Tra Công Biến Trung Khuyển
Chương 73: Ác ma đến từ phương Đông
Bơi lội buổi trưa không phù hợp với đồng hồ sinh học kiên trì hơn hai mươi năm của Văn Hạo, tuy rằng một ngày hai ngày không thành vấn đề nhưng cũng phải kế hoạch lâu dài.
Buổi tối Văn Hạo trở về phòng trọ, cẩn thận nghiên cứu lại một số chương trình học và thời khóa biểu của mình, mỗi tuần có thể bơi sáng bốn ngày, bơi chiều hai ngày, cuối tuần nghỉ ngơi. Thời gian tập luyện như thế chắc là không có vấn đề gì.
Thiệu Phi gõ cửa gọi Văn Hạo ra nấu cơm, Văn Hạo tỏ ý xin lỗi bởi vì nguyên do học tập và tập luyện nên cậu không có thời gian đi mua thức ăn, hai hôm nay đồ ơn đều là do Thiệu Phi đi mua.
Thiệu Phi không ngại vung vung tay, nói: “Không sao mà, anh cũng khá rảnh rỗi, với lại cũng quen rồi.”
Văn Hạo cũng không cảm thấy vì ai đó ở bên cạnh có thói quen làm gì đó mà bản thân không kiêng kỵ gì tùy ý mặc đối phương tiếp tục làm. Kết bạn là giúp đỡ lẫn nhau, không thể có cho mà không có lại, thế nhưng trước mắt mà nói, Văn Hạo có thể dọn rửa bát đĩa, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, chí ít đến tối Thiệu Phi ngủ sẽ không ngửi đầy mùi đồ ăn.
Thiệu Phi nói: “Em là người rất tốt, ban đầu anh còn tưởng làm minh tinh thì mắt đều cao hơn đầu, không dính bụi trần chứ.”
“Em không phải là minh tinh.” – Lúc này Văn Hạo đang dời ghế sô pha, bên dưới gầm đầy bụi bẩn và rác thải: “Hơn nữa học thể thao rất cực khổ, anh không thể nhìn mặt bắt hình dong được, vì cúp vàng Olympic này, em đã cố gắng từ năm bảy tuổi, mỗi sáng dậy từ sáu giờ, bơi trong nước ít nhất cũng phải 5000m, mặc kệ là tuyết rơi và nắng nóng đều không được dừng.”
“Dưới đài mười năm công, trên đài một phút.” – Thiệu Phi cảm khái: “Em có từng hối hận không?”
Văn Hạo lắc đầu.
Sao cậu lại hối hận chứ, lựa chọn bơi lội đồng nghĩa với tiếp tục bước đi, đó là quyết định chính xác nhất của đời cậu. Nếu không ngày hôm nay sao cậu có thể mang theo vầng hào quang quán quân Olympic để ra nước ngoài du học.
Trả giá và thu hoạch là bình đẳng.
Nhân sinh trước ngày hôm nay nếu không có Cung Trình, thì quả thật đúng là cuộc sống như người đời vẫn nói: nhân sinh người thắng.
Buổi tối trước khi ngủ Văn Hạo tự đặt đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ sáng rời giường, làm bữa sáng đánh thức Thiệu Phi.
Văn Hạo nói: “Em làm xong bữa sáng rồi đó, khi nào anh tỉnh thì tự ăn nhé.”
Thiệu Phi đáp một tiếng cám ơn, vươn mình vùi mặt vào ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Từ nhỏ Văn Hạo đã có tinh thần vận động, hơn nữa còn khá thông minh nên mấy thứ đồ vật bình thường nhìn qua đều nhớ trong đầu. Tuy hằng năm cuộc sống trọ trong trường đã nuôi cậu thành “tay chân không chuyên cần” nhưng vẫn có ít hứng thú đối với mấy món điểm tâm phương Tây.
Nướng xong bánh mì quết pho mát, cắt thành hai mảnh vuông, rán một quả trứng và một chiếc xúc xích, rưới thêm một lớp tương cà, bữa sáng ngon miệng đã xong.
Nhưng loại bữa sáng này ăn nhiều sẽ không thoải mái, lúc xuống lầu Văn Hạo còn mua thêm một cốc cà phê nóng mới đè xuống rục rịch trong dạ dày.
