Tống Y
Chương 122: Hiệu quả
Điều này đương nhiên Đỗ Văn Hạo hiểu rõ, nhưng hoàn cảnh hiện nay không còn cách nào khác.
Thang Trợ giáo lại nói:” Đỗ tiên sinh, chúng ta nói thật, khoản tiền cứu trợ dịch bệnh của nha môn không biết khi nào mới tới, cũng không biết sẽ được bao nhiêu, chắc chắn không quá một vạn, chuyển tới tay chúng ta chỉ còn một ngàn. Tri huyện đại nhân không hoàn lại tiền cho ngài, đến lúc đó ngài chỉ có nước kêu trời thôi”.
“Theo ý kiến của ngươi thì phải làm gì?”
“Không thể trả tiền như thế được.” Thang Trợ Giáo khoát tay nói: “Trên đường ta quay về phủ thành nghe người qua lại nói khắp nơi, họ nói các dược đường khác trong huyện thành đã ngừng cung cấp dược liệu miễn phí, chỉ còn Ngũ Vị đường của ngài đang cung cấp dược liệu miễn phí để cứu chữa cho bệnh nhân bị dịch bệnh, chữa khỏi cho rất nhiều người. Mọi người đều khen ngài là phật sống tái sinh. Nói thật danh tiếng của Ngũ Vị đường đã lan truyền khắp nơi, kể cả nữ nhân và trẻ nhỏ ở các châu, huyện lân cận cũng biết. Nhưng danh tiếng này chỉ do bỏ tiền ra mà có được. Ngài nên dừng lại trước khi quá muộn”.
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không nói.
Thang trợ giáo nói: “Ta hiểu ý của ngài, ngài đúng là người có trái tim nhân hậu. Nhưng dù sao thì dược đường cũng vẫn là dược đường không phải là nơi làm từ thiện. Mục đích của dược đường cũng là kiếm tiền, Ngũ Vị đường của ngài có hai chưởng quỹ. Ngài buôn bán chỉ muốn thu được lợi nhuận, không muốn bỏ vốn ra mà không thu về được. Nói thật, cho đến bây giờ Ngũ Vị đường của ngài đã đóng góp rất lớn cho việc phòng chống dịch bệnh. Ngài đã hết lòng, hết sức, nhìn ngài phải bỏ ra số tiền lớn như vậy, ta cũng rất đau lòng, đó là tiền mồ hôi công sức của ngài. Phòng chống dịch bệnh là chuyện của triều đình. Ngài không thể cứ đi lo việc triều đình mãi được. Đến khi xong việc, cùng lắm thì triều đình cũng lập cho ngài một cái bia công đức, lúc đó thì ngài sẽ làm gì đây?”
“Vậy ngươi nói xem nên làm gì?”
“Một câu thôi! Thu tiền! Ngài chẩn bệnh có thể miễn phí nhưng thuốc thì phải thu tiền. Nói thật việc này cũng rất công bằng. Ta biết ngài lúc trước chữa bệnh, phát thuốc miễn phí, chính là đồng cảm với nỗi khổ đau của nhân gian, mặt khác cũng là y đức, cũng là vì danh tiếng của dược đường nên ai mà chả thế, đúng không? Nếu không liệu có ai tự giác quyên góp dược liệu, cử đại phu đến chữa bệnh miễn phí không? Nhưng những người khác đã bỏ cuộc trong khi ngài vẫn tiếp tục, dù gì đi nữa thì chuyện này qua rồi. Lần này y phục cách ly và mặt nạ phòng độc của Ngũ Vị đường đã mang đến cho dược đường của ngài danh tiếng mà các dược đường khác không thể có được, trang bị này đã cứu tính mạng của biết bao người dân, tránh cho biết bao người không bị lây bệnh. Chỉ riêng điểm này danh tiếng của Ngũ Vị đường đã trùm thiên hạ, ngài không cần chữa bệnh, phát thuốc miễn phí để gây danh tiếng nữa”.
