Tra Công Biến Trung Khuyển
Chương 109: Phiên ngoại 2
Văn hạo nghe Lưu Mẫn nói xong mấy lời này, thầm nghĩ quả nhiên là thế, cố một người chính là ghê tởm như thế, quả nhiên đến cả giới hạn làm ‘người’ cũng không có.
Văn Hạo cảm thấy sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Tuấn, vẻ mặt của cậu hai vô cảm, là cam chịu sao?
Không phải người một nhà không tiến cửa, ngay từ đầu Hoàng Thiên Tuấn chỉ yếu đuối chút, hóa ra trong xương cốt vốn đã đen rồi.
Văn hạo không hề giãy giụa, theo sức lực ngồi trở về ghế.
Nếu bọn họ muốn gặp Cung Trình, vậy để họ gặp đi.
Lúc này điện thoại lại vang, Lưu Mẫn nhìn thoáng qua, tên hiện lên là ‘Chị Vương’. Ả đọc tên người ra, nhìn về phía Văn Hạo. Văn Hạo đưa tay: “Đưa điện thoại đây, là điện thoại của bảo mẫu.”
“Bảo mẫu?”
“Đưa tôi.” – Ngữ khí Văn Hạo tăng lên, sắc mặt lạnh lẽo, Lưu Mẫn không tự giác đưa điện thoại sang, thẳng đến khi trong tay trống rỗng mới phản ứng ra mình lại sợ khí thế của Văn Hạo, trong miệng lẩm bẩm: “Còn bảo mẫu, bảo mẫu gì chứ…”
“A lô.” – Văn Hạo nhận điện thoại: “Tụi nhỏ sao vậy?”
“Văn tiên sinh, vừa nãy không biết tại sao Mễ đột nhiên muốn tìm ngài, tìm không được thì khóc, Ngọc Nhi cũng khóc theo, ngài đang ở đâu vậy, tôi đưa tụi nhỏ qua tìm ngài.”
Văn hạo nhìn thoáng qua hai người trước mặt, thật sự không muốn làm bẩn mắt tụi nhỏ: “Chị dẫn tụi nhỏ về nhà đi, trong nhà hoàn cảnh quen thuộc, tụi nhỏ sẽ ổn hơn.”
“Thế nhưng…” – Bảo mẫu khó xử: “Tôi vừa đáp ứng dẫn tụi nhỏ qua tìm ngài, tôi cho rằng phải giữ lời hứa với tụi nhỏ, nếu ngài không có chuyện gì bận, có thể gặp tụi nó không?”
Nói đến đoạn này, Văn Hạo chỉ đành nói: “Tôi sẽ qua đó, nhanh thôi, trước chị trông chừng tụi nhỏ hộ tôi.”
Văn hạo cúp điện thoại, nhìn Hoàng Thiên Tuấn: “Mấy người cũng nghe thấy đó, tôi có chút chuyện cần rời đi.”
“Mày… có con?” – Nói chuyện chính là Lưu Mẫn, ả trợn tròn mắt nhỏ, trong mắt đều là đố kỵ.
Văn hạo không để ý đến ả, lại lần nữa đứng lên.
Lúc này đây, Hoàng Thiên Tuấn không gây khó dễ cho cậu. Con Văn Hạo cũng là con cháu họ Hoàng, đặc biệt dưới tình huống mình không có con, con Văn Hạo vẫn đánh sâu vào gã.
Cũng đúng… Văn Hạo sắp ba mươi rồi, nếu kết hôn, nhất định sẽ có con.
“Cậu đi cùng cháu.” – Hoàng Thiên Tuấn muốn xem tụi nhỏ.
Văn Hạo cho rằng Hoàng Thiên Tuấn không yên tâm nên muốn tới theo. Tuy Văn Hạo không kiên nhẫn nhưng chuyện đứa nhỏ bên kia rất gấp, cho nên lười mở miệng, tùy gã.
Hoàng Thiên Tuấn rời đi, đương nhiên Lưu Mẫn cũng đi theo, ả theo đằng sau, nhìn bóng lưng Văn Hạo, ngón tay bất giác bóp chặt ví tiền, gân xanh dữ tượn hiện lên trên bàn tay, trong mắt đầy oán độc.
Đúng vậy… bản thân không có con, chờ đến khi ả và Hoàng Thiên Tuấn chết đi, tiền lưu lại để cho Văn Hạo và bọn nhỏ của nó.
Vì sao tao không có con?
Dựa vào cái gì tiền của tao phải cho tụi mày?
Đồ đê tiện ngủ với đàn ông! Kết hôn còn có con! Vẫn là đồ đê tiện ngủ với đàn ông! Ghê tởm!
Văn Hạo vội vàng muốn gặp tụi nhỏ, đương nhiên không đi bộ nên ra cửa cản một một chiếc tắc xi.
Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn theo sát ngồi đằng sau, sàn xe trầm xuống rất nhiều.
Lưu Mẫn chanh chua nói một câu: “Không phải mày xuất ngoại du học về sao? Sao không có xe mà đi? Giờ một cái xe để đi còn chưa đến mười vạn, ít tiền ấy còn không có? Sống kiểu như thế này còn không bằng ngủ tiếp với Cung thiếu gia, đầu ngón tay người tay vẫy một cái đủ để mày mua một con xe. Cũng không biết làm ra vẻ cái gì, dù bị ngủ lại chẳng tóm được cái gì, chưa thấy đứa nào ngu bằng mày.”
“Dừng xe!” – Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Lưu Mẫn: “Miệng bà còn thối hơn cả hố phân, tôi không hi vọng tụi nhỏ gặp bà, bà xuống xe ngay cho tôi.”
“Mày nói cái gì?!” – Lưu Mẫn trợn tròn mắt: “Con nhà mày quý bao nhiêu hả? Còn không biết từ đâu chui ra! Mày ghét bỏ tao? Miệng tao là hố phân! Tao…” – Nói Lưu Mẫn còn nhỏ nước bọt lên người Văn Hạo. Văn Hạo dựa bên lưng ghế dựa nước miếng phun lên mặt trên, tài xế vẻ mặt đau lòng, ghét bỏ không chịu nổi.
Lưu Mẫn thấy không phun đến người, tay với lên muốn tóm Văn Hạo, trong miệng phun ra vài lời không sạch sẽ, nước miếng văng tung tóe, theo nàng vặn vẹo lúc ẩn lúc hiện, ghê tởm cực kỳ.
Hoàng Thiên Tuấn nhìn không nổi, tát thẳng mặt Lưu Mẫn: “Bà câm miệng ngay! Há mồm là chửi mẹ! Bà không để ý tới thể diện, nhưng tôi thì ngại! Náo loạn nữa thì về nhà ly hôn!”
Lưu Mẫn ôm mặt bất động. Ả không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sợ ly hôn. Ả biết rõ, bằng dung mạo và xuất thân của ả, có thể tìm được nhà giàu mới nổi bằng tiền bồi thường đã dùng hết tất cả vận may trong đời rồi. Sao ả có thể đồng ý ly hôn chứ? Về sau đồ trang sức, quần áo, ví túi, tiền chơi mạt chược của ả, mấy thứ đó đều dựa vào chồng ả mới có!
Văn Hạo không ngờ Hoàng Thiên Tuấn nói đánh là đánh, thế nhưng Lưu Mẫn lại an tĩnh thật. Không khí trong xe cổ quái, còn có tiếng khóc của Lưu Mẫn, Văn Hạo bất đắc dĩ không thể đuổi người xuống xe.
Rất nhanh đến quảng trường Vạn Đạt, còn chưa đi vào quảng trường đã trông thấy chị Vương dẫn theo Ngọc Nhi và Mễ đi ra.
Ngọc Nhi và Mễ mặc kiểu dáng quần yếm giống nhau, chỉ là một cái màu xanh lam, một cái màu hồng nhạt, hình trên ngực áo Ngọc Nhi là vòi voi, còn Gạo là hạt gạo. Hai đứa nhỏ có huyết thống nước ngoài dung mạo rất lập thể, tuổi còn nhỏ cũng đã trông thấy về sau lớn lên có bao nhiêu hại nước hại dân, đặc biệt là đôi mắt màu xám của Ngọc Nhi giống như có ma lực khiến người ta không dời mắt nổi. Bọn họ đi tới nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt người qua đường, giống như hai bảo bảo tụ quang thể, bộ dạng đáng yêu đó, hận không thể bế lên hôn một cái.
