Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 45
Vài ngày sau.
Bạc Vị Nam tan làm về nhà đúng giờ như mọi hôm. Vừa mở cửa phòng, anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức xông ra từ bếp. Hít một hơi thật sâu, anh gọi vào trong: “Cưng ơi, tôi về rồi!”
“Em đang làm nốt món cuối, sắp được ăn cơm rồi đây!”
Bạc Vị Nam đặt túi đựng laptop xuống, đáp: “Ừ. À đúng rồi, dưới lầu có đồ chuyển phát nhanh gửi cho em, tôi tiện tay mang lên luôn.”
Anh vừa dứt câu, liền nghe trong nhà có tiếng nồi chảo rơi liểng xiểng. Văn Thanh vội tắt bếp chạy ra. Khi nhìn thấy gói hàng chuyển phát nhanh trên tay Bạc Vị Nam, cậu vội giật ngay lấy: “Hàng đến nhanh thế nhỉ…” Sau đó lo lắng dòm Bạc Vị Nam: “Anh có mở ra xem không đó?”
Bạc Vị Nam thuận miệng đáp: “Không.” Nói rồi anh định ôm lấy cục cưng nhà mình hôn một cái, ai ngờ tay còn chưa chạm được vào chéo áo thì người ta đã ôm gói hàng chạy thẳng về phòng ngủ.
Bạc Vị Nam đứng đó, tay giơ ra cứng đờ giữa không trung, mặt mày ngơ ngác: “Cưng ơi, em mua gì mà bí mật thế?”
Đương nhiên Bạc Vị Nam chẳng hề hay biết Văn Thanh đã mua thứ gì. Mấy ngày tiếp theo, Văn Thanh một lòng một dạ chuẩn bị cho các món ăn sẽ làm trong ngày sinh nhật anh. Thi thoảng cậu lại tự khóa mình trong phòng sách, không biết là làm gì trong đó.
Cuối cùng thì sinh nhật của Bạc Vị Nam cũng tới. Đám bạn đểu kia đều biết giờ anh đã là một ông chồng ngoan mẫu mực, vừa tan làm liền chạy vội về nhà. Thế nên sinh nhật năm nay không tụ tập rượu chè như năm ngoái, mà cả đám thả anh về với vợ.
Người có sinh nhật vào ngày hôm nay được ưu tiên nhất, vậy nên đám bạn đểu kia rốt cục tử tế một lần, thả anh về sớm.
Bạc Vị Nam rất vui. Trên đường về nhà, anh vừa đi vừa ngâm nga hát, lòng biết chắc Văn Thanh đã chuẩn bị chu đáo cho buổi tối nay. Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ yêu nhau, anh cũng đã chờ mong nó từ rất lâu rồi.
Vừa mở cửa nhà, Bạc Vị Nam liền thấy có hai cây nến đang tỏa sáng trên chiếc bàn dài phía trước. Quanh nến là những món ăn nóng hổi còn đang bốc khói nghi ngút, xem chừng là mới được bày ra không lâu.
Phòng không bật đèn, thậm chí cả rèm cửa cũng được thả xuống, chỉ có ánh nến lung linh mang đến hơi ấm và ánh sáng cho căn phòng. Không khí có vẻ rất tuyệt vời.
Bạc Vị Nam cươi tươi rói, quay qua tìm bóng dáng người đã chuẩn bị những thứ này.
“Cưng ơi, em ở đâu, tôi về rồi đây.”
Phòng khách chẳng có một ai, nhà bếp cũng vậy. Còn Tiểu Tra thì trưng cái vẻ đã ăn no uống kỹ, giờ đang nằm ngủ say sưa nơi ổ mèo của bé.
Chỉ còn phòng sách là chưa tìm thử, Bạc Vị Nam nhíu mày, bước tới định mở cửa, ai ngờ cửa khóa trái.
Anh đứng ngoài, gõ nhẹ lên cánh cửa: “Cưng ơi, em đang làm gì trong đó vậy?”
Trong phòng, Văn Thanh chống hai tay lên cửa, mặt mũi đỏ bừng. Cậu không ngờ hôm nay Bạc Vị Nam lại về sớm vậy. Cậu vừa mặc xong đồ thì anh về, chưa có kịp chuẩn bị tâm lý gì sất!
