Tra Gặp Đối Thủ
Chương 37: Ai Nhĩ Pháp Tinh
Một tháng sau.
Căn cứ không quân của đế quốc Ai Nhĩ Pháp Tinh.
Một thanh niên có da dẻ hơi ngăm đen, mang kính bảo vệ mắt trên mặt, mặc đồ quân trang, vẻ mặt lười nhác từ trong buồng lái đi ra, không khí khô nóng cực kỳ, anh chỉ dừng lại sau hai bước đi, cả người đều là mồ hôi.
“Mụ nội nó, cái thời tiết quái quỷ gì thế này.” Ai Nhĩ Pháp Tinh nổi danh là có thời tiết ác liệt, buổi sáng nóng đến mức cứ như là đang trong trưa hè, nhiệt độ buổi chiều lại rơi xuống dưới 0 độ. Sở Phong vừa hùng hùng hổ hổ, vừa mở ra cửa xe huyền phù loại nhỏ ở bên cạnh. Mới vừa ngồi vào ghế phía sau, bên cạnh liền đưa tới một chai nước đá.
“Cám ơn.” Đúng là phó qua tri kỷ của mình mà, Sở Phong lấy kính bảo vệ mắt xuống, không chút nghĩ ngơi, nhận lấy chai nước rồi uống ùng ục ùng ục hết nửa chai.
“Hôm nay chuyến đi thử có thuận lợi không?” Thanh âm trong trẻo vang lên bên tai, làm cho đôi mắt Sở Phong trừng lớn, suýt chút nữa đã bị nước đá ở trong cổ họng làm cho nghẹn.
“Khụ khụ… Sao lại là cậu?” Anh nhanh chóng cầm chai nước nhìn xung quanh nó, chỉ lo người này hạ độc ở bên trong.
“Thành phó quan có chút việc bận, cho nên tôi tới đón anh.” Lâm Đông nhìn anh cười ôn hòa, thuần thục mà lái xe huyền phù, “Mệt không, sau khi trở về nhà ở tập thể thì nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Cái tên này sao đột nhiên lại trở nên ân cần đến như vậy a… Sở Phong nhìn gò má trắng trắng nộn nộn của Lâm Đông, ước ao đến mức hận không thể đấm vào nó mấy cái. Làm nghiên cứu như bọn người này thật tốt a, cả ngày đều ngồi trong phòng làm việc, không dính chút khói lửa nào. Nào giống anh, mỗi ngày đều phải lôi kéo đám binh lính đi thử tàu chiến mệt đến chết, chiến hạm mới tính năng không ổn định còn chưa tính, bọn họ còn phải đối phó với các loại khí trời khắc nghiệt. Mỗi đêm trở về nhà ở tập thể thì xương cốt đều sắp tan vỡ luôn rồi.
“Cậu đừng cười, làm tôi thấy quỷ dị khiếp sợ đến hoảng rồi đây này.” Tư thế ngồi Sở Phong nguyên bản là buông lỏng trở nên hơi cảnh giác, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Không có gì, chính là thấy anh gần đây hay qua lại với Minh Uyên, có chút ngạc nhiên thôi.” Lâm Đông khóe miệng câu lên, “Lại nói tiếp, ở thế giới này đã lâu vậy rồi, nhưng mà đầu mối tình cảm chính hình như không tiến triển chút nào.”
Anh cùng Minh Uyên biểu hiện rõ như vậy sao… Sở Phong không khỏi có chút chột dạ, giá trị nhân phẩm của anh thực sự rất cao, nhưng mà giá trị tiết tháo thì… Trời nợ, nghĩ lại thì thật là không đành lòng nhìn thẳng mà.
“Gần đây Minh Uyên đối với tôi càng ngày càng lãnh đạm.” Khẩu khí Lâm Đông có chút ai oán, bất quá nếu nghe kỹ, thì hình như trong đó còn mang theo mấy phần vui như mở cờ.
“Vậy à…” Sở Phong nhìn ngoài cửa sổ khu nhà ở tập thể càng ngày càng gần, không yên lòng mà trả lời.
“Sở Phong, sau này các anh sẽ đi biên giới tinh, đúng không?”