Khi đến trường còn chưa tới tám giờ, cuộc sống đại học ở nước ngoài thoải mái tự tại, việc học không xếp trùng, lúc này trên sân trường còn chưa có nhiều người. Nhưng đến sân thể dục, người cũng đã nhiều hơn chút. Văn Hạo đi qua bên ngoài lưới sắt, cách một tấm lưới lớn nhìn vào bên trong, trong sân vận động đều là người chạy bộ, thỉnh thoảng còn thấy vài bóng dáng đang kéo gân hạ eo, dáng vẻ sung sức này cũng gần giống như sân vận động ở trung tâm huấn luyện năm ấy.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến Văn Hạo buông lỏng hơn nhiều, cậu đi qua lưới sắt tìm vào cửa lớn, đi vào.
Thông thường mà nói, việc đầu tiên của thể dục buổi sáng là chạy bộ bốn vòng là một màn mở đầu rất tốt.
Mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, sau khi làm vài động tác đơn giản giãn gân cốt, Văn Hạo đi vào hồ bơi. Bên trong hồ bơi có năm nam đội viên đang ở đó, sáng nay trong đội có huấn luyện, Văn Hạo cất tiếng trào hỏi với huấn luyện viên rồi nhảy vào trong nước.
Nam đội viên thấy Văn Hạo tới thì đều không bơi nữa mà nhìn chăm chăm thân ảnh Văn Hạo ở trong nước. Sáng nay huấn luyện viên mới nói quan sát vận động viên cấp quốc tế bơi lội trong khoảng cách gần cũng là một cơ hội rất tốt. Thế nhưng dù là vậy nhưng vẫn có phần đông các đội viên nhìn đến mơ hồ, chỉ thấy rằng tư thế bơi của quán quân thế giới này thật xinh đẹp, giống như hoàn toàn ôm nước trong tay, cả người trượt dài trên mặt nước, mỗi một cuộn sóng sinh ra trong nước đều thôi thúc người đó bơi càng lúc càng nhanh hơn càng lúc càng xa hơn, trông người đó như một vị vua nắm nguyên tố ‘thủy’ trong tay!
Tại lúc Văn Hạo bơi đến vòng thứ sáu thì Kyle xuất hiện ở cửa lớn.
Huấn luyện viên trường hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì sao? Em rất ít khi đến sớm để tập luyện.”
Kyle cười cười, đương nhiên là hắn sẽ không nói mình điều tra hành trình của Văn Hạo. Tối hôm qua Kyle lại nằm mơ thấy Văn Hạo, có giấc mơ chỉ là tiếp xúc qua loa của các loại bạn bè, cũng có giấc mơ nóng bỏng nhiệt tình, thế nhưng mỗi lần hắn tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi thì xuất hiện trong mỗi giấc mơ đều là Văn Hạo. Trái tim và đại não của Kyle đều bị chàng trai đến từ phương Đông này chiếm đóng mất rồi!
Cho nên, sáng nay Kyle làm ra một quyết định. Muốn dồn hết tất cả khả năng đều có cơ hội gặp mặt với Văn Hạo.
Nhiệm vụ hôm nay đã bơi xong hơn nửa, lúc nghỉ ngơi Văn Hạo nhìn thấy Kyle bơi đến từ phía đối diện, sau đó cũng ngừng lại. Kyle ôm sóng nước, đôi mắt xanh lam xinh đẹp như bầu trời: “Em luôn luôn nghĩ tới một chuyện, có phải anh luôn bơi một mình như thế sao? Laurain là một huấn luyện viên giỏi, có lẽ ông ấy sẽ giúp anh một tay.”
Văn Hạo thản nhiên nói: “Tiền lương của ông ấy quá cao.”
“Em không phiền khi chia sẻ một huấn luyện viên cùng với anh.”
“Thêm một người sẽ khổ cực hơn nhiều.” – Văn Hạo muốn giải thích rõ ràng hơn, cậu sợ Laurain sẽ không đồng ý nhưng tiếng anh kém cỏi làm cho Văn Hạo biểu đạt quá lao lực, may mà Kyle nghe hiểu.
Kyle cười nói: “”Em sẽ nói chuyện với ông ấy, dùng tài năng của anh, có lẽ anh chỉ cần mất một phần nhỏ tiền lương là đủ rồi.”
Văn Hạo hiểu ý, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn không từ chối. Không có huấn luyện viên là một chuyện rất nguy hiểm, cậu mình không cẩn thận sẽ quặt vào lối rẽ khác, sẽ không còn về được.
Xế chiều hôm đó, Văn Hạo gặp Laurain.
