Tra Công Chi Tử
Chương 42
Thẩm Ngôn phát biểu xong là đến lượt Đường Kiều lên – với tư cách là bạn thân của Thẩm Mộ.
Trên mặt anh là nụ cười lịch sự tiêu chuẩn không chê vào đâu được, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào. Anh thản nhiên đón lấy mic, ánh mắt của tất cả mọi người liền tập trung vào anh.
Chẳng có gì ở thành phố S là lọt qua được mắt những người ở đây, nhưng chẳng ai biết được người đàn ông anh tuấn nho nhã, tác phong nhanh nhẹn này là ai cả. Điều này cũng dễ hiểu thôi – Đường Kiều không sinh ra trong một danh gia vọng tộc, trong công việc cũng khá là náu mình – thường thì toàn là Triệu Lan Chi ra mặt, còn anh thì đứng đằng sau bày mưu nghĩ kế. Nhưng để có thể xuất hiện trong đám cưới của Thẩm Mộ thì nhất định không phải là kẻ tầm thường, vì vậy, nhất thời mọi người đều sinh ra hứng thú với người đàn ông mới xuất hiện này.
Đường Kiều chẳng có tâm tình nào mà chúc phúc cho cô dâu chú rể, nhưng không có nghĩa là anh không thể nói ra vài lời khách sáo dễ nghe. Anh mỉm cười, từ tốn mở miệng: “Thưa các quý ông và quý bà, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với người bạn tốt của tôi – Thẩm Mộ…”
—
Trong một bệnh viện cách hôn lễ chưa đến một giờ đi xe, Đào Phi nhắm mắt lại, đeo mặt nạ dưỡng khí, mồ hôi thấm đẫm cả quần áo bệnh nhân. Y tá vừa đẩy xe cáng vừa hô: “Tránh ra! Xin nhường đường một chút!”
Tất cả bệnh nhân trên hành lang đều tự động dạt sang hai bên. Thẩm Duy Thần nắm chặt tay cô, dù biết cô không nghe thấy gì nữa nhưng vẫn cố chấp nói: “Mẹ! Sắp đến phòng phẫu thuật rồi! Mẹ nhất định sẽ không sao đâu, nhất định phải kiên nhẫn!”
Dường như đã qua cả một đời, họ mới đến được phòng phẫu thuật. Y tá ngăn cậu ở ngoài: “Xin lỗi, cậu không thể vào được!”
Thẩm Duy Thần sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn mẹ bị đẩy đi, dần dần khuất sau cánh cửa. Khi bóng hình của mẹ hoàn toàn biến mất, dường như tất cả mọi thứ đều dừng lại ở thời khắc này.
Cậu không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, mãi cho đến khi có người đến vỗ vai cậu: “Nhóc à, đừng đứng đây nữa. Ra đằng kia chờ đi.”
Thì cậu mới tỉnh lại, thất thểu đi đến ghế chờ. Cậu cắn mạnh vào tay mình, cố giữ mình tỉnh táo, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Kiều.
—
Trong lễ đường tràn ngập nam thanh nữ tú, một bộ trang phục của bất kỳ ai đều có giá trị ngang bằng nửa năm thuốc men của Đào Phi. Giờ phút này, ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung trên người Đường Kiều.
“Chúc cô dâu chú rể mãi mãi yêu thương nhau như bây giờ, thông cảm quan tâm, cùng nhau đi đến răng long đầu bạc. Chúc hai người mãi không xa rời dù xảy ra bất kỳ điều gì, mỗi giây mỗi phút đều là một khoảnh khắc tuyệt vời của tình yêu…”
Lời nói sáo rỗng thế nào mà được nói ra bởi một người đẹp trai thì sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều. Kết thúc lời phát biểu, anh liền đi xuống, vô tình liếc mắt qua Thẩm Mộ – hắn đang chăm chú nhìn anh, đôi mắt âm u, chẳng có vẻ gì là một chú rể vừa nhận được lời chúc phúc cả. Môi hắn run run, tựa như một giây sau là có thể buông tay cô dâu mà lao thẳng đến cạnh anh vậy.
Nhưng hắn chẳng làm gì cả, chỉ nhìn Đường Kiều đi xuống, rồi hòa lẫn vào đám người.
Triệu Lan Chi rót cho anh ly nước: “Nào nào, khổ thân em quá rồi.”
Anh trợn trắng mắt: “Nói bừa vài câu thôi mà, có cái gì đâu mà mệt.”
Y chống cằm nhìn anh, nháy nháy mắt: “Anh nhìn thôi cũng thấy mệt rồi. Làm đám cưới với người khác phái đúng là phiền phức, bao nhiêu là thủ tục rườm rà.” Y chán nản nới lỏng cổ áo ra: “Nếu anh có kết hôn ấy, thì các em thích mặc gì đến thì mặc, có cởi truồng chạy lông nhông anh cũng không phản đối đâu.”
Mặt anh không đổi sắc: “Tiệc chưa tàn thì ta đã bị bắt vì tội hip dm thị giác người khác rồi.”
Tưởng tượng đến khung cảnh kia, Triệu Lan Chi cũng bật cười. Hai người nháo một hồi mà hôn lễ vẫn chưa kết thúc, giờ đang là lúc cô dâu chú rể đến từng bàn tiếp rượu. Y nằm vật ra bàn, oán giận kêu: “Chán muốn chết!”
“Đồng cảm đồng cảm.”
“Không thể về sớm à?”
“Như thế không tốt lắm đâu?”
“Để anh hỏi xem.” Y lấy di động ra, cắm cúi nhập tin nhắn.
“Hỏi ai thế?”
“Thẩm Ngôn.” Y đáp một cách đương nhiên: “Anh bảo ông ta mang anh đi.”
Anh bất đắc dĩ: “Thẩm tam gia là chú ruột của Thẩm Mộ, nhất định là ông ấy phải ở đến hết hôn lễ rồi.”
“Ài, hỏi một chút thì có mất miếng thịt nào đâu.”
“…”
Anh thì nghĩ là y chỉ kiếm cớ để trêu chọc Thẩm Ngôn mà thôi == Thấy y nhắn tin rất khí thế, anh cũng tiện tay lấy di động của mình ra nhìn – để ngừa việc đang phát biểu thì có điện thoại nên anh đã để sang chế độ rung.
Vừa nhìn, sắc mặt anh lập tức trầm xuống – có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Duy Thần! Dạo này cậu luôn ở cạnh Đào Phi những lúc không phải đi học, nên cậu gọi nhiều cho anh đến mức này nghĩa là – cô xảy ra chuyện rồi!
