Tống Thì Hành
Chương 144: Huyết chiến hồ Kim Hà (1)
Đã là ngày sơ phục, thời tiết càng ngày càng nóng.
Khi chính ngọ, mặt trời treo cao tỏa ánh nắng thiêu đốt khiến khắp nơi nóng rực. Trong cốc trụi lủi đang yên tĩnh không một tiếng động bất chợt có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đội thiết kỵ như gió lao vào dụ cốc.
Kỵ sĩ trên ngựa mặc áo trắng.
Y nhảy xuống ngựa, người cao ước chừng mét bảy, bước đi vào miệng sơn động, ngồi xổm xuống thận trọng xem xét một lúc, sau đó lại nắm một nắm đất lên ngửi ngửi, mày rậm nhíu chặt.
- A Lỗ Suất Cận thế nào rồi?
- Chính là chỗ này là nơi mà những người đó đêm qua cắm trại.
Xem bộ dạng như này sợ là đã đi được hơn một canh giờ rồi. Nhìn dấu chân này đại khái là người cầm đao không nhiều lắm.Nhưng bọn hắn đã đoạt ngựa của đám Cổ Lý Giáp ngu xuẩn, chắc hẳn là một người hai kỵ rồi. Như vậy thì muốn đuổi theo mà nói không phải chuyện dễ. Tả phó nguyên soái muốn bắt sống Công chúa Thục quốc thì cần phải cẩn thận hành động.
Đội kỵ quân này chính là đám người Mưu Khắc Bột Cận, Nữ Khê Liệt A Lỗ được lệnh của Bồ Sát Thạch Da Nô phụ trách truy kích đoàn người Gia Luật Tập Nê Liệt. Nữ Khê Liệt A Lỗ tuy cao lớn thô kệch nhưng tâm tư lại tỉ mỉ.
Y sai người kiểm tra dụ cốc, còn mình thì đi đến cửa cốc, trầm tư thật lâu.
- A Lỗ Bột Cận, trong cốc không để lại gì cả.
- Ừm, vừa rồi ta suy nghĩ, từ nơi này chạy tới Chấn Võ, cần phải trải qua hồ Kim Hà.
Chỉ có điều đi qua hồ Kim Hà lại có hai con đường, một là hướng về Chấn Võ, một đường khác đi đến Vân Nội Châu.
Ta nghĩ, nên chặn ở bờ bắc hồ Kim Hà hay là bờ nam hồ Kim Hà. Những người này nóng lòng tới Chấn Võ, nếu chặn ở bờ nam, chẳng hẳn khó tránh một trận ẩu đả: nhưng nếu qua hồ Kim Hà mà động thủ lần nữa thì có chút phiền phức. Làm thế nào đây?
Nữ Khê Liệt A Lỗ nói xong, ánh mắt chuyển tới hai người bên cạnh.
Hai người Nữ Chân này đều là thủ hạ của A Lỗ, là Bồ Liễn Bột Cận, cũng là Ngũ Thập Phu Trưởng, chức vụ tương đương với Mưu Lương Hổ đã bị Ngọc Doãn giết trước đó. Hai người nhìn nhau, một trong hai người có da mặt hơi đen, nói:
- Nếu chặn lại ở bờ bắc, vậy người Liêu chỉ có hai con đường để lựa chọn, mà chúng ta nếu muốn tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, thì phải chia binh ra làm hai đường, phân tán sự chú ý của người khác, gây chuyện không tốt ngược lại sẽ làm bọn họ chạy trốn, đến lúc đó khó mà ăn nói với Tả phó nguyên soái.
A Lỗ Bột Cận, chúng ta nay có một đội binh mã Mưu Khắc, ước chừng tám mươi người.
Nếu thật sự phải đánh một trận, rõ ràng là chiếm ưu thế. Cho dù đám người Liêu này lợi hại nhưng cũng chỉ có hai mươi người mà thôi. Lấy binh lực gấp bốn lần chặn giết ở bờ nam hồ Kim Hà thì có vấn đề gì chứ? Quan trọng nhất là, có hồ Kim Hà ngăn trở, có thể một lưới bắt hết bọn họ.
