Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 84: Người thừa kế
Liễu Phi Tuyết đến trước cửa phòng Chu Châu, cả người liền có một loại cảm giác vô cùng lo sợ.
Vì vậy, rất nhanh, Liễu Phi Tuyết đẩy cửa vào. Sau đó, y trừng lớn mắt, không thể tin nhìn linh hồn thể Chu Châu.
Trên giường đã không còn bóng dáng Chu Châu, vậy mà… biến thành linh hồn thể!
“Ngươi…” Âm thanh Liễu Phi Tuyết có một tia run rẩy.
Chu Châu khẽ cười khổ, “Ngươi có thể thấy được ta đã không tệ rồi.” Ít nhất, so với Liễu Phi Tuyết không nhìn thấy hắn thật sự tốt hơn nhiều… hiện tại, hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để tự lừa mình dối người mà thôi.
Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
Chu Châu thở dài, “… không thoát khỏi quan hệ với không gian. Phi Tuyết, nhanh chóng đến chỗ Dương Sóc đi.”
Liễu Phi Tuyết không hề động.
Chu Châu lần nữa thở dài một hơi, “Hiện tại ta dường như không thể nào di động, cho ta chút thời gian, ta thử động đậy xem, trước ngươi đi qua nhìn tình huống Dương Sóc đi. Ngươi cũng biết, hiện tại hắn xem như chủ ký sinh của ta, nếu hắn xảy ra vấn đề, chỉ sợ ta còn không dừng lại ở bộ dạng này.”
Âm thanh Liễu Phi Tuyết có chút lạnh xuống, “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù ngươi cùng Dương Sóc có chút quan hệ, nhưng Dương Sóc tuyệt đối không xem như chủ nhân chân chính của không gian kia, mà ngươi, là người thủ hộ không gian, vì sao hiện tại ngươi lại biến thành như vậy? Chu Châu, ngươi biết có đúng không?
Chu Châu nghe vậy thật sâu liếc mắt nhìn Liễu Phi Tuyết, một hồi lâu sau, vẫn chỉ là cười khổ, “Phi Tuyết, ngươi có thể hỏi như vậy, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi.” Người này có thể hỏi như vậy đại biểu là có để ý đến mình, trải qua nhiều chuyện như thế, có phần để ý này hắn đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Nhưng thần sắc Liễu Phi Tuyết lại lạnh hơn hai phần, “Chu Châu!”
Chu Châu cười khổ, nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giải thích, ta cảm giác tình huống của Dương Sóc rất tệ, ngươi nhanh đi xem chút đi… lúc cần thiết, chỉ có thể sử dụng linh lực.”
Liễu Phi Tuyết chấn động, “Linh lực? Ngươi điên rồi!”
Chu Châu cười khổ, ý tứ hàm xúc càng đậm, “Không có biện pháp, Dương Sóc phải sống, bằng không, ta giữ lại linh lực cũng vô dụng.”
Liễu Phi Tuyết thở sâu hít vào một hơi, đáy mắt sinh ra một vòng sắc thái gắt gỏng, “Chu Châu, cho ta một lời giải thích, hiện tại!”
Chu Châu chậm rãi cúi đầu, hai tay linh hồn thể của hắn hơi nắm thành quyền, Liễu Phi Tuyết cũng không thúc giục, nhưng không rời đi, gian phòng trong thời gian ngắn rơi vào yên lặng, trống rỗng tĩnh mịch.
Hai người dường như đang so kiên nhẫn, nhưng hiện tại Chu Châu quan tâm tình huống Dương Sóc bên kia, bản thân không cách nào di động, cho nên, phương diện kiên nhẫn đương nhiên kém Liễu Phi Tuyết.
Vì vậy, cuối cùng thỏa hiệp vẫn là Chu Châu, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nói đơn giản… khi đó ta bị thương nặng, bị chủ nhân chân chính của không gian phong ấn, trí nhớ cũng bị phong ấn theo. Thẳng đến khi Dương Sóc có được không gian này, thành nửa chủ nhân của không gian, ta vốn cho rằng Dương Sóc cũng chỉ là nửa chủ nhân, nhưng theo mấy lần không gian sinh ra biến dị, Dương Sóc biến thành người thừa kế không gian, mà thân phận người thủ hộ của ta xem như khó xử. Kế tiếp, còn muốn ta nói sao?”
Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, gần như muốn cắn nát môi dưới của mình, thân thể y cũng run nhè nhẹ.
Chu Châu nhắm mắt lại, “Trí nhớ của ta toàn bộ khôi phục, thực lực cũng thế, chỉ tiếc thân thể ta hiện tại một chút cũng không chịu nỗi, mà bản thể chỉ có thể dựa vào không gian để sinh tồn, hiện tại không gian xảy ra vấn đề, nếu Dương Sóc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Phi Tuyết, nếu ngươi muốn giúp ta, vậy thì hỗ trợ ta bảo vệ tốt Dương Sóc. Được không?”