“Ba ba!”
“Ba ba!”
Mễ và Ngọc Nhi thấy Văn Hạo, cùng chạy lên, một trái một phải ôm lấy chân Văn Hạo, Mễ còn dùng mặt cọ đùi Văn Hạo, ngẩng mặt tươi cười hồn nhiên.
Chướng khí mù mịt trong lòng được nụ cười hai thiên sứ nhỏ gột rửa một lần trở nên thanh triệt trong suốt. Văn Hạo ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hai thiên sứ nhỏ lập tức hôn lên mặt cậu một cái.
“Chụt!”
“Chụt ~”
Hai tiếng vang thanh thúy lần lượt vang lên, tụi nhỏ như lấy cái này so với ai yêu ba hơn, nỗ lực phát ra tiếng vang lớn hơn nữa.
Văn Hạo cong cong mắt, hôn lên trán tụi nhỏ.
Mắt thấy Văn Hạo ôm tụi nhỏ, Hoàng Thiên Tuấn ở bên cạnh nhịn không được chà chà tay, nhón tay còn hơi run, biểu tình có chút kích động.
Đa số người đối với con nhà người khác không có cảm giác thực tế, trông đùa hai câu là xong việc, đặc biệt là mấy đứa nhỏ bẩn bẩn không đáng yêu thì càng không muốn chạm. Nhưng Mễ và Ngọc Nhi không giống thế, trong lòng Hoàng Thiên Tuấn đó là con cháu họ Hoàng, hơn nữa dung mạo hai đứa nhỏ quá đẹp, gã một kẻ không mong chờ gì về trẻ còn nhìn còn thấy thích, nhìn chúng nó ôm Văn Hạo thắm thiết thì càng hâm mộ vui mừng. Lại nhìn thiếu phụ luống tuổi bên người, đến cái rắm cũng sinh không nổi, không ở trong nhà cho tốt lại còn ra ngoài tìm đàn ông, cuộc sống ấm ức đó đúng là sống không nổi! Hận không thể lập tức ly hôn! Tự tìm rồi cưới một người phụ nữ xinh đẹp có thể sinh con cho mình về nhà!
“Mày cưới đàn bà nước ngoài?” – Lưu Mẫn không thể ngờ rằng nhìn thấy hai đứa nhỏ mà Hoàng Thiên Tuấn càng kiên địng muốn ly hôn với ả, ả chỉ trông thấy diện mạo hai đứa nhỏ thì trong lòng càng không thoải mái, cảm xúc ghen ghét như muốn nở ra từ lỗ chân lông.
“Tao nói, trong nước làm gì có đứa nào sạch sẽ dám gả cho mày, hóa ra là đàn bà nước ngoài không biết từ đâu ra hả?” – Lưu Mẫn thấy Văn Hạo quay đầu nhìn sang, ngực ưỡn ra giương cằm, cổ lộ ra ba nếp gấp: “Người nước ngoài đúng là cởi mở, nói không chừng sau khi nghe mày ngủ với đàn ông cũng chẳng cảm thấy gì.”
Biểu tình bảo mẫu cổ quái, chị là Văn gia sắp xếp qua chăm sóc hai đứa nhỏ, trước đó cũng biết hai đứa nhỏ này là con của Cung thiếu gia và bạn đời của hắn là một người đàn ông.
Nhưng vì Văn tiên sinh dẫn hai đứa nhỏ trở về là lúc Cung thiếu gia đang tập huấn bên ngoài, chị còn chưa kịp thấy tình hình ra vào của hai người này, cho nên nhanh chóng quên mất vụ này.
Làm việc trong gia đình hai người đàn ông, nghĩ lại cũng thấy hơi mất tự nhiên, nhưng cảm xúc đó nhỏ đến mức không đáng kể, tính cách Văn Hạo ôn hòa, ở chung rất tốt, Cung thiếu gia cũng là người sinh ra cao quý, chị đối với công việc trong gia đình này rất mong chờ.
Giờ nghe người qua đường chửi bới cố chủ của mình, tuy chị không tiện xen mồm nhưng phản ứng rất nhanh vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Được rồi, giờ nhìn thấy ba, hai đứa thích đi chơi chỗ này, dì dẫn hai đứa đi.”
Văn Hạo cũng không muốn tụi nhỏ nghe mấy lời không đứng đắn của Lưu Mẫn, cho nên đây tụi nhỏ về phía bảo mẫu, cười nói: “Đi đi, tay nắm tay, đừng tách ra nhé.”
Bảo mẫu nắm tay Ngọc Nhi, Ngọc Nhi nắm tay Mễ, Mễ chỉ về một phía, nơi đó có một ông cụ râu bạc đang đứng, bé nhớ rõ đây là cánh gà mà mấy ngày trước ba ba mua cho bé ăn.
“Muốn ăn KFC sao? Bác mua cho con nhé?” – Nhìn thấy đứa nhỏ, Hoàng Thiên Tuấn vẫn luôn trầm mặc phía sau bỗng tiến lên, lộ ra vẻ mặt cười, thể hiện thiện ý lớn nhất.
Ngọc Nhi và Mễ cùng lúc trốn sau lưng bảo mẫu, nhìn ông chú có gương mặt dữ tợn như bộ xương khô.
Lưu Mẫn thấy dáng vẻ lấy lòng của Hoàng Thiên Tuấn, lại càng tức giận, trong lòng chua xót, tưởng tượng mấy cánh tiền bay, mũi hừ lạnh: “Hai mắt trắng như quỷ, còn không biết có phải con cháu họ Hoàng nhà ông hay không, bị đàn ông đè thành quen, còn không biết có ngủ được với đàn bà hay không.”
“Bà câm miệng ngay cho tôi!” – Hoàng Thiên Tuấn trừng mắt Lưu Mẫn.
“Không phải sao? Chúng nó trông giống họ Hoàng nhà ông chỗ nào? Muốn tôi nói, mặt ông với Văn Hạo giống nhau chỗ nào? Côn nhìn ông đứng với nó xem, khác nào người lùn đứng với người, gen nhà họ Hoàng ông gen này sao? Còn không biết chị ông trộm người ở chỗ nào!”
“Lưu Mẫn!” – Văn Hạo tức giận, cha mẹ chính là thần thánh trong lòng cậu, không chấp nhận người khác chửi bới.
“Con đàn bà này mày nói gì? Lặp lại lần nữa!” – Hoàng Thiên Tuấn cũng khó thở, giơ tay lên đánh lại bị Lưu Mẫn né tránh, trở tay bị đẩy một phen, gã lảo đảo, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Vị trí ngã cách Mễ không xa, Mễ sợ hãi, miệng mếu mếu, nhịn hai giây, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Trong miệng gọi ba ba, không dám cử động.
Từ khi Lưu Mẫn biết Văn Hạo có con thì càng thêm sợ, sợ Hoàng Thiên Tuấn ghét bỏ ả, sợ tiền gửi ngân hàng thì của hai đứa nhỏ, hơn nữa đứng dưới mặt trời hè, mắt ả hoa lên, quản không được miệng mình: “Vốn chính là vậy, tôi nói giả sao? Hai đứa nhỏ này giống ông sao? Đến cọng lông cũng không giống, ông mở to mắt mà nhìn đi! Ông muốn để lại tiền cho chúng nó, ông sẽ hối hận chết!”
“Đó đều là tiền của tôi, muốn cho ai thì cho! Khi nào đến lượt bà làm chủ!”
“Ai u! Tôi biết mà! Biết mà! Ông để tiền cho Văn Hạo, tôi biết ông có ngay ý niệm này, ông ghét bỏ tôi không sinh được con, lúc đó ai ở trước giường bệnh nắm tay tôi nói sẽ không ghét bỏ tôi! Là ai chăm sóc ông nhiều năm như vậy hả! Nếu không có tôi, ông có công việc ổn định sao? Không có tôi ông có phòng ở sao? Có ăn cơm no sao? Giờ có tiền thì ghét bỏ cám bã! Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ hiện đại!”
Văn Hạo không có tâm tư nhìn chó cắn chó, trước tiến đến ôm đứa nhỏ dỗ dành, che tai bé rồi đi ra ngoài.
Bảo mẫu ôm Ngọc Nhi, đứa bé trai lá gan vẫn lớn hơn xíu, còn cố ngoái đầu muốn xem, chỉ tiếc thân quá nhỏ, ôm cái là lên, dễ dàng thoát ly khỏi đám người. Bé vỗ vỗ sau lưng bảo mẫu, còn chỉ về một phía, nhìn qua có vẻ chưa xem đủ náo nhiệt.