Bồ Liễn Bột Cận đang nói chuyện là họ Cao, người Bột Hải, tên là Cao Phi.
Nhân khẩu người Nữ Chân không nhiều lắm, cho nên cũng bắt đầu sử dụng người Khiết Đan và người Bột Hải.
Nữ Khê Liệt A Lỗ trầm ngâm một lát rồi tươi cười:
- Cao Bột Cận nói không sai, là ta quá lo lắng rồi.
Ha hả, tám mươi người bao vây tiêu trừ hai mươi người, sợ cóc khô gì chứ?
Ngươi lập tức dẫn một đội Bồ Liễn tức khắc khởi hành đi hồ Kim Hà, tận lực bám sát người Liêu này; ta đích thân lĩnh một đội Bồ Liễn theo sau, đến lúc đó hai đội giáp công, người Liêu có chạy đằng trời. Cứ quyết định như vậy đi, Cao Bột Cận lập tức xuất phát.
- Rõ!
Cao Phi nghe vậy không nói hai lời lập tức lĩnh mệnh đi.
Nhưng gã vừa đi thì người Bồ Liễn Bột Cận kia tiện thể hỏi:
- A Lỗ Bột Cận, Tả phó nguyên soái cực kỳ coi trọng Công chúa Thục quốc, vậy tại sao vô duyên cớ lại đem công lao này tặng cho Cao Phi?
- Nạp Thứ A Lý Cổ, ngươi đừng nói xằng bậy.
Đây đều là cống hiến cho chủ tử, sao lại nói là công lao không giống nhau được? Hơn nữa Cao Phi đi rồi thì có thể chiếm được tiện nghi hay sao?
Mưu Lương Hổ cũng được coi là một mãnh tướng, binh lực cũng tương đương, không ngờ toàn quân còn bị đám người Liêu này diệt sạch, chẳng lẽ ngươi không nhận ra vấn đề này sao?
- Xin A Lỗ Bột Cận chỉ điểm cho.
Nạp Thứ A Lý Cổ xuất thân là người Nữ Trực.
Gã họ Nạp Thứ, tên là A Lý Cổ, cũng là con cháu bộ Nạp Thứ của một trong mười hai bộ Nữ Chân, mà nay đã mười sáu tuổi, dũng lực hơn người. Chẳng qua người Nữ Chân chú trọng công huân, tuy gã xuất thân không tệ, cũng muốn từ cơ sở làm lên cho nên đi theo sở bộ thuộc Bồ Sát Thạch Gia Nô, đến nay đã thăng lên làm Bồ Liễn Bột Cận, Ngũ Thập Phu Trưởng. Đối với Cao Phi người Bột Hải này, gã xưa nay chưa bao giờ để vào mắt. Cho nên đối với quyết định của Nữ Khê liệt A lỗ để Cao Phi đi tiên phong, trong lòng có chút bất mãn.
A Lỗ nói:
- Đám người Liêu này rất khó đối phó!
Như trận phục kích vừa rồi đã chứng minh trong bọn họ có hạng người dũng lực hơn người, nếu không tại sao Mưu Lương Hổ Cổ Lý Giáp lại có thể toàn quân bị diệt chứ. Để Cao Phi đi trước giằng co một chút, đợi bọn hắn đánh nhau một lúc rồi chúng ta mới ra tay trợ vào.
Đến lúc đó, nếu như binh lực Cao Phi tổn thất quá nhiều, ta còn có thể hỏi tội hắn không có năng lực trị quân, đến lúc đó giáng hắn xuống làm Thập Phu Trưởng, chẳng phải là rất tốt sao? Ha hả, người Tống có câu nói “Mượn đao giết người” đó sao. Với đám người Liêu này ta cũng muốn mượn đao giết người. Trước hết giết nhuệ khí Cao Phi, cuối cùng thì công lao này vẫn thuộc về chúng ta đấy.
Nạp Thư A Lý Cổ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.
- A Lỗ Bột Cận có kế thật hay, thật không hổ là Mưu Khắc Bột Cận quan trọng nhất dưới trướng Tả phó nguyên soái.