Laurain tỏ ý có thể miễn phí hướng dẫn Văn Hạo. Ông cảm thấy một người đã trở thành vô địch thế giới, cho dù là vô địch thế giới đã rời đội cũng là một người rất có thân phận. Hơn nữa cơ sở của Văn Hạo rất tốt, thật ra ông cũng không cần phải làm gì thêm. Thế nhưng Laurain cũng nói, thỉnh thoảng ông sẽ sắp xếp huấn luyện đi các nước khác, số tiền ấy cần phải Văn Hạo tự móc tiền túi.
Đối với điều kiệm thoải mái của Laurain, Văn Hạo nhanh chóng đáp ứng đối phương. Quay đầu lại cậu nhìn thấy Kyle, chàng trai cao lớn ngồi ở trên ghế dựa nhìn mình không chớp, con ngươi màu xanh lam giống như bầu trời sáng phản chiếu bóng dáng của chính mình. Trong lòng Văn Hạo khẽ động, ra đa rất lâu đã ngủ say lại bắt đầu khởi động, thành công chặn lại hảo cảm đối phương đang truyền tới.
Chắc… do mình nghĩ nhiều chăng?
Đến khi rời đi, Kyle lại mời Văn Hạo đi chơi, Văn Hạo do dự một lúc rồi đồng ý.
Dù như thế nào chăng đi nữa thì chuyện Kyle giúp cậu là sự thật, huống hồ cả hai sắp trở thành quan hệ đồng đội, thân cận một chút cũng không sao. Còn thứ tình cảm mà bản thân mơ hồ cảm nhận được ấy thì… bởi vì không thể xác nhận rõ nên tạm thời không tính biến suy đoán đó trở thành lý do để ngăn cản cậu.
Cậu rất muốn mở ra một cuộc sống mới, có lẽ Kyle sẽ trở thành một đối tượng tốt, bọn họ có tiếng nói chung, có có cuộc sống cùng bậc, Kyle đối xử tốt với cậu, đặc biệt Kyle còn có cơ ngực rất đẹp, ừ thì, lông ngực màu vàng cũng rất gợi cảm…
Quan niệm thời gian của người Mỹ rất mạnh, Văn Hạo đến trước năm phút lúc hẹn Kyle đến nhà hàng, đó là một nhà hàng kiểu Tây bình thường nhưng chỉ có hai người bọn họ. Cơn tốt ăn rất nặng nề ngột ngạt, mấu chốt chính là ngôn ngữ không thông, hươ tay múa chân nói chuyện với nhau một lúc thì cả hai đều rất mệt, bèn dứt khoát chuyên tâm hưởng thụ thức ăn ngon mới lên.
Dùng xong bữa, Kyle hẹn Văn Hạo đi xem phim. Đến đây, Văn Hạo đã hiểu ra ý của hắn, mặc kệ là ở trong nước hay ở ngoài nước thì đơn độc cùng người khác đi xem phim, đó đã hiện rõ lên ý định theo đuổi rồi.
Văn Hạo rất tò mò, sao cậu ta có thể phát hiện ra tính hướng của mình? Hay là nói, quan hệ gay với gay có cảm ứng đặc thù? Sau một phen suy xét, không phát hiện ra mình có chỗ nào bất thường, Văn Hạo muốn tìm Kyle để xác định nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, hơn nữa theo suy nghĩ của người phương Đông thì vẫn luôn hi vọng hiểu đối phương thêm chút ít rồi mới tiến hành thêm bước tiếp theo.
Xem xong phim cũng chỉ mới qua chín giờ, Kyle mua rượu và pizza đưa vào phòng trọ Văn Hạo, Thiệu Phi vô cùng phấn khởi gia nhập nhóm, hai cô gái Hàn Quốc khá hứng thú đối với Văn Hạo và Kyle, dù không ăn bánh pizaa nhưng vẫn ở bên trò chuyện với họ.
Một trận tụ nhóm này, mãi đến mười một giờ mới tan.
Văn Hạo uống hơi nhiều nhưng vẫn tốt hơn lần trước rất nhiều. Những khi ở bên người có dụng tâm khác, tính cảnh giác của cậu khá cao, dù ở trên địa bàn của mình cũng không ngoại lệ.
Đây đều là Cung Trình dạy cậu.