Anh đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng ra ngoài. Triệu Lan Chi thấy lạ, nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã đi mất hút.
Đường Kiều phi thẳng đến bệnh viện, tranh thủ lúc dừng xe đèn đỏ để gọi cho Thẩm Duy Thần. Cậu vừa bắt máy anh liền hỏi: “Mẹ cháu sao rồi?”
Giọng cậu khàn khàn: “Còn đang cấp cứu.”
Tim anh dừng một nhịp – thì ra khi anh đang chúc phúc cho đôi tân nhân kia, cô đã đang đứng giữa ranh giới sinh tử rồi. Lấy lại bình tĩnh, anh nói với cậu: “Chú lập tức đến ngay.”
Lúc anh đến viện thì cấp cứu vẫn chưa xong. Thở hồng hộc đứng trước cửa phòng phẫu thuật, anh hít sâu một hơi, quay lại thì thấy Thẩm Duy Thần đang ôm gối ngồi trong góc, cúi đầu, trông như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Nhận ra tiếng bước chân của anh, cậu từ từ ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi: “Chú.”
Cậu định đứng lên nhưng bị anh ấn hai vai lại: “Đừng nhúc nhích.” Không để ý đến sàn nhà có thể làm bẩn bộ vest cao cấp của mình hay không, anh ngồi xuống cạnh cậu: “Thế này là được rồi.”
Thẩm Duy Thần ôm lấy tay Đường Kiều, dụi đầu vào hõm vai anh: “Chú, chú sẽ không đi đâu hết, đúng không?”
Trái tim anh run lên: “Ừ.”
Cậu nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói rất nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Cháu không muốn mất thêm một ai nữa. Chú đừng chết, cũng đừng bỏ cháu mà đi…”
Anh nhéo mũi cậu: “Chú không đi đâu cả. Sao chú có thể bỏ thằng nhóc này lại mà chạy đi được chứ?”
Cậu vẫn rất bất an, lực ôm anh lại mạnh hơn một chút: “Thật không?”
“Thật mà.”
“Chú thề chứ?”
“Chú thề.”
Cậu gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lòng anh nhói đau – từ khi biết Đào Phi bị bệnh đến giờ, cuộc sống của cậu cứ quanh đi quẩn lại nhà – trường – viện, quả thật là một đường ba điểm tiêu chuẩn. Bây giờ lại là thời gian bài vở bề bộn, để có thể chăm sóc tốt cho mẹ, cậu chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để làm bài, dẫn đến việc gần đây cậu chỉ ngủ có ba bốn giờ một ngày có khi còn không kịp về qua nhà, cứ thế mà nằm ngủ trong viện luôn.
“Duy Thần à, cháu về nhà ngủ đi. Chú sẽ mời hộ lý chuyện nghiệp đến chăm sóc mẹ cháu, cháu không phải lo đâu.”
Cậu cố chấp lắc đầu: “Cháu muốn tự làm chuyện này. Nhưng chú bận như thế, lại ngày nào cũng phải qua viện thăm mẹ con cháu, mệt lắm phải không ạ?”
“Không sao, chú cũng quen rồi.”
“Không được.” Cậu kiên quyết: “Chú không thể xem thường sức khỏe của mình như thế. Chú nhất định phải sống lâu trăm tuổi, phải sống thọ hơn cả cháu!”
“Chú lớn hơn cháu nhiều thế, đương nhiên là sẽ chết sớm hơn cháu rồi.”
Cậu đột nhiên hoảng hốt: “Không được!”
Nói xong anh cũng thấy mình ngu – bây giờ tâm lý cậu đã rất bất ổn, anh lại còn… kích thích cậu như thế: “Chú chỉ nói bừa thôi.” Rồi vội bổ sung: “Nhất định chú sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Lúc này, đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt đi, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng. Hai người vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Mạng sống của bệnh nhân đã được bảo vệ. Nhưng bệnh tình không lạc quan mấy, sau này chuyện như hôm nay có thể xảy ra bất cứ lúc nào, người nhà phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi.”
Anh siết chặt nắm tay: “Sao lại thế? Không phải còn những một năm nữa sao?”
“Bệnh tình chuyển biến xấu quá nhanh, chúng tôi cũng không đoán trước được.”
Hai mắt cậu đỏ bừng: “Bác sĩ, ông nhất định phải cứu mẹ cháu! Cháu sẽ không để mẹ chết, nhất định là không!”
Ông thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Không lâu sau, Đào Phi được đẩy ra. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, anh không khỏi nghĩ đến hôn lễ xa hoa của Thẩm Mộ cách đây không xa, lòng liền bừng bừng lửa giận – thật chỉ muốn lao đến đấm cho hắn một trận!
—
Đường Kiều và Thẩm Duy Thần chờ đến hừng sáng hôm sau thì Đào Phi mới tỉnh dậy. Thấy con trai hai mắt đầy tơ máu, cô run rẩy vươn tay ra chạm vào mặt con: “Duy Thần, mẹ xin lỗi… Là mẹ làm con phải lo rồi…”
Cậu gắng hết sức nhịn nước mắt xuống, mỉm cười gắng gượng: “Mẹ, mẹ tỉnh lại là tốt rồi. Mẹ thấy trong người thế nào?”
Bây giờ cô chỉ nói cũng mệt, khẽ gật đầu: “Không sao… Mẹ không sao.”
Anh lặng lẽ quay đi – nếu nhìn nữa, anh sợ mình sẽ khóc mất.
—
Sau chuyện này, thời gian Thẩm Duy Thần ở cạnh mẹ mình lại càng tăng thêm. Có khi cậu cả đêm không ngủ, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường ngắm mẹ mình.
Đường Kiều cũng không ngồi không – anh sợ thức ăn ở bệnh việc không ngon, liền cho người mỗi ngày làm cơm rồi mang đến viện. Nhưng dù vậy thì cô vẫn càng lúc càng gầy, gầy đến nỗi chỉ như da bọc xương còn cậu cũng chẳng hơn, cái cằm chẳng mấy chốc đã trở nên nhọn hoắt.
Đường Kiều cảm thấy đây là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh từ khi sống lại đến giờ. Nhưng ông trời vẫn chưa buông tha anh – thần chết luôn là vậy đấy, cứ nhằm lúc bạn nghĩ bạn đã khổ lắm rồi, để chém bạn thêm một đao nữa.
Mùa đông năm nay rất lạnh, cả ngày lẫn đêm đều có tuyết rơi. Đào Phi ngồi trên giường, dù trong phòng đã có hệ thống sưởi nhưng cô vẫn phải trùm mấy cái áo bông. Cô cầm chén trà, nói liên miên không dứt: “Đông năm nay đúng là khắc nghiệt, có mấy người trong phòng này không chịu nổi, đã đi trước rồi đấy.”
