Tống Thì Hành
Chương 148: Huyết chiến hồ Kim Hà (5)
Ánh trăng sáng từ từ lên đến đỉnh đầu, soi bóng xuống mặt hồ trong vắt như gương.
Xa xa, một đội thiết kị hò reo xông đến. Người nào người đấy đầy sát khí, tiến thẳng vào trong thôn trang hoang tàn. Dưới ánh trăng, một người mặc giáp trụ màu trắng trong tay cầm một thanh trường đao sáng loáng, đi tiên phong. Người đó chính là Bồ Liễn Bột Cận Cao Phi. Gương mặt hắn được ánh trăng chiếu sáng nên có thể thấy rất rõ vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí mà ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Cao Phi không thể không giận!
Y bị hai người Liêu phục kích giữa đường, làm chết ba người.
Trên đường truy kích, có cả một loạt bẫy ngăn cản, tuy là không có gì rắc rối nhưng thực sự thì cũng đã làm cho hai người bị thương.
Nghĩa là ngay cả đến thể diện của Quốc công nước Thục cũng không thèm để ý, còn làm cho y mất năm người rồi.
Từ khi Cao Phi quy thuận Nữ Trực tới nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Nếu để chuyện này lan ra ngoài thì hắn còn đâu mặt mũi!
Cho nên, lúc này Cao Phi vô cùng giận dữ.
Mắt thấy mục tiêu xuất hiện, y không nói tiếng nào liền dẫn quân truy kích.
Phía trước đúng là Da Luật Tra Nô đang chạy thục mạng bỏ trốn. Sau khi phóng ngựa vào thôn, gã lập tức bỏ ngựa trốn vào những cánh đồng hoang. Cùng lúc đó, Nhậm Oán xông lên kéo Da Luật Tra Nôrồi cả hai nhanh chóng mất hút trong những cánh đồng hoang.
Binh lính của Cao Phi xông vào thôn trang nhưng không thấy ai.
Hắn không phải kẻ ngốc, lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Theo bản năng, hắn ghìm chặt chiến mã, đồng thời giơ đại đao lên cao, ra hiệu mọi người dừng lại.
Cao Phi xuất thân từ một gia tộc lớn ở Bột Hải. Nếu mà ngược dòng tìm lại nguồn gốc thì tổ tiên của hắn chính là một trong những Khai quốc công thần của triều Tuỳ.
Cho nên tính ra hắn cũng thuộc dòng dõi có học.
Sau khi thất bại trong cuộc chiến với nước Liêu, gia tộc Bột Hải lần lượt quy thuận Đại Tống.
Nhưng năm ngoái do chuyện Trương Giác bị giết nên khiến cho gia tộc Bột Hải hơi lo sợ. Họ quy thuận Đại Tống là muốn tìm kiếm một nơi nương tựa. Nhưng họ lại không ngờ Hoàng Đế Đại Tống là một kẻ bất tài, không dám chịu trách nhiệm mà giết Trương Giác.
Lúc Ngọc Doãn ở Khai Phong cũng có nói chuyện qua với bọn người Lý Dật Phong.
Chuyện Trương Giác nhìn vào thì có vẻ không phải là chuyện lớn nhưng ảnh hưởng của nó đến vùng Hà Bắc thì khó mà có thể lường được.
Dòng họ Cao ở Bột Hải đã phản bội Đại Tống, quy thuận người Nữ Trực.
Cao Phi cũng là một trong những thanh niên có tài năng kiệt xuất trong dòng họ Cao, vì muốn giành chiến công mới đến phủ Đại Đồng để tòng quân.
Tính ra, hắn cũng học qua binh thư nên mưu lược cũng không quá kém. Đối với âm mưu của Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ, Cao Phi không rõ lắm, nhưng hắn hiểu người Nữ Trực lấy chiến công để xét. Chỉ cần hắn có thễ bắt được kẻ đihcj thì đó là một chiến công thực tế! Cho dù A Lỗ và A Lý Cổ muốn cướp đoạt cũng không phải là chuyện dễ.
