Trà Hương Mãn Tinh Không
Chương 9
Ly thủy tinh trong suốt, nước trà màu vàng tản ra mùi thơm lạ lùng, búp trà dài cao thấp xen kẽ, chồi lá mảnh như kim châm xen kẽ với nhau, có (cái) thú vị dựng thẳng đứng, từng hạt từng hạt phấn xanh biếc vỏ trắng, phô bày hoàn mỹ cảnh tượng “mãn trản phù hoa nhũ” , hân hoan tươi tắn giống như măng xuân sau cơn mưa. Đoạn sở nhếch môi, thuần thục mà lại tao nhã bưng lên ly thủy tinh, để sát vào môi, mùi vị quen thuộc thấm vào ruột gan.
Đoạn Sở thảnh thơi mà lại lười biếng tựa vào sô pha, cảm thụ tinh thần lực dần dần dồi dào, trong lòng thích ý cực kỳ.
Mấy ngày nay, hắn vẫn như trước không ra khỏi nhà, mỗi lần chỉ cần tinh thần lực dư thừa, liền chui vô phòng rửa mặt, lợi dụng cái bớt tiến vào trà sơn, sau đó ngắt lấy cả trăm chồi trà, tự tay phơi héo, lợi dụng thời tiết công nghệ cao của Y Duy Tát bắt chước ánh nắng phơi chồi, lại không nhìn vẻ mặt Phổ Lôi Tư kinh ngạc, đi tới lò nướng, thật cẩn thận sao trà, sau đó vội vàng đun nước nóng phao trà.
Y như hắn nghĩ, phao trà có thể trấn an tinh thần lực bị bạo động của hắn. Lúc trước còn đoán rằng, ở trà sơn, chẳng sợ hắn đầu váng mắt hoa hao hết tinh thần lực, cũng chẳng qua chỉ là bị đá ra khỏi không gian trà sơn, thân thể cũng không chịu ảnh hưởng gì, thậm chí tinh thần lực càng ngày càng … thuần phục hơn. Hiện tại uống Bạch Hào Ngân Châm, hiệu quả liền càng thêm rõ ràng.
Có lẽ, hắn căn bản không cần thuốc dẫn, chỉ cần uống vài lần Bạch Hào Ngân Châm, là có thể thuận lợi vượt qua kì thức tỉnh. Lại nói không biết tại sao lúc trước ở trái đất lại không có hiệu quả rõ ràng như vậy, là có liên quan tới lá trà, nước, hay là vì thân thể không giống nhau.
Bất quá vấn đề này cũng không cần giải thích, hắn hiện tại cũng không biết, trà trồng ở trà sơn, cùng trà trồng ở trái đất có gì khác biệt, chỉ nhìn hắn phơi nắng vụng về, kỹ xảo thì kém cỏi, mà thành phẩm làm ra cũng không tệ lắm, có lẽ vẫn là nhờ nguyên liệu mới được như vậy.
Mà nước hiện tại hắn dùng để phao trà, là lấy từ nước suối ở trà sơn, Đoạn Sở uống một lần, mát lạnh ngọt lành, không biết so với nước tuyết cùng sương sớm được tôn sùng thì như thế nào, bất quá nếu so với bất kì loại nước suối nào hắn đã từng uống qua thì cũng đều tốt hơn.
Bưng ly thủy tinh trong tay, Đoạn Sở trong lòng còn sợ hãi. Hắn thật sự không nghĩ tới, tài nguyên nước trân quý ở Y Duy Tát tinh cầu, vậy mà so với nước giếng ở trái đất cũng không bằng. Nghĩ đến hắn lần đầu tiên phao trà, trực tiếp dùng nước ở Y Duy Tát tinh cầu, lại thiếu chút nữa một ngụm liền phun ra, sắc mặt Đoạn Sở có chút cứng ngắc.
Hắn từ nhỏ đã không trải qua cuộc sống gì đó, cho dù nói là thập phần thích trà, nhưng đối với lá trà thành phẩm cùng trình tự thao tác cũng chỉ nghe nói. Đối với việc tự mình ngắt lá trà, thật ra cũng rất tò mò. Lần này vội vã làm hai buổi tối đến đẫm mồ hôi, tổng cộng mới không đến 5gram lá trà tốt, chỉ đủ phao hai lần. Kết quả lần đầu tiên nếm thử, Bạch Hào Ngân Châm liền hoàn toàn bị hắn hủy mất.
Nếu không phải phát hiện nước trà đối với tinh thần lực của hắn có tác dụng trấn an, lại tân tân khổ khổ làm ra Bạch Hào Ngân Châm, Đoạn Sở tuyệt đối nuốt không trôi. May mắn trà sơn còn có thác nước thiên nhiên hình thành, bằng không, với nước của Y Duy Tát tinh cầu thì sở thích uống trà của hắn cũng hoàn toàn bị phá huỷ.
