Tống Y
Chương 159: Quái bệnh không có mạch
Diêm Diệu Thủ phe phẩy quạt nói với Mị Nhi: “Ngươi là gái lầu xanh, nam nhân quỳ gối, bám váy ngươi, vung tiền như rác vì ngươi. Ngươi giống như con gà mái mặc váy, biết trang điểm, hàng đêm động phòng thay đổi tân lang. Ngươi đã đón tiếp không biết bao nhiêu nam nhân, bao nhiêu lệ tương tư đã đổ vì ngươi. Ngươi đã nếm trải tư vị nam nhân biết bao lần, sao lại bảo là mệnh khổ? Ta thấy ngươi mệnh tốt, rất tốt. Không biết kiếp trước ngươi tu hành thế nào. Tích bao nhiêu âm đức, đã tụng bao nhiêu kinh, gõ bao nhiêu mõ mới có được phúc phận kiếp này, đón nhận hàng ngàn, hàng vạn ơn mưa móc của nam nhân. Ha ha ha”.
Cho tới bây giờ Mị Nhi bị người đời nhục mạ là chuyện thường. Nếu người bên ngoài chê cười, Mị Nhi không mỉa mai đáp trả nàng cũng thấy bình thường. Nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác, muội tử kết nghĩa và đồ tôn của Đỗ Văn Hạo miệt thị nàng. Hai người này giống như đại diện cho thái độ của Đỗ Văn Hạo nên Mị Nhi cảm thấy chua xót, nước mắt tuôn rơi. Nàng vung tay áo đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Bàng Vũ Cầm vội tiến lên nói: “Cô nương, xin đợi chút!” Nói xong nàng quay đầu trợn mắt nhìn Diêm Diệu Thủ: “Ngươi ăn nói cái gì vậy? Những lời này ngươi đến thanh lâu mà nói. Mị Nhi cô nương đến cầu y, là một người bệnh. Sư phụ ngươi không dạy ngươi y đức à?”
Diêm Diệu Thủ cuống cuồng sợ hãi, hắn thu quạt lại rồi chắp tay, cúi dạp xuống thi lễ: “Tổ sư nương. Đồ nhi biết tội rồi!”.
Bàng Vũ Cầm hừ một tiếng rồi nàng quay đầu nói với Mị Nhi: “Cô nương, thật sự xin lỗi. Bọn họ ăn nói không đúng. Cô nương đừng để ý”.
“Cám ơn tấu tử!” Mị Nhi rơi lệ nói. Nàng liếc mắt nhìn Tuyết Phi Nhi, cắn răng quay lại ghế ngồi: “Tỷ tỷ cư xử thất lễ. Mời muội muội tiếp tục xem bệnh cho tỷ tỷ”.
Tuyết Phi Nhi thấy Mị Nhi nói vậy, nàng cũng thấy hơi quá nên nàng nín cười, khẽ ho nhẹ. Nàng hỏi Mị Nhi: “Cô nương thấy trong người như thế nào?”
“Ngực đập nhanh, mạnh, khó thở. Tay, chân không có lực, thường xuyên tê dại, nhất là tay trái và chân trái”.
“Có ho không?”
“Không”.
Tuyết Phi Nhi đã có kinh nghiêm chữa trị chứng phong hàn, nhưng Mị Nhi lại không có dấu hiệu gì của bệnh cảm phong hàn, ngay cả một triệu chứng nhỏ cũng không có. Nàng không biết kết luận là bệnh gì, nhưng nàng không muốn thừa nhận mình không chẩn đoán được. Nàng trầm tư suy nghĩ một lát rồi quay sang gật đầu ra hiệu với Bàng Vũ Cầm nhưng thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vũ Cầm nàng đành phải hỏi: “Trước kia thì sao? Trước kia ngươi có thấy bị làm sao không?”
“Trong năm nay, các ngón tay thường có cảm giác lạnh, tay, chân đổ mồ hôi. Thường xuyên có triệu chứng chóng mặt, hoa mắt. Đầu lại đau nữa”.
