Tống Tiên Hành
Chương 15 15 Biến Dị Đại Lang
Tống Phong trong lòng thầm kêu không ổn.
Chỉ thấy nơi đó, lấy số lượng vô biên vô bờ mà tính, không biết bao nhiêu là Lang yêu đang chậm rãi kéo tới.
Tất cả tựa như một cơn thủy triều cuồn cuộn tiến tới, gây nên cho người ta một sự áp bách lẫn sợ hãi.
Các binh lính trên thành trì giờ phút này phần lớn sắc mặt xanh mét, cung tên trong tay cũng run lên bần bật.
Những binh sĩ này mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng Tống Phong thấy rõ, bọn họ chỉ đều là Nhập môn võ giả, ở trong đại nạn này căn bản không có chút sức chiến đấu.
Đột nhiên, từ phía phủ thành chủ có tiếng vù vù.
Tống Phong cũng như toàn bộ binh sĩ theo bản năng nhìn lên, liền thấy một đoàn trên dưới trăm người, chân đạp phi kiếm bay tới.
Đoàn người này tựa như những mũi tên lấp lánh trong bầu trời đêm, chia nhau ra thành hình cánh cung bao bọc toàn bộ tường thành.
“Tiên sư! Là tiên sư, chúng ta có phần thắng!”
Cũng không biết là ai nói câu nói này, nhưng rất nhanh liền vang lên tiếng hoan hô rợp trời.
Sĩ khí trong thoáng chốc đạt tới mức cao nhất.
Tống Phong trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm.
Dù hắn biết Diệp thành chủ có thể mời trợ giúp từ Tiên sư, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng chứng kiến sức mạnh của Tiên sư, trong lòng luôn luôn có chút thấp thỏm.
Mà những tiên sư trên bầu trời, khi nghe tiếng hoan hô dậy trời của binh sĩ này thì cũng không có quá nhiều phản ứng, một mực tập trung vào bầy lang đang tiến đến.
“Xạ tiễn!”
Thấy Thanh lang càng ngày càng đến gần, tướng quân thủ thành đột nhiên quát to một tiếng.
Theo hiệu lệnh, một đợt mưa tên theo đó mà bay vù vù về phía trước.
Vô số lang thú đi phía trước ngay lập tức bị trúng tiễn.
Bởi vì số lượng quá đông, dù bọn chúng có muốn né đi cũng là chuyện không thể nào.
Đợt tiễn thứ nhất vừa chạm đất, lập tức từ phía sau Tống Phong vang lên tiếng vù vù.
Định thần nhìn lại, vô số cự thạch từ bên trong tường thành bắn ra ngoài.
Những cự thạch này thể lích lớn nhỏ không đều, nhưng khi bay ra lực sát thương cũng cực kỳ kinh người.
Mỗi nơi mà chúng rớt xuống đều có thể tạo thành những cái hố to.
Tống Phong thấy cảnh này, liền biết đại chiến chân chính bắt đầu.
Chỉ thấy bầy lang dường như bị chọc giận, đồng loạt phát lên tiếng tru thảm thiết.
Từ phía sau, vô số đầu lang với thể tích lớn gấp mấy lần Thanh lang bình thường, lông bọn chúng mơ hồ ánh lên sắc bạc, giương nanh múa vuốt lao tới.
Những đầu lang này sức chịu đựng cùng nhanh nhẹn hơn xa đám Thanh lang đi đầu, ngay cả mưa tiễn cùng cự thạch dường như cũng bắt đầu giảm tác dụng đi rất nhiều.
Ngay khi Tống Phong cảm thấy thắc mắc vì sao Tiên sư chưa động thủ thì rốt cuộc, những tiên sư lơ lửng trên bầu trời cũng đã động thủ.
Chỉ thấy nương theo một tiếng hừ lạnh từ một người đứng trước nhất, tất cả tiên sư đồng loạt thủ thế.
— QUẢNG CÁO —
“Hỏa kích!”
Thanh âm của người này không lớn, nhưng lại mang theo một loại lực lượng kỳ lạ truyền rõ mồn một vào tai mỗi người.
Lập tức, một đoàn chừng trăm cái hỏa cầu bằng lòng bàn tay theo đó vù vù bay tới.
