Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 208: Chơi lưu manh
Editor: May
Trong ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, nhiệt độ nào đó bắt đầu quay cuồng.
“Còn dám lộn xộn, tôi không ngại em chỉ có mười tám tuổi.”
Tình Không ngẩng đầu, mắt nước doanh doanh thẳng tắp đâm vào con ngươi lạnh như mặt hồ của anh, đồng tử màu đen có hai chính mình nho nhỏ, cũng giống như chỉ có chính cô.
Sau khi nghe được câu nói của anh, mặt Tình Không bắt đầu hơi nóng lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Tôi đói bụng, ăn cơm đi.”
Người đàn ông cúi đầu hôn hôn sau tai cô, dán gương mặt, một đường lại hôn tới trên môi anh đào của cô, âm sắc trầm thấp khàn khàn vốn là thật sự gợi cảm, dán bên cánh môi Tình Không nói nhỏ, “Tôi cũng đói bụng……”
Không biết vì sao, Tình Không lại có thể nghe hiểu thâm ý trong những lời này của anh.
Cô cắn cắn môi dưới, ngước mắt trừng anh.
Đột nhiên, cô “A” một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên đùi Sở Ngự Bắc, đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào anh, “Anh…… Chơi lưu manh……”
Anh lại có thể dùng nơi đó của anh chỉa vào cô, hiện tại là ban ngày, nơi này là phòng khách, Tiểu Thất đại gia còn ở một bên nhìn, anh lại có thể không biết xấu hổ làm động tác lưu manh như vậy!
Đây đâu phải là người đàn ông cấm - dục? Rõ ràng cái gì cũng không nhịn được……
Thím Lý vừa lúc bưng đồ ăn tới đây, không rõ nguyên do mà nhìn bọn họ, “Tình Không tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”
Thím Lý cho rằng Tình Không bởi vì chuyện Sở Ngự Bắc sắp đính hôn mà giận dỗi với anh, nhìn mắt đỏ hồng, mặt đỏ hồng này, rất chọc người thương.
Tình Không hừ một câu, đi đến ngồi xuống trên ghế dựa đối diện Sở Ngự Bắc, “Thím Lý, thím đút tôi ăn cơm đi.”
“A, được……”
“Đi xuống!” Những lời này, là Sở Ngự Bắc nhướng mày nói với thím Lý.
Thím Lý nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng trấn an Tình Không nói, “Tình Không tiểu thư, tiên sinh cũng không dễ dàng, cô liền thông cảm cho ngài ấy một chút đi.”
Nghe được những lời này của thím Lý, Sở Ngự Bắc híp híp mắt, ánh mắt chuyển tới trên người thím Lý, mang theo xem kỹ.
Trong ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, nhiệt độ nào đó bắt đầu quay cuồng.
“Còn dám lộn xộn, tôi không ngại em chỉ có mười tám tuổi.”
Tình Không ngẩng đầu, mắt nước doanh doanh thẳng tắp đâm vào con ngươi lạnh như mặt hồ của anh, đồng tử màu đen có hai chính mình nho nhỏ, cũng giống như chỉ có chính cô.
Sau khi nghe được câu nói của anh, mặt Tình Không bắt đầu hơi nóng lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Tôi đói bụng, ăn cơm đi.”
Người đàn ông cúi đầu hôn hôn sau tai cô, dán gương mặt, một đường lại hôn tới trên môi anh đào của cô, âm sắc trầm thấp khàn khàn vốn là thật sự gợi cảm, dán bên cánh môi Tình Không nói nhỏ, “Tôi cũng đói bụng……”
Không biết vì sao, Tình Không lại có thể nghe hiểu thâm ý trong những lời này của anh.
Cô cắn cắn môi dưới, ngước mắt trừng anh.
Đột nhiên, cô “A” một tiếng, trực tiếp nhảy dựng lên từ trên đùi Sở Ngự Bắc, đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào anh, “Anh…… Chơi lưu manh……”
Anh lại có thể dùng nơi đó của anh chỉa vào cô, hiện tại là ban ngày, nơi này là phòng khách, Tiểu Thất đại gia còn ở một bên nhìn, anh lại có thể không biết xấu hổ làm động tác lưu manh như vậy!
Đây đâu phải là người đàn ông cấm - dục? Rõ ràng cái gì cũng không nhịn được……
Thím Lý vừa lúc bưng đồ ăn tới đây, không rõ nguyên do mà nhìn bọn họ, “Tình Không tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?”
Thím Lý cho rằng Tình Không bởi vì chuyện Sở Ngự Bắc sắp đính hôn mà giận dỗi với anh, nhìn mắt đỏ hồng, mặt đỏ hồng này, rất chọc người thương.
Tình Không hừ một câu, đi đến ngồi xuống trên ghế dựa đối diện Sở Ngự Bắc, “Thím Lý, thím đút tôi ăn cơm đi.”
“A, được……”
“Đi xuống!” Những lời này, là Sở Ngự Bắc nhướng mày nói với thím Lý.
Thím Lý nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng trấn an Tình Không nói, “Tình Không tiểu thư, tiên sinh cũng không dễ dàng, cô liền thông cảm cho ngài ấy một chút đi.”
Nghe được những lời này của thím Lý, Sở Ngự Bắc híp híp mắt, ánh mắt chuyển tới trên người thím Lý, mang theo xem kỹ.
Tác giả :
Lê Trân Ni