Đau đầu? Rốt cục Tuyết Phi Nhi đã nắm được một triệu chứng để tìm ra chứng bệnh: “Đau đầu! Chứng bệnh này rất dễ chữa trị! Đau đầu thống. Thiên thu tán chuyên trị chứng bệnh đau đầu kéo dài. Được rồi để ta kê đơn cho cô nương”.
“Nhưng muội tử vẫn chưa bắt mạch cho ta”
“Bắt mạch? Đúng, đúng. Bắt mạch!” Tuyết Phi Nhi cảm thấy lúng túng. Nàng giống như đứa hài tử quên làm bài bị ông đồ bắt được. Nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: “Bắt mạch gì? Ngươi không tự kéo tay áo lên ta làm sao bắt mạch cho ngươi được?”
Mị Nhi vội kéo ống tay áo lên, nàng đặt tay phải ở trên cái gối để xem mạch.
Tuyết Phi Nhi kéo tay của mị Nhi ra: “Duỗi tay ra! Tay ngươi cong như thế ta không bắt mạch được”.
Mặc dù võ công của Tuyết Phi Nhi giống như mèo quào nhưng nàng dùng sức bóp chặt cổ tay của Mị Nhi làm cho Mị Nhi đau đớn kêu lên “ôi chao”
“Sao vậy? Làm ngươi đau à? Ngươi yếu quá! Nói cho ngươi biết ca ca ta chỉ thích nữ nhân bên ngoài mềm mại, trong cứng rắn, không thích nữ nhân mềm oặt như bông, huống chi ngươi lại là nữ nhân xuất thân thanh…….. Khụ, khụ, không nói chuyện nữa. Chẩn mạch thôi!”.
Mắt phượng chăm chú, ba ngón tay của Tuyết Phi Nhi đặt trên cổ tay của Mị Nhi. Lát sau Tuyết Phi Nhi đột nhiên nói: “Ai da, cực kỳ nghiêm trọng, mạch của ngươi trầm tế, hư nhược. Quả thật là nguy chứng. Lần này ta không lừa ngươi. Đưa tay kia cho ta xem nào”.
Mị Nhi vội đặt cánh tay trái lên, nàng khẽ vén tay áo lên.
Tuyết Phi Nhi đưa tay ra bắt mạch, lần này nàng phản ứng mạnh hơn, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Hả! Sao vậy ta? Sao lại không bắt được mạch?”
Mị Nhi tưởng Tuyết Phi Nhi lại đùa cợt với nàng đang định trả lời. Nhưng Bàng Vũ Cầm nhận thấy phản ứng lần này của Tuyết Phi Nhi không giống như trước, nàng vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có mạch”.
“Không có mạch? Con người không thể không có mạch được”.
“Thật mà, không tin tỷ bắt thử xem”.
Bàng Vũ Cầm nghi ngờ đưa tay bắt mạch của Mị Nhi. Lát sau nàng biến sắc nói: “Thật sự không có mạch. Không biết xảy ra chuyện gì đây?”
Hàm Đầu đang chẩn cho người bệnh, hắn nghe hai nàng nói vậy cảm thấy tò mò. Hắn đi tới hỏi: “Không thể nào. Để ta xem”.
Lát sau hắn cũng kinh ngạc nói: “Đúng là không có mạch!” Hắn lại chuyển tay khác, quả nhiên mạch trầm tế, cực kỳ hư nhược.
Thế gian này có người không có mạch ư?
Mị Nhi cảm thấy rất lo lắng. Nàng dùng tay phải đặt lên cổ tay trái bắt mạch, sắc mặt nàng thay đổi, quả nhiên nàng không thấy mạch. Không phải mạch tế mà là không có mạch. (Mạch tế như sợi dây nhỏ mà mềm)
Mị Nhi run giọng nói: “Tại sao lại như thế…..?” Thư Điệp, Mộng Hàn cũng luống cuống. Từ trước tới nay hai nàng chưa nghe tới quái bệnh như vậy.
Bàng Vũ Cầm nói: “Cô nương đừng nóng vội. Dù là quái bệnh như nào thì tướng công ta cũng chữa khỏi”.
Mị Nhi gật đầu: “Bây giờ thì ta còn biết làm gì nữa?”