Vấn đề này Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại cũng đã từng thảo luận qua nhưng không biết rõ nha môn có thể nhận được bao nhiêu tiền cứu trợ dịch bệnh của triều đình nên cũng không biết sẽ nhận được bao nhiều tiền của nha môn. Bây giờ Thang trợ giáo có ý tốt nhắc nhở hắn, lại hỏi về quyết định của hắn. Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Thang trợ giáo, cảm tạ những lời tâm huyết của ngươi. Ngươi đã tham gia vào nhiều lần phòng dịch, cũng hiểu biết nhiều, ngươi có thể cho ta biết một điều: Lần chống dịch này, triều đình sẽ cứu trợ cho huyện thành chúng ta nhiều nhất là khoảng bao nhiêu tiền không?”
Thang trợ giáo nhìn hắn rồi xòe ra năm đầu ngón tay.
“ Năm ngàn?”
“ Ngài nghĩ gì vậy? Năm ngàn?” Thang trợ giáo bĩu môi nói: “Triều đình cấp tiền xuống qua mỗi cấp đều bị khấu trừ. Tới tay chúng ta năm ngàn đã bay mất phần lớn. Nói thật cho ngài biết năm ngàn này dù có chính thức chuyển cho chúng ta thì cũng không bao giờ chuyển hết toàn bộ ho Ngũ Vị đường, theo thông lệ thì những người tham gia công tác phòng chống dịch của nha môn sẽ được nhận tiền. Gia đình của những người tử vong cũng được trợ cấp, bên cạnh đó còn đủ thứ khác cũng phải chi tiền. Số tiền còn lại mới đến tay ngài, lúc đó thì đã gần hết rồi, ít nhất cũng phải mất hai ngàn hai. Đến tay ngài chỉ còn khoảng một nửa là chắc”.
“Một nửa? Hai ngàn năm trăm?” Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngũ Vị đường chúng ta đã cho nhan mô mượn bảy ngàn hai trăm mà tiền y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc cho nha môn cũng phải bằng con số đó nữa”.
“Vậy sao ngài không dừng lại? Ngài muốn mất hết vốn sao? Đỗ tiên sinh. Ngài làm được như thế này đã là hết lòng rồi”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Có lý. Dù sao thì đã mua đủ lều vải cho khoảng hai đến ba nghìn người bệnh. Dược liệu cần dùng để làm thuốc. Bán thuốc thu tiền cũng chỉ để phục vụ phòng chống dịch thôi”.
Thang trợ giáo cười nói: “Vậy là được rồi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng dược liệu chỉ còn đủ dùng trong vòng nửa tháng. Dù sau nửa tháng người bệnh tình nguyện trả tiền thuốc thì cũng không có dược liệu để chữa trị”.
“Từ phủ thành không có phương tiện để vận chuyển về đây. Ta có ý kiến này, nghe nói Đỗ đại phu đã cứu mạng của Tĩnh Từ sư thái, chủ trì Bạch y xã, đại phu nên đi tìm sư thái đề nghị hỗ trợ. Bạch y xã có tín đồ ở khắp nơi, chắc chắn họ sẽ có cách mua được dược liệu với giả cả phù hợp”.
“Được! Ta đi tìm Tĩnh Từ sư thái thương lượng”.
Đỗ Văn Hạo trở lại Ngũ Vị đường tìm Tĩnh từ sư thái, nói rõ sự việc cho bà. Tĩnh Từ sư thái lập tức triệu tập các đầu lãnh cùng nhau thương nghị.
Phó chưởng quỹ nói: “Việc này rất đơn giản, ta có một đội vận chuyển lúa gạo riêng. Đỗ đại phu muốn vận chuyển dược liệu thì ngài cần kê một danh sách, ta sẽ trực tiếp vận chuyển cho ngài”.