Đám người nhanh chóng tụ đến, còn móc điện thoại ra chụp ảnh, Văn Hạo mang đứa nhỏ rời xa thị phi.
Lên xe, tiếng khóc Mễ nhỏ dần, chỉ ăn vạ trên người Văn Hạo không xuống, ôm chặt cổ Văn Hạo, nghẹn ngào không tiếng động.
Văn Hạo đau lòng hôn lên trán bé, nhẹ nhàng an ủi bé, thấy trên người đứa nhỏ toàn mồ hôi thì bật điều hòa số nhỏ nhất, còn đem tay biến thành quạt, dịu dàng hạ nhiệt cho đứa nhỏ.
“Ba ba.” – Mễ thoải mái không ít, mặt cọ cọ lên ngực Văn Hạo, nãi thanh nãi khí gọi người.
“Ừ.”
“Ba ba.”
“Ừ.”
“Ba ba.”
“Ừm ừm, sao thế bảo bối?” – Văn Hạo dịu dàng hỏi.
Mễ lắc đầu, dịu dịu ngực Văn Hạo, không nói.
Ngọc Nhi ngồi đằng sau nghiêng đầu nhìn Văn Hạo và Mễ hỗ động, nói: “Ba ơi, mẹ đâu?”
Văn hạo kinh ngạc quay đầu lại. Bởi vì chưa bao giờ dấu diếm quan hệ mình với Cung Trình ở trước mặt tụi nhỏ, cho nên từ nhỏ Văn Hạo đã nói với tụi nhỏ, tụi nhỏ có một ba ba và một daddy. Bọn nhỏ đã tiếp nhận phương thức gia đình như vậy, Văn Hạo cho rằng tụi nhỏ sẽ không để ý tới chuyện có mẹ hay là không. Thậm chí tụi nhỏ còn chưa từ nói qua một chữ mẹ này. Thế nhưng hôm nay…
“Bảo bối, con có ba ba và daddy.”
“Mẹ ở nước ngoài sao?” – Ngọc Nhi nhớ rõ ràng, bà dì kia nói mẹ nó ở nước ngoài.
“Không, Ngọc Nhi, ba ba và daddy chính là người thân của con, con không thích ba và daddy sao? Hôm nay daddy sẽ trở về, còn mang cho con rất nhiều đồ chơi, con không vui sao?”
Ánh mắt Ngọc Nhi sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc.
Tầm mắt Văn Hạo dời đi, đụng phải ánh mắt phức tạp của chị Vương, Văn Hạo xấu hổ cười.
Hai người thân cực phẩm kia là người thân của cậu, dù cậu không hề sai nhưng vẫn có quan hệ với hai người họ, đó cũng đủ khiến người ta cảm thấy nan kham.
“Văn tiên sinh, hai người kia, sẽ tới ở trong nhà sao?” – Sắc mặt chị Vương khó xử.
“Không, đương nhiên sẽ không. Xin lỗi, làm chị sợ.”
“Không cần khách khí, tôi không có việc gì, chỉ lo lắng bọn nhỏ thôi.”
“Tôi biết, cám ơn chị đã nhắc nhở.”
Ở chỗ quảng trường vẫn chưa tán người, Văn Hạo không có ý muốn trở về khuyên can, cậu đặt Mễ ngồi đằng sau, khi đứa nhỏ thắt xong dây an toàn thì lái xe rời quảng trường.
Về đến nhà, tâm tình bọn nhỏ khá hơn nhiều, Mễ đói bụng, chui vào trong bếp không chịu ra. Di động Văn Hạo vang lên, là Cung Trình gọi tới.
“Mọi người ở đâu vậy?” – Ngữ khí Cung Trình lo lắng, hắn biết rõ Văn Hạo và cậu hai của Văn Hạo có mâu thuẫn không thể giải.
“Em về nhà rồi, anh trực tiếp về nhà là được.”
“Ừm. Có chuyện gì thế? Họ tìm em có chuyện gì không?”
“Không phải tìm em, là tìm anh. Thôi, anh lái xe về trước đi, về sau em nói rõ với anh.”
“Được.”
Đặt điện thoại lên bàn trà, Văn Hạo mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Tuy nói hôm nay qua một cửa, nhưng Văn Hạo tin hai cực phẩm kia sẽ không tính như vậy, luôn có cách tìm đến cậu. Văn Hạo không muốn lảng trốn, năm đó náo loạn với Cung Trình thành như vậy cậu đều không né tránh, huống chi là hai thân thích cực tra này, loại người này bạn càng tránh thì người ta càng cho rằng bạn sợ người ta. Biện pháp tốt nhất vẫn là nên làm gì đó, nhất lao vĩnh dật.
Nửa giờ sau, Cung Trình mở cửa vào, ném hai valy ở huyền quan, vào nhà tìm một vòng, sau đó trông thấy Văn Hạo ngủ gật trên sô pha, đáy mắt hiện lên nhu tình, khóe môi ẩn ẩn ý cười, nhẹ bước tiến tới.
Người đàn ông nằm trên sô pha biểu tình an tường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng tới dừng trên mặt người nọ như bọc lên một vầng sáng mông lung, làn da trắng nõn mịn màng dường như ánh sáng không thể nào dừng trên đó.
Cung Trình nhịn không được mà hạ một nụ hôn lên bờ môi đỏ thắm của người đó.
Người đàn ông mở mắt, hai mắt mê man nhìn mình, nhưng sau một lúc, ánh sắc xuất hiện ở đáy mắt, lập tức lan tràn, thần trí trở về.
“Về rồi sao?” – Trên mặt người đó lộ ra nụ cười nhẹ.
“Ừm…” – Cung Trình gật đầu còn muốn nói gì đó, lại dừng lại, bởi vì Mễ chạy ra từ phòng, thấy Cung Trình thì cao hứng lao tới, vừa chạy vừa gọi daddy.
Trí nhớ hai đứa nhỏ rất tốt, huống chi Cung Trình ở lúc tập huấn vẫn đến thăm Văn Hạo và đứa nhỏ, cho nên ấn tượng của tụi nhỏ với hắn là trừ bỏ Văn Hạo và bảo mẫu, là người thân nhất.
Cung trình dừng đối thoại, xoay người ôm lấy công chúa nhỏ, giơ lên quay một vòng, đùa đến khi công chúa nhỏ “oa oa oa” cười to ra tiếng. Tiếng cười của Mễ gọi Ngọc Nhi tới, Ngọc Nhi cũng gào khóc kêu nhào tới. Cung Trình hết yêu đứa này đến đứa nọ, đùa xong đứa này đến đứa kia, nhất thời luống cuống tay chân.
Văn Hạo ngồi trên sô pha nhìn Cung Trình và đứa nhỏ chơi đùa, tươi cười bên môi càng sâu.
Bọn nhỏ chơi mệt, muốn đi ăn cơm trưa, còn muốn quấn lấy Cung trình đút, vì thế Cung trình cũng không rảnh lo bụng mình, thẳng đến khi tụi nhỏ ăn no cảm thấy mỹ mãn đi chơi, lúc này mới Văn Hạo ngồi trên bàn ăn.
“Hôm nay sao thế?” – Cung Trình hỏi.
Văn Hạo nói nguyên nhân Lưu Mẫn và Hoàng Thiên Tuấn tìm tới.
Cung Trình không thấy đây là chuyện lớn gì, chỉ thấy sắc mặt Văn Hạo không tốt, cho nên nói: “Việc này anh giúp hay không giúp, em quyết định đi.”
“Không giúp.” – Văn Hạo chém đinh chặt sắt nói: “Mấy ngày nay chắc em phải gặp mặt thêm lần nữa, anh phải theo em cùng đi.”
“Có thể, để chiều? Hay ngày mai?”
Văn Hạo lắc đầu: “Bay một chuyến cũng mệt mỏi, hai ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt, sắp xếp nửa ngày là được. Vì gặp anh, họ nguyện ý đợi.”
Cung Trình nhìn Văn Hạo thật sâu: “Hình như em giận.”
“Đúng vậy.” – Văn Hạo gật đầu, nhưng lại không nói rõ, Lưu Mẫn làm trò nói bậy trước mặt tụi nhỏ, còn vũ nhục mẹ cậu, đó đều chạm vào nghịch lân của cậu, tuyệt đối không thể chịu đựng.
