Tra Công Chi Tử
Chương 55
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Elvis vẫn không liên lạc với Đường Kiều.
Thường thì dù có bận đến mấy, cậu vẫn sẽ dành thời gian gọi cho anh trước, hoặc là xuống giọng làm nũng kiểu Em mệt quá đi, hoặc là vui vẻ kể anh nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.
Anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại – điện thoại của anh còn tốt, không có dấu hiệu nào là mạng lỗi cả, trong thùng thư rác cũng không để lỡ tin nhắn nào của cậu.
Nhìn màn hình đen ngòm, anh chán nản nghĩ – hình như họ không còn liên lạc với nhau nữa kể từ lần cậu từ chối đi xem bóng với anh kia. Sau đó anh cũng hẹn lại mấy lần, nhưng lần nào cậu cũng có lý do từ chối. Anh không phải là thằng ngốc, đương nhiên là nhìn ra – cậu đang trốn tránh mình.
Nhưng mà, vì sao? Trước đó hai người vẫn ở cùng nhau tốt lắm mà?
Thực ra thì cũng chẳng có gì lạ. Thanh niên tầm tuổi đó thường làm việc theo cảm tính, yêu đương mãnh liệt được vài ngày rồi nhạt dần là chuyện thường hơn nữa thái độ của Elvis đã rất rõ ràng, anh còn cố tự làm mình mất mặt làm gì? Hẳn là… hai người cứ như vậy mà kết thúc thôi.
Nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, giống như….vừa mất đi một điều rất quý giá.
Mấy ngày sau đó dường như rất dài, đến tối trời bắt đầu mưa. Đường Kiều nhìn bên ngoài rào rào mưa rơi, lại nhìn màn hình điện thoại đen ngòm – khuôn mặt anh thấp thoáng phản chiếu qua đó. Nhìn nếp nhăn mờ mờ cuối đuôi mắt và bọng mắt hơi sưng của mình, anh nghĩ, mình đúng là đã già rồi.
Cảm giác tràn trề sức sống của mấy ngày hôm trước, cuối cùng thì vẫn là ảo giác thôi.
Trời mưa làm cảm giác cô đơn trong lòng anh càng thêm rõ ràng. Anh hút vài điếu thuốc, nghĩ về Elvis, lại nghĩ về Thẩm Duy Thần, cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn rấm rứt này nữa, đội mưa ra khỏi nhà.
Chỗ ăn chơi buổi tối quanh quẩn cũng chỉ có thế, Đường Kiều nghĩ một lúc, quyết định đến quán bar tư nhân quen thuộc nọ. Trong đó đã xuất hiện không ít khuôn mặt mới, nhưng anh thậm chí còn chẳng có hứng thú liếc nhìn họ, gọi bừa một ly rượu rồi ngồi một mình bên quầy.
Anh không say, đã uống gì đâu mà say, nhưng lại nghĩ miên man đến ngẩn người ra, bị người vỗ vai thì giật mình một cái.
“Hi! Kiều, lâu rồi không gặp!”
Là Devin. Đúng là lâu rồi không gặp thật, lần cuối anh gặp hắn cũng là lần đầu anh gặp Elvis.
Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến thằng nhóc đó thế này!
“Này này, cậu không sao chứ?” Hắn huơ huơ tay trước mắt anh: “Sao lại nom hồn bay phách lạc thế này?”
Anh nhấp một ngụm rượu: “Không có gì.”
“Sao lâu rồi mới đến thế, hay là cậu có bạn giường cố định rồi?”
“…”
Không thấy anh đáp, hắn lại cho là anh đang đồng ý, hào hứng hẳn lên: “Thật không? Tên gì bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hơn tôi không?”
Anh bị hắn hỏi đến phát phiền: “Cậu lo thân cậu đi, quan tâm chuyện của tôi làm gì? Không đi mau lên là không kiếm được người lăn giường đâu.”