Trừ Phó trưởng quỹ ở bên ngoài, Bạch Y xã có rất nhiều chuyện làm ăn. Một số là các phú thương lớn, có các thương đội vận chuyển hàng hóa, tất cả đều đồng ý giúp đỡ, giá cả và phương thức thanh toán rất hợp lý.
Đỗ Văn Hạo rất vui mừng, hắn lập một danh sách các loại dược liệu liên quan đến việc phòng chống dịch bệnh. Hắn không ngờ đến thời khắc quan trọng Bạch Y xã lại có tác dụng lớn đến vậy.
Tình hình dịch bệnh càng lúc càng trầm trọng. Người bệnh từ khắp nơi đổ về càng lúc càng nhiều. Bệnh nhân ở khu cách ly nhiễm bệnh nặng cũng chết rất nhiều. Hàng ngày đều có hơn trăm thi thể bị hỏa táng, đống lửa thiêu tử thi không lúc nào tắt. Tiếng rên rỉ đau khổ lan tràn khắp nơi, suốt ngày đêm.
Nhưng so với các khu cách ly khác thì vẫn khá hơn nhiều. Đỗ Văn Hạo dựa vào Trung y hiện đại đã chế ra phương thuốc, sau khi thử nghiệm rất hiệu quả. Các đại phu cứ căn cứ vào chỉ dẫn của Đỗ Văn hạo mà điều trị cho bệnh nhân. Hiệu quả của việc chữa trị rất cao. Số người tử vong giảm rõ rệt, trị khỏi cho hơn nửa bệnh nhân. Đối với loại dịch hạch lợi hại nhất trong các loại ôn dịch, tỷ lệ chữa khỏi bệnh chỉ hoàn toàn dựa vào Trung y như thế là đặc biệt cao rồi.
Vì vậy khi Đỗ Văn Hạo tuyên bố chữa bệnh miễn phí cho tất cả các người bệnh thì người bệnh khắp nơi đổ về càng lúc càng nhiều. Ngoại trừ có một lượng người tới mua y phục phòng hộ và mặt nạ phòng độc của Đỗ Văn Hạo còn tất cả đều là người bệnh tới đây mong được điều trị, cứu mạng. Do đó trong vòng nửa tháng, không tính số người khỏi bệnh đã đi khỏi, chỉ riêng ở khu cách ly ngoài thành số bệnh nhân cần điều trị đã vượt qua con số năm nghìn người.
Thang trợ giáo từ phủ thành quay lại thì dược liệu cũng dã dùng hết. Trong khoảng thời gian đó sức khỏe của Tĩnh Từ sư thái đã bình phục hoàn toàn, bà được Không Huệ sư thái, Phó chưởng quỹ và các thuộc hạ thân tín hộ tống quay về phủ thành. Cung Minh đại phu ở lại giúp Đỗ Văn Hạo phòng chống dịch bệnh.
Trở lại Phủ thành, Tĩnh Từ sư thái, chủ trì Bạch y xã toàn tâm toàn ý ủng hộ Đỗ Văn Hạo phòng chống dịch bệnh. Thông qua Bạch y xã các thương đội vận chuyển từ các nơi chuyên trở dược liệu thô với giá cả phải chăng không ngừng đổ về Ngũ Vị đường khiến cho công việc phòng chống dịch của Đỗ Văn Hạo tiến triển rất thuận lợi.
Dưới sự chỉ đạo của Tĩnh Từ sư thái, các phú thương của Bạch y xã ở Phủ thành đã quyên góp tiền, hiến tặng lều vải, chăn bông giải quyết vấn đề ăn ở cho người bệnh, đứng trên lâu thành nhìn xuống thấy bên ngoài thành bạt ngàn lều vải, cái nọ nối tiếp cái kia. Bên trong lầu có đốt lửa để sưởi ấm, khung cảnh rất ấn tượng.