Hai người Đường Kiều và Thẩm Duy Thần liếc nhìn nhau, cười nói: “Sắp đến năm mới rồi, cô có muốn… được tặng quà không?”
Đào Phi quay lại, đôi mắt vốn trong veo như nước nay đã bị bệnh tật hành hạ đến không còn ánh sáng: “Năm mới, là ngày người nhà đoàn tụ.”
Thẩm Duy Thần hơi nhăn mày: “Ý mẹ là…”
“Mẹ muốn gặp bác và bà ngoại.”
Hai người sửng sốt. Không phải là chưa từng báo với nhà ngoại cô rằng cô bị bệnh, nhưng bọn họ chưa một lần đến thăm cô. Lúc Thẩm Duy Thần gọi về đó, Lý Tố Đình thậm chí còn cố ý nhấn mạnh: “Nhà tao vẫn nghèo lắm, nên đừng có hòng đến đây đòi tiền thuốc men.” Sau đó, cậu không còn liên lạc với bên đó nữa.
Hai người không phản ứng gì, cô lại tiếp tục lẩm bẩm: “Lâu lắm rồi không gặp bọn họ, cô chỉ muốn… trước khi chết có thể gặp lại họ một lần.”
Cậu vẫn lặp lại câu nói kia: “Mẹ, mẹ sẽ không chết.”
Đào Phi lắc đầu, nhìn hàng cây bị tuyết phủ trắng xóa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Mấy hôm nay mẹ thường mơ về những chuyện trước đây. Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ là niềm kiêu ngạo của toàn thôn đấy – vì mẹ là người duy nhất trong thôn đỗ Đại học. Đỗ rồi, mẹ tiếp tục liều mạng học như hồi cấp ba, tuy rất khổ cực, nhưng cũng rất vui. Sau khi tốt nghiệp, mẹ trở thành cô giáo, tuy học sinh rất nghịch ngợm, nhưng trong mắt mẹ thì chúng rất đáng yêu. Tất cả đều giống như mơ vậy, cho đến khi…” Cho đến khi cô gặp Thẩm Mộ.
Đường Kiều nghĩ một lúc, nói: “Em sẽ thử liên hệ với họ xem.”
Hiếm khi cô mỉm cười: “Vậy làm phiền em nhiều rồi.”
Cậu giật nhẹ góc áo anh, ý bảo chuyện này không phải anh nói được là được!
Anh nhỏ giọng: “Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là thỏa mãn mọi nguyện vọng của mẹ cháu, cứ làm mẹ cháu vui lòng đi.”
“Chú nghĩ bà ngoại và bác cháu sẽ làm mẹ vui chắc?”
Anh cười khổ: “Ai mà biết được. Đây là điều mẹ cháu muốn, vậy là đủ rồi.”
Cậu không nói gì nữa, lấy chén trà từ tay Đào Phi đi: “Trà nguội rồi, để con đi rót cho mẹ chén khác.”
Di động của anh bất ngờ vang lên – là chuyện công ty. Anh ra ngoài hành lang nghe điện, bỗng có một người chạy vụt qua anh – nhận ra đó là Triệu Lan Chi, anh vội gọi:
“Lan Chi!”
Y đứng khựng lại, mê mang mở to mắt. Giờ anh mới nhận ra – quần áo trên người y rất bẩn, trên trán còn có một vết thương không sâu lắm, máu từ đó chảy dọc xuống mặt, hai tay cũng dính đầy máu.
Càng nhìn càng sợ, anh hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy? Sao anh lại thành ra thế này?”
Y ngẩn người, mãi sau mới tóm chặt lấy vai anh: “Thẩm Ngôn, ông ta…”
Dự cảm bất an bành trướng trong lòng anh: “Thẩm Ngôn làm sao?”
“Ông ấy bị tai nạn!” Y bật khóc nức nở: “Ông ta vì bảo vệ, bảo vệ anh…” Y không nói nổi nữa, ngồi sụp xuống đất, bất lực ôm đầu khóc.
Anh cố tỏ ra bình tĩnh: “Giờ người đang ở đâu rồi?”
Giọng y run rẩy: “Trong phòng phẫu thuật. Đúng rồi, anh phải đến đó!”
“Chờ chút!” Anh kéo y lại: “Xử lý vết thương của anh đã!”
“Anh không cần!” Y gào lên: “Anh muốn ở cạnh ông ấy!” Rồi hất tay anh ra, lảo đảo chạy về phía trước.
Anh vội chạy theo, liền thấy một bác sĩ nhìn khá quen mắt đang ở cửa phòng cấp cứu. Giữ người nọ lại, anh vội hỏi: “Thẩm tam gia sao rồi?”
“Đang giải phẫu, giờ anh đến để hỗ trợ.”
“Khoan đã, bác sĩ đang mổ chính là ai?”
“Là viện trưởng Đường.”
Lùi về sau vài bước, anh run rẩy tựa vào tường. Tất cả đều quen thuộc như thế… Giống như mọi việc đời trước đang tái diễn vậy!
Chỉ là ở đời trước, bác sĩ đang mổ chính là anh, và ngoài cửa không có Triệu Lan Chi đang đau khổ chờ đợi. Anh nhớ đến câu nói của Thẩm Mộ trước khi hắn kết hôn: “Em biết không, mấy năm nay ở nước ngoài, ba em vẫn làm việc cho anh đấy.”
—
Giải phẫu kéo dài bốn mươi tiếng là Triệu Lan Chi chờ trước cửa phòng đủ bốn mươi tiếng. Phần lớn thời gian đều có Đường Kiều ở cạnh y, nói những câu an ủi vừa sáo rỗng vừa vô lực. Sau khi phẫu thuật kết thúc, họ nhận được một đáp án quen thuộc:
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có qua khỏi hay không còn phụ thuộc vào ý chí của Thẩm tiên sinh.”
Triệu Lan Chi và Thẩm Duy Thần ở lại viện, còn Đường Kiều về nhà.
Lúc về đến nhà, trong nhà chỉ có mình bà vú. Hiếm lắm mới thấy anh trở về, bà vú liền nấu cho anh một bàn thức ăn, nhưng anh chỉ ăn được mấy miếng là buông đũa.
Bà hơi lo: “Tiểu Kiều, sao vậy? Là già nấu không ngon sao?”
“Bà ơi,” Anh hỏi: “Dạo này ba cháu thế nào ạ?”