“Đúng, sao vậy?” Sở Phong xoay đầu lại nhìn cậu.
Lâm Đông nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tổ nghiên cứu chúng tôi đoán rằng chắc cũng đợi ở chỗ này, không thể cùng đi với các anh rồi. Nhưng mà — —“ Cậu ám muội mà trừng mắt nhìn, “Tiểu Phong nhớ nhớ tới tôi nha.”
“Nhớ em gái cậu á!” Sở Phong bị cậu kêu là Tiểu Phong mà nổi lên một thân da gà. Thấy xe huyền phù đã mở ra khi tới trước cửa lớn của nhà ở tập thể, liền vội vàng xuống xe, nhanh chân chạy tới khu nhà ở tập thể.
“Kính bảo vệ mắt của anh…” Lâm Đông nhặt lên cái kính bảo vệ mắt mà anh bỏ quên trên ghế, nhìn thân ảnh ngoài cửa xe chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
**
Chuyện đầu tiên sau khi Sở Phong về nhà ở tập thể, chính là cởi ra bộ quần áo huấn luyện bẩn do dính đầy mồ hôi, đi vào trong phòng tắm để tắm. Anh đi vào trong bồn tắm, cả người buông lỏng nằm trong tinh dầu, ngâm tới mức sắp ngủ thiếp đi.
Giữa lúc đầu óc hỗn độn, anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang khẽ, hẳn là Minh Uyên trở về. Nơi anh ở là phòng của hai người, nhà tắm nhà vệ sinh nhà bếp đều đầy đủ mọi thứ, bố trí này ở trong căn cứ đã được xem là sang trọng rồi. Chỉ là trừ phòng ngủ, những nơi khác đều là nơi công cộng. Nghĩ tới bản thân không thể độc chiếm bồn tắm, Sở Phong liền nhanh chóng đứng dậy, tùy tiện lau lau nước trên người, đem khăn quấn ở hạ thân, mở cửa phòng tắm ra.
Không nghĩ tới trước mặt lại là khuôn mặt phóng to của Minh Uyên, thần sắc người nọ có chút kinh ngạc, hình như là đứng sau cửa phòng tắm một đoạn thời gian rồi.
“Anh xong việc rồi?” Sở Phong cười hướng hắn chào hỏi.
Minh Uyên gật gật đầu, tầm mắt lơ đãng đảo qua cơ thể trần truồng của Sở Phong, cái cổ màu đồng thỉnh thoảng lại chảy xuống mấy giọt nước trên lớp da thịt. Cổ họng của hắn giật giật, có hơi khô khan.
“Ngày mai anh nghỉ phải không?”
Sở Phong ừ một tiếng, không hiểu sao mà hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà nhìn ánh mắt ám trầm của Minh Uyên, trong lòng nhất thời hiểu ra.
“Đến phòng chờ tôi.” Minh Uyên cởi mũ lính xuống, lướt qua vai anh, quay người đi vào phòng tắm.
15 phút sau.
Sở Phong quỳ gối trên giường, chân trái bị một bàn tay thon dài trắng nõn kéo rộng ra, cả người đều bị một lực đạo ở phía sau đâm đến không nhịn được mà hướng về phía trước. Anh khó nhịn được mà rên rỉ lên, một cái tay chỗng đỡ ở trên giường, một tay khác nhanh chống vuốt vật đang phấn chấn ở giữa hai chân.
Từ cái đêm sinh nhật đó hai người ở trên xe huyền phù “giải tỏa áp lực” lẫn nhau xong, thì quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên có chút vi diệu, ít nhất Sở Phong có thể nhận ra rõ ràng rằng địch ý của Minh Uyên đối với anh đã biến mất. Sau khi tới nơi Ai Nhĩ Pháp Tinh hoang vu cằn cỗi này, hai thanh niên máu nóng mỗi ngày đều cùng ăn cùng ở, cộng thêm đêm dài lắm mộng, không cẩn thận đụng chạm gây gổ với nhau cũng là chuyện bình thường.
