Tra Công Chi Tử
Chương 37
Hai mắt Đường Kiều trợn trừng.
Khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Duy Thần bỗng sát lại gần anh, quanh mũi anh tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của cậu. Khi đôi môi mềm mại sạch sẽ ấy chạm vào môi mình, nhất thời, đầu óc anh trống rỗng.
Đến khi anh ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì cậu đang nâng mặt anh lên. Ngực anh trầm xuống, đẩy mạnh cậu khỏi mình.
Cậu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh, đối lập hoàn toàn với anh đang cực kỳ hoảng loạn.
“Cháu có biết mình đang làm gì không!”
“Cháu biết.” Giọng cậu không còn trong trẻo như trước đây nữa, mà trầm thấp khàn khàn, mang theo sự quyến rũ chết người: “Chú Đường, cháu thích chú. Không phải là kiểu một đứa trẻ thích một bậc cha chú, mà là như một người đàn ông thích một người đàn ông vậy.”
“Đừng có đùa.” Anh nắm chặt tay, giọng nói đã phát run nhưng vẫn cố làm như không để ý: “Chú sẽ giận đấy. Cháu mới bao nhiêu tuổi mà đã đòi làm đàn ông, hử?”
Cậu cười mà như không cười: “Chú đã biết rồi mà, chẳng qua không muốn thừa nhận thôi – đã vậy thì cháu cứ nói thẳng ra cũng không sao nhỉ. Cháu vốn định cho chú nhiều thời gian hơn để dần dần tiếp thu, xem ra là không được rồi…”
“Nói bậy!” Tận mắt chứng kiến chú cừu nhỏ ngoan ngoãn cuối cùng cũng bỏ đi lớp vỏ bọc, để lộ ra nanh sói sắc bén, anh run đến nỗi sau lưng lạnh toát, thậm chí còn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy vừa yếu đuối vừa âm trầm kia: “Thẩm Duy Thần, nếu cháu chỉ muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này thì không nhất thiết phải…”
Khóe môi cậu giật giật rồi cong lên: “Chú à, chú ngạc nhiên đến nỗi muốn phủ nhận sao? Tiếc quá, mọi chuyện cháu nói đều là sự thật cả. Cháu thích chú, vẫn luôn luôn thích, chính cháu cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ nữa. Nhìn chú ở cùng người khác, cháu ghen tị đến mức phát rồ lên cháu cố gắng giả làm một bé ngoan, chỉ là để chú yêu thích cháu thêm một chút. Cháu muốn đôi mắt chú chỉ hướng về mình, cháu muốn — chú thuộc về cháu.”
“Câm miệng!” Anh không nhịn được nữa, cắn chặt răng, vung tay lên, tát thẳng vào mặt cậu!
Trên làn da trắng nõn của cậu lập tức hiện một dấu tay đỏ thẫm, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ cụp mắt xuống. Dù sao thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ, để có thể thẳng thắn bày tỏ với anh hôm nay, cậu đã phải gom hết dũng khí lại rồi: “Nếu đánh cháu làm chú có thể tiếp nhận sự thật, vậy thì… chú cứ đánh đi.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong cơn hoảng hốt, trước mắt anh đột nhiên hiện lên hình ảnh của một Thẩm Duy Thần trước đây – một đứa trẻ vừa dịu ngoan vừa hiểu chuyện, lại thường làm nũng với anh. Anh vô lực buông thõng tay xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Về đi. Mẹ cháu đang lo lắm đấy.”
“Chú sẽ tiếp nhận cháu chứ?”
Anh không trả lời, quay người đi về bãi đỗ xe.
Thẩm Duy Thần bị bỏ lại nơi đó, im lặng dõi theo bóng lưng của anh, trong mắt tràn ngập những cảm xúc khó nói thành lời.
—
Ngồi vào xe rồi, trong đầu Đường Kiều vẫn rối tung hết cả lên.
Thẩm Duy Thần… thích mình?
Mọi chuyện cứ như là mơ vậy, chẳng chân thật chút nào.
Anh ngồi ngây ra nửa ngày, khi lấy lại tinh thần thì một giờ đã trôi qua – nhưng anh vẫn chẳng hiểu gì cả. Mấy năm vừa qua, anh đã vô tình cố ý mà đối xử với cậu như một đứa trẻ trong nhà – có thể anh đã mơ hồ đoán được tình cảm của cậu đấy, nhưng bất kể cậu có biểu lộ thế nào, anh đều quy kết nó thành biểu hiện của tình thân.
Phải, giữa anh và cậu chỉ là tình thân thôi. Người yêu ư? Ha, đừng có giỡn chứ! Anh cố ép mình không để tâm tới lời nói của cậu – dù sao thì Thẩm Duy Thần mới có mười sáu tuổi, cảm xúc ở cái tuổi này đến nhanh mà đi cũng nhanh, có ngộ nhân tình thân thành tình yêu thì cũng thường thôi mà.