- Đó là đương nhiên...
Nữ Khê Liệt A Lỗ cất tiếng cười to, vỗ mạnh vai Nạp Thứ A Lý Cổ:
- Truyền lệnh xuống bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, nửa canh giờ sau xuất phát. Dù là mượn đao thì cũng phải cẩn thận thật nhiều, đừng để mượn đao không được lại tự rước lấy phiền toái đấy.
Nạp Thứ A Lý Cổ khom người lĩnh mệnh:
- Rõ!
Nắng gắt như lửa chiếu rọi khắp nơi.
Ngọc Doãn cưỡi con ngựa già đi theo sát sau đám người Da Luật Tập Nê Liệt, trên đường phong trần mệt mỏi, thẳng hướng hồ Kim Hà mà đi.
Hồ Kim Hà nằm ở hướng đông bắc Châu Đông Thắng.
Sau khi qua hồ Kim Hà, có hai con đường, một là hướng Chấn Võ, một đường khác là hướng Vân Nội Châu.
Chỉ cần xuyên qua Vân Nội Châu là có thể tiến vào khu vực Thiên Đức Quân. Vân Nội Châu rất hoang vắng, đi trăm dặm khó gặp người ở, sống ở Vân Châu Nội chủ yếu là bộ lạc du mục, người ở rất thưa thớt. Toàn bộ Vân Nội Châu không có binh mã đóng quân, cho nên chỉ cần vào Vân Nội châu cũng được coi là an toàn. Từ Vân Nội Châu đến thành Khả Đôn ước chừng mười ngày lộ trình.
Da Luật Tập Nê Liệt đi không ngừng nghỉ, dựa theo tốc độ này thì ước chừng giữa tháng năm là có thể đến thành Khả Đôn.
- Cũng không biết thành Khả Đôn hiện này là tình huống gì.
Da Luật Dư Lê Yến hãm lại tốc độ, đi sóng vai với Ngọc Doãn. Nàng không kìm nén được sự lo lắng, cất giọng hỏi.
Ngọc Doãn nói:
- Yến Tử đừng nóng, hiện giờ vẫn chưa nghe nói bộ lạc ở Vân Nội Châu có hỗn loạn, chứng minh mọi thứ đều ổn. Nếu thật sự thành Khả Đôn xảy ra chuyện, đứng mũi chịu sào chắc chắn sẽ là Vân Nội Châu, chúng ta ít nhất có thể nghe được tin tức.
Tuy nhiên ta cảm thấy thành Khả Đôn hẳn là không xảy ra vấn đề gì lớn.
Vấn đề lớn nhất là hiện tại dọc theo con đường này ta cảm giác có chút không yên ổn, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó...
Ngày hôm trước chúng ta giết giặc Bồ Liễn, nhưng lại không thấy có chút động tĩnh gì.
Ta nghe người ta nói, bọn họ ăn miếng thì sẽ đáp trả, giờ bọn họ ăn phải quả đắng lớn như vậy, sao có thể không một hơi thở không một âm thanh? Ta lo lắng bọn giặc này sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, cho nên dọc đường đi chúng ta vẫn nên chú ý nhiều hơn.
Để tránh trúng kế.
- A!
Dư Lê Yến đột nhiên ghìm ngựa, nhìn Ngọc Doãn:
- Dọc đường đi ta cũng cảm thấy có điều không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra. Nghe Tiểu Ất nói như vậy, ta đã hiểu rõ rồi... Đám giặc này quá mức im lặng, quả thật không bình thường chút nào. Theo tính cách của bọn chúng chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, nếu không báo được thù này, chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đúng vậy, chính là như thế.
Dư Lê Yến nói xong, không đợi Ngọc Doãn nói gì đã lập tức giục ngựa tăng tốc.
- Tứ ca, tứ ca!
Nàng lớn tiếng gọi Da Luật Tập Nê Liệt, khiến Ngọc Doãn có chút dở khóc dở cười.
Nha đầu kia thật đúng là hấp tấp, tuy nhiên tính cách thẳng thắn này quả thật là đáng yêu.
