Tony Cùng Binh Đoàn Sủng Vật
Chương 6
Mối họa từ sâu bệnh trong vườn tạm thời bị loại trừ. Tony có nhiều thời gian hơn dành cho việc khác.
Tony bắt đầu nghiên cứu cách tận dụng khả năng của hệ thống để kiếm tiền cho bản thân. Điều Tony có thể nghĩ được đó là huấn luyện chó. Trước mắt Tony cũng không nghĩ ra được cách gì để lợi dụng hệ thống giúp mình kiếm tiến ngoài cách này.
Các gia đình nuôi chó làm thú cưng và dùng bảo vệ nhà rất phổ biến. Các chú chó thì không phải con nào cũng nghe lời và thông minh. Nhiều chú chó khá là quậy phá và chúng cần được huấn luyện để trở lên nghe lời và dễ bảo hơn.
Tony thực ra không có chút kiến thức nghiệp vụ gì về dạy bảo những chú chó cả. Tự tin của Tony đến từ hệ thống, Tony tin tưởng những chú chó khi rơi vào tay cậu, cậu có thể biến chúng thành những chú chó ngoan ngoãn nhất, nghe lời nhất.
Điều khó khăn nhất lúc này với Tony là làm thế nào để thuyết phục được người khác tin tưởng và giao phó chú chó của họ cho cậu huấn luyện. Tony còn quá trẻ, đó là một trở ngại lớn của cậu.
Muốn thuần hóa một chú chó yêu cầu tiêu tốn 200 sinh mệnh lực. Đây là một con số không hề nhỏ. Những chú kiến và đàn ong bắp cày hiện tại mỗi ngày chỉ kiếm đủ điểm sinh mệnh cho Tony bổ sung thêm các chú kiến vào đội quân của mình mà thôi.
Vườn rau vẫn cần tăng thêm đội quân bảo vệ. Chỉ 5.000 con kiến là không đủ để bảo vệ toàn bộ vườn rau an toàn tuyệt đối. Hiện tại đội quân kiến của Tony phải hoạt động 18 đến 20 tiếng một ngày. Chúng hoạt động theo kiểu càn quét, sau khi một khu vực bị tiêu diệt sạch bóng sâu bênh chúng kéo qua khu vực khác mà không có con kiến nào ở lại tuần tra bảo vệ những khu vực đã sạch bệnh.
Khu vực đã sạch bệnh sẽ có sâu bệnh mới tới xâm nhập, tuy số lượng ít và gây thiệt hại nhỏ không đáng kể. Tony không thích bất kỳ thiệt hại nào dù là nhỏ nhất, đã có hệ thống vì vậy yêu cầu của cậu cao hơn rất nhiều. Tony hi vọng mỗi một khu vực của vườn rau đều có một lượng kiến nhất định ở lại bảo vệ tuần tra. Nhưng trước mắt Tony không làm được điều đó. Cậu chỉ có thể chậm rãi tiến hành mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ thì Tony bị tiếng điện thoại gọi làm cho bừng tỉnh.
Nhìn người gọi đến là Alex, Tony liền trả lời.
“Alex lại có chuyện gì vậy?”
Alẽ nói: “Max ra viện rồi đấy. Thế cậu đã đi thăm Max chưa?”
“Chết thật! Mình vẫn chưa đi thăm Max.” Tony nói rồi mới nghĩ ra kể từ ngày Alex gọi cho cậu, cậu chưa đi thăm Max cũng như chưa gọi một cuộc điện thoại nào cho Max.
“Tony cậu như vậy là không được rồi.” Alex có phần trách móc Tony.
Tony nhìn đồng hồ mới có 8 giờ 30 tối. Nghĩ nhanh nói: “Alex mai cậu không bạn gì chứ? Nếu không tối nay chúng ta qua nhà Max ngủ cùng cậu ý đi?”
“Tối nay? Ngay bây giờ?” Alex hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Tony. Mặc dù chuyện ba người cậu ngủ cùng nhau là chuyện quá bình thường. Nhưng Alex cũng không nhớ rõ lần gần nhất ba người ngủ cùng với nhau là khi nào.
Tony nói: “Đúng, mình nghĩ mấy ngày ở trong viện Max chắc buồn đến thối ruột rồi. Giờ được về nhà cậu ý chắc rất mong có người trò chuyện cùng, không bằng sang thăm cậu ý rồi ở lại trò chuyện cùng nhau. Cũng lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau, không phải sao?”
“Ừm vậy cũng được. Gặp cậu ở nhà Max.” Alex nói cậu cuối trước khi cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau Tony đã có mặt ở trước cửa nhà Max.
“Chào chú Jimmy!” Tony nhìn thấy cha của Max ra mở cửa cho mình nói.
