Tống Thì Hành
Chương 185: Tặc lỗ sơn (1)
- Huynh là Tiểu Ất?
Vốn rất qua loa đơn giản giới thiệu mình, Ngọc Doãn hoàn toàn không ngờ lại làm cho Liễu đại quan nhân liền kinh ngạc...
Liễu Thanh hô đứng dậy, suýt chút nữa làm ngã cái ghế dưới người.
Y chỉ vào Ngọc Doãn, kinh ngạc bất ngờ hô:
- Quả nhiên là Tiểu Ất, lúc nãy nói chuyện thấy quen mặt, nhưng không ngờ... Ha ha, đây đúng là... có thể ở đây gặp đường đường Khai Phong đệ nhất Kê cầm, đúng là phúc phận ta, phúc phận của ta.
Y kích động như vậy làm Ngọc Doãn bối rối!
- Đại quan nhân hay là nhận nhầm người rồi.
- Không sai đâu, Tiểu Ất chính là Ngọc Giao Long phố Mã Hành.
- Điều này... chẳng qua là biệt hiệu lúc trước đây Ngọc Doãn làm chuyện hồ đồ, ba chữ Ngọc Giao Long thật sự không đảm đương nổi.
- Sao đảm đương không nổi?
Liễu Thanh vui vẻ
- Lúc Tiểu Ất chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc, ta cũng từng thấy qua, chỉ là lúc đó hơi xa, cho nên không thể nhìn thấy rõ. Sau này Tiểu Ất chơi đàn lần thứ hai ở phố Mã Hành, ta cũng bỏ lỡ, vì thế còn hối hận không ngừng. Kê Cầm của Tiểu Ất thật sự có thể nói tuyệt nhất Đông Kinh. Mà trước đây Tiểu Ất giải từ cho Lý nương tử, càng như tiếng sấm bên tai.
Đáng tiếc, không được tận mắt thấy phong thái lúc ấy của Tiểu Ất.
Ngọc Doãn hồ đồ rồi!
Hắn có thanh danh này ở phủ Khai Phong lúc nào?
Không sai, trước đây quả thật hắn là vì kê cầm mà nổi tiếng Đông Kinh. Nhưng nếu nói để Liễu Thanh thất thố như vậy, lại không có khả năng lắm.
Ngay lập tức Ngọc Doãn vội hỏi nguyên do, Liễu Thanh vô cùng phấn chấn bảo tiểu nhị mang rượu thịt lên mới tỉ mỉ nói với Ngọc Doãn.
Lại nói, Liễu Thanh này ở phủ Khai Phong cũng xem là một phú hộ.
Gã ở đường sông Biện có một cửa hiệu chuyên buôn bán một số đặc sản Tây Vực, và một số đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, ví dụ như những vật phẩm đá kỳ quái Tây Vực. Thường thường là khách nhân cần cái gì, gã buôn bán cái đó. Cửa hiệu đó của gã gọi là Liễu Gia Trân Kỳ. Ngọc Doãn đúng là có chút ấn tượng, chỉ là trong trí nhớ Ngọc Doãn, cửa hiệu đó hàng năm không mở cửa, ngẫu nhiên có mở cửa, cũng là lác đác vài khách nhân, vô cùng vắng vẻ. Nhưng dựa theo cách nói của Liễu Thanh, cửa hiệu đó chính là một năm không khai trương, khai trương kinh doanh ăn một năm.
Gã ở Tây Vực rất có môn lộ, thậm chí còn nắm bắt một số thương lộ Hắc Hãn quốc.
Vật kinh doanh thường là cá nhân làm ra, cái gọi là Liễu Gia Trân Kỳ kỳ thật chính là một cái vẻ bề ngoài mà thôi.
Trước khi nhập hàng, đã tìm được người mua.
Sau khi hàng tới, trực tiếp đưa tới trong tay người mua, gần như rất ít xuất hàng từ trong cửa hiệu ra...