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì?
Nhâm Oán đi sát bên Ngọc Doãn, vẻ mặt nghi hoặc.
Ngọc Doãn đem những lời vừa rồi nói với Dư Lê Yến lặp lại cho Nhâm Oán. Nhâm Oán nghe vậy cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
- Tiểu Ất nói không sai, chúng ta tựa như đã không để ý chuyện này.
Lúc này, đám người Da Luật Tập Nê Liệt cũng dừng lại, nói chuyện với Dư Lê Yến.
Ngọc Doãn và Nhâm Oán thúc ngựa đi lên, chợt nghe Dư Lê Yến nói:
- Tứ ca, chuyện này không thể bỏ qua được, cần phải cẩn thận hơn mới được. Ta cảm thấy nên phái người đi thăm dò tin tức để tránh bẫy của kẻ giặc...
-Yến tử nghĩ nên làm như nào?
Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Phân ra bốn con ngựa cấp cho muội và Oán ca.
Oán ca mang theo một người đi thăm dò, muội cùng Tiểu Ất đi hồ Kim Hà tìm hiểu tình hình. Tứ ca không được trì hoãn nữa, tốt nhất là tăng tốc độ, càng sớm càng tốt đuổi tới hồ Kim Hà. Chỉ cần chúng ta đi qua hồ Kim Hà tiến vào Vân Nội Châu thì mới coi như là an toàn. Nhưng trước tiên không thể lơ là, cũng không thể buông lỏng cảnh giác, giặc này có thể rất giảo hoạt...
Da Luật Tập Nê Liệt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Chỉ có điều y không yên lòng việc để Dư Lê Yến đi theo Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất cưỡi ngựa chưa tinh, có thích hợp đi cùng muội không?
- Sao không thích hợp chứ. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiểu Ất tuy rằng chưa tinh, nhưng lại có võ nghệ cao cường. Chúng ta một người ba ngựa, dù gặp nguy hiểm có thể rút lui được. Tứ ca, huynh không cần phải lo lắng, muội quyết định để Tiểu Ất đi cùng rồi.
Tính cách Dư Lê Yến nói một không nói hai, một khi đã quyết định thì không thay đổi, Da Luật Tập Nê Liệt cũng không khuyên nữa.
Có Ngọc Doãn dọc đi cùng cũng coi như là thêm một đôi mắt.
Võ nghệ hắn thì không cần phải nói nhiều, có thể giết được Bồ Liễn Bột Cận, đủ để chứng minh điều đó.
Ngẫm nghĩ một chút, Da Luật Tập Nê Liệt liền gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên thừa dịp Dư Lê Yên đang chuẩn bị, Gia Luật Tập Nê Liệt kéo Ngọc Doãn sang bên dặn dò:
- Tiểu Ất, ngươi và Yến tử cùng đi hồ Kim Hà, muội tử của ta tính tình cương liệt, mong ngươi hãy để ý muội ấy.
Ngọc Doãn cũng không ngờ Dư Lê Yến lại chọn hắn đi cùng.
Tuy nhiên nếu Dư Lê Yến đã quyết định, vậy hắn cũng sẽ không chối từ.
Hắn lập tức chắp tay với Da Luật Tập Nê Liệt:
- Tứ Thái Tử yên tâm, Tiểu Ất chắc chắn quan tâm Yến tử chu toàn.
- Tiểu Ất, sao nhiều lời thế, nhanh lên, chúng ta xuất phát!
Lúc này, Dư Lê Yến đã chuẩn bị thỏa đáng, ngoắc ra hiệu với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cười cười, lại chắp tay với Da Luật Tập Nê Liệt, rồi sau đó lên ngựa, đi bên cạnh Dư Lê Yến bên người. Hai người cũng không nhiều lời, giục ngựa đi luôn, sáu con người chạy trên đường lớn, bụi mù nổi lên cuồn cuộn, càng lúc càng xa.
Da Luật Tập Nê Liệt gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
- Oán ca, làm phiền ngươi để ý động tĩnh kẻ địch, có tin tức lập tức báo cho ta.