Giờ Văn Thanh đang mặc bộ đồ ngủ gợi tình đặt trên mạng bữa trước. Có lẽ do quần áo hơi chật hay sao đó, mà giờ cậu thấy tim mình như sắp vọt lên đến tận cổ.
Làm sao bây giờ… Cậu còn chưa chuẩn bị xong, sao anh đã về rồi…
Bạc Vị Nam lại gõ lần nữa, rồi tò mò hỏi: “Cưng ơi, sao thế?”
Văn Thanh gần như không thở nổi, họng cậu nghẹn lại, giọng nói cất lên khẽ đến độ khó lắm mới nghe ra:” Em, em… Sao anh, sao anh về sớm thế?”
May mà tai Bạc Vị Nam thính, chỉ nghe một lần đã rõ. Anh cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt mà, đương nhiên tôi phải về sớm. Cưng à, em đang làm gì trong đó thế?”
Văn Thanh căng thẳng gần chết, không thốt nổi một từ.
Dường như Bạc Vị Nam đã đoán được gì đó, anh dịu dàng bảo: “Cưng à, em mở cửa cho tôi vào có được không?”
Văn Thanh cuống như đứng trên đống lửa, cậu biết tự nhốt mình trong này cũng chẳng phải là cách. Trước sau gì cũng phải làm mà thôi. Vốn là để khiến Bạc Vị Nam vui cơ mà, giờ thì hay thật đó, lại đi khóa anh ngoài cửa như vầy.
Văn Thanh cố gắng tự tiếp thêm can đảm cho bản thân. Hít sâu, chờ một phút nữa, à thôi, ba phút nữa, mình sẽ mở cửa…
Tim Bạc Vị Nam như bị một cái đuôi nhỏ cọ qua. Anh không nhịn được mà nói thêm: “Em đang làm gì mà không chịu cho tôi vào, hử?”
Giọng anh hơi cao lên vào chữ “hử” cuối cùng kia, nghe như đang dụ dỗ.
Văn Thanh ngây ngất, từ từ đặt tay lên nắm cửa, mở khóa.
Bạc Vị Nam nghe tiếng khóa mở. Anh biết Văn Thanh đứng ngay phía sau cánh cửa này, vì lẽ đó nên anh chẳng vội vã đẩy cửa đi vào, mà nhẹ nhàng, chầm chậm mở cửa ra từng chút một. Cảm giác đó hệt như thể đang đưa tay xé lớp giấy gói quà tuyệt đẹp.
Phía sau cửa, Văn Thanh cúi đầu, để bản thân dần dần lộ ra dưới mắt người thương. Nhưng mà bản thân cậu thậm chí còn không dám nhìn biểu cảm của anh.
Vào giây phút cảnh cửa được mở hẳn ra, hơi thở của Bạc Vị Nam cũng ngừng lại. Anh đoán được rằng Văn Thanh sẽ cho anh một bất ngờ. Nhưng không đoán được là bất ngờ này sẽ lớn đến vậy.
Bộ trang phục ấy làm bằng ren đen, kiểu dáng bắt chước vẻ ngoài của một chú mèo. Nửa người trên là áo cực ngắn, hơn nữa cổ áo khoét sâu, để hở bờ ngực trắng nõn của người mặc. Nửa dưới là tất lụa màu đen nối với quần lót bằng kẹp tất cùng màu, để lộ một phần đùi trắng mịn. Bên trên tất là một vòng ren hoa.
Đáng yêu nhất chính là, trên đầu Văn Thanh còn đeo đôi tai mèo nho nhỏ, sau lưng lấp ló một cái đuôi mèo màu đen. Trông cậu như một chú mèo mới biến thành người.
Bạc Vị Nam im lặng rất lâu, khiến Văn Thanh lo lắng lắm. Cậu không nhịn được phải ngẩng đầu lên, muốn xem anh có phản ứng thế nào. Ai ngờ vừa nhìn liền rơi thẳng vào một đôi mắt hừng hực lửa.
Cậu rụt rè, khe khẽ nói: “Chủ nhân, mừng ngài về nhà…”
Bạc Vị Nam giống như tới giờ mới thở được. Anh bất ngờ bế bổng Văn Thanh lên, đi về phía bàn làm việc trong phòng.