Devin trợn trắng mắt: “Gì chứ, thấy cậu cô đơn ỉu xìu nên tôi mới quan tâm cậu đấy. Nhất định là cậu đang có chuyện, mau kể đi để tôi còn biết đường mà an ủi!”
Chính Đường Kiều cũng không hiểu tại sao mình lại cô đơn thế này. Trước đây mỗi lúc buồn chán, anh chỉ việc đến bar, bốc bừa một người rồi đi ăn uống vào khách sạn là xong một buổi tối, có bao giờ trống vắng như bây giờ đâu?
“Về nhà thì chán, đi ngủ với người khác cũng chán, mãi mới có một ngày nghỉ mà tôi lại chẳng biết phải làm gì cả.”
“À.” Devin gật đầu, ra chiều đã hiểu: “Theo kinh nghiệm lâu năm của tôi thì tình trạng cậu bây giờ có hai khả năng. Thứ nhất, cậu có đang thích người nào không?”
Anh vô thức phản bác: “Không, tôi…”
“Thứ hai, cậu đang mắc hội chứng chán – độc – thân. Chán 419, chán thiếu niên trẻ trung đáng yêu rồi đúng không, giờ hẳn là lúc cậu nên tìm một người bạn đời thực sự.”
Anh xoay xoay cái chén trên tay. Lời nói như thế lại phát ra từ kẻ trăng hoa thành tính như Devin đúng là làm anh bất ngờ — Không phải bạn giường, mà là bạn đời sao? Nghĩa là có thêm một tờ hôn thú, sẽ trở thành người nhà của nhau hả?
“Cậu đã gặp được người làm cậu muốn dừng chân chưa?” Devin nói.
Khuôn mặt của Elvis lại hiện lên trong đầu anh. Vẻ ngoài hoàn hảo, dáng người không chê được vào đâu, tính tình cũng rất hòa nhã, rất biết cách chăm sóc người…. Nhưng đừng nói đến chuyện tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, một khi anh còn ở NY thì sẽ còn phải chịu sự chi phối của Thẩm Mộ, làm sao có tư cách vui vầy bên cậu được chứ?
Devin nhìn biểu cảm của anh, cười như không cười bảo: “Cậu nhớ cẩn thận một chút, đợi đến khi mọi chuyện không cứu vãn nổi nữa mới nhận ra cảm xúc thật của mình thì tiếc lắm đó ”
“Ý cậu là gì?” Anh cau mày.
Hắn nhìn anh đầy thâm ý: “Cậu mà không hành động nhanh thì không chừng người ta sẽ có đối tượng mới sớm thôi. Người được cậu coi trọng nhất định là rất hấp dẫn hả? Lúc đó phải trơ mắt nhìn người vốn nên thuộc về mình lại ngã vào vòng tay của kẻ khác, có phải rất không cam lòng không?”
Thực ra thì Elvis cũng không hoàn toàn thuộc về anh, cho tới giờ, quan hệ giữa hai người vẫn chỉ dừng ở mức bạn giường. Chỉ là thân thể phù hợp thì có thể duy trì quan hệ được bao lâu? So với lão già là anh, hẳn là cậu sẽ thích hẹn hò với thiếu niên trẻ trung xấp xỉ tuổi mình, với người có thắt lưng còn mềm dẻo và có nhiều đề tài để trò chuyện hơn anh, đúng chứ?
Một lúc sau, Đường Kiều đột nhiên lên tiếng: “Sao lại thế được? Tôi vẫn chưa muốn ổn định với ai cả, giờ tôi sống vẫn ổn lắm.”
Devin chỉ nhún vai: “Tùy cậu thôi, chỉ cần sau này cậu không hối hận là được. Đằng nào thì thời phong lưu của tôi vẫn chưa hết.” Nói rồi hắn đứng dậy, vỗ vỗ vai anh rồi đi tìm nguồn vui mới.