Khi chính ngọ, mặt trời treo cao tỏa ánh nắng thiêu đốt khiến khắp nơi nóng rực. Trong cốc trụi lủi đang yên tĩnh không một tiếng động bất chợt có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đội thiết kỵ như gió lao vào dụ cốc.
Kỵ sĩ trên ngựa mặc áo trắng.
Y nhảy xuống ngựa, người cao ước chừng mét bảy, bước đi vào miệng sơn động, ngồi xổm xuống thận trọng xem xét một lúc, sau đó lại nắm một nắm đất lên ngửi ngửi, mày rậm nhíu chặt.
- A Lỗ Suất Cận thế nào rồi?
- Chính là chỗ này là nơi mà những người đó đêm qua cắm trại.
Xem bộ dạng như này sợ là đã đi được hơn một canh giờ rồi. Nhìn dấu chân này đại khái là người cầm đao không nhiều lắm.Nhưng bọn hắn đã đoạt ngựa của đám Cổ Lý Giáp ngu xuẩn, chắc hẳn là một người hai kỵ rồi. Như vậy thì muốn đuổi theo mà nói không phải chuyện dễ. Tả phó nguyên soái muốn bắt sống Công chúa Thục quốc thì cần phải cẩn thận hành động.
Đội kỵ quân này chính là đám người Mưu Khắc Bột Cận, Nữ Khê Liệt A Lỗ được lệnh của Bồ Sát Thạch Da Nô phụ trách truy kích đoàn người Gia Luật Tập Nê Liệt. Nữ Khê Liệt A Lỗ tuy cao lớn thô kệch nhưng tâm tư lại tỉ mỉ.
Y sai người kiểm tra dụ cốc, còn mình thì đi đến cửa cốc, trầm tư thật lâu.
- A Lỗ Bột Cận, trong cốc không để lại gì cả.
- Ừm, vừa rồi ta suy nghĩ, từ nơi này chạy tới Chấn Võ, cần phải trải qua hồ Kim Hà.
Chỉ có điều đi qua hồ Kim Hà lại có hai con đường, một là hướng về Chấn Võ, một đường khác đi đến Vân Nội Châu.
Ta nghĩ, nên chặn ở bờ bắc hồ Kim Hà hay là bờ nam hồ Kim Hà. Những người này nóng lòng tới Chấn Võ, nếu chặn ở bờ nam, chẳng hẳn khó tránh một trận ẩu đả: nhưng nếu qua hồ Kim Hà mà động thủ lần nữa thì có chút phiền phức. Làm thế nào đây?
Nữ Khê Liệt A Lỗ nói xong, ánh mắt chuyển tới hai người bên cạnh.
Hai người Nữ Chân này đều là thủ hạ của A Lỗ, là Bồ Liễn Bột Cận, cũng là Ngũ Thập Phu Trưởng, chức vụ tương đương với Mưu Lương Hổ đã bị Ngọc Doãn giết trước đó. Hai người nhìn nhau, một trong hai người có da mặt hơi đen, nói:
- Nếu chặn lại ở bờ bắc, vậy người Liêu chỉ có hai con đường để lựa chọn, mà chúng ta nếu muốn tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, thì phải chia binh ra làm hai đường, phân tán sự chú ý của người khác, gây chuyện không tốt ngược lại sẽ làm bọn họ chạy trốn, đến lúc đó khó mà ăn nói với Tả phó nguyên soái.
A Lỗ Bột Cận, chúng ta nay có một đội binh mã Mưu Khắc, ước chừng tám mươi người.
Nếu thật sự phải đánh một trận, rõ ràng là chiếm ưu thế. Cho dù đám người Liêu này lợi hại nhưng cũng chỉ có hai mươi người mà thôi. Lấy binh lực gấp bốn lần chặn giết ở bờ nam hồ Kim Hà thì có vấn đề gì chứ? Quan trọng nhất là, có hồ Kim Hà ngăn trở, có thể một lưới bắt hết bọn họ.
Bồ Liễn Bột Cận đang nói chuyện là họ Cao, người Bột Hải, tên là Cao Phi.