Điều quan trọng ở đây là hắn phải nắm chắc chiến công này trong tay …
Muốn nói Cao Phi là sốt ruột lập công cũng được, nói là hung hăng càn quấy cũng không sao. Nhưng trong những thời điểm quan trọng, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
- Cao Phi Bột Cận, tại sao ngừng lại?
Một gã Thập phu trưởng giục ngựa tiến tới để hỏi
Cao Phi nói:
- Thật kì lạ!
- Kì lạ?
Thập phu trưởng vừa mới nói xong thì đã nghe trong thôn trang có tiếng ngựa hí vang lên.
Cùng với tiếng vó ngựa, một vầng lửa sáng từ trong thôn trang nhanh chóng lao ra. Hơn mười chiến mã giống như nổi điên xông về phía đám người Cao Phi. Tên thập phu trưởng giật mình sợ hãi, quay đầu ngựa đồng thời hét lên
- Trúng kế rồi! Chạy mau!
Mười con ngựa kia bị dây thừng cột vào nhau. Đuôi của chúng đã bị quét dầu đang cháy bừng bừng.
Ngựa thì không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy phía sau là một đám lửa thì chúng không thể nào bình tĩnh được. Mười con chiến mã nổi điên lên lao đi kiếm đường chạy trốn, hí vang khắp cả thôn. Thôn trang sớm đã hoang tàn, đường không còn bằng phẳng. Người Nữ Trực thấy tình hình không ổn, vội thúc ngựa rút lui, nhưng trong lúc như thế này, làm sao có thể lập tức quay đầu chứ?
Người phía trước muốn xoay lại, người phía sau thì không biết chuyện gì xảy ra …
Hơn ba mươi quân Kim còn đang rối loạn, thì mấy con ngựa đã ở ngay trước mặt.
Một mũi tên bay ra từ trong đống hoang tàn lao ra.
Một tên quân Kim thì đang lo xoay đầu, không để ý đếnbị trúng tên té xuống ngựa. Tên lính Kim ấy vốn dĩ không bị bắn trúng chổ hiễm nhưng dưới vó ngựa đang hoảng loạn kia thì làm sao y né tránh được? Những tiếng kêu thê lương liên tục vang lên, trong chốc lát tên lính nước Kim đó đã bị biến thành một đống thịt nát. Cùng lúc đó,những mũi tên từ trong đống hoang tàn lên tục bắn ra khiến cho quân Kim nhốn nháo cả lên.
Những con ngựa rực lửa kia lại tiếp tục xông lên, húc thăgnr vào những con ngựa của quân Kim.
Hơn mười con chiến mã cột cùng nhau nên sinh ra một lực rất mạnh, khó mà dự đoán được.
Cao Phi thấy tình hình không ổn, vội hô to:
- Đừng hoảng sợ, xuống ngựa.
Hắn nhảy xuống ngựa. Khi hai chân vừa chạm đất trong lòng liền cảm thấy có gì đó bất ổn. Một bóng người từ trong khu đổ nát kia lập tức phóng về hướng Cao Phi. Tuy Cao Phi hơi kinh sợ nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình võ tướng liền theo bản năng đánh một cái về phía sau. Chỉ nghe một âm thanh vang lên, thanh đao trong tay đã va chạm với binh khí của đối phương, một lực lớn đè xuống khiến tay Cao Phi run lên, hổ khẩu vỡ nát… Hai bàn tay Cao Phi chảy máu đầm đìa, không giữ nổi thanh đại đao trong tay.
Cao Phi kêu to một tiếng, nhanh chân nghiêng người để né.
Nhưng nào ngờ người kia đã nhanh chóng xoay người lại. Chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên rồi quả xích chuỳ liền bay tới….
Cao Phi định né thêm lần nữa, nhưng không kịp .
”Ầm!” Cao Phi giống như bị một bàn tay vô hình đánh vàomà văng ra rất xa.
Là ai?
