Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Chương 86: Thế giới ngầm chỗi dậy
Tiếng súng nổ và chiếc xe cảnh sát hộ tống đi phía sau bị hạ, hai xe cảnh sát đi phía trước biết được đoàn xe của họ bị tấn công. Hai chiếc xe cảnh sát vội tăng tốc tháo chạy, bỏ lại chiếc xe cảnh sát xấu số, trong sự truy đuổi gắt gao của tội phạm.
Cảnh sát lúc này bất ngờ đổi vai thành con mồi bị săn đuổi trong chính thành phố nơi họ bảo vệ.
Bên trong chiếc xe cảnh sát xấu số bị lật. Bốn viên cảnh sát lộn ngược xuống trần xe.
Viên cảnh sát lái chiếc xe cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng anh vẫn cố đẩy mạnh cánh cửa xe để chui ra ngoài. Sau vài phút cố gắng anh ta cũng chui được ra ngoài.
Hít lấy chút không khi trong lành cho tỉnh táo, viên cảnh sát lái xe liền quay lại, từ vị trí cửa xe ghế lái nhìn vào bên trong xe. Lúc này anh ta mới nhìn thấy người đồng nghiệp của mình ngồi ở ghế phụ, đầu ngẹo sang một bên mắt trợn trừng không còn hơi thở. Lo lắng cho những người còn lại anh vội vàng mở cửa xe phía sau nhìn vào trong. Thấy hai người đồng nghiệp lộn ngược ở cabin phía sau, người đầy máu nhưng vẫn còn hơi thở. Họ chỉ bị bất tỉnh mà thôi.
Viên cảnh sát lái chiếc xe cố hết sức lôi hai người đồng nghiệp của mình ra khỏi xe. Sau khi lôi họ ra khỏi xe và kiểm tra qua, viên cảnh sát lái chiếc xe thấy một người đồng nghiệp bị thương rất nặng, trên ngực có tới ba vết thương do đạn bắn gây ra, cộng thêm chấn thương do va chạm khi xe tông và bị lật, tình trạng của người này rất nguy kịch. Người còn lại thì chỉ trúng một viên đạn trên bả vai và có chút vết thương trên đầu nhưng không quá nguy hiểm hiện anh ta chỉ bất tỉnh mà thôi.
Có vài chiếc xe chạy qua nhưng thấy là do tội phạm cùng cảnh sát bắn nhau không ai dám dừng lại.
Nhìn hai người đồng nghiệp bị thương bất tỉnh viên cảnh sát lái chiếc xe khó nhọc cầm lấy bộ đàm nói: “Trung tâm đây là xe cảnh sát 341 đang trên đường làm nhiệm vụ áp giải tội phạm, đoàn xe của chúng tôi bị tấn công, xe 341 bị lật, có hai sĩ quan bị bắn đang trong tình trạng nguy kịch, một sĩ quan bị hạ, yêu cầu chi viện khẩn cấp. Nhắc lại có hai sĩ quan bị thương nặng, một sĩ quan bị hạ yêu cầu chi viện khẩn cấp.”
“Trung tâm nghe rõ. Hiện anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở gần gã tư… đoạn giao nhau giữa đường…”
“Đã rõ, xe cứu thương và chi viện sẽ tới ngay, hãy chăm sóc cho đồng nghiệp của mình.”
Lúc này viên cảnh sát bị thương nặng nhất tỉnh dậy, anh ta ho khù khù ra máu. Viên cảnh sát lái xe thấy vậy hốt hoảng tiến tới cúi người xuống nói: “Cố gắng lên xe cứu thương đang tới.”
Viên cảnh sát bị thương nặng ánh mắt đảo quanh, thấy còn thiếu một người anh ta cố nói: “Còn…” Thì không nói được nữa mà ho ra máu.
Viên cảnh sát lái chiếc xe mặt màu ủ rũ lắc đầu nói: “Cậu ý không qua được.”
Viên cảnh sát nghe vậy ánh mắt thất thần. Rồi hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đẫm máu của anh. Anh hối hận vì đã không nghe theo lời của đồng nghiệp và anh… chút hơi thở cuối cùng trong sự day dứt.