Nhân khẩu người Nữ Chân không nhiều lắm, cho nên cũng bắt đầu sử dụng người Khiết Đan và người Bột Hải.
Nữ Khê Liệt A Lỗ trầm ngâm một lát rồi tươi cười:
- Cao Bột Cận nói không sai, là ta quá lo lắng rồi.
Ha hả, tám mươi người bao vây tiêu trừ hai mươi người, sợ cóc khô gì chứ?
Ngươi lập tức dẫn một đội Bồ Liễn tức khắc khởi hành đi hồ Kim Hà, tận lực bám sát người Liêu này; ta đích thân lĩnh một đội Bồ Liễn theo sau, đến lúc đó hai đội giáp công, người Liêu có chạy đằng trời. Cứ quyết định như vậy đi, Cao Bột Cận lập tức xuất phát.
- Rõ!
Cao Phi nghe vậy không nói hai lời lập tức lĩnh mệnh đi.
Nhưng gã vừa đi thì người Bồ Liễn Bột Cận kia tiện thể hỏi:
- A Lỗ Bột Cận, Tả phó nguyên soái cực kỳ coi trọng Công chúa Thục quốc, vậy tại sao vô duyên cớ lại đem công lao này tặng cho Cao Phi?
- Nạp Thứ A Lý Cổ, ngươi đừng nói xằng bậy.
Đây đều là cống hiến cho chủ tử, sao lại nói là công lao không giống nhau được? Hơn nữa Cao Phi đi rồi thì có thể chiếm được tiện nghi hay sao?
Mưu Lương Hổ cũng được coi là một mãnh tướng, binh lực cũng tương đương, không ngờ toàn quân còn bị đám người Liêu này diệt sạch, chẳng lẽ ngươi không nhận ra vấn đề này sao?
- Xin A Lỗ Bột Cận chỉ điểm cho.
Nạp Thứ A Lý Cổ xuất thân là người Nữ Trực.
Gã họ Nạp Thứ, tên là A Lý Cổ, cũng là con cháu bộ Nạp Thứ của một trong mười hai bộ Nữ Chân, mà nay đã mười sáu tuổi, dũng lực hơn người. Chẳng qua người Nữ Chân chú trọng công huân, tuy gã xuất thân không tệ, cũng muốn từ cơ sở làm lên cho nên đi theo sở bộ thuộc Bồ Sát Thạch Gia Nô, đến nay đã thăng lên làm Bồ Liễn Bột Cận, Ngũ Thập Phu Trưởng. Đối với Cao Phi người Bột Hải này, gã xưa nay chưa bao giờ để vào mắt. Cho nên đối với quyết định của Nữ Khê liệt A lỗ để Cao Phi đi tiên phong, trong lòng có chút bất mãn.
A Lỗ nói:
- Đám người Liêu này rất khó đối phó!
Như trận phục kích vừa rồi đã chứng minh trong bọn họ có hạng người dũng lực hơn người, nếu không tại sao Mưu Lương Hổ Cổ Lý Giáp lại có thể toàn quân bị diệt chứ. Để Cao Phi đi trước giằng co một chút, đợi bọn hắn đánh nhau một lúc rồi chúng ta mới ra tay trợ vào.
Đến lúc đó, nếu như binh lực Cao Phi tổn thất quá nhiều, ta còn có thể hỏi tội hắn không có năng lực trị quân, đến lúc đó giáng hắn xuống làm Thập Phu Trưởng, chẳng phải là rất tốt sao? Ha hả, người Tống có câu nói “Mượn đao giết người” đó sao. Với đám người Liêu này ta cũng muốn mượn đao giết người. Trước hết giết nhuệ khí Cao Phi, cuối cùng thì công lao này vẫn thuộc về chúng ta đấy.
Nạp Thư A Lý Cổ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.
- A Lỗ Bột Cận có kế thật hay, thật không hổ là Mưu Khắc Bột Cận quan trọng nhất dưới trướng Tả phó nguyên soái.
- Đó là đương nhiên...