“Chờ tướng công ta quay về. Chàng nhất định sẽ có cách”
Hàm Đầu trầm ngâm giây lát rồi hắn trầm giọng nói với Mị Nhi: “Làm ơn cho ta xem lại tay cô nương một chút”.
Hắn cầm tay Mị Nhi. Ngay lúc đó da ở các đốt ngón tay trái của nàng trắng nhợt, móng tay tụ huyết.
Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu liếc nhìn qua. Diêm Diệu Thủ nói: “Sư đệ, đệ nhớ lại xem có y thư nào ghi lại về chứng bệnh không có mạch không?”
Hàm Đầu học y chủ yếu nhờ học thuộc y thư. Hắn ta lập tức suy nghĩ tìm tòi, hắn nhanh chóng tìm ra đáp án: “Tố vấn kinh luận có viết: Hàn độc thì huyết ngưng, huyết ngưng thì mạch không thông”.
Diêm Diệu Thủ cau mày nói: “Nói như vậy thì hàn làm cho mạch ngưng trệ?”
“Đệ cũng không rõ, chỉ là trong Tố vấn nội kinh nói như thế”
Tuyết Phi Nhi tò mò nhìn Hàm Đầu hỏi: “Cái gì là hàn làm cho mạch ngưng trệ?”
Hàm Đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Đó là hàn khí xâm nhập cơ thể, khí huyết ngưng trệ trở thành tý chứng (Tý chứng theo y học cổ truyền là một chứng bệnh mà đặc điểm chủ yếu là đau các cơ khớp ở tay chân do khí huyết không lưu thông tốt gây bế tắc kinh lạc. Những chứng bệnh phong thấp, thấp khớp cấp, viêm đa khớp dạng thấp, viêm cơ, đau thần kinh toạ, bệnh gút... đều có thể qui vào tý chứng)
Mị Nhi vội la lên: “Hàm đại phu, bệnh này chữa được không?”
Hàm Đầu nói: “Trong Hoàng đế nội kinh có viết: Phong hàn thấp tam khí hợp lại gây nên tý chứng... và Phong khí thắng là hành tý, hàn khí thắng là thống tý, thấp khí thắng là trước tý. Lúc này mặc dù đã sang xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Mấy hôm nay cô nương vất vả, mệt mỏi, phong hàn thấp tà khí thừa lúc hư nhược xâm nhập vào cơ thể, chính khí lưu thông bị tắc, khí huyết không vận hành tới các đốt ngón tay. Bởi vì khí huyết không vận hành được, mạch tượng không hiện nên mới không bắt được mạch. Chủ yếu dùng dược trừ phong, tán hàn, trừ thấp là chữa khỏi bệnh”.
Diêm Diệu Thủ lắc đầu nói: “Cứ cho là tý chứng, nhưng mạch không hiện, một tay và một chân giá lạnh không hoàn toàn giống với tý chứng. Triệu chứng này không đơn giản như vậy. Không thể dùng liệu pháp của tý chứng để chữa trị được. Trong tý chứng, kinh lạc các đốt ngón tay bị bế tắc. Mị Nhi cô nương lại là mạch tượng bế tắc. Hai điều này hoàn toàn khác nhau”.
Nghe Diêm Diệu Thủ nói thế, Hàm Đầu cũng thấy phân vân. Hắn gãi đầu nói: “Nếu vậy theo sư huynh, Mị Nhi cô nương bị chứng bệnh gì? Sao lại không bắt mạch được?”
“Ta chỉ biết trái tim là chủ huyết mạch. Khí thúc đẩy huyết lưu thông khắp cơ thể. Khí huyết ngưng trệ, không lưu thông chắc chắn có liên quan tới trái tim. Vì vậy không mạch không liên quan gì tới tý chứng. Ta khẳng định còn nghiêm trọng hơn so với tý chứng. Nhưng nguyên nhân và cách điều trị thì ta không biết. Cái này phải thỉnh sư phụ hoặc sư tổ”.
Thư Điệp vội la lên: “Nhưng tới giờ Đỗ tiên sinh vẫn chưa quay về”.