Văn Hạo đi vào phòng tắm chỉnh lý một phen, lúc đi ra đã thấy Thiệu Phi dọn dẹp, phòng khách rất loạn, trước khi cậu đi đã xu dọn một chút, hiển nhiên là Thiệu Phi cảm thấy còn chưa đủ sạch sẽ.
“Còn chưa dọn xong sao? Anh tắm đi, để đó cho em.” – Văn Hạo đưa tay ra.
Thiệu Phi khoát tay một cái: “Dọn bừa chút thôi, không vội.”
Văn Hạo không tiện rời đi nên ở bên Thiệu Phi nói chuyện chút. Điện thoại trên sô pha lóe lóe, là tin nhắn. Văn Hạo liếc mắt qua, còn chưa kịp mở miệng thì Thiệu Phi đã nhào tới, đoạt phắt lấy cái điện thoại. Văn Hạo kinh ngạc nhìn dáng vẻ Thiệu Phi khẩn trương đến mức hoảng loạn chân tay, hắn ta giải thích: “Oh, sorry, là tin nhắn, riêng tư.”
Văn Hạo không cảm thấy Thiệu Phi cần phải xin lỗi mình, dù cho điện thoại di động nằm trong cậu thì cậu cũng không tùy tiện mở ra của người khác. Thế nhưng thái độ của Thiệu Phi khiến cho Văn Hạo bị tổn thương, là một loại cảm giác không được tín nhiệm.
“Không sao.” – Văn Hạo đáp.
Tiếp đó cả hai trầm mặc rất lâu, Thiệu Phi cũng không xem tin nhắn kia, hắn cúi đầu, động tác trở nên lề mề hơn, biểu hiện mất tập trung.
Văn Hạo nhìn Thiệu Phi, cậu không phải là người đa nghi nhưng Thiệu Phi mang đến cho cậu một cảm giác đột nhiên bất ổn.
Sau khi Thiệu Phi dọn xong đồ thì đi vào phòng tắm, đương nhiên điện thoại cũng theo vào.
Văn Hạo trở về phòng, men rượu xông lên não, quyết định ngày mai sẽ suy tính đến chuyện Thiệu Phi sau, còn bây giờ phải đi ngủ một phen.
“Kyle đã về. Cậu ấy uống một ít rượu, nhưng không nhiều, rất tỉnh táo.” – Ngón tay Thiệu Phi nhanh chóng nhấn trên màn hình di động, gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh bên kia trả lời lại: “Sao Kyle lại mời cậu ấy ăn cơm?”
“Không biết.” – Thiệu Phi không muốn nói nhiều, hắn đang giữ lại một phần, không riêng gì Kyle mời Văn Hạo ăn cơm mà còn đi xem phim, Thiệu Phi có thể nhìn thấy ánh mắt Kyle nhìn Văn Hạo bất thường, hơn nữa Văn Hạo cũng không chống cự nên điều này khiến hắn dao động. Thiệu Phi và người kia chỉ là một giao dịch đơn giản mà thôi, chắc chắc thì bạn bè vẫn quan trọng hơn.
Hơn mười hai giờ đêm, trong phòng tối đen một màu, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa. Thiệu Phi đang nghịch điện thoại bỗng tắt phụt màn hình, giả vờ dáng vẻ ngủ say, không nhúc nhích nhìn về phía cửa lớn.
Cửa bị mở ra, từ bên ngoài đi vào một chàng trai mặc quần áo sẫm màu, bước chân phía dưới rất nhẹ, âm thanh giẫm trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt, đến khi đi vào trong phòng khách thì hơi dừng lại, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào mơ hồ soi sáng mái tóc ngắn màu đen ấy.
Không biết có phải là vì vóc dáng cao to của người này hay là do khí tràng mãnh liệt của hắn khiến cho hô hấp Thiệu Phi trở nên nhẹ hơn, cố gắng liều minh thu gọn sự tồn tại của mình.
Người nọ quay đầu nhìn lại, ánh sáng chiếu trên hai mắt hắn, là con ngươi màu đen. Ở truyền thuyết phương Tây, con ngươi màu đen chính là đôi mắt ác ma, đến từ tội ác địa ngục, nắm giữ ma lực cường đại và dục vọng vô tận. Người đó vì săn bắn tâm một người mà đến, đôi phương vừa tới đã không gạt mình, tên gọi của hắn là Cung Trình.
Đồng dạng là một quán quân cấp bậc thế giới khác, Cung Trình mảnh đấu kiếm đơn nam. Vì theo đuổi một quán quân thế giới khác, Văn Hạo, vượt qua đại dương đến tận nước Mỹ.