Ăn xong cơm trưa, Cung trình ngáp một cái, đi trên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Văn Hạo ở dưới tầng chơi với tụi nhỏ một lúc, chờ đến khi tụi nhỏ lên giường ngủ, lúc này mới lên tầng, chuẩn bị ngủ một hồi, không ngờ mở cửa đuôi lông mày Văn Hạo nhướng lên.
Cung Trình ngủ trên giường cậu.
Từ ngày ăn tết đó sau khi hai người lên giường, tính phúc khôi phục bình thường. Nhưng thời gian hơn một năm ở chung lại ít mà xa cách lại nhiều, Văn Hạo và Cung Trình lăn lộn trên giường ở bên Mỹ vẫn nhiều hơn, sau khi chấm dứt đợt tết đó, hai người vẫn chưa ngủ qua.
Cung Trình trắng trợn táo bạo ngủ trên giường cậu, ý đồ thực rõ ràng. Hơn nữa đã qua hơn một giờ, rõ ràng rất buồn ngủ lại còn cố chống đỡ tựa bên giường chơi điện thoại, thấy cậu tiến vào thì lập tức ném tới ánh mắt ai oán.
Văn hạo cười khẽ, đi vào trong phòng, đóng cửa, khóa trái.
“Anh chờ em hơn nửa ngày, thiếu chút nữa là tự xuống dưới tìm anh.” – Cung Trình buông di động, nói.
“Anh mệt thì nghỉ ngơi trước đi.”
Cung trình xốc chăn lên, lộ ra đồ vật thẳng tắp kia, vô cùng ủy khuất: “Vậy thì anh ngủ sao được? Nó vừa trông thấy em đã bắt đầu không nghe lời rồi, từ lúc bắt đầu lên tầng đã cứng nhắc, em xem, em vừa vào nó càng cứng.”
Tầm mắt Văn Hạo dừng ở cái cây cực lớn kia. Cung Trình xem như được trời ưu ái, mười hai tuổi đã thành công đem cậu thượng, phải biết rằng khi đó cậu thậm chí còn chưa xuất tinh trong mơ, đã mơ màng hồ đồ bị Cung Trình ăn sạch. Khi đó hình dạng nơi đó của Cung Trình đã rất xinh đẹp, sau khi trưởng thành thì nơi đó càng đạt tới tiêu chuẩn Âu Mĩ, vừa dài vừa thẳng, làm rất sảng khoái.
Văn hạo tự hỏi mình cũng coi như kích cỡ người Châu Á bình thường, thậm chí xuất sắc hơn ít, nhưng gặp được Cung Trình càng không thể không ghen ghét.
Hiện giờ thứ đồ kia giương nanh múa vuốt hướng mình chào hỏi, đôi mắt Văn Hạo mị mị, hiện lên ánh sáng nguy hiểm như rất muốn bắt nó chặt phăng đi.
Cung Trình nhận ra nguy hierm, xốc chăn đắp lên, sau đó vươn tay về phía Văn Hạo.
Văn Hạo đứng bên đầu giường, bất động: “Ban ngày tuyên dâm, thích hợp sao?”
“Đương nhiên thích hợp, có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi biểu tình của em, càng thích hợp.”
“Em không quen.”
“Vậy anh kéo màn xuống.”
“Em còn chưa tắm rửa.”
“Làm xong tắm, một thân mồ hôi, tắm rửa xong ngủ một giấc thoải mái nhất.”
“Đêm qua em chưa tắm.”
“Vậy vừa lúc, vị đậm, làm càng hưng phấn.”
“…” – Văn hạo im lặng, thật muốn nói mình táo bón, xem nhà anh còn làm hay không.
Cung Trình nhìn Văn Hạo chằm chằm hai giây, xác nhận cậu chỉ nói miệng mà thôi, vì thế nâng người chậm rãi bò đến mép giường, ngón trỏ và ngón giữa giống người nhỏ tiến lên hai bước trên giường, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy ống quần Văn Hạo, ngửa đầu, mị nhãn như tơ: “Đến đây đi, anh thật sự rất nhớ em, nhớ không chịu nổi.”
Dung mạo Cung Trình tuấn soái lúc này càng thêm mị lực, chăn mới đắp chảy xuống, khó khăn che khuất bộ vị trọng điểm.
Văn hạo ngửi được mùi hương sữa tắm trên người Cung Trình, đặc biệt là một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt này, làm tâm cậu cũng có vài phần ngo ngoe rục rịch.
Văn Hạo xoay người, ngồi trên giường, tỏ vẻ đồng ý.
Cung Trình nhanh chóng triền lên, từ phía sau ôm cậu, hôn cổ và lỗ tai cậu, đầu lưỡi ướt hoạt ở nhĩ mắt xảo quyệt ra vào, Văn Hạo bị ép nâng cằm, phát ra một tiếng rên rỉ.
“Nhớ em…” Cung trình nỉ non, câu câu trên cằm, hôn môi bờ môi của Văn Hạo.
Văn hạo phóng mềm chính mình, ngã vào trong lòng ngực Cung trình, hơi hơi mở cánh môi, chủ động quấn lấy đầu lưỡi hắn thăm lại đây.
…… Hài hòa nội dung xin bị cắt.
Văn hạo đôi mắt mị lên, hô hấp trở nên ngắn ngủi, ngoài miệng còn không yếu thế nói: “Muốn tự tôn nam tính, không bằng anh nằm xuống cho em thương, em sẽ không đi vào rồi ra tới.”
Cung Trình đang ở khai thác một ngón tay, nhướng mày: “Em muốn nằm trên?”
Văn Hạo chỉ tùy tiện nói, nhìn vẻ mặt Cung Trình nghiêm túc, tức khắc xấu hổ, ôm cổ Cung trình hôn môi, không nói nữa.
……
Lúc trước, Cung trình vì đột phá quan hệ hai người, mỗi lần đều chủ động ngồi trên người cậu. Tuy rằng bọn họ xác thật làm, cũng bắn, nhưng Văn Hạo cảm giác vẫn luôn không thích hợp, cái loại cảm giác đó hình dung như thế nào đây…… Cậu có thể làm 1, nhưng trong quá trình đó lại rất bất an, không thể tập trung tinh thần, hơn nữa không biết có phải do xác thật là trời sinh làm 0 hay không, Văn Hạo luôn cảm thấy sự tồn tại mặt sau của mình rất mạnh.
Dùng câu hoàng bạo mà nói… Cậu làm Cung trình, mặt sau lại muốn không chịu nổi.
Vì thế, khi bọn hắn hợp lại sau lần thứ ba lên giường, Văn Hạo cự tuyệt Cung trình lại lần nữa động tác ngồi trên, xoay người ghé vào trên giường. Về sau, không ai đề cập đến vấn đề trên dưới nữa, thói quen, thích, trên dưới khác biệt gì? Thái độ Cung Trình biểu đạt ra, thành ý cậu nhạn được, nhưng là thật muốn hoan ái sảng khoái, đương nhiên vẫn phải khôi phục thể vị mình thích.
……
“Thoải mái chức?” – Cung Trình hỏi.
“Ừm.”
“Còn làm không?”
“Em hoãn vừa chậm, anh làm đi.”
“Được. Ngoan ngoãn nằm.”
……
Vào phòng tắm, thấy bồn nước ấm tràn đầy, Văn Hạo cạn lời.
Xem ra ngay từ đầu, Cung trình xác định mình sẽ đáp ứng làm, cũng xác định mình làm xong sau sẽ cùng hắn tắm rửa.
Thế nhưng… Như vậy cũng khá tốt.
Cung Trình và Văn Hạo ngồi vào bồn tắm, nước xôn xao tràn ra mặt đất, bồn tắm được lựa chọn tỉ mỉ rất thích hợp cho cả hai ngâm tắm, không quá rộng thênh thang cũng không quá chen chúc, lỡ đãng có thể đụng tới thân thể đối phương, đương nhiên nếu muốn lảng tránh, đối phương không dựa lại đây cũng không chạm được.
Đương nhiên Cung Trình sẽ không cùng Văn Hạo tách ra ngồi, hắn nhanh chóng dịch tới rồi bên Văn Hạo, hỏi cậu trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra không, lại hỏi tình huống cụ thể của Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn.
Văn hạo cảm thụ được dư vị sau hoan ái, lười biếng nói, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện bên người không có thanh âm, cậu quay đầu nhìn qua, Cung trình đã ngủ rồi.
