Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 163: Sở đầu gỗ chú xong rồi
Editor: May
Người đàn ông nói xong liền giơ tay, chất lỏng màu đỏ ở dưới ánh đèn khúc xạ, trong suốt lộng lẫy, từ môi mỏng chợt nhập vào miệng, lại theo hầu kết lăn lộn một đường đi xuống……
Anh Mặc Trần dùng lực nhìn chằm chằm dung nhan điêu luyện sắc sảo điêu khắc mà thành kia, nháy mắt trong lòng run sợ.
“Sở đại thiếu, bộ dạng yêu nghiệt này của chú có người phụ nữ nào ngăn cản được chứ, anh đây cũng sắp bị chú bẻ cong, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bằng không chú theo anh đi.”
Lời này, cũng chỉ có Mặc Trần không sợ chết này dám nói.
“Anh làm phụ nữ?”
Mặc Trần bị anh làm nghẹn một chút, một ngụm máu già nghẹn ở cổ họng, nửa vời.
“Nói, người phụ nữ nào khiến chú cảm thấy không giống?”
Sở Ngự Bắc liếm môi mỏng ửng đỏ, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đến có chút quá phận của Lộ Tình Không, cong cong khóe môi.
“Một cô gái nhỏ.”
Lại nói tiếp, cô và khối “thuốc dán da trâu” Mặc Trần nói kia tựa hồ là bạn rất tốt.
Mặc Trần vừa thấy biểu tình này của anh, tức khắc trợn tròn mắt đào hoa liễm diễm, “Xong rồi, Sở đầu gỗ chú xong rồi. Chú sẽ không thật sự thích cô gái nhỏ trước chứ?”
“Thích?” Sở Ngự Bắc nghe thấy từ này mày liền nhíu chặt, “Như thế nào thì tính là thích?”
Mặc Trần giơ tay đỡ trán, tài xế già nói chuyện với xử nam, thiệt tình mệt, “Vậy vì sao chú cảm thấy người ta không giống?”
Sở Ngự Bắc liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, rốt cuộc vẫn là nói lời thật, “Cho tới bây giờ, tôi nhìn thuận mắt, liền muốn thuận tay nhặt về trong nhà nuôi, ngoại trừ Tiểu Thất, cũng chỉ có một mình cô ấy.”
Rượu vang đỏ Mặc Trần vừa mới ngậm vào trong miệng thiếu chút nữa liền phun ra, “Nhặt về trong nhà nuôi? Chú là nói hiện tại cô gái nhỏ kia ở biệt thự của chú?”
Lượng tin tức này có thể quá lớn rồi không?
“Có vấn đề?”
Người đàn ông nói xong liền giơ tay, chất lỏng màu đỏ ở dưới ánh đèn khúc xạ, trong suốt lộng lẫy, từ môi mỏng chợt nhập vào miệng, lại theo hầu kết lăn lộn một đường đi xuống……
Anh Mặc Trần dùng lực nhìn chằm chằm dung nhan điêu luyện sắc sảo điêu khắc mà thành kia, nháy mắt trong lòng run sợ.
“Sở đại thiếu, bộ dạng yêu nghiệt này của chú có người phụ nữ nào ngăn cản được chứ, anh đây cũng sắp bị chú bẻ cong, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bằng không chú theo anh đi.”
Lời này, cũng chỉ có Mặc Trần không sợ chết này dám nói.
“Anh làm phụ nữ?”
Mặc Trần bị anh làm nghẹn một chút, một ngụm máu già nghẹn ở cổ họng, nửa vời.
“Nói, người phụ nữ nào khiến chú cảm thấy không giống?”
Sở Ngự Bắc liếm môi mỏng ửng đỏ, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đến có chút quá phận của Lộ Tình Không, cong cong khóe môi.
“Một cô gái nhỏ.”
Lại nói tiếp, cô và khối “thuốc dán da trâu” Mặc Trần nói kia tựa hồ là bạn rất tốt.
Mặc Trần vừa thấy biểu tình này của anh, tức khắc trợn tròn mắt đào hoa liễm diễm, “Xong rồi, Sở đầu gỗ chú xong rồi. Chú sẽ không thật sự thích cô gái nhỏ trước chứ?”
“Thích?” Sở Ngự Bắc nghe thấy từ này mày liền nhíu chặt, “Như thế nào thì tính là thích?”
Mặc Trần giơ tay đỡ trán, tài xế già nói chuyện với xử nam, thiệt tình mệt, “Vậy vì sao chú cảm thấy người ta không giống?”
Sở Ngự Bắc liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, rốt cuộc vẫn là nói lời thật, “Cho tới bây giờ, tôi nhìn thuận mắt, liền muốn thuận tay nhặt về trong nhà nuôi, ngoại trừ Tiểu Thất, cũng chỉ có một mình cô ấy.”
Rượu vang đỏ Mặc Trần vừa mới ngậm vào trong miệng thiếu chút nữa liền phun ra, “Nhặt về trong nhà nuôi? Chú là nói hiện tại cô gái nhỏ kia ở biệt thự của chú?”
Lượng tin tức này có thể quá lớn rồi không?
“Có vấn đề?”
Tác giả :
Lê Trân Ni