Nhưng mà… anh thực sự có để ý! Anh nhớ đến cảm xúc lắng đọng trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của cậu, vừa kiên định lại vừa yếu ớt. Có khi nào thằng nhóc này thật lòng…
Thôi đi! Không nghĩ nữa! Mà có nghĩ tiếp cũng chẳng giải quyết được gì, bỏ qua bỏ qua!
—
Dù bằng cách nào thì lời tuyên bố đột ngột của Thẩm Duy Thần hôm đó cũng đã thành công làm đình chỉ tạm thời vụ kết hôn của Đào Phi và Đường Kiều. Bây giờ anh căn bản là không muốn gặp mặt hai mẹ con họ – dù đã sống hai đời, nhưng anh vẫn cần một khoảng thời gian để ngẫm lại mọi thứ.
Sau hôm đó, cậu có gọi cho anh mấy lần, nhưng anh đều không nghe kết cục là – cậu xông thẳng đến nhà anh. Khi đó anh đang ở nhà, qua mắt mèo nhìn thấy người đến là cậu thì rối rắm một hồi, rồi quyết định giả vờ như trong nhà không có ai. Cậu chờ một giờ rồi mới đi. Anh đột nhiên nhớ ra – rõ ràng là cậu có chìa khóa nhà anh cơ mà, sao không tự mở cửa mà vào? Lúc này anh mới nhận ra – hóa ra từ trước đến giờ, anh vẫn chưa từng hiểu rõ con người cậu.
Trong lúc làm việc, anh vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện ấy. Triệu Lan Chi nhìn ra điều đó, có gặng hỏi anh vài lần nhưng vẫn chẳng moi được thông tin gì, chỉ có thể coi đó là biểu hiện của sự vất vả quá độ, liền hào phóng ban cho anh nửa tháng nghỉ ngơi: “Đấy! Cho em nửa tháng, thích đi đâu thì đi! Bao giờ thấy ổn thì về. Chừng nào về mà em vẫn cứ vất vưởng thế này thì cẩn thận anh đánh em đấy!”
Thực ra thì chuyện của Thẩm Duy Thần vẫn chưa đến nỗi làm anh không thể làm việc được, nhưng đúng là anh đang rất mệt mỏi, đi nghỉ một chuyến cũng là hợp lý. Anh từng hứa với cậu là bao giờ rảnh sẽ dẫn cậu đi du lịch với mình, nhưng giờ cậu đã lên cấp ba rồi mà anh vẫn chưa có thời gian thực hiện lời hứa ấy. Chờ mãi cũng được một cơ hội này, nhưng người… thì lại không thể tìm đến nữa rồi.
Đường Kiều đã suy nghĩ rất lâu – xem ra, sự im lặng của anh sẽ là câu trả lời tốt nhất cho cậu. Giữ một khoảng cách nhất định, chờ đến khi tình cảm kỳ diệu mới manh nha ấy dần biến mất rồi nối lại quan hệ cũng không muộn.
Không có bạn đồng hành làm anh cũng không có hứng mấy, liền chọn một chuyến bay bay thẳng đến Nam bán cầu. Mặc quần bơi, chìm trong ánh mặt trời ấm áp, nằm trên bãi biển ngắm từng nhóm mỹ nữ nước ngoài đi qua, làm anh tạm thời quên đi phiền não trong lòng.
Vẻ ngoài của anh cực kỳ hợp gu người nước ngoài – trong mắt họ, một Đường Kiều tràn ngập hơi thở thần bí của phương Đông là cỡ nào hấp dẫn cơ chứ. Ngay tối hôm nghỉ phép đầu tiên, anh đã gặp được một thiếu niên tóc vàng xinh đẹp trong quán bar. Cả hai đều là tay già đời, tùy tiện nói vài câu uống vài chén rượu là đã hiểu ý nhau, một trước một sau bước ra khỏi quán, đến một khách sạn gần đó để thuê phòng.
Tuy Đường Kiều vẫn cho rằng khách sạn năm sao cũng không thể sạch sẽ bằng nhà mình, nhưng mấy năm gần đây, anh lại rất ít để bạn tình đến nhà ở qua đêm. Không phải vì không muốn, mà là vì Thẩm Duy Thần rất hay chạy đến nhà anh, anh chỉ không muốn để trẻ con thấy cảnh 18+.
Vừa nghĩ đến cậu là anh lại thất thần. Còn thiếu niên tóc vàng kia lại rất nhiệt tình, vừa đóng cửa lại đã chủ động dán lên môi anh. Anh gắng gượng tỉnh táo lại, ôm lấy cậu rồi lăn lên giường.
Người dưới thân cực kỳ phối hợp, vừa hổn hển rên rỉ vừa câu hai chân vòng qua eo anh, ý thúc giục cực kỳ rõ ràng – nhưng anh vẫn không thể tập trung được.
Bây giờ cậu đang làm gì? Có đi học đầy đủ không? Có khi nào cậu vẫn tiếp tục tìm anh không? Càng nghĩ nhiều, cảm giác phiền não quen thuộc lại trở về trong anh, ngay cả động tác xoa nắn thiếu niên dưới thân cũng vô thức ngừng lại.