Liễu Phi Tuyết không nói lời nào, chẳng qua là xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mà Chu Châu, chỉ đành nhìn bóng lưng đối phương cười khổ…
Vì vậy, rất nhanh, Liễu Phi Tuyết đẩy cửa vào. Sau đó, y trừng lớn mắt, không thể tin nhìn linh hồn thể Chu Châu.
Trên giường đã không còn bóng dáng Chu Châu, vậy mà… biến thành linh hồn thể!
“Ngươi…” Âm thanh Liễu Phi Tuyết có một tia run rẩy.
Chu Châu khẽ cười khổ, “Ngươi có thể thấy được ta đã không tệ rồi.” Ít nhất, so với Liễu Phi Tuyết không nhìn thấy hắn thật sự tốt hơn nhiều… hiện tại, hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để tự lừa mình dối người mà thôi.
Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”
Chu Châu thở dài, “… không thoát khỏi quan hệ với không gian. Phi Tuyết, nhanh chóng đến chỗ Dương Sóc đi.”
Liễu Phi Tuyết không hề động.
Chu Châu lần nữa thở dài một hơi, “Hiện tại ta dường như không thể nào di động, cho ta chút thời gian, ta thử động đậy xem, trước ngươi đi qua nhìn tình huống Dương Sóc đi. Ngươi cũng biết, hiện tại hắn xem như chủ ký sinh của ta, nếu hắn xảy ra vấn đề, chỉ sợ ta còn không dừng lại ở bộ dạng này.”
Âm thanh Liễu Phi Tuyết có chút lạnh xuống, “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù ngươi cùng Dương Sóc có chút quan hệ, nhưng Dương Sóc tuyệt đối không xem như chủ nhân chân chính của không gian kia, mà ngươi, là người thủ hộ không gian, vì sao hiện tại ngươi lại biến thành như vậy? Chu Châu, ngươi biết có đúng không?
Chu Châu nghe vậy thật sâu liếc mắt nhìn Liễu Phi Tuyết, một hồi lâu sau, vẫn chỉ là cười khổ, “Phi Tuyết, ngươi có thể hỏi như vậy, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi.” Người này có thể hỏi như vậy đại biểu là có để ý đến mình, trải qua nhiều chuyện như thế, có phần để ý này hắn đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Nhưng thần sắc Liễu Phi Tuyết lại lạnh hơn hai phần, “Chu Châu!”
Chu Châu cười khổ, nghĩ nghĩ, vẫn nói: “Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giải thích, ta cảm giác tình huống của Dương Sóc rất tệ, ngươi nhanh đi xem chút đi… lúc cần thiết, chỉ có thể sử dụng linh lực.”
Liễu Phi Tuyết chấn động, “Linh lực? Ngươi điên rồi!”
Chu Châu cười khổ, ý tứ hàm xúc càng đậm, “Không có biện pháp, Dương Sóc phải sống, bằng không, ta giữ lại linh lực cũng vô dụng.”
Liễu Phi Tuyết thở sâu hít vào một hơi, đáy mắt sinh ra một vòng sắc thái gắt gỏng, “Chu Châu, cho ta một lời giải thích, hiện tại!”
Chu Châu chậm rãi cúi đầu, hai tay linh hồn thể của hắn hơi nắm thành quyền, Liễu Phi Tuyết cũng không thúc giục, nhưng không rời đi, gian phòng trong thời gian ngắn rơi vào yên lặng, trống rỗng tĩnh mịch.
Hai người dường như đang so kiên nhẫn, nhưng hiện tại Chu Châu quan tâm tình huống Dương Sóc bên kia, bản thân không cách nào di động, cho nên, phương diện kiên nhẫn đương nhiên kém Liễu Phi Tuyết.
Vì vậy, cuối cùng thỏa hiệp vẫn là Chu Châu, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nói đơn giản… khi đó ta bị thương nặng, bị chủ nhân chân chính của không gian phong ấn, trí nhớ cũng bị phong ấn theo. Thẳng đến khi Dương Sóc có được không gian này, thành nửa chủ nhân của không gian, ta vốn cho rằng Dương Sóc cũng chỉ là nửa chủ nhân, nhưng theo mấy lần không gian sinh ra biến dị, Dương Sóc biến thành người thừa kế không gian, mà thân phận người thủ hộ của ta xem như khó xử. Kế tiếp, còn muốn ta nói sao?”
Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, gần như muốn cắn nát môi dưới của mình, thân thể y cũng run nhè nhẹ.
Chu Châu nhắm mắt lại, “Trí nhớ của ta toàn bộ khôi phục, thực lực cũng thế, chỉ tiếc thân thể ta hiện tại một chút cũng không chịu nỗi, mà bản thể chỉ có thể dựa vào không gian để sinh tồn, hiện tại không gian xảy ra vấn đề, nếu Dương Sóc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Phi Tuyết, nếu ngươi muốn giúp ta, vậy thì hỗ trợ ta bảo vệ tốt Dương Sóc. Được không?”
Liễu Phi Tuyết không nói lời nào, chẳng qua là xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mà Chu Châu, chỉ đành nhìn bóng lưng đối phương cười khổ…
Tác giả :
Ngã Thị Tiếu Tiếu