Đoạn Sở hiện tại trong tay đã không còn thành phẩm trà, ngay cả chồi dư cũng hết. Bất quá, hắn cũng không tính toán tiếp tục làm tổ trong phòng. Mấy ngày này hắn ở mạng lưới tinh vực cũng không nhàn rỗi, ngay cả sách Đoạn Chí Tu đưa tới cũng xem xong rồi, lại hoàn toàn hấp thụ được trí nhớ của nguyên chủ, không cần lo lắng bị người vạch trần, là thời điểm để xuất môn.
Đoạn Sở đem nước trà trong ly thủy tinh uống cạn, cảm thấy tiếc hận thở dài, đem cả lá trà cùng ly thủy tinh thả lại vào không gian trà sơn.
Hắn sẽ không chế tác ấm Tử Sa, sách chế tạo đồ sứ xem qua một lần liền quên sạch sẽ. Không có ấm Tử Sa chuyên dùng để uống trà, cùng với chén sứ, có chút cưỡng ép hắn, chỉ sợ phải dùng qua mấy lần, mới có thể quen với việc dùng ly thủy tinh trong suốt để uống Vũ Di Nham Trà, Đại Hồng Bào, Kì Môn Hồng Trà mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu.
Âm thầm may mắn vì trà sơn còn có rất nhiều trà xanh, hoàng trà cùng bạch trà, hắn có thể có thêm nhiều sự lựa chọn, Đoạn Sở lật cổ tay nhìn vòng thông tin màu lam, đây là ngày thứ ba sau khi hắn tỉnh dậy, Đoạn Chí Tu lại đây “giải thích” hiểu lầm về sách lễ nghi, bồi thường cho hắn, bởi vì vòng thông tin có trình độ chống đỡ công kích tinh thần nhất định, cũng ở phạm vi bên ngoài, có thể báo nguy cầu cứu nơi gần nhất.
Hư ảnh Phổ Lôi Tư xuất hiện trước mặt Đoạn Sở, cung kính hỏi: “Thất thiếu gia?”
“Ta phải ra ngoài, ngươi đi an bài một chút.” Đoạn Sở lạnh nhạt phân phó.
Phổ Lôi Tư đứng hình một chút, thấy thất thiếu gia vẫn còn chờ hắn, vội vàng gật đầu: “Vâng, không biết thất thiếu gia tính toán đi đâu, để ta an bài cho tốt.”
Hắn cho dù có nhiều nghi hoặc, cũng quản không được thất thiếu gia, không thấy tam gia đối với việc thất thiếu gia bỗng dưng kỳ quái muốn có lò nướng cũng chưa nói cái gì hay sao, mà Tất Duy Tư đại nhân còn đặc biệt đưa nguyên liệu nấu ăn cùng thực đơn cho thất thiếu gia nữa kìa, Phổ Lôi Tư thật sự không nghĩ ra được thất thiếu gia rốt cuộc bị cái gì kích thích.
“Chỉ là muốn đi tới trung tâm nhìn xem.” Đoạn Sở trả lời. Trong tư liệu của Cáp Ngói tinh hệ không thấy có lá trà, bất quá nếu là nguyên vật liệu dùng để chế thuốc, thì trừ bỏ các bộ phận thân thể đặc biệt của dị thú, còn lại đều được lấy từ thực vật tự nhiên. Đoạn Sở không thể đem lá trà lấy ra nữa, nhưng hắn chung quy cũng phải có một nghề nghiệp, chuyên gia chế thuốc, gieo trồng đều rất thích hợp với hắn.
Phổ Lôi Tư lên tiếng, cắt đứt tin tức xong, báo cáo với Tất Duy Tư đại nhân một tiếng, rồi đi an bài phi hành khí cùng hộ vệ đi theo. Y Duy Tát tinh cầu cho tới bây giờ cũng không được yên bình, cho dù là trong trung tâm phồn hoa nhất, nếu không có dị thú thì cũng sẽ có chiến sĩ giao đấu tàn nhẫn.
Đoạn Sở đem bình thuốc dẫn của nguyên chủ cất giấu, bỏ vào không gian trà sơn, ăn mặc chỉnh tề, mang theo tấm thẻ chứng minh thân phận, liền mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Xuyên qua hành lang thật dài, Đoạn Sở xuống lầu một tới chính sảnh rồi đi ra ngoài, ven đường thu hoạch liên tiếp những ánh mắt khinh bỉ, hèn mọn trào phúng không hữu hảo cùng chỉ trỏ soi mói.
