Tra Gặp Đối Thủ
Chương 7: Thế giới thứ hai
“Vương gia? Vương gia?”
Sở Phong mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, ý thức lộn xộn dần rõ ràng lại. Nhìn người con gái mi thanh mắt tú mặc đồ cung nữ trước mắt, anh đột nhiên ‘a’ một tiếng, tay liền nhanh chóng mò xuống hạ thân mình.
*mi thanh mắt tú: là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
DM, không có! Anh cúi đầu, sau khi thấy rõ tình cảnh của mình, sắc mặt kinh hoảng lúc này mới có chút bình tĩnh lại. Thì ra là anh đang ngâm mình trong hồ nước nóng, chẳng trách là cả người không mặc gì cả.
【 Hoan nghênh người chơi tiến vào hình thức cổ trang cung đình, trước mắt, giá trị nhân phẩm là 0, giá trị trinh tiết là 0, xin người chơi mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, cố gắng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.】
Nghe âm thanh điện tử trong đầu, Sở Phong đã không còn ngạc nhiên nữa rồi. Anh phất tay bảo thị nữ kia lui ra, sau đó ngâm mình trong ao đang bốc hơi nước, thoải mái nheo mắt lại, rồi lười biếng tiếp nhận thông tin do hệ thống gửi tới.
Không tệ lắm, thân phận bây giờ của anh là vương gia. Bất quá… gân xanh trên trán Sở Phong nổi lên, giời ạ, văn 3P còn chưa tính, thế mà anh còn là nhân vật công hai?! Lẽ nào cho anh được một lần làm chính quy công sẽ chết sao!
*chính quy: tức là phù hợp với tiêu chuẩn được công nhận. (Theo mình thì là anh Phong là công ‘phụ’ nên ảnh muốn được làm 1 lần ‘chính’.)
Sở Phong không nhịn được mà trừng mắt một cái, trong đầu lại hiện lên những đoạn tình tiết quan trọng thì sắc mặt anh cũng theo đó mà đen dần.
Được rồi, thì ra đây là một vở kịch ngược luyến, công hai này là vương gia đương triều, rất được sủng ái, đối với nhân vật chính thụ từ nhỏ đã tình căn thâm chủng(tình cảm đến mức sâu đậm), mà chính quy công thế nhưng lại là thái tử. Nhân vật chính thụ là thư đồng của thái tử, hai người cùng nhau lớn lên, hai bên đều có hảo cảm với nhau, chỉ là lòng còn chưa tỏ mà thôi. Mắt thấy hai người sắp đâm thủng một tầng giấy mỏng kia rồi sau đó ở bên nhau, vương gia ghen tị cực kì mà chen một chân vào, âm thầm thiết kế kế hoạch hãm hại thái tử, làm cho hoàng thượng tưởng thái tử có ý nghĩ muốn cướp ngôi. Hoàng thượng luôn không thích tính cách của thái tử. Biết được thái tử có ý đồ mưu phản, ngài giận dữ không thôi, đêm đó giam thái tử vào thiên lai, tạm thời chờ xử trí.
Việc này vừa truyền ra, đương triều liền nổi sóng. Nhân vật chính thụ gấp đến mức xoay quanh luôn rồi, ở khắp nơi tìm người giúp thái tử thoát vây. Vương gia nhìn thấy thời cơ đã đến, liền dũng cảm đứng ra giúp nhân vật chính thụ, bất quá cùng lúc đó cũng đưa ra một điều kiện, đó chính là muốn nhân vật chính thụ thành của riêng hắn. Nhân vật chính thụ lúc đầu thì thề sống chết không theo, mà chắc là sau đó bị vương gia uy hiếp kiêm ép buộc, sau cùng rưng rưng nước mắt mà đồng ý.
Vậy nên, tổng kết lại thì phần diễn tiếp theo của Sở Phong chính là, tinh trùng thượng não phúc hắc thê nô công, chỉ nhìn thấy một đoạn ở trên các cổ trắng nõn của nhân vật chính thụ thôi là đã muốn động dục. Mà lúc này đây, tra công Sở Phong tỏ vẻ, hệ thống mày CMN đùa tao à?
