Tra Công Hoàn Lương Ký
Chương 52: Ngoại truyện 2
Khi Lý Huyền Lương tỉnh lại, thời gian đã gần đến giữa trưa. Phần giường bên cạnh trống không, Mã Thần Nhất cũng không biết đã đi nơi nào. Y dừng lại động tác vò vò đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, y thần thanh khí sảng bước ra ngoài. Cảm thấy trong lòng có đôi chút buồn bực, Mã Thần Nhất bình thường không khi nào như vậy, chưa nói một lời đã rời đi không thấy bóng dáng. Hắn nói là sợ y lo lắng hoặc có việc gì gấp cần tìm hắn, mỗi lần ra ngoài đều lưu lại tờ giấy nhắn thông báo nơi hắn đi. Thế mà hôm nay, đã lâu như vậy hắn cũng không có trở lại.
Lý Huyền Lương trong lòng khó chịu, mặc vội chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần lửng màu lam nhạt vào, kéo dây thắt lưng trong suốt rồi xỏ dép, mở cửa rời khỏi phòng.
Chỗ ở của bọn họ rất gần bờ biển, Lý Huyền Lương phỏng đoán có lẽ Mã Thần Nhất đã cùng với đám người Vân Tiêu ra ngoài tìm thú vui rồi. Y vừa muốn bước xuống lầu để tìm thử, cánh cửa ở góc khuất đã truyền ra một thanh âm khiến y phải dừng bước. Nhưng sau khi nghe được mấy câu, y không khỏi cau mày.
Lý Huyền Lương cùng Mã Thần Nhất ở lầu ba còn Vân Tiêu cùng Thần Hi ở lầu hai. Nơi y đang đứng hiện tại chính là khúc quanh lầu hai. Những vị khách đến đây nghỉ ngơi đa số đều ra biển, số người còn ở lại trong khách sạn không nhiều lắm, cho nên thanh âm truyền ra rất rõ ràng, tựa hồ là truyền từ phòng của Vân Tiêu cùng Thần Hi.
Lý Huyền Lương dừng chân bởi vì y nghe được giọng nói của Mã Thần Nhất và Thần Hi. Mã Thần Nhất hỏi: “Vân Tiêu đâu?”
Thần Hi đáp: “Hắn đi ra ngoài mua đồ cho ta rồi. Rõ ràng ta không yêu cầu, hắn cũng không cần phải mua gì hết, thế nhưng hắn cứ luôn đem ý muốn cá nhân của hắn áp đặt lên người ta. Hắn thật phiền toái muốn chết, ngay cả việc kết hôn cũng có phân nửa là do hắn ép buộc ta.”
Ngữ khí của Mã Thần Nhất tựa hồ rất lạnh nhạt, hơn nữa lại mang theo chút giễu cợt: “Đây là chuyện của các ngươi, không cần nói với ta.”
Thần Hi khựng lại, đột nhiên hạ thấp thanh âm: “Chúng ta không phải bạn bè sao? Bạn bè thì không nên giấu nhau điều gì, đúng không?”
Có vẻ như Mã Thần Nhất mới đẩy thứ gì ra. Hắn lui một bước, nói: “Ngươi không sợ Vân Tiêu hiểu lầm à?”
Có tiếng Thần Hi bước lên mấy bước, “Đừng nhắc đến hắn nữa. Ta đã sớm không thích hắn, sớm muộn cũng ly hôn thôi. Thật ra ta chỉ muốn nói với ngươi những lời từ sâu dưới đáy lòng. Ta đối với ngươi vừa gặp đã yêu, là một loại cảm giác giống như tích lũy lâu ngày. Mỗi lần nhìn ngươi cùng Lý Huyền Lương ở cạnh bên nhau, ta cảm thấy tim đau như bị dao cắt. Cho nên, hôm nay ta mới lỗ mãng đến tìm ngươi, nói rõ với ngươi mọi chuyện…”
Mã Thần Nhất dường như đã bị ép đến vách tường. Hắn nhịn không được, mở miệng cắt ngang lời Thần Hi: “Xin lỗi, ta không thích ngươi, càng không có hứng thú gì với ngươi hết. Hơn nữa, ta không có thời gian mà nghe ngươi nói nhảm. Tiểu Lương sắp thức dậy rồi, ta còn phải dẫn y đi ăn. Chuyện giữa ngươi và Vân Tiêu, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt, không cần kéo theo ta.”
Thần Hi nói: “Ngươi thật không rõ sao? Tại sao ngươi cứ như vậy cự tuyệt ta? Ta có chỗ nào không tốt chứ? Những chuyện tên Lý Huyền Lương kia làm, ta cũng có thể làm được. So với ta, y đâu có ưu tú xinh đẹp hơn bao nhiêu. Thậm chí, y giống như chỉ mới nhận ra tính hướng của mình, lại còn không tự giác. Tất cả những chuyện ngươi làm cho y, y đều xem như đương nhiên. Giữa hai người, chắc hẳn ngươi luôn phải chủ động? Ngươi là người vừa quyết đoán vừa có khí phách, tại sao phải hạ thấp mình trước một kẻ không hiểu rõ nhân tình ấm lạnh như y? Người thích hợp làm người yêu của ngươi nhất chắc chắn không phải là y đâu…”
Mã Thần Nhất lạnh lẽo cười một tiếng: “Thích hợp nhất? Ngươi là… đang nói ngươi sao?”
Thần Hi hơi khựng lại một chút, “Ta không phải có ý này. Ta chỉ là rất thích ngươi. Nói thật, ta thấy y không hợp với ngươi.”
Một sự yên lặng bao trùm lên hai người. Hồi lâu sau, Mã Thần Nhất mới nói: “Ngươi nói không sai. Giữa ta và Tiểu Lương, đúng là ta luôn chủ động. Địa vị xã hội của ta cao hơn y, tiền cũng có nhiều hơn y. Nhưng mà, ta nói cho ngươi biết, trong chuyện tình yêu giữa hai người, nhất định phải có một người cúi đầu nhượng bộ. Ngươi nói ta hạ thấp bản thân trước y, đó là do ta tự nguyện, ngươi hiểu không? Ta cam tâm tình nguyện nhún nhường mọi thứ, ngươi hiểu không? Bởi vì ta yêu y, so với tình yêu y dành cho ta thì sâu đậm hơn rất nhiều, cho nên ta mới nguyện ý cúi đầu, vì y mà làm bất cứ chuyện gì. Trước kia, ta không hiểu những điều này, trải qua rất nhiều giáo huấn mới có thể khắc cốt ghi tâm. Tình yêu không phải giống như ngươi đã nghĩ, người nào có nhiều tiền hay chức vị cao sẽ chiếm được ưu thế. Đừng nghĩ rằng ai cũng có cái nhìn thiển cận như ngươi. Ngược lại, trong tình yêu người nào yêu sâu hơn đậm hơn sẽ phải hạ mình. Những lời ngươi nói hôm nay chứng tỏ ngươi căn bản không hiểu tình yêu là gì. Cho nên, ta có thể bỏ qua cho ngươi, bởi vì trước kia ta cũng không hiểu. Ta sẽ xem như ngươi chưa nói gì với ta, ta cũng không muốn vì loại ngươi như ngươi mà triệt tiêu hứng thú của ta cùng Tiểu Lương. Vậy đi, nể mặt Vân Tiêu, ta không truy cứu gì với ngươi nữa. Ngươi hãy tự mình giải quyết cho tốt.”