Mọi người đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa. Chiêm quản gia từ trên xe nhảy xuống chạy vào bên trong. Hắn chắp tay nói với Bàng Vũ Cầm: “Phu nhân, Đỗ tiên sinh cùng lão gia nhà ta, thái y cục Đề cử đại nhân, Cục phán đại nhân và các giáo sư, tiến sĩ đang dự yến tiệc. Đỗ tiên sinh không thể quay về lúc chính ngọ được, tiên sinh bảo tiểu nhân lại đây báo cho phu nhân biết”.
Mị Nhi nghe nói cảm thấy rất thất vọng.
Mộng Hàn nói: “Nếu vậy, chúng ta cứ quay về nhà đã, khi nào Đỗ tiên sinh về chúng ta lại đến”.
Ba người cáo từ, lên kiệu quay về tư dinh.
Mị Nhi ngồi trong kiệu. Nàng thấy cánh tay nàng càng lúc càng tê hơn. Hơn nữa ngực nàng bắt đầu đau, tim đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở dồn dập. Nàng nghĩ đến việc hai đồ đệ của Tiền thần y cũng không tìm ra nàng bị bệnh gì, chắc chắn bệnh của mình rất kỳ lạ, không nhẹ. Nàng lại không gặp Đỗ Văn Hạo nên trong lòng thấy rất trống rỗng.
Mị Nhi vèn rèm kiệu nhìn ra ngoài. Nàng thấy phía trước, ở ven đường có một cái quán linh y. Một lão nhân khô gầy, gương mặt nhăn nheo, chòn râu hoa dâm, tay cầm một quyển y thư, hai mắt nhắm lại như đang ngủ đang ngồi bên trong. Trước quán có một cái biển, trên biển có ghi: “Phương thuốc gia truyền. Chuyên trị quái bệnh”.
Mị Nhi giật mình, nàng đột nhiên nhớ tới cái gọi là phương thuốc dân gian trị bệnh nặng. Không phải tất cả linh y là lừa gạt. Ban đầu Đỗ tiên sinh cũng là linh y. Không chừng linh y đang ngồi đây cũng có bản lãnh như Đỗ tiên sinh. Biết đâu ông ta có thể chữa được quái bệnh của nàng.
Mị Nhị vội kêu dừng kiệu, nàng bước xuống đi tới chỗ người linh y.
Linh y đã ngồi đây rất lâu mà không có ai đến xem bệnh, ông ta đang ngủ gà ngủ gật, chợt thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp, hai tay ôm ngực, dáng vẻ lo lắng liền đoán nàng ta đến cầu y, hơn nữa chứng bệnh có thể liên quan đến đau ngực. Ông ta vội đứng dậy nói: “Cô nương, xem bệnh à?”
“Ừ” Mị Nhị gật đầu.
Linh y nhìn đánh giá Mị Nhi một chút rồi ông ta trầm giọng nói: “Cô nương, không phải lão hủ dọa cô nương. Chứng bệnh đau ngực của cô nương không nhẹ đâu”.
Thân thể mềm mại của Mị Nhi khẽ run lên: “Sao tiên sinh lại biết bệnh đau ngực của ta nặng?”
“Ha, ha, lão hủ ta là người thường, nhưng ai có bệnh gì đều nhận ra ngay” Linh y làm ra vẻ nghiêm trọng: “Bệnh của cô nương vẫn có thể chữa trị được. Nếu để cho lão hủ chẩn trị, lão hủ đảm bảo sẽ chữa khỏi. Nếu cô nương trì hoãn, sớm muộn cũng mất mạng! Cô nương, mời ngồi. Lão hủ xem mạch cho cô nương”.
Mị Nhi nghe linh y nói xong nàng cực kỳ hoảng sợ. Nàng từ từ ngồi xuống trước mặt linh y.
Nàng đặt tay trên gối để bắt mạch.
Lúc này Thư Điệp và Mộng Hàn phát hiện kiệu của Mị Nhi đã dừng lại, cả hai cũng dừng kiệu đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vị tiên sinh đây vừa nhìn muội đã bảo muội có bệnh. Muội muốn để cho tiên sinh xem bệnh”.
“Này, tiểu muội. Bệnh của muội đúng là rất quái lạ. Loại linh y ven đường này không thể chữa được đâu”.