“Vẫn thế, cuồng công việc như không tiếc mạng ấy.” Vừa nhắc đến Đường Hoài Chương là bà lại lo: “Đã hơn năm mươi tuổi rồi mà chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả…”
Anh cắt ngang lời bà: “Ba cháu thường về nhà không?”
“Nếu không phải đi công tác thì luôn đúng giờ về.” Bà nhận ra anh hơi lạ: “Có chuyện gì hả cháu?”
Anh mệt mỏi xoa trán: “Mong là cháu chỉ nghĩ nhiều thôi.”
Gần như là Đường Hoài Chương đã làm bác sĩ cả đời, nên chẳng có lý do gì để ông nghe lời Thẩm Mộ mà làm một chuyện bất chấp y đức như thế – dù sao thì ông cũng không yêu hắn, còn anh thì đã từng.
Nghĩ vậy, anh thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, anh chạy ra mở, liền thấy Đường Hoài Chương đang bước vào nhà và một chiếc xe không xa lạ gì đang rời đi.
Thấy con trai, ông hơi kinh ngạc: “Sao con về mà không báo trước một tiếng?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Ai đưa ba về vậy?”
“À.” Ông thờ ơ: “Là Thẩm Mộ.”
Anh nheo mắt lại: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Sắc mặt ông hơi đổi, dường như là không quá muốn nói về đề tài này: “Công việc thôi.”
Anh nhất quyết bám chặt không buông: “Công việc gì?”
“Đường Kiều!” Ông khó chịu nói: “Con lo chuyện của con đi, chuyện của ba không cần con quản!”
“Nhưng mà…”
Ông bỏ đi rửa tay rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm. Thấy ông vừa mệt vừa đói, anh không quấy rầy ông nữa, chỉ im lặng ngồi một bên chờ đợi.
Ăn xong, Đường Hoài Chương nói: “Ba mệt rồi, con cũng nghỉ sớm đi.”
Anh không kiên nhẫn được nữa, hỏi thẳng: “Rốt cục là ba đang làm gì cho Thẩm Mộ vậy?”
Sắc mặt ông trở nên vặn vẹo không chịu nổi: “Ba đã nói rồi, chuyện của ba không cần con quản!”
“Con không quản thì ai quản?” Anh sống chết không lùi bước: “Cái nhà này chỉ còn mỗi ba với con! Không phải người nhà nên quan tâm lẫn nhau à?”
Giọng ông hơi dịu xuống: “Không có chuyện gì lớn đâu.”
“Đừng nói là liên quan đến Thẩm tam gia đấy chứ?”
Ông sửng sốt nhìn con trai.
Phản ứng của ông càng làm anh thêm nôn nóng: “Có phải anh ta bảo ba…”
“Đủ rồi! Câm miệng!” Ông gầm lên: “Ba không biết con nghe chuyện này từ đâu ra, nhưng ba muốn con tỏ ra như chưa biết gì hết!”
“Ba, rốt cục ba có biết Thẩm Mộ là hạng người gì không? Hắn có thể lợi dụng mọi thứ để đạt được mục đích của mình, thậm chí là hôn nhân của chính hắn! Ba nghĩ bao nhiêu năm qua hắn thực sự coi con là bạn tốt, coi ba là trưởng bối để tôn kính ư? Không! Hắn tốt với chúng ta vì chúng ta còn giá trị lợi dụng! Ba, tốt nhất là ba mau rời khỏi Thẩm gia đi! Chuyện của Thẩm gia, chúng ta không thể xen vào!”
Ông im lặng một lúc mới đáp: “Ba không hiểu con đang nói gì.”
“Không, ba biết đấy.”
“Đường Kiều, con đừng quên, tất cả những gì chúng ta có hôm nay đều là nhờ bọn họ.”
“Con không quên.” Anh trầm giọng: “Thẩm gia thực sự có đại ân với chúng ta. Nhưng bản thân Thẩm Mộ đã làm gì? Người thực sự giúp chúng ta cũng chỉ có mình Thẩm Xương thôi. Ba đã làm việc cho bọn họ bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn chưa đủ để trả cái ơn đó à?”
Ông không muốn nghe anh nói nữa, khoát khoát tay: “Thôi, con về đi. Ba mệt rồi, ba muốn đi nghỉ.”
“Không! Ba phải hứa với con đã!”
“Đường Kiều!” Đường Hoài Chương cao giọng: “Đã tròn hai ngày ba không chợp mắt rồi! Ba về nhà để nghỉ ngơi, không phải để nghe con dạy bảo!”
Anh bối rối: “Con không có ý đấy! Ba, Thẩm tam gia đối xử với con không gọi là tốt, nhưng vẫn rất khách khí, lại chưa gây phiền toái cho chúng ta bao giờ. Ba là bác sĩ, dù người nằm trên bàn phẫu thuật có là kẻ thù đi chăng nữa, ba cũng có nghĩa vụ phải cứu người ta, huống gì còn là Thẩm tam gia không thù không oán!”
Dường như không nghe thấy gì, Đường Hoài Chương vẫn xăm xăm đi về phòng mình. Anh đuổi tới cửa phòng, nói hết nước hết cái nhưng ông vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cuối cùng là đóng sầm cửa trước mặt anh.
“Đệt m!” Anh đạp mạnh vào tường!
Chờ lửa giận vơi bớt, anh liền gọi cho Thẩm Mộ, nhưng gọi bao nhiêu lần mà máy vẫn báo bận.
Một đêm thức trắng, mờ sáng hôm sau, Đường Kiều liền phi thẳng đến nhà hắn – nhưng vẫn không thấy người. Từ miệng bà vú nhà đó anh mới biết – hôm qua hắn đã lên máy bay sang Châu Âu hưởng tuần trăng mặt với vợ mới cưới rồi.
Anh tức đến bật cười – được lắm, Thẩm Mộ làm việc đúng là đủ cẩn thận! Nếu là Thẩm Ngôn có xảy ra chuyện gì thật thì cũng chẳng quan hệ gì đến hắn hết, đúng không!
Đường Kiều rơi vào một mớ bòng bong. Anh nhất định phải bảo vệ Thẩm Ngôn, bất kể là vì gia đình anh hay là vì Triệu Lan Chi. Nhưng anh lại không thể nói chuyện này cho ai biết – kể cả y – vì anh không có chứng cứ, thậm chí chính anh cũng không thể khẳng định mọi chuyện có diễn ra y như đời trước không. Huống gì, bảo anh đẩy ra ba mình ra đầu sóng ngọn gió, thậm chí là vào tù ư? Anh không làm được!
Rốt cục anh nên làm gì bây giờ?