Những điều này nguyên chủ đều đã trải qua, hơn nữa hắn lúc mười tám tuổi hoàn toàn mất đi hy vọng làm người khế ước, ngay cả người hầu cũng có thể chế nhạo ngay trước mặt. Khó trách khi biết được Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh đính hôn, nguyên chủ lựa chọn được ăn cả ngã về không. Nghĩ đến thanh niên mới mười tám tuổi cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà tan biến, Đoạn Sở thần sắc lạnh lùng, hung hăng nhớ kỹ Đoạn gia, cũng càng thêm tưởng niệm người nhà chân chính đem “phế vật” hắn coi là trân bảo.
Đi đến phi hành tràng (sân bay), Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được Phổ Lôi Tư đang nghiêm túc đứng thẳng, gật gật đầu, lại nhìn về phía chiến sĩ cao lớn đứng trước hắn nửa bước đeo quân hàm màu xanh, đối phương ánh mắt dò xét, sắc mặt thâm trầm, nhìn có vẻ thật sự lợi hại.
Cấp 4? Đoạn Sở mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, chiến sĩ cấp 4, dưới tình huống bình thường đã là sĩ quan. Đoạn Văn Vũ cùng Tất Duy Tư thật sự coi trọng hắn như vậy sao. Nếu đúng, thì những điều nguyên chủ đã từng trải qua cùng một màn hắn vừa nhìn thấy quả thực là chê cười.
Đoạn Sở không khỏi đối với Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh nhiều thêm vài phần chán ghét, nếu bọn họ thiệt tình quan tâm tôn tử này, cho dù chỉ một chút thôi, thì nguyên chủ cũng sẽ không đơn giản mà buông tha sinh mệnh như vậy. Nghĩ đến tất cả những thay đổi này đều do uống nhầm thuốc, như vậy, tính mạng của hắn đối với Đoạn gia thật sự rất trọng yếu, hay là chỉ tính toán làm cho người ngoài xem?
Phổ Lôi Tư nhìn Đoạn Sở lãnh đạm lướt qua trung tá Tuyên Thật, liền tính toán đi về phía phi hành khí, không khỏi sửng sốt. Mấy ngày nay hắn cùng Đoạn Sở giao tiếp, thấy Đoạn Sở đã không còn yếu đuối tự ti giống như dĩ vãng, cũng không bởi vì Tất Duy Tư đại nhân có vài phần kính trọng mà trở nên kiêu ngạo, vẫn luôn khách khách khí khí như vậy, nhưng sao đối với trung tá Tuyên Thật lại lạnh lùng như thế.
“Thất thiếu gia, vị này chính là trung tá Tuyên Thật, chiến sĩ thiên tiên cấp 4, hắn phụ trách an toàn của ngài.” Phổ Lôi Tư thấy Tuyên Thật giận tái mặt, trong lòng giật mình, vội vàng chủ động tiến lên giới thiệu, nghĩ rằng có lẽ Đoạn Sở không biết ý nghĩa của quân hàm màu xanh cùng thực lực của trung tá Tuyên Thật.
Tuyên Thật? Một trong những người từng theo đuổi Đoạn Nhã Thanh? Đoạn Sở “Ân” một tiếng, đối với Tuyên Thật gật gật đầu, hỏi Phổ Lôi Tư: “Ngươi không đi sao?”
“Thất thiếu gia, ngài không hài lòng về ta sao?” Không đợi Phổ Lôi Tư trả lời, Tuyên Thật bị có lệ liền tức giận, giận tái mặt chất vấn, tinh thần lực ngoại phóng hóa thành khí thế mạnh mẽ, không chút khách khí hướng về phía Đoạn Sở.
Bất quá chỉ là thứ phế vật, vậy mà dám không thèm nhìn hắn. Nếu không phải Đoạn Nhã Thanh đại tiểu thư thực lo lắng cho vị đệ đệ này, hắn đường đường là một chiến sĩ thiên tiên cấp 4, làm sao phải tự mình bảo hộ một thiếu gia phế vật như vậy.
Đoạn Sở ánh mắt chợt lóe, thân thể không khống chế được mà lay động, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, vòng thông tin trên tay không dấu vết hơi hơi động.
“Đích đích đích. . . . .” Không đợi Phổ Lôi Tư phản ứng, thanh âm báo nguy dồn dập mà bén nhọn lập tức vang vọng cả phi hành tràng, chiến sĩ trực ban chen nhau chạy tới, hộ vệ của tòa thành cũng đều hướng bên này đi tới, rất nhanh liền đem ba người bao vây.
Mắt thấy hóa ra là thất thiếu gia Đoạn gia, một vị chiến sĩ cấp hai cùng trung tá Tuyên Thật, nhóm hộ vệ hai mặt nhìn nhau, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hư ảnh của Tất Duy Tư rất nhanh hiện ra trước mặt mọi người. Hắn nhìn Đoạn Sở, ngữ khí ôn hòa lại lộ ra thân thiết hỏi: “Thất thiếu gia, ngài không sao chứ, là ai công kích ngài?”