“A…” Nhìn người đồng nghiệp thứ hai ra đi trước mắt mình viên cảnh sát lái chiếc xe cảm thấy đau đớn, anh ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng thét của anh đánh thức viên cảnh sát còn lại đang bất tỉnh. Người này tỉnh dậy nhìn thấy người đồng nghiệp mới vừa rồi còn ngồi cười đùa bên cạnh mình trong xe nằm chết trên đường anh ta loạng choạng bò tới.
“Tôi… biết nói gì với vợ cậu bây giờ… còn thằng nhóc nữa… hôm qua nó còn nói với tôi chú phải bảo vệ bố cháu…” Viên cảnh sát vừa tỉnh dậy ánh mắt bi thương đối với người cảnh sát vừa chết nói.
Ánh mắt đỏ lừ đầy đau đớn và tức giận viên cảnh sát mới tỉnh lại nói với viên cảnh sát lái chiếc xe: “Tôi muốn bắt lũ khốn đó, cậu giúp tôi lái xe truy đuổi chúng được chứ?”
“Được. Tôi đi chặn lại một chiếc xe, cậu lấy chút vũ khí trong xe rồi hai người chúng ta đuổi theo.” Viên cảnh sát lái chiếc xe nghe vậy liền đồng ý bởi anh ta cũng đang rất giận dữ.
Viên cảnh sát lái chiếc xe chạy ra đường ra hiệu cho một chiếc Chevrolet Trailblazer đang chạy tới dừng lại, nhưng điều mà anh không ngờ tới đó là chiếc Chevrolet Trailblazer không những không giảm tốc khi thấy cảnh sát cầm súng ra hiệu lệnh dừng lại, mà nó còn tăng tốc độ vọt lên đồng thời cửa kính chiếc xe cũng hạ xuống. Một nòng súng tối om chĩa ra ngoài, hướng về phía viên cảnh sát mới tỉnh dậy đang ôm theo mấy khẩu súng chạy ra đường.
“Đoành… Đoành… phịch…” Chiếc xe đụng bay viên cảnh sát lái xe lên không trung rồi rơi xuống đường ánh mắt trợn trừng không tin nổi, còn viên cảnh sát chạy tới thì hứng một loạt đạn bắn, ngã gục trên đường.
Ai có thể ngờ tới chiếc xe bị viên cảnh sát chặn lại, lại là xe của đồng bọn lũ tội phạm vừa mới tấn công họ. Lũ tội phạm này dốt cuộc nghĩ gì mà lại làm vậy?
Bên trong chiếc xe của lũ tội phạm vừa đâm chết và bắn hạ hai viên cảnh sát còn lại của chiếc xe cảnh sát xấu số vang lên tiếng nói.
“Chỉ vì một thằng con hoang, giết nhiều cảnh sát như vậy…” Tên thò súng ra ngoài bắn chết viên cảnh sát nói.
Tên lái xe khó chịu nói: “Mày nghĩ tao muốn sao? Đây là lệnh của sếp. Nếu mày muốn chết có thể không làm theo.”
Tên ngồi ở ghế sau nói: “Hai chúng mày đừng tranh cãi. Sếp không phải vì thằng mắc dịch đó, mới ra lệnh cho chúng ta làm vậy. Đây là lời tuyên chiến của tổ chức chúng ta với cảnh sát.”
Tên thò súng ra bắn thắc mắc nói: “Tuyên chiến? Với cảnh sát?”
“Đúng! Thế giới ngầm đang chỗi dậy, mà chúng ta không phải thế lực đầu tiên làm vậy. Bọn mày cứ chờ mà xem, thành phố này rồi sẽ nằm trong tay sếp.” Tên ngồi ở ghế sau nói xong, lại thấy hai gã đồng bọn vẫn còn ngẩn ngơ không hiểu gì thì nói tiếp: “Được rồi nhanh lên đuổi theo, còn rất nhiều con mồi đang đợi chúng ta đi săn.”