Mặc dù Đỗ Văn Hạo đã báo cáo tình hình dịch bệnh nhưng do thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu. Từ lúc triều đình nhận được tin tức dịch bệnh cho đến lúc điều động quan binh phong tỏa, cách ly các khu dịch bệnh đã mất hơn một tháng. Bởi vì người ở những khu vực dịch bệnh hoảng sợ chạy trốn nên bệnh dịch lan đi rất nhanh, lan tới hơn mười châu, huyện phụ cận, tổng cộng khoảng một vạn người chết. Những người may mắn sống sót đều rời bỏ quê hương bản quán. Nhiều thành thị ngoài tử thi và chuột ra thì đã biến thành một tòa thành trống.
Trong toàn bộ địa phận Dịch châu, chỉ có Đống Đạt huyện của Đỗ Văn Hạo vì đã ban lệnh giới nghiêm kịp thời, giảm thiểu được sự lan truyền của dịch bệnh, hơn nữa toàn thành được trừ độc, tiến hành diệt chuột, một bước cơ bản để có thể dẩy lui dịch bệnh. Nhưng vấn đề cơ bản là Đỗ Văn Hạo đã chế ra y phục cách ly và mặt nạ phòng độc, cứu được tính mạng của bao người dân trong và ngoài thành. Công việc phòng chống dịch cuối cùng cũng đạt hiệu quả, con số tử vong của toàn huyện thành chưa tới một ngàn người, thấp hơn rất nhiều so với các châu huyện khác.
Mấy ngày nay Đỗ Văn Hạo bận rộn với công việc phòng chống dịch nhưng hắn cũng không quên xem bệnh cho các bệnh nhân.
Sau khi được Đỗ Văn Hạo chữa trị, Bàng mẫu đã khôi phục được thị lực, thích lực cũng đã trở lại bình thường làm cho bà rất vui mừng. Nhị nãi nãi cũng hoàn toàn bình phục. Cả gia đình mấy lần mang mặt nạ phòng độc tới thăm Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm. Tiểu hài tử Hổ tử bị bệnh dạ đề (khóc đêm) cũng được Tiền Bất Thu chữa khỏi.
Bệnh viêm khớp ngón tay của phụ nhân sau khi uống thuốc cũng có chuyển biến rõ rệt. Đỗ Văn Hạo tới khám lại hai lần, thay đổi phương thuốc, các ngón tay đã đỡ bị sưng lên, các cơn đau cũng biến mất. Vị phụ nhân đó cũng rất cảm kích hắn.
Bệnh liệt dương của Trang tri huyện đã khỏi, mặc dù công việc phòng dịch rất bận rộn nhưng mỗi khi tối đến ông ta đều tranh thủ quay về bồi tiếp hai vị ái thiếp, chuyện phòng the rất mãn ý. Trang tri huyện rất vui mừng khi đến lúc tuổi già lại có được hy vọng có người nối dõi.
Dưới sự đốc thúc của Trang tri huyện, công tác phòng chống dịch bệnh đã đạt hiệu quả to lớn. Cuối cùng Bạch Y xã cũng xin được lập bia công đức để ghi công của Đỗ Văn Hạo, các thợ điêu khắc đã làm suốt ngày đêm rồi đem dựng bia ở trước cổng của khu cách ly bên ngoài thành.
Sau gần một năm, dịch bệnh cũng bị đẩy lui, những người bệnh nặng thì đã chết chỉ còn những người bệnh nhẹ, sau một thời gian điều trị phần lớn đã khỏi bệnh, ở khu cách ly số lượng người bệnh ngày một giảm.
Ở khu vực cách ly của Đỗ Văn Hạo đã bảy ngày không có thêm bệnh nhân mới đưa tới. Đương nhiên điều này là do bọn họ đã thực hiện rất hiệu quả lệnh giới nghiêm, cách ly, chôn cất tử thi, diệt chuột và tẩy trùng cùng một loạt các công việc phòng dịch có hiệu quả khác nữa.
Đỗ Văn Hạo phòng dịch có hiệu quả cuối cùng cũng gây sự chú ý của quan binh.