Buổi tối Văn Hạo trở về phòng trọ, cẩn thận nghiên cứu lại một số chương trình học và thời khóa biểu của mình, mỗi tuần có thể bơi sáng bốn ngày, bơi chiều hai ngày, cuối tuần nghỉ ngơi. Thời gian tập luyện như thế chắc là không có vấn đề gì.
Thiệu Phi gõ cửa gọi Văn Hạo ra nấu cơm, Văn Hạo tỏ ý xin lỗi bởi vì nguyên do học tập và tập luyện nên cậu không có thời gian đi mua thức ăn, hai hôm nay đồ ơn đều là do Thiệu Phi đi mua.
Thiệu Phi không ngại vung vung tay, nói: “Không sao mà, anh cũng khá rảnh rỗi, với lại cũng quen rồi.”
Văn Hạo cũng không cảm thấy vì ai đó ở bên cạnh có thói quen làm gì đó mà bản thân không kiêng kỵ gì tùy ý mặc đối phương tiếp tục làm. Kết bạn là giúp đỡ lẫn nhau, không thể có cho mà không có lại, thế nhưng trước mắt mà nói, Văn Hạo có thể dọn rửa bát đĩa, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, chí ít đến tối Thiệu Phi ngủ sẽ không ngửi đầy mùi đồ ăn.
Thiệu Phi nói: “Em là người rất tốt, ban đầu anh còn tưởng làm minh tinh thì mắt đều cao hơn đầu, không dính bụi trần chứ.”
“Em không phải là minh tinh.” – Lúc này Văn Hạo đang dời ghế sô pha, bên dưới gầm đầy bụi bẩn và rác thải: “Hơn nữa học thể thao rất cực khổ, anh không thể nhìn mặt bắt hình dong được, vì cúp vàng Olympic này, em đã cố gắng từ năm bảy tuổi, mỗi sáng dậy từ sáu giờ, bơi trong nước ít nhất cũng phải 5000m, mặc kệ là tuyết rơi và nắng nóng đều không được dừng.”
“Dưới đài mười năm công, trên đài một phút.” – Thiệu Phi cảm khái: “Em có từng hối hận không?”
Văn Hạo lắc đầu.
Sao cậu lại hối hận chứ, lựa chọn bơi lội đồng nghĩa với tiếp tục bước đi, đó là quyết định chính xác nhất của đời cậu. Nếu không ngày hôm nay sao cậu có thể mang theo vầng hào quang quán quân Olympic để ra nước ngoài du học.
Trả giá và thu hoạch là bình đẳng.
Nhân sinh trước ngày hôm nay nếu không có Cung Trình, thì quả thật đúng là cuộc sống như người đời vẫn nói: nhân sinh người thắng.
Buổi tối trước khi ngủ Văn Hạo tự đặt đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ sáng rời giường, làm bữa sáng đánh thức Thiệu Phi.
Văn Hạo nói: “Em làm xong bữa sáng rồi đó, khi nào anh tỉnh thì tự ăn nhé.”
Thiệu Phi đáp một tiếng cám ơn, vươn mình vùi mặt vào ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
Từ nhỏ Văn Hạo đã có tinh thần vận động, hơn nữa còn khá thông minh nên mấy thứ đồ vật bình thường nhìn qua đều nhớ trong đầu. Tuy hằng năm cuộc sống trọ trong trường đã nuôi cậu thành “tay chân không chuyên cần” nhưng vẫn có ít hứng thú đối với mấy món điểm tâm phương Tây.
Nướng xong bánh mì quết pho mát, cắt thành hai mảnh vuông, rán một quả trứng và một chiếc xúc xích, rưới thêm một lớp tương cà, bữa sáng ngon miệng đã xong.
Nhưng loại bữa sáng này ăn nhiều sẽ không thoải mái, lúc xuống lầu Văn Hạo còn mua thêm một cốc cà phê nóng mới đè xuống rục rịch trong dạ dày.
Khi đến trường còn chưa tới tám giờ, cuộc sống đại học ở nước ngoài thoải mái tự tại, việc học không xếp trùng, lúc này trên sân trường còn chưa có nhiều người. Nhưng đến sân thể dục, người cũng đã nhiều hơn chút. Văn Hạo đi qua bên ngoài lưới sắt, cách một tấm lưới lớn nhìn vào bên trong, trong sân vận động đều là người chạy bộ, thỉnh thoảng còn thấy vài bóng dáng đang kéo gân hạ eo, dáng vẻ sung sức này cũng gần giống như sân vận động ở trung tâm huấn luyện năm ấy.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến Văn Hạo buông lỏng hơn nhiều, cậu đi qua lưới sắt tìm vào cửa lớn, đi vào.