Mã Thần Nhất nói xong, tựa hồ muốn bỏ đi. Thần Hi vội vàng giữ chặt y phục của hắn, hay là ôm lấy hắn gì đó, nói: “Ngươi hiểu lầm ta rồi. Có lẽ vừa rồi ta quá kích động, cho nên lời nói không được thỏa đáng, ngươi hãy tha thứ cho ta. Ta không phải muốn ngươi chia tay với Lý Huyền Lương. Tuy ta thực sự có cảm tình với ngươi, thế nhưng ta không bắt buộc ngươi cũng phải có cảm tình với ta đâu. Những gì ngươi nói ta đều nghe rõ, ta không có mặt dày mà tiếp tục níu kéo. Dù ta không phải nữ nhân, ta cũng muốn giữ thể diện chứ. Chỉ là ta muốn xin ngươi giúp ta một việc cuối cùng.”
Mã Thần Nhất lạnh nhạt đẩy Thần Hi ra, hỏi: “Giúp cái gì? Nói đi!”
Ngữ khí Thần Hi có chút lo lắng bất an: “Ta muốn ly hôn với Vân Tiêu, nhưng mà ta không tìm được lý do. Vì thế, ta muốn ngươi giúp ta, giả bộ làm người yêu mới của ta. Chỉ cần một tuần lễ thì đủ rồi, thực sự là chỉ cần một tuần lễ thôi. Ta bảo đảm, sau này không dây dưa cùng ngươi. Giúp ta lần này đi, được không?”
Nghe tiếng y phục rơi xuống đất, Lý Huyền Lương bất giác cau mày lại thật chặt. Nói thật, dưới cái nhìn của một nam nhân thì thân thể của Thần Hi được chăm sóc rất tốt, lại có thêm vài phần đường cong của nữ nhân. Bất cứ nam nhân bình thường nào nhìn thấy, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi mà điên cuồng phun máu mũi.
Y nghe được Mã Thần Nhất nói: “Thần Hi, ngươi thật quá khinh thường định lực của Mã Thần Nhất ta rồi. Ở trước mặt ta, trình độ như ngươi tốt nhất nên tỉnh mộng. Ta không phải muốn đả kích ngươi, nhưng nói thật, đời này ta đã từng nhìn qua rất nhiều mỹ nam còn lõa lồ nhiều hơn ngươi gấp mấy lần. Loại như ngươi, tối đa chỉ có thể xem là bày ra tư thế tầm tầm bậc trung. Ngay cả một nửa của Tiểu Lương ngươi cũng không bằng. Ngươi cởi áo ra để làm gì? Ngươi có biết thân thể nam nhân ở dạng gì mới là thượng đẳng không? Ta nói cho ngươi biết, đó chính là tự nhiên, không cần cố ý đi chỉnh hình. Dù ngươi bôi dầu lên nhũ hoa nhiều hơn cũng không cách nào thay đổi. Hơn nữa, kể cả khi ngươi thực sự có thân thể thượng đẳng mà lõa thể trước mặt ta, ta cũng sẽ không vì ngươi mà động tâm. Bởi vì tâm ta đã sớm dành cho người ta yêu rồi, không còn thừa lại phần nào hết. Cuối cùng, không thể không nói rằng đề nghị của ngươi quá vụng về. Ngươi cho rằng ta không nhìn thấu tính toán của ngươi sao? Ngươi thấy ta ngây thơ dễ gạt hả? Xin đừng xem ta như tên ngốc có được không? Ta biết rõ lai lịch của ngươi, ngươi bất quá chỉ là quản lý của một công ty giải trí nhỏ ở thành phố B. Còn nói cái gì yêu ta chứ… bất quá ngươi chỉ muốn lợi dụng ta mà mở đường tiến vào tập đoàn Phong Hùng ở thành phố A thôi. Ngươi muốn lấy chuyện ly hôn làm cái cớ? Hay là ngươi với Vân Tiêu đã cùng nhau hợp mưu diễn vở kịch vui này? Muốn gạt ta hả? Mượn ta để thực hiện mục đích của các ngươi? Đừng nghĩ có thể lợi dụng ta, bởi vì nếu ta thực sự bị gạt, các ngươi tuyệt đối sống không yên đâu. Cho nên, thỉnh hãy tránh xa ta ra. Còn nữa, ta nói cho ngươi biết một chuyện, điện thoại ta nãy giờ đang ở trong tình trạng ghi âm. Ngươi mà không cút, ta lập tức báo cảnh sát.”
Nghe thấy điện thoại đang ghi âm, Thần Hi có chút luống cuống. Hắn biết đại khái đã chọc sai người rồi, cho nên vội vã nói lời xin lỗi. Lý Huyền Lương dời ánh mắt đi, phát hiện vách tường hành lang bên cạnh có một bóng người đang đứng, vẻ mặt vừa lúng túng vừa áy náy. Cùng Lý Huyền Lương bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đồng thời im lặng…
Mã Thần Nhất trở về phòng, thấy Lý Huyền Lương đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Mỉm cười bước đến gần, hắn dùng ngón tay mơ hồ vẽ theo hình dáng đôi môi y, ôn hòa nói: “Có đói bụng không, ta dẫn ngươi đi ăn nhé? Hôm qua ngươi nói muốn ăn thức ăn Trung Quốc, hôm nay chúng ta sẽ đi.”
Lý Huyền Lương chậm rãi nắm tay Mã Thần Nhất đẩy ra. Y nhìn hắn, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Này, chúng ta trở về đi, về thành phố A.”
Mã Thần Nhất nhất thời sửng sốt: “Về thành phố A?”