Trong đầu Cao Phi loé lên một ý nghĩ. Mặc dù bị đánh bay trong không trung nhưng mắt y vẫn nhìm chằm chằm vào kẻ địch tập kích mình. Lần này, hắn thấy rõ… Người đó là một người cao sáu thước Tống trở lên, cóvẻ không khôi ngô lắm. Một tay người đó nắm chặt một thanh đoản đao, còn tay kia thì nắm một cái xích chuỳ! “Thằng nhãi này thật mạnh, không biết lai lịch ra sao?”
Ầm
Cao Phi rơi vào trong đống đổ nát. Mới định đứng dậy y lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cao Phi cúi đầu xem thì thấy toàn là xương, từ vết rách dưới xương sườn có thể nhìn thấy được nội tạng của mình đã bị đánh cho nát, thật đáng sợ. Vừa phun ra máu, Cao Phi vừa sợ hãi mở to mắt nhìn, người kia đang cầm xích chùy và đoản đao điên cuồng chém đám binh lính… Chưa đợi hắn nói gì thì trong đống đổ nát lại xuất hiện thêm một người. Trong chớp mắt người đó đã vọt tới giơ tay chém xuống, chặt đứt đầu Cao Phi.
Cửa thôn trở nên hết sức hỗn loạn.
Ngựa lửa tách kị binh của người Nữ Trực ra, khến cho nhiều người chết thảm dưới vó ngựa.
Tuy nhiên, bản tính của người Nữ trực nảy rất hung ác. Sau một lúc lúng túng chúng nhanh chóng xuống ngựa, né tránh những con ngựa lửa này đồng thời tổ chức chống lại những người xông ra từ trong đống đổ nát đó. Ngọc Doãn một tay cầm dao, một tay cầm chuỳ xông vào trong đám loạn quân. Cây chuỳ nặng trịch kia quay vù vù, còn bảo đao Lâu Lan cũng xoay tít tạo ra các vòng tròn sáng loáng .
La Nhất Đao truyền đao phổ cho Ngọc Doãn có các chiêu thức cũng không phức tạp.
Nếu tính tổng cộng ra chỉ có tám chiêu mà thôi Tám chia đó cơ bản phân thành cắt, chém, gọt, lau, đâm, trảm, xoáy.
Cho nên, bộ đao pháp này còn gọi là Bào Đinh Bát Pháp.
Tuy nhiên đừng thấy nó chỉ có tám chiêu mà coi thường. Có thể thông qua các thủ pháp cầm dao mà có rất nhiều biến hoá khôn lường. Đối với những biến hoá đó, Ngọc Doãn vẫn chưa lĩnh hội hết nhưng bát thức đao pháp, cũng đã thuần thục phần nào. Hắn luôn cảm thấy La Nhất Đao truyền cho hắn bộ đao pháp này là một đao pháp dùng để giết heo, không thích hợp sử dụng trên chiến trường lớn.
Nhưng nếu phối hợp xích chùy thì lại có những biến hóa kỳ diệu.
Một tay chùy, một tay đao, lại phối hợp với La Hán bộ mà Ngọc Doãn đã học từ trước, không ngờ sinh ra uy lực lớn như thế này...
Cả Ngọc Doãn cũng không rõ lắm tại sao lại có những biến hoá như vậy. Chuỳ pháp của hắn vô cùng đơn giản, do Dư Lê Yến truyền thụ, tiến lên tiến xuống cũng chỉ lả đập, quét, ngăn, vòng. Tổng cộng chỉ có năm thức vậy mà phối hợp với Bào Đinh Bát Pháp lại tăng thêm uy lực.
Một gã người Nữ Trực xông lại, Ngọc Doãn không nói hai lời liền dùng chùy đập.