Sở Phong không nhớ rõ là ai chủ động trước, hình như là có một thuộc hạ rủ anh ra ngoài ăn liên hoan vào buổi tối, uống có chút rượu sau đó đi về, choáng váng chạy vào trong phòng Minh Uyên, còn sờ bóp trên người Minh Uyên. Chắc là do vậy, nên Minh Uyên bị anh khơi mào lửa nóng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cột anh vào đầu giường, tàn nhẫn làm một trận.
Vì vậy từ sau cái đêm đó, hai người đều ăn ý mà bắt đầu quan hệ bạn tình. Chỉ lên giường, không nói tình.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Tư thế làm từ phía sau lưng tuy rằng có thể đi vào sâu bên trong, nhưng mà không nhìn thấy mặt Sở Phong, Minh Uyên vẫn có chút buồn bực không nói nên lời. Lần này dùng một lực lớn đẩy về phía trước, dục vọng của hắn đâm rút càng nhanh hơn, trở người Sở Phong lại, đúng lúc thấy vẻ mặt có chút hoảng của anh.
“Không có gì.” Sở Phong ý thức được bản thân đã phân tâm, vội vàng rũ mắt xuống, vuốt vuốt tính cụ của mình, một bên giục Minh Uyên, “Chân ông đây tê gần chết rồi nè, anh nhanh lên một chút.”
Minh Uyên mím mim môi, đẩy hai chân anh ra gác lên vai, eo hạ thấp xuống, dục vọng liền đâm vào miệng huyệt ấm áp. Mặc dù nơi nhỏ hẹp kia của Sở Phong đã thích ứng được, nhưng mà thân thể bị cường thế xâm nhập vào như vậy làm cho Sở Phong có chút ăn không tiêu, dù sao trước đây anh đều dùng thứ phía trước à.
“Ừm… Lần sau, đến lượt tôi ở phía trên…” Sở Phong ngẩng cổ, khuôn mặt anh tuấn nhuộm màu ửng đỏ của tình dục.
Minh Uyên hơi nhíu mày, cường độ đâm rút càng tăng thêm mấy phần. Tiếng rên rỉ của Sở Phong có chút thay đổi, con ngươi đen cũng tràn ngập sương mù. Minh Uyên chăm chú nhìn dáng vẻ đắm chìm trong tình dục của anh, lúc muốn kéo chân anh rộng ra một chút, thì thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kỳ đau đớn của Sở Phong.
“A… Chân trái của tôi…”
“Rút gân?” Minh Uyên vội vã rút ra khỏi cơ thể anh.
Sở Phong đau tới mức không nói ra lời, trên lưng đều là mồ hôi lạnh, chỉ hơi dùng lực mà gật đầu.
“Tôi đi lấy hộp thuốc tới.” Minh Uyên cau mày, tính cụ trong quần còn đang ngẩng đầu cao cao, cứ thế mà đi xuống giường tới ngăn tủ kéo ra.
“Lần sau để anh ở phía trên sẽ tốt hơn.” Sau khi bôi thuốc trị liệu vào chân trái của Sở Phong, Minh Uyên bỗng nhiên nói.
Toàn thân Sở Phong nhất thời lanh lẹ trở lại, anh mở to mắt, không dám tin mà nhìn Minh Uyên, “Anh nói… là sự thật sao?”
“Đương nhiên, loại tư thế kia sẽ dễ dàng hơn một chút, chân của anh cũng sẽ không bị tê nữa, mà tôi cũng có thể thay đổi góc độ để đâm vào.”
Sở Phong: …
Cho nên anh đang nói với tôi về cái tư thế cưỡi đó hả? Thực sự là “ha ha” quá đi.
“Muốn thử hiện tại luôn không?” Minh Uyên nóng lòng muốn thử mà ôm lấy eo anh.
“Ai nha, chân của tôi đau quá…”
Trong phòng ngủ, hai người rất nhanh đã lại dây dưa trên giường, không một ai ý thức được, ngoài cửa sổ, một đôi mắt xuyên qua khe hở lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lâm Đông nắm chặt kính bảo vệ mắt trong tay, đột nhiên quay người, ánh mắt nham hiểm, nhanh chân đi ra ngoài.