Cũng chính là nguyên nhân này, khách hàng của Liễu Thanh quen biết phần lớn là nhân vật tầng lớp cao trong thành Khai Phong. Tuy không đến mức mánh khóe thông thiên, nhưng cũng rất có thể diện. Người này tdu sơn ngoạn thủy, xuất hàng nhập hàng, đều là một tay lo liệu, hưởng thụ lạc thú trong đó. Ví dụ như lần này, gã tìm một cặp kỳ thạch ở Tây Vực cho Ngử Sử đại phu Phạm Tông Doãn, hình giống long phụng, trong suốt... Về Phạm Tông Doãn sẽ lấy làm gì? Liễu Thanh không rõ lắm, nhưng gã có thể từ trong mối làm ăn này chân chính kiếm được hơn 8000 quan! Một đôi kỳ thạch, hơn 8000 quan, lợi nhuận này quả thật kinh người.
- Tiểu Ất không biết, mấy tháng trước phủ Khai Phong đột nhiên lưu truyền chuyện Tiểu Ất giải từ.
Chính là lần giải từ của Lý nương tử, hơn nữa rất nhanh làm người ta biết rõ. Không ít người đối với Tiểu Ất giải từ đều là khen không dứt lời.
Mà cả tiểu Thái tướng công cũng nói giải từ đó rất hay, nghe nói còn truyền tới tai Quan gia.
Đáng tiếc lúc đó Tiểu Ất không ở Đông Kinh, lại bỏ qua cơ hội tốt. Nếu lúc đó còn ở Đông Kinh, không chừng Quan gia còn cho Tiểu Ất một chức quan. Ha ha, nếu thật như vậy, ta bây giờ sợ cũng không có mặt mũi ngồi cùng bàn với Tiểu Ất rồi.
Ngọc Doãn nghe nghẹn họng trố mắt.
Từ lúc nào mình đã có thanh danh to như vậy mà mình không biết?
Nhưng như vậy cũng tốt, mình có thanh danh to như vậy, nghĩ Đường Cát muốn gây bất lợi cho Yến Nô cũng sẽ không trắng trợn lộ liễu.
- Đúng rồi, lúc nãy đại quan nhân nói con đường tới Lạc Dương phong kín rồi à?
Liễu Thanh liên tục xua tay:
- Trước mặt Tiểu Ất, ba từ đại quan nhân tuyệt không dám nhận.
Ta có biểu tự, là Bất Lận. Ha ha, là phụ thân ban cho, cũng là cảnh cáo ta làm ăn không thể quá keo kiệt, tính toán chi li. Tiểu Ất nếu không chê, gọi Biểu Tự của ta là được. Còn đại quan nhân này... tuyệt không dám nhận.
Bất Lận, Liễu Bất Lận?
Đúng là cái tên có chút kỳ lạ.
Ngọc Doãn cũng không để ý, chỉ là hỏi:
- Bất Lận huynh, lúc nãy huynh nói con đường dẫn tới Lạc Dương phong kín rồi à?
- Đúng vậy, bị phong rồi
- Tại sao phong đường, Bất Lận huynh có biết không?
Lúc này, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, bày lên bàn rượu.
Liễu Thanh cũng không có quan tâm Ngọc Doãn đồng ý hay không, liền rót một ly rượu cho hắn, rồi sau đó mới ra vẻ thần bí nói:
- Thật ra ta hỏi thăm được, Lạc Dương phong đường là Đông Kinh khoảng thời gian gần đây xảy ra một số sự việc. Gần hai tháng nay, cấm quân Đông Kinh chết sáu tên quân sứ, và mười mấy lang tướng, làm có chút nghiêm trọng, cho nên mới phải phong đường kiểm tra.
- Đã chết nhiều người như vậy sao? Sao bị chết chứ?
- Điều này không rõ lắm, nhưng nghe Áp quan ở trạm kiểm soát tiết lộ hình như là bị người ta giết chết.
Chuyên này làm lòng người trong Đông Kinh bàng hoàng, Quan gia buộc lòng phải lệnh Điện Tiền Ti truy xét chuyện này, để an lòng dân.
Có lẽ cũng phong kín không lâu lắm, khoảng 5- 6 ngày thì có thể mở ra cho đi.