Cậu đẩy anh ra, dùng tiếng Anh mắng: “Wtf! Rốt cục anh muốn làm gì! Tôi van anh đấy, làm ăn nhanh lên tí được không!”
Anh thu tay lại, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi.”
Cậu bĩu môi, tỏ ra khinh bỉ đến cực điểm: “Đừng nói là anh bị liệt đấy chứ? Thật cmn cụt cả hứng!” Rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, sầm một tiếng sập cửa lại.
Để trần thân trên, anh bước đến mở rèm cửa sổ ra. Qua cánh cửa sát đất thật lớn, anh thấy cả thành phố đang chìm trong ánh đèn điện sáng trưng, đèn xe trên đường phố đông nghịt trông như những viên bảo thạch vậy.
—
Vài ngày sau đó, người muốn tiếp cận anh vẫn liên tiếp đến không ngừng, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại họ, không ra ngoài cùng ai nữa. Rõ ràng nơi đây là một thắng cảnh nổi tiếng, nhưng anh mới ở ba ngày đã thấy vô vị – nhưng giờ mà về thì đúng là không cam lòng. Đến ngày thứ tư, anh quyết định ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vừa xem phim vừa kiểm tra mail.
Giữa một đống mail công việc, anh bỗng thấy tên Đào Phi lọt thỏm trong đó. Ngực anh trầm xuống, loáng thoáng cảm nhận được có chuyện không hay đã xảy ra. Mở mail ra, chỉ thấy cô viết – Đường Kiều, em đang ở đâu thế? Duy Thần đã ba ngày không đi học rồi! Cô không biết phải làm gì hết… Em có thể giúp cô được không? Thấy mail này thì liên lạc ngay với cô nhé.
Anh vội vàng gọi lại. Khi Đào Phi nghe máy, cô vẫn đang khóc không ngừng. Anh kiên nhẫn an ủi cô: “Bình tĩnh bình tĩnh, có chuyện gì cứ từ từ kể em nghe.”
Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại được, thút thít nói: “Cô không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa… Mấy ngày nay trông nó vẫn bình thường lắm mà, tự dưng chủ nhiệm lớp gọi đến, bảo nó đã mấy ngày không đi học rồi, giờ cô cũng không liên lạc được với nó nữa…”
Anh cau mày: “Báo cảnh sát chưa?”
“Chưa.” Cô bật khóc: “Đường Kiều, có khi nào nó bị bắt cóc rồi không?”
Anh thì nghĩ khả năng cậu tự bỏ nhà đi còn lớn hơn nhiều! Anh vừa lo lắng vừa tức giận, thằng nhóc này thật sự giỏi lắm! Làm anh muốn trốn cũng không trốn được!
“Cô, cô đừng khóc nữa. Em sẽ về ngay, cô ở nhà chờ em nhé.”
“Được.”
—
Khi máy bay đáp xuống thành phố S thì đã là chín giờ sau đó – là mười giờ tối theo giờ địa phương. Anh không về qua nhà, mà đi thẳng đến nhà Đào Phi.
Thấy anh đến, cô như bèo dạt cuối cùng cũng tìm được cây cột chống đỡ. Nhìn dáng vẻ mềm yếu vô năng lại sướt mướt khóc của cô, anh không khỏi thấy phiền – bao nhiêu năm trôi qua, đến cả Thẩm Duy Thần cũng đã lớn vậy rồi mà tính cách cô vẫn không hề thay đổi.
Từ miệng cô cũng chẳng hỏi thêm được cái gì. Từ khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp đến nay, cô đã cuống cả lên không làm được gì, trừ gọi cho Đường Kiều cũng chỉ biết gọi đi gọi lại cho con.
Anh an ủi cô một lúc, rồi hỏi cô xem cậu hay đến những nơi nào. Cô mê mang đáp: “Cô, cô không biết. Trừ trường học, cô chỉ biết nó hay đến nhà em.”
Đây là sự thật.
Nơi Thẩm Duy Thần thường đến không nhiều, hầu như cứ có thời gian rảnh là cậu sẽ chạy đến nhà anh. Anh biết chờ ở nhà không phải là cách tốt, liền gọi cho Triệu Lan Chi để cầu cứu.
Việc đầu tiên y làm khi nhắc máy là mắng liên thanh: “Cmn chứ em cũng biết mở máy à! Mấy hôm nay chơi có sướng không? Anh bị việc công ty đè sắp chết rồi này, khôn hồn thì quay về ngay!”
Anh không có tâm trí đâu mà nói nhảm với y: “Dạo này Thẩm Duy Thần có liên lạc với anh không?”
“Có chứ!”
Anh sửng sốt: “Thật hả?”
“Anh nói dối em làm gì!” Y không quan tâm lắm: “Nó bảo không tìm được em, hỏi anh xem anh có biết em ở đâu không, anh nói là không biết…”
Anh nắm chặt di động trong tay, không thể tin nổi: “Nó đang tìm em?”