“Đỗ tiên sinh ban đầu cũng là linh y” Mị Nhi nhìn chòm râu trắng như tuyết của lão nhân, nàng cảm thấy tin tưởng hơn: “Cứ để ông ấy xem bệnh. Nếu ông ấy phán bệnh không đúng. Lúc đó chúng ta không cần ông ấy chữa trị cũng chưa muộn”.
Nhị nữ khẽ thở dài. Cả hai đành ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh.
Cho tới bây giờ Mị Nhi bị người đời nhục mạ là chuyện thường. Nếu người bên ngoài chê cười, Mị Nhi không mỉa mai đáp trả nàng cũng thấy bình thường. Nhưng bây giờ hết lần này đến lần khác, muội tử kết nghĩa và đồ tôn của Đỗ Văn Hạo miệt thị nàng. Hai người này giống như đại diện cho thái độ của Đỗ Văn Hạo nên Mị Nhi cảm thấy chua xót, nước mắt tuôn rơi. Nàng vung tay áo đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Bàng Vũ Cầm vội tiến lên nói: “Cô nương, xin đợi chút!” Nói xong nàng quay đầu trợn mắt nhìn Diêm Diệu Thủ: “Ngươi ăn nói cái gì vậy? Những lời này ngươi đến thanh lâu mà nói. Mị Nhi cô nương đến cầu y, là một người bệnh. Sư phụ ngươi không dạy ngươi y đức à?”
Diêm Diệu Thủ cuống cuồng sợ hãi, hắn thu quạt lại rồi chắp tay, cúi dạp xuống thi lễ: “Tổ sư nương. Đồ nhi biết tội rồi!”.
Bàng Vũ Cầm hừ một tiếng rồi nàng quay đầu nói với Mị Nhi: “Cô nương, thật sự xin lỗi. Bọn họ ăn nói không đúng. Cô nương đừng để ý”.
“Cám ơn tấu tử!” Mị Nhi rơi lệ nói. Nàng liếc mắt nhìn Tuyết Phi Nhi, cắn răng quay lại ghế ngồi: “Tỷ tỷ cư xử thất lễ. Mời muội muội tiếp tục xem bệnh cho tỷ tỷ”.
Tuyết Phi Nhi thấy Mị Nhi nói vậy, nàng cũng thấy hơi quá nên nàng nín cười, khẽ ho nhẹ. Nàng hỏi Mị Nhi: “Cô nương thấy trong người như thế nào?”
“Ngực đập nhanh, mạnh, khó thở. Tay, chân không có lực, thường xuyên tê dại, nhất là tay trái và chân trái”.
“Có ho không?”
“Không”.
Tuyết Phi Nhi đã có kinh nghiêm chữa trị chứng phong hàn, nhưng Mị Nhi lại không có dấu hiệu gì của bệnh cảm phong hàn, ngay cả một triệu chứng nhỏ cũng không có. Nàng không biết kết luận là bệnh gì, nhưng nàng không muốn thừa nhận mình không chẩn đoán được. Nàng trầm tư suy nghĩ một lát rồi quay sang gật đầu ra hiệu với Bàng Vũ Cầm nhưng thấy vẻ mặt ngơ ngác của Vũ Cầm nàng đành phải hỏi: “Trước kia thì sao? Trước kia ngươi có thấy bị làm sao không?”
“Trong năm nay, các ngón tay thường có cảm giác lạnh, tay, chân đổ mồ hôi. Thường xuyên có triệu chứng chóng mặt, hoa mắt. Đầu lại đau nữa”.
Đau đầu? Rốt cục Tuyết Phi Nhi đã nắm được một triệu chứng để tìm ra chứng bệnh: “Đau đầu! Chứng bệnh này rất dễ chữa trị! Đau đầu thống. Thiên thu tán chuyên trị chứng bệnh đau đầu kéo dài. Được rồi để ta kê đơn cho cô nương”.
“Nhưng muội tử vẫn chưa bắt mạch cho ta”
“Bắt mạch? Đúng, đúng. Bắt mạch!” Tuyết Phi Nhi cảm thấy lúng túng. Nàng giống như đứa hài tử quên làm bài bị ông đồ bắt được. Nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói: “Bắt mạch gì? Ngươi không tự kéo tay áo lên ta làm sao bắt mạch cho ngươi được?”