Đường Kiều thực sự chẳng có hứng thú chút nào, có mấy người lân la tiếp cận thì anh cũng chỉ cho số điện thoại chứ không tỏ ý muốn qua đêm. Chẳng mấy chốc đã đến 12h, phần lớn người trong quán đã có đôi có cặp hết, lục tục ôm nhau rời đi, thành ra quán chẳng còn mấy người. Anh thấy mình ngồi thêm cũng vô nghĩa, liền đứng dậy rời đi.
Ngoài trời mưa phùn lất phất, Đường Kiều lười mở ô, mới đi vài bước thì áo ngoài đã ươn ướt.
Vì đã uống rượu nên anh không định tự lái xe về nhà. Dịch vụ của quán bar rất chu đáo, đã thay anh gọi taxi từ lâu.
Anh lên xe, tài xế liền hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Giọng nói của Devin lại vang lên trong đầu anh.
“Anh à?”
Đường Kiều quay lại, nói ra một địa chỉ.
—
Trong nhà trọ của Elvis không có ánh đèn, hẳn là cậu chưa về. Đã muộn lắm rồi, cậu còn đi đâu nữa? Hay cậu cũng như anh, rảnh rỗi chạy đến quán bar giết thời gian?
Đường Kiều không nhịn được nhớ lại chuyện cách đây không lâu – khi đó anh với cậu vừa đi hẹn hò về, cậu dừng xe rồi quay sang ghé sát vào người anh, thay anh tháo dây an toàn ra, rồi lại như không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên má anh. Nụ hôn kia như cái công tắc bật lên lửa dục trong Đường Kiều, anh xé toạc áo cậu ra, mạnh mẽ chặn lại bờ môi ấy…
Người Elvis sẽ mang về nhà sau này, liệu có làm những chuyện anh và cậu đã làm không?
“Anh à.” Giọng tài xế vang lên làm anh tỉnh lại: “Anh… cần đến chỗ khác nữa hả?”
Đây không phải là lái xe tư nhân của anh, đương nhiên là người ta còn chuyện khác để làm, chẳng có lý gì lại đứng yên một chỗ vì anh: “Tôi xuống đây là được rồi, cảm ơn nhé.”
Đường Kiều không hiểu sao mình lại đứng chờ dưới nhà Elvis như một thằng ngốc. Dù biết rõ cậu không ở nhà, có khi là cả đêm không về cũng nên.
Một luồng sáng chói mắt đột ngột xuất hiện làm anh nhất thời không mở mắt ra được. Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, trái tim anh đập lên cái thịch. Đến khi đã làm quen với ánh sáng, anh thấy được một chiếc xe thể thao đỏ dừng lại cách đó không xa. Cửa mở ra, một người thanh niên bước xuống, áo gió màu đen tuyền như thể hòa làm một với trời đêm.
Qua ánh đèn, anh thấy một khuôn mặt hơi ướt nước.
Cậu đã về rồi.
Gió nổi lên, trong không khí tràn ngập mùi mưa ngai ngái. Đường Kiều đứng dưới mái hiên, nửa người lộ ra ngoài đã bị mưa xối ướt. Anh thấy Elvis đi vòng lại sang bên kia xe, cúi người nói gì đó với người lái, trên mặt ngập tràn ý cười.
Có người đưa cậu về nhà, nhưng mà đó là ai? Là đồng nghiệp xinh đẹp hay nhà thiết kế tài hoa hơn người kia?
Chiếc xe lại khởi động lần nữa. Vào khoảnh khắc nó xoay lại, khuôn mặt người lái bỗng chốc sượt qua ánh mắt anh, trái tim anh đột nhiên thót lại, dường như không thở nổi.
Nhìn chiếc xe rời khỏi khu dân cư xong, Elvis mới quay người lên nhà.
“Elvis.”