Người Nữ Trực kia vội nâng tấm chắn đỡ, chợt nghe một âm thanh rất lớn vang lên, xích chuỳ bị đẩy ngược ra… Ngọc Doãn nhờ vào lực xích chùy bị đẩy ra, thân người xoay theo, chân bước đến phía trước, thoáng cái đã ở bên cạnh tên Nữ trực. Lâu Lan bảo đao trong tay hắn đâm vào ngực rồi kéo thẳng xuống sườn của tên lính kia. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người Nữ Trực đó nằm trên một vũng máu.
Lâu Lan bảo đao sắc bén để lại một vết thương dài khoảng 3 phân trên xương sườn người đó.
Cho dù là có giáp trụ bảo vệ, cũng không thể chống nổi nhát chém của Lâu Lan bảo đao ... Gan ruột từ trong miệng vết thương kia chảy ra đầy đất.
Giờ phút này Ngọc Doãn hết sức bình tĩnh, chém xong một đao đó hắn chẳng thèm để ý đối phương chết hay sống, xông về phía đối thủ kế tiếp...
- Không cho thoát ai cả!
Nhậm Oán cầm cung tiễn trong tay, liên tiếp bắn chết ba người, đồng thời kêu lên thật to.
Mà Da Luật Tra Nô liền múa thương xông lên. Cây thương đó gần tám thước Tống càn quét xung quanh. Người Nữ Trực chiếm ưu thế về số lượng nhưng lại e ngại khi phải đối mặt với đám người như một đám dã thú xông tới . Ngọc Doãn và Da Luật Tra Nô một tả một hữu, như vào chỗ không người. Nơi hai người đi qua, chỉ thấy người Nữ Trực bị giết máu chảy thành sông.
Trong chớp mắt, hai người đã xuyên qua đám binh lính.
Hơn mười tên quân Kim phơi thây ở phía sau hai người khiến cho máu tươi chảy đỏ cả đất ...
Những tên lính Kim chết trong tay Ngọc Doãn rất thê thảm, gần như không có tên nào có thể toàn thây
Da Luật Tra Nô giật mình cảm thấy ớn lạnh, liếc nhìn Ngọc Doãn: “cái tên này thật hung hãn, so với ta còn hiếu sát hơn.”
- Tiểu Ất, dừng tay, dừng tay!
Lúc này Ngọc Doãn đã giết đỏ cả mắt.
Nghe Nhậm Oán la lên, hắn mới tỉnh táo lại, đứng ở trong đống thi thể trong óc lập tức trống rỗng.
“Toàn bộ số này đều là do ta giết sao?”
Cảnh tượng trước mắt, nhìn qua thấy ghê người.
Khắp nơi đầy xác chết, máu chảy thành dòng… Kiếp trước, hắn từng xem trên ti vi rất nhiều phim hành động nhưng đó là một thứ cảm nhận hoàn toàn khác. Ngọc Doãn chẫm rãi đi ra khỏi đống xác chết, chỉ thấy Da Luật Tra Nô đang tiến lên, một tay đỡ lấy tay hắn.
- Tiểu Ất, quả thật là hảo hán!
Ngọc Doãn cười như mếu một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn đống thi thể,
- Tra Nô! Tất cả đều chết hết sao?
- Ha hả, yên tâm đi, một tên cũng không buông tha. Tiểu Ất chẳng những có võ nghệ cao cường mà lại còn rất thông minh.. Hôm nay chiêu liên hoàn hỏa mã trận này không kém gì so với trận Điền Đan hỏa ngưu năm đó đâu.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Ngọc Doãn vứt xích chùy, đặt mông ngồi dưới đất, mà cảm thấy hơi choáng..
Trận đánh nhau ở huyện Dương Khúc tuy rằng ghê gớm nhưng làm sao so với được với cảnh tượng trước mắt này? Tới lúc này Ngọc Doãn mới thật sự hiểu rõ chiến tranh tàn khốc là như thế nào.
Nhưng đám người Nữ Trực này cũng thật tàn ác!
Hắn nhổ nước miếng, lấy túi nước bên hông, rút nút lọ uống ừng ực. Mất một lúc, cuối cùng hắn cũng ổn định cảm xúc lại.
- Oán Ca! Thương vong như thế nào?