Trong lòng Ngọc Doãn, có chút thấp thỏm không yên.
Hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Phải 5- 6 ngày mới có thể mở ra cho đi sao?
Liễu Thanh gật gật đầu, nhìn Ngọc Doãn một cái nói:
- Sao, Tiểu Ất trở về gấp à?
- Đúng vậy!
Ngọc Doãn thấy vẻ mặt Liễu Thanh thắc mắc, cười khổ nói:
- Ta rời kinh đã có ba tháng! Lúc rời kinh từng có hẹn với chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) hoa Đồ Mi rơi, thì là ngày ta về nhà. Thấy hoa Đồ Mi đã bắt đầu rụng hết, nếu còn chưa về sợ chuyết kinh lo lắng.
Bất Lận huynh có lẽ không biết vợ của ta, có lúc rất hồ đồ phiền phức.
Nếu chẳng may ta về trễ, cô ấy nghĩ ngợi lung tung, lo lắng xảy ra bất trắc gì.
- Thì ra là vậy, Hiền Khang Lệ ân ái như vậy, làm người ta ghen tị.
Liễu Thanh rõ ràng không hiểu lắm gia thế của Ngọc Doãn.
Đương nhiên rồi, với thân phận và địa vị của gã trong thành Đông Kinh, cũng không thể đi quan tâm gia thế của Ngọc Doãn. Dù sao hai người kém nhau quá xa, Liễu Thanh đi làm ăn một chuyến dễ dàng được lợi nhuận mấy chục ngàn quan, thậm chí mấy trăm quan, kết giao cũng đều là nhân vật có mặt mũi. Còn Ngọc Doãn, tuy nói có gia sản, nhưng trong mắt Liễu Thanh rõ ràng chẳng khác gì quá nghèo nàn. Nếu không phải Ngọc Doãn giải từ lưu truyền, làm mọi người đồn đại, Liễu Thanh chưa chắc sẽ để ý Ngọc Doãn.
Thấy vẻ mặt Ngọc Doãn sầu lo, Liễu Thanh nghĩ ngợi, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói:
- Kỳ thực ta cũng vội phải về Đông Kinh... vốn ta cũng định đi đường vòng, chỉ là trên đường sợ không an toàn lắm. Nếu bây giờ Tiểu Ất có ý đi vội, ta cũng muốn kết bạn đồng hành với Tiểu Ất. Như vậy trên đường đi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, không biết có được không?
Kết bạn đồng hành!
Ngọc Doãn trước tiên chau mày lại.
Hắn là cảm thấy nếu kết bạn đồng hành khó tránh có chút phiền phức.
Lúc nãy nghe thấy hàng hóa Liễu Thanh mang theo không ít, trên đường khó tránh có chút chậm trễ.
Nhưng vừa nghĩ lại, Ngọc Doãn cảm thấy cũng là cơ hội. Dù sao Lạc Dương phong đường phải thời gian 5- 6 ngày, nếu đi đường vòng có thể về Đông Kinh trước, cũng không phải không thể suy xét. Hơn nữa mình sau này phải đứng vững ở Khai Phong, không thể thiếu cần có người giúp đỡ. Nếu Liễu Thanh ở phủ Khai Phong quen rất nhiều nhân vật tầng lớp cao, có thể sẽ mang đến một chút thuận tiện cho mình.
Thêm một người bạn thêm một con đường.
Ở hậu thế, ai cũng đều biết.
Kiếp trước của Ngọc Doãn chính là có chút quá bướng bỉnh cố chấp, không chịu cúi đầu vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Nhưng trùng sinh một chuyến, chuyện gì cũng đều phá vỡ!
Nhân vật giống như Liễu Thanh cũng không ngại thêm chút giao tình, không chừng có lúc sẽ chỗ cần giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng không rối rắm nữa.
- Xin hỏi Bất Lận huynh, lúc nãy huynh nói đường vòng không an toàn lắm, là xảy ra chuyện gì?