Hình như cậu bị giật mình. Thấy anh, cậu nhăn mày lại: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Kiều há hốc miệng, chỉ muốn nói rằng, mình vì nhớ cậu nên mới đến. Nhưng anh kiềm giữ lại tâm trạng mong ngóng xót xa này rất nhanh, tỏ ra bình tĩnh bảo: “Xe tôi bị hỏng ở gần đây. Tôi đến nhờ cậu giúp.”
“Hử? Vậy anh đang đỗ xe ở đâu?”
Anh không nói gì.
Cậu thở dài. Trong bóng đêm, anh thấy đôi mắt cậu như phát sáng: “Lên nhà tôi trước đi.”
—
Vào nhà rồi, bật đèn lên, Elvis mới thấy người anh đã ướt một mảng lớn: “Sao lại để mình thành ra thế này? Không mang ô sao?”
Anh ừ một tiếng, lôi bật lửa và thuốc ra định châm một điếu, nhưng có lẽ là vì lạnh nên tay cứ run run rẩy rẩy, không thể nào châm được.
Cậu đưa anh một cái khăn: “Lau khô người đi.”
Anh không động đậy.
Bất đắc dĩ, cậu đành tự tay lau tóc cho anh. Anh cúi đầu, cố gắng kìm nén cơn xúc động đang cuộn trào lên trong ngực.
Mình đang làm gì thế này? Một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại làm cái chuyện ngu xuẩn là dám làm không dám nhận ư?
“Tôi cố ý đến.”
Cậu khoanh tay nhìn anh. Dưới cái nhìn của cậu, anh thấy toàn thân mình như nóng bừng.
“Hôm nay anh cố tình đến tìm tôi?” Cậu nói thẳng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
“Có chuyện gì không?”
Không có việc gì cả. Chỉ là tôi muốn nhìn thấy cậu.
“Thực ra anh gọi cũng được, tự mình đến làm gì.”
Anh buông điếu thuốc trên tay xuống, hỏi:
“Ai vừa đưa cậu về?”
Thường thì dù có bận đến mấy, cậu vẫn sẽ dành thời gian gọi cho anh trước, hoặc là xuống giọng làm nũng kiểu Em mệt quá đi, hoặc là vui vẻ kể anh nghe đủ chuyện trên trời dưới đất.
Anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại – điện thoại của anh còn tốt, không có dấu hiệu nào là mạng lỗi cả, trong thùng thư rác cũng không để lỡ tin nhắn nào của cậu.
Nhìn màn hình đen ngòm, anh chán nản nghĩ – hình như họ không còn liên lạc với nhau nữa kể từ lần cậu từ chối đi xem bóng với anh kia. Sau đó anh cũng hẹn lại mấy lần, nhưng lần nào cậu cũng có lý do từ chối. Anh không phải là thằng ngốc, đương nhiên là nhìn ra – cậu đang trốn tránh mình.
Nhưng mà, vì sao? Trước đó hai người vẫn ở cùng nhau tốt lắm mà?
Thực ra thì cũng chẳng có gì lạ. Thanh niên tầm tuổi đó thường làm việc theo cảm tính, yêu đương mãnh liệt được vài ngày rồi nhạt dần là chuyện thường hơn nữa thái độ của Elvis đã rất rõ ràng, anh còn cố tự làm mình mất mặt làm gì? Hẳn là… hai người cứ như vậy mà kết thúc thôi.
Nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, giống như….vừa mất đi một điều rất quý giá.
Mấy ngày sau đó dường như rất dài, đến tối trời bắt đầu mưa. Đường Kiều nhìn bên ngoài rào rào mưa rơi, lại nhìn màn hình điện thoại đen ngòm – khuôn mặt anh thấp thoáng phản chiếu qua đó. Nhìn nếp nhăn mờ mờ cuối đuôi mắt và bọng mắt hơi sưng của mình, anh nghĩ, mình đúng là đã già rồi.
Cảm giác tràn trề sức sống của mấy ngày hôm trước, cuối cùng thì vẫn là ảo giác thôi.
