Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 187: Hôn môi gián tiếp
Editor: May
Tình Không ngước mắt, trông mong nhìn anh dùng cái muỗng mình mới ngậm qua……
Phía trên kia đều là nước miếng của cô a……
“Sở Ngự Bắc, cái muỗng kia tôi đã ăn qua.” Tình Không cắn cắn môi đỏ, miệng còn ngậm cơm, có chút mồm miệng không rõ.
“Miệng của em tôi cũng đã ăn qua, tôi lại không chê em.” Nói xong, thật đúng là liền cúi đầu mổ mổ ở trên môi anh đào của cô.
Tình Không, “……”
Cô có thể nói chính mình ghét bỏ anh sao? Không phải anh có thói quen sạch sẽ ư? Hai người dùng một cái muỗng, rất không vệ sinh a.
“Không phải anh có thói quen sạch sẽ ư?”
“Tùy người mà khác nhau.”
Sở Ngự Bắc nói xong, lại gắp một đũa đưa đồ ăn đến bên miệng Tình Không, “Há miệng.”
Tình Không lại như người gỗ há miệng, một ngụm cắn ăn.
Sở Ngự Bắc lại gắp cho mình một khối, ăn xuống cùng một ngụm cơm.
Tốc độ ăn cơm của người đàn ông rất nhanh, nhưng tướng ăn lại rất ưu nhã, giáo dưỡng thực tốt, nếu không phải muốn chỉ huy cô, lúc ăn và ngủ anh đều sẽ không nói chuyện.
Tình Không cũng không phải lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng bàn với anh, nhưng ăn đến thân mật như vậy ngược lại thật là lần đầu tiên.
Gián tiếp hôn môi bực này.
Tốc độ ăn cơm của Tình Không tương đối chậm, cô lưu ý tốc độ một chút, không sai biệt lắm là anh ăn xong hai ngụm, cô vừa lúc ăn xong một ngụm.
Bữa cơm này, ăn đến đặc biệt ấm áp hài hòa, Tình Không ngồi ở trong lòng ngực người đàn ông, ước chừng ăn được một nửa chén cơm, nửa bàn đồ ăn, còn có hơn phân nửa chén canh.
Cuối cùng bất nhã mà đánh ợ no, Sở Ngự Bắc mới ngừng nuôi nấng cô, vội vàng uống canh còn dư lại, trực tiếp ôm cô gái nhỏ lên lầu.
Tình Không ngước mắt, trông mong nhìn anh dùng cái muỗng mình mới ngậm qua……
Phía trên kia đều là nước miếng của cô a……
“Sở Ngự Bắc, cái muỗng kia tôi đã ăn qua.” Tình Không cắn cắn môi đỏ, miệng còn ngậm cơm, có chút mồm miệng không rõ.
“Miệng của em tôi cũng đã ăn qua, tôi lại không chê em.” Nói xong, thật đúng là liền cúi đầu mổ mổ ở trên môi anh đào của cô.
Tình Không, “……”
Cô có thể nói chính mình ghét bỏ anh sao? Không phải anh có thói quen sạch sẽ ư? Hai người dùng một cái muỗng, rất không vệ sinh a.
“Không phải anh có thói quen sạch sẽ ư?”
“Tùy người mà khác nhau.”
Sở Ngự Bắc nói xong, lại gắp một đũa đưa đồ ăn đến bên miệng Tình Không, “Há miệng.”
Tình Không lại như người gỗ há miệng, một ngụm cắn ăn.
Sở Ngự Bắc lại gắp cho mình một khối, ăn xuống cùng một ngụm cơm.
Tốc độ ăn cơm của người đàn ông rất nhanh, nhưng tướng ăn lại rất ưu nhã, giáo dưỡng thực tốt, nếu không phải muốn chỉ huy cô, lúc ăn và ngủ anh đều sẽ không nói chuyện.
Tình Không cũng không phải lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng bàn với anh, nhưng ăn đến thân mật như vậy ngược lại thật là lần đầu tiên.
Gián tiếp hôn môi bực này.
Tốc độ ăn cơm của Tình Không tương đối chậm, cô lưu ý tốc độ một chút, không sai biệt lắm là anh ăn xong hai ngụm, cô vừa lúc ăn xong một ngụm.
Bữa cơm này, ăn đến đặc biệt ấm áp hài hòa, Tình Không ngồi ở trong lòng ngực người đàn ông, ước chừng ăn được một nửa chén cơm, nửa bàn đồ ăn, còn có hơn phân nửa chén canh.
Cuối cùng bất nhã mà đánh ợ no, Sở Ngự Bắc mới ngừng nuôi nấng cô, vội vàng uống canh còn dư lại, trực tiếp ôm cô gái nhỏ lên lầu.
Tác giả :
Lê Trân Ni