Liễu Thanh nhìn xung quanh không có người, liền hạ thấp giọng nói:
- Nếu đi về Đông Kinh, cần phải tránh chỗ cai trị của phủ Hà Nam... Đi như vậy, thì chỉ có thể đi vòng Nhữ Châu. Nếu bình thường vòng tới Nhữ Châu có thể phải tốn thêm thời gian ba ngày, nhưng bây giờ là...
Chỉ là Nhữ Châu hai năm nay, không yên ổn lắm.
Trước đây ta nghe người ta nói bên đó bây giờ trộm cướp hoành hành, quan phủ Nhữ Châu cũng bó tay hết cách. Nếu chúng ta đi vòng qua Nhữ Châu, thì có thể gặp phải đạo phỉ. Ta nghe nói Tiểu Ất sư xuất danh môn, được Chu giáo đầu Ngự Quyền quán chân truyền, còn chơi đấu vật rất giỏi. Nếu Tiểu Ất bằng lòng kết bạn đồng hành, trên đường đi cũng có thể thêm một phần an tâm, không biết Tiểu Ất có thể giúp đỡ không?
Ngọc Doãn ở Khoái Hoạt Lâm từng thắng Lã Chi Sĩ, cho nên công phu quyền cước cũng có chút danh tiếng.
Đạo phỉ hoành hành?
Ngọc Doãn chau mày lại, trầm ngâm một lát sau đó liền nói:
- Nếu là đồng hành, gặp phải phiền phức Tiểu Ất quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là đi đường vòng thật có thể tới Đông Kinh sớm một chút?
Liễu Thanh nói:
- Phủ Hà Nam nói là phong đường 5- 6 ngày, Nhưng Tiểu Ất phải biết, 5- 6 ngày này sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào. Tới lúc đó cho đi, cũng không tránh sẽ gặp phải kiểm tra. Nhiều người thế này xếp hàng đi qua, chỉ sợ cũng phải trậm trễ thời gian.
Nếu đi Nhữ Châu, nhiều nhất bảy ngày nhất định có thể tới Khai Phong
Trên đường có thể sẽ tăng thêm chút tiền thuế. Nhưng Tiểu Ất cũng đừng lo lắng, một chút tiền thuế, để ta trả...
Người này thật đúng là “Bất Lận”
Được một bảo tiêu miễn phí, ngươi chỉ bỏ ra một chút tiền thuế sao?
Ngọc Doãn trong lòng cười một tiếng, trầm ngâm một lát, ngược lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Thay vì cùng bị ngăn ở trấn Từ Giản, chi bằng cùng Liễu Thanh đi vòng Nhữ Châu đi tới Đông Kinh.... ít nhất có thể đuổi kịp trước khi hoa Đồ Mi rơi hết sẽ tới được Khai Phong.
- Nếu Bất Lận huynh không chê ta liên lụy, Tiểu Ất vô cùng cảm kích.
Liễu Thanh vừa thấy Ngọc Doãn gật đầu, cũng nhất thời vui mừng.
- Vậy sáng mai, cùng Tiểu Ất lên đường.
***
Ăn xong thì đã gần đên giờ Hợi.
Ngọc Doãn đi một ngày đường quả thật có chút mệt mỏi, liền từ chối không còn sức để tiếp rượu nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu nhị trong điếm làm việc rất có trách nhiệm, nước nóng tắm vẫn bảo đảm. Ngọc Doãn thay đổi quần áo, ngâm mình vào bồn nước nóng, vô cùng thoải mái. Hắn nhắm mắt lại trong thùng tắm, chỉ nhô đầu lên trên mặt nước, suy nghĩ cẩn thận những lời mà Liễu Thanh vừa nói, càng cảm thấy sự việc có chút kỳ quái.
Quân Sứ và Lang tướng đều là chức quan không cao, là quan quân của cấm quân.
Mà chết một hai người thì thôi, nhưng lại chết nhiều người như vậy, không nói có chút kỳ lạ, ai mà tin chứ?
Hai tay vốc nước hất len mặt.
Thoạt nhìn thành Khai Phong nay cũng là một mạch nước ngầm cuồn cuộn rồi!