Trời mưa làm cảm giác cô đơn trong lòng anh càng thêm rõ ràng. Anh hút vài điếu thuốc, nghĩ về Elvis, lại nghĩ về Thẩm Duy Thần, cuối cùng cũng không chịu nổi sự cô đơn rấm rứt này nữa, đội mưa ra khỏi nhà.
Chỗ ăn chơi buổi tối quanh quẩn cũng chỉ có thế, Đường Kiều nghĩ một lúc, quyết định đến quán bar tư nhân quen thuộc nọ. Trong đó đã xuất hiện không ít khuôn mặt mới, nhưng anh thậm chí còn chẳng có hứng thú liếc nhìn họ, gọi bừa một ly rượu rồi ngồi một mình bên quầy.
Anh không say, đã uống gì đâu mà say, nhưng lại nghĩ miên man đến ngẩn người ra, bị người vỗ vai thì giật mình một cái.
“Hi! Kiều, lâu rồi không gặp!”
Là Devin. Đúng là lâu rồi không gặp thật, lần cuối anh gặp hắn cũng là lần đầu anh gặp Elvis.
Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến thằng nhóc đó thế này!
“Này này, cậu không sao chứ?” Hắn huơ huơ tay trước mắt anh: “Sao lại nom hồn bay phách lạc thế này?”
Anh nhấp một ngụm rượu: “Không có gì.”
“Sao lâu rồi mới đến thế, hay là cậu có bạn giường cố định rồi?”
“…”
Không thấy anh đáp, hắn lại cho là anh đang đồng ý, hào hứng hẳn lên: “Thật không? Tên gì bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hơn tôi không?”
Anh bị hắn hỏi đến phát phiền: “Cậu lo thân cậu đi, quan tâm chuyện của tôi làm gì? Không đi mau lên là không kiếm được người lăn giường đâu.”
Devin trợn trắng mắt: “Gì chứ, thấy cậu cô đơn ỉu xìu nên tôi mới quan tâm cậu đấy. Nhất định là cậu đang có chuyện, mau kể đi để tôi còn biết đường mà an ủi!”
Chính Đường Kiều cũng không hiểu tại sao mình lại cô đơn thế này. Trước đây mỗi lúc buồn chán, anh chỉ việc đến bar, bốc bừa một người rồi đi ăn uống vào khách sạn là xong một buổi tối, có bao giờ trống vắng như bây giờ đâu?
“Về nhà thì chán, đi ngủ với người khác cũng chán, mãi mới có một ngày nghỉ mà tôi lại chẳng biết phải làm gì cả.”
“À.” Devin gật đầu, ra chiều đã hiểu: “Theo kinh nghiệm lâu năm của tôi thì tình trạng cậu bây giờ có hai khả năng. Thứ nhất, cậu có đang thích người nào không?”
Anh vô thức phản bác: “Không, tôi…”
“Thứ hai, cậu đang mắc hội chứng chán – độc – thân. Chán 419, chán thiếu niên trẻ trung đáng yêu rồi đúng không, giờ hẳn là lúc cậu nên tìm một người bạn đời thực sự.”
Anh xoay xoay cái chén trên tay. Lời nói như thế lại phát ra từ kẻ trăng hoa thành tính như Devin đúng là làm anh bất ngờ — Không phải bạn giường, mà là bạn đời sao? Nghĩa là có thêm một tờ hôn thú, sẽ trở thành người nhà của nhau hả?
“Cậu đã gặp được người làm cậu muốn dừng chân chưa?” Devin nói.
Khuôn mặt của Elvis lại hiện lên trong đầu anh. Vẻ ngoài hoàn hảo, dáng người không chê được vào đâu, tính tình cũng rất hòa nhã, rất biết cách chăm sóc người…. Nhưng đừng nói đến chuyện tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, một khi anh còn ở NY thì sẽ còn phải chịu sự chi phối của Thẩm Mộ, làm sao có tư cách vui vầy bên cậu được chứ?