Căn cứ không quân của đế quốc Ai Nhĩ Pháp Tinh.
Một thanh niên có da dẻ hơi ngăm đen, mang kính bảo vệ mắt trên mặt, mặc đồ quân trang, vẻ mặt lười nhác từ trong buồng lái đi ra, không khí khô nóng cực kỳ, anh chỉ dừng lại sau hai bước đi, cả người đều là mồ hôi.
“Mụ nội nó, cái thời tiết quái quỷ gì thế này.” Ai Nhĩ Pháp Tinh nổi danh là có thời tiết ác liệt, buổi sáng nóng đến mức cứ như là đang trong trưa hè, nhiệt độ buổi chiều lại rơi xuống dưới 0 độ. Sở Phong vừa hùng hùng hổ hổ, vừa mở ra cửa xe huyền phù loại nhỏ ở bên cạnh. Mới vừa ngồi vào ghế phía sau, bên cạnh liền đưa tới một chai nước đá.
“Cám ơn.” Đúng là phó qua tri kỷ của mình mà, Sở Phong lấy kính bảo vệ mắt xuống, không chút nghĩ ngơi, nhận lấy chai nước rồi uống ùng ục ùng ục hết nửa chai.
“Hôm nay chuyến đi thử có thuận lợi không?” Thanh âm trong trẻo vang lên bên tai, làm cho đôi mắt Sở Phong trừng lớn, suýt chút nữa đã bị nước đá ở trong cổ họng làm cho nghẹn.
“Khụ khụ… Sao lại là cậu?” Anh nhanh chóng cầm chai nước nhìn xung quanh nó, chỉ lo người này hạ độc ở bên trong.
“Thành phó quan có chút việc bận, cho nên tôi tới đón anh.” Lâm Đông nhìn anh cười ôn hòa, thuần thục mà lái xe huyền phù, “Mệt không, sau khi trở về nhà ở tập thể thì nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Cái tên này sao đột nhiên lại trở nên ân cần đến như vậy a… Sở Phong nhìn gò má trắng trắng nộn nộn của Lâm Đông, ước ao đến mức hận không thể đấm vào nó mấy cái. Làm nghiên cứu như bọn người này thật tốt a, cả ngày đều ngồi trong phòng làm việc, không dính chút khói lửa nào. Nào giống anh, mỗi ngày đều phải lôi kéo đám binh lính đi thử tàu chiến mệt đến chết, chiến hạm mới tính năng không ổn định còn chưa tính, bọn họ còn phải đối phó với các loại khí trời khắc nghiệt. Mỗi đêm trở về nhà ở tập thể thì xương cốt đều sắp tan vỡ luôn rồi.
“Cậu đừng cười, làm tôi thấy quỷ dị khiếp sợ đến hoảng rồi đây này.” Tư thế ngồi Sở Phong nguyên bản là buông lỏng trở nên hơi cảnh giác, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Không có gì, chính là thấy anh gần đây hay qua lại với Minh Uyên, có chút ngạc nhiên thôi.” Lâm Đông khóe miệng câu lên, “Lại nói tiếp, ở thế giới này đã lâu vậy rồi, nhưng mà đầu mối tình cảm chính hình như không tiến triển chút nào.”
Anh cùng Minh Uyên biểu hiện rõ như vậy sao… Sở Phong không khỏi có chút chột dạ, giá trị nhân phẩm của anh thực sự rất cao, nhưng mà giá trị tiết tháo thì… Trời nợ, nghĩ lại thì thật là không đành lòng nhìn thẳng mà.
“Gần đây Minh Uyên đối với tôi càng ngày càng lãnh đạm.” Khẩu khí Lâm Đông có chút ai oán, bất quá nếu nghe kỹ, thì hình như trong đó còn mang theo mấy phần vui như mở cờ.
“Vậy à…” Sở Phong nhìn ngoài cửa sổ khu nhà ở tập thể càng ngày càng gần, không yên lòng mà trả lời.
“Sở Phong, sau này các anh sẽ đi biên giới tinh, đúng không?”
“Đúng, sao vậy?” Sở Phong xoay đầu lại nhìn cậu.