【 Nhắc nhở: Lần này về hình thức của nội dung vở kịch có thể tùy ý triển khai, chỉ cần không ảnh hưởng tới đầu mối chính của nội dung vở kịch thì người chơi có thể tự do phát huy.】
Sở Phong lập tức từ trong ao đứng dậy, sờ sờ cằm, trong mắt lộ ra tia hưng phấn. Tự do phát huy rất tốt a, nhân vật chính thụ này không phải đã được anh độc chiếm rồi sao, anh ngược lại muốn nhìn xem, thụ này lớn lên là bộ dạng như thế nào, mà có thể khiến cho nhất phẩm thân vương cùng với thái tử đương triều đồng thời bị mê hoặc đến xoay vòng vòng như vậy!
Nếu như lớn lên hợp gu anh, thì anh sẽ không ngại khai bao cậu ấy. Dù sao thì đây cũng là văn 3P, anh cùng nhân vật chính thụ xảy ra quan hệ là chuyện đương nhiên rồi. Khà khà, Sở Phong chếch lên khóe môi, ở đáy lòng mừng thầm: Cuộc sống tính phúc của ông đây cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi!
Gọi thị nữ tới hầu hạ anh thay quần áo xong, lại ăn mấy khối bánh ngọt, Sở Phong dẫn theo hai gã sai vặt cùng đi tới căn phòng nhỏ giam cầm nhân vật chính thụ. Anh trong lòng ôm theo tràn đầy mong đợi, còn tưởng rằng bản thân sẽ gặp được một đại mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặn, không nghĩ tới vừa bước vào cửa, đập vào mắt anh là một đôi gò má tái nhợt yếu ớt.
Mọe nó… Sở Phong cầm quạt xếp, khóe miệng co giật, lùi về sau hai bước, đồng thời ánh mắt ra hiệu với hai gã sai vặt phía sau tiến lên đây.
“Đây chính là Trầm Mộ Nhiên sao? Thế nào mà sắc mặt lại tái nhợt như vậy? “ Sở Phong dùng quạt xếp che miệng mình lại.
Hai gã sai vặt liên tục gật đầu, cùng lúc đó lộ ra biểu hiện không biết phải làm sao, một trong hai người đó mới thật thà thấp giọng nói, “Vương gia, ngài không biết đấy thôi, thân thể Trầm công tử quý giá, chịu không được gió, giá rét cũng không chịu nổi, từ lúc vào phủ đến giờ vẫn luôn dùng thuốc bổ để nuôi.”
Thì ra là một tên bệnh bại hoại! Sở Phong lườm một cái, lại nhìn thân ảnh gầy yếu ngồi bên cửa sổ kia, giống như là chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là sẽ gục ngay, đột nhiên có loại cảm giác vô lực cực kì.
Cho hai gã sai vặt lui ra, Sở Phong mở quạt xếp ra, một bên quạt xếp, vừa quạt quạt vừa đi đến trước mặt Trầm Mộ Nhiên. Người kia vốn đang dựa vào cửa sổ mà nghĩ miên mang, cảm nhận được có người tới gần, chậm chạp mà quay mặt sang, liền thấy một đôi mắt tà khí nhìn mình.
“Vương gia… ” Trầm Mộ Nhiên nhìn anh, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng cúi đầu, che lại vạt áo.
Sở Phong nhìn cái cổ tinh tế hơi lộ ra ngoài của cậu, trong lòng không tiếng động mà thở dài. Được rồi, vóc người chưa nói tới, nhưng ngũ quan trước mắt chỉ có thêm xem là thanh tú, đôi mắt cũng không có to như của Dương Vân Tu. Còn có cái cằm nhọn nhọn này, rõ ràng là một phiên bản nam của Lâm Đại Ngọc mà. Làm sao anh xuống tay được đây !
*Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.
“Mộ Nhiên a, sắc trời cũng không còn sớm, không bằng… Chúng ta đi ngủ đi ?” Sở Phong muốn dọa cậu một chút.
Quả nhiên, Trầm Mộ Nhiên vừa nghe tới hai chữ “đi ngủ”, khuôn mặt to bằng bàn tay càng tái nhợt hơn. Mi mắt cậu run rẩy, hai ống tay áo khẩn trương đến mức nắm vào nhau, khiếp sợ mà nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mặt.
