Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 156: Đi ra ngoài!
Editor: May
Trên mặt Sở Vân Triết trắng bệch, Lộ Tình Không nói là cô ấy thích quấn lấy chú nhỏ, ở trong nhận thức của anh, Lộ Tình Không khẳng định là người chủ động, sao đến chú nhỏ cũng……
Anh nắm chặt nắm tay, “Vì sao lại là cô ấy? Ngài biết rõ chúng tôi……”
Sở Ngự Bắc tắt điếu thuốc trên tay, nhàn nhạt mở miệng nói, “Không có vì sao, ta không biết, cũng không cần biết, ta nói cháu nghe không rõ sao?”
“Chú nhỏ, xuất thân cô ấy…… Trong nhà đến cháu và cô ấy ở bên nhau còn phản đối, huống chi là ngài?”
Sở Ngự Bắc hơi chau mày, không quá hiểu rõ logic của Sở Vân Triết, “Ta không phải cháu, huống hồ, cô ấy và ta ở bên nhau, có quan hệ gì với trong nhà?”
Sở Vân Triết giật mìnhnhìn anh, “Chú nhỏ là tính toán để cô ấy làm tình nhân…… của ngài?”
Tình nhân?
Sở Ngự Bắc nhíu mày đến càng là lợi hại, trên mặt tuấn mỹ vẫn đạm mạc như cũ.
Anh ngược lại không có nghĩ tới địa vị của Tình Không, anh chưa từng nói yêu đương, càng chưa từng thích phụ nữ, lúc trước chính là nhìn thuận mắt, liền mang về nuôi, ừ, ngược lại càng nuôi càng thuận mắt.
Sở Vân Triết nhìn ra được tâm anh còn nghi vấn, càng biết tư duy của vị chú nhỏ này không giống với người thường khác, càng hiểu rõ hỏi, “Tương lai ngài là muốn cưới chị Minh Mị, ngài là tính toán để Tình Không vô danh vô phân mà đi theo ngài sao?”
Mặt mày đạm bạc của Sở Ngự Bắc trầm trầm, liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Cháu vượt rào, đây không phải chuyện cháu nên hỏi đến. Đi ra ngoài đi, cháu chỉ cần nhớ kỹ lời nói của ta là được.”
“Chú nhỏ……”
“Đi ra ngoài!”
Trước nay Sở Vân Triết đều không dám cãi lời mệnh lệnh của anh, đành phải nén giận lui ra ngoài.
Ngoài cửa, Sở Vân Triết dựa vào ven tường, nhìn nóc nhà cao cao, tích tụ khó buông lỏng.
Sở Ngự Bắc mặt vô biểu tình, lại cầm một điếu thuốc từ hộp thuốc kia ra, kẹp ở giữa môi mỏng bậc lửa, hút một ngụm, thở nhẹ vòng khói, lại cầm ở trong tay, chống huyệt Thái Dương.
Ở trong nhận thức của người nhà họ Sở, anh tựa hồ nhất định là sẽ cưới Minh Mị.
Trên mặt Sở Vân Triết trắng bệch, Lộ Tình Không nói là cô ấy thích quấn lấy chú nhỏ, ở trong nhận thức của anh, Lộ Tình Không khẳng định là người chủ động, sao đến chú nhỏ cũng……
Anh nắm chặt nắm tay, “Vì sao lại là cô ấy? Ngài biết rõ chúng tôi……”
Sở Ngự Bắc tắt điếu thuốc trên tay, nhàn nhạt mở miệng nói, “Không có vì sao, ta không biết, cũng không cần biết, ta nói cháu nghe không rõ sao?”
“Chú nhỏ, xuất thân cô ấy…… Trong nhà đến cháu và cô ấy ở bên nhau còn phản đối, huống chi là ngài?”
Sở Ngự Bắc hơi chau mày, không quá hiểu rõ logic của Sở Vân Triết, “Ta không phải cháu, huống hồ, cô ấy và ta ở bên nhau, có quan hệ gì với trong nhà?”
Sở Vân Triết giật mìnhnhìn anh, “Chú nhỏ là tính toán để cô ấy làm tình nhân…… của ngài?”
Tình nhân?
Sở Ngự Bắc nhíu mày đến càng là lợi hại, trên mặt tuấn mỹ vẫn đạm mạc như cũ.
Anh ngược lại không có nghĩ tới địa vị của Tình Không, anh chưa từng nói yêu đương, càng chưa từng thích phụ nữ, lúc trước chính là nhìn thuận mắt, liền mang về nuôi, ừ, ngược lại càng nuôi càng thuận mắt.
Sở Vân Triết nhìn ra được tâm anh còn nghi vấn, càng biết tư duy của vị chú nhỏ này không giống với người thường khác, càng hiểu rõ hỏi, “Tương lai ngài là muốn cưới chị Minh Mị, ngài là tính toán để Tình Không vô danh vô phân mà đi theo ngài sao?”
Mặt mày đạm bạc của Sở Ngự Bắc trầm trầm, liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Cháu vượt rào, đây không phải chuyện cháu nên hỏi đến. Đi ra ngoài đi, cháu chỉ cần nhớ kỹ lời nói của ta là được.”
“Chú nhỏ……”
“Đi ra ngoài!”
Trước nay Sở Vân Triết đều không dám cãi lời mệnh lệnh của anh, đành phải nén giận lui ra ngoài.
Ngoài cửa, Sở Vân Triết dựa vào ven tường, nhìn nóc nhà cao cao, tích tụ khó buông lỏng.
Sở Ngự Bắc mặt vô biểu tình, lại cầm một điếu thuốc từ hộp thuốc kia ra, kẹp ở giữa môi mỏng bậc lửa, hút một ngụm, thở nhẹ vòng khói, lại cầm ở trong tay, chống huyệt Thái Dương.
Ở trong nhận thức của người nhà họ Sở, anh tựa hồ nhất định là sẽ cưới Minh Mị.
Tác giả :
Lê Trân Ni