Trên mặt anh là nụ cười lịch sự tiêu chuẩn không chê vào đâu được, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười nào. Anh thản nhiên đón lấy mic, ánh mắt của tất cả mọi người liền tập trung vào anh.
Chẳng có gì ở thành phố S là lọt qua được mắt những người ở đây, nhưng chẳng ai biết được người đàn ông anh tuấn nho nhã, tác phong nhanh nhẹn này là ai cả. Điều này cũng dễ hiểu thôi – Đường Kiều không sinh ra trong một danh gia vọng tộc, trong công việc cũng khá là náu mình – thường thì toàn là Triệu Lan Chi ra mặt, còn anh thì đứng đằng sau bày mưu nghĩ kế. Nhưng để có thể xuất hiện trong đám cưới của Thẩm Mộ thì nhất định không phải là kẻ tầm thường, vì vậy, nhất thời mọi người đều sinh ra hứng thú với người đàn ông mới xuất hiện này.
Đường Kiều chẳng có tâm tình nào mà chúc phúc cho cô dâu chú rể, nhưng không có nghĩa là anh không thể nói ra vài lời khách sáo dễ nghe. Anh mỉm cười, từ tốn mở miệng: “Thưa các quý ông và quý bà, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với người bạn tốt của tôi – Thẩm Mộ…”
—
Trong một bệnh viện cách hôn lễ chưa đến một giờ đi xe, Đào Phi nhắm mắt lại, đeo mặt nạ dưỡng khí, mồ hôi thấm đẫm cả quần áo bệnh nhân. Y tá vừa đẩy xe cáng vừa hô: “Tránh ra! Xin nhường đường một chút!”
Tất cả bệnh nhân trên hành lang đều tự động dạt sang hai bên. Thẩm Duy Thần nắm chặt tay cô, dù biết cô không nghe thấy gì nữa nhưng vẫn cố chấp nói: “Mẹ! Sắp đến phòng phẫu thuật rồi! Mẹ nhất định sẽ không sao đâu, nhất định phải kiên nhẫn!”
Dường như đã qua cả một đời, họ mới đến được phòng phẫu thuật. Y tá ngăn cậu ở ngoài: “Xin lỗi, cậu không thể vào được!”
Thẩm Duy Thần sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn mẹ bị đẩy đi, dần dần khuất sau cánh cửa. Khi bóng hình của mẹ hoàn toàn biến mất, dường như tất cả mọi thứ đều dừng lại ở thời khắc này.
Cậu không biết mình đã đứng ở đó bao lâu, mãi cho đến khi có người đến vỗ vai cậu: “Nhóc à, đừng đứng đây nữa. Ra đằng kia chờ đi.”
Thì cậu mới tỉnh lại, thất thểu đi đến ghế chờ. Cậu cắn mạnh vào tay mình, cố giữ mình tỉnh táo, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Kiều.
—
Trong lễ đường tràn ngập nam thanh nữ tú, một bộ trang phục của bất kỳ ai đều có giá trị ngang bằng nửa năm thuốc men của Đào Phi. Giờ phút này, ánh mắt của tất cả bọn họ đều tập trung trên người Đường Kiều.
“Chúc cô dâu chú rể mãi mãi yêu thương nhau như bây giờ, thông cảm quan tâm, cùng nhau đi đến răng long đầu bạc. Chúc hai người mãi không xa rời dù xảy ra bất kỳ điều gì, mỗi giây mỗi phút đều là một khoảnh khắc tuyệt vời của tình yêu…”
Lời nói sáo rỗng thế nào mà được nói ra bởi một người đẹp trai thì sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều. Kết thúc lời phát biểu, anh liền đi xuống, vô tình liếc mắt qua Thẩm Mộ – hắn đang chăm chú nhìn anh, đôi mắt âm u, chẳng có vẻ gì là một chú rể vừa nhận được lời chúc phúc cả. Môi hắn run run, tựa như một giây sau là có thể buông tay cô dâu mà lao thẳng đến cạnh anh vậy.
Nhưng hắn chẳng làm gì cả, chỉ nhìn Đường Kiều đi xuống, rồi hòa lẫn vào đám người.
Triệu Lan Chi rót cho anh ly nước: “Nào nào, khổ thân em quá rồi.”
Anh trợn trắng mắt: “Nói bừa vài câu thôi mà, có cái gì đâu mà mệt.”
Y chống cằm nhìn anh, nháy nháy mắt: “Anh nhìn thôi cũng thấy mệt rồi. Làm đám cưới với người khác phái đúng là phiền phức, bao nhiêu là thủ tục rườm rà.” Y chán nản nới lỏng cổ áo ra: “Nếu anh có kết hôn ấy, thì các em thích mặc gì đến thì mặc, có cởi truồng chạy lông nhông anh cũng không phản đối đâu.”
Mặt anh không đổi sắc: “Tiệc chưa tàn thì ta đã bị bắt vì tội hip dm thị giác người khác rồi.”
Tưởng tượng đến khung cảnh kia, Triệu Lan Chi cũng bật cười. Hai người nháo một hồi mà hôn lễ vẫn chưa kết thúc, giờ đang là lúc cô dâu chú rể đến từng bàn tiếp rượu. Y nằm vật ra bàn, oán giận kêu: “Chán muốn chết!”
“Đồng cảm đồng cảm.”
“Không thể về sớm à?”
“Như thế không tốt lắm đâu?”
“Để anh hỏi xem.” Y lấy di động ra, cắm cúi nhập tin nhắn.
“Hỏi ai thế?”
“Thẩm Ngôn.” Y đáp một cách đương nhiên: “Anh bảo ông ta mang anh đi.”
Anh bất đắc dĩ: “Thẩm tam gia là chú ruột của Thẩm Mộ, nhất định là ông ấy phải ở đến hết hôn lễ rồi.”
“Ài, hỏi một chút thì có mất miếng thịt nào đâu.”
“…”
Anh thì nghĩ là y chỉ kiếm cớ để trêu chọc Thẩm Ngôn mà thôi == Thấy y nhắn tin rất khí thế, anh cũng tiện tay lấy di động của mình ra nhìn – để ngừa việc đang phát biểu thì có điện thoại nên anh đã để sang chế độ rung.
Vừa nhìn, sắc mặt anh lập tức trầm xuống – có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Duy Thần! Dạo này cậu luôn ở cạnh Đào Phi những lúc không phải đi học, nên cậu gọi nhiều cho anh đến mức này nghĩa là – cô xảy ra chuyện rồi!
Anh đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng ra ngoài. Triệu Lan Chi thấy lạ, nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã đi mất hút.