Lý Huyền Lương ngồi dậy, gật đầu: “Ta sẽ đến ở cùng ngươi. Ngươi cứ luôn chạy tới chạy lui giữa hai thành phố, như vậy quá phiền phức. Ta dự định tìm một công việc ở thành phố A. Với lại, hiện tại bận rộn như vậy, chúng ta nên tranh thủ về sớm. Công việc tồn đọng của ngươi có thể giảm đi chút ít, còn có thể có thêm thời gian rảnh…”
Mã Thần Nhất ôm chặt Lý Huyền Lương, nói: “Tiểu Lương, đây đúng là ngươi ư? Không phải ngươi không muốn trở về thành phố A sao? Ngươi thật sự đồng ý? Ngươi không nói giỡn với ta đó chứ?”
Lý Huyền Lương hít một hơi thật sâu rồi đẩy hắn ra, bất mãn nói: “Ngươi có thể không dùng nhiều lực như vậy được không? Xương sườn của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Mã Thần Nhất vội vã buông Lý Huyền Lương ra, có chút hưng phấn nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đi thu dọn hành lý, lập tức trở về. Ở đây mấy ngày, ta thực sự đã thấy hơi chán…”
Lý Huyền Lương gật đầu. Hai người thu dọn hành lý, sau đó chính thức trở về.
……
Ở Hawaii khí hậu nóng bức, thế nhưng Trung Quốc bên này thì ngược lại. Vừa đáp máy bay xuống, đập vào mắt chính là băng tuyết đầy trời.
Thời gian cũng đã gần đến mùa xuân. Mã Thần Nhất sợ rằng Lý Huyền Lương sẽ bị cảm lạnh nên từ sớm đã mua sẵn áo khoác cùng áo lông cho y.
Ngày trở về, Lý Huyền Lương nấu rất nhiều canh nóng, hai người liền uống không ít. Dạ dày được ấm áp, cơ thể cũng tự động điều tiết thoải mái hơn. Đến trưa, Mã Thần Nhất ghé công ty một chút. Khi về nhà vào buổi tối thì Lý Huyền Lương đã lên giường ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Mã Thần Nhất cũng bận rộn, không có thời gian mà ngủ một giấc đàng hoàng. Đến bữa cũng chỉ là ăn uống qua loa.
Vào dịp lễ mừng năm mới, Lý Huyền Lương cố gắng nấu cho hắn bữa cơm thịnh soạn, cất vào cà-men rồi mang đến công ty. Bất luận bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành ra thời gian để ăn hết thức ăn do y làm.
Mã Thần Nhất quyết định mua một chiếc giường lớn đặt ngay trong phòng làm việc, để Lý Huyền Lương sau khi đưa cơm vào buổi tối không cần vội vã trở về, trực tiếp nghỉ ngơi luôn trong phòng.
Rốt cuộc thì mấy ngày trong dịp lễ mừng năm mới đầy bận rộn cũng kết thúc, Mã Thần Nhất cùng Lý Huyền Lương cuối cùng đã có thể tìm lại cảm giác của một giấc ngủ ngon lành.
Đêm hôm sau, Mã Thần Nhất vừa ôm lấy Lý Huyền Lương, tay chân vừa táy máy không ngừng. Bởi vì trong lúc bất chợt, hắn phát hiện ra rằng sau khi từ Hawaii trở về, Lý Huyền Lương đối xử với hắn càng ngày càng tốt, rất lâu rồi chưa từng cự tuyệt hắn.
Giống như lúc này vậy, Lý Huyền Lương rõ ràng đã rất mệt mỏi rồi, nếu là ngày thường hắn dám quấy rầy y, có lẽ y sẽ nổi giận mà cầm gối đập hắn. Thế nhưng, y chỉ vừa ngủ vừa tùy ý cho hắn ôm hôn, thậm chí còn có chút vô thức ngẩng mặt lên.
Đêm hôm trước, hắn đã đòi hỏi rất nhiều, nếu hôm nay lại làm thì sợ rằng thân thể của y chống đỡ không nổi. Vì vậy, hắn đành hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén dục vọng sôi sục của mình, dự định vào phòng tắm xối nước lạnh cho hạ hỏa.
Cảm giác được Mã Thần Nhất khẽ nhúc nhích, Lý Huyền Lương kinh ngạc mở mắt. Mã Thần Nhất thấy vậy, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, một tuần năm lần, ta nhớ rất rõ. Ta bảo đảm không làm gì hết, ngươi ngủ đi.”
Lý Huyền Lương nhìn hắn một chút, không nói gì, cơ thể khẽ lui về sau. Ánh mắt giao nhau, Mã Thần Nhất có chút lúng túng, hắn biết rõ không nên chạm vào y nữa, “Ta đi tắm thì được rồi, ngươi cứ ngủ trước.” Nói xong, có chút chật vật mà buông y ra, dự định đứng dậy.
Lý Huyền Lương chậm rãi kéo hắn lại. Sau đó, điều khiến Mã Thần Nhất không thể nào tin được chính là… y cư nhiên chủ động cọ cọ vào người hắn. Ngẩng đầu lên, y cười khẽ, rồi đột nhiên nhẹ nhàng đặt xuống môi hắn một nụ hôn.
Mã Thần Nhất hoàn toàn sửng sốt. Mặc dù rất nhẹ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lý Huyền Lương chủ động hôn hắn, hơn nữa còn là vào lúc này và thời điểm này? Như vậy biểu thị điều gì? Phải chăng, ý nghĩa là Tiểu Lương đang chủ động hướng hắn cầu hoan?
Mã Thần Nhất đi từ khiếp sợ cho đến mừng rỡ như điên. Hắn kích động ôm chầm lấy Lý Huyền Lương, hỏi: “Tiểu Lương, có phải ngươi cũng có điểm yêu thích ta? Ngươi có yêu ta không?”
Lý Huyền Lương nghe xong, gương mặt có chút ửng hồng. Y nghiêng đầu sang hướng khác, nói: “Ngủ đi, ta mệt rồi.”
Đã bị khiêu khích như vậy, Mã Thần Nhất làm sao còn có thể biết điều mà cho y ngủ? Hắn cũng không phải là thánh nhân a. “Tiểu Lương, bất kể ngươi có yêu ta hay không, ta chỉ yêu một mình ngươi…”
Thế nhưng, dù sao Mã Thần Nhất vẫn cứ muốn Lý Huyền Lương nói rõ tình cảm trong lòng y dành cho hắn. Nếu không, cho dù hai người đã kết hôn rồi, từ sâu dưới đáy lòng hắn vẫn tồn tại nỗi bất an.