Xa xa, một đội thiết kị hò reo xông đến. Người nào người đấy đầy sát khí, tiến thẳng vào trong thôn trang hoang tàn. Dưới ánh trăng, một người mặc giáp trụ màu trắng trong tay cầm một thanh trường đao sáng loáng, đi tiên phong. Người đó chính là Bồ Liễn Bột Cận Cao Phi. Gương mặt hắn được ánh trăng chiếu sáng nên có thể thấy rất rõ vẻ mặt dữ tợn đầy sát khí mà ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Cao Phi không thể không giận!
Y bị hai người Liêu phục kích giữa đường, làm chết ba người.
Trên đường truy kích, có cả một loạt bẫy ngăn cản, tuy là không có gì rắc rối nhưng thực sự thì cũng đã làm cho hai người bị thương.
Nghĩa là ngay cả đến thể diện của Quốc công nước Thục cũng không thèm để ý, còn làm cho y mất năm người rồi.
Từ khi Cao Phi quy thuận Nữ Trực tới nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Nếu để chuyện này lan ra ngoài thì hắn còn đâu mặt mũi!
Cho nên, lúc này Cao Phi vô cùng giận dữ.
Mắt thấy mục tiêu xuất hiện, y không nói tiếng nào liền dẫn quân truy kích.
Phía trước đúng là Da Luật Tra Nô đang chạy thục mạng bỏ trốn. Sau khi phóng ngựa vào thôn, gã lập tức bỏ ngựa trốn vào những cánh đồng hoang. Cùng lúc đó, Nhậm Oán xông lên kéo Da Luật Tra Nôrồi cả hai nhanh chóng mất hút trong những cánh đồng hoang.
Binh lính của Cao Phi xông vào thôn trang nhưng không thấy ai.
Hắn không phải kẻ ngốc, lập tức cảm thấy có điềm xấu.
Theo bản năng, hắn ghìm chặt chiến mã, đồng thời giơ đại đao lên cao, ra hiệu mọi người dừng lại.
Cao Phi xuất thân từ một gia tộc lớn ở Bột Hải. Nếu mà ngược dòng tìm lại nguồn gốc thì tổ tiên của hắn chính là một trong những Khai quốc công thần của triều Tuỳ.
Cho nên tính ra hắn cũng thuộc dòng dõi có học.
Sau khi thất bại trong cuộc chiến với nước Liêu, gia tộc Bột Hải lần lượt quy thuận Đại Tống.
Nhưng năm ngoái do chuyện Trương Giác bị giết nên khiến cho gia tộc Bột Hải hơi lo sợ. Họ quy thuận Đại Tống là muốn tìm kiếm một nơi nương tựa. Nhưng họ lại không ngờ Hoàng Đế Đại Tống là một kẻ bất tài, không dám chịu trách nhiệm mà giết Trương Giác.
Lúc Ngọc Doãn ở Khai Phong cũng có nói chuyện qua với bọn người Lý Dật Phong.
Chuyện Trương Giác nhìn vào thì có vẻ không phải là chuyện lớn nhưng ảnh hưởng của nó đến vùng Hà Bắc thì khó mà có thể lường được.
Dòng họ Cao ở Bột Hải đã phản bội Đại Tống, quy thuận người Nữ Trực.
Cao Phi cũng là một trong những thanh niên có tài năng kiệt xuất trong dòng họ Cao, vì muốn giành chiến công mới đến phủ Đại Đồng để tòng quân.
Tính ra, hắn cũng học qua binh thư nên mưu lược cũng không quá kém. Đối với âm mưu của Nữ Khê Liệt A Lỗ và Nạp Lạt A Lý Cổ, Cao Phi không rõ lắm, nhưng hắn hiểu người Nữ Trực lấy chiến công để xét. Chỉ cần hắn có thễ bắt được kẻ đihcj thì đó là một chiến công thực tế! Cho dù A Lỗ và A Lý Cổ muốn cướp đoạt cũng không phải là chuyện dễ.