“Vương gia, nếu như ta đáp ứng ngươi… Ngày mai ngươi sẽ đến chỗ hoàng thượng, cầu xin giúp thái tử chứ ?”
“Đúng vậy.” Sở Phong sảng khoái đáp ứng, anh dùng đuôi quạt xếp nâng cằm Trầm Mộ Nhiên lên, nở nụ cười, “Làm thế nào để lấy lòng ta, người chắc hiểu rõ rồi chứ nhỉ ?”
Trong mắt Trầm Mộ Nhiên xẹt qua một tia oán hận cùng bi thương, cậu mím mím môi, cúi đầu cởi đai lưng của mình. Mang theo biểu tình khuất phục mà cởi ngoại sam, cho tới khi chỉ còn lại áo lót sát người. Cảm thấy ánh mắt đánh giá của Sở Phong rơi vào người mình, cậu không kìm được mà nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhắm mắt lại, khuất phục mà ngửa mặt lên.
Chà chà, cơ thể thật nhỏ bé. Sở Phong di duyển quạt xếp, đẩy ra vạt áo lót trong của cậu, thân thể gầy yếu trắng bệch lộ ra trước mắt hắn, nhìn cái bụng nhô ra từng chiếc xương sườn, Sở Phong đừng nói là đùa giỡn, liếc mắt cái thôi cũng đã cảm thấy đau mắt lắm rồi.
“Ha ha, chuyện này… Mộ Nhiên a, đêm nay ngươi ngủ một mình đi ha. Yên tâm, ngày mai ta sẽ đến chỗ phụ hoàng cầu xin dùm ngươi !”
Trầm Mộ Nhiên cũng chưa nhận ra ẩn ý sỉ nhục bên trong câu nói đó, đã kinh ngạc mở mắt ra, nhưng mà trong phòng đã không còn bóng dáng của Sở Phong nữa rồi.
Cậu có cảm giác, vương gia hôm nay, có chút không giống thường ngày…
**
Ngày tiếp theo. Hoàng cung – Thái Hòa điện.
“Tuyên, Tam vương gia yết kiến.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng! ”Sở Phong vừa vào điện, liền dứt khoát một tay vén áo bào lên, quỳ xuống mặt đất.
“Lão tam đến rồi a.” Ngồi ở trên long y là hoàng đế mới năm mươi, khuôn mặt tuấn tú, tóc mai một bên hơi nhiễm sương trắng. Nhìn thấy Sở Phong tiến vào, ngài liền hướng anh cười rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu anh ngồi bên cạnh mình.
Sở Phong đứng lên, anh cầm trong tay một đồ vật, dường như muốn hiến vật quý mà dâng lên trước mặt hoàng đế, “Phụ hoàng, mấy ngày qua nhi thần ở trong phủ đều không có việc gì làm, nay vẽ một bộ tranh về săn bắn vào mùa thu. Phụ hoàng nhìn xem nhi thần vẽ như thế nào ?”
“Được.” Hoàng đế mỉm cười nhìn quyển trục được đưa tới trước mặt ngài, bức tranh trông rất sống động, cảnh săn bắn mùa thu được khắc họa sinh động trên giấy, trong đó có một người ngồi trên lưng ngựa đỏ thẩm là dễ thấy nhất, người này mặc áo giáp bạc, dáng người anh tuấn, không giận mà uy, đó chính là hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế nhìn bức tranh, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm, ngài liếc Sở Phong một cái, cười nhạt nói, “Lão tam có lòng, bức tranh này trẫm thu. Nói đi, muốn từ chỗ trẫm đòi chuyện gì ?”
“Phụ hoàng nói vậy thì… ”Sở Phong ngượng ngùng mà sờ sờ đầu, ngập ngừng một chút, mới cẩn thận mở miệng nói, “Kỳ thực lần này nhi thần đến đây, là vì chuyện của đại ca…”
**
Lúc đi ra cửa Thái Hòa điện, đầu gối Sở Phong đã mềm nhũn. Ở giai đoạn mấu chốt này mà cầu xin giúp thái tử, điều này có khác gì chọc giận một con hổ hung dữ đâu. Tuy nói là hoàng đế sẽ không giận đó đánh mèo với anh, dù sao thì màn này cũng là chính anh ở trong tối hãm hại thái tử, chờ thái tử thả ra rồi, đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại, trở lại ngày xưa),còn có thể cho anh ăn ngon ngọt nữa sao ?