Thang Trợ giáo lại nói:” Đỗ tiên sinh, chúng ta nói thật, khoản tiền cứu trợ dịch bệnh của nha môn không biết khi nào mới tới, cũng không biết sẽ được bao nhiêu, chắc chắn không quá một vạn, chuyển tới tay chúng ta chỉ còn một ngàn. Tri huyện đại nhân không hoàn lại tiền cho ngài, đến lúc đó ngài chỉ có nước kêu trời thôi”.
“Theo ý kiến của ngươi thì phải làm gì?”
“Không thể trả tiền như thế được.” Thang Trợ Giáo khoát tay nói: “Trên đường ta quay về phủ thành nghe người qua lại nói khắp nơi, họ nói các dược đường khác trong huyện thành đã ngừng cung cấp dược liệu miễn phí, chỉ còn Ngũ Vị đường của ngài đang cung cấp dược liệu miễn phí để cứu chữa cho bệnh nhân bị dịch bệnh, chữa khỏi cho rất nhiều người. Mọi người đều khen ngài là phật sống tái sinh. Nói thật danh tiếng của Ngũ Vị đường đã lan truyền khắp nơi, kể cả nữ nhân và trẻ nhỏ ở các châu, huyện lân cận cũng biết. Nhưng danh tiếng này chỉ do bỏ tiền ra mà có được. Ngài nên dừng lại trước khi quá muộn”.
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không nói.
Thang trợ giáo nói: “Ta hiểu ý của ngài, ngài đúng là người có trái tim nhân hậu. Nhưng dù sao thì dược đường cũng vẫn là dược đường không phải là nơi làm từ thiện. Mục đích của dược đường cũng là kiếm tiền, Ngũ Vị đường của ngài có hai chưởng quỹ. Ngài buôn bán chỉ muốn thu được lợi nhuận, không muốn bỏ vốn ra mà không thu về được. Nói thật, cho đến bây giờ Ngũ Vị đường của ngài đã đóng góp rất lớn cho việc phòng chống dịch bệnh. Ngài đã hết lòng, hết sức, nhìn ngài phải bỏ ra số tiền lớn như vậy, ta cũng rất đau lòng, đó là tiền mồ hôi công sức của ngài. Phòng chống dịch bệnh là chuyện của triều đình. Ngài không thể cứ đi lo việc triều đình mãi được. Đến khi xong việc, cùng lắm thì triều đình cũng lập cho ngài một cái bia công đức, lúc đó thì ngài sẽ làm gì đây?”
“Vậy ngươi nói xem nên làm gì?”
“Một câu thôi! Thu tiền! Ngài chẩn bệnh có thể miễn phí nhưng thuốc thì phải thu tiền. Nói thật việc này cũng rất công bằng. Ta biết ngài lúc trước chữa bệnh, phát thuốc miễn phí, chính là đồng cảm với nỗi khổ đau của nhân gian, mặt khác cũng là y đức, cũng là vì danh tiếng của dược đường nên ai mà chả thế, đúng không? Nếu không liệu có ai tự giác quyên góp dược liệu, cử đại phu đến chữa bệnh miễn phí không? Nhưng những người khác đã bỏ cuộc trong khi ngài vẫn tiếp tục, dù gì đi nữa thì chuyện này qua rồi. Lần này y phục cách ly và mặt nạ phòng độc của Ngũ Vị đường đã mang đến cho dược đường của ngài danh tiếng mà các dược đường khác không thể có được, trang bị này đã cứu tính mạng của biết bao người dân, tránh cho biết bao người không bị lây bệnh. Chỉ riêng điểm này danh tiếng của Ngũ Vị đường đã trùm thiên hạ, ngài không cần chữa bệnh, phát thuốc miễn phí để gây danh tiếng nữa”.