“Ừ. Haizz, anh còn tưởng hai đứa đi với nhau chứ. Sao thế? Đang cãi nhau à?”
Anh ngắt lời y: “Vậy anh có biết giờ nó đang ở đâu không?”
“Sao anh biết được.”
Anh không hỏi nhiều nữa, ngắt máy luôn. Sự bất an trong lòng càng lúc càng bành trướng, làm người vẫn luôn bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện là anh cũng bắt đầu hoảng loạn. Anh cố đè nén cảm giác ấy xuống, bắt mình tỉnh táo để suy xét mọi việc.
Nếu anh đoán không sai, mấy hôm nay Thẩm Duy Thần không đến trường là để đi tìm anh. Vậy cậu sẽ đi đâu? Cậu không thể chạy ra nước ngoài, chỉ có thể loanh quanh tìm kiếm trong thành phố S này thôi. Cậu sẽ không đến nhà chính của anh – đó không phải là nơi anh hay đến…
Lái xe về nhà mình không thấy ai, anh liền phi thẳng đến mấy quán bar quen thuộc của mình.
Đến rạng sáng, cuối cùng anh cũng tìm thấy người.
Thẩm Duy Thần đang ngồi trên quầy bar, không ngừng ngửa cổ nốc rượu, đôi mắt đen láy hơi ươn ướt, phản chiếu ánh đèn lấp loáng.
Tuy cậu còn trẻ, thái độ lại lạnh lùng cực điểm, nhưng vẻ ngoài xuất sắc của cậu vẫn hấp dẫn không ít ông chú mò tới. Khi anh đến, bên cạnh cậu đang là một người đàn ông mặc đồ gợi cảm bó sát, thân thể như rắn nước không xương đang dựa sát vào cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng thầm thì.
Đường Kiều vội xông đến, giữ chén rượu trên tay Thẩm Duy Thần lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt vốn luôn thanh tỉnh nay lại hơi mê mang. Thấy người đến là anh, khóe môi cậu giật giật: “Quả nhiên… cháu phải làm bé hư chú mới chịu tìm đến sao?”
Cậu vừa mở miệng ra, anh đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc. Anh trầm giọng: “Sao cháu lại ở đây?”
Thẩm Duy Thần cười nhẹ: “Cháu đang đợi chú.”
“Cháu căn bản là không đủ tiền tiêu xài ở đây!”
“Phải.” Cậu nhíu mày lại – động tác đơn giản nhưng lại quyến rũ vô cùng: “Nhưng có rất nhiều người sẵn sàng mời cháu mà.”
Anh nắm chặt cổ tay cậu, lạnh lùng: “Về với chú.”
Người đàn ông vẫn ngồi bên nãy giờ tỏ ra khó chịu: “Này! Rõ ràng là tôi thấy cậu ta trước đấy!”
Anh lạnh lùng liếc sang gã: “Cậu ấy còn chưa đủ tuổi, nếu anh muốn phạm tội quấy rối trẻ vị thành niên thì cứ tiếp tục đi.”
Mặt gã tối sầm lại, ngúng nguẩy bỏ đi.
Anh kéo cậu ra khỏi quán bar. Có lẽ vì đã uống quá nhiều mà cậu bước đi hơi lảo đảo, ngay cả đứng im cũng không vững. Anh đỡ lấy hông cậu, cậu lại đột nhiên đẩy anh ra, chạy đến góc đường, móc họng nôn.
Anh chỉ muốn chửi ầm lên – nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ mình nhìn nó lớn lên từ nhỏ nay lại mặt mày tái nhợt, anh lại cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh đứng chờ một bên, đợi cậu nôn xong thì đưa cho cậu một chai nước khoáng.
Súc miệng xong rồi, cậu đứng thẳng lên, nhìn anh bằng đôi mắt tràn ngập sương mù.
“Nôn xong chưa? Về nhà thôi.”
“Mấy hôm nay chú đi đâu?”
“Không phải việc của cháu.”
Cậu đến gần anh, nghiêm túc hỏi: “Chú không quan tâm đến cháu nữa à?” Đôi mắt cậu sũng nước, tựa như chú chó nhỏ lo lắng bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Trái tim anh như bị đụng một cái, khẽ nhói lên đau đớn: “Không đâu.”
“Chú, cháu thích chú.”
Anh thở dài, nói ra lý do mình đã cân nhắc từ lâu: “Thẩm Duy Thần, giờ cháu còn quá nhỏ, còn chưa hiểu thế nào mới là yêu. Cháu chỉ đang ngộ nhận sự ỷ lại của một đứa trẻ với người lớn thành tình yêu thôi.”
“Chú không tin cháu à?”
Anh im lặng không đáp.
Cậu cười cười, ánh đèn đường cách đó không xa chợt lóe lên mặt cậu: “Mọi lời nói dối của cháu từ trước đến nay, chú đều tin. Nhưng chỉ có một lời nói thật rằng cháu thích chú đó, chú lại kiên quyết không chịu.”
Khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Duy Thần bỗng sát lại gần anh, quanh mũi anh tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của cậu. Khi đôi môi mềm mại sạch sẽ ấy chạm vào môi mình, nhất thời, đầu óc anh trống rỗng.
Đến khi anh ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì cậu đang nâng mặt anh lên. Ngực anh trầm xuống, đẩy mạnh cậu khỏi mình.
Cậu không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh, đối lập hoàn toàn với anh đang cực kỳ hoảng loạn.
“Cháu có biết mình đang làm gì không!”
“Cháu biết.” Giọng cậu không còn trong trẻo như trước đây nữa, mà trầm thấp khàn khàn, mang theo sự quyến rũ chết người: “Chú Đường, cháu thích chú. Không phải là kiểu một đứa trẻ thích một bậc cha chú, mà là như một người đàn ông thích một người đàn ông vậy.”
“Đừng có đùa.” Anh nắm chặt tay, giọng nói đã phát run nhưng vẫn cố làm như không để ý: “Chú sẽ giận đấy. Cháu mới bao nhiêu tuổi mà đã đòi làm đàn ông, hử?”
Cậu cười mà như không cười: “Chú đã biết rồi mà, chẳng qua không muốn thừa nhận thôi – đã vậy thì cháu cứ nói thẳng ra cũng không sao nhỉ. Cháu vốn định cho chú nhiều thời gian hơn để dần dần tiếp thu, xem ra là không được rồi…”
“Nói bậy!” Tận mắt chứng kiến chú cừu nhỏ ngoan ngoãn cuối cùng cũng bỏ đi lớp vỏ bọc, để lộ ra nanh sói sắc bén, anh run đến nỗi sau lưng lạnh toát, thậm chí còn không có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy vừa yếu đuối vừa âm trầm kia: “Thẩm Duy Thần, nếu cháu chỉ muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này thì không nhất thiết phải…”
Khóe môi cậu giật giật rồi cong lên: “Chú à, chú ngạc nhiên đến nỗi muốn phủ nhận sao? Tiếc quá, mọi chuyện cháu nói đều là sự thật cả. Cháu thích chú, vẫn luôn luôn thích, chính cháu cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ nữa. Nhìn chú ở cùng người khác, cháu ghen tị đến mức phát rồ lên cháu cố gắng giả làm một bé ngoan, chỉ là để chú yêu thích cháu thêm một chút. Cháu muốn đôi mắt chú chỉ hướng về mình, cháu muốn — chú thuộc về cháu.”
“Câm miệng!” Anh không nhịn được nữa, cắn chặt răng, vung tay lên, tát thẳng vào mặt cậu!
Trên làn da trắng nõn của cậu lập tức hiện một dấu tay đỏ thẫm, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ cụp mắt xuống. Dù sao thì cậu vẫn còn là một đứa trẻ, để có thể thẳng thắn bày tỏ với anh hôm nay, cậu đã phải gom hết dũng khí lại rồi: “Nếu đánh cháu làm chú có thể tiếp nhận sự thật, vậy thì… chú cứ đánh đi.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Trong cơn hoảng hốt, trước mắt anh đột nhiên hiện lên hình ảnh của một Thẩm Duy Thần trước đây – một đứa trẻ vừa dịu ngoan vừa hiểu chuyện, lại thường làm nũng với anh. Anh vô lực buông thõng tay xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Về đi. Mẹ cháu đang lo lắm đấy.”
“Chú sẽ tiếp nhận cháu chứ?”
Anh không trả lời, quay người đi về bãi đỗ xe.
Thẩm Duy Thần bị bỏ lại nơi đó, im lặng dõi theo bóng lưng của anh, trong mắt tràn ngập những cảm xúc khó nói thành lời.
—
Ngồi vào xe rồi, trong đầu Đường Kiều vẫn rối tung hết cả lên.
Thẩm Duy Thần… thích mình?
Mọi chuyện cứ như là mơ vậy, chẳng chân thật chút nào.
Anh ngồi ngây ra nửa ngày, khi lấy lại tinh thần thì một giờ đã trôi qua – nhưng anh vẫn chẳng hiểu gì cả. Mấy năm vừa qua, anh đã vô tình cố ý mà đối xử với cậu như một đứa trẻ trong nhà – có thể anh đã mơ hồ đoán được tình cảm của cậu đấy, nhưng bất kể cậu có biểu lộ thế nào, anh đều quy kết nó thành biểu hiện của tình thân.
Phải, giữa anh và cậu chỉ là tình thân thôi. Người yêu ư? Ha, đừng có giỡn chứ! Anh cố ép mình không để tâm tới lời nói của cậu – dù sao thì Thẩm Duy Thần mới có mười sáu tuổi, cảm xúc ở cái tuổi này đến nhanh mà đi cũng nhanh, có ngộ nhân tình thân thành tình yêu thì cũng thường thôi mà.
Nhưng mà… anh thực sự có để ý! Anh nhớ đến cảm xúc lắng đọng trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của cậu, vừa kiên định lại vừa yếu ớt. Có khi nào thằng nhóc này thật lòng…
Thôi đi! Không nghĩ nữa! Mà có nghĩ tiếp cũng chẳng giải quyết được gì, bỏ qua bỏ qua!