Khi con người ta rơi vào trạng thái kích động sẽ có chút không thể khống chế được lực đạo của mình, giống như lần hoan ái kế tiếp giữa Mã Thần Nhất cùng Lý Huyền Lương, so với bình thường thì hắn càng cuồng dã hơn nhiều, thậm chí còn có phần thô bạo. Hắn không ngừng dùng tay rồi dùng miệng dụ dỗ y, nhưng đến khi y sắp đạt được khoái cảm lớn nhất, hắn lại đổi sang nơi khác hoặc đình chỉ mọi động tác. Đêm nay, tiếng thở dốc của y so với mọi ngày càng thêm nặng nề, sắc mặt ửng hồng mê hoặc, đôi tay không ngừng bám chặt vào sau lưng hắn, giống như đang cổ vũ hắn tiếp tục, rồi lại giống như đang cầu xin thầm lặng. Tuy vậy, y vẫn là không chịu mở miệng nói ra câu nói hắn chờ mong nhất.
Mã Thần Nhất không ngừng dùng đầu lưỡi liếm loạn những nơi mẫn cảm trên cơ thể y, hưởng thụ thanh âm rên rỉ của y chưa hề gián đoạn, xen lẫn giữa thống khổ và vui thích, đôi khi nhịn không nổi mà bật cao giọng.
Từng giọt mồ hôi của hắn chậm rãi rơi xuống cơ thể Lý Huyền Lương. Hắn vừa liên tục xoa nắn vừa không ngừng hỏi: “Tiểu Lương, ngươi có yêu ta hay không? Ngươi trả lời ta đi, ta lập tức thỏa mãn ngươi…”
Lý Huyền Lương vẫn không nói gì. Cho đến khi Mã Thần Nhất hỏi lần thứ ba, y mới mở miệng. Vừa có chút mềm nhũn vừa có chút xấu hổ cùng giận dữ, y liếc hắn một cái, sau đó gác cánh tay lên vai hắn siết chặt. Mỗi khi bị hắn làm cho khó chịu, y sẽ suy yếu kêu: “Thần Nhất, Thần Nhất…”
Chẳng qua chỉ là gọi tên hắn mà thôi, còn lại cái gì cũng không nói. Thế nhưng qua mấy lần, Mã Thần Nhất trong lúc bất chợt đã hiểu ra. Hắn thầm mắng chính mình đúng là một tên khốn kiếp, rồi trong lòng lại mừng rỡ như điên. Nhiều năm như vậy, sao hắn còn không rõ tính cách của Lý Huyền Lương kia chứ. Nếu muốn y chính miệng nói ‘Ta yêu ngươi’ thì chắc chắn là không thể. Hành động lúc nãy cộng với việc kêu tên hắn đã là sự biểu đạt cực hạn của y rồi. Không sai, Lý Huyền Lương thích hắn, yêu hắn, nếu không y sẽ không bao giờ ôm hắn chặt như vậy, không thể nào trong lúc kích tình mà gọi tên hắn. Y thật sự đối với hắn có tình, chỉ sợ là chỉ có chút xíu, một chút xíu vô cùng nhỏ nhoi ít ỏi, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy như vậy là đủ rồi, thỏa mãn lắm rồi. Đối với người nam nhân này, thích người nam nhân khác dù chỉ chút xíu thì cơ hồ đã là toàn bộ của y. Cho nên, hắn thực vừa lòng, hắn cho y tất cả những gì y muốn, cho toàn bộ không lưu lại thứ gì. Theo tiếng kêu kích tình nhất của y, hắn ôm y thật chặt, dẫn dắt y cùng hắn đạt tới sự cực hạn vui sướng.
Sáng hôm sau, Mã Thần Nhất phát hiện Lý Huyền Lương đột nhiên sốt rất cao. Có lẽ là vì mấy ngày nay mệt mỏi, hoặc là vì tối qua chính hắn đã làm tình quá mức kịch liệt. Hắn cảm thấy rất hối hận, rất đau lòng.
Hắn vội vã mang Lý Huyền Lương đến bệnh viện, để bác sĩ khám bệnh kỹ lưỡng. Sau đó hắn mới về nhà rửa mặt cạo râu, rồi đến nhà hàng gần đó mua mấy món điểm tâm y thích ăn. Mang theo cả một túi đồ đến phòng bệnh, hắn đẩy cửa ra.
Lý Huyền Lương đã khá hơn nhiều, y ngồi trên giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, toàn thân mặc y phục bệnh viện trắng noãn, càng tôn thêm nước da bạch ngọc của y.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Mã Thần Nhất, Lý Huyền Lương quay đầu lại, trong lúc bất chợt mà hướng đến hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lý Huyền Lương. Cả người y lộ ra một vẻ thanh tân mà mỹ lệ. Mã Thần Nhất giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Nụ cười này khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới mùa thu của rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây lê nằm lặng lẽ bên cửa trường học, một thiếu niên tựa vào tàng cây, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn trời, nở ra nụ cười nhàn nhạt. Bây giờ, Mã Thần Nhất cũng giống hệt như lúc ấy, toàn thân như trúng phải lời nguyền, cứ ngây ngốc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trái tim tựa hồ cũng ngừng đập theo.
Cứ như vậy, Lý Huyền Lương đã xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. Trong lúc tinh thần hắn đang hỏng bét nhất, nụ cười ấy không sớm không muộn, trong mắt hắn chính là một đại thiên sứ cứu chuộc. Không cần bất cứ lý do gì đã khắc sâu trong tim hắn, không cách nào tự chủ.
Bất giác, Mã Thần Nhất lệ rơi đầy mặt, trong lòng nói không rõ cảm giác phức tạp này là gì.
Trong thời khắc nhân sinh của hắn gặp được Lý Huyền Lương, chính là y đã đột nhiên xuất hiện, gắn liền với sinh mạng của hắn. Không sớm không muộn, khiến cho hắn phải khắc cốt ghi tâm, phảng phất như vĩnh viễn cũng không bao giờ quên lãng.
