Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 180: Sở Ngự Bắc anh làm gì vậy?
Editor: May
Cô nhẹ giọng kêu tên của anh, “Sở Ngự Bắc, thả tôi xuống dưới đi.”
Giọng cô gái nũng nịu, người đàn ông lại mắt điếc tai ngơ, đi thẳng đến phòng cô, còn vẫn luôn đi vào phòng tắm.
Sở Ngự Bắc đặt cô tới bồn tắm, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo trên người cô.
“Dừng! Dừng! Sở Ngự Bắc anh làm gì vậy?” Tình Không có chút nóng nảy.
Sở Ngự Bắc cũng không thèm nhìn tới cô, chỉ lo động tác trên tay, Tình Không duỗi tay đẩy anh, đụng tới miệng vết thương, lại đau đến không thôi.
“Sở Ngự Bắc……”
Giọng nói cô gái mềm yếu, nhu mềm đến nhỏ nước, mắt to trong suốt thấu triệt điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Động tác trên tay người đàn ông tạm dừng một chút, ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia sưng đến không thành bộ dáng, trong lòng giống như là chặn đoàn bông, trầm giọng nói, “Trên người dơ, rửa sạch đi là được.”
“Tôi tự làm.”
“Vết thương trên tay em cũng không nhẹ, tôi thật nên giết cô ta!” Ngươi đàn ông cắn chặt răng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, lại bắt đầu động tác trong tay.
Tình Không lần đầu tiên nghe thấy lời nói nặng như thế từ trên người người đàn ông này.
Đại đa số thời gian anh đều là lạnh nhạt, bất động thanh sắc.
Cô không tự giác ngậm miệng lại, tùy ý anh hành động, phối hợp giống như một búp bê vải.
“Nâng tay lên.” Hôm nay Tình Không mặc chính là mang trang phục hưu nhàn khóa kéo, người đàn ông “xoạt” một tiếng kéo khóa kéo ra.
Tình Không nghe lời giơ tay, trên mặt thiêu nóng rát.
Trong ấn tượng của cô, sau khi ba tuổi, liền chưa từng trải qua nữa.
Khung xương Tình Không rất tinh tế, vòng eo càng nhỏ đến một tay liền có thể ôm hết, da thịt trắng sứ nhiễm ánh sáng trơn bóng, ánh mắt bắt bẻ như Sở Ngự Bắc, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên thật là không tồi.
Anh ngồi bên bồn tắm, yên lặng ôm Tình Không đến trên đùi, cởi đi quần hưu nhàn của cô.
Cô nhẹ giọng kêu tên của anh, “Sở Ngự Bắc, thả tôi xuống dưới đi.”
Giọng cô gái nũng nịu, người đàn ông lại mắt điếc tai ngơ, đi thẳng đến phòng cô, còn vẫn luôn đi vào phòng tắm.
Sở Ngự Bắc đặt cô tới bồn tắm, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo trên người cô.
“Dừng! Dừng! Sở Ngự Bắc anh làm gì vậy?” Tình Không có chút nóng nảy.
Sở Ngự Bắc cũng không thèm nhìn tới cô, chỉ lo động tác trên tay, Tình Không duỗi tay đẩy anh, đụng tới miệng vết thương, lại đau đến không thôi.
“Sở Ngự Bắc……”
Giọng nói cô gái mềm yếu, nhu mềm đến nhỏ nước, mắt to trong suốt thấu triệt điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Động tác trên tay người đàn ông tạm dừng một chút, ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia sưng đến không thành bộ dáng, trong lòng giống như là chặn đoàn bông, trầm giọng nói, “Trên người dơ, rửa sạch đi là được.”
“Tôi tự làm.”
“Vết thương trên tay em cũng không nhẹ, tôi thật nên giết cô ta!” Ngươi đàn ông cắn chặt răng, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, lại bắt đầu động tác trong tay.
Tình Không lần đầu tiên nghe thấy lời nói nặng như thế từ trên người người đàn ông này.
Đại đa số thời gian anh đều là lạnh nhạt, bất động thanh sắc.
Cô không tự giác ngậm miệng lại, tùy ý anh hành động, phối hợp giống như một búp bê vải.
“Nâng tay lên.” Hôm nay Tình Không mặc chính là mang trang phục hưu nhàn khóa kéo, người đàn ông “xoạt” một tiếng kéo khóa kéo ra.
Tình Không nghe lời giơ tay, trên mặt thiêu nóng rát.
Trong ấn tượng của cô, sau khi ba tuổi, liền chưa từng trải qua nữa.
Khung xương Tình Không rất tinh tế, vòng eo càng nhỏ đến một tay liền có thể ôm hết, da thịt trắng sứ nhiễm ánh sáng trơn bóng, ánh mắt bắt bẻ như Sở Ngự Bắc, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này lớn lên thật là không tồi.
Anh ngồi bên bồn tắm, yên lặng ôm Tình Không đến trên đùi, cởi đi quần hưu nhàn của cô.
Tác giả :
Lê Trân Ni