Đoạn Sở ổn định thân hình, vẻ mặt khó hiểu lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng, vừa rồi cùng Phổ Lôi Tư nói chuyện, đầu bỗng nhiên đau một chút, sau đó thanh âm liền kêu lên.”
Tầm mắt mọi người từ trên người Phổ Lôi Tư đảo qua, cuối cùng chuyển hướng về phía Tuyên Thật, trong mắt đều là không đồng ý. Một chiến sĩ thiên tiên cấp 4, lại đối với một người bình thường vận dụng tinh thần lực công kích? Đây rõ ràng là vi phạm vào lệnh cấm!
Tất Duy Tư sắc mặt cũng trầm xuống, Phổ Lôi Tư là chiến sĩ hậu thiên cấp 2, vòng thông tin hoàn toàn có thể đem tất cả tinh thần công kích của hắn ngăn cản, chỉ có vị chiến sĩ thiên tiên cấp 4 này, mới có năng lực gây ra báo động.
Tuyên Thật sắc mặt trắng nhợt, thiếu gia phế vật này, vậy mà lại mang bên mình thiết bị chống đỡ tinh thần lực. Nhưng mà, hắn căn bản không hạ tử thủ, chỉ thầm nghĩ cho đối phương ăn một chút đau đớn, nhiều nhất là tinh thần uể oải không phấn chấn, làm sao có thể gây ra báo động?
“Dẫn đi!” Không đợi Tuyên Thật biện bạch, Tất Duy Tư không nói hai lời, liền trực tiếp ra lệnh.
“Vâng!” Rất nhanh liền có hộ vệ phi hành tràng tiến lên, một tả một hữu đè lại trung tá Tuyên Thật vốn có tiền đồ tươi đẹp.
Quân lệnh như núi, pháp lệnh không thể trái. Đừng nói chiến sĩ thiên tiên, cho dù là người khế ước, cũng không thể tùy ý vận dụng tinh thần lực công kích người thường, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị trừng phạt thật mạnh. Hôm nay qua đi, vị chiến sĩ thiên tiên cấp 4 này, sợ rằng chỉ có thể phòng thủ ở nơi chiến trường gian khổ nhất nhằm tranh thủ lập công chuộc tội.
Đoạn Sở thần sắc lãnh đạm nhìn một màn này, chỉ có đôi môi hơi nhếch mới có thể nhìn ra trong lòng hắn không bình tĩnh.
Tất Duy Tư thấy thế, sắc mặt trầm xuống, vẫy lui hộ vệ ở đây, nhẹ giọng trấn an: “Thất thiếu gia, trung tá Tuyên Thật tính tình luôn nóng nảy, hẳn là trong lúc vô tình tinh thần lực ngoại phóng mới thành như vậy. Ta sẽ điều tra rõ, cho ngài một cái công đạo.” Hắn nói xong, nghĩ đến Đoạn Sở đối với Đoạn Chí Tu cũng coi như thân thiết, cười cười nói: “Cũng may có tam gia cố ý chế tạo vòng thông tin, cuối cùng không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nếu không, ta mời bác sĩ Lâm Ân lại đây nhìn xem có được không?”
Đoạn Sở sắc mặt dịu đi, đối với Tất Duy Tư lắc lắc đầu: “Không cần, ta không sao.” Nói xong, hắn vỗ về vòng thông tin, nét mặt biểu lộ một tia cười yếu ớt. Vốn chỉ muốn thử một chút điểm mấu chốt của Đoạn gia, cũng không muốn bên người mình có một người lòng dạ khó lường, lại không nghĩ rằng Tuyên Thật phối hợp như vậy. Hắn nếu không nhân cơ hội đem tinh thần lực dẫn vào vòng thông tin, thì thật sự là có lỗi với tấm lòng của Tuyên Thật.
Tất Duy Tư tựa hồ rất vừa lòng, tự cấp cho Đoạn Sở hai gã chiến sĩ cấp 4 khác an bài xuất hành. Phổ Lôi Tư trong lòng rùng mình. Chiến sĩ rất dễ dàng bị xúc động, nhất là chiến sĩ thiên tiên vốn là con cưng, biểu hiện lúc trước của thất thiếu gia, tựa hồ cũng không tầm thường.
Phổ Lôi Tư bản năng đối với Đoạn Sở càng thêm cung kính, ngôn ngữ động tác không dám có nửa điểm chậm trễ. Tuy trung tá Tuyên Thật mạnh bắt nạt yếu, nhưng hắn vốn là chiến sĩ thiên tiên cấp 4, bây giờ tiền đồ đều bị hủy, nghĩ tới lúc trước đại tiểu thư cáo trạng, cuối cùng đều là thiếu gia có lợi. Thất thiếu gia quả thực chính là nơi thu hút điều tiếng, ai giẫm lên cũng không hay ho.