Điều quan trọng ở đây là hắn phải nắm chắc chiến công này trong tay …
Muốn nói Cao Phi là sốt ruột lập công cũng được, nói là hung hăng càn quấy cũng không sao. Nhưng trong những thời điểm quan trọng, hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
- Cao Phi Bột Cận, tại sao ngừng lại?
Một gã Thập phu trưởng giục ngựa tiến tới để hỏi
Cao Phi nói:
- Thật kì lạ!
- Kì lạ?
Thập phu trưởng vừa mới nói xong thì đã nghe trong thôn trang có tiếng ngựa hí vang lên.
Cùng với tiếng vó ngựa, một vầng lửa sáng từ trong thôn trang nhanh chóng lao ra. Hơn mười chiến mã giống như nổi điên xông về phía đám người Cao Phi. Tên thập phu trưởng giật mình sợ hãi, quay đầu ngựa đồng thời hét lên
- Trúng kế rồi! Chạy mau!
Mười con ngựa kia bị dây thừng cột vào nhau. Đuôi của chúng đã bị quét dầu đang cháy bừng bừng.
Ngựa thì không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy phía sau là một đám lửa thì chúng không thể nào bình tĩnh được. Mười con chiến mã nổi điên lên lao đi kiếm đường chạy trốn, hí vang khắp cả thôn. Thôn trang sớm đã hoang tàn, đường không còn bằng phẳng. Người Nữ Trực thấy tình hình không ổn, vội thúc ngựa rút lui, nhưng trong lúc như thế này, làm sao có thể lập tức quay đầu chứ?
Người phía trước muốn xoay lại, người phía sau thì không biết chuyện gì xảy ra …
Hơn ba mươi quân Kim còn đang rối loạn, thì mấy con ngựa đã ở ngay trước mặt.
Một mũi tên bay ra từ trong đống hoang tàn lao ra.
Một tên quân Kim thì đang lo xoay đầu, không để ý đếnbị trúng tên té xuống ngựa. Tên lính Kim ấy vốn dĩ không bị bắn trúng chổ hiễm nhưng dưới vó ngựa đang hoảng loạn kia thì làm sao y né tránh được? Những tiếng kêu thê lương liên tục vang lên, trong chốc lát tên lính nước Kim đó đã bị biến thành một đống thịt nát. Cùng lúc đó,những mũi tên từ trong đống hoang tàn lên tục bắn ra khiến cho quân Kim nhốn nháo cả lên.
Những con ngựa rực lửa kia lại tiếp tục xông lên, húc thăgnr vào những con ngựa của quân Kim.
Hơn mười con chiến mã cột cùng nhau nên sinh ra một lực rất mạnh, khó mà dự đoán được.
Cao Phi thấy tình hình không ổn, vội hô to:
- Đừng hoảng sợ, xuống ngựa.
Hắn nhảy xuống ngựa. Khi hai chân vừa chạm đất trong lòng liền cảm thấy có gì đó bất ổn. Một bóng người từ trong khu đổ nát kia lập tức phóng về hướng Cao Phi. Tuy Cao Phi hơi kinh sợ nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình võ tướng liền theo bản năng đánh một cái về phía sau. Chỉ nghe một âm thanh vang lên, thanh đao trong tay đã va chạm với binh khí của đối phương, một lực lớn đè xuống khiến tay Cao Phi run lên, hổ khẩu vỡ nát… Hai bàn tay Cao Phi chảy máu đầm đìa, không giữ nổi thanh đại đao trong tay.
Cao Phi kêu to một tiếng, nhanh chân nghiêng người để né.
Nhưng nào ngờ người kia đã nhanh chóng xoay người lại. Chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên rồi quả xích chuỳ liền bay tới….
Cao Phi định né thêm lần nữa, nhưng không kịp .
”Ầm!” Cao Phi giống như bị một bàn tay vô hình đánh vàomà văng ra rất xa.
Là ai?