Mị Nhi vội kéo ống tay áo lên, nàng đặt tay phải ở trên cái gối để xem mạch.
Tuyết Phi Nhi kéo tay của mị Nhi ra: “Duỗi tay ra! Tay ngươi cong như thế ta không bắt mạch được”.
Mặc dù võ công của Tuyết Phi Nhi giống như mèo quào nhưng nàng dùng sức bóp chặt cổ tay của Mị Nhi làm cho Mị Nhi đau đớn kêu lên “ôi chao”
“Sao vậy? Làm ngươi đau à? Ngươi yếu quá! Nói cho ngươi biết ca ca ta chỉ thích nữ nhân bên ngoài mềm mại, trong cứng rắn, không thích nữ nhân mềm oặt như bông, huống chi ngươi lại là nữ nhân xuất thân thanh…….. Khụ, khụ, không nói chuyện nữa. Chẩn mạch thôi!”.
Mắt phượng chăm chú, ba ngón tay của Tuyết Phi Nhi đặt trên cổ tay của Mị Nhi. Lát sau Tuyết Phi Nhi đột nhiên nói: “Ai da, cực kỳ nghiêm trọng, mạch của ngươi trầm tế, hư nhược. Quả thật là nguy chứng. Lần này ta không lừa ngươi. Đưa tay kia cho ta xem nào”.
Mị Nhi vội đặt cánh tay trái lên, nàng khẽ vén tay áo lên.
Tuyết Phi Nhi đưa tay ra bắt mạch, lần này nàng phản ứng mạnh hơn, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Hả! Sao vậy ta? Sao lại không bắt được mạch?”
Mị Nhi tưởng Tuyết Phi Nhi lại đùa cợt với nàng đang định trả lời. Nhưng Bàng Vũ Cầm nhận thấy phản ứng lần này của Tuyết Phi Nhi không giống như trước, nàng vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có mạch”.
“Không có mạch? Con người không thể không có mạch được”.
“Thật mà, không tin tỷ bắt thử xem”.
Bàng Vũ Cầm nghi ngờ đưa tay bắt mạch của Mị Nhi. Lát sau nàng biến sắc nói: “Thật sự không có mạch. Không biết xảy ra chuyện gì đây?”
Hàm Đầu đang chẩn cho người bệnh, hắn nghe hai nàng nói vậy cảm thấy tò mò. Hắn đi tới hỏi: “Không thể nào. Để ta xem”.
Lát sau hắn cũng kinh ngạc nói: “Đúng là không có mạch!” Hắn lại chuyển tay khác, quả nhiên mạch trầm tế, cực kỳ hư nhược.
Thế gian này có người không có mạch ư?
Mị Nhi cảm thấy rất lo lắng. Nàng dùng tay phải đặt lên cổ tay trái bắt mạch, sắc mặt nàng thay đổi, quả nhiên nàng không thấy mạch. Không phải mạch tế mà là không có mạch. (Mạch tế như sợi dây nhỏ mà mềm)
Mị Nhi run giọng nói: “Tại sao lại như thế…..?” Thư Điệp, Mộng Hàn cũng luống cuống. Từ trước tới nay hai nàng chưa nghe tới quái bệnh như vậy.
Bàng Vũ Cầm nói: “Cô nương đừng nóng vội. Dù là quái bệnh như nào thì tướng công ta cũng chữa khỏi”.
Mị Nhi gật đầu: “Bây giờ thì ta còn biết làm gì nữa?”
“Chờ tướng công ta quay về. Chàng nhất định sẽ có cách”
Hàm Đầu trầm ngâm giây lát rồi hắn trầm giọng nói với Mị Nhi: “Làm ơn cho ta xem lại tay cô nương một chút”.
Hắn cầm tay Mị Nhi. Ngay lúc đó da ở các đốt ngón tay trái của nàng trắng nhợt, móng tay tụ huyết.
Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu liếc nhìn qua. Diêm Diệu Thủ nói: “Sư đệ, đệ nhớ lại xem có y thư nào ghi lại về chứng bệnh không có mạch không?”
