Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 146: Người thân duy nhất
Editor: May
“Dù sao con cũng không phải là đứa bé nhà họ Lộ, không cần thiết phải là họ Lộ. Mẹ con tên Hứa Phương Hoa, có lẽ con…… Có thể theo họ bà ấy.”
Tình Không buông ông ra, lắc đầu lui về sau mấy bước, nước mắt lớn bằng hạt đậu rớt một giọt lại một giọt xuống, cô giơ tay một phen lau đi, “Ý tứ của Lộ Sùng Hoa đúng không?”
“Ý tứ của ai không quan trọng, quan trọng là con không phải là con gái tôi, không phải là đứa bé nhà họ Lộ.”
“Lão Lộ, ba đừng cường điệu chuyện này lần nữa, mười mấy năm tình cha con giữa chúng ta, cũng không phải một hai câu lời nói là có thể đủ xóa bỏ.”
“Con biết ba có nổi khổ, anh không nói, con cũng không ép ba. Nhưng cái họ này, con dùng mười tám năm, Bắc Thần Quốc có thiên thiên vạn vạn người họ Lộ, dựa vào cái gì con không thể dùng? Con không thay đổi!”
Lộ Viễn Kiều tựa hồ đã sớm dự đoán được kết quả này, “Lời nói ta đã chuyển tới, sửa hay không thì tùy con.”
Lộ Viễn Kiều nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Tình Không lôi kéo cánh tay anh, “Lão Lộ, rốt cuộc ba có nỗi khổ gì? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách là được rồi? Tóm lại là sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Bây giờ con có tiền, con có thể mang theo ba đi thật xa, chúng ta vĩnh viễn đều không trở về nữa!” Trước kia hai người sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại gần trong gang tấc, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó khăn.
Lộ Viễn Kiều chậm rãi gỡ tay cô ra, “Không có nỗi khổ, đời người mỗi ngày đều gặp phải lựa chọn, lấy hay bỏ, phiêu bạc nhiều năm như thế, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội trở lại nhà họ Lộ làm đại thiếu gia, tất nhiên là muốn bỏ đi một vài thứ.”
“Tình Không, mấy năm nay, ta thiệt tình thương con không phải giả, hiện giờ muốn trở lại Lộ Phủ hưởng thụ càng là không giả, nếu con còn nhớ một chút tình cảm mấy năm nay, liền xin con đừng gây trở ngại ta an hưởng lúc tuổi già.”
“Ba nói dối! Lão Lộ ba nói dối! Ba rõ ràng không phải là người như vậy! Cuộc sống ba đang trải qua không phải của một đại thiếu gia, vì sao không chịu nói cho connguyên nhân?”
Tình Không có chút để ý, cô chỉ còn lại có Lộ Viễn Kiều - người thân duy nhất này mà thôi.
Cũng là ấm áp duy nhất, ánh rạng đông duy nhất trong mấy năm nay của cô, cô biết được, cô hiểu rõ, Lão Lộ nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới có thể có bộ dáng này.
Nếu ông thật sự trở lại Lộ Phủ đi làm đại thiếu gia, thật sự an hưởng lúc tuổi già, cô thế cao hứng thay ông còn không kịp, tự nhiên sẽ không ngăn cản.
“Dù sao con cũng không phải là đứa bé nhà họ Lộ, không cần thiết phải là họ Lộ. Mẹ con tên Hứa Phương Hoa, có lẽ con…… Có thể theo họ bà ấy.”
Tình Không buông ông ra, lắc đầu lui về sau mấy bước, nước mắt lớn bằng hạt đậu rớt một giọt lại một giọt xuống, cô giơ tay một phen lau đi, “Ý tứ của Lộ Sùng Hoa đúng không?”
“Ý tứ của ai không quan trọng, quan trọng là con không phải là con gái tôi, không phải là đứa bé nhà họ Lộ.”
“Lão Lộ, ba đừng cường điệu chuyện này lần nữa, mười mấy năm tình cha con giữa chúng ta, cũng không phải một hai câu lời nói là có thể đủ xóa bỏ.”
“Con biết ba có nổi khổ, anh không nói, con cũng không ép ba. Nhưng cái họ này, con dùng mười tám năm, Bắc Thần Quốc có thiên thiên vạn vạn người họ Lộ, dựa vào cái gì con không thể dùng? Con không thay đổi!”
Lộ Viễn Kiều tựa hồ đã sớm dự đoán được kết quả này, “Lời nói ta đã chuyển tới, sửa hay không thì tùy con.”
Lộ Viễn Kiều nhìn cô một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Tình Không lôi kéo cánh tay anh, “Lão Lộ, rốt cuộc ba có nỗi khổ gì? Chúng ta cùng nhau nghĩ cách là được rồi? Tóm lại là sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Bây giờ con có tiền, con có thể mang theo ba đi thật xa, chúng ta vĩnh viễn đều không trở về nữa!” Trước kia hai người sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại gần trong gang tấc, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó khăn.
Lộ Viễn Kiều chậm rãi gỡ tay cô ra, “Không có nỗi khổ, đời người mỗi ngày đều gặp phải lựa chọn, lấy hay bỏ, phiêu bạc nhiều năm như thế, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội trở lại nhà họ Lộ làm đại thiếu gia, tất nhiên là muốn bỏ đi một vài thứ.”
“Tình Không, mấy năm nay, ta thiệt tình thương con không phải giả, hiện giờ muốn trở lại Lộ Phủ hưởng thụ càng là không giả, nếu con còn nhớ một chút tình cảm mấy năm nay, liền xin con đừng gây trở ngại ta an hưởng lúc tuổi già.”
“Ba nói dối! Lão Lộ ba nói dối! Ba rõ ràng không phải là người như vậy! Cuộc sống ba đang trải qua không phải của một đại thiếu gia, vì sao không chịu nói cho connguyên nhân?”
Tình Không có chút để ý, cô chỉ còn lại có Lộ Viễn Kiều - người thân duy nhất này mà thôi.
Cũng là ấm áp duy nhất, ánh rạng đông duy nhất trong mấy năm nay của cô, cô biết được, cô hiểu rõ, Lão Lộ nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ mới có thể có bộ dáng này.
Nếu ông thật sự trở lại Lộ Phủ đi làm đại thiếu gia, thật sự an hưởng lúc tuổi già, cô thế cao hứng thay ông còn không kịp, tự nhiên sẽ không ngăn cản.
Tác giả :
Lê Trân Ni