Trong đầu Cao Phi loé lên một ý nghĩ. Mặc dù bị đánh bay trong không trung nhưng mắt y vẫn nhìm chằm chằm vào kẻ địch tập kích mình. Lần này, hắn thấy rõ… Người đó là một người cao sáu thước Tống trở lên, cóvẻ không khôi ngô lắm. Một tay người đó nắm chặt một thanh đoản đao, còn tay kia thì nắm một cái xích chuỳ! “Thằng nhãi này thật mạnh, không biết lai lịch ra sao?”
Ầm
Cao Phi rơi vào trong đống đổ nát. Mới định đứng dậy y lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức.
Cao Phi cúi đầu xem thì thấy toàn là xương, từ vết rách dưới xương sườn có thể nhìn thấy được nội tạng của mình đã bị đánh cho nát, thật đáng sợ. Vừa phun ra máu, Cao Phi vừa sợ hãi mở to mắt nhìn, người kia đang cầm xích chùy và đoản đao điên cuồng chém đám binh lính… Chưa đợi hắn nói gì thì trong đống đổ nát lại xuất hiện thêm một người. Trong chớp mắt người đó đã vọt tới giơ tay chém xuống, chặt đứt đầu Cao Phi.
Cửa thôn trở nên hết sức hỗn loạn.
Ngựa lửa tách kị binh của người Nữ Trực ra, khến cho nhiều người chết thảm dưới vó ngựa.
Tuy nhiên, bản tính của người Nữ trực nảy rất hung ác. Sau một lúc lúng túng chúng nhanh chóng xuống ngựa, né tránh những con ngựa lửa này đồng thời tổ chức chống lại những người xông ra từ trong đống đổ nát đó. Ngọc Doãn một tay cầm dao, một tay cầm chuỳ xông vào trong đám loạn quân. Cây chuỳ nặng trịch kia quay vù vù, còn bảo đao Lâu Lan cũng xoay tít tạo ra các vòng tròn sáng loáng .
La Nhất Đao truyền đao phổ cho Ngọc Doãn có các chiêu thức cũng không phức tạp.
Nếu tính tổng cộng ra chỉ có tám chiêu mà thôi Tám chia đó cơ bản phân thành cắt, chém, gọt, lau, đâm, trảm, xoáy.
Cho nên, bộ đao pháp này còn gọi là Bào Đinh Bát Pháp.
Tuy nhiên đừng thấy nó chỉ có tám chiêu mà coi thường. Có thể thông qua các thủ pháp cầm dao mà có rất nhiều biến hoá khôn lường. Đối với những biến hoá đó, Ngọc Doãn vẫn chưa lĩnh hội hết nhưng bát thức đao pháp, cũng đã thuần thục phần nào. Hắn luôn cảm thấy La Nhất Đao truyền cho hắn bộ đao pháp này là một đao pháp dùng để giết heo, không thích hợp sử dụng trên chiến trường lớn.
Nhưng nếu phối hợp xích chùy thì lại có những biến hóa kỳ diệu.
Một tay chùy, một tay đao, lại phối hợp với La Hán bộ mà Ngọc Doãn đã học từ trước, không ngờ sinh ra uy lực lớn như thế này...
Cả Ngọc Doãn cũng không rõ lắm tại sao lại có những biến hoá như vậy. Chuỳ pháp của hắn vô cùng đơn giản, do Dư Lê Yến truyền thụ, tiến lên tiến xuống cũng chỉ lả đập, quét, ngăn, vòng. Tổng cộng chỉ có năm thức vậy mà phối hợp với Bào Đinh Bát Pháp lại tăng thêm uy lực.
Một gã người Nữ Trực xông lại, Ngọc Doãn không nói hai lời liền dùng chùy đập.
Người Nữ Trực kia vội nâng tấm chắn đỡ, chợt nghe một âm thanh rất lớn vang lên, xích chuỳ bị đẩy ngược ra… Ngọc Doãn nhờ vào lực xích chùy bị đẩy ra, thân người xoay theo, chân bước đến phía trước, thoáng cái đã ở bên cạnh tên Nữ trực. Lâu Lan bảo đao trong tay hắn đâm vào ngực rồi kéo thẳng xuống sườn của tên lính kia. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người Nữ Trực đó nằm trên một vũng máu.