Vấn đề này Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại cũng đã từng thảo luận qua nhưng không biết rõ nha môn có thể nhận được bao nhiêu tiền cứu trợ dịch bệnh của triều đình nên cũng không biết sẽ nhận được bao nhiều tiền của nha môn. Bây giờ Thang trợ giáo có ý tốt nhắc nhở hắn, lại hỏi về quyết định của hắn. Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Thang trợ giáo, cảm tạ những lời tâm huyết của ngươi. Ngươi đã tham gia vào nhiều lần phòng dịch, cũng hiểu biết nhiều, ngươi có thể cho ta biết một điều: Lần chống dịch này, triều đình sẽ cứu trợ cho huyện thành chúng ta nhiều nhất là khoảng bao nhiêu tiền không?”
Thang trợ giáo nhìn hắn rồi xòe ra năm đầu ngón tay.
“ Năm ngàn?”
“ Ngài nghĩ gì vậy? Năm ngàn?” Thang trợ giáo bĩu môi nói: “Triều đình cấp tiền xuống qua mỗi cấp đều bị khấu trừ. Tới tay chúng ta năm ngàn đã bay mất phần lớn. Nói thật cho ngài biết năm ngàn này dù có chính thức chuyển cho chúng ta thì cũng không bao giờ chuyển hết toàn bộ ho Ngũ Vị đường, theo thông lệ thì những người tham gia công tác phòng chống dịch của nha môn sẽ được nhận tiền. Gia đình của những người tử vong cũng được trợ cấp, bên cạnh đó còn đủ thứ khác cũng phải chi tiền. Số tiền còn lại mới đến tay ngài, lúc đó thì đã gần hết rồi, ít nhất cũng phải mất hai ngàn hai. Đến tay ngài chỉ còn khoảng một nửa là chắc”.
“Một nửa? Hai ngàn năm trăm?” Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngũ Vị đường chúng ta đã cho nhan mô mượn bảy ngàn hai trăm mà tiền y phục phòng dịch và mặt nạ phòng độc cho nha môn cũng phải bằng con số đó nữa”.
“Vậy sao ngài không dừng lại? Ngài muốn mất hết vốn sao? Đỗ tiên sinh. Ngài làm được như thế này đã là hết lòng rồi”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Có lý. Dù sao thì đã mua đủ lều vải cho khoảng hai đến ba nghìn người bệnh. Dược liệu cần dùng để làm thuốc. Bán thuốc thu tiền cũng chỉ để phục vụ phòng chống dịch thôi”.
Thang trợ giáo cười nói: “Vậy là được rồi”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhưng dược liệu chỉ còn đủ dùng trong vòng nửa tháng. Dù sau nửa tháng người bệnh tình nguyện trả tiền thuốc thì cũng không có dược liệu để chữa trị”.
“Từ phủ thành không có phương tiện để vận chuyển về đây. Ta có ý kiến này, nghe nói Đỗ đại phu đã cứu mạng của Tĩnh Từ sư thái, chủ trì Bạch y xã, đại phu nên đi tìm sư thái đề nghị hỗ trợ. Bạch y xã có tín đồ ở khắp nơi, chắc chắn họ sẽ có cách mua được dược liệu với giả cả phù hợp”.
“Được! Ta đi tìm Tĩnh Từ sư thái thương lượng”.
Đỗ Văn Hạo trở lại Ngũ Vị đường tìm Tĩnh từ sư thái, nói rõ sự việc cho bà. Tĩnh Từ sư thái lập tức triệu tập các đầu lãnh cùng nhau thương nghị.
Phó chưởng quỹ nói: “Việc này rất đơn giản, ta có một đội vận chuyển lúa gạo riêng. Đỗ đại phu muốn vận chuyển dược liệu thì ngài cần kê một danh sách, ta sẽ trực tiếp vận chuyển cho ngài”.
Trừ Phó trưởng quỹ ở bên ngoài, Bạch Y xã có rất nhiều chuyện làm ăn. Một số là các phú thương lớn, có các thương đội vận chuyển hàng hóa, tất cả đều đồng ý giúp đỡ, giá cả và phương thức thanh toán rất hợp lý.