Vốn rất qua loa đơn giản giới thiệu mình, Ngọc Doãn hoàn toàn không ngờ lại làm cho Liễu đại quan nhân liền kinh ngạc...
Liễu Thanh hô đứng dậy, suýt chút nữa làm ngã cái ghế dưới người.
Y chỉ vào Ngọc Doãn, kinh ngạc bất ngờ hô:
- Quả nhiên là Tiểu Ất, lúc nãy nói chuyện thấy quen mặt, nhưng không ngờ... Ha ha, đây đúng là... có thể ở đây gặp đường đường Khai Phong đệ nhất Kê cầm, đúng là phúc phận ta, phúc phận của ta.
Y kích động như vậy làm Ngọc Doãn bối rối!
- Đại quan nhân hay là nhận nhầm người rồi.
- Không sai đâu, Tiểu Ất chính là Ngọc Giao Long phố Mã Hành.
- Điều này... chẳng qua là biệt hiệu lúc trước đây Ngọc Doãn làm chuyện hồ đồ, ba chữ Ngọc Giao Long thật sự không đảm đương nổi.
- Sao đảm đương không nổi?
Liễu Thanh vui vẻ
- Lúc Tiểu Ất chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc, ta cũng từng thấy qua, chỉ là lúc đó hơi xa, cho nên không thể nhìn thấy rõ. Sau này Tiểu Ất chơi đàn lần thứ hai ở phố Mã Hành, ta cũng bỏ lỡ, vì thế còn hối hận không ngừng. Kê Cầm của Tiểu Ất thật sự có thể nói tuyệt nhất Đông Kinh. Mà trước đây Tiểu Ất giải từ cho Lý nương tử, càng như tiếng sấm bên tai.
Đáng tiếc, không được tận mắt thấy phong thái lúc ấy của Tiểu Ất.
Ngọc Doãn hồ đồ rồi!
Hắn có thanh danh này ở phủ Khai Phong lúc nào?
Không sai, trước đây quả thật hắn là vì kê cầm mà nổi tiếng Đông Kinh. Nhưng nếu nói để Liễu Thanh thất thố như vậy, lại không có khả năng lắm.
Ngay lập tức Ngọc Doãn vội hỏi nguyên do, Liễu Thanh vô cùng phấn chấn bảo tiểu nhị mang rượu thịt lên mới tỉ mỉ nói với Ngọc Doãn.
Lại nói, Liễu Thanh này ở phủ Khai Phong cũng xem là một phú hộ.
Gã ở đường sông Biện có một cửa hiệu chuyên buôn bán một số đặc sản Tây Vực, và một số đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, ví dụ như những vật phẩm đá kỳ quái Tây Vực. Thường thường là khách nhân cần cái gì, gã buôn bán cái đó. Cửa hiệu đó của gã gọi là Liễu Gia Trân Kỳ. Ngọc Doãn đúng là có chút ấn tượng, chỉ là trong trí nhớ Ngọc Doãn, cửa hiệu đó hàng năm không mở cửa, ngẫu nhiên có mở cửa, cũng là lác đác vài khách nhân, vô cùng vắng vẻ. Nhưng dựa theo cách nói của Liễu Thanh, cửa hiệu đó chính là một năm không khai trương, khai trương kinh doanh ăn một năm.
Gã ở Tây Vực rất có môn lộ, thậm chí còn nắm bắt một số thương lộ Hắc Hãn quốc.
Vật kinh doanh thường là cá nhân làm ra, cái gọi là Liễu Gia Trân Kỳ kỳ thật chính là một cái vẻ bề ngoài mà thôi.
Trước khi nhập hàng, đã tìm được người mua.
Sau khi hàng tới, trực tiếp đưa tới trong tay người mua, gần như rất ít xuất hàng từ trong cửa hiệu ra...