Nữ Khê Liệt A Lỗ cất tiếng cười to, vỗ mạnh vai Nạp Thứ A Lý Cổ:
- Truyền lệnh xuống bảo mọi người nghỉ ngơi một chút, nửa canh giờ sau xuất phát. Dù là mượn đao thì cũng phải cẩn thận thật nhiều, đừng để mượn đao không được lại tự rước lấy phiền toái đấy.
Nạp Thứ A Lý Cổ khom người lĩnh mệnh:
- Rõ!
Nắng gắt như lửa chiếu rọi khắp nơi.
Ngọc Doãn cưỡi con ngựa già đi theo sát sau đám người Da Luật Tập Nê Liệt, trên đường phong trần mệt mỏi, thẳng hướng hồ Kim Hà mà đi.
Hồ Kim Hà nằm ở hướng đông bắc Châu Đông Thắng.
Sau khi qua hồ Kim Hà, có hai con đường, một là hướng Chấn Võ, một đường khác là hướng Vân Nội Châu.
Chỉ cần xuyên qua Vân Nội Châu là có thể tiến vào khu vực Thiên Đức Quân. Vân Nội Châu rất hoang vắng, đi trăm dặm khó gặp người ở, sống ở Vân Châu Nội chủ yếu là bộ lạc du mục, người ở rất thưa thớt. Toàn bộ Vân Nội Châu không có binh mã đóng quân, cho nên chỉ cần vào Vân Nội châu cũng được coi là an toàn. Từ Vân Nội Châu đến thành Khả Đôn ước chừng mười ngày lộ trình.
Da Luật Tập Nê Liệt đi không ngừng nghỉ, dựa theo tốc độ này thì ước chừng giữa tháng năm là có thể đến thành Khả Đôn.
- Cũng không biết thành Khả Đôn hiện này là tình huống gì.
Da Luật Dư Lê Yến hãm lại tốc độ, đi sóng vai với Ngọc Doãn. Nàng không kìm nén được sự lo lắng, cất giọng hỏi.
Ngọc Doãn nói:
- Yến Tử đừng nóng, hiện giờ vẫn chưa nghe nói bộ lạc ở Vân Nội Châu có hỗn loạn, chứng minh mọi thứ đều ổn. Nếu thật sự thành Khả Đôn xảy ra chuyện, đứng mũi chịu sào chắc chắn sẽ là Vân Nội Châu, chúng ta ít nhất có thể nghe được tin tức.
Tuy nhiên ta cảm thấy thành Khả Đôn hẳn là không xảy ra vấn đề gì lớn.
Vấn đề lớn nhất là hiện tại dọc theo con đường này ta cảm giác có chút không yên ổn, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó...
Ngày hôm trước chúng ta giết giặc Bồ Liễn, nhưng lại không thấy có chút động tĩnh gì.
Ta nghe người ta nói, bọn họ ăn miếng thì sẽ đáp trả, giờ bọn họ ăn phải quả đắng lớn như vậy, sao có thể không một hơi thở không một âm thanh? Ta lo lắng bọn giặc này sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, cho nên dọc đường đi chúng ta vẫn nên chú ý nhiều hơn.
Để tránh trúng kế.
- A!
Dư Lê Yến đột nhiên ghìm ngựa, nhìn Ngọc Doãn:
- Dọc đường đi ta cũng cảm thấy có điều không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra. Nghe Tiểu Ất nói như vậy, ta đã hiểu rõ rồi... Đám giặc này quá mức im lặng, quả thật không bình thường chút nào. Theo tính cách của bọn chúng chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, nếu không báo được thù này, chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Đúng vậy, chính là như thế.
Dư Lê Yến nói xong, không đợi Ngọc Doãn nói gì đã lập tức giục ngựa tăng tốc.
- Tứ ca, tứ ca!
Nàng lớn tiếng gọi Da Luật Tập Nê Liệt, khiến Ngọc Doãn có chút dở khóc dở cười.
Nha đầu kia thật đúng là hấp tấp, tuy nhiên tính cách thẳng thắn này quả thật là đáng yêu.
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện gì?
Nhâm Oán đi sát bên Ngọc Doãn, vẻ mặt nghi hoặc.