Đường Kiều phi thẳng đến bệnh viện, tranh thủ lúc dừng xe đèn đỏ để gọi cho Thẩm Duy Thần. Cậu vừa bắt máy anh liền hỏi: “Mẹ cháu sao rồi?”
Giọng cậu khàn khàn: “Còn đang cấp cứu.”
Tim anh dừng một nhịp – thì ra khi anh đang chúc phúc cho đôi tân nhân kia, cô đã đang đứng giữa ranh giới sinh tử rồi. Lấy lại bình tĩnh, anh nói với cậu: “Chú lập tức đến ngay.”
Lúc anh đến viện thì cấp cứu vẫn chưa xong. Thở hồng hộc đứng trước cửa phòng phẫu thuật, anh hít sâu một hơi, quay lại thì thấy Thẩm Duy Thần đang ôm gối ngồi trong góc, cúi đầu, trông như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Nhận ra tiếng bước chân của anh, cậu từ từ ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi: “Chú.”
Cậu định đứng lên nhưng bị anh ấn hai vai lại: “Đừng nhúc nhích.” Không để ý đến sàn nhà có thể làm bẩn bộ vest cao cấp của mình hay không, anh ngồi xuống cạnh cậu: “Thế này là được rồi.”
Thẩm Duy Thần ôm lấy tay Đường Kiều, dụi đầu vào hõm vai anh: “Chú, chú sẽ không đi đâu hết, đúng không?”
Trái tim anh run lên: “Ừ.”
Cậu nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói rất nhỏ nhưng rất rõ ràng: “Cháu không muốn mất thêm một ai nữa. Chú đừng chết, cũng đừng bỏ cháu mà đi…”
Anh nhéo mũi cậu: “Chú không đi đâu cả. Sao chú có thể bỏ thằng nhóc này lại mà chạy đi được chứ?”
Cậu vẫn rất bất an, lực ôm anh lại mạnh hơn một chút: “Thật không?”
“Thật mà.”
“Chú thề chứ?”
“Chú thề.”
Cậu gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lòng anh nhói đau – từ khi biết Đào Phi bị bệnh đến giờ, cuộc sống của cậu cứ quanh đi quẩn lại nhà – trường – viện, quả thật là một đường ba điểm tiêu chuẩn. Bây giờ lại là thời gian bài vở bề bộn, để có thể chăm sóc tốt cho mẹ, cậu chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để làm bài, dẫn đến việc gần đây cậu chỉ ngủ có ba bốn giờ một ngày có khi còn không kịp về qua nhà, cứ thế mà nằm ngủ trong viện luôn.
“Duy Thần à, cháu về nhà ngủ đi. Chú sẽ mời hộ lý chuyện nghiệp đến chăm sóc mẹ cháu, cháu không phải lo đâu.”
Cậu cố chấp lắc đầu: “Cháu muốn tự làm chuyện này. Nhưng chú bận như thế, lại ngày nào cũng phải qua viện thăm mẹ con cháu, mệt lắm phải không ạ?”
“Không sao, chú cũng quen rồi.”
“Không được.” Cậu kiên quyết: “Chú không thể xem thường sức khỏe của mình như thế. Chú nhất định phải sống lâu trăm tuổi, phải sống thọ hơn cả cháu!”
“Chú lớn hơn cháu nhiều thế, đương nhiên là sẽ chết sớm hơn cháu rồi.”
Cậu đột nhiên hoảng hốt: “Không được!”
Nói xong anh cũng thấy mình ngu – bây giờ tâm lý cậu đã rất bất ổn, anh lại còn… kích thích cậu như thế: “Chú chỉ nói bừa thôi.” Rồi vội bổ sung: “Nhất định chú sẽ chăm sóc mình thật tốt.”
Lúc này, đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt đi, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra khỏi phòng. Hai người vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Mạng sống của bệnh nhân đã được bảo vệ. Nhưng bệnh tình không lạc quan mấy, sau này chuyện như hôm nay có thể xảy ra bất cứ lúc nào, người nhà phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi.”
Anh siết chặt nắm tay: “Sao lại thế? Không phải còn những một năm nữa sao?”
“Bệnh tình chuyển biến xấu quá nhanh, chúng tôi cũng không đoán trước được.”
Hai mắt cậu đỏ bừng: “Bác sĩ, ông nhất định phải cứu mẹ cháu! Cháu sẽ không để mẹ chết, nhất định là không!”
Ông thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Không lâu sau, Đào Phi được đẩy ra. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, anh không khỏi nghĩ đến hôn lễ xa hoa của Thẩm Mộ cách đây không xa, lòng liền bừng bừng lửa giận – thật chỉ muốn lao đến đấm cho hắn một trận!
—
Đường Kiều và Thẩm Duy Thần chờ đến hừng sáng hôm sau thì Đào Phi mới tỉnh dậy. Thấy con trai hai mắt đầy tơ máu, cô run rẩy vươn tay ra chạm vào mặt con: “Duy Thần, mẹ xin lỗi… Là mẹ làm con phải lo rồi…”
Cậu gắng hết sức nhịn nước mắt xuống, mỉm cười gắng gượng: “Mẹ, mẹ tỉnh lại là tốt rồi. Mẹ thấy trong người thế nào?”
Bây giờ cô chỉ nói cũng mệt, khẽ gật đầu: “Không sao… Mẹ không sao.”
Anh lặng lẽ quay đi – nếu nhìn nữa, anh sợ mình sẽ khóc mất.
—
Sau chuyện này, thời gian Thẩm Duy Thần ở cạnh mẹ mình lại càng tăng thêm. Có khi cậu cả đêm không ngủ, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường ngắm mẹ mình.
Đường Kiều cũng không ngồi không – anh sợ thức ăn ở bệnh việc không ngon, liền cho người mỗi ngày làm cơm rồi mang đến viện. Nhưng dù vậy thì cô vẫn càng lúc càng gầy, gầy đến nỗi chỉ như da bọc xương còn cậu cũng chẳng hơn, cái cằm chẳng mấy chốc đã trở nên nhọn hoắt.
Đường Kiều cảm thấy đây là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh từ khi sống lại đến giờ. Nhưng ông trời vẫn chưa buông tha anh – thần chết luôn là vậy đấy, cứ nhằm lúc bạn nghĩ bạn đã khổ lắm rồi, để chém bạn thêm một đao nữa.
Mùa đông năm nay rất lạnh, cả ngày lẫn đêm đều có tuyết rơi. Đào Phi ngồi trên giường, dù trong phòng đã có hệ thống sưởi nhưng cô vẫn phải trùm mấy cái áo bông. Cô cầm chén trà, nói liên miên không dứt: “Đông năm nay đúng là khắc nghiệt, có mấy người trong phòng này không chịu nổi, đã đi trước rồi đấy.”