Từ sâu dưới đáy lòng, hắn nói: Tiểu Lương, nhân sinh giống như lúc ban đầu gặp nhau. Chuyện đã cách đây nhiều năm, một lần nữa quay đầu, ngươi ở trong lòng ta vẫn xinh đẹp như vậy. Cho nên, thật xin lỗi, ngươi từ nay cũng không thể rời đi nữa rồi, chỉ có thể thuộc về ta…
Sau khi tắm xong, y thần thanh khí sảng bước ra ngoài. Cảm thấy trong lòng có đôi chút buồn bực, Mã Thần Nhất bình thường không khi nào như vậy, chưa nói một lời đã rời đi không thấy bóng dáng. Hắn nói là sợ y lo lắng hoặc có việc gì gấp cần tìm hắn, mỗi lần ra ngoài đều lưu lại tờ giấy nhắn thông báo nơi hắn đi. Thế mà hôm nay, đã lâu như vậy hắn cũng không có trở lại.
Lý Huyền Lương trong lòng khó chịu, mặc vội chiếc áo thun trắng cùng chiếc quần lửng màu lam nhạt vào, kéo dây thắt lưng trong suốt rồi xỏ dép, mở cửa rời khỏi phòng.
Chỗ ở của bọn họ rất gần bờ biển, Lý Huyền Lương phỏng đoán có lẽ Mã Thần Nhất đã cùng với đám người Vân Tiêu ra ngoài tìm thú vui rồi. Y vừa muốn bước xuống lầu để tìm thử, cánh cửa ở góc khuất đã truyền ra một thanh âm khiến y phải dừng bước. Nhưng sau khi nghe được mấy câu, y không khỏi cau mày.
Lý Huyền Lương cùng Mã Thần Nhất ở lầu ba còn Vân Tiêu cùng Thần Hi ở lầu hai. Nơi y đang đứng hiện tại chính là khúc quanh lầu hai. Những vị khách đến đây nghỉ ngơi đa số đều ra biển, số người còn ở lại trong khách sạn không nhiều lắm, cho nên thanh âm truyền ra rất rõ ràng, tựa hồ là truyền từ phòng của Vân Tiêu cùng Thần Hi.
Lý Huyền Lương dừng chân bởi vì y nghe được giọng nói của Mã Thần Nhất và Thần Hi. Mã Thần Nhất hỏi: “Vân Tiêu đâu?”
Thần Hi đáp: “Hắn đi ra ngoài mua đồ cho ta rồi. Rõ ràng ta không yêu cầu, hắn cũng không cần phải mua gì hết, thế nhưng hắn cứ luôn đem ý muốn cá nhân của hắn áp đặt lên người ta. Hắn thật phiền toái muốn chết, ngay cả việc kết hôn cũng có phân nửa là do hắn ép buộc ta.”
Ngữ khí của Mã Thần Nhất tựa hồ rất lạnh nhạt, hơn nữa lại mang theo chút giễu cợt: “Đây là chuyện của các ngươi, không cần nói với ta.”
Thần Hi khựng lại, đột nhiên hạ thấp thanh âm: “Chúng ta không phải bạn bè sao? Bạn bè thì không nên giấu nhau điều gì, đúng không?”
Có vẻ như Mã Thần Nhất mới đẩy thứ gì ra. Hắn lui một bước, nói: “Ngươi không sợ Vân Tiêu hiểu lầm à?”
Có tiếng Thần Hi bước lên mấy bước, “Đừng nhắc đến hắn nữa. Ta đã sớm không thích hắn, sớm muộn cũng ly hôn thôi. Thật ra ta chỉ muốn nói với ngươi những lời từ sâu dưới đáy lòng. Ta đối với ngươi vừa gặp đã yêu, là một loại cảm giác giống như tích lũy lâu ngày. Mỗi lần nhìn ngươi cùng Lý Huyền Lương ở cạnh bên nhau, ta cảm thấy tim đau như bị dao cắt. Cho nên, hôm nay ta mới lỗ mãng đến tìm ngươi, nói rõ với ngươi mọi chuyện…”
Mã Thần Nhất dường như đã bị ép đến vách tường. Hắn nhịn không được, mở miệng cắt ngang lời Thần Hi: “Xin lỗi, ta không thích ngươi, càng không có hứng thú gì với ngươi hết. Hơn nữa, ta không có thời gian mà nghe ngươi nói nhảm. Tiểu Lương sắp thức dậy rồi, ta còn phải dẫn y đi ăn. Chuyện giữa ngươi và Vân Tiêu, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt, không cần kéo theo ta.”
Thần Hi nói: “Ngươi thật không rõ sao? Tại sao ngươi cứ như vậy cự tuyệt ta? Ta có chỗ nào không tốt chứ? Những chuyện tên Lý Huyền Lương kia làm, ta cũng có thể làm được. So với ta, y đâu có ưu tú xinh đẹp hơn bao nhiêu. Thậm chí, y giống như chỉ mới nhận ra tính hướng của mình, lại còn không tự giác. Tất cả những chuyện ngươi làm cho y, y đều xem như đương nhiên. Giữa hai người, chắc hẳn ngươi luôn phải chủ động? Ngươi là người vừa quyết đoán vừa có khí phách, tại sao phải hạ thấp mình trước một kẻ không hiểu rõ nhân tình ấm lạnh như y? Người thích hợp làm người yêu của ngươi nhất chắc chắn không phải là y đâu…”
Mã Thần Nhất lạnh lẽo cười một tiếng: “Thích hợp nhất? Ngươi là… đang nói ngươi sao?”
Thần Hi hơi khựng lại một chút, “Ta không phải có ý này. Ta chỉ là rất thích ngươi. Nói thật, ta thấy y không hợp với ngươi.”
Một sự yên lặng bao trùm lên hai người. Hồi lâu sau, Mã Thần Nhất mới nói: “Ngươi nói không sai. Giữa ta và Tiểu Lương, đúng là ta luôn chủ động. Địa vị xã hội của ta cao hơn y, tiền cũng có nhiều hơn y. Nhưng mà, ta nói cho ngươi biết, trong chuyện tình yêu giữa hai người, nhất định phải có một người cúi đầu nhượng bộ. Ngươi nói ta hạ thấp bản thân trước y, đó là do ta tự nguyện, ngươi hiểu không? Ta cam tâm tình nguyện nhún nhường mọi thứ, ngươi hiểu không? Bởi vì ta yêu y, so với tình yêu y dành cho ta thì sâu đậm hơn rất nhiều, cho nên ta mới nguyện ý cúi đầu, vì y mà làm bất cứ chuyện gì. Trước kia, ta không hiểu những điều này, trải qua rất nhiều giáo huấn mới có thể khắc cốt ghi tâm. Tình yêu không phải giống như ngươi đã nghĩ, người nào có nhiều tiền hay chức vị cao sẽ chiếm được ưu thế. Đừng nghĩ rằng ai cũng có cái nhìn thiển cận như ngươi. Ngược lại, trong tình yêu người nào yêu sâu hơn đậm hơn sẽ phải hạ mình. Những lời ngươi nói hôm nay chứng tỏ ngươi căn bản không hiểu tình yêu là gì. Cho nên, ta có thể bỏ qua cho ngươi, bởi vì trước kia ta cũng không hiểu. Ta sẽ xem như ngươi chưa nói gì với ta, ta cũng không muốn vì loại ngươi như ngươi mà triệt tiêu hứng thú của ta cùng Tiểu Lương. Vậy đi, nể mặt Vân Tiêu, ta không truy cứu gì với ngươi nữa. Ngươi hãy tự mình giải quyết cho tốt.”