Thông thường mà nói, việc đầu tiên của thể dục buổi sáng là chạy bộ bốn vòng là một màn mở đầu rất tốt.
Mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, sau khi làm vài động tác đơn giản giãn gân cốt, Văn Hạo đi vào hồ bơi. Bên trong hồ bơi có năm nam đội viên đang ở đó, sáng nay trong đội có huấn luyện, Văn Hạo cất tiếng trào hỏi với huấn luyện viên rồi nhảy vào trong nước.
Nam đội viên thấy Văn Hạo tới thì đều không bơi nữa mà nhìn chăm chăm thân ảnh Văn Hạo ở trong nước. Sáng nay huấn luyện viên mới nói quan sát vận động viên cấp quốc tế bơi lội trong khoảng cách gần cũng là một cơ hội rất tốt. Thế nhưng dù là vậy nhưng vẫn có phần đông các đội viên nhìn đến mơ hồ, chỉ thấy rằng tư thế bơi của quán quân thế giới này thật xinh đẹp, giống như hoàn toàn ôm nước trong tay, cả người trượt dài trên mặt nước, mỗi một cuộn sóng sinh ra trong nước đều thôi thúc người đó bơi càng lúc càng nhanh hơn càng lúc càng xa hơn, trông người đó như một vị vua nắm nguyên tố ‘thủy’ trong tay!
Tại lúc Văn Hạo bơi đến vòng thứ sáu thì Kyle xuất hiện ở cửa lớn.
Huấn luyện viên trường hỏi hắn: “Xảy ra chuyện gì sao? Em rất ít khi đến sớm để tập luyện.”
Kyle cười cười, đương nhiên là hắn sẽ không nói mình điều tra hành trình của Văn Hạo. Tối hôm qua Kyle lại nằm mơ thấy Văn Hạo, có giấc mơ chỉ là tiếp xúc qua loa của các loại bạn bè, cũng có giấc mơ nóng bỏng nhiệt tình, thế nhưng mỗi lần hắn tỉnh rồi lại ngủ thiếp đi thì xuất hiện trong mỗi giấc mơ đều là Văn Hạo. Trái tim và đại não của Kyle đều bị chàng trai đến từ phương Đông này chiếm đóng mất rồi!
Cho nên, sáng nay Kyle làm ra một quyết định. Muốn dồn hết tất cả khả năng đều có cơ hội gặp mặt với Văn Hạo.
Nhiệm vụ hôm nay đã bơi xong hơn nửa, lúc nghỉ ngơi Văn Hạo nhìn thấy Kyle bơi đến từ phía đối diện, sau đó cũng ngừng lại. Kyle ôm sóng nước, đôi mắt xanh lam xinh đẹp như bầu trời: “Em luôn luôn nghĩ tới một chuyện, có phải anh luôn bơi một mình như thế sao? Laurain là một huấn luyện viên giỏi, có lẽ ông ấy sẽ giúp anh một tay.”
Văn Hạo thản nhiên nói: “Tiền lương của ông ấy quá cao.”
“Em không phiền khi chia sẻ một huấn luyện viên cùng với anh.”
“Thêm một người sẽ khổ cực hơn nhiều.” – Văn Hạo muốn giải thích rõ ràng hơn, cậu sợ Laurain sẽ không đồng ý nhưng tiếng anh kém cỏi làm cho Văn Hạo biểu đạt quá lao lực, may mà Kyle nghe hiểu.
Kyle cười nói: “”Em sẽ nói chuyện với ông ấy, dùng tài năng của anh, có lẽ anh chỉ cần mất một phần nhỏ tiền lương là đủ rồi.”
Văn Hạo hiểu ý, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn không từ chối. Không có huấn luyện viên là một chuyện rất nguy hiểm, cậu mình không cẩn thận sẽ quặt vào lối rẽ khác, sẽ không còn về được.
Xế chiều hôm đó, Văn Hạo gặp Laurain.