Văn Thanh kêu lên vì bất ngờ, rồi vội ôm lấy cổ anh.
Bạc Vị Nam liên tục vuốt ve phần lưng của cậu, hơi thở anh nóng rực: “Cưng ơi, em muốn ép chết tôi sao…”
Văn Thanh ngượng đến độ ngón chân cũng ửng hồng. Cậu đặt tay lên vai Bạc Vị Nam: “Anh thích không….”
Đũng quần Bạc Vị Nam đã phồng lên như một cái lều. Anh dùng thứ cứng ngắc đó xấu xa cọ vào đùi cậu, giọng khàn khàn: “Em nói xem tôi có thích hay không, hử? Tôi chỉ nhìn một cái thôi đã cứng đến thế này rồi…”
Văn Thanh lại thẹn thùng đỏ mặt. Cậu cụp mắt không dám nhìn Bạc Vị Nam: “Anh thích thì tốt rồi… Chúng ta ăn cơm trước đi, hôm nay em đã nấu rất nhiều… Ư a….”
Cậu còn chưa dứt lời, cơ thể đã đột ngột giật nảy lên, sau đó không thốt nổi gì nữa. Một tay Bạc Vị Nam ôm lấy eo cậu, môi thì hôn từ cổ xuống điểm nho nhỏ lộ ra nơi ngực.
Nơi này của Văn Thanh cực kỳ nhạy cảm, làm sao chịu nổi kích thích đến vậy. Cậu không nhịn được mà đưa tay đẩy nhẹ Bạc Vị Nam đang chôn đầu vào ngực mình: “Vị Nam… Đừng… Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước có được không…”
Đương nhiên Bạc Vị Nam đời nào chịu dừng lại, tay anh liên tục xoa nắn phần lưng dưới của cậu: “Cưng à, tôi chỉ muốn ăn em trước…”
Giờ Văn Thanh mới nhận ra việc chọn bộ đồ lộ nhiều phần ngực thế này là hành động không sáng suốt đến độ nào. Bạc Vị Nam cứ liếm rồi lại cắn, khiến eo cậu nhũn ra. Tuy hai tay đặt trên vai anh không ngừng khước từ, nhưng chút sức lực nhẹ như mèo này căn bản chẳng mang tới tác dụng gì.
“A…. Vị Nam, dừng lại đi….”
Bạc Vị Nam cảm thấy máu toàn thân đang xông thẳng lên não, cho anh cái cảm giác như thể toàn bộ tế bào trên người đều rừng rực sức sống. Anh đưa tay xuống lần mò, rồi trượt vào dưới lớp quần áo.
Phần dưới của Văn Thanh chỉ có độc một cái quần lót, liền bị Bạc Vị Nam lôi tuột xuống.
Hai chân Văn Thanh vô thức kẹp lấy Bạc Vị Nam: “Đừng! Vị Nam… Chúng ta muộn… Muộn mất…”
Bạc Vị Nam mắt điếc tai ngơ. Vào lúc này, đàn ông ai mà dừng được.
Quần lót bị kéo xuống, có lẽ do tác dụng gợi tình của bộ trang phục này thực sự quá lớn, Bạc Vị Nam thô bạo hơn hẳn những lần trước.
Bạc Vị Nam nhấc hai chân Văn Thanh gác lên vai mình, để hậu huyệt mang cho anh sung sướng cực hạn kia lộ ra trọn vẹn.
“A! Vị Nam…” Tư thế này khiến thân trên của Văn Thanh ngả ra sau, cậu chỉ đành chống tay ra sau lưng để đỡ người.
Bạc Vị Nam giữ nguyên tư thế này, rồi thò một tay mở ngăn kéo bàn ra lục lọi, cuối cùng thế mà lại tìm được một tuýp thuốc bôi trơn chưa mở thật.
Văn Thanh thấy thế thì biết là lần này chẳng chạy được rồi. Cậu đành mềm người ra.
Bạc Vị Nam cúi người hôn lên môi cậu như ban thưởng, rồi anh vặn mở tuýp thuốc, thành thạo làm màn dạo đầu cho Văn Thanh.