Mã Thần Nhất nói xong, tựa hồ muốn bỏ đi. Thần Hi vội vàng giữ chặt y phục của hắn, hay là ôm lấy hắn gì đó, nói: “Ngươi hiểu lầm ta rồi. Có lẽ vừa rồi ta quá kích động, cho nên lời nói không được thỏa đáng, ngươi hãy tha thứ cho ta. Ta không phải muốn ngươi chia tay với Lý Huyền Lương. Tuy ta thực sự có cảm tình với ngươi, thế nhưng ta không bắt buộc ngươi cũng phải có cảm tình với ta đâu. Những gì ngươi nói ta đều nghe rõ, ta không có mặt dày mà tiếp tục níu kéo. Dù ta không phải nữ nhân, ta cũng muốn giữ thể diện chứ. Chỉ là ta muốn xin ngươi giúp ta một việc cuối cùng.”
Mã Thần Nhất lạnh nhạt đẩy Thần Hi ra, hỏi: “Giúp cái gì? Nói đi!”
Ngữ khí Thần Hi có chút lo lắng bất an: “Ta muốn ly hôn với Vân Tiêu, nhưng mà ta không tìm được lý do. Vì thế, ta muốn ngươi giúp ta, giả bộ làm người yêu mới của ta. Chỉ cần một tuần lễ thì đủ rồi, thực sự là chỉ cần một tuần lễ thôi. Ta bảo đảm, sau này không dây dưa cùng ngươi. Giúp ta lần này đi, được không?”
Nghe tiếng y phục rơi xuống đất, Lý Huyền Lương bất giác cau mày lại thật chặt. Nói thật, dưới cái nhìn của một nam nhân thì thân thể của Thần Hi được chăm sóc rất tốt, lại có thêm vài phần đường cong của nữ nhân. Bất cứ nam nhân bình thường nào nhìn thấy, sợ rằng cũng không chống đỡ nổi mà điên cuồng phun máu mũi.
Y nghe được Mã Thần Nhất nói: “Thần Hi, ngươi thật quá khinh thường định lực của Mã Thần Nhất ta rồi. Ở trước mặt ta, trình độ như ngươi tốt nhất nên tỉnh mộng. Ta không phải muốn đả kích ngươi, nhưng nói thật, đời này ta đã từng nhìn qua rất nhiều mỹ nam còn lõa lồ nhiều hơn ngươi gấp mấy lần. Loại như ngươi, tối đa chỉ có thể xem là bày ra tư thế tầm tầm bậc trung. Ngay cả một nửa của Tiểu Lương ngươi cũng không bằng. Ngươi cởi áo ra để làm gì? Ngươi có biết thân thể nam nhân ở dạng gì mới là thượng đẳng không? Ta nói cho ngươi biết, đó chính là tự nhiên, không cần cố ý đi chỉnh hình. Dù ngươi bôi dầu lên nhũ hoa nhiều hơn cũng không cách nào thay đổi. Hơn nữa, kể cả khi ngươi thực sự có thân thể thượng đẳng mà lõa thể trước mặt ta, ta cũng sẽ không vì ngươi mà động tâm. Bởi vì tâm ta đã sớm dành cho người ta yêu rồi, không còn thừa lại phần nào hết. Cuối cùng, không thể không nói rằng đề nghị của ngươi quá vụng về. Ngươi cho rằng ta không nhìn thấu tính toán của ngươi sao? Ngươi thấy ta ngây thơ dễ gạt hả? Xin đừng xem ta như tên ngốc có được không? Ta biết rõ lai lịch của ngươi, ngươi bất quá chỉ là quản lý của một công ty giải trí nhỏ ở thành phố B. Còn nói cái gì yêu ta chứ… bất quá ngươi chỉ muốn lợi dụng ta mà mở đường tiến vào tập đoàn Phong Hùng ở thành phố A thôi. Ngươi muốn lấy chuyện ly hôn làm cái cớ? Hay là ngươi với Vân Tiêu đã cùng nhau hợp mưu diễn vở kịch vui này? Muốn gạt ta hả? Mượn ta để thực hiện mục đích của các ngươi? Đừng nghĩ có thể lợi dụng ta, bởi vì nếu ta thực sự bị gạt, các ngươi tuyệt đối sống không yên đâu. Cho nên, thỉnh hãy tránh xa ta ra. Còn nữa, ta nói cho ngươi biết một chuyện, điện thoại ta nãy giờ đang ở trong tình trạng ghi âm. Ngươi mà không cút, ta lập tức báo cảnh sát.”
Nghe thấy điện thoại đang ghi âm, Thần Hi có chút luống cuống. Hắn biết đại khái đã chọc sai người rồi, cho nên vội vã nói lời xin lỗi. Lý Huyền Lương dời ánh mắt đi, phát hiện vách tường hành lang bên cạnh có một bóng người đang đứng, vẻ mặt vừa lúng túng vừa áy náy. Cùng Lý Huyền Lương bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đồng thời im lặng…
Mã Thần Nhất trở về phòng, thấy Lý Huyền Lương đang nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Mỉm cười bước đến gần, hắn dùng ngón tay mơ hồ vẽ theo hình dáng đôi môi y, ôn hòa nói: “Có đói bụng không, ta dẫn ngươi đi ăn nhé? Hôm qua ngươi nói muốn ăn thức ăn Trung Quốc, hôm nay chúng ta sẽ đi.”
Lý Huyền Lương chậm rãi nắm tay Mã Thần Nhất đẩy ra. Y nhìn hắn, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Này, chúng ta trở về đi, về thành phố A.”
Mã Thần Nhất nhất thời sửng sốt: “Về thành phố A?”