Hai người Đường Kiều và Thẩm Duy Thần liếc nhìn nhau, cười nói: “Sắp đến năm mới rồi, cô có muốn… được tặng quà không?”
Đào Phi quay lại, đôi mắt vốn trong veo như nước nay đã bị bệnh tật hành hạ đến không còn ánh sáng: “Năm mới, là ngày người nhà đoàn tụ.”
Thẩm Duy Thần hơi nhăn mày: “Ý mẹ là…”
“Mẹ muốn gặp bác và bà ngoại.”
Hai người sửng sốt. Không phải là chưa từng báo với nhà ngoại cô rằng cô bị bệnh, nhưng bọn họ chưa một lần đến thăm cô. Lúc Thẩm Duy Thần gọi về đó, Lý Tố Đình thậm chí còn cố ý nhấn mạnh: “Nhà tao vẫn nghèo lắm, nên đừng có hòng đến đây đòi tiền thuốc men.” Sau đó, cậu không còn liên lạc với bên đó nữa.
Hai người không phản ứng gì, cô lại tiếp tục lẩm bẩm: “Lâu lắm rồi không gặp bọn họ, cô chỉ muốn… trước khi chết có thể gặp lại họ một lần.”
Cậu vẫn lặp lại câu nói kia: “Mẹ, mẹ sẽ không chết.”
Đào Phi lắc đầu, nhìn hàng cây bị tuyết phủ trắng xóa ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Mấy hôm nay mẹ thường mơ về những chuyện trước đây. Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ là niềm kiêu ngạo của toàn thôn đấy – vì mẹ là người duy nhất trong thôn đỗ Đại học. Đỗ rồi, mẹ tiếp tục liều mạng học như hồi cấp ba, tuy rất khổ cực, nhưng cũng rất vui. Sau khi tốt nghiệp, mẹ trở thành cô giáo, tuy học sinh rất nghịch ngợm, nhưng trong mắt mẹ thì chúng rất đáng yêu. Tất cả đều giống như mơ vậy, cho đến khi…” Cho đến khi cô gặp Thẩm Mộ.
Đường Kiều nghĩ một lúc, nói: “Em sẽ thử liên hệ với họ xem.”
Hiếm khi cô mỉm cười: “Vậy làm phiền em nhiều rồi.”
Cậu giật nhẹ góc áo anh, ý bảo chuyện này không phải anh nói được là được!
Anh nhỏ giọng: “Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là thỏa mãn mọi nguyện vọng của mẹ cháu, cứ làm mẹ cháu vui lòng đi.”
“Chú nghĩ bà ngoại và bác cháu sẽ làm mẹ vui chắc?”
Anh cười khổ: “Ai mà biết được. Đây là điều mẹ cháu muốn, vậy là đủ rồi.”
Cậu không nói gì nữa, lấy chén trà từ tay Đào Phi đi: “Trà nguội rồi, để con đi rót cho mẹ chén khác.”
Di động của anh bất ngờ vang lên – là chuyện công ty. Anh ra ngoài hành lang nghe điện, bỗng có một người chạy vụt qua anh – nhận ra đó là Triệu Lan Chi, anh vội gọi:
“Lan Chi!”
Y đứng khựng lại, mê mang mở to mắt. Giờ anh mới nhận ra – quần áo trên người y rất bẩn, trên trán còn có một vết thương không sâu lắm, máu từ đó chảy dọc xuống mặt, hai tay cũng dính đầy máu.
Càng nhìn càng sợ, anh hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy? Sao anh lại thành ra thế này?”
Y ngẩn người, mãi sau mới tóm chặt lấy vai anh: “Thẩm Ngôn, ông ta…”
Dự cảm bất an bành trướng trong lòng anh: “Thẩm Ngôn làm sao?”
“Ông ấy bị tai nạn!” Y bật khóc nức nở: “Ông ta vì bảo vệ, bảo vệ anh…” Y không nói nổi nữa, ngồi sụp xuống đất, bất lực ôm đầu khóc.
Anh cố tỏ ra bình tĩnh: “Giờ người đang ở đâu rồi?”
Giọng y run rẩy: “Trong phòng phẫu thuật. Đúng rồi, anh phải đến đó!”
“Chờ chút!” Anh kéo y lại: “Xử lý vết thương của anh đã!”
“Anh không cần!” Y gào lên: “Anh muốn ở cạnh ông ấy!” Rồi hất tay anh ra, lảo đảo chạy về phía trước.
Anh vội chạy theo, liền thấy một bác sĩ nhìn khá quen mắt đang ở cửa phòng cấp cứu. Giữ người nọ lại, anh vội hỏi: “Thẩm tam gia sao rồi?”
“Đang giải phẫu, giờ anh đến để hỗ trợ.”
“Khoan đã, bác sĩ đang mổ chính là ai?”
“Là viện trưởng Đường.”
Lùi về sau vài bước, anh run rẩy tựa vào tường. Tất cả đều quen thuộc như thế… Giống như mọi việc đời trước đang tái diễn vậy!
Chỉ là ở đời trước, bác sĩ đang mổ chính là anh, và ngoài cửa không có Triệu Lan Chi đang đau khổ chờ đợi. Anh nhớ đến câu nói của Thẩm Mộ trước khi hắn kết hôn: “Em biết không, mấy năm nay ở nước ngoài, ba em vẫn làm việc cho anh đấy.”
—
Giải phẫu kéo dài bốn mươi tiếng là Triệu Lan Chi chờ trước cửa phòng đủ bốn mươi tiếng. Phần lớn thời gian đều có Đường Kiều ở cạnh y, nói những câu an ủi vừa sáo rỗng vừa vô lực. Sau khi phẫu thuật kết thúc, họ nhận được một đáp án quen thuộc:
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có qua khỏi hay không còn phụ thuộc vào ý chí của Thẩm tiên sinh.”
Triệu Lan Chi và Thẩm Duy Thần ở lại viện, còn Đường Kiều về nhà.
Lúc về đến nhà, trong nhà chỉ có mình bà vú. Hiếm lắm mới thấy anh trở về, bà vú liền nấu cho anh một bàn thức ăn, nhưng anh chỉ ăn được mấy miếng là buông đũa.
Bà hơi lo: “Tiểu Kiều, sao vậy? Là già nấu không ngon sao?”
“Bà ơi,” Anh hỏi: “Dạo này ba cháu thế nào ạ?”