Jimmy nói: “Là Tony đấy à. Vào đi cháu.”
“Vâng là cháu. Dạo này chú thế nào?” Tony vừa đi vào nhà vừa nói.
Jimmy nói: “Chú thì có thể thế nào được nữa. Cháu tới thăm Max hả?”
Tony nói: “Vâng mấy hôm Max nằm viện cháu không tới thăm cậu ý được. Cháu thấy ngại quá. Không biết Max có trách móc gì cháu không?”
Jimmy vỗ vai Tony nói: “Thằng nhóc này nói gì vậy? Cháu cùng Max chơi với nhau từ khi còn bé tý. Chú lại không biết cháu là người thế nào sao?”
Jimmy nói tiếp: “Gần đây bận chuyện gì phải không?”
Tony trả lời: “Dạ là vườn rau nhà cháu, đợt này châu chấu nở nhiều quá, làm cho cả nhà cháu sứt đầu mẻ trán.”
Jimmy nói: “Ừm, khí hậu ngày càng ấm lên, sâu bệnh đúng là càng ngày càng hoành hoành. Nhất là trồng rau hữu cơ như gia đình cháu thì vất vả rồi. Ai bảo cha cháu không chịu đầu tư làm nhà kính.”
Tony nói: “Nhà cháu thì lấy đâu ra tiền mà làm nhà kính”
“Lúc khác chú cháu ta lại tâm sự cháu lên lầu với Max đi thằng bé nằm viện mấy hốm đến phát ngán. Mấy ngày nay ta nghe nó kêu ca đến thấy phiền.” Jimmy nói.
“Vâng, mà cháu không thấy cô Jeny đâu.” Tony hỏi về mẹ Max.
Jimmy nói: “Jeny hả, cô ý hôm nay làm ca đêm.”
Tony nói: “Ra vậy, thôi cháu lên gác với Max đây.”
Jimmy nói: “Ừm, Alex nó ở trên lầu với Max rồi đấy, nó đến trước cháu có mấy phút.”
“Dạ!” Tony đáp lại một tiếng thì đi lên lầu.
Nhìn bộ dáng Tony rón rén vào phòng như một tội đồ Max nằm trên giường không nhịn được nói:
“Tony cậu làm gì mà không đến bệnh viện thăm tớ?”
“Dạo này trang trại nhều việc quá, không phải hôm nay tớ tới thăm cậu sao?”
Tony bắt đầu nghiên cứu cách tận dụng khả năng của hệ thống để kiếm tiền cho bản thân. Điều Tony có thể nghĩ được đó là huấn luyện chó. Trước mắt Tony cũng không nghĩ ra được cách gì để lợi dụng hệ thống giúp mình kiếm tiến ngoài cách này.
Các gia đình nuôi chó làm thú cưng và dùng bảo vệ nhà rất phổ biến. Các chú chó thì không phải con nào cũng nghe lời và thông minh. Nhiều chú chó khá là quậy phá và chúng cần được huấn luyện để trở lên nghe lời và dễ bảo hơn.
Tony thực ra không có chút kiến thức nghiệp vụ gì về dạy bảo những chú chó cả. Tự tin của Tony đến từ hệ thống, Tony tin tưởng những chú chó khi rơi vào tay cậu, cậu có thể biến chúng thành những chú chó ngoan ngoãn nhất, nghe lời nhất.
Điều khó khăn nhất lúc này với Tony là làm thế nào để thuyết phục được người khác tin tưởng và giao phó chú chó của họ cho cậu huấn luyện. Tony còn quá trẻ, đó là một trở ngại lớn của cậu.
Muốn thuần hóa một chú chó yêu cầu tiêu tốn 200 sinh mệnh lực. Đây là một con số không hề nhỏ. Những chú kiến và đàn ong bắp cày hiện tại mỗi ngày chỉ kiếm đủ điểm sinh mệnh cho Tony bổ sung thêm các chú kiến vào đội quân của mình mà thôi.
Vườn rau vẫn cần tăng thêm đội quân bảo vệ. Chỉ 5.000 con kiến là không đủ để bảo vệ toàn bộ vườn rau an toàn tuyệt đối. Hiện tại đội quân kiến của Tony phải hoạt động 18 đến 20 tiếng một ngày. Chúng hoạt động theo kiểu càn quét, sau khi một khu vực bị tiêu diệt sạch bóng sâu bênh chúng kéo qua khu vực khác mà không có con kiến nào ở lại tuần tra bảo vệ những khu vực đã sạch bệnh.