Hàm Đầu học y chủ yếu nhờ học thuộc y thư. Hắn ta lập tức suy nghĩ tìm tòi, hắn nhanh chóng tìm ra đáp án: “Tố vấn kinh luận có viết: Hàn độc thì huyết ngưng, huyết ngưng thì mạch không thông”.
Diêm Diệu Thủ cau mày nói: “Nói như vậy thì hàn làm cho mạch ngưng trệ?”
“Đệ cũng không rõ, chỉ là trong Tố vấn nội kinh nói như thế”
Tuyết Phi Nhi tò mò nhìn Hàm Đầu hỏi: “Cái gì là hàn làm cho mạch ngưng trệ?”
Hàm Đầu trầm ngâm một lát rồi nói: “Đó là hàn khí xâm nhập cơ thể, khí huyết ngưng trệ trở thành tý chứng (Tý chứng theo y học cổ truyền là một chứng bệnh mà đặc điểm chủ yếu là đau các cơ khớp ở tay chân do khí huyết không lưu thông tốt gây bế tắc kinh lạc. Những chứng bệnh phong thấp, thấp khớp cấp, viêm đa khớp dạng thấp, viêm cơ, đau thần kinh toạ, bệnh gút... đều có thể qui vào tý chứng)
Mị Nhi vội la lên: “Hàm đại phu, bệnh này chữa được không?”
Hàm Đầu nói: “Trong Hoàng đế nội kinh có viết: Phong hàn thấp tam khí hợp lại gây nên tý chứng... và Phong khí thắng là hành tý, hàn khí thắng là thống tý, thấp khí thắng là trước tý. Lúc này mặc dù đã sang xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh. Mấy hôm nay cô nương vất vả, mệt mỏi, phong hàn thấp tà khí thừa lúc hư nhược xâm nhập vào cơ thể, chính khí lưu thông bị tắc, khí huyết không vận hành tới các đốt ngón tay. Bởi vì khí huyết không vận hành được, mạch tượng không hiện nên mới không bắt được mạch. Chủ yếu dùng dược trừ phong, tán hàn, trừ thấp là chữa khỏi bệnh”.
Diêm Diệu Thủ lắc đầu nói: “Cứ cho là tý chứng, nhưng mạch không hiện, một tay và một chân giá lạnh không hoàn toàn giống với tý chứng. Triệu chứng này không đơn giản như vậy. Không thể dùng liệu pháp của tý chứng để chữa trị được. Trong tý chứng, kinh lạc các đốt ngón tay bị bế tắc. Mị Nhi cô nương lại là mạch tượng bế tắc. Hai điều này hoàn toàn khác nhau”.
Nghe Diêm Diệu Thủ nói thế, Hàm Đầu cũng thấy phân vân. Hắn gãi đầu nói: “Nếu vậy theo sư huynh, Mị Nhi cô nương bị chứng bệnh gì? Sao lại không bắt mạch được?”
“Ta chỉ biết trái tim là chủ huyết mạch. Khí thúc đẩy huyết lưu thông khắp cơ thể. Khí huyết ngưng trệ, không lưu thông chắc chắn có liên quan tới trái tim. Vì vậy không mạch không liên quan gì tới tý chứng. Ta khẳng định còn nghiêm trọng hơn so với tý chứng. Nhưng nguyên nhân và cách điều trị thì ta không biết. Cái này phải thỉnh sư phụ hoặc sư tổ”.
Thư Điệp vội la lên: “Nhưng tới giờ Đỗ tiên sinh vẫn chưa quay về”.
Mọi người đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa. Chiêm quản gia từ trên xe nhảy xuống chạy vào bên trong. Hắn chắp tay nói với Bàng Vũ Cầm: “Phu nhân, Đỗ tiên sinh cùng lão gia nhà ta, thái y cục Đề cử đại nhân, Cục phán đại nhân và các giáo sư, tiến sĩ đang dự yến tiệc. Đỗ tiên sinh không thể quay về lúc chính ngọ được, tiên sinh bảo tiểu nhân lại đây báo cho phu nhân biết”.
Mị Nhi nghe nói cảm thấy rất thất vọng.