Cho nên nói là lam nhan họa thủy à nha, Sở Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc lắc đầu, công hai này rõ ràng là đang tìm đường chết mà, nhân từ với đối thủ, thì chính là tàn nhẫn với bản thân.
Ảo não rồi ảo não, Sở Phong quyết định trước khi về phủ thì vào thiên lao nhìn một chút. Dù sao thì trong truyền thuyết này, thái tử cho đến bây giờ vẫn chưa một lần lộ mặt đi, dựa theo tiêu chuẩn đam mỹ cổ trang mà thiết kế thì, chính quy công này ngoại hình chắc cũng không tệ đi ? Cũng không biết so với Tạ Minh Thần thì như thế nào đây…
“Tam vương gia, đến rồi.”
Sở Phong gật gật đầu, vẫy tay ý bảo các hầu quan chức lui ra, một mình hướng tới nơi tối tăm kia, đi tới nơi sâu thẳm trong hành lang.
Trong một gian phòng cuối cùng của phòng giam, thân ảnh ngồi thẳng thon dài cao ngất. Hắn nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lông mày tuấn tú hơi nhíu lại.
Gò má người kia bị ngăn lại bởi tóc đen thật dài, Sở Phong cách song sắt lao tù, nhìn không rõ tướng mạo của hắn, chỉ có thể nhìn độ cong của của hàm dưới mà cảm thấy có mấy phần quen mắt.
“Đại ca, tư vị ở trong thiên lao như thế nào a ?”
Nghe tiếng nói chuyện, người kia chậm rãi quay mặt lại, mặt mày tinh xảo như ngọc, mắt phượng lưu chuyển một chút, mặt không đổi sắc mà nhìn người mới đến.
Một khắc khi Sở Phong nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, đôi mắt chợt trợn tròn.
Sở Phong mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, ý thức lộn xộn dần rõ ràng lại. Nhìn người con gái mi thanh mắt tú mặc đồ cung nữ trước mắt, anh đột nhiên ‘a’ một tiếng, tay liền nhanh chóng mò xuống hạ thân mình.
*mi thanh mắt tú: là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt.
DM, không có! Anh cúi đầu, sau khi thấy rõ tình cảnh của mình, sắc mặt kinh hoảng lúc này mới có chút bình tĩnh lại. Thì ra là anh đang ngâm mình trong hồ nước nóng, chẳng trách là cả người không mặc gì cả.
【 Hoan nghênh người chơi tiến vào hình thức cổ trang cung đình, trước mắt, giá trị nhân phẩm là 0, giá trị trinh tiết là 0, xin người chơi mau chóng làm quen với nội dung vở kịch, cố gắng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.】
Nghe âm thanh điện tử trong đầu, Sở Phong đã không còn ngạc nhiên nữa rồi. Anh phất tay bảo thị nữ kia lui ra, sau đó ngâm mình trong ao đang bốc hơi nước, thoải mái nheo mắt lại, rồi lười biếng tiếp nhận thông tin do hệ thống gửi tới.
Không tệ lắm, thân phận bây giờ của anh là vương gia. Bất quá… gân xanh trên trán Sở Phong nổi lên, giời ạ, văn 3P còn chưa tính, thế mà anh còn là nhân vật công hai?! Lẽ nào cho anh được một lần làm chính quy công sẽ chết sao!
*chính quy: tức là phù hợp với tiêu chuẩn được công nhận. (Theo mình thì là anh Phong là công ‘phụ’ nên ảnh muốn được làm 1 lần ‘chính’.)
Sở Phong không nhịn được mà trừng mắt một cái, trong đầu lại hiện lên những đoạn tình tiết quan trọng thì sắc mặt anh cũng theo đó mà đen dần.