Lâu Lan bảo đao sắc bén để lại một vết thương dài khoảng 3 phân trên xương sườn người đó.
Cho dù là có giáp trụ bảo vệ, cũng không thể chống nổi nhát chém của Lâu Lan bảo đao ... Gan ruột từ trong miệng vết thương kia chảy ra đầy đất.
Giờ phút này Ngọc Doãn hết sức bình tĩnh, chém xong một đao đó hắn chẳng thèm để ý đối phương chết hay sống, xông về phía đối thủ kế tiếp...
- Không cho thoát ai cả!
Nhậm Oán cầm cung tiễn trong tay, liên tiếp bắn chết ba người, đồng thời kêu lên thật to.
Mà Da Luật Tra Nô liền múa thương xông lên. Cây thương đó gần tám thước Tống càn quét xung quanh. Người Nữ Trực chiếm ưu thế về số lượng nhưng lại e ngại khi phải đối mặt với đám người như một đám dã thú xông tới . Ngọc Doãn và Da Luật Tra Nô một tả một hữu, như vào chỗ không người. Nơi hai người đi qua, chỉ thấy người Nữ Trực bị giết máu chảy thành sông.
Trong chớp mắt, hai người đã xuyên qua đám binh lính.
Hơn mười tên quân Kim phơi thây ở phía sau hai người khiến cho máu tươi chảy đỏ cả đất ...
Những tên lính Kim chết trong tay Ngọc Doãn rất thê thảm, gần như không có tên nào có thể toàn thây
Da Luật Tra Nô giật mình cảm thấy ớn lạnh, liếc nhìn Ngọc Doãn: “cái tên này thật hung hãn, so với ta còn hiếu sát hơn.”
- Tiểu Ất, dừng tay, dừng tay!
Lúc này Ngọc Doãn đã giết đỏ cả mắt.
Nghe Nhậm Oán la lên, hắn mới tỉnh táo lại, đứng ở trong đống thi thể trong óc lập tức trống rỗng.
“Toàn bộ số này đều là do ta giết sao?”
Cảnh tượng trước mắt, nhìn qua thấy ghê người.
Khắp nơi đầy xác chết, máu chảy thành dòng… Kiếp trước, hắn từng xem trên ti vi rất nhiều phim hành động nhưng đó là một thứ cảm nhận hoàn toàn khác. Ngọc Doãn chẫm rãi đi ra khỏi đống xác chết, chỉ thấy Da Luật Tra Nô đang tiến lên, một tay đỡ lấy tay hắn.
- Tiểu Ất, quả thật là hảo hán!
Ngọc Doãn cười như mếu một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn đống thi thể,
- Tra Nô! Tất cả đều chết hết sao?
- Ha hả, yên tâm đi, một tên cũng không buông tha. Tiểu Ất chẳng những có võ nghệ cao cường mà lại còn rất thông minh.. Hôm nay chiêu liên hoàn hỏa mã trận này không kém gì so với trận Điền Đan hỏa ngưu năm đó đâu.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Ngọc Doãn vứt xích chùy, đặt mông ngồi dưới đất, mà cảm thấy hơi choáng..
Trận đánh nhau ở huyện Dương Khúc tuy rằng ghê gớm nhưng làm sao so với được với cảnh tượng trước mắt này? Tới lúc này Ngọc Doãn mới thật sự hiểu rõ chiến tranh tàn khốc là như thế nào.
Nhưng đám người Nữ Trực này cũng thật tàn ác!
Hắn nhổ nước miếng, lấy túi nước bên hông, rút nút lọ uống ừng ực. Mất một lúc, cuối cùng hắn cũng ổn định cảm xúc lại.
- Oán Ca! Thương vong như thế nào?
Tác giả :
Canh Tân