Laurain tỏ ý có thể miễn phí hướng dẫn Văn Hạo. Ông cảm thấy một người đã trở thành vô địch thế giới, cho dù là vô địch thế giới đã rời đội cũng là một người rất có thân phận. Hơn nữa cơ sở của Văn Hạo rất tốt, thật ra ông cũng không cần phải làm gì thêm. Thế nhưng Laurain cũng nói, thỉnh thoảng ông sẽ sắp xếp huấn luyện đi các nước khác, số tiền ấy cần phải Văn Hạo tự móc tiền túi.
Đối với điều kiệm thoải mái của Laurain, Văn Hạo nhanh chóng đáp ứng đối phương. Quay đầu lại cậu nhìn thấy Kyle, chàng trai cao lớn ngồi ở trên ghế dựa nhìn mình không chớp, con ngươi màu xanh lam giống như bầu trời sáng phản chiếu bóng dáng của chính mình. Trong lòng Văn Hạo khẽ động, ra đa rất lâu đã ngủ say lại bắt đầu khởi động, thành công chặn lại hảo cảm đối phương đang truyền tới.
Chắc… do mình nghĩ nhiều chăng?
Đến khi rời đi, Kyle lại mời Văn Hạo đi chơi, Văn Hạo do dự một lúc rồi đồng ý.
Dù như thế nào chăng đi nữa thì chuyện Kyle giúp cậu là sự thật, huống hồ cả hai sắp trở thành quan hệ đồng đội, thân cận một chút cũng không sao. Còn thứ tình cảm mà bản thân mơ hồ cảm nhận được ấy thì… bởi vì không thể xác nhận rõ nên tạm thời không tính biến suy đoán đó trở thành lý do để ngăn cản cậu.
Cậu rất muốn mở ra một cuộc sống mới, có lẽ Kyle sẽ trở thành một đối tượng tốt, bọn họ có tiếng nói chung, có có cuộc sống cùng bậc, Kyle đối xử tốt với cậu, đặc biệt Kyle còn có cơ ngực rất đẹp, ừ thì, lông ngực màu vàng cũng rất gợi cảm…
Quan niệm thời gian của người Mỹ rất mạnh, Văn Hạo đến trước năm phút lúc hẹn Kyle đến nhà hàng, đó là một nhà hàng kiểu Tây bình thường nhưng chỉ có hai người bọn họ. Cơn tốt ăn rất nặng nề ngột ngạt, mấu chốt chính là ngôn ngữ không thông, hươ tay múa chân nói chuyện với nhau một lúc thì cả hai đều rất mệt, bèn dứt khoát chuyên tâm hưởng thụ thức ăn ngon mới lên.
Dùng xong bữa, Kyle hẹn Văn Hạo đi xem phim. Đến đây, Văn Hạo đã hiểu ra ý của hắn, mặc kệ là ở trong nước hay ở ngoài nước thì đơn độc cùng người khác đi xem phim, đó đã hiện rõ lên ý định theo đuổi rồi.
Văn Hạo rất tò mò, sao cậu ta có thể phát hiện ra tính hướng của mình? Hay là nói, quan hệ gay với gay có cảm ứng đặc thù? Sau một phen suy xét, không phát hiện ra mình có chỗ nào bất thường, Văn Hạo muốn tìm Kyle để xác định nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, hơn nữa theo suy nghĩ của người phương Đông thì vẫn luôn hi vọng hiểu đối phương thêm chút ít rồi mới tiến hành thêm bước tiếp theo.
Xem xong phim cũng chỉ mới qua chín giờ, Kyle mua rượu và pizza đưa vào phòng trọ Văn Hạo, Thiệu Phi vô cùng phấn khởi gia nhập nhóm, hai cô gái Hàn Quốc khá hứng thú đối với Văn Hạo và Kyle, dù không ăn bánh pizaa nhưng vẫn ở bên trò chuyện với họ.
Một trận tụ nhóm này, mãi đến mười một giờ mới tan.
Văn Hạo uống hơi nhiều nhưng vẫn tốt hơn lần trước rất nhiều. Những khi ở bên người có dụng tâm khác, tính cảnh giác của cậu khá cao, dù ở trên địa bàn của mình cũng không ngoại lệ.
Đây đều là Cung Trình dạy cậu.
Văn Hạo đi vào phòng tắm chỉnh lý một phen, lúc đi ra đã thấy Thiệu Phi dọn dẹp, phòng khách rất loạn, trước khi cậu đi đã xu dọn một chút, hiển nhiên là Thiệu Phi cảm thấy còn chưa đủ sạch sẽ.
