Tra Công Muốn Giết Tôi
Chương 29
Tôi cảm giác mình bị nâng dậy, hình như được người khác cõng lên xe, hình như là xe cứu thương. Tôi an tâm nằm ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện. Phòng bệnh tối thui, chỉ bật một chiếc đèn đầu giường bé. Đồ vật trong phòng bệnh như bị đám sương mờ bao phủ, ẩn núp vào bóng đêm. Nhờ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ chiếc đèn, tôi thoáng nhìn người nằm úp sấp bên cạnh giường bệnh —— là bạn biên tập B.
Dường như cậu vẫn luôn chờ cạnh tôi.
Lúc tôi chống giường ngồi dậy, cậu bừng tỉnh. Tôi thấy cậu ngẩng đầu nhìn tôi và cười hỏi: “Có khỏe không?”
Tôi trông thấy đôi mắt đen láy của cậu.
“Vẫn tốt.” Tôi trả lời, “Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Thứ năm, rạng sáng.” Cậu giơ đồng hồ lên xem, “Ba giờ.”
Vậy tức là tôi đã ngủ hai ngày, tính thời gian có hơi dài.
“…Thi thể của chồng cậu được đưa đến cục cảnh sát để giải phẫu.” B nói, “Cha mẹ anh ta cũng biết chuyện này.”
“Thế à…” Tôi đáp.
“Cha anh ta không chịu nổi kích thích, nhảy từ tầng sáu xuống, không cứu được. Mẹ anh ta không nhẫn nhịn được trước cái chết của con mình, cầm một con dao đi đâm Trúc mã. Mà không được, bà ấy bị người khác kéo lại.” Cậu nói tiếp.
“Bà ấy sao rồi?”
Bạn biên tập B nở một nụ cười với tôi. Dưới ánh sáng lờ mờ, nụ cười mỉm của cậu tạo cảm giác kỳ dị khó hiểu, làm tôi thấy hồi hộp trong nháy mắt, “Cậu muốn bà ta thế nào?” Cậu hỏi, “Vở kịch hay này nên hạ màn thôi.”
“Cậu nói gì đấy?” Tôi vờ phẫn nộ hỏi ngược lại, “Đương nhiên tớ hy vọng mẹ chồng mình khỏe mạnh rồi.” Cút đi. Tôi yên lặng bổ sung nửa câu tiếp theo trong lòng.
“Không đùa cậu nữa.” Cậu đột nhiên bật cười ha ha, “Hình như tinh thần bà ta hơi thất thường. Sau khi giết người thất bại, bà ta luôn miệng nhớ kỹ mấy lời như muốn Trúc mã chết đi, người khác nói gì cũng không trả lời. Nếu cậu hứng thú thì có thể mời bà ta vào bệnh viện tâm thần.”
Tôi nhún vai rồi hỏi: “Trúc mã đâu?”
Bạn biên tập B im lặng một lát mới đáp: “Cậu ta gần như tạm thời mất đi khả năng giao tiếp, nhưng ai biết một ngày nào đó có thể khôi phục hay không. Bây giờ cậu ta nhìn thấy con người là chảy nước miếng.”
Chảy nước miếng, thật giống chó, tôi nghĩ, thứ có thể làm tôi liên tưởng tới chỉ có mỗi chó.
“Cậu muốn nhìn thấy cậu ta không?” Bạn biên tập B hỏi, “Cậu ta ở ngay ngoài cửa.”
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện. Phòng bệnh tối thui, chỉ bật một chiếc đèn đầu giường bé. Đồ vật trong phòng bệnh như bị đám sương mờ bao phủ, ẩn núp vào bóng đêm. Nhờ ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ chiếc đèn, tôi thoáng nhìn người nằm úp sấp bên cạnh giường bệnh —— là bạn biên tập B.
Dường như cậu vẫn luôn chờ cạnh tôi.
Lúc tôi chống giường ngồi dậy, cậu bừng tỉnh. Tôi thấy cậu ngẩng đầu nhìn tôi và cười hỏi: “Có khỏe không?”
Tôi trông thấy đôi mắt đen láy của cậu.
“Vẫn tốt.” Tôi trả lời, “Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Thứ năm, rạng sáng.” Cậu giơ đồng hồ lên xem, “Ba giờ.”
Vậy tức là tôi đã ngủ hai ngày, tính thời gian có hơi dài.
“…Thi thể của chồng cậu được đưa đến cục cảnh sát để giải phẫu.” B nói, “Cha mẹ anh ta cũng biết chuyện này.”
“Thế à…” Tôi đáp.
“Cha anh ta không chịu nổi kích thích, nhảy từ tầng sáu xuống, không cứu được. Mẹ anh ta không nhẫn nhịn được trước cái chết của con mình, cầm một con dao đi đâm Trúc mã. Mà không được, bà ấy bị người khác kéo lại.” Cậu nói tiếp.
“Bà ấy sao rồi?”
Bạn biên tập B nở một nụ cười với tôi. Dưới ánh sáng lờ mờ, nụ cười mỉm của cậu tạo cảm giác kỳ dị khó hiểu, làm tôi thấy hồi hộp trong nháy mắt, “Cậu muốn bà ta thế nào?” Cậu hỏi, “Vở kịch hay này nên hạ màn thôi.”
“Cậu nói gì đấy?” Tôi vờ phẫn nộ hỏi ngược lại, “Đương nhiên tớ hy vọng mẹ chồng mình khỏe mạnh rồi.” Cút đi. Tôi yên lặng bổ sung nửa câu tiếp theo trong lòng.
“Không đùa cậu nữa.” Cậu đột nhiên bật cười ha ha, “Hình như tinh thần bà ta hơi thất thường. Sau khi giết người thất bại, bà ta luôn miệng nhớ kỹ mấy lời như muốn Trúc mã chết đi, người khác nói gì cũng không trả lời. Nếu cậu hứng thú thì có thể mời bà ta vào bệnh viện tâm thần.”
Tôi nhún vai rồi hỏi: “Trúc mã đâu?”
Bạn biên tập B im lặng một lát mới đáp: “Cậu ta gần như tạm thời mất đi khả năng giao tiếp, nhưng ai biết một ngày nào đó có thể khôi phục hay không. Bây giờ cậu ta nhìn thấy con người là chảy nước miếng.”
Chảy nước miếng, thật giống chó, tôi nghĩ, thứ có thể làm tôi liên tưởng tới chỉ có mỗi chó.
“Cậu muốn nhìn thấy cậu ta không?” Bạn biên tập B hỏi, “Cậu ta ở ngay ngoài cửa.”
Tác giả :
Bão Khốc Thiên Tài