“Ầm ầm…”
Những tiếng nổ chấn thiên cùng lúc vang lên khiến mặt đất dưới chân dường như cũng bị lay động.
Tống Phong trợn mắt há mồm.
Những hỏa cầu mà các vị tiên sư ném ra chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng khi tiếp đất thì lại tạo thành tổn thương to lớn.
Nhất là cùng lúc hàng trăm hỏa cầu bay tới phát nổ, tràng diện này Tống Phong chưa bao giờ chứng kiến.
Giờ phút này đầu óc cũng bị cảnh tượng trước mắt gây kinh hãi.
Biết tiên sư lợi hại, nhưng đến mức này thì đã thoát khỏi nhân loại phạm trù.
Tống Phong bỗng nhiên cảm thấy cảm giác ưu việt của bản thân khi tiến giai Tiên Thiên Cảnh Giới là ấu trĩ cỡ nào.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện, cửa thành vậy mà đã mở.
Vô số binh sĩ như ong vỡ tổ tràn ra.
Mà tiên sư trên bầu trời cũng đình chỉ Hỏa Kích, riêng phần mình tiến đến những con Thanh Lang có hình thể to lớn kia mà đi.
Tống Phong thấy binh sĩ xông ra xáp lá cà, trong lòng ngực đột nhiên có một cỗ chiến ý thôi thúc muốn phát tiết ra ngoài, không nói hai lời tung người nhảy xuống.
Tống Phong tự biết Thanh Lang to lớn kia hẳn là khó dây dưa, liền để ý đến những con Thanh lang nhỏ hơn kia.
Hắn dựa vào thân pháp nhanh nhẹn, dựa vào đôi bàn tay mà chiến.
Mỗi một lần tiến tới đều nhất chưởng đánh vào đỉnh đầu, một chưởng đem Thanh lang sọ não đánh vỡ nát.
Động tác nhanh gọn, dứt khoát, không có chút hoa mỹ cầu kỳ.
Đây là thức thứ nhất 「 Toái Tâm Chưởng 」 nằm trong Lục Dương Chưởng mà Tống Phong đang rèn luyện.
Mặc dù còn chưa đến tiểu thành, nhưng Tống Phong phối với hợp thân pháp Tùy Phong Toái Ảnh Bộ cùng với nội lực dồi dào, khiến cho chưởng lực cực kỳ hung hãn.
Lúc này nhìn lại, Tống Phong tựa như đem nơi này thành chỗ luyện công hơn.
Mỗi lần giết một đầu sói, sắc mặt hắn lại càng hồng nhuận, nội lực trong người lại có chút tăng trưởng.
Có thể nói, Tống Phong đến nơi này không khác cá gặp nước, càng đánh càng hăng.
“Phanh!”
Một chưởng đem một đầu Thanh lang chấn vỡ nát, thuận tiện thi triển Dẫn Lực Quyết hấp thu lực lượng, tất cả động tác đều mây trôi nước chảy, không chút dư thừa.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên, Tống Phong nghe một tiếng kêu thảm.
Chỉ thấy cách đó mấy bước, một binh sĩ bị móng vuốt xé mở một đường máu lớn trước ngực, máu tươi ồ ồ chảy.
Tống Phong bước nhanh tới, đem đầu sói này một đấm vỡ đầu.
Cũng không kịp hấp thu nội lực của nó mà nhanh chóng kiểm tra tình trạng của binh sĩ kia, thì phát hiện người này đã tử vong.
Tống Phong nhẹ nhàng đặt người binh sĩ xuống đất, đưa mắt nhìn chung quanh.
Giờ phút này chiến trường vô cùng thảm liệt, xác chết khắp nơi, máu nhuộm đỏ mặt đất.
Đột nhiên, Tống Phong rùng mình, cả người trong chớp mắt né qua một bên.
Nhìn lại vị trí cũ, một đầu đại lang đang phẫn nộ rít gào với hắn.
Hai con mắt mang theo nhãn thần âm trầm, hướng về phía Tống Phong chậm rãi đi tới.
Nhân loại này tiêu diệt nhiều hậu duệ của nó, nó vô cùng tức giận.
Bất quá, một kích không trúng đích, đầu đại lang này dường như cũng biết nhân loại trước mắt không dễ đối phó, trong mắt cũng mơ hồ có chút cẩn thận.
