Tra Công Muốn Giết Tôi
Chương 24
Nhà của biên tập B rất sạch sẽ, giống bất kỳ người đàn ông độc thân nào khác, giữa phòng khách bày một chiếc sofa vải, trên bàn trà là một cái đĩa đựng hoa quả. Cậu thấy tôi đang nhìn đĩa hoa quả bèn cười nói với tôi: “Muốn ăn thì cứ tự lấy nhé.”
Tôi lắc đầu, từ chối lòng tốt của cậu.
Sau đó cậu bật một đĩa phim rồi đến ngồi xuống sofa, cậu cũng mời tôi ngồi cùng. Bộ phim là thể loại kinh dị kiểu cũ, kết cục câu chuyện là bệnh nhân tâm thần gây rối. B hỏi tôi bộ phim điện ảnh này thế nào, tôi trả lời: “Hơi nhàm chán.”
“Đúng vậy.” B hồi đáp, “Câu chuyện cậu viết ra nhất định xuất sắc hơn thế này nhiều.”
“…Không cần đề cao tớ thế đâu.” Tôi nói.
“Hai con chim cổ đỏ kia sao rồi?” Cậu đột nhiên nhắc đến vấn đề này.
Tôi thở dài: “Một con đã chết. Một con khác cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
“Thật đáng thương.” Cậu cười nói.
Đêm hôm đó, tôi và cậu trò chuyện trong phòng rất lâu, về phim ảnh, về thời đại học… Đến tận hừng đông tôi mới rời khỏi.
Tôi về nhà bắt đầu xử lý đồ vật tình nghi. Tôi cạo nhãn lọ thuốc rồi xối nước xuống cống, tiếp theo là xử lý toàn bộ camera trong nhà. Sau đó tôi đập vỡ định vị GPS trên người Chồng, không thể không nói, tiếng động khi đập thứ đồ này có hơi lớn, nhưng trong biệt thự cũng chẳng có ai đến trách cứ tôi cả.
Sau đó nữa là ghi chép mua thuốc C. Lúc trước tôi dùng tiền trong tài khoản của Chồng rồi để người gửi thẳng đến khách sạn. Trong tay tôi vẫn còn thừa một ít thuốc C, tôi cảm thấy có lẽ nó sẽ có tác dụng khác.
…
Xử lý xong thuốc thừa lại, anh chồng A gọi điện tới, hỏi tôi buổi tối có rảnh không bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa. Cha mẹ chồng muốn ăn bữa cơm đoàn viên với chúng tôi.
Thật sự là một yêu cầu kỳ quái, tôi nghĩ.
Tôi bảo y rằng, hình như Chồng ra ngoài vì việc phim ảnh, gã không nhận cuộc gọi của tôi, sợ là cũng không có thời gian đi ăn bữa cơm đoàn viên gì đâu.
A ngừng lại vài giây, hỏi: “Em có biết nó ra ngoài với ai không?”
Tôi trả lời y: “Dạ không. Anh ấy không thích em can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình.”
A “a” một tiếng, nói: “Vậy à, không sao, một mình em tới cũng không thành vấn đề.”
Tôi nhún vai rồi cúp máy, xem ra nhất định tôi phải đi. Nói thật, trên thực tế tôi chẳng có chút cảm tình nào với cha mẹ chồng cả, bọn họ quá ồn ào.
Trước khi đến đó, tôi cần đi ngủ. Đang ngủ thì chuông cửa nhà tôi bị người khác ấn vang
Tôi lắc đầu, từ chối lòng tốt của cậu.
Sau đó cậu bật một đĩa phim rồi đến ngồi xuống sofa, cậu cũng mời tôi ngồi cùng. Bộ phim là thể loại kinh dị kiểu cũ, kết cục câu chuyện là bệnh nhân tâm thần gây rối. B hỏi tôi bộ phim điện ảnh này thế nào, tôi trả lời: “Hơi nhàm chán.”
“Đúng vậy.” B hồi đáp, “Câu chuyện cậu viết ra nhất định xuất sắc hơn thế này nhiều.”
“…Không cần đề cao tớ thế đâu.” Tôi nói.
“Hai con chim cổ đỏ kia sao rồi?” Cậu đột nhiên nhắc đến vấn đề này.
Tôi thở dài: “Một con đã chết. Một con khác cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
“Thật đáng thương.” Cậu cười nói.
Đêm hôm đó, tôi và cậu trò chuyện trong phòng rất lâu, về phim ảnh, về thời đại học… Đến tận hừng đông tôi mới rời khỏi.
Tôi về nhà bắt đầu xử lý đồ vật tình nghi. Tôi cạo nhãn lọ thuốc rồi xối nước xuống cống, tiếp theo là xử lý toàn bộ camera trong nhà. Sau đó tôi đập vỡ định vị GPS trên người Chồng, không thể không nói, tiếng động khi đập thứ đồ này có hơi lớn, nhưng trong biệt thự cũng chẳng có ai đến trách cứ tôi cả.
Sau đó nữa là ghi chép mua thuốc C. Lúc trước tôi dùng tiền trong tài khoản của Chồng rồi để người gửi thẳng đến khách sạn. Trong tay tôi vẫn còn thừa một ít thuốc C, tôi cảm thấy có lẽ nó sẽ có tác dụng khác.
…
Xử lý xong thuốc thừa lại, anh chồng A gọi điện tới, hỏi tôi buổi tối có rảnh không bằng giọng điệu vô cùng ôn hòa. Cha mẹ chồng muốn ăn bữa cơm đoàn viên với chúng tôi.
Thật sự là một yêu cầu kỳ quái, tôi nghĩ.
Tôi bảo y rằng, hình như Chồng ra ngoài vì việc phim ảnh, gã không nhận cuộc gọi của tôi, sợ là cũng không có thời gian đi ăn bữa cơm đoàn viên gì đâu.
A ngừng lại vài giây, hỏi: “Em có biết nó ra ngoài với ai không?”
Tôi trả lời y: “Dạ không. Anh ấy không thích em can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình.”
A “a” một tiếng, nói: “Vậy à, không sao, một mình em tới cũng không thành vấn đề.”
Tôi nhún vai rồi cúp máy, xem ra nhất định tôi phải đi. Nói thật, trên thực tế tôi chẳng có chút cảm tình nào với cha mẹ chồng cả, bọn họ quá ồn ào.
Trước khi đến đó, tôi cần đi ngủ. Đang ngủ thì chuông cửa nhà tôi bị người khác ấn vang
Tác giả :
Bão Khốc Thiên Tài