Điều gì khiến cho lũ tội phạm vốn chỉ trốn tránh hoạt động trong bí mật, dám tuyên chiến và giết hại cảnh sát ngang nhiên như vậy?
Cảnh sát lúc này bất ngờ đổi vai thành con mồi bị săn đuổi trong chính thành phố nơi họ bảo vệ.
Bên trong chiếc xe cảnh sát xấu số bị lật. Bốn viên cảnh sát lộn ngược xuống trần xe.
Viên cảnh sát lái chiếc xe cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng anh vẫn cố đẩy mạnh cánh cửa xe để chui ra ngoài. Sau vài phút cố gắng anh ta cũng chui được ra ngoài.
Hít lấy chút không khi trong lành cho tỉnh táo, viên cảnh sát lái xe liền quay lại, từ vị trí cửa xe ghế lái nhìn vào bên trong xe. Lúc này anh ta mới nhìn thấy người đồng nghiệp của mình ngồi ở ghế phụ, đầu ngẹo sang một bên mắt trợn trừng không còn hơi thở. Lo lắng cho những người còn lại anh vội vàng mở cửa xe phía sau nhìn vào trong. Thấy hai người đồng nghiệp lộn ngược ở cabin phía sau, người đầy máu nhưng vẫn còn hơi thở. Họ chỉ bị bất tỉnh mà thôi.
Viên cảnh sát lái chiếc xe cố hết sức lôi hai người đồng nghiệp của mình ra khỏi xe. Sau khi lôi họ ra khỏi xe và kiểm tra qua, viên cảnh sát lái chiếc xe thấy một người đồng nghiệp bị thương rất nặng, trên ngực có tới ba vết thương do đạn bắn gây ra, cộng thêm chấn thương do va chạm khi xe tông và bị lật, tình trạng của người này rất nguy kịch. Người còn lại thì chỉ trúng một viên đạn trên bả vai và có chút vết thương trên đầu nhưng không quá nguy hiểm hiện anh ta chỉ bất tỉnh mà thôi.
Có vài chiếc xe chạy qua nhưng thấy là do tội phạm cùng cảnh sát bắn nhau không ai dám dừng lại.
Nhìn hai người đồng nghiệp bị thương bất tỉnh viên cảnh sát lái chiếc xe khó nhọc cầm lấy bộ đàm nói: “Trung tâm đây là xe cảnh sát 341 đang trên đường làm nhiệm vụ áp giải tội phạm, đoàn xe của chúng tôi bị tấn công, xe 341 bị lật, có hai sĩ quan bị bắn đang trong tình trạng nguy kịch, một sĩ quan bị hạ, yêu cầu chi viện khẩn cấp. Nhắc lại có hai sĩ quan bị thương nặng, một sĩ quan bị hạ yêu cầu chi viện khẩn cấp.”
“Trung tâm nghe rõ. Hiện anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở gần gã tư… đoạn giao nhau giữa đường…”
“Đã rõ, xe cứu thương và chi viện sẽ tới ngay, hãy chăm sóc cho đồng nghiệp của mình.”
Lúc này viên cảnh sát bị thương nặng nhất tỉnh dậy, anh ta ho khù khù ra máu. Viên cảnh sát lái xe thấy vậy hốt hoảng tiến tới cúi người xuống nói: “Cố gắng lên xe cứu thương đang tới.”
Viên cảnh sát bị thương nặng ánh mắt đảo quanh, thấy còn thiếu một người anh ta cố nói: “Còn…” Thì không nói được nữa mà ho ra máu.
Viên cảnh sát lái chiếc xe mặt màu ủ rũ lắc đầu nói: “Cậu ý không qua được.”
Viên cảnh sát nghe vậy ánh mắt thất thần. Rồi hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đẫm máu của anh. Anh hối hận vì đã không nghe theo lời của đồng nghiệp và anh… chút hơi thở cuối cùng trong sự day dứt.
“A…” Nhìn người đồng nghiệp thứ hai ra đi trước mắt mình viên cảnh sát lái chiếc xe cảm thấy đau đớn, anh ngửa mặt lên trời thét dài.