Được rồi, thì ra đây là một vở kịch ngược luyến, công hai này là vương gia đương triều, rất được sủng ái, đối với nhân vật chính thụ từ nhỏ đã tình căn thâm chủng(tình cảm đến mức sâu đậm), mà chính quy công thế nhưng lại là thái tử. Nhân vật chính thụ là thư đồng của thái tử, hai người cùng nhau lớn lên, hai bên đều có hảo cảm với nhau, chỉ là lòng còn chưa tỏ mà thôi. Mắt thấy hai người sắp đâm thủng một tầng giấy mỏng kia rồi sau đó ở bên nhau, vương gia ghen tị cực kì mà chen một chân vào, âm thầm thiết kế kế hoạch hãm hại thái tử, làm cho hoàng thượng tưởng thái tử có ý nghĩ muốn cướp ngôi. Hoàng thượng luôn không thích tính cách của thái tử. Biết được thái tử có ý đồ mưu phản, ngài giận dữ không thôi, đêm đó giam thái tử vào thiên lai, tạm thời chờ xử trí.
Việc này vừa truyền ra, đương triều liền nổi sóng. Nhân vật chính thụ gấp đến mức xoay quanh luôn rồi, ở khắp nơi tìm người giúp thái tử thoát vây. Vương gia nhìn thấy thời cơ đã đến, liền dũng cảm đứng ra giúp nhân vật chính thụ, bất quá cùng lúc đó cũng đưa ra một điều kiện, đó chính là muốn nhân vật chính thụ thành của riêng hắn. Nhân vật chính thụ lúc đầu thì thề sống chết không theo, mà chắc là sau đó bị vương gia uy hiếp kiêm ép buộc, sau cùng rưng rưng nước mắt mà đồng ý.
Vậy nên, tổng kết lại thì phần diễn tiếp theo của Sở Phong chính là, tinh trùng thượng não phúc hắc thê nô công, chỉ nhìn thấy một đoạn ở trên các cổ trắng nõn của nhân vật chính thụ thôi là đã muốn động dục. Mà lúc này đây, tra công Sở Phong tỏ vẻ, hệ thống mày CMN đùa tao à?
【 Nhắc nhở: Lần này về hình thức của nội dung vở kịch có thể tùy ý triển khai, chỉ cần không ảnh hưởng tới đầu mối chính của nội dung vở kịch thì người chơi có thể tự do phát huy.】
Sở Phong lập tức từ trong ao đứng dậy, sờ sờ cằm, trong mắt lộ ra tia hưng phấn. Tự do phát huy rất tốt a, nhân vật chính thụ này không phải đã được anh độc chiếm rồi sao, anh ngược lại muốn nhìn xem, thụ này lớn lên là bộ dạng như thế nào, mà có thể khiến cho nhất phẩm thân vương cùng với thái tử đương triều đồng thời bị mê hoặc đến xoay vòng vòng như vậy!
Nếu như lớn lên hợp gu anh, thì anh sẽ không ngại khai bao cậu ấy. Dù sao thì đây cũng là văn 3P, anh cùng nhân vật chính thụ xảy ra quan hệ là chuyện đương nhiên rồi. Khà khà, Sở Phong chếch lên khóe môi, ở đáy lòng mừng thầm: Cuộc sống tính phúc của ông đây cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi!
Gọi thị nữ tới hầu hạ anh thay quần áo xong, lại ăn mấy khối bánh ngọt, Sở Phong dẫn theo hai gã sai vặt cùng đi tới căn phòng nhỏ giam cầm nhân vật chính thụ. Anh trong lòng ôm theo tràn đầy mong đợi, còn tưởng rằng bản thân sẽ gặp được một đại mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặn, không nghĩ tới vừa bước vào cửa, đập vào mắt anh là một đôi gò má tái nhợt yếu ớt.
Mọe nó… Sở Phong cầm quạt xếp, khóe miệng co giật, lùi về sau hai bước, đồng thời ánh mắt ra hiệu với hai gã sai vặt phía sau tiến lên đây.
“Đây chính là Trầm Mộ Nhiên sao? Thế nào mà sắc mặt lại tái nhợt như vậy? “ Sở Phong dùng quạt xếp che miệng mình lại.