Lý Huyền Lương ngồi dậy, gật đầu: “Ta sẽ đến ở cùng ngươi. Ngươi cứ luôn chạy tới chạy lui giữa hai thành phố, như vậy quá phiền phức. Ta dự định tìm một công việc ở thành phố A. Với lại, hiện tại bận rộn như vậy, chúng ta nên tranh thủ về sớm. Công việc tồn đọng của ngươi có thể giảm đi chút ít, còn có thể có thêm thời gian rảnh…”
Mã Thần Nhất ôm chặt Lý Huyền Lương, nói: “Tiểu Lương, đây đúng là ngươi ư? Không phải ngươi không muốn trở về thành phố A sao? Ngươi thật sự đồng ý? Ngươi không nói giỡn với ta đó chứ?”
Lý Huyền Lương hít một hơi thật sâu rồi đẩy hắn ra, bất mãn nói: “Ngươi có thể không dùng nhiều lực như vậy được không? Xương sườn của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Mã Thần Nhất vội vã buông Lý Huyền Lương ra, có chút hưng phấn nói: “Được rồi được rồi, chúng ta đi thu dọn hành lý, lập tức trở về. Ở đây mấy ngày, ta thực sự đã thấy hơi chán…”
Lý Huyền Lương gật đầu. Hai người thu dọn hành lý, sau đó chính thức trở về.
……
Ở Hawaii khí hậu nóng bức, thế nhưng Trung Quốc bên này thì ngược lại. Vừa đáp máy bay xuống, đập vào mắt chính là băng tuyết đầy trời.
Thời gian cũng đã gần đến mùa xuân. Mã Thần Nhất sợ rằng Lý Huyền Lương sẽ bị cảm lạnh nên từ sớm đã mua sẵn áo khoác cùng áo lông cho y.
Ngày trở về, Lý Huyền Lương nấu rất nhiều canh nóng, hai người liền uống không ít. Dạ dày được ấm áp, cơ thể cũng tự động điều tiết thoải mái hơn. Đến trưa, Mã Thần Nhất ghé công ty một chút. Khi về nhà vào buổi tối thì Lý Huyền Lương đã lên giường ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Mã Thần Nhất cũng bận rộn, không có thời gian mà ngủ một giấc đàng hoàng. Đến bữa cũng chỉ là ăn uống qua loa.
Vào dịp lễ mừng năm mới, Lý Huyền Lương cố gắng nấu cho hắn bữa cơm thịnh soạn, cất vào cà-men rồi mang đến công ty. Bất luận bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành ra thời gian để ăn hết thức ăn do y làm.
Mã Thần Nhất quyết định mua một chiếc giường lớn đặt ngay trong phòng làm việc, để Lý Huyền Lương sau khi đưa cơm vào buổi tối không cần vội vã trở về, trực tiếp nghỉ ngơi luôn trong phòng.
Rốt cuộc thì mấy ngày trong dịp lễ mừng năm mới đầy bận rộn cũng kết thúc, Mã Thần Nhất cùng Lý Huyền Lương cuối cùng đã có thể tìm lại cảm giác của một giấc ngủ ngon lành.
Đêm hôm sau, Mã Thần Nhất vừa ôm lấy Lý Huyền Lương, tay chân vừa táy máy không ngừng. Bởi vì trong lúc bất chợt, hắn phát hiện ra rằng sau khi từ Hawaii trở về, Lý Huyền Lương đối xử với hắn càng ngày càng tốt, rất lâu rồi chưa từng cự tuyệt hắn.
Giống như lúc này vậy, Lý Huyền Lương rõ ràng đã rất mệt mỏi rồi, nếu là ngày thường hắn dám quấy rầy y, có lẽ y sẽ nổi giận mà cầm gối đập hắn. Thế nhưng, y chỉ vừa ngủ vừa tùy ý cho hắn ôm hôn, thậm chí còn có chút vô thức ngẩng mặt lên.
Đêm hôm trước, hắn đã đòi hỏi rất nhiều, nếu hôm nay lại làm thì sợ rằng thân thể của y chống đỡ không nổi. Vì vậy, hắn đành hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén dục vọng sôi sục của mình, dự định vào phòng tắm xối nước lạnh cho hạ hỏa.
Cảm giác được Mã Thần Nhất khẽ nhúc nhích, Lý Huyền Lương kinh ngạc mở mắt. Mã Thần Nhất thấy vậy, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, một tuần năm lần, ta nhớ rất rõ. Ta bảo đảm không làm gì hết, ngươi ngủ đi.”
Lý Huyền Lương nhìn hắn một chút, không nói gì, cơ thể khẽ lui về sau. Ánh mắt giao nhau, Mã Thần Nhất có chút lúng túng, hắn biết rõ không nên chạm vào y nữa, “Ta đi tắm thì được rồi, ngươi cứ ngủ trước.” Nói xong, có chút chật vật mà buông y ra, dự định đứng dậy.
Lý Huyền Lương chậm rãi kéo hắn lại. Sau đó, điều khiến Mã Thần Nhất không thể nào tin được chính là… y cư nhiên chủ động cọ cọ vào người hắn. Ngẩng đầu lên, y cười khẽ, rồi đột nhiên nhẹ nhàng đặt xuống môi hắn một nụ hôn.
Mã Thần Nhất hoàn toàn sửng sốt. Mặc dù rất nhẹ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lý Huyền Lương chủ động hôn hắn, hơn nữa còn là vào lúc này và thời điểm này? Như vậy biểu thị điều gì? Phải chăng, ý nghĩa là Tiểu Lương đang chủ động hướng hắn cầu hoan?
Mã Thần Nhất đi từ khiếp sợ cho đến mừng rỡ như điên. Hắn kích động ôm chầm lấy Lý Huyền Lương, hỏi: “Tiểu Lương, có phải ngươi cũng có điểm yêu thích ta? Ngươi có yêu ta không?”
Lý Huyền Lương nghe xong, gương mặt có chút ửng hồng. Y nghiêng đầu sang hướng khác, nói: “Ngủ đi, ta mệt rồi.”
Đã bị khiêu khích như vậy, Mã Thần Nhất làm sao còn có thể biết điều mà cho y ngủ? Hắn cũng không phải là thánh nhân a. “Tiểu Lương, bất kể ngươi có yêu ta hay không, ta chỉ yêu một mình ngươi…”
Thế nhưng, dù sao Mã Thần Nhất vẫn cứ muốn Lý Huyền Lương nói rõ tình cảm trong lòng y dành cho hắn. Nếu không, cho dù hai người đã kết hôn rồi, từ sâu dưới đáy lòng hắn vẫn tồn tại nỗi bất an.