Văn Hạo cảm thấy sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh, nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Tuấn, vẻ mặt của cậu hai vô cảm, là cam chịu sao?
Không phải người một nhà không tiến cửa, ngay từ đầu Hoàng Thiên Tuấn chỉ yếu đuối chút, hóa ra trong xương cốt vốn đã đen rồi.
Văn hạo không hề giãy giụa, theo sức lực ngồi trở về ghế.
Nếu bọn họ muốn gặp Cung Trình, vậy để họ gặp đi.
Lúc này điện thoại lại vang, Lưu Mẫn nhìn thoáng qua, tên hiện lên là ‘Chị Vương’. Ả đọc tên người ra, nhìn về phía Văn Hạo. Văn Hạo đưa tay: “Đưa điện thoại đây, là điện thoại của bảo mẫu.”
“Bảo mẫu?”
“Đưa tôi.” – Ngữ khí Văn Hạo tăng lên, sắc mặt lạnh lẽo, Lưu Mẫn không tự giác đưa điện thoại sang, thẳng đến khi trong tay trống rỗng mới phản ứng ra mình lại sợ khí thế của Văn Hạo, trong miệng lẩm bẩm: “Còn bảo mẫu, bảo mẫu gì chứ…”
“A lô.” – Văn Hạo nhận điện thoại: “Tụi nhỏ sao vậy?”
“Văn tiên sinh, vừa nãy không biết tại sao Mễ đột nhiên muốn tìm ngài, tìm không được thì khóc, Ngọc Nhi cũng khóc theo, ngài đang ở đâu vậy, tôi đưa tụi nhỏ qua tìm ngài.”
Văn hạo nhìn thoáng qua hai người trước mặt, thật sự không muốn làm bẩn mắt tụi nhỏ: “Chị dẫn tụi nhỏ về nhà đi, trong nhà hoàn cảnh quen thuộc, tụi nhỏ sẽ ổn hơn.”
“Thế nhưng…” – Bảo mẫu khó xử: “Tôi vừa đáp ứng dẫn tụi nhỏ qua tìm ngài, tôi cho rằng phải giữ lời hứa với tụi nhỏ, nếu ngài không có chuyện gì bận, có thể gặp tụi nó không?”
Nói đến đoạn này, Văn Hạo chỉ đành nói: “Tôi sẽ qua đó, nhanh thôi, trước chị trông chừng tụi nhỏ hộ tôi.”
Văn hạo cúp điện thoại, nhìn Hoàng Thiên Tuấn: “Mấy người cũng nghe thấy đó, tôi có chút chuyện cần rời đi.”
“Mày… có con?” – Nói chuyện chính là Lưu Mẫn, ả trợn tròn mắt nhỏ, trong mắt đều là đố kỵ.
Văn hạo không để ý đến ả, lại lần nữa đứng lên.
Lúc này đây, Hoàng Thiên Tuấn không gây khó dễ cho cậu. Con Văn Hạo cũng là con cháu họ Hoàng, đặc biệt dưới tình huống mình không có con, con Văn Hạo vẫn đánh sâu vào gã.
Cũng đúng… Văn Hạo sắp ba mươi rồi, nếu kết hôn, nhất định sẽ có con.
“Cậu đi cùng cháu.” – Hoàng Thiên Tuấn muốn xem tụi nhỏ.
Văn Hạo cho rằng Hoàng Thiên Tuấn không yên tâm nên muốn tới theo. Tuy Văn Hạo không kiên nhẫn nhưng chuyện đứa nhỏ bên kia rất gấp, cho nên lười mở miệng, tùy gã.
Hoàng Thiên Tuấn rời đi, đương nhiên Lưu Mẫn cũng đi theo, ả theo đằng sau, nhìn bóng lưng Văn Hạo, ngón tay bất giác bóp chặt ví tiền, gân xanh dữ tượn hiện lên trên bàn tay, trong mắt đầy oán độc.
Đúng vậy… bản thân không có con, chờ đến khi ả và Hoàng Thiên Tuấn chết đi, tiền lưu lại để cho Văn Hạo và bọn nhỏ của nó.
Vì sao tao không có con?
Dựa vào cái gì tiền của tao phải cho tụi mày?
Đồ đê tiện ngủ với đàn ông! Kết hôn còn có con! Vẫn là đồ đê tiện ngủ với đàn ông! Ghê tởm!
Văn Hạo vội vàng muốn gặp tụi nhỏ, đương nhiên không đi bộ nên ra cửa cản một một chiếc tắc xi.
Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn theo sát ngồi đằng sau, sàn xe trầm xuống rất nhiều.
Lưu Mẫn chanh chua nói một câu: “Không phải mày xuất ngoại du học về sao? Sao không có xe mà đi? Giờ một cái xe để đi còn chưa đến mười vạn, ít tiền ấy còn không có? Sống kiểu như thế này còn không bằng ngủ tiếp với Cung thiếu gia, đầu ngón tay người tay vẫy một cái đủ để mày mua một con xe. Cũng không biết làm ra vẻ cái gì, dù bị ngủ lại chẳng tóm được cái gì, chưa thấy đứa nào ngu bằng mày.”
“Dừng xe!” – Văn Hạo quay đầu nhìn về phía Lưu Mẫn: “Miệng bà còn thối hơn cả hố phân, tôi không hi vọng tụi nhỏ gặp bà, bà xuống xe ngay cho tôi.”
“Mày nói cái gì?!” – Lưu Mẫn trợn tròn mắt: “Con nhà mày quý bao nhiêu hả? Còn không biết từ đâu chui ra! Mày ghét bỏ tao? Miệng tao là hố phân! Tao…” – Nói Lưu Mẫn còn nhỏ nước bọt lên người Văn Hạo. Văn Hạo dựa bên lưng ghế dựa nước miếng phun lên mặt trên, tài xế vẻ mặt đau lòng, ghét bỏ không chịu nổi.
Lưu Mẫn thấy không phun đến người, tay với lên muốn tóm Văn Hạo, trong miệng phun ra vài lời không sạch sẽ, nước miếng văng tung tóe, theo nàng vặn vẹo lúc ẩn lúc hiện, ghê tởm cực kỳ.
Hoàng Thiên Tuấn nhìn không nổi, tát thẳng mặt Lưu Mẫn: “Bà câm miệng ngay! Há mồm là chửi mẹ! Bà không để ý tới thể diện, nhưng tôi thì ngại! Náo loạn nữa thì về nhà ly hôn!”
Lưu Mẫn ôm mặt bất động. Ả không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sợ ly hôn. Ả biết rõ, bằng dung mạo và xuất thân của ả, có thể tìm được nhà giàu mới nổi bằng tiền bồi thường đã dùng hết tất cả vận may trong đời rồi. Sao ả có thể đồng ý ly hôn chứ? Về sau đồ trang sức, quần áo, ví túi, tiền chơi mạt chược của ả, mấy thứ đó đều dựa vào chồng ả mới có!
Văn Hạo không ngờ Hoàng Thiên Tuấn nói đánh là đánh, thế nhưng Lưu Mẫn lại an tĩnh thật. Không khí trong xe cổ quái, còn có tiếng khóc của Lưu Mẫn, Văn Hạo bất đắc dĩ không thể đuổi người xuống xe.
Rất nhanh đến quảng trường Vạn Đạt, còn chưa đi vào quảng trường đã trông thấy chị Vương dẫn theo Ngọc Nhi và Mễ đi ra.
Ngọc Nhi và Mễ mặc kiểu dáng quần yếm giống nhau, chỉ là một cái màu xanh lam, một cái màu hồng nhạt, hình trên ngực áo Ngọc Nhi là vòi voi, còn Gạo là hạt gạo. Hai đứa nhỏ có huyết thống nước ngoài dung mạo rất lập thể, tuổi còn nhỏ cũng đã trông thấy về sau lớn lên có bao nhiêu hại nước hại dân, đặc biệt là đôi mắt màu xám của Ngọc Nhi giống như có ma lực khiến người ta không dời mắt nổi. Bọn họ đi tới nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt người qua đường, giống như hai bảo bảo tụ quang thể, bộ dạng đáng yêu đó, hận không thể bế lên hôn một cái.
“Ba ba!”
“Ba ba!”
Mễ và Ngọc Nhi thấy Văn Hạo, cùng chạy lên, một trái một phải ôm lấy chân Văn Hạo, Mễ còn dùng mặt cọ đùi Văn Hạo, ngẩng mặt tươi cười hồn nhiên.