Lâm Đông nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tổ nghiên cứu chúng tôi đoán rằng chắc cũng đợi ở chỗ này, không thể cùng đi với các anh rồi. Nhưng mà — —“ Cậu ám muội mà trừng mắt nhìn, “Tiểu Phong nhớ nhớ tới tôi nha.”
“Nhớ em gái cậu á!” Sở Phong bị cậu kêu là Tiểu Phong mà nổi lên một thân da gà. Thấy xe huyền phù đã mở ra khi tới trước cửa lớn của nhà ở tập thể, liền vội vàng xuống xe, nhanh chân chạy tới khu nhà ở tập thể.
“Kính bảo vệ mắt của anh…” Lâm Đông nhặt lên cái kính bảo vệ mắt mà anh bỏ quên trên ghế, nhìn thân ảnh ngoài cửa xe chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn kia, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
**
Chuyện đầu tiên sau khi Sở Phong về nhà ở tập thể, chính là cởi ra bộ quần áo huấn luyện bẩn do dính đầy mồ hôi, đi vào trong phòng tắm để tắm. Anh đi vào trong bồn tắm, cả người buông lỏng nằm trong tinh dầu, ngâm tới mức sắp ngủ thiếp đi.
Giữa lúc đầu óc hỗn độn, anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang khẽ, hẳn là Minh Uyên trở về. Nơi anh ở là phòng của hai người, nhà tắm nhà vệ sinh nhà bếp đều đầy đủ mọi thứ, bố trí này ở trong căn cứ đã được xem là sang trọng rồi. Chỉ là trừ phòng ngủ, những nơi khác đều là nơi công cộng. Nghĩ tới bản thân không thể độc chiếm bồn tắm, Sở Phong liền nhanh chóng đứng dậy, tùy tiện lau lau nước trên người, đem khăn quấn ở hạ thân, mở cửa phòng tắm ra.
Không nghĩ tới trước mặt lại là khuôn mặt phóng to của Minh Uyên, thần sắc người nọ có chút kinh ngạc, hình như là đứng sau cửa phòng tắm một đoạn thời gian rồi.
“Anh xong việc rồi?” Sở Phong cười hướng hắn chào hỏi.
Minh Uyên gật gật đầu, tầm mắt lơ đãng đảo qua cơ thể trần truồng của Sở Phong, cái cổ màu đồng thỉnh thoảng lại chảy xuống mấy giọt nước trên lớp da thịt. Cổ họng của hắn giật giật, có hơi khô khan.
“Ngày mai anh nghỉ phải không?”
Sở Phong ừ một tiếng, không hiểu sao mà hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng mà nhìn ánh mắt ám trầm của Minh Uyên, trong lòng nhất thời hiểu ra.
“Đến phòng chờ tôi.” Minh Uyên cởi mũ lính xuống, lướt qua vai anh, quay người đi vào phòng tắm.
15 phút sau.
Sở Phong quỳ gối trên giường, chân trái bị một bàn tay thon dài trắng nõn kéo rộng ra, cả người đều bị một lực đạo ở phía sau đâm đến không nhịn được mà hướng về phía trước. Anh khó nhịn được mà rên rỉ lên, một cái tay chỗng đỡ ở trên giường, một tay khác nhanh chống vuốt vật đang phấn chấn ở giữa hai chân.
Từ cái đêm sinh nhật đó hai người ở trên xe huyền phù “giải tỏa áp lực” lẫn nhau xong, thì quan hệ của bọn họ bắt đầu trở nên có chút vi diệu, ít nhất Sở Phong có thể nhận ra rõ ràng rằng địch ý của Minh Uyên đối với anh đã biến mất. Sau khi tới nơi Ai Nhĩ Pháp Tinh hoang vu cằn cỗi này, hai thanh niên máu nóng mỗi ngày đều cùng ăn cùng ở, cộng thêm đêm dài lắm mộng, không cẩn thận đụng chạm gây gổ với nhau cũng là chuyện bình thường.
