Nhi kia. Thiên Hinh nheo mắt lại nhìn người đang run rẩy dưới đất, Ngọc Loan làm ra vẻ đã trấn tĩnh rồi hỏi: “Vì sao ngươi lại hất đổ ly trà của ta?” Bình Nhi sợ hãi, khó nhọc trả lời: “Bẩm, bẩm tiểu thư... Trong trà có... Có... độc.”. “Rầm!” Thiên Hinh đập bàn đứng dậy: “Ý ngươi nói rằng chính ta lại hạ độc muội muội của mình sao?”
“Nô tỳ... Không... Không dá... Dám.” Bình Nhi càng cúi đầu áp sát mặt đất hơn nữa, sự kinh hãi trong lòng nàng ta đã dâng lên đến tột cùng. Những tỳ nữ kia cũng không dám ngẩng đầu lên, nghĩ thầm chuyến này đến Thiên Vân cung e rằng không còn toàn mạng để trở về. Lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười trong trẻo vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Là Ngọc Loan đang cười, chiếc khăn tay thêu hoa hải đường màu tím được nâng lên che khuất một phần khuôn mặt của nàng.
Nàng cúi người xuống, nhặt lấy mảnh vỡ của ly trà, đặt lên khăn tay rồi đưa đến trước mặt Bình Nhi: “Ngẩng đầu lên, rồi cho ta biết, trong ly trà này vốn dĩ có độc hay không?” Bình Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể làm theo lời nàng nói, hai tay run rẩy đón lấy khăn tay. Nàng ta đưa lên mũi ngửi một chút, ngươi đen láy giản nở, tại sao lại như vậy? Ly trà này không hề có độc, Bình Nhi nghi hoặc nhìn nàng.
Ngọc Loan lại mỉm cười xinh đẹp, nghiêng đầu nói với Thiên Hinh: “Tỷ tỷ, đừng dọa cung nhân nữa, muội đã tìm thấy nha hoàn mình muốn rồi. ” Thiên Hinh trút bỏ bộ dáng lúc nãy, thả mình lại xuống ghế, lười biếng bắt lấy đuôi tóc của Ngọc Loan, hờ hững ừ một tiếng. Mọi người mở to mắt nhìn tỷ muội các nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao cục diện lại thay đổi một cách chóng mặt đến thế. Cứ tưởng sẽ rơi đầu ngay tức khắc thì lại trở nên yên ổn lạ thường, khiến trái tim nhỏ bé của các cung nhân cũng sắp nổ tung rồi.
Lúc này, Ngọc Loan mới nhìn Bình Nhi: “Ly trà không có độc đúng không? Nhưng ngươi lại ngửi thấy mùi kỳ lạ, trong thoáng chốc đã nhầm lẫn hương thơm đó với mùi của độc dược. Mặc dù thế nào nhưng ngươi lại phản ứng rất nhanh, gạt bỏ ly trà trên tay ta, nếu ly trà này có độc thật, ngươi chắc chắn sẽ được trọng thưởng. Nhưng đáng tiếc, nó lại không có, chứng tỏ khả năng của ngươi còn chưa đủ. Muốn hầu hạ trong cung còn cần phải học hỏi nhiều hơn nữa!”
Nàng ngừng lại một chút, rồi liếc sang tỷ tỷ mình đang hờ hững nghịch tóc nàng. “Ngươi có căn cốt rất tốt, chi bằng đi theo vị Lý thái y này học hỏi thêm một thời gian, cũng coi như tự cho bản thân mình một con đường sống về sau? Ngươi có đồng ý không?” Ngọc Loan tiếp lời. Bình Nhi nhìn vào mắt nàng sau đó cúi đầu tạ ơn: “Bình Nhi, đa tạ ý tốt của Lý tiểu thư! Bình Nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người.”
Ngọc Loan gật đầu: “Rất tốt! Tên thật của ngươi là gì?”, Bình Nhi ngẩng đầu lên trả lời nàng: “Bẩm chủ tử, nô tỳ tên là Trịnh Nha Bình.” Nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn Khánh Nương một cái. Khánh Nương hạ lệnh cho cung nữ dọn dẹp mảnh vỡ rồi phân phó hạ nhân đưa những người của Nhã Từ cung ra ngoài. Khi trong điện chỉ còn nhóm người thân cận, Khánh Nương, Quỳnh Oanh, Quỳnh Hương thì Thiên Hinh mới lên tiếng: “Muội tha cho ả ta?” Ngọc Loan dựa lưng vào đệm mềm, nhâm nhi tách trà mới pha rồi trả lời nàng: “Là tỷ muốn thử ả ta, không phải muội, nếu tỷ muốn ả chết đâu cần nhọc công đưa người cho muội chơi đùa.”
Thiên Hinh nâng người dậy, quan sát Ngọc Loan chăm chú: “Thông minh thật, không hổ danh là tiểu nữ nhi của công chúa Tuệ Mẫn. Tiếp theo muội tính làm thế nào? ” Ngọc Loan trừng mắt với nàng: “Lý thái y đó không phải là người của mẫu thân sao? Một nha hoàn theo ông ta học việc, nếu trong lúc sơ suất nếm nhầm vị thuốc, ngửi nhầm liều lượng, chết một cách bất đắc kỳ tử là lỗi của ả ta. Có liên quan gì đến muội chứ?”
Nàng rút từ đâu ra một dải lụa mỏng, buộc đuôi tóc đã thắt một cách cầu kỳ của Ngọc Loan lại rồi nói: “Cho ngươi thứ ngươi cần, chỉ cần ngươi có dã tâm, ta lại giết ngươi bằng chính thứ ngươi có. Thật tàn nhẫn!” Ngọc Loan ngồi yên đợi nàng buộc dải lụa: “Tỷ tỷ, cô ta hiểu một chút y thuật, chắc chắn trước khi vào cung đã được học một ít. Chi bằng... ” Thiên Hinh sửa lại phần tóc còn dư cho Ngọc Loan rồi tiếp lời: “Tỷ đã cho người điều tra thân thế của ả rồi, muội đừng quá lo lắng.”
Tác giả :
Lục Lạc Nhi