Chướng khí mù mịt trong lòng được nụ cười hai thiên sứ nhỏ gột rửa một lần trở nên thanh triệt trong suốt. Văn Hạo ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm hai đứa nhỏ vào lòng, hai thiên sứ nhỏ lập tức hôn lên mặt cậu một cái.
“Chụt!”
“Chụt ~”
Hai tiếng vang thanh thúy lần lượt vang lên, tụi nhỏ như lấy cái này so với ai yêu ba hơn, nỗ lực phát ra tiếng vang lớn hơn nữa.
Văn Hạo cong cong mắt, hôn lên trán tụi nhỏ.
Mắt thấy Văn Hạo ôm tụi nhỏ, Hoàng Thiên Tuấn ở bên cạnh nhịn không được chà chà tay, nhón tay còn hơi run, biểu tình có chút kích động.
Đa số người đối với con nhà người khác không có cảm giác thực tế, trông đùa hai câu là xong việc, đặc biệt là mấy đứa nhỏ bẩn bẩn không đáng yêu thì càng không muốn chạm. Nhưng Mễ và Ngọc Nhi không giống thế, trong lòng Hoàng Thiên Tuấn đó là con cháu họ Hoàng, hơn nữa dung mạo hai đứa nhỏ quá đẹp, gã một kẻ không mong chờ gì về trẻ còn nhìn còn thấy thích, nhìn chúng nó ôm Văn Hạo thắm thiết thì càng hâm mộ vui mừng. Lại nhìn thiếu phụ luống tuổi bên người, đến cái rắm cũng sinh không nổi, không ở trong nhà cho tốt lại còn ra ngoài tìm đàn ông, cuộc sống ấm ức đó đúng là sống không nổi! Hận không thể lập tức ly hôn! Tự tìm rồi cưới một người phụ nữ xinh đẹp có thể sinh con cho mình về nhà!
“Mày cưới đàn bà nước ngoài?” – Lưu Mẫn không thể ngờ rằng nhìn thấy hai đứa nhỏ mà Hoàng Thiên Tuấn càng kiên địng muốn ly hôn với ả, ả chỉ trông thấy diện mạo hai đứa nhỏ thì trong lòng càng không thoải mái, cảm xúc ghen ghét như muốn nở ra từ lỗ chân lông.
“Tao nói, trong nước làm gì có đứa nào sạch sẽ dám gả cho mày, hóa ra là đàn bà nước ngoài không biết từ đâu ra hả?” – Lưu Mẫn thấy Văn Hạo quay đầu nhìn sang, ngực ưỡn ra giương cằm, cổ lộ ra ba nếp gấp: “Người nước ngoài đúng là cởi mở, nói không chừng sau khi nghe mày ngủ với đàn ông cũng chẳng cảm thấy gì.”
Biểu tình bảo mẫu cổ quái, chị là Văn gia sắp xếp qua chăm sóc hai đứa nhỏ, trước đó cũng biết hai đứa nhỏ này là con của Cung thiếu gia và bạn đời của hắn là một người đàn ông.
Nhưng vì Văn tiên sinh dẫn hai đứa nhỏ trở về là lúc Cung thiếu gia đang tập huấn bên ngoài, chị còn chưa kịp thấy tình hình ra vào của hai người này, cho nên nhanh chóng quên mất vụ này.
Làm việc trong gia đình hai người đàn ông, nghĩ lại cũng thấy hơi mất tự nhiên, nhưng cảm xúc đó nhỏ đến mức không đáng kể, tính cách Văn Hạo ôn hòa, ở chung rất tốt, Cung thiếu gia cũng là người sinh ra cao quý, chị đối với công việc trong gia đình này rất mong chờ.
Giờ nghe người qua đường chửi bới cố chủ của mình, tuy chị không tiện xen mồm nhưng phản ứng rất nhanh vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Được rồi, giờ nhìn thấy ba, hai đứa thích đi chơi chỗ này, dì dẫn hai đứa đi.”
Văn Hạo cũng không muốn tụi nhỏ nghe mấy lời không đứng đắn của Lưu Mẫn, cho nên đây tụi nhỏ về phía bảo mẫu, cười nói: “Đi đi, tay nắm tay, đừng tách ra nhé.”
Bảo mẫu nắm tay Ngọc Nhi, Ngọc Nhi nắm tay Mễ, Mễ chỉ về một phía, nơi đó có một ông cụ râu bạc đang đứng, bé nhớ rõ đây là cánh gà mà mấy ngày trước ba ba mua cho bé ăn.
“Muốn ăn KFC sao? Bác mua cho con nhé?” – Nhìn thấy đứa nhỏ, Hoàng Thiên Tuấn vẫn luôn trầm mặc phía sau bỗng tiến lên, lộ ra vẻ mặt cười, thể hiện thiện ý lớn nhất.
Ngọc Nhi và Mễ cùng lúc trốn sau lưng bảo mẫu, nhìn ông chú có gương mặt dữ tợn như bộ xương khô.
Lưu Mẫn thấy dáng vẻ lấy lòng của Hoàng Thiên Tuấn, lại càng tức giận, trong lòng chua xót, tưởng tượng mấy cánh tiền bay, mũi hừ lạnh: “Hai mắt trắng như quỷ, còn không biết có phải con cháu họ Hoàng nhà ông hay không, bị đàn ông đè thành quen, còn không biết có ngủ được với đàn bà hay không.”
“Bà câm miệng ngay cho tôi!” – Hoàng Thiên Tuấn trừng mắt Lưu Mẫn.
“Không phải sao? Chúng nó trông giống họ Hoàng nhà ông chỗ nào? Muốn tôi nói, mặt ông với Văn Hạo giống nhau chỗ nào? Côn nhìn ông đứng với nó xem, khác nào người lùn đứng với người, gen nhà họ Hoàng ông gen này sao? Còn không biết chị ông trộm người ở chỗ nào!”
“Lưu Mẫn!” – Văn Hạo tức giận, cha mẹ chính là thần thánh trong lòng cậu, không chấp nhận người khác chửi bới.
“Con đàn bà này mày nói gì? Lặp lại lần nữa!” – Hoàng Thiên Tuấn cũng khó thở, giơ tay lên đánh lại bị Lưu Mẫn né tránh, trở tay bị đẩy một phen, gã lảo đảo, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Vị trí ngã cách Mễ không xa, Mễ sợ hãi, miệng mếu mếu, nhịn hai giây, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Trong miệng gọi ba ba, không dám cử động.
Từ khi Lưu Mẫn biết Văn Hạo có con thì càng thêm sợ, sợ Hoàng Thiên Tuấn ghét bỏ ả, sợ tiền gửi ngân hàng thì của hai đứa nhỏ, hơn nữa đứng dưới mặt trời hè, mắt ả hoa lên, quản không được miệng mình: “Vốn chính là vậy, tôi nói giả sao? Hai đứa nhỏ này giống ông sao? Đến cọng lông cũng không giống, ông mở to mắt mà nhìn đi! Ông muốn để lại tiền cho chúng nó, ông sẽ hối hận chết!”
“Đó đều là tiền của tôi, muốn cho ai thì cho! Khi nào đến lượt bà làm chủ!”
“Ai u! Tôi biết mà! Biết mà! Ông để tiền cho Văn Hạo, tôi biết ông có ngay ý niệm này, ông ghét bỏ tôi không sinh được con, lúc đó ai ở trước giường bệnh nắm tay tôi nói sẽ không ghét bỏ tôi! Là ai chăm sóc ông nhiều năm như vậy hả! Nếu không có tôi, ông có công việc ổn định sao? Không có tôi ông có phòng ở sao? Có ăn cơm no sao? Giờ có tiền thì ghét bỏ cám bã! Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ hiện đại!”
Văn Hạo không có tâm tư nhìn chó cắn chó, trước tiến đến ôm đứa nhỏ dỗ dành, che tai bé rồi đi ra ngoài.
Bảo mẫu ôm Ngọc Nhi, đứa bé trai lá gan vẫn lớn hơn xíu, còn cố ngoái đầu muốn xem, chỉ tiếc thân quá nhỏ, ôm cái là lên, dễ dàng thoát ly khỏi đám người. Bé vỗ vỗ sau lưng bảo mẫu, còn chỉ về một phía, nhìn qua có vẻ chưa xem đủ náo nhiệt.