“Đi thôi!” Đoạn Sở từ xa nhìn thấy thân ảnh Bối Tĩnh Lan ngày càng gần, cung kính lại quyết đoán chấm dứt trò chuyện cùng Tất Duy Tư, xoay người đi về phía phi hành khí.
Ấm Tử Sa:
Đoạn Sở thảnh thơi mà lại lười biếng tựa vào sô pha, cảm thụ tinh thần lực dần dần dồi dào, trong lòng thích ý cực kỳ.
Mấy ngày nay, hắn vẫn như trước không ra khỏi nhà, mỗi lần chỉ cần tinh thần lực dư thừa, liền chui vô phòng rửa mặt, lợi dụng cái bớt tiến vào trà sơn, sau đó ngắt lấy cả trăm chồi trà, tự tay phơi héo, lợi dụng thời tiết công nghệ cao của Y Duy Tát bắt chước ánh nắng phơi chồi, lại không nhìn vẻ mặt Phổ Lôi Tư kinh ngạc, đi tới lò nướng, thật cẩn thận sao trà, sau đó vội vàng đun nước nóng phao trà.
Y như hắn nghĩ, phao trà có thể trấn an tinh thần lực bị bạo động của hắn. Lúc trước còn đoán rằng, ở trà sơn, chẳng sợ hắn đầu váng mắt hoa hao hết tinh thần lực, cũng chẳng qua chỉ là bị đá ra khỏi không gian trà sơn, thân thể cũng không chịu ảnh hưởng gì, thậm chí tinh thần lực càng ngày càng … thuần phục hơn. Hiện tại uống Bạch Hào Ngân Châm, hiệu quả liền càng thêm rõ ràng.
Có lẽ, hắn căn bản không cần thuốc dẫn, chỉ cần uống vài lần Bạch Hào Ngân Châm, là có thể thuận lợi vượt qua kì thức tỉnh. Lại nói không biết tại sao lúc trước ở trái đất lại không có hiệu quả rõ ràng như vậy, là có liên quan tới lá trà, nước, hay là vì thân thể không giống nhau.
Bất quá vấn đề này cũng không cần giải thích, hắn hiện tại cũng không biết, trà trồng ở trà sơn, cùng trà trồng ở trái đất có gì khác biệt, chỉ nhìn hắn phơi nắng vụng về, kỹ xảo thì kém cỏi, mà thành phẩm làm ra cũng không tệ lắm, có lẽ vẫn là nhờ nguyên liệu mới được như vậy.
Mà nước hiện tại hắn dùng để phao trà, là lấy từ nước suối ở trà sơn, Đoạn Sở uống một lần, mát lạnh ngọt lành, không biết so với nước tuyết cùng sương sớm được tôn sùng thì như thế nào, bất quá nếu so với bất kì loại nước suối nào hắn đã từng uống qua thì cũng đều tốt hơn.
Bưng ly thủy tinh trong tay, Đoạn Sở trong lòng còn sợ hãi. Hắn thật sự không nghĩ tới, tài nguyên nước trân quý ở Y Duy Tát tinh cầu, vậy mà so với nước giếng ở trái đất cũng không bằng. Nghĩ đến hắn lần đầu tiên phao trà, trực tiếp dùng nước ở Y Duy Tát tinh cầu, lại thiếu chút nữa một ngụm liền phun ra, sắc mặt Đoạn Sở có chút cứng ngắc.
Hắn từ nhỏ đã không trải qua cuộc sống gì đó, cho dù nói là thập phần thích trà, nhưng đối với lá trà thành phẩm cùng trình tự thao tác cũng chỉ nghe nói. Đối với việc tự mình ngắt lá trà, thật ra cũng rất tò mò. Lần này vội vã làm hai buổi tối đến đẫm mồ hôi, tổng cộng mới không đến 5gram lá trà tốt, chỉ đủ phao hai lần. Kết quả lần đầu tiên nếm thử, Bạch Hào Ngân Châm liền hoàn toàn bị hắn hủy mất.
Nếu không phải phát hiện nước trà đối với tinh thần lực của hắn có tác dụng trấn an, lại tân tân khổ khổ làm ra Bạch Hào Ngân Châm, Đoạn Sở tuyệt đối nuốt không trôi. May mắn trà sơn còn có thác nước thiên nhiên hình thành, bằng không, với nước của Y Duy Tát tinh cầu thì sở thích uống trà của hắn cũng hoàn toàn bị phá huỷ.
Đoạn Sở hiện tại trong tay đã không còn thành phẩm trà, ngay cả chồi dư cũng hết. Bất quá, hắn cũng không tính toán tiếp tục làm tổ trong phòng. Mấy ngày này hắn ở mạng lưới tinh vực cũng không nhàn rỗi, ngay cả sách Đoạn Chí Tu đưa tới cũng xem xong rồi, lại hoàn toàn hấp thụ được trí nhớ của nguyên chủ, không cần lo lắng bị người vạch trần, là thời điểm để xuất môn.