Bạc Vị Nam tan làm về nhà đúng giờ như mọi hôm. Vừa mở cửa phòng, anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức xông ra từ bếp. Hít một hơi thật sâu, anh gọi vào trong: “Cưng ơi, tôi về rồi!”
“Em đang làm nốt món cuối, sắp được ăn cơm rồi đây!”
Bạc Vị Nam đặt túi đựng laptop xuống, đáp: “Ừ. À đúng rồi, dưới lầu có đồ chuyển phát nhanh gửi cho em, tôi tiện tay mang lên luôn.”
Anh vừa dứt câu, liền nghe trong nhà có tiếng nồi chảo rơi liểng xiểng. Văn Thanh vội tắt bếp chạy ra. Khi nhìn thấy gói hàng chuyển phát nhanh trên tay Bạc Vị Nam, cậu vội giật ngay lấy: “Hàng đến nhanh thế nhỉ…” Sau đó lo lắng dòm Bạc Vị Nam: “Anh có mở ra xem không đó?”
Bạc Vị Nam thuận miệng đáp: “Không.” Nói rồi anh định ôm lấy cục cưng nhà mình hôn một cái, ai ngờ tay còn chưa chạm được vào chéo áo thì người ta đã ôm gói hàng chạy thẳng về phòng ngủ.
Bạc Vị Nam đứng đó, tay giơ ra cứng đờ giữa không trung, mặt mày ngơ ngác: “Cưng ơi, em mua gì mà bí mật thế?”
Đương nhiên Bạc Vị Nam chẳng hề hay biết Văn Thanh đã mua thứ gì. Mấy ngày tiếp theo, Văn Thanh một lòng một dạ chuẩn bị cho các món ăn sẽ làm trong ngày sinh nhật anh. Thi thoảng cậu lại tự khóa mình trong phòng sách, không biết là làm gì trong đó.
Cuối cùng thì sinh nhật của Bạc Vị Nam cũng tới. Đám bạn đểu kia đều biết giờ anh đã là một ông chồng ngoan mẫu mực, vừa tan làm liền chạy vội về nhà. Thế nên sinh nhật năm nay không tụ tập rượu chè như năm ngoái, mà cả đám thả anh về với vợ.
Người có sinh nhật vào ngày hôm nay được ưu tiên nhất, vậy nên đám bạn đểu kia rốt cục tử tế một lần, thả anh về sớm.
Bạc Vị Nam rất vui. Trên đường về nhà, anh vừa đi vừa ngâm nga hát, lòng biết chắc Văn Thanh đã chuẩn bị chu đáo cho buổi tối nay. Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ yêu nhau, anh cũng đã chờ mong nó từ rất lâu rồi.
Vừa mở cửa nhà, Bạc Vị Nam liền thấy có hai cây nến đang tỏa sáng trên chiếc bàn dài phía trước. Quanh nến là những món ăn nóng hổi còn đang bốc khói nghi ngút, xem chừng là mới được bày ra không lâu.
Phòng không bật đèn, thậm chí cả rèm cửa cũng được thả xuống, chỉ có ánh nến lung linh mang đến hơi ấm và ánh sáng cho căn phòng. Không khí có vẻ rất tuyệt vời.
Bạc Vị Nam cươi tươi rói, quay qua tìm bóng dáng người đã chuẩn bị những thứ này.
“Cưng ơi, em ở đâu, tôi về rồi đây.”
Phòng khách chẳng có một ai, nhà bếp cũng vậy. Còn Tiểu Tra thì trưng cái vẻ đã ăn no uống kỹ, giờ đang nằm ngủ say sưa nơi ổ mèo của bé.
Chỉ còn phòng sách là chưa tìm thử, Bạc Vị Nam nhíu mày, bước tới định mở cửa, ai ngờ cửa khóa trái.
Anh đứng ngoài, gõ nhẹ lên cánh cửa: “Cưng ơi, em đang làm gì trong đó vậy?”
Trong phòng, Văn Thanh chống hai tay lên cửa, mặt mũi đỏ bừng. Cậu không ngờ hôm nay Bạc Vị Nam lại về sớm vậy. Cậu vừa mặc xong đồ thì anh về, chưa có kịp chuẩn bị tâm lý gì sất!