—
Dù bằng cách nào thì lời tuyên bố đột ngột của Thẩm Duy Thần hôm đó cũng đã thành công làm đình chỉ tạm thời vụ kết hôn của Đào Phi và Đường Kiều. Bây giờ anh căn bản là không muốn gặp mặt hai mẹ con họ – dù đã sống hai đời, nhưng anh vẫn cần một khoảng thời gian để ngẫm lại mọi thứ.
Sau hôm đó, cậu có gọi cho anh mấy lần, nhưng anh đều không nghe kết cục là – cậu xông thẳng đến nhà anh. Khi đó anh đang ở nhà, qua mắt mèo nhìn thấy người đến là cậu thì rối rắm một hồi, rồi quyết định giả vờ như trong nhà không có ai. Cậu chờ một giờ rồi mới đi. Anh đột nhiên nhớ ra – rõ ràng là cậu có chìa khóa nhà anh cơ mà, sao không tự mở cửa mà vào? Lúc này anh mới nhận ra – hóa ra từ trước đến giờ, anh vẫn chưa từng hiểu rõ con người cậu.
Trong lúc làm việc, anh vẫn cứ nghĩ mãi về chuyện ấy. Triệu Lan Chi nhìn ra điều đó, có gặng hỏi anh vài lần nhưng vẫn chẳng moi được thông tin gì, chỉ có thể coi đó là biểu hiện của sự vất vả quá độ, liền hào phóng ban cho anh nửa tháng nghỉ ngơi: “Đấy! Cho em nửa tháng, thích đi đâu thì đi! Bao giờ thấy ổn thì về. Chừng nào về mà em vẫn cứ vất vưởng thế này thì cẩn thận anh đánh em đấy!”
Thực ra thì chuyện của Thẩm Duy Thần vẫn chưa đến nỗi làm anh không thể làm việc được, nhưng đúng là anh đang rất mệt mỏi, đi nghỉ một chuyến cũng là hợp lý. Anh từng hứa với cậu là bao giờ rảnh sẽ dẫn cậu đi du lịch với mình, nhưng giờ cậu đã lên cấp ba rồi mà anh vẫn chưa có thời gian thực hiện lời hứa ấy. Chờ mãi cũng được một cơ hội này, nhưng người… thì lại không thể tìm đến nữa rồi.
Đường Kiều đã suy nghĩ rất lâu – xem ra, sự im lặng của anh sẽ là câu trả lời tốt nhất cho cậu. Giữ một khoảng cách nhất định, chờ đến khi tình cảm kỳ diệu mới manh nha ấy dần biến mất rồi nối lại quan hệ cũng không muộn.
Không có bạn đồng hành làm anh cũng không có hứng mấy, liền chọn một chuyến bay bay thẳng đến Nam bán cầu. Mặc quần bơi, chìm trong ánh mặt trời ấm áp, nằm trên bãi biển ngắm từng nhóm mỹ nữ nước ngoài đi qua, làm anh tạm thời quên đi phiền não trong lòng.
Vẻ ngoài của anh cực kỳ hợp gu người nước ngoài – trong mắt họ, một Đường Kiều tràn ngập hơi thở thần bí của phương Đông là cỡ nào hấp dẫn cơ chứ. Ngay tối hôm nghỉ phép đầu tiên, anh đã gặp được một thiếu niên tóc vàng xinh đẹp trong quán bar. Cả hai đều là tay già đời, tùy tiện nói vài câu uống vài chén rượu là đã hiểu ý nhau, một trước một sau bước ra khỏi quán, đến một khách sạn gần đó để thuê phòng.
Tuy Đường Kiều vẫn cho rằng khách sạn năm sao cũng không thể sạch sẽ bằng nhà mình, nhưng mấy năm gần đây, anh lại rất ít để bạn tình đến nhà ở qua đêm. Không phải vì không muốn, mà là vì Thẩm Duy Thần rất hay chạy đến nhà anh, anh chỉ không muốn để trẻ con thấy cảnh 18+.
Vừa nghĩ đến cậu là anh lại thất thần. Còn thiếu niên tóc vàng kia lại rất nhiệt tình, vừa đóng cửa lại đã chủ động dán lên môi anh. Anh gắng gượng tỉnh táo lại, ôm lấy cậu rồi lăn lên giường.
Người dưới thân cực kỳ phối hợp, vừa hổn hển rên rỉ vừa câu hai chân vòng qua eo anh, ý thúc giục cực kỳ rõ ràng – nhưng anh vẫn không thể tập trung được.
Bây giờ cậu đang làm gì? Có đi học đầy đủ không? Có khi nào cậu vẫn tiếp tục tìm anh không? Càng nghĩ nhiều, cảm giác phiền não quen thuộc lại trở về trong anh, ngay cả động tác xoa nắn thiếu niên dưới thân cũng vô thức ngừng lại.