Đoạn Sở đem nước trà trong ly thủy tinh uống cạn, cảm thấy tiếc hận thở dài, đem cả lá trà cùng ly thủy tinh thả lại vào không gian trà sơn.
Hắn sẽ không chế tác ấm Tử Sa, sách chế tạo đồ sứ xem qua một lần liền quên sạch sẽ. Không có ấm Tử Sa chuyên dùng để uống trà, cùng với chén sứ, có chút cưỡng ép hắn, chỉ sợ phải dùng qua mấy lần, mới có thể quen với việc dùng ly thủy tinh trong suốt để uống Vũ Di Nham Trà, Đại Hồng Bào, Kì Môn Hồng Trà mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu.
Âm thầm may mắn vì trà sơn còn có rất nhiều trà xanh, hoàng trà cùng bạch trà, hắn có thể có thêm nhiều sự lựa chọn, Đoạn Sở lật cổ tay nhìn vòng thông tin màu lam, đây là ngày thứ ba sau khi hắn tỉnh dậy, Đoạn Chí Tu lại đây “giải thích” hiểu lầm về sách lễ nghi, bồi thường cho hắn, bởi vì vòng thông tin có trình độ chống đỡ công kích tinh thần nhất định, cũng ở phạm vi bên ngoài, có thể báo nguy cầu cứu nơi gần nhất.
Hư ảnh Phổ Lôi Tư xuất hiện trước mặt Đoạn Sở, cung kính hỏi: “Thất thiếu gia?”
“Ta phải ra ngoài, ngươi đi an bài một chút.” Đoạn Sở lạnh nhạt phân phó.
Phổ Lôi Tư đứng hình một chút, thấy thất thiếu gia vẫn còn chờ hắn, vội vàng gật đầu: “Vâng, không biết thất thiếu gia tính toán đi đâu, để ta an bài cho tốt.”
Hắn cho dù có nhiều nghi hoặc, cũng quản không được thất thiếu gia, không thấy tam gia đối với việc thất thiếu gia bỗng dưng kỳ quái muốn có lò nướng cũng chưa nói cái gì hay sao, mà Tất Duy Tư đại nhân còn đặc biệt đưa nguyên liệu nấu ăn cùng thực đơn cho thất thiếu gia nữa kìa, Phổ Lôi Tư thật sự không nghĩ ra được thất thiếu gia rốt cuộc bị cái gì kích thích.
“Chỉ là muốn đi tới trung tâm nhìn xem.” Đoạn Sở trả lời. Trong tư liệu của Cáp Ngói tinh hệ không thấy có lá trà, bất quá nếu là nguyên vật liệu dùng để chế thuốc, thì trừ bỏ các bộ phận thân thể đặc biệt của dị thú, còn lại đều được lấy từ thực vật tự nhiên. Đoạn Sở không thể đem lá trà lấy ra nữa, nhưng hắn chung quy cũng phải có một nghề nghiệp, chuyên gia chế thuốc, gieo trồng đều rất thích hợp với hắn.
Phổ Lôi Tư lên tiếng, cắt đứt tin tức xong, báo cáo với Tất Duy Tư đại nhân một tiếng, rồi đi an bài phi hành khí cùng hộ vệ đi theo. Y Duy Tát tinh cầu cho tới bây giờ cũng không được yên bình, cho dù là trong trung tâm phồn hoa nhất, nếu không có dị thú thì cũng sẽ có chiến sĩ giao đấu tàn nhẫn.
Đoạn Sở đem bình thuốc dẫn của nguyên chủ cất giấu, bỏ vào không gian trà sơn, ăn mặc chỉnh tề, mang theo tấm thẻ chứng minh thân phận, liền mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Xuyên qua hành lang thật dài, Đoạn Sở xuống lầu một tới chính sảnh rồi đi ra ngoài, ven đường thu hoạch liên tiếp những ánh mắt khinh bỉ, hèn mọn trào phúng không hữu hảo cùng chỉ trỏ soi mói.
Những điều này nguyên chủ đều đã trải qua, hơn nữa hắn lúc mười tám tuổi hoàn toàn mất đi hy vọng làm người khế ước, ngay cả người hầu cũng có thể chế nhạo ngay trước mặt. Khó trách khi biết được Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh đính hôn, nguyên chủ lựa chọn được ăn cả ngã về không. Nghĩ đến thanh niên mới mười tám tuổi cứ như vậy lặng yên không tiếng động mà tan biến, Đoạn Sở thần sắc lạnh lùng, hung hăng nhớ kỹ Đoạn gia, cũng càng thêm tưởng niệm người nhà chân chính đem “phế vật” hắn coi là trân bảo.