Đột nhiên, đại lang grừ lên một tiếng, nó cong người lại lấy đà, há mồm to như chậu máu táp tới.
Tống Phong thấy cảnh này, hừ lạnh một tiếng, dưới chân cước bộ lại không chút nào chần chừ nhún lên phía trên, thân ảnh quỷ dị thay đổi phương hướng đấm xuống đỉnh đầu đại lang.
Mắt thấy một đấm sắp tới nơi, bên tai Tống Phong chợt nghe tiếng ù ù.
Chỉ thấy một cái đuôi đầy lông từ sau vỗ tới, thế công hết sức hiểm ác.
Trong tích tắc, Tống Phong đem thủ chưởng miễn cưỡng thay đổi phương hướng, cùng đánh vào trên cái đuôi này, đồng thời chân phải muốn đạp lên đầu đại lang để mượn lực.
Đại lang sao có thể để Tống Phong như ý, nó lại lần nữa hướng về phía chân của Tống Phong mà mở ra miệng máu.
Nếu là người thường, một chân này vừa đặt xuống, bảo đảm nửa đời sau không tàn cũng phế.
Chỉ là, Tống Phong cũng dường như lường trước điều này, mượn lực từ cái đuôi mà thân ảnh trong sát na né qua một bên, lăn một vòng trên đất mới miễn cưỡng đem đầu đại lang này tách ra.
Bộ dáng có chút chật vật.
Đại lang thấy liên tục giao thủ mấy chiêu vẫn không lấy mạng được nhân loại này, trong mắt hận ý càng đậm.
Nó gào lên một tiếng.
Lập tức, Tống Phong khóe mắt co lại.
Từ phía xa, một đầu đại lang khác dường như cũng nghe tiếng kêu gọi, chạy thẳng đến nơi này.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ trong chớp mắt, hai đầu đại lang phân biệt đem Tống Phong bao vây ở giữa.
Một đầu đại lang mới chạy đến, ngay lập tức tru lên hướng móng vuốt cào tới.
Tống Phong thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Hắn hít một khơi tụ khí, hai chân xoay một cái cực tốc tránh sang một bên.
Thân hình Tống Phong vừa lách sang còn chưa hoàn toàn hiển lộ, đã thấy đầu đại lang còn lại hung hăng vung trảo tới một kích.
Tống Phong trong lòng thầm kêu không ổn, cố gắng cong người lách mình tránh né qua một trảo quá hiểm ác này.
“Roạt~”
Âm thanh xé thịt vang lên.
Thân ảnh Tống Phong hiện ra gần đó.
Chỉ thấy vai trái của Tống Phong lúc này có một vết lang trảo máu thịt bầy nhầy kéo dài ra tới sau lưng, máu tươi ồ ồ chảy ướt đẫm cả nửa người.
Tống Phong cắn răng, sắc mặt tái nhớt, tay phải vung lên trong chớp mắt điểm liên tục mấy cái vào đầu vết thương, khiến cho máu tươi tạm thời ngưng chảy.
Lúc này, Tống Phong nhìn hai đầu đại lang kia, tròng mắt co rút lại.
Sắc mặt hắn đột nhiên chợt chuyển sang lúc trắng lúc xanh.
“Ọe~”
Tống Phong há mồm phun ra một ngụm máu đen.
Một loại cảm giác bài sơn đảo hải nhanh chóng ập đến đại não khiến hắn cảm giác trời đất quay cuồng, vô cùng choáng váng.
Một cỗ nguy cơ xông thẳng lên đầu Tống Phong.
Hắn cố gắng cắn răng, tụ lực vào đôi chân.
Đôi chân Tống Phong một trận căng phồng, nhún mình một cái liền nhảy xa hơn năm trượng, nhảy hai ba lần liền muốn tiếp cận phía tường thành.
Hai đầu đại lang thấy vậy liếm môi lao nhanh truy đuổi.
Trong tích tắc này, Tống Phong cảm giác phía sau có hai cỗ cuồng phong đánh tới, trong lòng kêu khổ không thôi.
Một bên là hai đầu đại lang truy sát, một bên là dị biến trong cơ thể vừa phát sinh khiến hắn khí huyết hỗn loạn.
“Vẫn là quá chủ quan!” Tống Phong cười thảm.
Ngay lúc này, dị biến nảy sinh!.