Giờ Văn Thanh đang mặc bộ đồ ngủ gợi tình đặt trên mạng bữa trước. Có lẽ do quần áo hơi chật hay sao đó, mà giờ cậu thấy tim mình như sắp vọt lên đến tận cổ.
Làm sao bây giờ… Cậu còn chưa chuẩn bị xong, sao anh đã về rồi…
Bạc Vị Nam lại gõ lần nữa, rồi tò mò hỏi: “Cưng ơi, sao thế?”
Văn Thanh gần như không thở nổi, họng cậu nghẹn lại, giọng nói cất lên khẽ đến độ khó lắm mới nghe ra:” Em, em… Sao anh, sao anh về sớm thế?”
May mà tai Bạc Vị Nam thính, chỉ nghe một lần đã rõ. Anh cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt mà, đương nhiên tôi phải về sớm. Cưng à, em đang làm gì trong đó thế?”
Văn Thanh căng thẳng gần chết, không thốt nổi một từ.
Dường như Bạc Vị Nam đã đoán được gì đó, anh dịu dàng bảo: “Cưng à, em mở cửa cho tôi vào có được không?”
Văn Thanh cuống như đứng trên đống lửa, cậu biết tự nhốt mình trong này cũng chẳng phải là cách. Trước sau gì cũng phải làm mà thôi. Vốn là để khiến Bạc Vị Nam vui cơ mà, giờ thì hay thật đó, lại đi khóa anh ngoài cửa như vầy.
Văn Thanh cố gắng tự tiếp thêm can đảm cho bản thân. Hít sâu, chờ một phút nữa, à thôi, ba phút nữa, mình sẽ mở cửa…
Tim Bạc Vị Nam như bị một cái đuôi nhỏ cọ qua. Anh không nhịn được mà nói thêm: “Em đang làm gì mà không chịu cho tôi vào, hử?”
Giọng anh hơi cao lên vào chữ “hử” cuối cùng kia, nghe như đang dụ dỗ.
Văn Thanh ngây ngất, từ từ đặt tay lên nắm cửa, mở khóa.
Bạc Vị Nam nghe tiếng khóa mở. Anh biết Văn Thanh đứng ngay phía sau cánh cửa này, vì lẽ đó nên anh chẳng vội vã đẩy cửa đi vào, mà nhẹ nhàng, chầm chậm mở cửa ra từng chút một. Cảm giác đó hệt như thể đang đưa tay xé lớp giấy gói quà tuyệt đẹp.
Phía sau cửa, Văn Thanh cúi đầu, để bản thân dần dần lộ ra dưới mắt người thương. Nhưng mà bản thân cậu thậm chí còn không dám nhìn biểu cảm của anh.
Vào giây phút cảnh cửa được mở hẳn ra, hơi thở của Bạc Vị Nam cũng ngừng lại. Anh đoán được rằng Văn Thanh sẽ cho anh một bất ngờ. Nhưng không đoán được là bất ngờ này sẽ lớn đến vậy.
Bộ trang phục ấy làm bằng ren đen, kiểu dáng bắt chước vẻ ngoài của một chú mèo. Nửa người trên là áo cực ngắn, hơn nữa cổ áo khoét sâu, để hở bờ ngực trắng nõn của người mặc. Nửa dưới là tất lụa màu đen nối với quần lót bằng kẹp tất cùng màu, để lộ một phần đùi trắng mịn. Bên trên tất là một vòng ren hoa.
Đáng yêu nhất chính là, trên đầu Văn Thanh còn đeo đôi tai mèo nho nhỏ, sau lưng lấp ló một cái đuôi mèo màu đen. Trông cậu như một chú mèo mới biến thành người.
Bạc Vị Nam im lặng rất lâu, khiến Văn Thanh lo lắng lắm. Cậu không nhịn được phải ngẩng đầu lên, muốn xem anh có phản ứng thế nào. Ai ngờ vừa nhìn liền rơi thẳng vào một đôi mắt hừng hực lửa.
Cậu rụt rè, khe khẽ nói: “Chủ nhân, mừng ngài về nhà…”
Bạc Vị Nam giống như tới giờ mới thở được. Anh bất ngờ bế bổng Văn Thanh lên, đi về phía bàn làm việc trong phòng.