Cậu đẩy anh ra, dùng tiếng Anh mắng: “Wtf! Rốt cục anh muốn làm gì! Tôi van anh đấy, làm ăn nhanh lên tí được không!”
Anh thu tay lại, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi.”
Cậu bĩu môi, tỏ ra khinh bỉ đến cực điểm: “Đừng nói là anh bị liệt đấy chứ? Thật cmn cụt cả hứng!” Rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, sầm một tiếng sập cửa lại.
Để trần thân trên, anh bước đến mở rèm cửa sổ ra. Qua cánh cửa sát đất thật lớn, anh thấy cả thành phố đang chìm trong ánh đèn điện sáng trưng, đèn xe trên đường phố đông nghịt trông như những viên bảo thạch vậy.
—
Vài ngày sau đó, người muốn tiếp cận anh vẫn liên tiếp đến không ngừng, nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại họ, không ra ngoài cùng ai nữa. Rõ ràng nơi đây là một thắng cảnh nổi tiếng, nhưng anh mới ở ba ngày đã thấy vô vị – nhưng giờ mà về thì đúng là không cam lòng. Đến ngày thứ tư, anh quyết định ở lại khách sạn nghỉ ngơi, vừa xem phim vừa kiểm tra mail.
Giữa một đống mail công việc, anh bỗng thấy tên Đào Phi lọt thỏm trong đó. Ngực anh trầm xuống, loáng thoáng cảm nhận được có chuyện không hay đã xảy ra. Mở mail ra, chỉ thấy cô viết – Đường Kiều, em đang ở đâu thế? Duy Thần đã ba ngày không đi học rồi! Cô không biết phải làm gì hết… Em có thể giúp cô được không? Thấy mail này thì liên lạc ngay với cô nhé.
Anh vội vàng gọi lại. Khi Đào Phi nghe máy, cô vẫn đang khóc không ngừng. Anh kiên nhẫn an ủi cô: “Bình tĩnh bình tĩnh, có chuyện gì cứ từ từ kể em nghe.”
Khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại được, thút thít nói: “Cô không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa… Mấy ngày nay trông nó vẫn bình thường lắm mà, tự dưng chủ nhiệm lớp gọi đến, bảo nó đã mấy ngày không đi học rồi, giờ cô cũng không liên lạc được với nó nữa…”
Anh cau mày: “Báo cảnh sát chưa?”
“Chưa.” Cô bật khóc: “Đường Kiều, có khi nào nó bị bắt cóc rồi không?”
Anh thì nghĩ khả năng cậu tự bỏ nhà đi còn lớn hơn nhiều! Anh vừa lo lắng vừa tức giận, thằng nhóc này thật sự giỏi lắm! Làm anh muốn trốn cũng không trốn được!
“Cô, cô đừng khóc nữa. Em sẽ về ngay, cô ở nhà chờ em nhé.”
“Được.”
—
Khi máy bay đáp xuống thành phố S thì đã là chín giờ sau đó – là mười giờ tối theo giờ địa phương. Anh không về qua nhà, mà đi thẳng đến nhà Đào Phi.
Thấy anh đến, cô như bèo dạt cuối cùng cũng tìm được cây cột chống đỡ. Nhìn dáng vẻ mềm yếu vô năng lại sướt mướt khóc của cô, anh không khỏi thấy phiền – bao nhiêu năm trôi qua, đến cả Thẩm Duy Thần cũng đã lớn vậy rồi mà tính cách cô vẫn không hề thay đổi.
Từ miệng cô cũng chẳng hỏi thêm được cái gì. Từ khi nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp đến nay, cô đã cuống cả lên không làm được gì, trừ gọi cho Đường Kiều cũng chỉ biết gọi đi gọi lại cho con.
Anh an ủi cô một lúc, rồi hỏi cô xem cậu hay đến những nơi nào. Cô mê mang đáp: “Cô, cô không biết. Trừ trường học, cô chỉ biết nó hay đến nhà em.”
Đây là sự thật.
Nơi Thẩm Duy Thần thường đến không nhiều, hầu như cứ có thời gian rảnh là cậu sẽ chạy đến nhà anh. Anh biết chờ ở nhà không phải là cách tốt, liền gọi cho Triệu Lan Chi để cầu cứu.
Việc đầu tiên y làm khi nhắc máy là mắng liên thanh: “Cmn chứ em cũng biết mở máy à! Mấy hôm nay chơi có sướng không? Anh bị việc công ty đè sắp chết rồi này, khôn hồn thì quay về ngay!”
Anh không có tâm trí đâu mà nói nhảm với y: “Dạo này Thẩm Duy Thần có liên lạc với anh không?”
“Có chứ!”
Anh sửng sốt: “Thật hả?”
“Anh nói dối em làm gì!” Y không quan tâm lắm: “Nó bảo không tìm được em, hỏi anh xem anh có biết em ở đâu không, anh nói là không biết…”
Anh nắm chặt di động trong tay, không thể tin nổi: “Nó đang tìm em?”