Mộng Hàn nói: “Nếu vậy, chúng ta cứ quay về nhà đã, khi nào Đỗ tiên sinh về chúng ta lại đến”.
Ba người cáo từ, lên kiệu quay về tư dinh.
Mị Nhi ngồi trong kiệu. Nàng thấy cánh tay nàng càng lúc càng tê hơn. Hơn nữa ngực nàng bắt đầu đau, tim đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở dồn dập. Nàng nghĩ đến việc hai đồ đệ của Tiền thần y cũng không tìm ra nàng bị bệnh gì, chắc chắn bệnh của mình rất kỳ lạ, không nhẹ. Nàng lại không gặp Đỗ Văn Hạo nên trong lòng thấy rất trống rỗng.
Mị Nhi vèn rèm kiệu nhìn ra ngoài. Nàng thấy phía trước, ở ven đường có một cái quán linh y. Một lão nhân khô gầy, gương mặt nhăn nheo, chòn râu hoa dâm, tay cầm một quyển y thư, hai mắt nhắm lại như đang ngủ đang ngồi bên trong. Trước quán có một cái biển, trên biển có ghi: “Phương thuốc gia truyền. Chuyên trị quái bệnh”.
Mị Nhi giật mình, nàng đột nhiên nhớ tới cái gọi là phương thuốc dân gian trị bệnh nặng. Không phải tất cả linh y là lừa gạt. Ban đầu Đỗ tiên sinh cũng là linh y. Không chừng linh y đang ngồi đây cũng có bản lãnh như Đỗ tiên sinh. Biết đâu ông ta có thể chữa được quái bệnh của nàng.
Mị Nhị vội kêu dừng kiệu, nàng bước xuống đi tới chỗ người linh y.
Linh y đã ngồi đây rất lâu mà không có ai đến xem bệnh, ông ta đang ngủ gà ngủ gật, chợt thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp, hai tay ôm ngực, dáng vẻ lo lắng liền đoán nàng ta đến cầu y, hơn nữa chứng bệnh có thể liên quan đến đau ngực. Ông ta vội đứng dậy nói: “Cô nương, xem bệnh à?”
“Ừ” Mị Nhị gật đầu.
Linh y nhìn đánh giá Mị Nhi một chút rồi ông ta trầm giọng nói: “Cô nương, không phải lão hủ dọa cô nương. Chứng bệnh đau ngực của cô nương không nhẹ đâu”.
Thân thể mềm mại của Mị Nhi khẽ run lên: “Sao tiên sinh lại biết bệnh đau ngực của ta nặng?”
“Ha, ha, lão hủ ta là người thường, nhưng ai có bệnh gì đều nhận ra ngay” Linh y làm ra vẻ nghiêm trọng: “Bệnh của cô nương vẫn có thể chữa trị được. Nếu để cho lão hủ chẩn trị, lão hủ đảm bảo sẽ chữa khỏi. Nếu cô nương trì hoãn, sớm muộn cũng mất mạng! Cô nương, mời ngồi. Lão hủ xem mạch cho cô nương”.
Mị Nhi nghe linh y nói xong nàng cực kỳ hoảng sợ. Nàng từ từ ngồi xuống trước mặt linh y.
Nàng đặt tay trên gối để bắt mạch.
Lúc này Thư Điệp và Mộng Hàn phát hiện kiệu của Mị Nhi đã dừng lại, cả hai cũng dừng kiệu đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vị tiên sinh đây vừa nhìn muội đã bảo muội có bệnh. Muội muốn để cho tiên sinh xem bệnh”.
“Này, tiểu muội. Bệnh của muội đúng là rất quái lạ. Loại linh y ven đường này không thể chữa được đâu”.
“Đỗ tiên sinh ban đầu cũng là linh y” Mị Nhi nhìn chòm râu trắng như tuyết của lão nhân, nàng cảm thấy tin tưởng hơn: “Cứ để ông ấy xem bệnh. Nếu ông ấy phán bệnh không đúng. Lúc đó chúng ta không cần ông ấy chữa trị cũng chưa muộn”.
Nhị nữ khẽ thở dài. Cả hai đành ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh.
Tác giả :
Mộc Dật