Ngọc Doãn đem những lời vừa rồi nói với Dư Lê Yến lặp lại cho Nhâm Oán. Nhâm Oán nghe vậy cũng lộ vẻ nghiêm trọng.
- Tiểu Ất nói không sai, chúng ta tựa như đã không để ý chuyện này.
Lúc này, đám người Da Luật Tập Nê Liệt cũng dừng lại, nói chuyện với Dư Lê Yến.
Ngọc Doãn và Nhâm Oán thúc ngựa đi lên, chợt nghe Dư Lê Yến nói:
- Tứ ca, chuyện này không thể bỏ qua được, cần phải cẩn thận hơn mới được. Ta cảm thấy nên phái người đi thăm dò tin tức để tránh bẫy của kẻ giặc...
-Yến tử nghĩ nên làm như nào?
Dư Lê Yến ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Phân ra bốn con ngựa cấp cho muội và Oán ca.
Oán ca mang theo một người đi thăm dò, muội cùng Tiểu Ất đi hồ Kim Hà tìm hiểu tình hình. Tứ ca không được trì hoãn nữa, tốt nhất là tăng tốc độ, càng sớm càng tốt đuổi tới hồ Kim Hà. Chỉ cần chúng ta đi qua hồ Kim Hà tiến vào Vân Nội Châu thì mới coi như là an toàn. Nhưng trước tiên không thể lơ là, cũng không thể buông lỏng cảnh giác, giặc này có thể rất giảo hoạt...
Da Luật Tập Nê Liệt ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Chỉ có điều y không yên lòng việc để Dư Lê Yến đi theo Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất cưỡi ngựa chưa tinh, có thích hợp đi cùng muội không?
- Sao không thích hợp chứ. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiểu Ất tuy rằng chưa tinh, nhưng lại có võ nghệ cao cường. Chúng ta một người ba ngựa, dù gặp nguy hiểm có thể rút lui được. Tứ ca, huynh không cần phải lo lắng, muội quyết định để Tiểu Ất đi cùng rồi.
Tính cách Dư Lê Yến nói một không nói hai, một khi đã quyết định thì không thay đổi, Da Luật Tập Nê Liệt cũng không khuyên nữa.
Có Ngọc Doãn dọc đi cùng cũng coi như là thêm một đôi mắt.
Võ nghệ hắn thì không cần phải nói nhiều, có thể giết được Bồ Liễn Bột Cận, đủ để chứng minh điều đó.
Ngẫm nghĩ một chút, Da Luật Tập Nê Liệt liền gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên thừa dịp Dư Lê Yên đang chuẩn bị, Gia Luật Tập Nê Liệt kéo Ngọc Doãn sang bên dặn dò:
- Tiểu Ất, ngươi và Yến tử cùng đi hồ Kim Hà, muội tử của ta tính tình cương liệt, mong ngươi hãy để ý muội ấy.
Ngọc Doãn cũng không ngờ Dư Lê Yến lại chọn hắn đi cùng.
Tuy nhiên nếu Dư Lê Yến đã quyết định, vậy hắn cũng sẽ không chối từ.
Hắn lập tức chắp tay với Da Luật Tập Nê Liệt:
- Tứ Thái Tử yên tâm, Tiểu Ất chắc chắn quan tâm Yến tử chu toàn.
- Tiểu Ất, sao nhiều lời thế, nhanh lên, chúng ta xuất phát!
Lúc này, Dư Lê Yến đã chuẩn bị thỏa đáng, ngoắc ra hiệu với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cười cười, lại chắp tay với Da Luật Tập Nê Liệt, rồi sau đó lên ngựa, đi bên cạnh Dư Lê Yến bên người. Hai người cũng không nhiều lời, giục ngựa đi luôn, sáu con người chạy trên đường lớn, bụi mù nổi lên cuồn cuộn, càng lúc càng xa.
Da Luật Tập Nê Liệt gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài.
- Oán ca, làm phiền ngươi để ý động tĩnh kẻ địch, có tin tức lập tức báo cho ta.
Tác giả :
Canh Tân