Khu vực đã sạch bệnh sẽ có sâu bệnh mới tới xâm nhập, tuy số lượng ít và gây thiệt hại nhỏ không đáng kể. Tony không thích bất kỳ thiệt hại nào dù là nhỏ nhất, đã có hệ thống vì vậy yêu cầu của cậu cao hơn rất nhiều. Tony hi vọng mỗi một khu vực của vườn rau đều có một lượng kiến nhất định ở lại bảo vệ tuần tra. Nhưng trước mắt Tony không làm được điều đó. Cậu chỉ có thể chậm rãi tiến hành mà thôi.
Đang miên man suy nghĩ thì Tony bị tiếng điện thoại gọi làm cho bừng tỉnh.
Nhìn người gọi đến là Alex, Tony liền trả lời.
“Alex lại có chuyện gì vậy?”
Alẽ nói: “Max ra viện rồi đấy. Thế cậu đã đi thăm Max chưa?”
“Chết thật! Mình vẫn chưa đi thăm Max.” Tony nói rồi mới nghĩ ra kể từ ngày Alex gọi cho cậu, cậu chưa đi thăm Max cũng như chưa gọi một cuộc điện thoại nào cho Max.
“Tony cậu như vậy là không được rồi.” Alex có phần trách móc Tony.
Tony nhìn đồng hồ mới có 8 giờ 30 tối. Nghĩ nhanh nói: “Alex mai cậu không bạn gì chứ? Nếu không tối nay chúng ta qua nhà Max ngủ cùng cậu ý đi?”
“Tối nay? Ngay bây giờ?” Alex hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Tony. Mặc dù chuyện ba người cậu ngủ cùng nhau là chuyện quá bình thường. Nhưng Alex cũng không nhớ rõ lần gần nhất ba người ngủ cùng với nhau là khi nào.
Tony nói: “Đúng, mình nghĩ mấy ngày ở trong viện Max chắc buồn đến thối ruột rồi. Giờ được về nhà cậu ý chắc rất mong có người trò chuyện cùng, không bằng sang thăm cậu ý rồi ở lại trò chuyện cùng nhau. Cũng lâu rồi chúng ta không ngủ cùng nhau, không phải sao?”
“Ừm vậy cũng được. Gặp cậu ở nhà Max.” Alex nói cậu cuối trước khi cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau Tony đã có mặt ở trước cửa nhà Max.
“Chào chú Jimmy!” Tony nhìn thấy cha của Max ra mở cửa cho mình nói.
Jimmy nói: “Là Tony đấy à. Vào đi cháu.”
“Vâng là cháu. Dạo này chú thế nào?” Tony vừa đi vào nhà vừa nói.
Jimmy nói: “Chú thì có thể thế nào được nữa. Cháu tới thăm Max hả?”
Tony nói: “Vâng mấy hôm Max nằm viện cháu không tới thăm cậu ý được. Cháu thấy ngại quá. Không biết Max có trách móc gì cháu không?”
Jimmy vỗ vai Tony nói: “Thằng nhóc này nói gì vậy? Cháu cùng Max chơi với nhau từ khi còn bé tý. Chú lại không biết cháu là người thế nào sao?”
Jimmy nói tiếp: “Gần đây bận chuyện gì phải không?”
Tony trả lời: “Dạ là vườn rau nhà cháu, đợt này châu chấu nở nhiều quá, làm cho cả nhà cháu sứt đầu mẻ trán.”
Jimmy nói: “Ừm, khí hậu ngày càng ấm lên, sâu bệnh đúng là càng ngày càng hoành hoành. Nhất là trồng rau hữu cơ như gia đình cháu thì vất vả rồi. Ai bảo cha cháu không chịu đầu tư làm nhà kính.”
Tony nói: “Nhà cháu thì lấy đâu ra tiền mà làm nhà kính”
“Lúc khác chú cháu ta lại tâm sự cháu lên lầu với Max đi thằng bé nằm viện mấy hốm đến phát ngán. Mấy ngày nay ta nghe nó kêu ca đến thấy phiền.” Jimmy nói.
“Vâng, mà cháu không thấy cô Jeny đâu.” Tony hỏi về mẹ Max.
Jimmy nói: “Jeny hả, cô ý hôm nay làm ca đêm.”
Tony nói: “Ra vậy, thôi cháu lên gác với Max đây.”
Jimmy nói: “Ừm, Alex nó ở trên lầu với Max rồi đấy, nó đến trước cháu có mấy phút.”
“Dạ!” Tony đáp lại một tiếng thì đi lên lầu.
Nhìn bộ dáng Tony rón rén vào phòng như một tội đồ Max nằm trên giường không nhịn được nói:
“Tony cậu làm gì mà không đến bệnh viện thăm tớ?”
“Dạo này trang trại nhều việc quá, không phải hôm nay tớ tới thăm cậu sao?”
Tác giả :
Samurai Đen