Devin nhìn biểu cảm của anh, cười như không cười bảo: “Cậu nhớ cẩn thận một chút, đợi đến khi mọi chuyện không cứu vãn nổi nữa mới nhận ra cảm xúc thật của mình thì tiếc lắm đó ”
“Ý cậu là gì?” Anh cau mày.
Hắn nhìn anh đầy thâm ý: “Cậu mà không hành động nhanh thì không chừng người ta sẽ có đối tượng mới sớm thôi. Người được cậu coi trọng nhất định là rất hấp dẫn hả? Lúc đó phải trơ mắt nhìn người vốn nên thuộc về mình lại ngã vào vòng tay của kẻ khác, có phải rất không cam lòng không?”
Thực ra thì Elvis cũng không hoàn toàn thuộc về anh, cho tới giờ, quan hệ giữa hai người vẫn chỉ dừng ở mức bạn giường. Chỉ là thân thể phù hợp thì có thể duy trì quan hệ được bao lâu? So với lão già là anh, hẳn là cậu sẽ thích hẹn hò với thiếu niên trẻ trung xấp xỉ tuổi mình, với người có thắt lưng còn mềm dẻo và có nhiều đề tài để trò chuyện hơn anh, đúng chứ?
Một lúc sau, Đường Kiều đột nhiên lên tiếng: “Sao lại thế được? Tôi vẫn chưa muốn ổn định với ai cả, giờ tôi sống vẫn ổn lắm.”
Devin chỉ nhún vai: “Tùy cậu thôi, chỉ cần sau này cậu không hối hận là được. Đằng nào thì thời phong lưu của tôi vẫn chưa hết.” Nói rồi hắn đứng dậy, vỗ vỗ vai anh rồi đi tìm nguồn vui mới.
Đường Kiều thực sự chẳng có hứng thú chút nào, có mấy người lân la tiếp cận thì anh cũng chỉ cho số điện thoại chứ không tỏ ý muốn qua đêm. Chẳng mấy chốc đã đến 12h, phần lớn người trong quán đã có đôi có cặp hết, lục tục ôm nhau rời đi, thành ra quán chẳng còn mấy người. Anh thấy mình ngồi thêm cũng vô nghĩa, liền đứng dậy rời đi.
Ngoài trời mưa phùn lất phất, Đường Kiều lười mở ô, mới đi vài bước thì áo ngoài đã ươn ướt.
Vì đã uống rượu nên anh không định tự lái xe về nhà. Dịch vụ của quán bar rất chu đáo, đã thay anh gọi taxi từ lâu.
Anh lên xe, tài xế liền hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Giọng nói của Devin lại vang lên trong đầu anh.
“Anh à?”
Đường Kiều quay lại, nói ra một địa chỉ.
—
Trong nhà trọ của Elvis không có ánh đèn, hẳn là cậu chưa về. Đã muộn lắm rồi, cậu còn đi đâu nữa? Hay cậu cũng như anh, rảnh rỗi chạy đến quán bar giết thời gian?
Đường Kiều không nhịn được nhớ lại chuyện cách đây không lâu – khi đó anh với cậu vừa đi hẹn hò về, cậu dừng xe rồi quay sang ghé sát vào người anh, thay anh tháo dây an toàn ra, rồi lại như không kìm lòng được mà hôn nhẹ lên má anh. Nụ hôn kia như cái công tắc bật lên lửa dục trong Đường Kiều, anh xé toạc áo cậu ra, mạnh mẽ chặn lại bờ môi ấy…
Người Elvis sẽ mang về nhà sau này, liệu có làm những chuyện anh và cậu đã làm không?
“Anh à.” Giọng tài xế vang lên làm anh tỉnh lại: “Anh… cần đến chỗ khác nữa hả?”
