Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 99: Không nói đạo lý được
Editor: May
Thái Hiểu Hàm ngoan ngoãn tiếp nhận chén trà, “Cám ơn chú Lưu, Hiểu Hàm biết chú bận, loại việc nhỏ nào dám làm phiền chú đâu? Hôm nay cũng là trùng hợp gặp phải.”
“Hiểu Hàm thật là hiểu chuyện a……”
“……” Hai nhân vật chính trình diễn chú cháu tình thâm đột nhiên bị một tiếng vang lớn phá cửa làm bừng tỉnh.
“Ai không lễ phép như vậy, tiến vào lại không gõ……” Chử "cửa" của Lưu chủ nhiệm còn chưa có nói ra, liền bị khí tràng nơi cửa kia làm kinh sợ chế trụ.
Tình Không vùi ở sô pha chớp mắt nhìn cửa, người đàn ông dung sắc bức giống như thầ, một thân khí tràng Tu La lạnh lẽo đứng ở cửa ngược sáng, giống như đạp mây tía bảy màu mà đến.
Trong nháy mắt, tâm Tình Không, hơi ấm áp.
Bởi vì từ nhỏ liền biết chính mình không phải là con gái ruột của Lão Lộ, cô tận lực không gây thêm phiền toái cho Lão Lộ, bao nhiêu chuyện cũng đều tự gánh lên người, cô cho rằng, chính mình đã đủ độc lập, đã đủ cường đại, có thể chăm sóc Lão Lộ, có thể không cần dựa vào bất luận kẻ nào.
Khi người đàn ông này giống như thiên thần vì cứu cô mà đến, cô giống như nghe được âm thanh cửa trái tim của mình mở ra, giống như đó là cứu rỗi duy nhất, chỗ dựa duy nhất của cô vào mười tám năm tới.
Cảm giác an toàn như vậy, đến Lão Lộ cũng chưa từng cho cô.
“Sở Ngự Bắc, bọn họ khi dễ tôi.”
Thân mình nho nhỏ của cô gái vùi ở sô pha lớn, cằm đặt ở tay vịn, mắt rất sáng, mang theo ánh sáng, giọng nói ngây thơ, mang theo chút ủy khuất cáo trạng.
Sở Ngự Bắc không khỏi nhớ tới Tiểu Thất lúc còn rất nhỏ, cũng là manh như thế này.
Trong lòng lãnh ngạnh của người đàn ông không khỏi mềm mềm, giọng nói vẫn nhạt nhẽo như cũ, “Đần, không biết khi dễ lại sao?”
Khi nói chuyện, đã đi về phía cô.
Mắt Tình Không mở lớn, không hề chớp mắt nhìn anh.
Người đàn ông khom lưng, lại tự nhiên không thôi duỗi tay ôm cô, vừa mới đụng tới sau lưng cô, Tình Không đau đến thở nhẹ ra tiếng.
Ánh mắt vừa mới cháy lên chút ấm áp của Sở Ngự Bắc liền lạnh lãnh, trầm giọng hỏi, “Sao vậy?”
“Tôi bị người phụ nữ kia đẩy đến trên mặt đất, trên lưng không biết đụng trúng thứ gì, đau xuyên tim, nhưng Lưu chủ nhiệm kia lại không cho bác sĩ trường học khám cho tôi, tôi đã nhìn đau rất lâu. Anh đã nói tôi do anh quản, việc này anh quản không?”
Tình Không thật đúng là lại cáo mượn oai hùm lần nữa, cô xem như rõ ràng quy tắc trò chơi này, đối phó với loại người này, chỉ có thể ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy bạo chế bạo, đạo lý là nói không thông.
Thái Hiểu Hàm ngoan ngoãn tiếp nhận chén trà, “Cám ơn chú Lưu, Hiểu Hàm biết chú bận, loại việc nhỏ nào dám làm phiền chú đâu? Hôm nay cũng là trùng hợp gặp phải.”
“Hiểu Hàm thật là hiểu chuyện a……”
“……” Hai nhân vật chính trình diễn chú cháu tình thâm đột nhiên bị một tiếng vang lớn phá cửa làm bừng tỉnh.
“Ai không lễ phép như vậy, tiến vào lại không gõ……” Chử "cửa" của Lưu chủ nhiệm còn chưa có nói ra, liền bị khí tràng nơi cửa kia làm kinh sợ chế trụ.
Tình Không vùi ở sô pha chớp mắt nhìn cửa, người đàn ông dung sắc bức giống như thầ, một thân khí tràng Tu La lạnh lẽo đứng ở cửa ngược sáng, giống như đạp mây tía bảy màu mà đến.
Trong nháy mắt, tâm Tình Không, hơi ấm áp.
Bởi vì từ nhỏ liền biết chính mình không phải là con gái ruột của Lão Lộ, cô tận lực không gây thêm phiền toái cho Lão Lộ, bao nhiêu chuyện cũng đều tự gánh lên người, cô cho rằng, chính mình đã đủ độc lập, đã đủ cường đại, có thể chăm sóc Lão Lộ, có thể không cần dựa vào bất luận kẻ nào.
Khi người đàn ông này giống như thiên thần vì cứu cô mà đến, cô giống như nghe được âm thanh cửa trái tim của mình mở ra, giống như đó là cứu rỗi duy nhất, chỗ dựa duy nhất của cô vào mười tám năm tới.
Cảm giác an toàn như vậy, đến Lão Lộ cũng chưa từng cho cô.
“Sở Ngự Bắc, bọn họ khi dễ tôi.”
Thân mình nho nhỏ của cô gái vùi ở sô pha lớn, cằm đặt ở tay vịn, mắt rất sáng, mang theo ánh sáng, giọng nói ngây thơ, mang theo chút ủy khuất cáo trạng.
Sở Ngự Bắc không khỏi nhớ tới Tiểu Thất lúc còn rất nhỏ, cũng là manh như thế này.
Trong lòng lãnh ngạnh của người đàn ông không khỏi mềm mềm, giọng nói vẫn nhạt nhẽo như cũ, “Đần, không biết khi dễ lại sao?”
Khi nói chuyện, đã đi về phía cô.
Mắt Tình Không mở lớn, không hề chớp mắt nhìn anh.
Người đàn ông khom lưng, lại tự nhiên không thôi duỗi tay ôm cô, vừa mới đụng tới sau lưng cô, Tình Không đau đến thở nhẹ ra tiếng.
Ánh mắt vừa mới cháy lên chút ấm áp của Sở Ngự Bắc liền lạnh lãnh, trầm giọng hỏi, “Sao vậy?”
“Tôi bị người phụ nữ kia đẩy đến trên mặt đất, trên lưng không biết đụng trúng thứ gì, đau xuyên tim, nhưng Lưu chủ nhiệm kia lại không cho bác sĩ trường học khám cho tôi, tôi đã nhìn đau rất lâu. Anh đã nói tôi do anh quản, việc này anh quản không?”
Tình Không thật đúng là lại cáo mượn oai hùm lần nữa, cô xem như rõ ràng quy tắc trò chơi này, đối phó với loại người này, chỉ có thể ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy bạo chế bạo, đạo lý là nói không thông.
Tác giả :
Lê Trân Ni