Văn Thanh kêu lên vì bất ngờ, rồi vội ôm lấy cổ anh.
Bạc Vị Nam liên tục vuốt ve phần lưng của cậu, hơi thở anh nóng rực: “Cưng ơi, em muốn ép chết tôi sao…”
Văn Thanh ngượng đến độ ngón chân cũng ửng hồng. Cậu đặt tay lên vai Bạc Vị Nam: “Anh thích không….”
Đũng quần Bạc Vị Nam đã phồng lên như một cái lều. Anh dùng thứ cứng ngắc đó xấu xa cọ vào đùi cậu, giọng khàn khàn: “Em nói xem tôi có thích hay không, hử? Tôi chỉ nhìn một cái thôi đã cứng đến thế này rồi…”
Văn Thanh lại thẹn thùng đỏ mặt. Cậu cụp mắt không dám nhìn Bạc Vị Nam: “Anh thích thì tốt rồi… Chúng ta ăn cơm trước đi, hôm nay em đã nấu rất nhiều… Ư a….”
Cậu còn chưa dứt lời, cơ thể đã đột ngột giật nảy lên, sau đó không thốt nổi gì nữa. Một tay Bạc Vị Nam ôm lấy eo cậu, môi thì hôn từ cổ xuống điểm nho nhỏ lộ ra nơi ngực.
Nơi này của Văn Thanh cực kỳ nhạy cảm, làm sao chịu nổi kích thích đến vậy. Cậu không nhịn được mà đưa tay đẩy nhẹ Bạc Vị Nam đang chôn đầu vào ngực mình: “Vị Nam… Đừng… Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước có được không…”
Đương nhiên Bạc Vị Nam đời nào chịu dừng lại, tay anh liên tục xoa nắn phần lưng dưới của cậu: “Cưng à, tôi chỉ muốn ăn em trước…”
Giờ Văn Thanh mới nhận ra việc chọn bộ đồ lộ nhiều phần ngực thế này là hành động không sáng suốt đến độ nào. Bạc Vị Nam cứ liếm rồi lại cắn, khiến eo cậu nhũn ra. Tuy hai tay đặt trên vai anh không ngừng khước từ, nhưng chút sức lực nhẹ như mèo này căn bản chẳng mang tới tác dụng gì.
“A…. Vị Nam, dừng lại đi….”
Bạc Vị Nam cảm thấy máu toàn thân đang xông thẳng lên não, cho anh cái cảm giác như thể toàn bộ tế bào trên người đều rừng rực sức sống. Anh đưa tay xuống lần mò, rồi trượt vào dưới lớp quần áo.
Phần dưới của Văn Thanh chỉ có độc một cái quần lót, liền bị Bạc Vị Nam lôi tuột xuống.
Hai chân Văn Thanh vô thức kẹp lấy Bạc Vị Nam: “Đừng! Vị Nam… Chúng ta muộn… Muộn mất…”
Bạc Vị Nam mắt điếc tai ngơ. Vào lúc này, đàn ông ai mà dừng được.
Quần lót bị kéo xuống, có lẽ do tác dụng gợi tình của bộ trang phục này thực sự quá lớn, Bạc Vị Nam thô bạo hơn hẳn những lần trước.
Bạc Vị Nam nhấc hai chân Văn Thanh gác lên vai mình, để hậu huyệt mang cho anh sung sướng cực hạn kia lộ ra trọn vẹn.
“A! Vị Nam…” Tư thế này khiến thân trên của Văn Thanh ngả ra sau, cậu chỉ đành chống tay ra sau lưng để đỡ người.
Bạc Vị Nam giữ nguyên tư thế này, rồi thò một tay mở ngăn kéo bàn ra lục lọi, cuối cùng thế mà lại tìm được một tuýp thuốc bôi trơn chưa mở thật.
Văn Thanh thấy thế thì biết là lần này chẳng chạy được rồi. Cậu đành mềm người ra.
Bạc Vị Nam cúi người hôn lên môi cậu như ban thưởng, rồi anh vặn mở tuýp thuốc, thành thạo làm màn dạo đầu cho Văn Thanh.
Tác giả :
Tô Lam Y