“Vẫn thế, cuồng công việc như không tiếc mạng ấy.” Vừa nhắc đến Đường Hoài Chương là bà lại lo: “Đã hơn năm mươi tuổi rồi mà chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả…”
Anh cắt ngang lời bà: “Ba cháu thường về nhà không?”
“Nếu không phải đi công tác thì luôn đúng giờ về.” Bà nhận ra anh hơi lạ: “Có chuyện gì hả cháu?”
Anh mệt mỏi xoa trán: “Mong là cháu chỉ nghĩ nhiều thôi.”
Gần như là Đường Hoài Chương đã làm bác sĩ cả đời, nên chẳng có lý do gì để ông nghe lời Thẩm Mộ mà làm một chuyện bất chấp y đức như thế – dù sao thì ông cũng không yêu hắn, còn anh thì đã từng.
Nghĩ vậy, anh thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, anh chạy ra mở, liền thấy Đường Hoài Chương đang bước vào nhà và một chiếc xe không xa lạ gì đang rời đi.
Thấy con trai, ông hơi kinh ngạc: “Sao con về mà không báo trước một tiếng?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Ai đưa ba về vậy?”
“À.” Ông thờ ơ: “Là Thẩm Mộ.”
Anh nheo mắt lại: “Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Sắc mặt ông hơi đổi, dường như là không quá muốn nói về đề tài này: “Công việc thôi.”
Anh nhất quyết bám chặt không buông: “Công việc gì?”
“Đường Kiều!” Ông khó chịu nói: “Con lo chuyện của con đi, chuyện của ba không cần con quản!”
“Nhưng mà…”
Ông bỏ đi rửa tay rồi ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm. Thấy ông vừa mệt vừa đói, anh không quấy rầy ông nữa, chỉ im lặng ngồi một bên chờ đợi.
Ăn xong, Đường Hoài Chương nói: “Ba mệt rồi, con cũng nghỉ sớm đi.”
Anh không kiên nhẫn được nữa, hỏi thẳng: “Rốt cục là ba đang làm gì cho Thẩm Mộ vậy?”
Sắc mặt ông trở nên vặn vẹo không chịu nổi: “Ba đã nói rồi, chuyện của ba không cần con quản!”
“Con không quản thì ai quản?” Anh sống chết không lùi bước: “Cái nhà này chỉ còn mỗi ba với con! Không phải người nhà nên quan tâm lẫn nhau à?”
Giọng ông hơi dịu xuống: “Không có chuyện gì lớn đâu.”
“Đừng nói là liên quan đến Thẩm tam gia đấy chứ?”
Ông sửng sốt nhìn con trai.
Phản ứng của ông càng làm anh thêm nôn nóng: “Có phải anh ta bảo ba…”
“Đủ rồi! Câm miệng!” Ông gầm lên: “Ba không biết con nghe chuyện này từ đâu ra, nhưng ba muốn con tỏ ra như chưa biết gì hết!”
“Ba, rốt cục ba có biết Thẩm Mộ là hạng người gì không? Hắn có thể lợi dụng mọi thứ để đạt được mục đích của mình, thậm chí là hôn nhân của chính hắn! Ba nghĩ bao nhiêu năm qua hắn thực sự coi con là bạn tốt, coi ba là trưởng bối để tôn kính ư? Không! Hắn tốt với chúng ta vì chúng ta còn giá trị lợi dụng! Ba, tốt nhất là ba mau rời khỏi Thẩm gia đi! Chuyện của Thẩm gia, chúng ta không thể xen vào!”
Ông im lặng một lúc mới đáp: “Ba không hiểu con đang nói gì.”
“Không, ba biết đấy.”
“Đường Kiều, con đừng quên, tất cả những gì chúng ta có hôm nay đều là nhờ bọn họ.”
“Con không quên.” Anh trầm giọng: “Thẩm gia thực sự có đại ân với chúng ta. Nhưng bản thân Thẩm Mộ đã làm gì? Người thực sự giúp chúng ta cũng chỉ có mình Thẩm Xương thôi. Ba đã làm việc cho bọn họ bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ còn chưa đủ để trả cái ơn đó à?”
Ông không muốn nghe anh nói nữa, khoát khoát tay: “Thôi, con về đi. Ba mệt rồi, ba muốn đi nghỉ.”
“Không! Ba phải hứa với con đã!”
“Đường Kiều!” Đường Hoài Chương cao giọng: “Đã tròn hai ngày ba không chợp mắt rồi! Ba về nhà để nghỉ ngơi, không phải để nghe con dạy bảo!”
Anh bối rối: “Con không có ý đấy! Ba, Thẩm tam gia đối xử với con không gọi là tốt, nhưng vẫn rất khách khí, lại chưa gây phiền toái cho chúng ta bao giờ. Ba là bác sĩ, dù người nằm trên bàn phẫu thuật có là kẻ thù đi chăng nữa, ba cũng có nghĩa vụ phải cứu người ta, huống gì còn là Thẩm tam gia không thù không oán!”
Dường như không nghe thấy gì, Đường Hoài Chương vẫn xăm xăm đi về phòng mình. Anh đuổi tới cửa phòng, nói hết nước hết cái nhưng ông vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cuối cùng là đóng sầm cửa trước mặt anh.
“Đệt m!” Anh đạp mạnh vào tường!
Chờ lửa giận vơi bớt, anh liền gọi cho Thẩm Mộ, nhưng gọi bao nhiêu lần mà máy vẫn báo bận.
Một đêm thức trắng, mờ sáng hôm sau, Đường Kiều liền phi thẳng đến nhà hắn – nhưng vẫn không thấy người. Từ miệng bà vú nhà đó anh mới biết – hôm qua hắn đã lên máy bay sang Châu Âu hưởng tuần trăng mặt với vợ mới cưới rồi.
Anh tức đến bật cười – được lắm, Thẩm Mộ làm việc đúng là đủ cẩn thận! Nếu là Thẩm Ngôn có xảy ra chuyện gì thật thì cũng chẳng quan hệ gì đến hắn hết, đúng không!
Đường Kiều rơi vào một mớ bòng bong. Anh nhất định phải bảo vệ Thẩm Ngôn, bất kể là vì gia đình anh hay là vì Triệu Lan Chi. Nhưng anh lại không thể nói chuyện này cho ai biết – kể cả y – vì anh không có chứng cứ, thậm chí chính anh cũng không thể khẳng định mọi chuyện có diễn ra y như đời trước không. Huống gì, bảo anh đẩy ra ba mình ra đầu sóng ngọn gió, thậm chí là vào tù ư? Anh không làm được!
Rốt cục anh nên làm gì bây giờ?
Tác giả :
Ti Đạc (司铎)