Cũng chính là nguyên nhân này, khách hàng của Liễu Thanh quen biết phần lớn là nhân vật tầng lớp cao trong thành Khai Phong. Tuy không đến mức mánh khóe thông thiên, nhưng cũng rất có thể diện. Người này tdu sơn ngoạn thủy, xuất hàng nhập hàng, đều là một tay lo liệu, hưởng thụ lạc thú trong đó. Ví dụ như lần này, gã tìm một cặp kỳ thạch ở Tây Vực cho Ngử Sử đại phu Phạm Tông Doãn, hình giống long phụng, trong suốt... Về Phạm Tông Doãn sẽ lấy làm gì? Liễu Thanh không rõ lắm, nhưng gã có thể từ trong mối làm ăn này chân chính kiếm được hơn 8000 quan! Một đôi kỳ thạch, hơn 8000 quan, lợi nhuận này quả thật kinh người.
- Tiểu Ất không biết, mấy tháng trước phủ Khai Phong đột nhiên lưu truyền chuyện Tiểu Ất giải từ.
Chính là lần giải từ của Lý nương tử, hơn nữa rất nhanh làm người ta biết rõ. Không ít người đối với Tiểu Ất giải từ đều là khen không dứt lời.
Mà cả tiểu Thái tướng công cũng nói giải từ đó rất hay, nghe nói còn truyền tới tai Quan gia.
Đáng tiếc lúc đó Tiểu Ất không ở Đông Kinh, lại bỏ qua cơ hội tốt. Nếu lúc đó còn ở Đông Kinh, không chừng Quan gia còn cho Tiểu Ất một chức quan. Ha ha, nếu thật như vậy, ta bây giờ sợ cũng không có mặt mũi ngồi cùng bàn với Tiểu Ất rồi.
Ngọc Doãn nghe nghẹn họng trố mắt.
Từ lúc nào mình đã có thanh danh to như vậy mà mình không biết?
Nhưng như vậy cũng tốt, mình có thanh danh to như vậy, nghĩ Đường Cát muốn gây bất lợi cho Yến Nô cũng sẽ không trắng trợn lộ liễu.
- Đúng rồi, lúc nãy đại quan nhân nói con đường tới Lạc Dương phong kín rồi à?
Liễu Thanh liên tục xua tay:
- Trước mặt Tiểu Ất, ba từ đại quan nhân tuyệt không dám nhận.
Ta có biểu tự, là Bất Lận. Ha ha, là phụ thân ban cho, cũng là cảnh cáo ta làm ăn không thể quá keo kiệt, tính toán chi li. Tiểu Ất nếu không chê, gọi Biểu Tự của ta là được. Còn đại quan nhân này... tuyệt không dám nhận.
Bất Lận, Liễu Bất Lận?
Đúng là cái tên có chút kỳ lạ.
Ngọc Doãn cũng không để ý, chỉ là hỏi:
- Bất Lận huynh, lúc nãy huynh nói con đường dẫn tới Lạc Dương phong kín rồi à?
- Đúng vậy, bị phong rồi
- Tại sao phong đường, Bất Lận huynh có biết không?
Lúc này, tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, bày lên bàn rượu.
Liễu Thanh cũng không có quan tâm Ngọc Doãn đồng ý hay không, liền rót một ly rượu cho hắn, rồi sau đó mới ra vẻ thần bí nói:
- Thật ra ta hỏi thăm được, Lạc Dương phong đường là Đông Kinh khoảng thời gian gần đây xảy ra một số sự việc. Gần hai tháng nay, cấm quân Đông Kinh chết sáu tên quân sứ, và mười mấy lang tướng, làm có chút nghiêm trọng, cho nên mới phải phong đường kiểm tra.
- Đã chết nhiều người như vậy sao? Sao bị chết chứ?
- Điều này không rõ lắm, nhưng nghe Áp quan ở trạm kiểm soát tiết lộ hình như là bị người ta giết chết.
Chuyên này làm lòng người trong Đông Kinh bàng hoàng, Quan gia buộc lòng phải lệnh Điện Tiền Ti truy xét chuyện này, để an lòng dân.
Có lẽ cũng phong kín không lâu lắm, khoảng 5- 6 ngày thì có thể mở ra cho đi.
Trong lòng Ngọc Doãn, có chút thấp thỏm không yên.
Hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói:
- Phải 5- 6 ngày mới có thể mở ra cho đi sao?
Liễu Thanh gật gật đầu, nhìn Ngọc Doãn một cái nói:
- Sao, Tiểu Ất trở về gấp à?
- Đúng vậy!
Ngọc Doãn thấy vẻ mặt Liễu Thanh thắc mắc, cười khổ nói:
- Ta rời kinh đã có ba tháng! Lúc rời kinh từng có hẹn với chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) hoa Đồ Mi rơi, thì là ngày ta về nhà. Thấy hoa Đồ Mi đã bắt đầu rụng hết, nếu còn chưa về sợ chuyết kinh lo lắng.
Bất Lận huynh có lẽ không biết vợ của ta, có lúc rất hồ đồ phiền phức.
Nếu chẳng may ta về trễ, cô ấy nghĩ ngợi lung tung, lo lắng xảy ra bất trắc gì.
- Thì ra là vậy, Hiền Khang Lệ ân ái như vậy, làm người ta ghen tị.
Liễu Thanh rõ ràng không hiểu lắm gia thế của Ngọc Doãn.
Đương nhiên rồi, với thân phận và địa vị của gã trong thành Đông Kinh, cũng không thể đi quan tâm gia thế của Ngọc Doãn. Dù sao hai người kém nhau quá xa, Liễu Thanh đi làm ăn một chuyến dễ dàng được lợi nhuận mấy chục ngàn quan, thậm chí mấy trăm quan, kết giao cũng đều là nhân vật có mặt mũi. Còn Ngọc Doãn, tuy nói có gia sản, nhưng trong mắt Liễu Thanh rõ ràng chẳng khác gì quá nghèo nàn. Nếu không phải Ngọc Doãn giải từ lưu truyền, làm mọi người đồn đại, Liễu Thanh chưa chắc sẽ để ý Ngọc Doãn.
Thấy vẻ mặt Ngọc Doãn sầu lo, Liễu Thanh nghĩ ngợi, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói:
- Kỳ thực ta cũng vội phải về Đông Kinh... vốn ta cũng định đi đường vòng, chỉ là trên đường sợ không an toàn lắm. Nếu bây giờ Tiểu Ất có ý đi vội, ta cũng muốn kết bạn đồng hành với Tiểu Ất. Như vậy trên đường đi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, không biết có được không?
Kết bạn đồng hành!
Ngọc Doãn trước tiên chau mày lại.
Hắn là cảm thấy nếu kết bạn đồng hành khó tránh có chút phiền phức.
Lúc nãy nghe thấy hàng hóa Liễu Thanh mang theo không ít, trên đường khó tránh có chút chậm trễ.
Nhưng vừa nghĩ lại, Ngọc Doãn cảm thấy cũng là cơ hội. Dù sao Lạc Dương phong đường phải thời gian 5- 6 ngày, nếu đi đường vòng có thể về Đông Kinh trước, cũng không phải không thể suy xét. Hơn nữa mình sau này phải đứng vững ở Khai Phong, không thể thiếu cần có người giúp đỡ. Nếu Liễu Thanh ở phủ Khai Phong quen rất nhiều nhân vật tầng lớp cao, có thể sẽ mang đến một chút thuận tiện cho mình.
Thêm một người bạn thêm một con đường.
Ở hậu thế, ai cũng đều biết.
Kiếp trước của Ngọc Doãn chính là có chút quá bướng bỉnh cố chấp, không chịu cúi đầu vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Nhưng trùng sinh một chuyến, chuyện gì cũng đều phá vỡ!
Nhân vật giống như Liễu Thanh cũng không ngại thêm chút giao tình, không chừng có lúc sẽ chỗ cần giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn cũng không rối rắm nữa.
- Xin hỏi Bất Lận huynh, lúc nãy huynh nói đường vòng không an toàn lắm, là xảy ra chuyện gì?