Đỗ Văn Hạo rất vui mừng, hắn lập một danh sách các loại dược liệu liên quan đến việc phòng chống dịch bệnh. Hắn không ngờ đến thời khắc quan trọng Bạch Y xã lại có tác dụng lớn đến vậy.
Tình hình dịch bệnh càng lúc càng trầm trọng. Người bệnh từ khắp nơi đổ về càng lúc càng nhiều. Bệnh nhân ở khu cách ly nhiễm bệnh nặng cũng chết rất nhiều. Hàng ngày đều có hơn trăm thi thể bị hỏa táng, đống lửa thiêu tử thi không lúc nào tắt. Tiếng rên rỉ đau khổ lan tràn khắp nơi, suốt ngày đêm.
Nhưng so với các khu cách ly khác thì vẫn khá hơn nhiều. Đỗ Văn Hạo dựa vào Trung y hiện đại đã chế ra phương thuốc, sau khi thử nghiệm rất hiệu quả. Các đại phu cứ căn cứ vào chỉ dẫn của Đỗ Văn hạo mà điều trị cho bệnh nhân. Hiệu quả của việc chữa trị rất cao. Số người tử vong giảm rõ rệt, trị khỏi cho hơn nửa bệnh nhân. Đối với loại dịch hạch lợi hại nhất trong các loại ôn dịch, tỷ lệ chữa khỏi bệnh chỉ hoàn toàn dựa vào Trung y như thế là đặc biệt cao rồi.
Vì vậy khi Đỗ Văn Hạo tuyên bố chữa bệnh miễn phí cho tất cả các người bệnh thì người bệnh khắp nơi đổ về càng lúc càng nhiều. Ngoại trừ có một lượng người tới mua y phục phòng hộ và mặt nạ phòng độc của Đỗ Văn Hạo còn tất cả đều là người bệnh tới đây mong được điều trị, cứu mạng. Do đó trong vòng nửa tháng, không tính số người khỏi bệnh đã đi khỏi, chỉ riêng ở khu cách ly ngoài thành số bệnh nhân cần điều trị đã vượt qua con số năm nghìn người.
Thang trợ giáo từ phủ thành quay lại thì dược liệu cũng dã dùng hết. Trong khoảng thời gian đó sức khỏe của Tĩnh Từ sư thái đã bình phục hoàn toàn, bà được Không Huệ sư thái, Phó chưởng quỹ và các thuộc hạ thân tín hộ tống quay về phủ thành. Cung Minh đại phu ở lại giúp Đỗ Văn Hạo phòng chống dịch bệnh.
Trở lại Phủ thành, Tĩnh Từ sư thái, chủ trì Bạch y xã toàn tâm toàn ý ủng hộ Đỗ Văn Hạo phòng chống dịch bệnh. Thông qua Bạch y xã các thương đội vận chuyển từ các nơi chuyên trở dược liệu thô với giá cả phải chăng không ngừng đổ về Ngũ Vị đường khiến cho công việc phòng chống dịch của Đỗ Văn Hạo tiến triển rất thuận lợi.
Dưới sự chỉ đạo của Tĩnh Từ sư thái, các phú thương của Bạch y xã ở Phủ thành đã quyên góp tiền, hiến tặng lều vải, chăn bông giải quyết vấn đề ăn ở cho người bệnh, đứng trên lâu thành nhìn xuống thấy bên ngoài thành bạt ngàn lều vải, cái nọ nối tiếp cái kia. Bên trong lầu có đốt lửa để sưởi ấm, khung cảnh rất ấn tượng.