Đi đến phi hành tràng (sân bay), Đoạn Sở liếc mắt một cái liền thấy được Phổ Lôi Tư đang nghiêm túc đứng thẳng, gật gật đầu, lại nhìn về phía chiến sĩ cao lớn đứng trước hắn nửa bước đeo quân hàm màu xanh, đối phương ánh mắt dò xét, sắc mặt thâm trầm, nhìn có vẻ thật sự lợi hại.
Cấp 4? Đoạn Sở mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, chiến sĩ cấp 4, dưới tình huống bình thường đã là sĩ quan. Đoạn Văn Vũ cùng Tất Duy Tư thật sự coi trọng hắn như vậy sao. Nếu đúng, thì những điều nguyên chủ đã từng trải qua cùng một màn hắn vừa nhìn thấy quả thực là chê cười.
Đoạn Sở không khỏi đối với Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh nhiều thêm vài phần chán ghét, nếu bọn họ thiệt tình quan tâm tôn tử này, cho dù chỉ một chút thôi, thì nguyên chủ cũng sẽ không đơn giản mà buông tha sinh mệnh như vậy. Nghĩ đến tất cả những thay đổi này đều do uống nhầm thuốc, như vậy, tính mạng của hắn đối với Đoạn gia thật sự rất trọng yếu, hay là chỉ tính toán làm cho người ngoài xem?
Phổ Lôi Tư nhìn Đoạn Sở lãnh đạm lướt qua trung tá Tuyên Thật, liền tính toán đi về phía phi hành khí, không khỏi sửng sốt. Mấy ngày nay hắn cùng Đoạn Sở giao tiếp, thấy Đoạn Sở đã không còn yếu đuối tự ti giống như dĩ vãng, cũng không bởi vì Tất Duy Tư đại nhân có vài phần kính trọng mà trở nên kiêu ngạo, vẫn luôn khách khách khí khí như vậy, nhưng sao đối với trung tá Tuyên Thật lại lạnh lùng như thế.
“Thất thiếu gia, vị này chính là trung tá Tuyên Thật, chiến sĩ thiên tiên cấp 4, hắn phụ trách an toàn của ngài.” Phổ Lôi Tư thấy Tuyên Thật giận tái mặt, trong lòng giật mình, vội vàng chủ động tiến lên giới thiệu, nghĩ rằng có lẽ Đoạn Sở không biết ý nghĩa của quân hàm màu xanh cùng thực lực của trung tá Tuyên Thật.
Tuyên Thật? Một trong những người từng theo đuổi Đoạn Nhã Thanh? Đoạn Sở “Ân” một tiếng, đối với Tuyên Thật gật gật đầu, hỏi Phổ Lôi Tư: “Ngươi không đi sao?”
“Thất thiếu gia, ngài không hài lòng về ta sao?” Không đợi Phổ Lôi Tư trả lời, Tuyên Thật bị có lệ liền tức giận, giận tái mặt chất vấn, tinh thần lực ngoại phóng hóa thành khí thế mạnh mẽ, không chút khách khí hướng về phía Đoạn Sở.
Bất quá chỉ là thứ phế vật, vậy mà dám không thèm nhìn hắn. Nếu không phải Đoạn Nhã Thanh đại tiểu thư thực lo lắng cho vị đệ đệ này, hắn đường đường là một chiến sĩ thiên tiên cấp 4, làm sao phải tự mình bảo hộ một thiếu gia phế vật như vậy.
Đoạn Sở ánh mắt chợt lóe, thân thể không khống chế được mà lay động, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, vòng thông tin trên tay không dấu vết hơi hơi động.
“Đích đích đích. . . . .” Không đợi Phổ Lôi Tư phản ứng, thanh âm báo nguy dồn dập mà bén nhọn lập tức vang vọng cả phi hành tràng, chiến sĩ trực ban chen nhau chạy tới, hộ vệ của tòa thành cũng đều hướng bên này đi tới, rất nhanh liền đem ba người bao vây.
Mắt thấy hóa ra là thất thiếu gia Đoạn gia, một vị chiến sĩ cấp hai cùng trung tá Tuyên Thật, nhóm hộ vệ hai mặt nhìn nhau, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hư ảnh của Tất Duy Tư rất nhanh hiện ra trước mặt mọi người. Hắn nhìn Đoạn Sở, ngữ khí ôn hòa lại lộ ra thân thiết hỏi: “Thất thiếu gia, ngài không sao chứ, là ai công kích ngài?”
Đoạn Sở ổn định thân hình, vẻ mặt khó hiểu lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng, vừa rồi cùng Phổ Lôi Tư nói chuyện, đầu bỗng nhiên đau một chút, sau đó thanh âm liền kêu lên.”