Khi con người ta rơi vào trạng thái kích động sẽ có chút không thể khống chế được lực đạo của mình, giống như lần hoan ái kế tiếp giữa Mã Thần Nhất cùng Lý Huyền Lương, so với bình thường thì hắn càng cuồng dã hơn nhiều, thậm chí còn có phần thô bạo. Hắn không ngừng dùng tay rồi dùng miệng dụ dỗ y, nhưng đến khi y sắp đạt được khoái cảm lớn nhất, hắn lại đổi sang nơi khác hoặc đình chỉ mọi động tác. Đêm nay, tiếng thở dốc của y so với mọi ngày càng thêm nặng nề, sắc mặt ửng hồng mê hoặc, đôi tay không ngừng bám chặt vào sau lưng hắn, giống như đang cổ vũ hắn tiếp tục, rồi lại giống như đang cầu xin thầm lặng. Tuy vậy, y vẫn là không chịu mở miệng nói ra câu nói hắn chờ mong nhất.
Mã Thần Nhất không ngừng dùng đầu lưỡi liếm loạn những nơi mẫn cảm trên cơ thể y, hưởng thụ thanh âm rên rỉ của y chưa hề gián đoạn, xen lẫn giữa thống khổ và vui thích, đôi khi nhịn không nổi mà bật cao giọng.
Từng giọt mồ hôi của hắn chậm rãi rơi xuống cơ thể Lý Huyền Lương. Hắn vừa liên tục xoa nắn vừa không ngừng hỏi: “Tiểu Lương, ngươi có yêu ta hay không? Ngươi trả lời ta đi, ta lập tức thỏa mãn ngươi…”
Lý Huyền Lương vẫn không nói gì. Cho đến khi Mã Thần Nhất hỏi lần thứ ba, y mới mở miệng. Vừa có chút mềm nhũn vừa có chút xấu hổ cùng giận dữ, y liếc hắn một cái, sau đó gác cánh tay lên vai hắn siết chặt. Mỗi khi bị hắn làm cho khó chịu, y sẽ suy yếu kêu: “Thần Nhất, Thần Nhất…”
Chẳng qua chỉ là gọi tên hắn mà thôi, còn lại cái gì cũng không nói. Thế nhưng qua mấy lần, Mã Thần Nhất trong lúc bất chợt đã hiểu ra. Hắn thầm mắng chính mình đúng là một tên khốn kiếp, rồi trong lòng lại mừng rỡ như điên. Nhiều năm như vậy, sao hắn còn không rõ tính cách của Lý Huyền Lương kia chứ. Nếu muốn y chính miệng nói ‘Ta yêu ngươi’ thì chắc chắn là không thể. Hành động lúc nãy cộng với việc kêu tên hắn đã là sự biểu đạt cực hạn của y rồi. Không sai, Lý Huyền Lương thích hắn, yêu hắn, nếu không y sẽ không bao giờ ôm hắn chặt như vậy, không thể nào trong lúc kích tình mà gọi tên hắn. Y thật sự đối với hắn có tình, chỉ sợ là chỉ có chút xíu, một chút xíu vô cùng nhỏ nhoi ít ỏi, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy như vậy là đủ rồi, thỏa mãn lắm rồi. Đối với người nam nhân này, thích người nam nhân khác dù chỉ chút xíu thì cơ hồ đã là toàn bộ của y. Cho nên, hắn thực vừa lòng, hắn cho y tất cả những gì y muốn, cho toàn bộ không lưu lại thứ gì. Theo tiếng kêu kích tình nhất của y, hắn ôm y thật chặt, dẫn dắt y cùng hắn đạt tới sự cực hạn vui sướng.
Sáng hôm sau, Mã Thần Nhất phát hiện Lý Huyền Lương đột nhiên sốt rất cao. Có lẽ là vì mấy ngày nay mệt mỏi, hoặc là vì tối qua chính hắn đã làm tình quá mức kịch liệt. Hắn cảm thấy rất hối hận, rất đau lòng.
Hắn vội vã mang Lý Huyền Lương đến bệnh viện, để bác sĩ khám bệnh kỹ lưỡng. Sau đó hắn mới về nhà rửa mặt cạo râu, rồi đến nhà hàng gần đó mua mấy món điểm tâm y thích ăn. Mang theo cả một túi đồ đến phòng bệnh, hắn đẩy cửa ra.
Lý Huyền Lương đã khá hơn nhiều, y ngồi trên giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, toàn thân mặc y phục bệnh viện trắng noãn, càng tôn thêm nước da bạch ngọc của y.
Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Mã Thần Nhất, Lý Huyền Lương quay đầu lại, trong lúc bất chợt mà hướng đến hắn nhẹ nhàng mỉm cười.
Lúc này, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lý Huyền Lương. Cả người y lộ ra một vẻ thanh tân mà mỹ lệ. Mã Thần Nhất giống như bị điểm huyệt, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Nụ cười này khiến cho hắn đột nhiên nhớ tới mùa thu của rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây lê nằm lặng lẽ bên cửa trường học, một thiếu niên tựa vào tàng cây, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn trời, nở ra nụ cười nhàn nhạt. Bây giờ, Mã Thần Nhất cũng giống hệt như lúc ấy, toàn thân như trúng phải lời nguyền, cứ ngây ngốc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trái tim tựa hồ cũng ngừng đập theo.
Cứ như vậy, Lý Huyền Lương đã xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. Trong lúc tinh thần hắn đang hỏng bét nhất, nụ cười ấy không sớm không muộn, trong mắt hắn chính là một đại thiên sứ cứu chuộc. Không cần bất cứ lý do gì đã khắc sâu trong tim hắn, không cách nào tự chủ.
Bất giác, Mã Thần Nhất lệ rơi đầy mặt, trong lòng nói không rõ cảm giác phức tạp này là gì.
Trong thời khắc nhân sinh của hắn gặp được Lý Huyền Lương, chính là y đã đột nhiên xuất hiện, gắn liền với sinh mạng của hắn. Không sớm không muộn, khiến cho hắn phải khắc cốt ghi tâm, phảng phất như vĩnh viễn cũng không bao giờ quên lãng.
Từ sâu dưới đáy lòng, hắn nói: Tiểu Lương, nhân sinh giống như lúc ban đầu gặp nhau. Chuyện đã cách đây nhiều năm, một lần nữa quay đầu, ngươi ở trong lòng ta vẫn xinh đẹp như vậy. Cho nên, thật xin lỗi, ngươi từ nay cũng không thể rời đi nữa rồi, chỉ có thể thuộc về ta…
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