Hai gã sai vặt liên tục gật đầu, cùng lúc đó lộ ra biểu hiện không biết phải làm sao, một trong hai người đó mới thật thà thấp giọng nói, “Vương gia, ngài không biết đấy thôi, thân thể Trầm công tử quý giá, chịu không được gió, giá rét cũng không chịu nổi, từ lúc vào phủ đến giờ vẫn luôn dùng thuốc bổ để nuôi.”
Thì ra là một tên bệnh bại hoại! Sở Phong lườm một cái, lại nhìn thân ảnh gầy yếu ngồi bên cửa sổ kia, giống như là chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi là sẽ gục ngay, đột nhiên có loại cảm giác vô lực cực kì.
Cho hai gã sai vặt lui ra, Sở Phong mở quạt xếp ra, một bên quạt xếp, vừa quạt quạt vừa đi đến trước mặt Trầm Mộ Nhiên. Người kia vốn đang dựa vào cửa sổ mà nghĩ miên mang, cảm nhận được có người tới gần, chậm chạp mà quay mặt sang, liền thấy một đôi mắt tà khí nhìn mình.
“Vương gia… ” Trầm Mộ Nhiên nhìn anh, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi, theo bản năng cúi đầu, che lại vạt áo.
Sở Phong nhìn cái cổ tinh tế hơi lộ ra ngoài của cậu, trong lòng không tiếng động mà thở dài. Được rồi, vóc người chưa nói tới, nhưng ngũ quan trước mắt chỉ có thêm xem là thanh tú, đôi mắt cũng không có to như của Dương Vân Tu. Còn có cái cằm nhọn nhọn này, rõ ràng là một phiên bản nam của Lâm Đại Ngọc mà. Làm sao anh xuống tay được đây !
*Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.
“Mộ Nhiên a, sắc trời cũng không còn sớm, không bằng… Chúng ta đi ngủ đi ?” Sở Phong muốn dọa cậu một chút.
Quả nhiên, Trầm Mộ Nhiên vừa nghe tới hai chữ “đi ngủ”, khuôn mặt to bằng bàn tay càng tái nhợt hơn. Mi mắt cậu run rẩy, hai ống tay áo khẩn trương đến mức nắm vào nhau, khiếp sợ mà nhìn nam nhân anh tuấn cao lớn trước mặt.
“Vương gia, nếu như ta đáp ứng ngươi… Ngày mai ngươi sẽ đến chỗ hoàng thượng, cầu xin giúp thái tử chứ ?”
“Đúng vậy.” Sở Phong sảng khoái đáp ứng, anh dùng đuôi quạt xếp nâng cằm Trầm Mộ Nhiên lên, nở nụ cười, “Làm thế nào để lấy lòng ta, người chắc hiểu rõ rồi chứ nhỉ ?”
Trong mắt Trầm Mộ Nhiên xẹt qua một tia oán hận cùng bi thương, cậu mím mím môi, cúi đầu cởi đai lưng của mình. Mang theo biểu tình khuất phục mà cởi ngoại sam, cho tới khi chỉ còn lại áo lót sát người. Cảm thấy ánh mắt đánh giá của Sở Phong rơi vào người mình, cậu không kìm được mà nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhắm mắt lại, khuất phục mà ngửa mặt lên.
Chà chà, cơ thể thật nhỏ bé. Sở Phong di duyển quạt xếp, đẩy ra vạt áo lót trong của cậu, thân thể gầy yếu trắng bệch lộ ra trước mắt hắn, nhìn cái bụng nhô ra từng chiếc xương sườn, Sở Phong đừng nói là đùa giỡn, liếc mắt cái thôi cũng đã cảm thấy đau mắt lắm rồi.
“Ha ha, chuyện này… Mộ Nhiên a, đêm nay ngươi ngủ một mình đi ha. Yên tâm, ngày mai ta sẽ đến chỗ phụ hoàng cầu xin dùm ngươi !”
Trầm Mộ Nhiên cũng chưa nhận ra ẩn ý sỉ nhục bên trong câu nói đó, đã kinh ngạc mở mắt ra, nhưng mà trong phòng đã không còn bóng dáng của Sở Phong nữa rồi.
Cậu có cảm giác, vương gia hôm nay, có chút không giống thường ngày…
**
Ngày tiếp theo. Hoàng cung – Thái Hòa điện.