Tầm mắt mọi người từ trên người Phổ Lôi Tư đảo qua, cuối cùng chuyển hướng về phía Tuyên Thật, trong mắt đều là không đồng ý. Một chiến sĩ thiên tiên cấp 4, lại đối với một người bình thường vận dụng tinh thần lực công kích? Đây rõ ràng là vi phạm vào lệnh cấm!
Tất Duy Tư sắc mặt cũng trầm xuống, Phổ Lôi Tư là chiến sĩ hậu thiên cấp 2, vòng thông tin hoàn toàn có thể đem tất cả tinh thần công kích của hắn ngăn cản, chỉ có vị chiến sĩ thiên tiên cấp 4 này, mới có năng lực gây ra báo động.
Tuyên Thật sắc mặt trắng nhợt, thiếu gia phế vật này, vậy mà lại mang bên mình thiết bị chống đỡ tinh thần lực. Nhưng mà, hắn căn bản không hạ tử thủ, chỉ thầm nghĩ cho đối phương ăn một chút đau đớn, nhiều nhất là tinh thần uể oải không phấn chấn, làm sao có thể gây ra báo động?
“Dẫn đi!” Không đợi Tuyên Thật biện bạch, Tất Duy Tư không nói hai lời, liền trực tiếp ra lệnh.
“Vâng!” Rất nhanh liền có hộ vệ phi hành tràng tiến lên, một tả một hữu đè lại trung tá Tuyên Thật vốn có tiền đồ tươi đẹp.
Quân lệnh như núi, pháp lệnh không thể trái. Đừng nói chiến sĩ thiên tiên, cho dù là người khế ước, cũng không thể tùy ý vận dụng tinh thần lực công kích người thường, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị trừng phạt thật mạnh. Hôm nay qua đi, vị chiến sĩ thiên tiên cấp 4 này, sợ rằng chỉ có thể phòng thủ ở nơi chiến trường gian khổ nhất nhằm tranh thủ lập công chuộc tội.
Đoạn Sở thần sắc lãnh đạm nhìn một màn này, chỉ có đôi môi hơi nhếch mới có thể nhìn ra trong lòng hắn không bình tĩnh.
Tất Duy Tư thấy thế, sắc mặt trầm xuống, vẫy lui hộ vệ ở đây, nhẹ giọng trấn an: “Thất thiếu gia, trung tá Tuyên Thật tính tình luôn nóng nảy, hẳn là trong lúc vô tình tinh thần lực ngoại phóng mới thành như vậy. Ta sẽ điều tra rõ, cho ngài một cái công đạo.” Hắn nói xong, nghĩ đến Đoạn Sở đối với Đoạn Chí Tu cũng coi như thân thiết, cười cười nói: “Cũng may có tam gia cố ý chế tạo vòng thông tin, cuối cùng không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nếu không, ta mời bác sĩ Lâm Ân lại đây nhìn xem có được không?”
Đoạn Sở sắc mặt dịu đi, đối với Tất Duy Tư lắc lắc đầu: “Không cần, ta không sao.” Nói xong, hắn vỗ về vòng thông tin, nét mặt biểu lộ một tia cười yếu ớt. Vốn chỉ muốn thử một chút điểm mấu chốt của Đoạn gia, cũng không muốn bên người mình có một người lòng dạ khó lường, lại không nghĩ rằng Tuyên Thật phối hợp như vậy. Hắn nếu không nhân cơ hội đem tinh thần lực dẫn vào vòng thông tin, thì thật sự là có lỗi với tấm lòng của Tuyên Thật.
Tất Duy Tư tựa hồ rất vừa lòng, tự cấp cho Đoạn Sở hai gã chiến sĩ cấp 4 khác an bài xuất hành. Phổ Lôi Tư trong lòng rùng mình. Chiến sĩ rất dễ dàng bị xúc động, nhất là chiến sĩ thiên tiên vốn là con cưng, biểu hiện lúc trước của thất thiếu gia, tựa hồ cũng không tầm thường.
Phổ Lôi Tư bản năng đối với Đoạn Sở càng thêm cung kính, ngôn ngữ động tác không dám có nửa điểm chậm trễ. Tuy trung tá Tuyên Thật mạnh bắt nạt yếu, nhưng hắn vốn là chiến sĩ thiên tiên cấp 4, bây giờ tiền đồ đều bị hủy, nghĩ tới lúc trước đại tiểu thư cáo trạng, cuối cùng đều là thiếu gia có lợi. Thất thiếu gia quả thực chính là nơi thu hút điều tiếng, ai giẫm lên cũng không hay ho.
“Đi thôi!” Đoạn Sở từ xa nhìn thấy thân ảnh Bối Tĩnh Lan ngày càng gần, cung kính lại quyết đoán chấm dứt trò chuyện cùng Tất Duy Tư, xoay người đi về phía phi hành khí.
Ấm Tử Sa:
Tác giả :
Ngốc Đề Hoan Nhan