Đám người nhanh chóng tụ đến, còn móc điện thoại ra chụp ảnh, Văn Hạo mang đứa nhỏ rời xa thị phi.
Lên xe, tiếng khóc Mễ nhỏ dần, chỉ ăn vạ trên người Văn Hạo không xuống, ôm chặt cổ Văn Hạo, nghẹn ngào không tiếng động.
Văn Hạo đau lòng hôn lên trán bé, nhẹ nhàng an ủi bé, thấy trên người đứa nhỏ toàn mồ hôi thì bật điều hòa số nhỏ nhất, còn đem tay biến thành quạt, dịu dàng hạ nhiệt cho đứa nhỏ.
“Ba ba.” – Mễ thoải mái không ít, mặt cọ cọ lên ngực Văn Hạo, nãi thanh nãi khí gọi người.
“Ừ.”
“Ba ba.”
“Ừ.”
“Ba ba.”
“Ừm ừm, sao thế bảo bối?” – Văn Hạo dịu dàng hỏi.
Mễ lắc đầu, dịu dịu ngực Văn Hạo, không nói.
Ngọc Nhi ngồi đằng sau nghiêng đầu nhìn Văn Hạo và Mễ hỗ động, nói: “Ba ơi, mẹ đâu?”
Văn hạo kinh ngạc quay đầu lại. Bởi vì chưa bao giờ dấu diếm quan hệ mình với Cung Trình ở trước mặt tụi nhỏ, cho nên từ nhỏ Văn Hạo đã nói với tụi nhỏ, tụi nhỏ có một ba ba và một daddy. Bọn nhỏ đã tiếp nhận phương thức gia đình như vậy, Văn Hạo cho rằng tụi nhỏ sẽ không để ý tới chuyện có mẹ hay là không. Thậm chí tụi nhỏ còn chưa từ nói qua một chữ mẹ này. Thế nhưng hôm nay…
“Bảo bối, con có ba ba và daddy.”
“Mẹ ở nước ngoài sao?” – Ngọc Nhi nhớ rõ ràng, bà dì kia nói mẹ nó ở nước ngoài.
“Không, Ngọc Nhi, ba ba và daddy chính là người thân của con, con không thích ba và daddy sao? Hôm nay daddy sẽ trở về, còn mang cho con rất nhiều đồ chơi, con không vui sao?”
Ánh mắt Ngọc Nhi sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc.
Tầm mắt Văn Hạo dời đi, đụng phải ánh mắt phức tạp của chị Vương, Văn Hạo xấu hổ cười.
Hai người thân cực phẩm kia là người thân của cậu, dù cậu không hề sai nhưng vẫn có quan hệ với hai người họ, đó cũng đủ khiến người ta cảm thấy nan kham.
“Văn tiên sinh, hai người kia, sẽ tới ở trong nhà sao?” – Sắc mặt chị Vương khó xử.
“Không, đương nhiên sẽ không. Xin lỗi, làm chị sợ.”
“Không cần khách khí, tôi không có việc gì, chỉ lo lắng bọn nhỏ thôi.”
“Tôi biết, cám ơn chị đã nhắc nhở.”
Ở chỗ quảng trường vẫn chưa tán người, Văn Hạo không có ý muốn trở về khuyên can, cậu đặt Mễ ngồi đằng sau, khi đứa nhỏ thắt xong dây an toàn thì lái xe rời quảng trường.
Về đến nhà, tâm tình bọn nhỏ khá hơn nhiều, Mễ đói bụng, chui vào trong bếp không chịu ra. Di động Văn Hạo vang lên, là Cung Trình gọi tới.
“Mọi người ở đâu vậy?” – Ngữ khí Cung Trình lo lắng, hắn biết rõ Văn Hạo và cậu hai của Văn Hạo có mâu thuẫn không thể giải.
“Em về nhà rồi, anh trực tiếp về nhà là được.”
“Ừm. Có chuyện gì thế? Họ tìm em có chuyện gì không?”
“Không phải tìm em, là tìm anh. Thôi, anh lái xe về trước đi, về sau em nói rõ với anh.”
“Được.”
Đặt điện thoại lên bàn trà, Văn Hạo mệt mỏi ngồi trên sô pha.
Tuy nói hôm nay qua một cửa, nhưng Văn Hạo tin hai cực phẩm kia sẽ không tính như vậy, luôn có cách tìm đến cậu. Văn Hạo không muốn lảng trốn, năm đó náo loạn với Cung Trình thành như vậy cậu đều không né tránh, huống chi là hai thân thích cực tra này, loại người này bạn càng tránh thì người ta càng cho rằng bạn sợ người ta. Biện pháp tốt nhất vẫn là nên làm gì đó, nhất lao vĩnh dật.
Nửa giờ sau, Cung Trình mở cửa vào, ném hai valy ở huyền quan, vào nhà tìm một vòng, sau đó trông thấy Văn Hạo ngủ gật trên sô pha, đáy mắt hiện lên nhu tình, khóe môi ẩn ẩn ý cười, nhẹ bước tiến tới.
Người đàn ông nằm trên sô pha biểu tình an tường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng tới dừng trên mặt người nọ như bọc lên một vầng sáng mông lung, làn da trắng nõn mịn màng dường như ánh sáng không thể nào dừng trên đó.
Cung Trình nhịn không được mà hạ một nụ hôn lên bờ môi đỏ thắm của người đó.
Người đàn ông mở mắt, hai mắt mê man nhìn mình, nhưng sau một lúc, ánh sắc xuất hiện ở đáy mắt, lập tức lan tràn, thần trí trở về.
“Về rồi sao?” – Trên mặt người đó lộ ra nụ cười nhẹ.
“Ừm…” – Cung Trình gật đầu còn muốn nói gì đó, lại dừng lại, bởi vì Mễ chạy ra từ phòng, thấy Cung Trình thì cao hứng lao tới, vừa chạy vừa gọi daddy.
Trí nhớ hai đứa nhỏ rất tốt, huống chi Cung Trình ở lúc tập huấn vẫn đến thăm Văn Hạo và đứa nhỏ, cho nên ấn tượng của tụi nhỏ với hắn là trừ bỏ Văn Hạo và bảo mẫu, là người thân nhất.
Cung trình dừng đối thoại, xoay người ôm lấy công chúa nhỏ, giơ lên quay một vòng, đùa đến khi công chúa nhỏ “oa oa oa” cười to ra tiếng. Tiếng cười của Mễ gọi Ngọc Nhi tới, Ngọc Nhi cũng gào khóc kêu nhào tới. Cung Trình hết yêu đứa này đến đứa nọ, đùa xong đứa này đến đứa kia, nhất thời luống cuống tay chân.
Văn Hạo ngồi trên sô pha nhìn Cung Trình và đứa nhỏ chơi đùa, tươi cười bên môi càng sâu.
Bọn nhỏ chơi mệt, muốn đi ăn cơm trưa, còn muốn quấn lấy Cung trình đút, vì thế Cung trình cũng không rảnh lo bụng mình, thẳng đến khi tụi nhỏ ăn no cảm thấy mỹ mãn đi chơi, lúc này mới Văn Hạo ngồi trên bàn ăn.
“Hôm nay sao thế?” – Cung Trình hỏi.
Văn Hạo nói nguyên nhân Lưu Mẫn và Hoàng Thiên Tuấn tìm tới.
Cung Trình không thấy đây là chuyện lớn gì, chỉ thấy sắc mặt Văn Hạo không tốt, cho nên nói: “Việc này anh giúp hay không giúp, em quyết định đi.”
“Không giúp.” – Văn Hạo chém đinh chặt sắt nói: “Mấy ngày nay chắc em phải gặp mặt thêm lần nữa, anh phải theo em cùng đi.”
“Có thể, để chiều? Hay ngày mai?”
Văn Hạo lắc đầu: “Bay một chuyến cũng mệt mỏi, hai ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt, sắp xếp nửa ngày là được. Vì gặp anh, họ nguyện ý đợi.”
Cung Trình nhìn Văn Hạo thật sâu: “Hình như em giận.”
“Đúng vậy.” – Văn Hạo gật đầu, nhưng lại không nói rõ, Lưu Mẫn làm trò nói bậy trước mặt tụi nhỏ, còn vũ nhục mẹ cậu, đó đều chạm vào nghịch lân của cậu, tuyệt đối không thể chịu đựng.
Ăn xong cơm trưa, Cung trình ngáp một cái, đi trên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.