“Tuyên, Tam vương gia yết kiến.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng! ”Sở Phong vừa vào điện, liền dứt khoát một tay vén áo bào lên, quỳ xuống mặt đất.
“Lão tam đến rồi a.” Ngồi ở trên long y là hoàng đế mới năm mươi, khuôn mặt tuấn tú, tóc mai một bên hơi nhiễm sương trắng. Nhìn thấy Sở Phong tiến vào, ngài liền hướng anh cười rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu anh ngồi bên cạnh mình.
Sở Phong đứng lên, anh cầm trong tay một đồ vật, dường như muốn hiến vật quý mà dâng lên trước mặt hoàng đế, “Phụ hoàng, mấy ngày qua nhi thần ở trong phủ đều không có việc gì làm, nay vẽ một bộ tranh về săn bắn vào mùa thu. Phụ hoàng nhìn xem nhi thần vẽ như thế nào ?”
“Được.” Hoàng đế mỉm cười nhìn quyển trục được đưa tới trước mặt ngài, bức tranh trông rất sống động, cảnh săn bắn mùa thu được khắc họa sinh động trên giấy, trong đó có một người ngồi trên lưng ngựa đỏ thẩm là dễ thấy nhất, người này mặc áo giáp bạc, dáng người anh tuấn, không giận mà uy, đó chính là hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế nhìn bức tranh, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm, ngài liếc Sở Phong một cái, cười nhạt nói, “Lão tam có lòng, bức tranh này trẫm thu. Nói đi, muốn từ chỗ trẫm đòi chuyện gì ?”
“Phụ hoàng nói vậy thì… ”Sở Phong ngượng ngùng mà sờ sờ đầu, ngập ngừng một chút, mới cẩn thận mở miệng nói, “Kỳ thực lần này nhi thần đến đây, là vì chuyện của đại ca…”
**
Lúc đi ra cửa Thái Hòa điện, đầu gối Sở Phong đã mềm nhũn. Ở giai đoạn mấu chốt này mà cầu xin giúp thái tử, điều này có khác gì chọc giận một con hổ hung dữ đâu. Tuy nói là hoàng đế sẽ không giận đó đánh mèo với anh, dù sao thì màn này cũng là chính anh ở trong tối hãm hại thái tử, chờ thái tử thả ra rồi, đông sơn tái khởi (đợi thời trở lại, trở lại ngày xưa),còn có thể cho anh ăn ngon ngọt nữa sao ?
Cho nên nói là lam nhan họa thủy à nha, Sở Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc lắc đầu, công hai này rõ ràng là đang tìm đường chết mà, nhân từ với đối thủ, thì chính là tàn nhẫn với bản thân.
Ảo não rồi ảo não, Sở Phong quyết định trước khi về phủ thì vào thiên lao nhìn một chút. Dù sao thì trong truyền thuyết này, thái tử cho đến bây giờ vẫn chưa một lần lộ mặt đi, dựa theo tiêu chuẩn đam mỹ cổ trang mà thiết kế thì, chính quy công này ngoại hình chắc cũng không tệ đi ? Cũng không biết so với Tạ Minh Thần thì như thế nào đây…
“Tam vương gia, đến rồi.”
Sở Phong gật gật đầu, vẫy tay ý bảo các hầu quan chức lui ra, một mình hướng tới nơi tối tăm kia, đi tới nơi sâu thẳm trong hành lang.
Trong một gian phòng cuối cùng của phòng giam, thân ảnh ngồi thẳng thon dài cao ngất. Hắn nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lông mày tuấn tú hơi nhíu lại.
Gò má người kia bị ngăn lại bởi tóc đen thật dài, Sở Phong cách song sắt lao tù, nhìn không rõ tướng mạo của hắn, chỉ có thể nhìn độ cong của của hàm dưới mà cảm thấy có mấy phần quen mắt.
“Đại ca, tư vị ở trong thiên lao như thế nào a ?”
Nghe tiếng nói chuyện, người kia chậm rãi quay mặt lại, mặt mày tinh xảo như ngọc, mắt phượng lưu chuyển một chút, mặt không đổi sắc mà nhìn người mới đến.
Một khắc khi Sở Phong nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, đôi mắt chợt trợn tròn.
Tác giả :
Đạn Xác