“Còn chưa dọn xong sao? Anh tắm đi, để đó cho em.” – Văn Hạo đưa tay ra.
Thiệu Phi khoát tay một cái: “Dọn bừa chút thôi, không vội.”
Văn Hạo không tiện rời đi nên ở bên Thiệu Phi nói chuyện chút. Điện thoại trên sô pha lóe lóe, là tin nhắn. Văn Hạo liếc mắt qua, còn chưa kịp mở miệng thì Thiệu Phi đã nhào tới, đoạt phắt lấy cái điện thoại. Văn Hạo kinh ngạc nhìn dáng vẻ Thiệu Phi khẩn trương đến mức hoảng loạn chân tay, hắn ta giải thích: “Oh, sorry, là tin nhắn, riêng tư.”
Văn Hạo không cảm thấy Thiệu Phi cần phải xin lỗi mình, dù cho điện thoại di động nằm trong cậu thì cậu cũng không tùy tiện mở ra của người khác. Thế nhưng thái độ của Thiệu Phi khiến cho Văn Hạo bị tổn thương, là một loại cảm giác không được tín nhiệm.
“Không sao.” – Văn Hạo đáp.
Tiếp đó cả hai trầm mặc rất lâu, Thiệu Phi cũng không xem tin nhắn kia, hắn cúi đầu, động tác trở nên lề mề hơn, biểu hiện mất tập trung.
Văn Hạo nhìn Thiệu Phi, cậu không phải là người đa nghi nhưng Thiệu Phi mang đến cho cậu một cảm giác đột nhiên bất ổn.
Sau khi Thiệu Phi dọn xong đồ thì đi vào phòng tắm, đương nhiên điện thoại cũng theo vào.
Văn Hạo trở về phòng, men rượu xông lên não, quyết định ngày mai sẽ suy tính đến chuyện Thiệu Phi sau, còn bây giờ phải đi ngủ một phen.
“Kyle đã về. Cậu ấy uống một ít rượu, nhưng không nhiều, rất tỉnh táo.” – Ngón tay Thiệu Phi nhanh chóng nhấn trên màn hình di động, gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh bên kia trả lời lại: “Sao Kyle lại mời cậu ấy ăn cơm?”
“Không biết.” – Thiệu Phi không muốn nói nhiều, hắn đang giữ lại một phần, không riêng gì Kyle mời Văn Hạo ăn cơm mà còn đi xem phim, Thiệu Phi có thể nhìn thấy ánh mắt Kyle nhìn Văn Hạo bất thường, hơn nữa Văn Hạo cũng không chống cự nên điều này khiến hắn dao động. Thiệu Phi và người kia chỉ là một giao dịch đơn giản mà thôi, chắc chắc thì bạn bè vẫn quan trọng hơn.
Hơn mười hai giờ đêm, trong phòng tối đen một màu, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa. Thiệu Phi đang nghịch điện thoại bỗng tắt phụt màn hình, giả vờ dáng vẻ ngủ say, không nhúc nhích nhìn về phía cửa lớn.
Cửa bị mở ra, từ bên ngoài đi vào một chàng trai mặc quần áo sẫm màu, bước chân phía dưới rất nhẹ, âm thanh giẫm trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt, đến khi đi vào trong phòng khách thì hơi dừng lại, ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào mơ hồ soi sáng mái tóc ngắn màu đen ấy.
Không biết có phải là vì vóc dáng cao to của người này hay là do khí tràng mãnh liệt của hắn khiến cho hô hấp Thiệu Phi trở nên nhẹ hơn, cố gắng liều minh thu gọn sự tồn tại của mình.
Người nọ quay đầu nhìn lại, ánh sáng chiếu trên hai mắt hắn, là con ngươi màu đen. Ở truyền thuyết phương Tây, con ngươi màu đen chính là đôi mắt ác ma, đến từ tội ác địa ngục, nắm giữ ma lực cường đại và dục vọng vô tận. Người đó vì săn bắn tâm một người mà đến, đôi phương vừa tới đã không gạt mình, tên gọi của hắn là Cung Trình.
Đồng dạng là một quán quân cấp bậc thế giới khác, Cung Trình mảnh đấu kiếm đơn nam. Vì theo đuổi một quán quân thế giới khác, Văn Hạo, vượt qua đại dương đến tận nước Mỹ.
Tác giả :
Tĩnh Chu Tiểu Yêu