Đây không phải là lái xe tư nhân của anh, đương nhiên là người ta còn chuyện khác để làm, chẳng có lý gì lại đứng yên một chỗ vì anh: “Tôi xuống đây là được rồi, cảm ơn nhé.”
Đường Kiều không hiểu sao mình lại đứng chờ dưới nhà Elvis như một thằng ngốc. Dù biết rõ cậu không ở nhà, có khi là cả đêm không về cũng nên.
Một luồng sáng chói mắt đột ngột xuất hiện làm anh nhất thời không mở mắt ra được. Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, trái tim anh đập lên cái thịch. Đến khi đã làm quen với ánh sáng, anh thấy được một chiếc xe thể thao đỏ dừng lại cách đó không xa. Cửa mở ra, một người thanh niên bước xuống, áo gió màu đen tuyền như thể hòa làm một với trời đêm.
Qua ánh đèn, anh thấy một khuôn mặt hơi ướt nước.
Cậu đã về rồi.
Gió nổi lên, trong không khí tràn ngập mùi mưa ngai ngái. Đường Kiều đứng dưới mái hiên, nửa người lộ ra ngoài đã bị mưa xối ướt. Anh thấy Elvis đi vòng lại sang bên kia xe, cúi người nói gì đó với người lái, trên mặt ngập tràn ý cười.
Có người đưa cậu về nhà, nhưng mà đó là ai? Là đồng nghiệp xinh đẹp hay nhà thiết kế tài hoa hơn người kia?
Chiếc xe lại khởi động lần nữa. Vào khoảnh khắc nó xoay lại, khuôn mặt người lái bỗng chốc sượt qua ánh mắt anh, trái tim anh đột nhiên thót lại, dường như không thở nổi.
Nhìn chiếc xe rời khỏi khu dân cư xong, Elvis mới quay người lên nhà.
“Elvis.”
Hình như cậu bị giật mình. Thấy anh, cậu nhăn mày lại: “Sao anh lại ở đây?”
Đường Kiều há hốc miệng, chỉ muốn nói rằng, mình vì nhớ cậu nên mới đến. Nhưng anh kiềm giữ lại tâm trạng mong ngóng xót xa này rất nhanh, tỏ ra bình tĩnh bảo: “Xe tôi bị hỏng ở gần đây. Tôi đến nhờ cậu giúp.”
“Hử? Vậy anh đang đỗ xe ở đâu?”
Anh không nói gì.
Cậu thở dài. Trong bóng đêm, anh thấy đôi mắt cậu như phát sáng: “Lên nhà tôi trước đi.”
—
Vào nhà rồi, bật đèn lên, Elvis mới thấy người anh đã ướt một mảng lớn: “Sao lại để mình thành ra thế này? Không mang ô sao?”
Anh ừ một tiếng, lôi bật lửa và thuốc ra định châm một điếu, nhưng có lẽ là vì lạnh nên tay cứ run run rẩy rẩy, không thể nào châm được.
Cậu đưa anh một cái khăn: “Lau khô người đi.”
Anh không động đậy.
Bất đắc dĩ, cậu đành tự tay lau tóc cho anh. Anh cúi đầu, cố gắng kìm nén cơn xúc động đang cuộn trào lên trong ngực.
Mình đang làm gì thế này? Một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại làm cái chuyện ngu xuẩn là dám làm không dám nhận ư?
“Tôi cố ý đến.”
Cậu khoanh tay nhìn anh. Dưới cái nhìn của cậu, anh thấy toàn thân mình như nóng bừng.
“Hôm nay anh cố tình đến tìm tôi?” Cậu nói thẳng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.
Anh không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
“Có chuyện gì không?”
Không có việc gì cả. Chỉ là tôi muốn nhìn thấy cậu.
“Thực ra anh gọi cũng được, tự mình đến làm gì.”
Anh buông điếu thuốc trên tay xuống, hỏi:
“Ai vừa đưa cậu về?”
Tác giả :
Ti Đạc (司铎)