“Ừ. Haizz, anh còn tưởng hai đứa đi với nhau chứ. Sao thế? Đang cãi nhau à?”
Anh ngắt lời y: “Vậy anh có biết giờ nó đang ở đâu không?”
“Sao anh biết được.”
Anh không hỏi nhiều nữa, ngắt máy luôn. Sự bất an trong lòng càng lúc càng bành trướng, làm người vẫn luôn bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện là anh cũng bắt đầu hoảng loạn. Anh cố đè nén cảm giác ấy xuống, bắt mình tỉnh táo để suy xét mọi việc.
Nếu anh đoán không sai, mấy hôm nay Thẩm Duy Thần không đến trường là để đi tìm anh. Vậy cậu sẽ đi đâu? Cậu không thể chạy ra nước ngoài, chỉ có thể loanh quanh tìm kiếm trong thành phố S này thôi. Cậu sẽ không đến nhà chính của anh – đó không phải là nơi anh hay đến…
Lái xe về nhà mình không thấy ai, anh liền phi thẳng đến mấy quán bar quen thuộc của mình.
Đến rạng sáng, cuối cùng anh cũng tìm thấy người.
Thẩm Duy Thần đang ngồi trên quầy bar, không ngừng ngửa cổ nốc rượu, đôi mắt đen láy hơi ươn ướt, phản chiếu ánh đèn lấp loáng.
Tuy cậu còn trẻ, thái độ lại lạnh lùng cực điểm, nhưng vẻ ngoài xuất sắc của cậu vẫn hấp dẫn không ít ông chú mò tới. Khi anh đến, bên cạnh cậu đang là một người đàn ông mặc đồ gợi cảm bó sát, thân thể như rắn nước không xương đang dựa sát vào cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng thầm thì.
Đường Kiều vội xông đến, giữ chén rượu trên tay Thẩm Duy Thần lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt vốn luôn thanh tỉnh nay lại hơi mê mang. Thấy người đến là anh, khóe môi cậu giật giật: “Quả nhiên… cháu phải làm bé hư chú mới chịu tìm đến sao?”
Cậu vừa mở miệng ra, anh đã ngửi thấy mùi cồn nồng nặc. Anh trầm giọng: “Sao cháu lại ở đây?”
Thẩm Duy Thần cười nhẹ: “Cháu đang đợi chú.”
“Cháu căn bản là không đủ tiền tiêu xài ở đây!”
“Phải.” Cậu nhíu mày lại – động tác đơn giản nhưng lại quyến rũ vô cùng: “Nhưng có rất nhiều người sẵn sàng mời cháu mà.”
Anh nắm chặt cổ tay cậu, lạnh lùng: “Về với chú.”
Người đàn ông vẫn ngồi bên nãy giờ tỏ ra khó chịu: “Này! Rõ ràng là tôi thấy cậu ta trước đấy!”
Anh lạnh lùng liếc sang gã: “Cậu ấy còn chưa đủ tuổi, nếu anh muốn phạm tội quấy rối trẻ vị thành niên thì cứ tiếp tục đi.”
Mặt gã tối sầm lại, ngúng nguẩy bỏ đi.
Anh kéo cậu ra khỏi quán bar. Có lẽ vì đã uống quá nhiều mà cậu bước đi hơi lảo đảo, ngay cả đứng im cũng không vững. Anh đỡ lấy hông cậu, cậu lại đột nhiên đẩy anh ra, chạy đến góc đường, móc họng nôn.
Anh chỉ muốn chửi ầm lên – nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ mình nhìn nó lớn lên từ nhỏ nay lại mặt mày tái nhợt, anh lại cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh đứng chờ một bên, đợi cậu nôn xong thì đưa cho cậu một chai nước khoáng.
Súc miệng xong rồi, cậu đứng thẳng lên, nhìn anh bằng đôi mắt tràn ngập sương mù.
“Nôn xong chưa? Về nhà thôi.”
“Mấy hôm nay chú đi đâu?”
“Không phải việc của cháu.”
Cậu đến gần anh, nghiêm túc hỏi: “Chú không quan tâm đến cháu nữa à?” Đôi mắt cậu sũng nước, tựa như chú chó nhỏ lo lắng bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Trái tim anh như bị đụng một cái, khẽ nhói lên đau đớn: “Không đâu.”
“Chú, cháu thích chú.”
Anh thở dài, nói ra lý do mình đã cân nhắc từ lâu: “Thẩm Duy Thần, giờ cháu còn quá nhỏ, còn chưa hiểu thế nào mới là yêu. Cháu chỉ đang ngộ nhận sự ỷ lại của một đứa trẻ với người lớn thành tình yêu thôi.”
“Chú không tin cháu à?”
Anh im lặng không đáp.
Cậu cười cười, ánh đèn đường cách đó không xa chợt lóe lên mặt cậu: “Mọi lời nói dối của cháu từ trước đến nay, chú đều tin. Nhưng chỉ có một lời nói thật rằng cháu thích chú đó, chú lại kiên quyết không chịu.”
Tác giả :
Ti Đạc (司铎)