Mặc dù Đỗ Văn Hạo đã báo cáo tình hình dịch bệnh nhưng do thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu. Từ lúc triều đình nhận được tin tức dịch bệnh cho đến lúc điều động quan binh phong tỏa, cách ly các khu dịch bệnh đã mất hơn một tháng. Bởi vì người ở những khu vực dịch bệnh hoảng sợ chạy trốn nên bệnh dịch lan đi rất nhanh, lan tới hơn mười châu, huyện phụ cận, tổng cộng khoảng một vạn người chết. Những người may mắn sống sót đều rời bỏ quê hương bản quán. Nhiều thành thị ngoài tử thi và chuột ra thì đã biến thành một tòa thành trống.
Trong toàn bộ địa phận Dịch châu, chỉ có Đống Đạt huyện của Đỗ Văn Hạo vì đã ban lệnh giới nghiêm kịp thời, giảm thiểu được sự lan truyền của dịch bệnh, hơn nữa toàn thành được trừ độc, tiến hành diệt chuột, một bước cơ bản để có thể dẩy lui dịch bệnh. Nhưng vấn đề cơ bản là Đỗ Văn Hạo đã chế ra y phục cách ly và mặt nạ phòng độc, cứu được tính mạng của bao người dân trong và ngoài thành. Công việc phòng chống dịch cuối cùng cũng đạt hiệu quả, con số tử vong của toàn huyện thành chưa tới một ngàn người, thấp hơn rất nhiều so với các châu huyện khác.
Mấy ngày nay Đỗ Văn Hạo bận rộn với công việc phòng chống dịch nhưng hắn cũng không quên xem bệnh cho các bệnh nhân.
Sau khi được Đỗ Văn Hạo chữa trị, Bàng mẫu đã khôi phục được thị lực, thích lực cũng đã trở lại bình thường làm cho bà rất vui mừng. Nhị nãi nãi cũng hoàn toàn bình phục. Cả gia đình mấy lần mang mặt nạ phòng độc tới thăm Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm. Tiểu hài tử Hổ tử bị bệnh dạ đề (khóc đêm) cũng được Tiền Bất Thu chữa khỏi.
Bệnh viêm khớp ngón tay của phụ nhân sau khi uống thuốc cũng có chuyển biến rõ rệt. Đỗ Văn Hạo tới khám lại hai lần, thay đổi phương thuốc, các ngón tay đã đỡ bị sưng lên, các cơn đau cũng biến mất. Vị phụ nhân đó cũng rất cảm kích hắn.
Bệnh liệt dương của Trang tri huyện đã khỏi, mặc dù công việc phòng dịch rất bận rộn nhưng mỗi khi tối đến ông ta đều tranh thủ quay về bồi tiếp hai vị ái thiếp, chuyện phòng the rất mãn ý. Trang tri huyện rất vui mừng khi đến lúc tuổi già lại có được hy vọng có người nối dõi.
Dưới sự đốc thúc của Trang tri huyện, công tác phòng chống dịch bệnh đã đạt hiệu quả to lớn. Cuối cùng Bạch Y xã cũng xin được lập bia công đức để ghi công của Đỗ Văn Hạo, các thợ điêu khắc đã làm suốt ngày đêm rồi đem dựng bia ở trước cổng của khu cách ly bên ngoài thành.
Sau gần một năm, dịch bệnh cũng bị đẩy lui, những người bệnh nặng thì đã chết chỉ còn những người bệnh nhẹ, sau một thời gian điều trị phần lớn đã khỏi bệnh, ở khu cách ly số lượng người bệnh ngày một giảm.
Ở khu vực cách ly của Đỗ Văn Hạo đã bảy ngày không có thêm bệnh nhân mới đưa tới. Đương nhiên điều này là do bọn họ đã thực hiện rất hiệu quả lệnh giới nghiêm, cách ly, chôn cất tử thi, diệt chuột và tẩy trùng cùng một loạt các công việc phòng dịch có hiệu quả khác nữa.
Đỗ Văn Hạo phòng dịch có hiệu quả cuối cùng cũng gây sự chú ý của quan binh.
Tác giả :
Mộc Dật