Văn Hạo ở dưới tầng chơi với tụi nhỏ một lúc, chờ đến khi tụi nhỏ lên giường ngủ, lúc này mới lên tầng, chuẩn bị ngủ một hồi, không ngờ mở cửa đuôi lông mày Văn Hạo nhướng lên.
Cung Trình ngủ trên giường cậu.
Từ ngày ăn tết đó sau khi hai người lên giường, tính phúc khôi phục bình thường. Nhưng thời gian hơn một năm ở chung lại ít mà xa cách lại nhiều, Văn Hạo và Cung Trình lăn lộn trên giường ở bên Mỹ vẫn nhiều hơn, sau khi chấm dứt đợt tết đó, hai người vẫn chưa ngủ qua.
Cung Trình trắng trợn táo bạo ngủ trên giường cậu, ý đồ thực rõ ràng. Hơn nữa đã qua hơn một giờ, rõ ràng rất buồn ngủ lại còn cố chống đỡ tựa bên giường chơi điện thoại, thấy cậu tiến vào thì lập tức ném tới ánh mắt ai oán.
Văn hạo cười khẽ, đi vào trong phòng, đóng cửa, khóa trái.
“Anh chờ em hơn nửa ngày, thiếu chút nữa là tự xuống dưới tìm anh.” – Cung Trình buông di động, nói.
“Anh mệt thì nghỉ ngơi trước đi.”
Cung trình xốc chăn lên, lộ ra đồ vật thẳng tắp kia, vô cùng ủy khuất: “Vậy thì anh ngủ sao được? Nó vừa trông thấy em đã bắt đầu không nghe lời rồi, từ lúc bắt đầu lên tầng đã cứng nhắc, em xem, em vừa vào nó càng cứng.”
Tầm mắt Văn Hạo dừng ở cái cây cực lớn kia. Cung Trình xem như được trời ưu ái, mười hai tuổi đã thành công đem cậu thượng, phải biết rằng khi đó cậu thậm chí còn chưa xuất tinh trong mơ, đã mơ màng hồ đồ bị Cung Trình ăn sạch. Khi đó hình dạng nơi đó của Cung Trình đã rất xinh đẹp, sau khi trưởng thành thì nơi đó càng đạt tới tiêu chuẩn Âu Mĩ, vừa dài vừa thẳng, làm rất sảng khoái.
Văn hạo tự hỏi mình cũng coi như kích cỡ người Châu Á bình thường, thậm chí xuất sắc hơn ít, nhưng gặp được Cung Trình càng không thể không ghen ghét.
Hiện giờ thứ đồ kia giương nanh múa vuốt hướng mình chào hỏi, đôi mắt Văn Hạo mị mị, hiện lên ánh sáng nguy hiểm như rất muốn bắt nó chặt phăng đi.
Cung Trình nhận ra nguy hierm, xốc chăn đắp lên, sau đó vươn tay về phía Văn Hạo.
Văn Hạo đứng bên đầu giường, bất động: “Ban ngày tuyên dâm, thích hợp sao?”
“Đương nhiên thích hợp, có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi biểu tình của em, càng thích hợp.”
“Em không quen.”
“Vậy anh kéo màn xuống.”
“Em còn chưa tắm rửa.”
“Làm xong tắm, một thân mồ hôi, tắm rửa xong ngủ một giấc thoải mái nhất.”
“Đêm qua em chưa tắm.”
“Vậy vừa lúc, vị đậm, làm càng hưng phấn.”
“…” – Văn hạo im lặng, thật muốn nói mình táo bón, xem nhà anh còn làm hay không.
Cung Trình nhìn Văn Hạo chằm chằm hai giây, xác nhận cậu chỉ nói miệng mà thôi, vì thế nâng người chậm rãi bò đến mép giường, ngón trỏ và ngón giữa giống người nhỏ tiến lên hai bước trên giường, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy ống quần Văn Hạo, ngửa đầu, mị nhãn như tơ: “Đến đây đi, anh thật sự rất nhớ em, nhớ không chịu nổi.”
Dung mạo Cung Trình tuấn soái lúc này càng thêm mị lực, chăn mới đắp chảy xuống, khó khăn che khuất bộ vị trọng điểm.
Văn hạo ngửi được mùi hương sữa tắm trên người Cung Trình, đặc biệt là một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt này, làm tâm cậu cũng có vài phần ngo ngoe rục rịch.
Văn Hạo xoay người, ngồi trên giường, tỏ vẻ đồng ý.
Cung Trình nhanh chóng triền lên, từ phía sau ôm cậu, hôn cổ và lỗ tai cậu, đầu lưỡi ướt hoạt ở nhĩ mắt xảo quyệt ra vào, Văn Hạo bị ép nâng cằm, phát ra một tiếng rên rỉ.
“Nhớ em…” Cung trình nỉ non, câu câu trên cằm, hôn môi bờ môi của Văn Hạo.
Văn hạo phóng mềm chính mình, ngã vào trong lòng ngực Cung trình, hơi hơi mở cánh môi, chủ động quấn lấy đầu lưỡi hắn thăm lại đây.
…… Hài hòa nội dung xin bị cắt.
Văn hạo đôi mắt mị lên, hô hấp trở nên ngắn ngủi, ngoài miệng còn không yếu thế nói: “Muốn tự tôn nam tính, không bằng anh nằm xuống cho em thương, em sẽ không đi vào rồi ra tới.”
Cung Trình đang ở khai thác một ngón tay, nhướng mày: “Em muốn nằm trên?”
Văn Hạo chỉ tùy tiện nói, nhìn vẻ mặt Cung Trình nghiêm túc, tức khắc xấu hổ, ôm cổ Cung trình hôn môi, không nói nữa.
……
Lúc trước, Cung trình vì đột phá quan hệ hai người, mỗi lần đều chủ động ngồi trên người cậu. Tuy rằng bọn họ xác thật làm, cũng bắn, nhưng Văn Hạo cảm giác vẫn luôn không thích hợp, cái loại cảm giác đó hình dung như thế nào đây…… Cậu có thể làm 1, nhưng trong quá trình đó lại rất bất an, không thể tập trung tinh thần, hơn nữa không biết có phải do xác thật là trời sinh làm 0 hay không, Văn Hạo luôn cảm thấy sự tồn tại mặt sau của mình rất mạnh.
Dùng câu hoàng bạo mà nói… Cậu làm Cung trình, mặt sau lại muốn không chịu nổi.
Vì thế, khi bọn hắn hợp lại sau lần thứ ba lên giường, Văn Hạo cự tuyệt Cung trình lại lần nữa động tác ngồi trên, xoay người ghé vào trên giường. Về sau, không ai đề cập đến vấn đề trên dưới nữa, thói quen, thích, trên dưới khác biệt gì? Thái độ Cung Trình biểu đạt ra, thành ý cậu nhạn được, nhưng là thật muốn hoan ái sảng khoái, đương nhiên vẫn phải khôi phục thể vị mình thích.
……
“Thoải mái chức?” – Cung Trình hỏi.
“Ừm.”
“Còn làm không?”
“Em hoãn vừa chậm, anh làm đi.”
“Được. Ngoan ngoãn nằm.”
……
Vào phòng tắm, thấy bồn nước ấm tràn đầy, Văn Hạo cạn lời.
Xem ra ngay từ đầu, Cung trình xác định mình sẽ đáp ứng làm, cũng xác định mình làm xong sau sẽ cùng hắn tắm rửa.
Thế nhưng… Như vậy cũng khá tốt.
Cung Trình và Văn Hạo ngồi vào bồn tắm, nước xôn xao tràn ra mặt đất, bồn tắm được lựa chọn tỉ mỉ rất thích hợp cho cả hai ngâm tắm, không quá rộng thênh thang cũng không quá chen chúc, lỡ đãng có thể đụng tới thân thể đối phương, đương nhiên nếu muốn lảng tránh, đối phương không dựa lại đây cũng không chạm được.
Đương nhiên Cung Trình sẽ không cùng Văn Hạo tách ra ngồi, hắn nhanh chóng dịch tới rồi bên Văn Hạo, hỏi cậu trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra không, lại hỏi tình huống cụ thể của Hoàng Thiên Tuấn và Lưu Mẫn.
Văn hạo cảm thụ được dư vị sau hoan ái, lười biếng nói, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện bên người không có thanh âm, cậu quay đầu nhìn qua, Cung trình đã ngủ rồi.
Tác giả :
Tĩnh Chu Tiểu Yêu