Tiếng thét của anh đánh thức viên cảnh sát còn lại đang bất tỉnh. Người này tỉnh dậy nhìn thấy người đồng nghiệp mới vừa rồi còn ngồi cười đùa bên cạnh mình trong xe nằm chết trên đường anh ta loạng choạng bò tới.
“Tôi… biết nói gì với vợ cậu bây giờ… còn thằng nhóc nữa… hôm qua nó còn nói với tôi chú phải bảo vệ bố cháu…” Viên cảnh sát vừa tỉnh dậy ánh mắt bi thương đối với người cảnh sát vừa chết nói.
Ánh mắt đỏ lừ đầy đau đớn và tức giận viên cảnh sát mới tỉnh lại nói với viên cảnh sát lái chiếc xe: “Tôi muốn bắt lũ khốn đó, cậu giúp tôi lái xe truy đuổi chúng được chứ?”
“Được. Tôi đi chặn lại một chiếc xe, cậu lấy chút vũ khí trong xe rồi hai người chúng ta đuổi theo.” Viên cảnh sát lái chiếc xe nghe vậy liền đồng ý bởi anh ta cũng đang rất giận dữ.
Viên cảnh sát lái chiếc xe chạy ra đường ra hiệu cho một chiếc Chevrolet Trailblazer đang chạy tới dừng lại, nhưng điều mà anh không ngờ tới đó là chiếc Chevrolet Trailblazer không những không giảm tốc khi thấy cảnh sát cầm súng ra hiệu lệnh dừng lại, mà nó còn tăng tốc độ vọt lên đồng thời cửa kính chiếc xe cũng hạ xuống. Một nòng súng tối om chĩa ra ngoài, hướng về phía viên cảnh sát mới tỉnh dậy đang ôm theo mấy khẩu súng chạy ra đường.
“Đoành… Đoành… phịch…” Chiếc xe đụng bay viên cảnh sát lái xe lên không trung rồi rơi xuống đường ánh mắt trợn trừng không tin nổi, còn viên cảnh sát chạy tới thì hứng một loạt đạn bắn, ngã gục trên đường.
Ai có thể ngờ tới chiếc xe bị viên cảnh sát chặn lại, lại là xe của đồng bọn lũ tội phạm vừa mới tấn công họ. Lũ tội phạm này dốt cuộc nghĩ gì mà lại làm vậy?
Bên trong chiếc xe của lũ tội phạm vừa đâm chết và bắn hạ hai viên cảnh sát còn lại của chiếc xe cảnh sát xấu số vang lên tiếng nói.
“Chỉ vì một thằng con hoang, giết nhiều cảnh sát như vậy…” Tên thò súng ra ngoài bắn chết viên cảnh sát nói.
Tên lái xe khó chịu nói: “Mày nghĩ tao muốn sao? Đây là lệnh của sếp. Nếu mày muốn chết có thể không làm theo.”
Tên ngồi ở ghế sau nói: “Hai chúng mày đừng tranh cãi. Sếp không phải vì thằng mắc dịch đó, mới ra lệnh cho chúng ta làm vậy. Đây là lời tuyên chiến của tổ chức chúng ta với cảnh sát.”
Tên thò súng ra bắn thắc mắc nói: “Tuyên chiến? Với cảnh sát?”
“Đúng! Thế giới ngầm đang chỗi dậy, mà chúng ta không phải thế lực đầu tiên làm vậy. Bọn mày cứ chờ mà xem, thành phố này rồi sẽ nằm trong tay sếp.” Tên ngồi ở ghế sau nói xong, lại thấy hai gã đồng bọn vẫn còn ngẩn ngơ không hiểu gì thì nói tiếp: “Được rồi nhanh lên đuổi theo, còn rất nhiều con mồi đang đợi chúng ta đi săn.”
Điều gì khiến cho lũ tội phạm vốn chỉ trốn tránh hoạt động trong bí mật, dám tuyên chiến và giết hại cảnh sát ngang nhiên như vậy?
Tác giả :
Samurai Đen