Sở Phong không nhớ rõ là ai chủ động trước, hình như là có một thuộc hạ rủ anh ra ngoài ăn liên hoan vào buổi tối, uống có chút rượu sau đó đi về, choáng váng chạy vào trong phòng Minh Uyên, còn sờ bóp trên người Minh Uyên. Chắc là do vậy, nên Minh Uyên bị anh khơi mào lửa nóng, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cột anh vào đầu giường, tàn nhẫn làm một trận.
Vì vậy từ sau cái đêm đó, hai người đều ăn ý mà bắt đầu quan hệ bạn tình. Chỉ lên giường, không nói tình.
“Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Tư thế làm từ phía sau lưng tuy rằng có thể đi vào sâu bên trong, nhưng mà không nhìn thấy mặt Sở Phong, Minh Uyên vẫn có chút buồn bực không nói nên lời. Lần này dùng một lực lớn đẩy về phía trước, dục vọng của hắn đâm rút càng nhanh hơn, trở người Sở Phong lại, đúng lúc thấy vẻ mặt có chút hoảng của anh.
“Không có gì.” Sở Phong ý thức được bản thân đã phân tâm, vội vàng rũ mắt xuống, vuốt vuốt tính cụ của mình, một bên giục Minh Uyên, “Chân ông đây tê gần chết rồi nè, anh nhanh lên một chút.”
Minh Uyên mím mim môi, đẩy hai chân anh ra gác lên vai, eo hạ thấp xuống, dục vọng liền đâm vào miệng huyệt ấm áp. Mặc dù nơi nhỏ hẹp kia của Sở Phong đã thích ứng được, nhưng mà thân thể bị cường thế xâm nhập vào như vậy làm cho Sở Phong có chút ăn không tiêu, dù sao trước đây anh đều dùng thứ phía trước à.
“Ừm… Lần sau, đến lượt tôi ở phía trên…” Sở Phong ngẩng cổ, khuôn mặt anh tuấn nhuộm màu ửng đỏ của tình dục.
Minh Uyên hơi nhíu mày, cường độ đâm rút càng tăng thêm mấy phần. Tiếng rên rỉ của Sở Phong có chút thay đổi, con ngươi đen cũng tràn ngập sương mù. Minh Uyên chăm chú nhìn dáng vẻ đắm chìm trong tình dục của anh, lúc muốn kéo chân anh rộng ra một chút, thì thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên cực kỳ đau đớn của Sở Phong.
“A… Chân trái của tôi…”
“Rút gân?” Minh Uyên vội vã rút ra khỏi cơ thể anh.
Sở Phong đau tới mức không nói ra lời, trên lưng đều là mồ hôi lạnh, chỉ hơi dùng lực mà gật đầu.
“Tôi đi lấy hộp thuốc tới.” Minh Uyên cau mày, tính cụ trong quần còn đang ngẩng đầu cao cao, cứ thế mà đi xuống giường tới ngăn tủ kéo ra.
“Lần sau để anh ở phía trên sẽ tốt hơn.” Sau khi bôi thuốc trị liệu vào chân trái của Sở Phong, Minh Uyên bỗng nhiên nói.
Toàn thân Sở Phong nhất thời lanh lẹ trở lại, anh mở to mắt, không dám tin mà nhìn Minh Uyên, “Anh nói… là sự thật sao?”
“Đương nhiên, loại tư thế kia sẽ dễ dàng hơn một chút, chân của anh cũng sẽ không bị tê nữa, mà tôi cũng có thể thay đổi góc độ để đâm vào.”
Sở Phong: …
Cho nên anh đang nói với tôi về cái tư thế cưỡi đó hả? Thực sự là “ha ha” quá đi.
“Muốn thử hiện tại luôn không?” Minh Uyên nóng lòng muốn thử mà ôm lấy eo anh.
“Ai nha, chân của tôi đau quá…”
Trong phòng ngủ, hai người rất nhanh đã lại dây dưa trên giường, không một ai ý thức được, ngoài cửa sổ, một đôi mắt xuyên qua khe hở lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lâm Đông nắm chặt kính bảo vệ mắt trong tay, đột nhiên quay người, ánh mắt nham hiểm, nhanh chân đi ra ngoài.
Tác giả :
Đạn Xác