Liễu Thanh nhìn xung quanh không có người, liền hạ thấp giọng nói:
- Nếu đi về Đông Kinh, cần phải tránh chỗ cai trị của phủ Hà Nam... Đi như vậy, thì chỉ có thể đi vòng Nhữ Châu. Nếu bình thường vòng tới Nhữ Châu có thể phải tốn thêm thời gian ba ngày, nhưng bây giờ là...
Chỉ là Nhữ Châu hai năm nay, không yên ổn lắm.
Trước đây ta nghe người ta nói bên đó bây giờ trộm cướp hoành hành, quan phủ Nhữ Châu cũng bó tay hết cách. Nếu chúng ta đi vòng qua Nhữ Châu, thì có thể gặp phải đạo phỉ. Ta nghe nói Tiểu Ất sư xuất danh môn, được Chu giáo đầu Ngự Quyền quán chân truyền, còn chơi đấu vật rất giỏi. Nếu Tiểu Ất bằng lòng kết bạn đồng hành, trên đường đi cũng có thể thêm một phần an tâm, không biết Tiểu Ất có thể giúp đỡ không?
Ngọc Doãn ở Khoái Hoạt Lâm từng thắng Lã Chi Sĩ, cho nên công phu quyền cước cũng có chút danh tiếng.
Đạo phỉ hoành hành?
Ngọc Doãn chau mày lại, trầm ngâm một lát sau đó liền nói:
- Nếu là đồng hành, gặp phải phiền phức Tiểu Ất quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là đi đường vòng thật có thể tới Đông Kinh sớm một chút?
Liễu Thanh nói:
- Phủ Hà Nam nói là phong đường 5- 6 ngày, Nhưng Tiểu Ất phải biết, 5- 6 ngày này sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào. Tới lúc đó cho đi, cũng không tránh sẽ gặp phải kiểm tra. Nhiều người thế này xếp hàng đi qua, chỉ sợ cũng phải trậm trễ thời gian.
Nếu đi Nhữ Châu, nhiều nhất bảy ngày nhất định có thể tới Khai Phong
Trên đường có thể sẽ tăng thêm chút tiền thuế. Nhưng Tiểu Ất cũng đừng lo lắng, một chút tiền thuế, để ta trả...
Người này thật đúng là “Bất Lận”
Được một bảo tiêu miễn phí, ngươi chỉ bỏ ra một chút tiền thuế sao?
Ngọc Doãn trong lòng cười một tiếng, trầm ngâm một lát, ngược lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Thay vì cùng bị ngăn ở trấn Từ Giản, chi bằng cùng Liễu Thanh đi vòng Nhữ Châu đi tới Đông Kinh.... ít nhất có thể đuổi kịp trước khi hoa Đồ Mi rơi hết sẽ tới được Khai Phong.
- Nếu Bất Lận huynh không chê ta liên lụy, Tiểu Ất vô cùng cảm kích.
Liễu Thanh vừa thấy Ngọc Doãn gật đầu, cũng nhất thời vui mừng.
- Vậy sáng mai, cùng Tiểu Ất lên đường.
***
Ăn xong thì đã gần đên giờ Hợi.
Ngọc Doãn đi một ngày đường quả thật có chút mệt mỏi, liền từ chối không còn sức để tiếp rượu nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tiểu nhị trong điếm làm việc rất có trách nhiệm, nước nóng tắm vẫn bảo đảm. Ngọc Doãn thay đổi quần áo, ngâm mình vào bồn nước nóng, vô cùng thoải mái. Hắn nhắm mắt lại trong thùng tắm, chỉ nhô đầu lên trên mặt nước, suy nghĩ cẩn thận những lời mà Liễu Thanh vừa nói, càng cảm thấy sự việc có chút kỳ quái.
Quân Sứ và Lang tướng đều là chức quan không cao, là quan quân của cấm quân.
Mà chết một hai người thì thôi, nhưng lại chết nhiều người như vậy, không nói có chút kỳ lạ, ai mà tin chứ?
Hai tay vốc nước hất len mặt.
Thoạt nhìn thành Khai Phong nay cũng là một mạch nước ngầm cuồn cuộn rồi!
Tác giả :
Canh Tân